Đôn Vu đoàn trưởng hoàng gia ma pháp sư đoàn đái lĩnh mọi người đang ra sức chống cự, cũng nhờ thổ hệ ma pháp của lão phòng ngự lực cực kỳ cao mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Khắp bốn phía đều không thể tìm thấy bóng Khả Trát quốc vương. Chắc hắn đã đi ẩn núp ở đâu đó rồi.
Mã Khắc cũng đang ở trong đội ngũ hoàng gia ma pháp sư đoàn, xem bộ dáng bọn hắn, duy trì có lẽ không được bao lâu nữa.
Chấn sư phụ nhỏ giọng nói với ta: "Trường Cung, ngươi mau tập trung năng lượng dụng ma pháp mạnh nhất đi, ta sẽ hộ pháp giúp ngươi." Nói xong, Chấn sư phụ đưa tay đặt ở trên lưng ta, thuần hậu ma pháp lực không ngừng truyền sang ta, lão biết quang hệ ma pháp rất có hiệu quả sát thương với Ma tộc nên mới làm như vậy.
Sau khi nhận được sự trợ giúp của ma pháp sư đệ nhất đại lục, ta cảm thấy toàn thân năng lượng dị thường dư thừa, hai khối kim cầu trong cơ thể nhanh chóng hoàn toàn rực sáng. Ta đột nhiên sinh ra một ý nghĩ lớn mật.
Ta bắt đầu ngâm xướng chú ngữ: "Quang nguyên tố vĩ đại a, năng lượng của người là vô cùng vô tận, hắc ám trước mặt người chỉ là nhỏ bé, vĩnh hằng ánh sáng lưu động khắp bầu trời a, ta thỉnh cầu ngài phủ xuống nhân gian, mang vô tận ánh sáng trì dũ ban cho ta, khôi phục hết thảy đau xót, khiến tất cả thống khổ đều rời xa chúng ta, hãy đi đi. - cấm chú _ Vĩnh hằng trì dũ chi quang."
Khi chú ngữ của ta hoàn thành, Chấn sư phụ liền cảm thấy ma pháp lực toàn thân dường như bị ta hấp thu hết, hoảng sợ bay ngược lại, khóe miệng lão chảy ra một tơ máu, suy yếu tựa ở một bên, lão khiếp sợ kêu lên: "Trường Cung, ngươi đang làm gì vậy, đây là cấm chú đó."
Toàn thân ta dường như bị xé rách, quang nguyên tố chung quanh cuồng bạo hướng ta hội tụ, hai khối kim cầu trong cơ thể từ mi tâm bay ra, bay tới phía sau ta liền hóa thành một lục mang tinh trận thật lớn, hai tay ta không tự chủ được tự giơ cao lên, Tô Khắc Lạp để chi trượng trong tay phát ra quang mang khác thường, từ viên bỏ thạch trong suốt trên đầu trượng xuất hiện vô số các loại phù hào không biết tên không biết tên, mang ta dần bay lên.
Lúc này, quân Ma tộc đang công kích cũng đã phát hiện có điều bất thường, mặc dù bọn họ không biết ta dụng là ma pháp gì, nhưng áp lực do ta mang đến, khiến tất cả người Ma tộc đều cảm thấy sợ hãi. Trong đó có một tên Ma tộc hô lớn: "Bất hảo, mau ngăn cản tên nhân loại kia lại."
Lập tức, 5,6 tên Ma tộc phát ra công kích về phía ta. Nhưng công kích của bọn họ vừa tới gần bên người ta đều tự biến mất một cách kỳ quái.
Mã Khắc hô: "Lão Đại, ngươi tới rồi, mau tiêu diệt bọn họ."
Mắt của ta khi sử dụng thánh kiếm đã chuyển thành màu vàng, lục mang tinh phía sau càng ngày càng lớn, phía sau lưng ta xuất hiện quang ảnh nhàn nhạt, Chấn sư phụ kinh ngạc phát hiện, quang ảnh đó dần hiện lên như hình sáu cái cánh.
Ta cảm thấy toàn thân bành trướng sắp nổ mạnh mất, ta ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hú dài đầy thảm thiết, tất cả năng lượng đều tập trung vào Tô Khắc Lạp để chi trượng trên tay, hướng lên trên bầu trời phát ra một đạo quang mang thuần kim. Kim mang phát ra, toàn thân ta mềm nhũn, nhất thời ngã xuống trên mặt đất.
Lúc mọi người đã tưởng không có gì phát sinh thì dị biến xuất hiện. Vốn bầu trời đang tối sầm đột nhiên sáng rực lên, ngay sau đó, quang vũ màu vàng nhẹ rơi rơi.
Chấn sư phụ hô to bất hảo, bởi vì, quang vũ không chỉ bay về phía địch nhân, mà cũng bay xuống cả trên đầu tất cả quân ta, cả hoàng thành đều bị quang vũ bao phủ.
Một hắc y nhân đột nhiên hô lớn: "Mọi người mau dụng chú ngữ phòng ngự mạnh nhất đi, đây là quang hệ cấm chú đó." Nói xong, hắn từ không gian đại trung xuất ra một thanh hắc côn tử giơ lên cao quá đầu, thanh hắc côn tử phát ra quang mang đen sẫm, bao phủ hắn và Hắc y nhân bên cạnh vào.
Quang vũ đã nhẹ nhàng bay xuống, Chấn sư phụ kinh ngạc phát hiện, quang vũ chẳng những không mang theo một tia lực công kích, ngược lại đã chữa lành thương thế của lão, chỉ là ma pháp lực trong lúc nhất thời không cách nào khôi phục mà thôi, không riêng lão có loại cảm giác này, mà cả mọi người thuộc hoàng gia ma pháp sư đoàn cũng đều cảm giác được.
Còn bên quân Ma tộc không có hảo mệnh như vậy, quang vũ chạm vào hắc ám phòng ngự ma pháp, phát ra thanh âm "Tư tư." phòng ngự của bọn họ căn bản không có cách nào ngăn cản quang vũ xâm lấn, khi quang vũ chạm vào thân thể tất cả bọn họ đều tự bốc cháy lên. Trong cung điện nhất thời tràn ngập hỏa quang.
Thần chí ta vẫn còn thanh tỉnh, chỉ là dùng sức quá độ nên có chút hư thoát, bây giờ ta đắm chìm trong sự vui mừng như điên, ta có thể dụng cấm chú, ta thành công rồi, ta thành công rồi.
Kỳ thật, có thể xử dụng cấm chú này chủ yếu là bởi vì vận khí tốt của ta, đầu tiên, ma pháp lực của ta đã cơ hồ đạt đến mức của ma đạo sư, tiếp theo, có thêm ma pháp lực của ma đạo sư hàng đầu đại lục là Chấn sư phụ trợ giúp, lại có Tô Khắc Lạp để chi trượng, đó chính là thần khí, không có nó tăng phúc, ta chắc chắn sẽ bị năng lượng cấm chú phản chấn. Chủ yếu nhất, là do lực lượng thánh kiếm trong cơ thể ta chống đỡ, ta dụng là quang hệ ma pháp, mà thánh kiếm được Quang Minh Chiến thiên sứ Thước Già Lặc sử dụng một thời gian rất lâu, thánh kiếm tự nó chính là quang thuộc tính. Vì những nguyên nhân đó cùng tống hợp trên người ta, ta mới có thể thuận lợi như thế dụng ra cấm chú này.
Mã Khắc đã chạy tới, giúp ta đứng lên, hắn hét lớn: "Lão đại, ngươi cũng quá kinh khủng, một ma pháp mà diệt được nhiều địch nhân như vậy, ngươi tái không đến chúng ta có lẽ không kiên trì nổi nữa."
Đôn Vu cũng đi tới, vỗ vỗ vai ta, nói: "Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên a, nếu ta đoán đúng thì, ma pháp vừa rồi ngươi dụng hẳn là cấm chú đúng không?."
Ta khẽ gật gật đầu, suy yếu nói:" May nhờ có Chấn sư phụ dụng ma pháp lực phụ trợ nên ta mới có thể tạo ra được. Quốc vương bệ hạ thế nào?"
Mã Khắc nói: "Phụ vương bị điểm tiểu thương, đang ở ngay phía sau đội ngũ của chúng ta, nếu vừa rồi mà bị bọn họ công phá, sợ rằng đã ……"
Đôn Vu phân tích: "Kế hoạch của địch nhân rất chu mật, đầu tiên bọn họ phóng hỏa chung quanh phân tán sự chú ý của thủ vệ, lại tập trung lực lượng thi triển vài ma pháp diện tích rộng, bên ta tổn thất rất thảm trọng a, bởi vì đã mấy trăm năm an dật, hoàng cung thủ vệ cũng có phần lơ là đi, nếu các ngươi không kịp thời chạy tới, sợ rằng bọn họ sẽ thành công mất."
Bên ngoài lại tiến đến hơn một trăm người, là đệ tử ngũ niên cấp của học viện, tư ngơa đái đội, Tư Ngoã chạy lại, hướng Đôn Vu hỏi lớn: "Sư phụ, xảy ra chuyện gì rồi, tại sao vừa rồi tất cả người bị thương bên chúng ta đều đỡ hơn. Mà đối thủ lại đột nhiên tự cháy hết vậy."
Đôn Vu mỉm cười, nói: "Ngươi hỏi người huynh đệ tốt của ngươi kia kìa." Nói xong chỉ chỉ vào ta.