Ta kinh ngạc hỏi :
-Vũ kĩ không phải chỉ luyện kỹ xảo làm chính thôi sao?
Tam trưởng lão khinh thường bĩu môi nói :
-Chẳng lẽ ngươi chưa từng biết đến cái gì là nhất lực hàng thập huệ sao ? Tới cảnh giới của chúng ta thì mọi kỹ xảo đều là dư thừa thôi.
Nói xong, lão không ngừng phát ra kim đấu khí, đan vào thành một quang võng hướng ta đánh tới.
Đấu khí thật mạnh, nếu không phải ta hấp thu được linh mạch hẳn ta vẫn chưa phải là đối thủ của lão, không ngờ nơi hoang vu hẻo lánh lại tự nhiên xuất hiện tuyệt thế cao thủ loại này, hơn nữa lại còn có những năm người, thật sự là bất khả tư nghị.
Ta thì thầm :" Quang nguyên tố vĩ đại a, bằng hữu của ta..." Ta vừa định niệm ma pháp chú ngữ Quang tinh lấp lánh để ngăn cản đòn của lão, không ngờ mới niệm vài chữ trước người ta đã tụ tập một lượng lớn quang tinh, trong lòng ta không nhịn được mừng thầm, chẳng lẽ ta đã có thể dụng bát cấp ma pháp mà không cần niệm chú ngữ nữa rồi sao ? Thật là tốt quá.
Ta chỉ huy đại lượng quang tinh bay về phía quang võng, mỗi viên quang tinh đều hướng đến chỗ mắt lưới. Hai cỗ năng lượng va chạm kịch liệt với nhau ở trên không, bên trong kết giới nháng lên đầy trời quang vũ, quả thực là rất đẹp mắt.
Tam trưởng lão kinh ngạc nhìn ta, hiển nhiên lão cảm thấy rất sửng sốt khi ta có thể tiếp được một chiêu này của lão.
Ta mỉm ười nói :
-Ngài cũng không cần phải quá giật mình, ở quốc gia của ta, ma pháp của ta cũng cao số một số hai rồi đó.
Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng :
-Hảo tiểu tử, quả nhiên là có bản lãnh, đã vậy hãy xem ta đây.
Đấu khí toàn thân lão lấy lão làm trung tâm hình thành một cơn lốc màu vàng, nhưng ta không ngạc nhiên bằng giữa cơn lốc đó còn ẩn ẩn lộ ra một tia lam quang, chẳng lẽ đây là thánh quang trong truyền thuyết sao. Chẳng phải đó là màu sắc đấu khí của chiến thần thôi sao. Theo ta biết mấy ngàn năm trước đại lục từng có một chiến thần, chẳng lẽ ta xui xẻo đụng phải sao, không phải ta đen đủi đến vậy chứ.
Ta không dám chậm trễ, lập tức thôi động thánh kiếm trong cơ thể mình niệm :
-Thần vương ban cho ta quang minh kiếm, quang mang vạn trượng chiếu trời cao.
Vì có thể tự do khống chế thánh kiếm dù chỉ là một bộ phận nhỏ nhưng ta có thể mượn năng lượng của nó bổ trợ cho chú ngữ mà Thần vưong truyền cho ta để phát ra pháp chú công kích của Thánh Kiếm. Ta còn không biết, pháp chú này có uy lực tương đương với cấm chú .
Lúc này, Tam trưởng lão đã hoàn thành xong chiêu thức bèn quát lớn :
-Chung cực - Thánh quang huyền long quyền.
Một đạo long quyển phong kim lam sắc thật lớn đánh về phía ta.
Khi ta niệm xong pháp chú, năng lượng toàn thân ta dường như đều hướng về phía Thánh kiếm mà tập trung lại, tiểu kiếm màu bạc sau đó rời khỏi lồng ngực ta hình thành kiếm thể thật lớn che phía trước thân ta, ta cũng hô to :
-Lên
Thánh Kiếm liền hình thành một năng lượng lớn đón lấy Thánh quang huyền long quyền của Tam trưởng lão .
Đại trưởng lão quát to :
-Bất hảo. Quang Minh chi kiếm đó.
Rồi lập tức cùng ba lão kia cùng phát ra tuyệt chiêu của chính mình, cùng đón lấy.
Sau khi phát ra Thánh Kiếm ta cảm thấy khí lực toàn thân dường như bị hút hết, ta không còn chút sức nào chỉ biết dựa vào Tô Khắc Lạp Để chi trượng để đứng vững.
Thánh Kiếm cùng tuyệt chiêu của năm vị trưởng lão cùng một lúc chạm vào nhau ở trên không, thời gian dường như đọng lại, ta giật mình nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt.
Đại trưởng lão như tia chớp bay đến bên người ta, ta đã không còn sức để kháng cự nữa, tùy ý lão kéo đến bên bọn họ, Đại trưởng lão hô lớn :
-Mọi người toàn lực phòng ngự.
Nói xong liền tự phát ra một đạo đấu khí cường đại che kín lấy cả ta và lão.
Đúng lúc này, năng lượng trên không trung dường như hợp lại một thể, trước mắt chỉ cỏn toàn một màu trắng, một tiếng nổ lớn vang lên phá vỡ cả kết giới giới sau đó là một loạt tiếng oanh oanh nổ ra đến nỗi ta không còn nghe ra tiếng gì nữa.
Khi tỉnh hồn lại, ta phát hiện tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Vách núi hình thành thác nước đã biến mất, thủy đàm lúc trước đã rộng hơn ấp 3 lần, chung quanh thôn dân đều ngã xiêu ngã vẹo. Năm vị trưởng lão đứng vây xung quanh ta, từ miệng họ xuất ra một tơ máu, bộ dáng năm người đều rất chật vật, quần áo trên người cũng thành xơ xác. Nhất là Tam trưởng lão , râu tóc lão đều không còn đến một nửa, vẫn không ngừng bốc khói lên nghi ngút.
Ta vội kiểm tra lại chính mình, hoàn hảo, không có thiếu bộ phận nào, ngoại trừ năng lượng tiêu hao quá lớn nhất thời còn chưa bổ sung lại được thì không có bị thương tổn nào khác, vậy chẳng nhẽ năm vị trưởng lão đã hứng chịu hoàn toàn chấn lực từ vụ nổ cho ta sao. Bọn họ sao lại hảo tâm như vậy ?
Đại trưởng lão cất tiếng hỏi :
-Mọi người có làm sao không ?
Thanh âm Kiếm Sơn vang lên, hắn nói :
-Hồi đại gia gia, may nhờ ngài cùng mấy vị gia gia chuyển hướng vụ nổ về hướng thần tuyền nên mọi người chỉ bị chút chấn động thôi, không có gì đáng ngại , có điều, thần tuyền...
Đại trưởng lão cắt đứt lời hắn nói :
-Được rồi, không cần nói nữa, lập tức về thôn, ngươi lại đây mang hắn ta theo.
Nói xong lão phát ra một đạo kim quang bắt lấy ta, ta căn bản là không thể nào chống cự nữa, đành mềm nhũn ra thúc thủ chịu trói.
Từ hôn mê tỉnh dậy, ta nhận thấy chung quanh có người, ta vẫn giả như hôn mê, tự kiểm tra thân thể mình một chút, ba khối kim cầu vẫn bình thường vận hành, năng lượng ma pháp cùng ngân sắc năng lượng Thánh Kiếm cũng bình yên nằm ở ngực. Chuyện này làm ta phi thường kỳ quái, tại sao bọn họ không khống chế ta, chẳng lẽ không sợ ta chạy đi sao ?
Một thanh âm hiền lành vang lên :
-Ngài tỉnh rồi sao,hỡi người thừa kế của thần?
Ta cả kinh, mở mắt ra, chỉ thấy năm vị trưởng lão của thôn đều đang ngồi ở trước giường của ta, ta kinh ngạc hỏi :
-Cái gì mà người thừa kế của thần ?
Đại trưởng lão lên tiếng :
-Nếu không được thần nhận làm sao ngài có thể sử dụng Quang Minh chi kiếm được.
Ta gãi gãi đầu nói :
-Ta xin lỗi vì đã phá hỏng thần tuyền của mọi người, đúng là ta...
Tam trưởng lão cắt lời ta :
-Không sao đâu, ngài có thể kể cho chúng ta làm sao lại được thần thừa nhận không ?
Trực giác nói cho ta biết đây hẳn là chuyện rất quan trọng, vì vậy ta mang lần lịch lãm đầu tiên tới lúc gặp được Thần vương kể hết cho mọi người, năm vị trưởng lão chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng chỉ toát lên thần sắc đầy kinh ngạc mà thôi.
Nghe xong lời tự thuật của ta, các vị trưởng lão quay sang nhìn nhau, đột nhiên cả năm người cùng rời khỏi chỗ ngồi, đồng loạt quỳ xuống đất.