Quang Chi Tử

Quyển 9 - Chương 17: Sự ăn mòn của Hắc Ám

Tiếng của Ma Hoàng truyền tới:

 

Tốt rồi, con rồng của ngươi cũng đã đi rồi, chịu đầu hàng chưa?

 

Kiếm Sơn rút thanh trường kiếm ra va nói:

 

chúng ta tuyệt đối không đầu hàng, cùng lắm thì ngươi giết ta thôi.

 

Ta dùng tay ngăn hắn lại, truyền âm nói:

 

-Đừng có hy sinh một cách oan uổng… trước tiên tạm đầu hàng rồi tính sau.

 

Ngoài miệng lại nói :

 

-Kiếm Sơn, chúng ta nói chuyện phải biết giữ lời, đã thua người ta, phải đầu hàng thôi.

 

Kiếm Sơn nhìn ta với ánh mắt rất phức tạp, hắn thở dài một cái rồi ném trường kiếm xuống đất.

 

Ma Hoáng ha ha cười to nói:

 

-Trói tất cả bọn họ lại cho ta. Đem nhốt vào trong Ma lao tầng cuối.

 

Sau khi chúng ta đều bị trói lại, hắn đi lại bên chúng ta vỗ vai mỗi người một cái. Kiếm Sơn bọn họ còn đỡ, chỉ là đấu khí bị phong ấn ở trong cơ thể. Còn ta thì thật là khổ. Tay Ma Hoàng phát ra một cỗ năng lượng hắc ám, nhất thời trong cơ thể ta còn sót lại một ít năng lượng quang hệ, hai nguồn năng lượng kịch liệt xung đột lẫn nhau, ta kêu lên một tiếng thảm thiết ngã trên mặt đất.

 

Ma Hoàng lại càng hoảng sợ, suy nghĩ một chút mới chợt hiểu ra, từ trên người ta thu hồi lại bảy thành năng lượng hắc ám. Rồi quay sang Khách Luân Đa nói:

 

-Kêu thủ hạ của ngươi trông coi bọn chúng cho tốt. Lần này ngươi lập được đại công, ta nhất định sẽ cho ngươi cùng Mộc Tử thành hôn. Tiểu tử này chính là người yêu của Mộc Tử khi nó đến thế giới loài người đó.

 

Ta nghe được Ma Hoàng nói sẽ cho hắn cùng Mộc Tử thành hôn, trong lòng quýnh lên, phun ra một ngụm máu tươi, cả người liệm đi. Ngay lúc ta té xỉu trong nháy mắt, ma hồ trong người ta đọt nhiên thoát ra và chạy mất. Ma Hoàng lúc này ngữa mặt lên nhìn trời, còn Khách Luân Đa không biết tại sao cũng không có ý ngăn cản ma hồ đào tẩu. Thân hình nàng nhanh chóng mất dạng.

 

Khách Luân Đa nhìn ta ánh mắt dị thường phức tạp rồi quay sang thủ hạ quát:

 

-Dẫn bọn chúng đi, quay về thành.

 

Ma Hoàng đột nhiên như nhớ lại chuyện gì, la lớn:

 

-Truyền lệnh xuống dưới, chuyện hôm nay bất kì là ai cũng không được truyền ra ngoài. Nếu không xử trí bằng quân pháp. Nhất là không được để cho công chúa biết chuyện này.

 

3000 thánh quang hộ vệ đội đồng thanh la lên:

 

-Rõ.

 

Rất nhiều binh sĩ trong lòng đang nghĩ Ma Hoàng trong hiểm nguy mới thắng được con người thật là mất mặt mũi nên không cho truyền ra ngoài. Chỉ có Khách Luân Đa từ lời nói của Ma Hoàng biết rõ mới biết rõ mối quan hệ của công chúa. Ma Hoàng sợ Mộc Tử đi tìm kiếm người yêu của mình. Mộc Tử là người thừa kế của Ma Hoàng, vừa mới hoàn thành rất nhiều sứ mạng trọng yếu. Trong Ma Tộc hiện nay địa vị chỉ sau Ma Hoàng một bậc. Nếu Mộc Tử và Ma Hoàng trở mặt, Ma Hoàng dám chắc là không được tốt rồi.

 

Nghĩ đến đây, Khách Luân Đa lắc đầu. Tước tiên nhường cho Ma Hoàng một con ngựa để cưỡi, sau đó tiến về phía trước dẫn đường, thống lĩnh đại quân trở về thủ đô Thánh Quang thành của Ma Tộc.

 

Ta tỉnh lại trong tình trạng đau nhức toàn thân, cả người phat run lên vì lạnh. Hắc Ám Hủ Thực đang ăn mòn từng tấc da thịt của ta. Nếu không phải trước ngực còn có một tia ấm áp, chỉ sợ là ta đã không còn sống trên thế gian này nữa rồi. Ý thức từ từ khôi phục, ta nhớ tới tình hình trước mắt là ta đang bị Ma Hoàng cấm chế. Trong thân thể ngoại trừ trước ngực được lực lượng của thánh kiếm bảo vệ, còn lại đều bị hắc ám nguyên tố chiếm hữu. Ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được

 

Ta thử muốn dùng Phá Ma Phong cởi bỏ cấm chế, nhưng đã thất bại. Kinh mạch toàn thân của ta đang bị năng lượng hắc ám ăn mòn không còn hình dáng gì nữa. Nếu không phãi từ nhỏ ta đã luyện tập quang hệ ma pháp, thân thể trời sanh đã có thể kháng cự với hắc ám nguyên tố thì chỉ sợ ta cũng giống như những Ma Tộc pháp sư đã chết ỡ Ngã Hạ, hóa thành một đống tro tàn hoặc là một vũng nước máu rồi.

 

Năng lượng hắc ám lạnh như băng làm cho kinh mạch của ta co rút lại. Mặc dù ta không nhìn thấy bộ dạng của chính mình như thế nào nhưng ta dám chắc là rất khác so với trước kia. Xong hết rồi, hết thảy đều xong hết rồi. Ta vĩnh viễn cũng không có khả năng ở cùng một chổ với Mộc Tử nữa rồi. Ma Hoàng ngươi thật là giỏi. Kỳ thực, Ma Hoàng cũng không biết hắn đối với ta hạ cấm chế như vậy làm ta đau khổ cùng cực.

 

Toàn thân lại vừa truyền đến một trận đau kịch liệt, ta lại một lần nữa ngất đi. Ngất đi cũng tốt, ít ra như vậy cũng có thể không có cảm giác gì về sự thống khổ này

 

Ý, ta dường như lại đi tới không gian ý thức, nhưng nơi này lại không có một chút ánh sáng cùng với âm thanh của Già Lặc hiền lành mà chỉ có một mảng đen tối. Ta tự nghĩ có phãi mình đang hướng đến vức sâu vô tận. Tại địa ngục vô số oan hồn hướng về phía ta kêu gọi. Xem ra ta thật đã chết. Địch sư phụ, ba ba, mụ mụ, Hải Thủy, Mộc Tử, ta phải đi đây. Kiếp sau gặp lại các người.

 

Ta từng bước từng bước một tiến về hướng đen tối đó, ta vô lực bước trên con đường tử vong đó. Ngay lúc ta định bước vào vùng đen tối đó thì bỗng một thanh tiểu kiếm phát ra ánh sáng bạc bay lại chỗ chắn đường của ta lại. Tiểu kiếm màu bạc cũng phát ra âm thanh:

 

Nó nói:

 

-Trường Cung Uy, ngươi buông xuôi như vậy sao?

 

Ta lạnh nhạt nói:

 

- Buông xuôi ? Ta đâu có buông xuôi? Bây giờ ta còn không biết bản thân mình làm cái gì nữa. Ngươi nói cho ta biết. Nếu ta đoán không sai, đúng rồi, thân thể ta sợ rằng đã bị hủ thực hết rồi phải không?

 

Tiểu kiếm màu bạc nhẹ nhàng đung đưa nói:

 

- Còn nói là không. Ngươi ngàn vạn lần không thể buông xuôi được. Ngươi đã quên lúc ban đầu đáp ứng với thần cái gì rồi hay sao?

 

Ta đau khổ hừ một cái nói:

 

- Ta quên như thế nào được. Nhưng mà ta đã không thể hoàn thành nhiệm vụ này nữa. Ngươi hẳn là Thánh Kiếm. Không nghĩ tới là ta có thể đối thoại được với ngươi. Ngươi đi đi, quay trở về nơi của Thần đi. Kêu hắn tìm một người khác thay thế ta hoàn thành nhiệm vụ. Lúc đó chẳng phải là giống nhau hay sao?

 

Thánh Kiếm nói:

 

- Ta không có khả năng rời khỏi thân thể ngươi. Dưới sự bảo vệ của ta, thân thể ngươi không phãi là bị hủy hoại hoàn toàn. Nếu ngươi bây giờ buông xuôi, toàn thể đại lục coi như xong hết. Thời gian mà Yêu Vương sống lại đích thực đã đến rất gần. Đại lục coi như xong rồi. Người nhà, thân nhân, người yêu cũng đều xong hết rồi. Cả thế giới rồi sẽ nhuốm trong máu đỏ của Hắc Ám.Có phải đây là điều mà nhà ngươi muốn thấy hay không?

 

Ta quát:

 

- Không muốn thấy những cảnh như vậy thì sao? Ngươi mau tránh đường đi, nhượng đường cho ta, để ta còn đi luân hồi chuyển thế nữa. Ta đã không còn hy vọng gì nữa rồi.

 

Thánh Kiếm cũng nổi giận nói:

 

- Đây là ngươi đang lẩn tránh. Ngươi là một kẻ bệnh phu. Ngươi chết hay không quan trọng nhưng lại làm liên lụy đến hàng ngàn hàng vạn sanh linh khác.

 

Nghe xong những lời này của Thánh Kiếm, ta đột nhiên nhớ tới cái gì, ta hỏi:

 

- Nói như ngươi vậy chẳng lẽ ta vẫn còn cơ hội?

 

Thánh Kiếm không trực tiếp trả lời ta. Nó nói:

 

- Chỉ cần nhà ngươi kiên trì, không được buông xuôi, tất cả mọi việc đều có cơ hội. Dù sao thì ngươi cũng chịu đựng đủ rồi, chịu đựng thêm vài ngày nữa chẳng lẽ ngươi lại chịu không nỗi sao?

 

Ta gật đầu nói:

 

Được rồi ta sẽ thử đáp ứng nhà ngươi

 

Thánh Kiếm hài lòng rung nhẹ mũi kiếm, hóa thành một đạo ngân quang bao phủ toàn thân ta. Hắc ám tiêu biến đi, địa ngục cũng mất, rồi không gian ý thức của ta cũng mất đi.

 

Đau quá! Xem ra ta còn chưa chết. Ta bây giờ ngay cả việc mở mắt cũng không có đủ sức nữa. Trên người càng lúc càng có nhiều chỗ bị hắc ám ăn mòn. Tên Thánh Kiếm kia nói ta phải kiên trì. Ta như thế nào mà kiên trì đây.

 

Đúng lúc đó, ta nghe có tiếng xích sắt vang lên. Một tiếng lạ truyền đến:

 

Bệ hạ, hắn được nhốt ở chỗ này.

back top