Quên Phải Yêu Anh

Chương 14: Sao phải dây dưa không rõ

"Em gái Thịnh Hạ, em xem, em và lão Dương ở bên nhau hơn nửa năm, hôn môi chắc xấp xỉ một nghìn lần rồi, nhưng là bạn tốt nhất của cậu ấy, tôi đây là người chân thành ủng hộ hai người, cũng chưa từng nhìn thấy một lần, cái này giống với chuyện muốn kết hôn mà không biết tân nương là ai, em có cảm thấy chuyện như vậy, không đúng tý nào không?"

 

Thịnh Hạ vốn đã cảm thấy thẹn thùng, nghe thấy lời nói "trên cả tuyệt vời" của Trương Khải, lại càng không biết nên trả lời ra sao.

 

Dương Kiền đẩy Trương Khải ra: "Luyên thuyên ầm ĩ cái gì đấy?"

 

Trương Khải không vừa lòng, hét lên: "luyên thuyên ồn ào gì chứ! Đây gọi là có chơi có chịu. Nếu không thì làm như thế này đi, nếu như cậu có thể dùng một cước để đạp Thịnh Hạ vào trong nước, vậy thì miễn cho hai người nụ hôn ướt át nóng bỏng, được chứ?"

 

Những người khác cũng hùa theo kêu gào, bình thường khi gặp chuyện đểu giả như thế này, Chu Tử Tuấn cũng cười cười xem trò vui, Tần Niệm cũng sẽ tham gia thêm dầu vào lửa để góp vui, nhưng mà lần này,từ đầu đến cuối khuôn mặt cô không hề thay đổi, cũng không nói lời nào.

 

Đây là nguyên tắc cơ bản, nếu đã tham gia thì phải tuân theo quy tắc, từ nhỏ Dương Kiền cũng không phải là người thua mà không chịu, vì vậy cũng không cằn nhằn nữa, kéo Thịnh Hạ đi về phía bờ hồ.

 

Thịnh Hạ cực kì căng thẳng, cô chưa bao giờ… trước mặt nhiều người như vậy.

 

Dương Kiền nhỏ giọng hỏi: "Sợ à?"

 

Thịnh Hạ thành thực gật đầu, "Thật ra thì, em không biết bơi."

 

Dương Kiền mím môi, khom lưng ôm ngang Thịnh Hạ lên, còn cô không hề chuẩn bị đã bị ôm lấy, trong lúc bối rối cánh tay vội vàng ôm chặt cổ của anh, trái tim cô vừa mới bình tĩnh, Dương Kiền đã ôm cô cùng nhảy vào hồ nước xanh thẳm trong suốt. Kèm theo tiếng vang của bọt nước khổng lồ, xung quanh vang lên một hồi gào thét như tiếng hú của động vật.

 

Thét chói tai và tiếng huýt sáo bén nhọn, liên tục không ngừng, Thẩm Kiều ngồi ngay ngắn ở trên ghế dựa, cũng vui vẻ nhìn, bóng râm che khuất nửa gương mặt của cô, ít nhất nhìn từ đường cong của khóe miệng, cô ấy đang rất bình tĩnh .

 

Sau khi rơi xuống nước, hai người bọn họ chìm ngập hoàn toàn ở trong nước, mặt nước dần dần trở nên phẳng lặng, tất cả mọi người tò mò rướn cổ nhìn xem. Thẩm Kiều cũng ở đây chờ bọn họ nổi lên mặt nước, Thẩm Du lại vô cùng không có mắt lại xuất hiện trước mặt cô, chặn tất cả tầm nhìn của cô lại, che khuất ánh mặt trời, chỉ còn lại một cái bóng.

 

Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn anh: "làm sao vậy?"

 

Vẻ mặt Thẩm Du không hề thay đổi đưa điện thoại trong tay cho Thẩm Kiều

 

"Ai vậy?"

 

Thẩm Du nói: "Nhận thì biết."

 

Bởi vì Thẩm Du cản trở, nên Thẩm Kiều không nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại càng không rõ có phải bọn họ thật sự không coi ai ra gì mà hôn nhau nóng bỏng hay không, chỉ nghe thấy xung quanh phát ra âm thanh hưng phấn cao vút và tiếng vỗ tay ồn ào. Thẩm Kiều cảm thấy, hình như Thẩm Du đang cố ý.

 

Thẩm Kiều nhận điện thoại, đặt ở bên tai, "Xin chào, tôi là Thẩm Kiều."

 

"Kiều, là anh."

 

Nghe được âm thanh của Giản Dư Mặc, cô hơi bất ngờ, không vì cái gì khác, chí ít anh ấy không cần gọi điện thoại cho Thẩm Du, rồi làm phiền Thẩm Du đưa cho cô như vậy chứ? Thẩm Kiều hơi cảnh giác nhìn Thẩm Du, lúc này cậu ấy đã ngồi ở bên cạnh, nằm gối lên cánh tay, bộ dáng cực kì nhàn nhã.

 

Thẩm Kiều nói: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

 

Giản Dư Mặc cười: "Sinh nhật vui vẻ."

 

Thẩm Kiều nhíu mày: "Buổi sáng khi gọi điện thoại, không phải đã nói rồi sao?"

 

"Vậy em muốn quà tặng gì?"

 

Thẩm Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đúng lúc thấy Dương Kiền ôm Thịnh Hạ, bọn họ thân mật rúc vào nhau, dường như nước trên người bọn họ đã hòa thành một thể, anh đặt cô ấy lên bờ hồ, còn bản thân anh chống lên bờ hồ nhẹ nhàng nhảy một cái, chân đã giẫm ở trên bờ.

 

"Chính là muốn gặp anh."

 

Giản Dư Mặc nói thật nhanh: "Vậy thì tốt, em chờ nhé."

 

"Cái gì? Alo? Alo?" Thẩm Kiều cho là mình nghe lầm, muốn tiếp tục truy hỏi, đối phương đã cúp điện thoại.

 

Thẩm Kiều đã một phát vào đùi của Thẩm Du, Thẩm Du bị đau nên nhíu mày. Thẩm Kiều đưa trả điện thoại: "Xảy ra chuyện gì vậy? Em và Giản Dư Mặc thông đồng trò hề gì vậy?"

 

Thẩm Du xem thường nói: "Không được gọi là thông đồng, chẳng qua là anh ta cố ý để chị vui mừng thôi, nên mới nhờ em giúp một tay thôi."

 

"Cái gì vui mừng? Anh ấy về?"

 

Vừa mới nói lời thắc mắc ra miệng, thì có tiếng vang ầm ầm truyền đến từ trên không trung, Thẩm Kiều nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn, để tay lên trên trán che nắng, trên bầu trời xanh thẳm, không hề có một gợn mây, cũng không hề có cái gì khác.

 

Nhưng mà tiếng ầm ầm càng lúc càng vang dội, những người khác không rõ nguyên do cũng ngẩng đầu nhìn xung quanh. Từ phía xa, một đoàn máy bay trực thăng chậm rãi xuất hiện, bay đến phía trên bọn họ thì dừng lại. Tất cả mọi người đều không hiểu có chuyện gì xảy ra, châu đầu ghé tai thảo luận.

 

Thẩm Kiều chậm rãi đứng lên, híp mắt nhìn máy bay trực thăng, thoáng đi về phía trước mấy bước.

 

Trên bầu trời chợt đã xuất hiện bông tuyết, dưới ánh mặt trời, bay phấp phới, bay bay lượn vòng rồi chậm rãi rơi xuống, lúc này những người không biết rõ chân tướng có chút kinh ngạc đến ngây người….

 

Thẩm Kiều vươn tay, bông tuyết rơi vào bàn tay cũng không hề tan ra, thật ra thì, đó đó chỉ là bọt biển do máy móc làm ra, nhìn có vẻ giống bông tuyết bay xuống, nhưng vẫn không phải là thật.

 

"Thẩm Kiều"

 

"Thẩm Kiều, nghe thấy lời nói của anh không?"

 

Giữa những âm thanh ầm ầm Thẩm Kiều cố gắng lắng nghe, nghe thấy có người nói chuyện, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía máy bay trực thăng, cách những bông tuyết đang nặng nề rơi xuống, nhìn thấy bóng người thấp thoáng ở cửa cabin.

 

Giản Dư Mặc cầm loa phóng thanh, cố gắng hét to, để tránh âm thanh bị dìm ngập trong tiếng ầm ầm.

 

"Kiều, em đã nói, điều tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời này chính là không thể sinh ra vào mùa tuyết rơi, thật ra thì anh cũng không tán thành, bởi vì nếu như em không được sinh ra vào mùa này, thì em sẽ không phải là em, anh cũng không thể gặp rồi quen biết với em. Mặc dù anh không có năng lực thay đổi sự thật, nhưng anh vẫn muốn thỏa mãn tất cả những nguyện vọng nhỏ bé ấy. Kiều, sinh nhật vui vẻ."

 

Giản Dư Mặc dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Dĩ nhiên, cũng muốn chúc em vợ tương lai sinh nhật vui vẻ, cám ơn cậu, Thẩm Du."

 

Lời nói này, anh phải hao phí rất nhiều sức lực mới có thể nói xong, mọi người ở đó cũng nghe thấy cực kì rõ ràng, ở vài phút sau, chợt vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô.

 

Thẩm Kiều che miệng, không khống chế được khóc lên. Mọi người rối rít chen đến bên cạnh Thẩm Kiều, người này nói, người kia nói chúc Thẩm Kiều sinh nhật vui vẻ, hâm mộ nói cô thật hạnh phúc, xúc động nói thật là lãng mạn.

 

Chu Tử Tuấn và Trương Khải chiêm ngưỡng một màn này, làm thế nào cũng không cười nổi, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về một phía, nhìn xem vào lúc này người kia, sẽ phản ứng như thế nào.

 

Khóe môi Thẩm Du nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, xuyên qua đám người, thấy Dương Kiền ở đằng xa. Mùa hè nóng bức, vậy mà anh ấy lại lạnh lẽo giống như hầm băng, đóng băng không khí xung quanh người, Thịnh Hạ đang đứng bên cạnh anh ấy không hề để ý đến sự thay đổi của anh ấy, bàn tay đặt lên ngực, gò má trắng hồng, vẻ mặt thèm muốn và hâm mộ.

 

Bữa tiệc cung cấp rượu cocktail, đồ ăn, đồ uống không hạn chế số lượng, nếu như thời gian cho phép, đại khái có thể ở đây phung phí cả ngày, có rượu ngon, còn có người đẹp.

 

Sau buổi trưa, Dương Kiền lấy lý do công việc, nên rời đi trước, mà Thịnh Hạ cũng bởi vì phải về chăm sóc mẹ, nên rời đi cùng với Dương Kiền.

 

Cả ngày hôm đó, từ đầu đến cuối Giản Dư Mặc đều hầu bên cạnh Thẩm Kiều, anh nhận lấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, nhận lấy lời chúc phúc của mọi người, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

 

Sau bữa cơm chiều, Thẩm Kiều đưa Giản Dư Mặc đến khách sạn. Đưa thẻ phòng cho anh, "Hôm nay thật là vui vẻ, cám ơn anh đã về mừng sinh nhật với em."

 

Giản Dư Mặc tiến lên ôm lấy Thẩm Kiều, thấp giọng thì thầm: "Anh cũng rất vui."

 

Thẩm Kiều vỗ bờ vai của anh rồi nói: "Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi."

 

"Kiều, ở lại cùng anh đi."

 

Trong nháy mắt, vẻ mặt Thẩm Kiều có chút không tự nhiên, miễn cưỡng cười nói: "Đừng làm rộn, anh mới bay về từ NewYork, lại ở bên em cả ngày, nhất định là đã mệt chết đi, anh phải biết lo lắng cho cơ thể của chính mình."

 

Từ đầu đến cuối, Giản Dư Mặc không chịu buông cô ra, bước chân từ từ di động, nhưng Thẩm Kiều cũng chậm rãi lùi về phía sau ."Ở lại cùng anh, anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi."

 

Đầu óc Thẩm Kiều xoay chuyển cục nhanh, chợt đẩy mặt của anh ra, hết sức chăm chú hỏi: "Đúng rồi, lần trước Mạc Dịch Khôn nói, hạng mục kỳ thứ hai có chút vấn đề, SC tạm ngừng đầu tư, là sao vậy?"

 

Giản Dư Mặc nói: "Yên tâm, anh đã liên lạc với nhà đầu tư khác rồi."

 

"Có cần em giúp một tay hay không? Có một người bạn làm PE (1), lát nữa để em hỏi cậu ấy một câu?"

 

(1) PE: viết tắt của Production Engineering- kĩ thuật sản suất

 

Giản Dư Mặc cười rộ lên: "Kiếm tiền là việc của anh, không cần em lo lắng."

 

"Cái đó, tối mai em sẽ phải đi công tác, hôm nay sinh nhật, em phải về gặp ba mẹ em, bọn họ đang đợi ở nhà. . . . . . Ưmh. . . . . ." Thẩm Kiều còn chưa nói xong, rốt cuộc Giản Dư Mặc không muốn cho Thẩm Kiều thêm bất cứ cơ hội nào, bờ môi nóng bỏng như lửa, đã rơi xuống che kín bờ môi xinh đẹp của cô.

 

Phục vụ cất tiền boa xong, liền đẩy xe nhỏ rời đi, rẽ ngoặt, dừng ở cửa gian phòng đầu tiên. Sau khi ấn chuống cửa, giọng nói khiêm tốn lễ phép: "room service(1)"

 

(2) Room service: Phục vụ phòng

 

Tiếng chuông bất ngờ này, đã cho Thẩm Kiều một cơ hội để tránh thoát. Giản Dư Mặc buông cô ra, ánh mắt nhìn cô hơi phức tạp, Thẩm Kiều không để lại dấu vết tránh né ánh nhìn chăm chú của anh, cười nói: "Nhanh đi mở cửa đi."

 

Giản Dư Mặc không nhớ rõ mình gọi phục vụ phòng khi nào, nhưng vẫn đi ra mở cửa. Mà lúc này, Thẩm Kiều đã sửa sang quần áo xong, buộc lại mái tóc rối bời, cầm túi đeo lên vai chuẩn bị rời đi.

 

Nói chuyện mất một lúc, xác định là tổng đài nhầm lẫn, phục vụ liền xin lỗi rồi đẩy xe rời đi.

 

"Em phải về trước, ngày mai sẽ đến đón anh, em nghĩ, tranh thủ lần này, để anh và ba mẹ em gặp mặt chính thức một lần."

 

Giản Dư mặc nhìn cô chăm chú, trầm ngâm chốc lát: "Gặp cha mẹ của em, em chắc chắn chứ?"

 

Thẩm Kiều gật đầu: "Mệt mỏi một ngày rồi, anh nghỉ ngơi đi."

 

Sau khi Thẩm Kiều rời đi, đầu Giản Dư Mặc dựa vào cánh cửa, chân mày nhíu chặt lại, vẻ mặt có chút giãy giụa, còn có chút không cam lòng, chậm rãi nhắm mắt lại, tay nắm thành quả đấm nặng nề đấm lên cánh cửa.

 

Bước đi trên thảm trải sàn mềm mại ở hành lang, Thẩm Kiều chậm rãi thở một hơi thật dài.

 

Người đang ở trong bóng tối thừa cơ mà di chuyển, nghe thấy tiếng cô lại gần, trong nháy mắt khi cô đi qua, đã giữ chặt lấy cánh tay của cô một cách chính xác, kéo cô vào gian phòng bên cạnh, sau đó, tiếng đóng cửa nặng nề vang dội cả hành lang.

 

Thẩm Kiều kinh hãi dựa vào cửa, hô hấp càng ngày càng gấp rút, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi. Ánh mắt sâu thẳm khóa chặt người trước mặt, trong đôi mắt của anh đỏ rực, dường như có thể nhỏ ra máu.

 

Thẩm Kiều còn chưa hết kinh ngạc, không xác định hỏi: "Anh...anh muốn làm cái gì vậy?"

 

Dường như Dương Kiền lo lắng làm cho cô sợ nên khẽ nói: "Chờ em."

 

Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật: "Có chuyện gì sao?"

 

"Còn chưa chúc em sinh nhật vui vẻ."

 

"Tôi nhận rồi, cám ơn, tôi có thể đi được chưa?"

 

Dương Kiền ngưng mắt nhìn cô, ngón tay chậm rãi vuốt ve bờ môi mềm mại kiều diễm của cô, chậm rãi lướt qua: "Có phải nếu như vừa rồi không có phục vụ phòng, hôm nay, em sẽ không rời khỏi căn phòng kia phải không?"

 

Trái tim Thẩm Kiều nặng trĩu, lạnh lùng nói: "Không cần anh quan tâm."

 

Dương Kiền như không nghe thấy cô nói gì, tự nhiên nói tiếp: "Anh ta thật là có lòng, làm một trận tuyết để chúc em sinh nhật vui vẻ. Vậy mà anh vẫn còn nhớ loáng thoáng, chín năm trước, có một kẻ đần độn cũng đã làm chuyện như vậy? Em nói xem, tôi có nhớ nhầm hay không?"

 

Nghĩ đến chuyện cũ, Dương Kiền chậm rãi cười rộ lên: "Tôi dùng hết toàn bộ tiền mừng tuổi, thậm chí còn lấy ở chỗ ông nội một đôi khuyên tai ngọc để đổi lấy tiền, vì thế mà ăn một trận đòn đau. Mất bao nhiêu công sức mới làm ra được một máy bay đầy bông tuyết, lúc ấy khắp phòng đều là bông tuyết bay xuống, tôi cho là em sẽ rất vui vẻ, rất cảm động, còn nhớ em đã nói cái gì với anh hay không?"

 

Thẩm Kiều mím môi không nói lời nào, vẻ mặt Dương Kiền chợt lạnh băng, ánh mắt u ám, âm thanh khàn khàn chán nản: "Lúc ấy em nói, tôi có bệnh, sau đó phủi tay rồi đi. Nhưng mà hôm nay, em lại khóc, em cảm động, em nhào vào trong lồng ngực người kia, thật đúng là châm chọc." Ngày ấy, anh vắt óc tìm kế để theo đuổi một nữ sinh mà mình ngưỡng mộ, nhưng lại bị ghét bỏ, bị anh em cười nhạo, còn bởi vì lấy trộm khuyên tai ngọc nên bị đánh, trước kia khi bị đánh, lúc nào anh cũng hắng giọng, có thể kêu gào thảm thiết bao nhiêu thì có bấy nhiêu thảm thiết, mà lần đó anh không hề cảm thấy đau đớn.

 

"Không sai, tôi có bệnh mới có thể thích em, yêu em, nhớ mãi không quên với em, con mẹ nó tôi thật sự bị bệnh đến vô phương cứu chữa rồi!" Nói xong, Dương Kiền chợt buông lỏng bàn tay đang kiềm chế cô ra, trong nháy mắt đó, thiếu chút nữa Thẩm Kiều đã trượt xuống theo cánh cửa. Cô không kiềm chế được run rẩy, hai chân nhũn ra vô lực.

 

Dương Kiền lấy chiếc khuyên tai thạch anh màu tím ra, giơ lên ngang mắt, "Cái này, em còn nhớ chứ? Tôi nói rồi, đây là một đôi khuyên tai độc nhất vô nhị. Em từng đeo nó, mặc lễ phục màu trắng, xinh đẹp làm cho người ta phải ghen tị, tôi còn nhớ, người nước ngoài còn nói tôi có phúc, em cười xinh đẹp như vậy, nhìn tôi đắm đuối đưa tình, cũng không có bất kỳ lời phản bác nào. Sau đó thì sao? Em lại đưa nó cho Thịnh Hạ."

 

Dương Kiền chợt bóp chặt cổ của Thẩm Kiều, cắn chặt răng, dường như nếu không làm như vậy, sẽ không nhịn được mà cắn vào cần cổ trắng nõn của cô, cắn đứt động mạch cổ của cô, khiến cô mất máu đến chết.

 

"Em có thể không thích, có thể vứt đi, nhưng em lại tùy tiện cho người ta, còn là Thịnh Hạ, em có ý tứ gì? Thẩm Kiều, rốt cuộc em đang có ý đồ gì? Chẳng lẽ em muốn mượn nó, khiến tôi nhớ tới em, sau quăng Thịnh Hạ để tiếp tục thích em? Rõ ràng em không quan tâm tôi, không yêu tôi, lại hư vinh ích kỷ không muốn tôi dời sự sự chú ý và tình yêu của tôi dành cho em, vẫn để em trong lòng, phải không? Có phải không?" Dương Kiền mất khống chế gào thét, thanh âm càng trở nên cuồng loạn: "Trả lời tôi!"

 

Thẩm Kiều cố gắng duy trì bình tĩnh, dằn xuống nước mắt, đè nén thanh âm run rẩy: "Anh hiểu lầm rồi, khi tôi làm vậy thì cũng không biết Thịnh Hạ là bạn gái của anh. Nếu như vì chuyện đó mà khiến anh bị quấy nhiễu, thì tôi rất xin lỗi."

 

"Em thật sự đã vứt bỏ tất cả mọi thứ tôi đưa cho em?"

 

"Đúng."

 

"Tại sao?"

 

Thẩm Kiều nói: "Bởi vì, hai chúng ta đã thanh toán sạch sẽ rồi."

 

Dương Kiền chợt tựa đầu dựa trên cánh cửa, khàn giọng lẩm bẩm: "Đúng vậy, hai chúng ta đã thanh toán sạch sẽ rồi. . . . . ."

 

Nhìn dáng vẻ vô cùng khổ sở của anh, cuối cùng Thẩm Kiều không đành lòng, đưa tay ra chạm vào anh, nhưng mà còn chưa kịp chạm vào, anh đã nghiêng đầu, dùng bờ môi khô khốc của mình, vừa ngoan vừa chuẩn che kín cô, "Vậy từ bây giờ, chúng ta lại dây dưa không rõ." Dứt lời, đột nhiên anh ra sức ôm lấy Thẩm Kiều, nhanh chân đi vào phòng ngủ.

 

Thẩm Kiều liều mạng giãy giụa, dụng cả tay và chân, nhỏ giọng la hét: "Mau buông tôi ra, khốn kiếp."

 

Dương Kiền ném Thẩm Kiều lên giường, sau đó nghiêng người đè xuống, đem lấy cô vung tay cánh tay giam cầm trên đầu cô phòng, "Khốn kiếp? Tốt, hôm nay sẽ để cho em nhìn xem, cái gì mới thực sự là khốn kiếp!"

 

Thẩm Kiều không giằng được tay ra, miệng bị anh cắn chặt, hàm răng của anh làm cô đau đớn, rất nhanh sau đó, trong khoang miệng có vị máu tanh, nhưng anh không hề có dấu hiệu muốn buông tay. Thẩm Kiều chỉ có thể không ngừng uốn éo người, chân cũng dốc hết sức để giãy giụa.

 

Nước mắt tuôn trào, lăn đều theo khóe mắt.

 

"Tại sao anh không chịu buông tha cho tôi? Anh muốn làm cái gì, không phải anh đã có Thịnh Hạ rồi sao? Cô ấy mới là bạn gái của anh!" Thẩm Kiều lên tiếng khóc lóc kể lể và phê phán.

 

"Thịnh Hạ à, " Dương Kiền nhẹ giọng lẩm bẩm, dịu dàng như đang nói lời ân ái: "Cô ấy đơn thuần như vậy, tốt đẹp như vậy, làm sao tôi nhẫn tâm động vào cô ấy một chút nào?"

back top