Thẩm Kiều không lái xe, Dương Kiền lập tức chạy xe đến bến xe của huyện, đồng thời bố trí người đến ga xe lửa tìm cô. Nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Dương Kiền kiểm tra thời gian khởi hành của xe khách và tàu hỏa, trừ khi Thẩm Kiều không thèm suy nghĩ,tùy tiện lên một chiếc xe rồi rời đi, nếu không chắc chắn không có khả năng rời đi nhanh như vậy. Nhưng mà anh lại không biết chắc, rốt cuộc cô có lên xe hay không, cô đã tắt điện thoại, cố tình khiến anh không tìm được.
Trên đường trở về bệnh viện, Dương Kiền nói chuyện điện thoại với Trương Khải, Trương Khải hỏi anh định làm như thế nào.
Làm thế nào à, nhất định anh sẽ không để cô chạy đi như vậy, dù thế nào anh cũng phải tìm được cô.
"Cô ấy chưa thể ngồi xe về Bắc Kinh được, rất có thể là đã đến thành phố bên cạnh đáp máy bay, mình đã sắp xếp người ở sân bay gần đây, liên lạc với công ty hàng không, xem có thể tra được thông tin đặt vé của cô ấy hay không." Dương Kiền phiền não kéo kéo cổ áo sơ mi, "Trước khi đến sao không thông báo với mình vậy?"
"Ơ, bây giờ lại chuyển sang trách tôi hả. Nói cho rõ nhé, Thẩm Kiều thích tập kích bất ngờ. Cô ấy đột nhiên trở về nước, trong nhà cũng không có một ai, Thẩm Du cũng đi Hongkong rồi, một mình ở nhà ngã bệnh cũng không có ai biết. Đúng thế! Là tôi cứu cô ấy khỏi nước sôi lửa bỏng đó, có biết không?"
"Cám ơn."
Dương Kiền đột nhiên nói cám ơn, trái lại lại khiến Trương Khải có phần choáng váng, giọng điệu cũng mềm xuống rất nhiều, lắp ba lắp bắp: "Không cần. . . . . . Không cần khách khí."
Anh nghe nói Thẩm Du đi Hongkong rồi, từ nhỏ, tình cảm giữa hai người bọn họ rất tốt, anh cũng biết, Thẩm Du đột nhiên muốn đi, chắc chắn Thẩm Kiều sẽ không tiếp thụ nổi, cho nên cô mới vội vàng chuẩn bị đi công tác, có lẽ là không muốn tận mắt nhìn Thẩm Du rời nhà đi.
Vừa nghĩ tới cô cô đơn ôm chăn, khổ sở ngã bệnh, anh cũng rất đau lòng. Cô còn náo loạn nói muốn chia tay? Anh phải thừa nhận, cho dù không chia tay, thì anh cũng không thể ở bên cạnh cô, chăm sóc cho cô, nhưng mà chí ít nghe thấy giọng nói của anh, cô sẽ không cảm thấy bản thân cô độc. Thẩm Kiều, sao em lại kiên cường như vậy chứ?
Xe chạy gần đến bệnh viện, Dương Kiền để ý thấy trên con đường phía trước có một cửa hàng nhỏ, trang trí cũng không bắt mắt lắm, nhưng mà gần đây cũng không có nhiều cửa hàng mở cửa, là một tiệm sách. Thật ra thì kể từ lần đầu tiên nhìn thấy thì anh đã chú ý tới, có thể tiệm sách có cho thuê tiểu thuyết và truyện tranh, ngẫm lại Thẩm Kiều đã từng rất thích truyện tranh, cô và Hạ Tiểu Thu thích nhất chen chúc trong những nhà sách nhỏ hẹp để tìm kiếm truyện tranh, có lúc còn có thể vì tranh nhau một quyển truyện tranh mà nổi giận. Hiện nay, kiểu tiệm sách như thế này rất hiếm thấy, mỗi lần đi qua nơi này, anh sẽ nhớ đến Thẩm Kiều.
Dương Kiền đột nhiên đạp phanh xe, sau đó quay đầu xe, băng ngang qua đường rồi dừng lại trước tiệm sách.
Trong cửa tiệm không có nhiều người lắm, chủ quán lười biếng ngồi ở cửa phơi nắng, bởi vì tiếng phanh xe chói tai, chủ quán mở mắt ra, thấy người từ trong xe xuống quần áo chỉnh tề, vóc người cao lớn, bước chân vội vã vọt vào tiệm sách.
Dương Kiền vừa vào cửa liền thả chậm bước chân, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cố gắng không tạo ra bất kỳ âm thanh gì. Đi qua từng dãy giá sách, rốt cuộc ở hàng giá sách cuối cùng, anh cũng tìm được kẻ đầu sỏ đã khiến anh không thể tức giận, cũng không thể buông tay còn liên tục hành hạ anh.
Cô đang cầm một quyển sách, ngồi trên chiếu, cúi thấp đầu, mái tóc ngắn màu hạt dẻ ôm lấy gò má, anh đứng ở đầu bên kia của giá sách, hơi thở cũng trở nên cẩn thận, sợ kinh động đến cô, dọa cô sợ rồi chạy mất.
Trương Khải nói, cô bỏ đi là bởi vì nhìn thấy anh và cô gái khác nữ ở bên nhau, nói đơn giản chính là ghen. Thẩm Kiều, rõ ràng cô vẫn rất để ý, làm sao có thể chấp nhận buông tay? Đối với bản thân vừa ác độc, vừa ngoan cường.
Quyển truyện tranh trong tay cô đã chuẩn bị kết thúc, Dương Kiền thấy ở chỗ trống bên phía tay trái của cô có tập tiếp theo của bộ truyện tranh, vì vậy anh nhẹ nhàng đến gần, cầm quyển truyện tranh kia lên, đưa cho cô.
Nhận lấy cuốn truyện tranh, Thẩm Kiều vô thức ngẩng đầu lên, hiển nhiên là nhìn thấy Dương Kiền, trong nháy mắt đó, đầu óc cô trống rỗng. Anh nhíu chặt chân mày lại, nhìn cô chăm chú, ánh mắt có phần phức tạp, giống như là oán trách, còn có cả sự đau lòng. Thẩm Kiều vội vàng ném cuốn truyện tranh đi, chống tay xuống đất mặt định đứng lên, nhưng trong chớp mắt lại bị anh nhấn vào bả vai ngồi trở lại.
Chính là sợ sẽ bị anh đuổi kịp, cho nên Thẩm Kiều mới không dám lái xe, biết anh nhất định sẽ đến bến xe, ga tàu hỏa để tìm cô, vì vậy cô lén trốn đi trước, chờ anh cho rằng mình đã rời đi, cô sẽ đến trạm xe đón xe để rời đi. Nhưng Thẩm Kiều chưa bao giờ nghĩ tới, cô ẩn náu trong một tiệm sách bình thường, cũng có thể bị anh tìm ra được.
Thẩm Kiều nuốt một ngụm nước bọt, hơi lắp bắp: "Anh, tại sao. . . . . ."
Dương Kiền đỏ mắt, khàn khàn giọng chất vấn: "Muốn anh sốt ruột mà chết đúng không?"
Thẩm Kiều vội vàng lắc đầu, muốn đào rỗng đại não để giải thích: "Không phải, . . . . . . Ưmh. . . . . ."
Cô không biết giải thích như thế nào, còn anh cũng không cho cô cơ hội để giải thích, bàn tay anh nắm chặt lấy gáy của cô, cúi người hôn lên môi hơi tái nhợt cô.
Trong nháy mắt khi bốn cánh môi chạm vào nhau, anh rõ ràng cảm thấy cô run rẩy, vì vậy anh chẳng để ý gì nữa, kéo cô vào trong ngực rồi ôm chặt lấy cô, rốt cuộc sự trống rỗng nửa năm đã được cái ôm của cô lấp đầy, cảm xúc của anh vẫn rất căng thẳng, vì vậy anh hôn cô càng lúc càng hung ác hơn.
Thẩm Kiều gần như dùng hết tất cả sức lực, mới đẩy được anh ra, mu bàn tay bụm lấy đôi môi đỏ tươi, lông mày nhíu chặt lại, khẽ trách mắng: "Làm gì vậy?"
Lồng ngực của anh phập phồng, hai mắt nhìn cô đến mức không cần chớp mắt, trán chậm rãi kề sát vào cô, rồi tựa vào trán cô, "Có thể nhìn ra Trương Khải giả vờ ốm, chẳng lẽ em không nhìn ra anh và cô gái kia không có quan hệ gì sao?"
Thẩm Kiều cắn môi không nói lời nào, mắt không chớp nhìn anh chăm chú. Dương Kiền mím môi, chợt khẽ nở nụ cười: "Anh biết rồi, dù là người thông minh gặp phải tình yêu cũng sẽ biến thành kẻ ngốc, em ghen à."
Thẩm Kiều di chuyển cánh tay, đôi mắt hạnh trợn tròn lên, cãi lại: "Không có."
Trong mắt Dương Kiền lóe lên tia sáng đã đạt được mục đích, khi Thẩm Kiều thầm kêu không tốt, anh lại lần nữa chiếm lấy bờ môi kiều diễm cô, ôm cô không biết bao nhiêu lần, nhỏ giọng thì thầm: "Thật là nhớ."
"Đừng làm loạn, sẽ bị nhìn thấy đáy." Thẩm Kiều đẩy lồng ngực của anh ra, đỏ mặt nói nhỏ.
Dương Kiền vẫn ôm cô như cũ, không muốn buông tay: "Vậy em đồng ý với anh, không được chạy nữa."
Thẩm Kiều lắc đầu: "Không được. Bên bộ đã đặt vé máy bay về Bắc Kinh vào chiều nay, vé máy bay đi nước ngoài cũng được đổi thành tối nay, phải kết thúc kì nghỉ trước kì hạn."
Dương Kiền mím chặt môi, ánh mắt thâm sâu nhìn cô chăm chú.
Thẩm Kiều sợ anh không tin, từ trong túi áo lấy điện thoại blackberry ra, mở hộp thư rồi mở email ra, đưa cho anh, "Thật đó, em không lừa anh đâu."
"Có phải em định hành hạ chết anh hay không?" Dương Kiền cắn răng nghiến lợi nói bên tai cô.
Thẩm Kiều rũ mí mắt xuống, "Không phải vậy. Em biết là không nên tìm đến, thật xin lỗi, lại gia tăng gánh nặng cho anh rồi, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy."
Bởi vì cô nói lời này, nên vẻ mặt Dương Kiền càng âm trầm hơn, bàn tay đang nắm lấy tay của cô dần dần buộc chặt, Thẩm Kiều bị đau chau mày, nhưng chỉ cắn chặt môi không kêu lên.
Dương Kiền "xì" nở nụ cười, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng, "Thẩm Kiều, sao em lại bướng bỉnh như vậy? Chúng ta ở bên nhau thì đau khổ lắm sao?"
Thẩm Kiều bình tĩnh hỏi ngược lại: "Chúng ta có thể ở bên nhau sao? Một người ở Giang Tây, một người ở nước ngoài, chênh lệch múi giờ, còn cả khoảng cách, lúc em làm việc thì anh nghỉ ngơi, khi anh làm việc thì em lại nghỉ ngơi, chúng ta sẽ bên nhau như thế nào?"
Dương Kiền chau mày hỏi: "Nếu như anh được triệu hồi, em sẽ về chứ?"
"Anh đừng làm loạn có được hay không?"
Làm loạn? Có thể không. Dương Kiền cúi đầu cười khổ: "Chỉ có gặp em, anh mới có thể không tỉnh táo."
"Cho nên em không thể để anh tiếp tục u mê."
Thẩm Kiều dùng lời nói của anh để chặn lời anh, khiến anh đầy một bụng hỏa khí. Anh vốn nên giận cô, bởi vì lời nói của cô nửa năm trước. Rõ ràng bọn họ đã nói là sẽ không tách ra, nhưng trong vòng mấy tiếng đồng hồ, cô lại có thể thay đổi chủ ý, hơn nữa còn cực kì cứng rắn, không cho anh thương lượng một chút nào. Nửa năm nay, anh vẫn giận cô, nhưng nhớ nhung cô còn nhiều hơn, anh hoàn toàn không có biện pháp dứt khoát quên cô, nếu như có thể, từ khi cô thay anh ngăn cản phát súng kia, anh đã quên cô mất rồi.
Dương Kiền kéo cô đứng lên, Thẩm Kiều hỏi: "Anh muốn làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ ngay cả đám bữa cơm cũng không muốn ăn cùng anh? Đi thôi, cơm nước xong xuôi, anh sẽ đưa em đến sân bay."
Thẩm Kiều nhướn lông mày, nhỏ giọng nói: "Không nên đối xử tốt với em như vậy, nên ghét mới đúng."
"Cho rằng anh không muốn sao?" Dương Kiền hỏi ngược lại, dựa sát vào cô rồi nói một cách độc ác: "Nếu như có thể, anh nhất định bóp chết em."
Trương Khải thấy Thẩm Kiều và Dương Kiền cùng trở về, vui mừng không ngậm miệng được, "Rốt cuộc lần này cũng không có chuyện gì chứ?"
"Buổi chiều về Bắc Kinh."
Nụ cười của Trương Khải biến mất trong nháy mắt, khó hiểu hỏi: "Tại sao lại éhe?"
Thẩm Kiều đón ánh mặt trời rạng rỡ, nheo mắt lại nói: "Vé máy bay tối mai bị đổi thành tối hôm nay rồi, nên buổi chiều phải đi."
Trương Khải quay đầu lại nhìn Dương Kiền, người kia đang nhìn đi nơi khác, dáng vẻ không liên quan đến mình. Được rồi, là người ta yêu mà, dù sao anh làm tới mức này cũng đủ rồi, trong chuyện này bản thân anh không nên để ý quá.
Trương Khải xốc lại áo khoác, khẽ nghiêng đầu một cái là lại bắt đầu kêu la: "Mặc kệ, trưa hôm nay phải mời tôi ăn một bữa ngón."
Dương Kiền đẩy lùi công việc cần làm xuống, đi cùng hai bọn họ đi ăn cơm trưa. Không khí trên bàn cơm, bị ép đến vô cùng thấp, Trương Khải không ngừng nói chuyện với hai bên trái phải, cố gắng khiến mọi người hoà mình, nhưng càng thử thì càng thất bại.
Lúc Dương Kiền đi ra ngoài tính tiền thì Trương Khải nhân cơ hội kéo Thẩm Kiều lại, nói một cách rất thấm thía và tình cảm: "Chạy xa như vậy tới đây chính là để gây gổ với cậu ấy sao? Cậu ấy cũng khổ lắm rồi, cho dù là giả bộ, dụ dỗ cậu vui vẻ một chút thì có gì không tốt? Cậu vui vẻ, chẳng phải em cũng vui vẻ sao?"
Đúng vậy, cũng đến đây rồi, còn phải gây gổ với anh đến đỏ mặt tía tai sao?
Dương Kiền cầm ví tiền quay lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ nói: "Đi thôi, anh đưa hai người đến sân bay."
"Vậy xe tôi cứ để ở đây, bao giờ cậu tìm một công vận chuyển xe, rồi mang xe tôi về." Trương Khải nói xong, giao chìa khóa xe cho Dương Kiền.
"Ừ." Dương Kiền đáp lại, mím môi xoay người đi ra khỏi phòng bao.
Trương Khải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn Thẩm Kiều, sau đó đi ra theo.
Từ huyện thành đến sân bay gần đây, đi đường cao tốc cũng mất 2 tiếng đồng hồ, Trương Khải nằm ở hàng ghế sau ngáy o o, cả đường Thẩm Kiều im lặng ngồi bên tay lái phụ. Dương Kiền đã không còn hy vọng gì, cho nên cũng không chịu nói gì hết.
Đăng kí đổi vé máy bay xong, rồi xếp hàng qua cửa kiểm tra an ninh, Trương Khải và Dương Kiền trò chuyện câu được câu không, Thẩm Kiều đứng ở đằng trước, nghe hai người bọn họ nói chuyện không hề có dinh dưỡng, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Mắt thấy đã sắp phải qua cửa, Thẩm Kiều cắn cắn môi rồi ra khỏi hàng người, xoay người nhào vào trong ngực Dương Kiền. Anh không hề chuẩn bị chợt bị cô ôm lấy, hoàn toàn bất ngờ, nhìn về phía Trương Khải với vẻ khó tin, vẻ mặt như bị trúng dao găm.
Chung quanh cũng không nhịn được mà nhìn về phía này, thậm chí còn cười khẽ bàn luận xôn xao. Trương Khải vui mừng cất giọng: "Còn 30 phút, tôi chờ ở cửa lên máy bay! Nếu thực sự không muốn đi, điện thoại nói cho tôi một tiếng, tôi đi một mình cũng không thành vấn đề.