"Có nghĩa là, ngày hôm qua Giản Dư Mặc đã biết là chị sẽ đến đó?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Thịnh Hạ im lặng một lúc, sau đó nói với giọng rất thấp,"Là anh ta giúp em đưa Bảo Văn Trác về khách sạn."
Thẩm Kiều buồn cười, lại phát hiện rất khó để nở nụ cười. Một lúc sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình,"Là em cố ý bảo chị đến khách sạn?"
"Thật xin lỗi." Thịnh Hạ nói xin lỗi, sau đó giải thích,"Anh ấy uống say quá nên em không yên lòng rời đi, cho nên mới ở lại khách sạn, lại không biết sẽ biến khéo thành vụng."
Thẩm Kiều buồn phiền vuốt vuốt tóc,"Người nên nói xin lỗi là chị, không nên hoài nghi em, thật xin lỗi."
Thẩm Kiều cúp máy, mệt mỏi dựa vào lưng ghế sofa, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một góc bàn, Trương Khải hiếm khi tự biết điều giữ im lặng. Kéo dài như vậy một lúc, Thẩm Kiều đứng dậy rời đi, trước khi đi cô còn nói: "Nếu như anh ấy liên lạc với anh thì thông báo cho em ngay nhé."
Thẩm Kiều về đến nhà, lại thả mình trên ghế sô pha, hai mắt nhìn chằm chằm ánh đèn chùm hoa lệ treo trên trần nhà, ánh sáng chói mắt, chỉ một lúc cô đã cảm thấy hai mắt mình mờ đi, trước mắt là một mảnh mờ ảo.
Thẩm Kiều nhắm hai mắt lại, bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng động rất mạnh, không biết vì sao, trực giác của Thẩm Kiều cho rằng người đứng ngoài cửa chính là Dương Kiền. Cô nhảy dựng lên từ ghế sa lon, giầy cũng không kịp xỏ liền chạy chân không về phía cửa trước. Cô đang rất mong chờ, vội vàng mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy Dương Kiền, giờ phút này Thẩm Kiều mừng rỡ như điên, hoàn toàn không phát hiện ra sự âm trầm và ánh lửa giận ở trong đôi mắt anh.
Dương Kiền ngăn không cho Thẩm Kiều đến gần, đôi mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm về phía cô.
Rốt cuộc Thẩm Kiều cũng cảm nhận được cảm xúc của anh, dáng vẻ của anh làm cho cô tổn thương trong nháy mắt, đi theo anh vừa cười vừa nói: "Em đã tìm anh cả một ngày, sự việc thật sự không giống như anh nghĩ đâu, sáng sớm hôm nay em mới gặp Giản Dư Mặc, anh ấy. . . . . ."
Dương Kiền không kiên nhẫn đợi cô nói xong, từ bên người lấy ra một món đồ rất lớn được bọc kín đưa cho cô. Không hề có điềm báo trước, Thẩm Kiều bị một bóng ma che kín, sau đó cái đó đập vào người cô, cuối cùng trượt từ trên người cô rơi xuống đất. Thẩm Kiều đưa mắt nhìn theo nó, trên mặt là vẻ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù rất giống, nhưng mà có thể nhìn ra món đồ này cũ lắm rồi, độ đậm nhạt của màu sắc cũng có chút không giống, cô có thể khẳng định đây là con gấu Teddy anh tặng cho cô nhiều năm về trước. Khi cô vừa mới về nước, cũng đã nhờ Giản Dư Mặc xử lý xong, tại sao nó lại xuất hiện ở đây một lần nữa? Lại còn xuất hiện ở chỗ Dương Kiền?
"Chảng phải nó bị vứt đi rồi sao?" Dương Kiền dùng thanh âm lạnh lẽo để hỏi.
Thẩm Kiều lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía Dương Kiền: "Em không biết tại sao. . . . . ."
Ánh mắt lạnh lùng cùng vẻ mặt của anh làm cho cô cảm thấy lạnh lẽo và sợ hãi, khiến cô chợt quên mất bản thân muốn nói gì. Lí do duy nhất có thể giải thích chính là Giản Dư Mặc đưa con gấu cho Dương Kiền, nói cách khác, sáng sớm hôm nay sau khi xung đột, bọn họ lại gặp nhau. Lúc này đây, Thẩm Kiều mới nhìn thấy vết thương trên mặt anh, khóe miệng cũng bị xước, khóe mắt có vết bầm tím.
"Đùa giỡn tôi em cảm thấy rất thành công đúng không?"
Hai hàng chân mày của Thẩm Kiều nhíu lại thật chặt, cô căn bản không hiểu anh đang nói gì. Đùa bỡn? Vì sao lại nói thế?
Dương Kiền chợt kéo cổ áo của Thẩm Kiều, lộ ra hình xăm con cá heo. Cắn răng cố gắng đè nén cảm xúc, lạnh giọng ép hỏi cô: "Nói, rốt cuộc tại sao lại phải xăm nó?"
Trong lòng Thẩm Kiều trầm xuống, nói với giọng khàn khàn: "Anh không biết sao, vết thương. . . . . ."
Dương Kiền không kìm chế được quát to: "Tôi hỏi vì sao lại có vết thương!"
Thẩm Kiều bị anh quát nên không biết làm sao, nhìn anh, nhưng lại cảm thấy đây không phải là anh, anh thật là lạnh lùng, thật vô tình, thậm chí còn có vẻ hận thù. . . . . . Tại sao lại hận? Là hận cô sao?
"Vốn vẫn yêu anh, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn không nói cho anh biêt. Khiến anh vì em đau lòng khổ sở bao nhiêu năm như vậy, bắt anh phải sống trong thê giơi không co tình yêu, đau khổ đến không muốn sống, em khiến anh cho rằng em tình nguyện chết cũng không cần anh." Dương Kiền chợt buông cổ áo của cô ra, rồi đẩy cô ra.
Thẩm Kiều lảo đảo lùi về phía sau, không cẩn thận đã giẫm chân lên con gấu bông, sau đó ngã xuống đất.
Dương Kiền kiềm chế bản thân không để ý đến cô, độc ác xoay người rời đi.
Những năm đó, đối với anh mà nói, sự tồn tại của Giản Dư Mặc, quả thực là cơn ác mộng. Cuối cùng, ở trong giấc mơ anh có được Thẩm Kiều thì Giản Dư Mặc chắc chắn sẽ đúng lúc xuất hiện ngay trước mắt, Thẩm Kiều sẽ không quay đầu lại mà rời đi.
Bao nhiêu năm qua anh nhận nhiều khổ sở như vậy, vậy mà hôm nay chuyện khiến anh bị đả kích chính là rõ ràng Thẩm Kiều yêu anh, lại độc ác làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác. Nhìn cô ngã xuống trước mặt anh, từng giọt máu chảy xuống, nghe thấy cô nói đã thanh toán xong, cảm giác đó giống như bị róc từng miếng thịt, quả thật sống không bằng chết. Nhưng cô lại có thể nhẫn tâm đối xử như thế với bản thân, với anh.
Dương Kiền còn chưa nghĩ ra nên làm gì Giản Dư Mặc, thì anh đã tìm tới cửa. Không nói hai lời, bọn họ liền vung tay.
Dương Kiền cực kì hận Giản Dư Mặc, dĩ nhiên là ra tay rất độc ác. Mặc dù Giản Dư Mặc đánh không lại anh, nhưng không hề lùi bước một chút nào, người mình yêu thích bị kẻ trước mắt cướp đi, anh sao có thể nhân từ mà nương tay?
Cuối cùng thì lưỡng bại câu thương, ngay trước mặt Dương Kiền, Giản Dư Mặc thừa nhận là anh đã nghĩ biện pháp tiết lộ hành tung cho Dương Kiền, anh cũng biết Dương Kiền đã đợi ở đại sảnh khách sạn cả đêm, anh cố ý đuổi theo Thẩm Kiều khi cô đi đến đại sảnh, chính vì cũng muốn làm cho Dương Kiền nếm thử chút mùi vị bị người yêu phản bội.
Giản Dư Mặc ôm con gấu Teddy từ trong xe ra, dùng hết toàn sức lực ném về phía Dương Kiền: "Cái này trả lại cho anh."
Giản Dư Mặc thở gấp, chỉ vào Dương Kiền đang sững sờ: "Hận? Hừ, là tôi hận mới đúng! Tôi ở bên cô ấy bao nhiêu năm như vậy, còn anh chỉ xuất hiện có ba tháng, cô ấy liền hoàn toàn yêu anh, ngày nào cô ấy cũng nhìn con gấu rách này nhớ anh, sau khi về nước cô ấy còn có thể nhờ tôi xử lý con gấu này, ha ha, hai người cho rằng tôi là thùng rác sao?"
Giản Dư Mặc nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu, lau vệt máu trên khóe miệng, cười ngông cuồng càn rỡ, "Đã nói nhiều như vậy, tôi cũng không ngại nói cho anh một chuyện nữa. Trong buổi lễ trước khi tốt nghiệp, sau khi Thẩm Kiều nhảy điệu Phi Thiên Vũ, ngày đó tôi cũng biết ngày đó người ôm cô ấy từ trên sân khấu xuống thực ra là anh. Nhưng cô ấy hoàn toàn không nghĩ tới là anh, nếu như khi đó tôi nói sự thật cho cô ấy, biết đâu hai người đã có thể ở bên nhau từ lâu rồi? Ha ha."
Dương Kiền cảm thấy bản thân là một kẻ hoàn toàn ngu ngốc. Ngu đến mức không biết cô thương anh, ngu đến mức bị một câu nói của cô làm tổn thương như bị hành quyết, tình cảm bị cô che đậy, lãng phí vô ích nhiều năm như vậy. Mà Thẩm Kiều cũng thật đáng hận, lại có thể đối xử nhẫn tâm với anh như vậy, lại có thể nhẫn tâm khiến anh khổ sở.
Rõ ràng là yêu, lại còn có thể khoác lác vô sỉ nói không thương anh, còn có thể độc ác đẩy anh ra hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc có phải tại anh nuông chiều cô quá hay không, nên mới để cô ấy không chút kiêng kỵ hành hạ anh hết lần này đến lần khác?
Sau hôm ấy, mấy ngày liền Thẩm Kiều không dám tìm anh, ngày nào cũng gọi điện thoại cho anh, nhưng anh vẫn không nhận.
Thịnh Hạ đưa Bảo Văn Trác về nhà gặp ba mẹ, đồng thời Thịnh Hạ đã quyết định đi cùng anh ta về Mỹ.
Trong thời gian này, Thẩm Kiều cũng chuyển về nhà. Trước kia không dám nhắc tới, rốt cuộc hiện giờ Cố Hoa Lam cũng không nhịn được hỏi chuyện của cô và Dương Kiền, hơn nữa còn bảo cô đưa Dương Kiền về nhà ăn cơm.
Ăn cơm ư? Thẩm Kiều cười khổ, chỉ ngợ ngay cả ăn cô anh cũng không sẵn lòng.
Lần trước đi công tác Nam Phi, Thẩm Kiều có mua hai cái lắc tay kim cương, định đưa cho Cố Hoa Lam và Điền Ngữ Hồng. Lần trước về cùng Dương Kiền thì cô quên đưa lắc tay cho Điền Ngữ Hồng, lần này vừa may để cho cô có một cái cớ.
Dương Kiền không có nhà, điều này nằm trong dự đoán của Thẩm Kiều, hơn nữa qua thái độ của Điền Ngữ Hồng đối đãi với cô mà nói, chắc chắn là bà không biết cô và Dương Kiền đang chiến tranh lạnh, điều này chứng minh rằng cũng không phải anh thật sự muốn chia tay với cô, chỉ là giận dỗi mà thôi.
Điền Ngữ Hồng đeo lắc tay Thẩm Kiều tặng, mặc dù bà đã cố ý che giấu, nhưng sự vui vẻ vẫn đong đầy trong ánh mắt, khóe mắt cũng hàm chứa chút ý cười.
Ngón tay Điền Ngữ Hồng không ngừng vuốt ve chiếc lắc tay khảm kim cương: "Nghe nói em gái con. . . . . . Thịnh Hạ muốn đi Mỹ?"
Thẩm Kiều cười trả lời: "Đúng vậy ạ, là bác sĩ trước kia đã chăm sóc em ấy. Trước khi đi sẽ cử hành hôn lễ ở bên này, sau khi sang Mĩ sẽ làm một lần nữa."
Điền Ngữ Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: "Con bé cũng là một đứa trẻ đáng thương, rốt cuộc cũng có nơi có chốn, chắc trong lòng cũng rất kiên cường."
Thẩm Kiều mím môi gật đầu.
Điền Ngữ Hồng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: "Nếu Thịnh Hạ muốn kết hôn, chuyện của con và Dương Kiền cũng nên quyết định đi thôi. Chung quy con là chị cả, đừng để bị tụt lại ở phía sau. Lát nữa dì sẽ bàn bạc với lão Dương, con cũng nói với ba mẹ trước đi, sắp xếp cơ hội để chúng ta ngồi cùng với nhau một bữa."
Chuyện đời thật là khó có thể dự đón trước được, dù thế nào Thẩm Kiều cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, tất cả mọi người sẽ không tiếp tục phản đối hai người bọn họ, lại còn tích cực chủ động, thế nhưng anh lại đổi ý rồi.
Điền Ngữ Hồng nhìn vẻ mặt bất thường của Thẩm Kiều, vì vậy chau mày hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Kiều vội thu hồi suy nghĩ sâu xa, lắc đầu nói: "Không có việc gì, không có việc gì đâu ạ. Trở về con sẽ nói với mẹ con."
Thẩm Kiều giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cầm túi xách lên: "Dì, con còn phải về đơn vị một chuyến, con đi trước đây ạ."
"Ăn cơm xong rồi hãy đi."
"Thôi ạ." Thẩm Kiều vừa nói, vừa đi tới cửa.
"Đợi chút, " Điền Ngữ Hồng đi tới trước mặt Thẩm Kiều, kéo tay của cô, nghiêm túc quan sát cô, một lúc lâu sau bà mới hỏi: "Hai đứa cãi nhau hả?"
Đi từ nhà họ Dương ra ngoài, Thẩm Kiều mới phát hiện bên ngoài có mưa, hơn nữa sau 20 phút liền biến thành mưa to, cần gạt nước căn bản không gạt hết được nước mưa trên kính chắn gió. Thẩm Kiều dừng xe ở ven đường, nghiên cứu nên đi đâu tìm Dương Kiền, lại ngoài ý muốn phát hiện hôm nay lại là sinh nhật của Trương Khải.
Thẩm Kiều để điện thoại di động xuống, lên tinh thần thay đổi hướng đi. Bánh xe khiến bọt nước bắn lên cao, cách tấm kính đang bị nước mua gột rửa cô loáng thoáng thấy một người đi đường bị bọt nước bắn lên khắp người. Cô chỉ có thể im lặng nói xin lỗi, bởi vì cô có chuyện rất quan trọng phải làm.
Mà lúc này, Dương Kiền đang hi hi ha ha chơi mạt chược, không ai dám nhắc tới Thẩm Kiều trước mặt anh, cũng không biết tình huống hiện giờ của hai người bọn họ. Nhưng mà mọi người đều, Giản Dư Mặc đã đi rồi, Thịnh Hạ cũng sắp kết hôn, Thẩm An gật đầu đồng ý cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, toàn bộ chướng ngại từ bốn phương tám hướng đã bị quét sạch. Theo lý thuyết, nếu đã như vậy, hai người bọn họ nên kích động ôm đầu mà khóc mới đúng, tại sao lại còn chiến tranh lạnh vậy?
Điện thoại của Dương Kiền để trên bàn chợt vang lên, thế nhưng anh lại không có ý định nhận. Chung Tĩnh Duy không nhìn nổi nữa, liền cầm điện thoại của anh đi ra chỗ khác.
Nghe thấy giọng nói của Chung Tĩnh Duy, Thẩm Kiều không cảm thấy giật mình. Cách một màn mưa, cô không nhìn thấy gì cả, đột nhiên cô cảm thấy hơi sợ hãi. Dưới tình huống này cô đã cảm thấy lo lắng không yên, thế nên có thể hiểu rằng anh đã từng đau khổ biết bao nhiêu.
Cô chưa bao giờ nói với anh lời yêu, mà anh cũng không hỏi. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là anh sợ cô sẽ do dự, cho dù chỉ là thoáng qua, đối với anh mà nói đó cũng là điều cực kì đau khổ. Cô đã từng cự tuyệt anh, làm anh tổn thương, từng lừa gạt anh, giờ đây đã ở bên cạnh anh, nhưng vẫn để anh sống trong nỗi hoang mang. Giờ phút này, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng nhận ra bản thân mình rốt cuộc đã quá đáng đến mức nào.
Thẩm Kiều hít mũi một cái rồi nói: "Mình ở dưới lầu, anh ấy vẫn không muốn gặp sao?"
"Chờ chút, cho dù phải khiêng xuống, bọn mình cũng sẽ mang anh ấy xuống!" Chung Tĩnh Duy nói lời cam đoan để an ủi Thẩm Kiều.
Biết dụng ý của Chung Tĩnh Duy, nhưng người kia rõ ràng vẫn không muốn gặp cô, cô làm sao cảm thấy thoai mái cho được?
Chung Tĩnh Duy không cúp điện thoại, rốt cuộc Thẩm Kiều nghe thấy giọng nói mà lâu lắm rồi cô không được nghe, giống như là đã trải qua mấy chục năm rồi, những ngày anh không để ý tới cô, thật sự rất khó chịu.
Dương Kiền phun ra một vòng khói thuốc, lớn tiếng la hét: "Cô ấy thích thế nào thì làm thế ấy, cô ấy có nói gì thì cũng không cần thuật lại đâu. Tôi rất bận, không rảnh."
Mặt Chung Tĩnh Duy chợt trắng bệch, nhìn cuộc trò chuyện trong điện thoại của anh vẫn chưa kết thúc, dứt khoát nhét thẳng vào trong tay anh. Lúc này Dương Kiền mới phát hiện ra Thẩm Kiều đã nghe thấy hết lời nói của mình, cũng ngu luôm. Anh chỉ muốn dọa cô một chút, mới vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là muốn vớt vát chút thể diện trước mặt bạn bè, nhưng cô đã nghe thấy hết, anh cũng luống cuống.
Thẩm Kiều nghe xong lời anh nói, nước mắt liền tơi xuống. Tình yêu bị đáp trả bằng sự lạnh lùng, cảm giác này thật là khó chịu; cảm giác bị cự tuyệt thật sự rất kém, thật là khổ sở. Những năm anh không được cô đáp lại, rốt cuộc anh đã sống như thế nào? Bị cô vứt bỏ, anh làm thế nào để chịu đựng nỗi thống khổ đó?
Từ trong ống nghe truyền đến âm thanh đứt quảng, Thẩm Kiều lau sạch nước mắt, mở cửa xe.
Dường như trong nháy mắt, mưa to liền dội ướt cô từ đầu đến chân. Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi lên người, cô không tự chủ co bả vai lại. Rốt cuộc trong tầm mắt cũng xuất hiện một bóng hình quen thuộc, Thẩm Kiều vui đến khóc òa.
Anh dừng lại ở chỗ cách cô không xa, hai mắt cũng không chớp lấy một cái mà nhìn cô chăm chú.
Thẩm Kiều hết khóc lại cười, hết cười rồi lại khóc, quay về phía anh gào to: "Mới vừa rồi anh nói gì em đều nghe thấy hết, em thích thế nào thì làm như thế ấy, Dương Kiền, yêu em, anh có nguyện ý không?
"Trước kia đều là anh đuổi theo em, từ nay về sau, để em đuổi theo anh nhé."
Thẩm Kiều lau đi nước mắt và nước mưa trên khóe mắt, từng bước từng bước đi về phía anh.
Giống như là không bao giờ muốn nữa đợi, Dương Kiền chợt tiến lên, đưa tay ôm chặt lấy cô vào trong ngực. Anh vùi đầu trên cổ cô, hưởng thụ nỗi kích động suýt mất đi mà lại tìm thấy được.
Thẩm Kiều ở trong ngực anh, chợt òa khóc, khóc nghẹn ngào: "Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi. Mấy ngày nay thật sự rất khó chịu, em cũng đã cảm nhận rõ cảm giác khi bị vứt bỏ, bảo đảm về sau không bao giờ buông tay anh ra nữa. Em thật sự rất yêu anh, đừng không cần em nữa có được hay không?"
Dương Kiền khẽ đẩy cô ra, nhìn cô nghẹn nào rơi lệ, trái tim căng thẳng, anh nắm chặt tay của cô, cúi người hôn lên bờ môi của cô. Mấy ngày nay, anh cũng rất muốn, rất nhớ cô. . . . . .
Thẩm Kiều chìm đắm trong nụ hôn của anh vừa khóc sụt sùi nghẹn ngào, Dương Kiền buồn cười khẽ cắn môi của cô, lấy một chiếc nhẫn đeo lên ngón tay vô danh bên tay trái cho cô, "Chúng ta kết hôn nhé."
Thẩm Kiều vừa khóc vừa cười, gật đầu, "Em đồng ý."
Dương Kiền nâng tay của cô lên, khẽ hôn lên ngón tay vô danh. Lúc này, Thẩm Kiều mới nhận ra trên ngón tay đã đeo một chiếc nhẫn rất xinh đẹp, kinh ngạc, hạnh phúc, cô giang hai cánh tay, ôm chặt lấy cổ của anh.
Dương Kiền ôm chặt lấy cô, chợt quay vòng khiến Thẩm Kiều sợ hãi hét lên.
Dương Kiền thả cô xuống: "Bà xa thân yêu, em không cảm thấy đứng dưới mưa như thế này rất ngu ngốc sao?"
Thẩm Kiều hạnh phúc tựa sát trong ngực anh, chạy nhanh theo anh. Có ngu ngốc hay không, chỉ cần được ở bên anh. Sau này dù mưa có to hơn, khó khăn có lớn hơn nữa, cô cũng không sợ, bởi vì đã có anh rồi.
Toàn văn hoàn