Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 10 - Chương 16: Nhận lầm người

Công Tôn nói đến nước giếng, Triển Chiêu nghe mà như lọt vào sương mù.

 

Triệu Phổ ngáp một cái, nhìn vào phòng, hỏi: "Bạch Ngọc Đường ở trong đó làm gì vậy?"

 

Lúc này Triển Chiêu mới nhớ tới Bạch Ngọc Đường còn đang ở trong phòng nói chuyện với lão Vương, liền vội vàng đến bên cửa tiếp tục nghe ngóng tình hình bên trong.

 

Lúc này, lão Vương đang than thở: "Tại sao không thể giết tận chứ? Thế gian này yêu nghiệt chết rồi sống lại, không ngừng dừng lại. Ai, sửa kiều bổ đường vô thi hài, giết người phóng hỏa tựa kim đai lưng." (đại ý: những kẻ xấu giết người phóng hỏa thì đều thanh danh hiển hách, đại phú đại quý, mà những người tốt thì lại chết mất xác)

 

Triển Chiêu khó hiểu, sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?

 

Triệu Phổ cũng không hiểu, không phải nói là một lão nhân điên sao? Rất bình thường mà, còn cùng Bạch Ngọc Đường tham khảo chuyện nhân sinh kìa.

 

Lúc này vẻ mặt Bạch Ngọc Đường cũng tương đối phức tạp, hỏi: "Lão gia tử, ngươi quen biết Ngũ... nương ta?"

 

Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa âm thầm chắp tay trong lòng, lời này không thể để thân nương của hắn nghe thấy, nếu không thì đừng hòng sống yên.

 

Triển Chiêu cũng ở ngoài chắp tay _ không thể để Lục bá mẫu nghe được nha!

 

"Ngũ muội là huynh muội kết bái của ta, tổng cộng năm người, Ngũ muội nhỏ nhất."

 

" À..." Bạch Ngọc Đường gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Kỳ thực nàng đã qua đời."

 

Lão đầu sửng sốt, sau đó tựa hồ cũng không quá kinh ngạc mà chỉ hơi buồn lẫn thất vọng, lắc đầu: "Quả nhiên, ai cũng không trốn được số kiếp này... tự nàng cũng biết sẽ có một ngày như vậy, quả thật nếu tránh không khỏi thì chính là tai họa."

 

Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt lão đầu không giống như đang nói dối, lại nói: "Ngươi không hỏi nàng chết như thế nào sao?"

 

Lão đầu khẽ ngẩn người, sau đó vươn tay ra tính toán một chút, khẽ "Di" một tiếng, cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường: "Không đúng, Ngũ muội còn chưa tới sáu mươi!"

 

"Dù cho nàng còn sống cũng không lớn như vậy." Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Nhưng nàng qua đời khi còn trẻ."

 

Lúc này, vẻ mặt lão Vương cũng hoàn toàn thay đổi: "Sao lại? Sao có thể như vậy? Đáng ra nàng có thể bình an sống đến sáu mươi tuổi, nàng chết như thế nào?"

 

Triển Chiêu nhìn Công Tôn: "Có bệnh gì sáu mươi tuổi sẽ chết không?"

 

Công Tôn bĩu môi: "Dĩ nhiên không có!"

 

Triển Chiêu cau mày _ vầy là sao?

 

Bạch Ngọc Đường lại càng kỳ quái, hỏi: "Tại sao chỉ có thể sống đến sáu mươi tuổi?"

 

"Ngươi nói nàng chết như thế nào?" Lão đầu kích động: "Là bệnh chết hay bị người khác hại chết?"

 

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: "Gián tiếp bị người khác hại chết, vốn có thể cứu, nhưng chính nàng lại che giấu thương thế, không lâu sau thì qua đời."

 

Lão Vương cau mày, nhắm mắt thở dài một tiếng: "Sao nàng lại ngu ngốc như vậy..."

 

"Ai gián tiếp hại chết nàng?" Lão Vương không chịu buông tha chuyện này.

 

"Lục Điểu." Bạch Ngọc Đường thử thăm dò hỏi: "Ngươi biết hắn không?"

 

Lão đầu há miệng, một lúc lâu sau ánh mắt sắc bén thêm mấy phần: "Ta dĩ nhiên biết, hỏi sao mà ta cứ thắc mắc sao mấy năm nay gió êm sóng lặng, ta cũng có thể có cuộc sống an ổn cưới vợ sinh con có cháu, nguyên lai là vì Ngũ muội... chuyện xảy ra như thế nào?"

 

"Nàng bày trận nhốt Lục Điểu hai mươi năm, lúc ấy đã bị thương, không chịu chữa trị." Bạch Ngọc Đường giải thích: "Nhưng Lục Điểu còn sống, cách đây không lâu hắn đã chạy trốn."

 

Lão Vương lắc đầu: "Đáng tiếc đáng tiếc, Ngũ muội không phải loại người có thể thất thủ, vì sao lại phải chừa cho Lục Điểu một con đường sống chứ."

 

"Lão gia tử." Bạch Ngọc Đường ngồi gần lại: "Ngươi biết Đại thiếu gia không?"

 

Triển Chiêu vả Công Tôn đều vểnh tai _ đến trọng điểm rồi!

 

Lão đầu ngẩn người, ngay sau đó ngưng mi trầm tư, hồi lâu mới gật đầu: "Ta biết. Nếu không phải do hắn, Ngũ huynh muội chúng ta cũng sẽ không phải chạy trốn khắp nơi, hôm nay cũng sẽ không gặp đại nạn. Chỉ là ta vẫn nghĩ không ra, năm đó xảy ra nhiều chuyện như vậy... Ai, nếu không phải ta bị điên thì có lẽ có thể kể cho ngươi nhiều hơn một chút."

 

Triển Chiêu liếc Công Tôn gật đầu _ tự hắn nói bản thân bị điên kìa!

 

Công Tôn cau mày lắc đầu _ không phải điên!

 

Triệu Phổ sờ cằm: "Lão đầu này có vẻ biết không ít."

 

"Nhưng hiện tại nói lời của hắn vẫn chưa thể tin!" Công Tôn nghiêm túc nói: "Hắn cần chữa bệnh trước, sau đó kể lại rõ ràng trật tự một lần thì mới có thể tin."

 

Công Tôn vừa dứt lời, Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử cùng nhau chỉ hắn _ Nha! Ngươi / Cha vừa nói hắn phải trị bệnh kìa, còn dám nói hắn không bệnh?!

 

Công Tôn giậm chân _ bệnh này không phải bệnh!

 

Công Tôn liếc thấy Vương tiểu muội đã nấu cơm xong đi tới, hỏi: "Các ngươi vẫn luôn ở đây sao?"

 

Vương tiểu muội lắc đầu: "Trước kia không ở đây mà ở một nơi rất xa, sau này ca ca nói muốn tìm một nơi yên tĩnh cho gia gia dưỡng lão nên mới chuyển tới đây.

 

"Xung quanh nhà trước của các ngươi có giếng nước nào không?" Công Tôn hỏi: "Tốt nhất là tổ trạch lúc nhỏ của gia gia ngươi."

 

Vương tiểu muội khó xử: "Ai nha, ta không biết khi nhỏ gia gia ta ở đâu."

 

"Ta biết."

 

Lúc này, Tiểu Vương chẻ củi xong chạy vào, nghe mọi người nói chuyện, liền nói: "Gia gia khi còn nhỏ ở Hắc thạch thôn."

 

"Hắc thạch thôn?" Triệu Phổ vuốt cằm: "Cái thôn trang bỏ hoang đó à."

 

"Thật không?" Triển Chiêu hỏi: "Ngươi biết nó ở đâu?"

 

Triệu Phổ gật đầu: " Uh... Nói thế nào nhỉ, thôn trang này đúng là có chút vấn đề, đã bị bỏ hoang rất nhiều năm, ta cũng chỉ là nghe qua chút truyền thuyết."

 

Công Tôn khẽ mỉm cười: "Có phải người dân trong thôn trang chết hết không?"

 

Triệu Phổ nhìn Công Tôn: "Đúng vậy..."

 

"Vậy thì không sai rồi." Công Tôn gật đầu, kéo Triệu Phổ: "Chuẩn bị nhân mã, phái người đưa lão nhân gia về quân doanh bảo vệ, còn chúng ta đến Hắc thạch thôn một chuyến."

 

" Được, Tử ảnh!" Triệu Phổ vừa định gọi Tử ảnh đưa người về, Công Tôn khoát tay: "Ngươi không được đi, đưa người về, sau đó ngoan ngoãn ở lại quân doanh!"

 

Triệu Phổ bộ mặt khổ qua nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Công Tôn: "Thư ngốc, có phải ngươi muốn leo tường hay không?" ( hồng hạnh leo tường : ý chỉ ngoại tình :v )

 

Tiếng nói vừa dứt, Triển Chiêu phun một miệng nước trà, Tiểu Tứ Tử ngước mặt hỏi: "Cái gì gọi là leo tường?"

 

Công Tôn vội che tai Tiểu Tứ Tử, đạp Triệu Phổ một cước: "Ngươi lại nói vớ vẩn cái gì đó hả!"

 

Triệu Phổ xoa xoa chân né qua một bên, còn đang muốn trêu chọc Công Tôn hai câu, Giả ảnh nhắc nhở: "Vương gia, hình tượng !"

 

Triệu Phổ không có cách, đành phải nhờ Triển Chiêu hảo hảo chiếu cố Công Tôn và Tiểu Tứ Tử, để lại Tử ảnh Giả ảnh, còn có một đội tướng sĩ cho mọi người, hắn thì gọi người đưa lão Vương về quân doanh.

 

Vương tiểu muội và tiểu Vương cũng có thể đi theo, tiểu Vương không đi, để tiểu muội đi chiếu cố gia gia. Hai huynh muội nghe Công Tôn nói có thể trị khỏi cho gia gia bọn họ thì vui mừng không thôi.

 

Lão đầu vẫn trốn trong rương, Triệu Phổ dứt khoát cho khiêng cả rương lẫn người đến quân trướng.

 

Bạch Ngọc Đường đi ra, khó hiểu hỏi Công Tôn: "Bây giờ làm gì?"

 

"Một lát các ngươi sẽ biết!" Công Tôn bảo Tử ảnh tới quân doanh tìm một người biết đường, mọi người tới Hắc Thạch thôn đã bị hoang phế đã lâu.

 

Người dẫn đường là một lão đầu gần bảy mươi tuổi, đã ngụ ở Hắc phong thành nhiều năm, có vẻ rất am hiểu Hắc thạch thôn.

 

Triển Chiêu liền hỏi hắn: "Hắc thạch thôn tại sao lại hoang phế?"

 

Người dẫn đường nói cho mọi người: "Hắc thạch thôn nằm trong khu vực bồn địa*, vốn là một nơi rất tốt, bão cát cũng ít, dưới đất còn có mạch nước ngầm, lúc ấy trong thôn phải có chừng hơn trăm hộ. Thôn trang Tây Vực nguyên bản đều phân bố ở những nơi như vậy, sau này Nguyên soái đến, tìm địa phương tốt xây thành, tập trung tất cả mọi người lại, mới có những thành trấn tương đối lớn xuất hiện." (*vùng đất trũng lớn nằm giữa những ngọn đồi núi bao quanh)

 

Bọn Triển Chiêu gật đầu, tiếp tục nghe người dẫn đường giới thiệu.

 

"Hắc thạch thôn à, đại khái chắc khoảng hơn năm mươi năm trước đi, xảy ra chút nhiễu loạn." Người dẫn đường nhớ lại: "Lúc ấy ta đại khái cũng mới chừng mười mấy tuổi, đột nhiên có một ngày nhìn thấy khói báo động, còn có vô số tiếng kèn rất vang. Tất cả mọi người đều tụ tập nhìn về hướng Hắc thạch thôn, rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt. Lúc ấy ta cũng chen vào thì thấy quan binh đang chiêu mộ nhân công, có sức khoẻ là được, đi khuân vác, mỗi người một lượng bạc."

 

Triển Chiêu nghe vậy cau mày, liếc Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu.

 

"Lúc ấy đám người chúng ta đều xếp hàng muốn đi làm việc, một lượng bạc lận đó! Đừng nói chuyển mấy thứ, đào cả Hắc thạch thôn lên còn được nữa là!" Lão đầu nói, lắc đầu cười khổ: "Thật là chưa gặp ma thì không sợ tối, trẻ tuổi khí thịnh chỉ biết đến tiền, chúng ta mười mấy tiểu tử đi tới Hắc thạch thôn. Những quan binh kia đều đứng ngoài không vào, cho chúng ta mỗi người một miếng vải đen che mặt, nhét hùng hoàng vào ngực, cũng không biết để làm gì. Sau khi vào thôn rồi, chúng ta mới biết... hoá ra bọn họ muốn chúng ta chôn thi thể."

 

"Hoang đường." Giả ảnh lắc đầu: "Có quan binh ở đó, tại sao để cho bình dân bách tính đi chôn thi thể, vạn nhất xảy ra dịch bệnh thì sao?!"

 

"Ai." Lão đầu than thở: "Giả gia, lúc ấy người mang binh không phải Cửu vương gia, đám lính kia không việc thì ăn hối lộ, làm chuyện trái pháp luật, có việc thì tham sống sợ chết, ai quản chúng ta sống hay chết chứ!"

 

"Vậy sau khi các ngươi vào thôn nhìn thấy cái gì?" Công Tôn hỏi thăm.

 

"Rất thảm!" Lão đầu không ngừng lắc đầu: "Năm đó mấy người chúng ta cùng nhau đi vào đều bị dọa sợ, đến tận bây giờ vẫn còn gặp ác mộng!"

 

"Tử trạng rất đáng sợ sao?" Triển Chiêu hỏi.

 

Người dẫn đường bật cười: "Triển đại nhân, không gạt ngươi, chúng ta giờ cũng coi như đã tham gia quân ngũ chứ năm đó toàn là mao đầu tử cái gì cũng không biết, nhìn thấy tử thi sợ là phải rồi. Tuy mấy năm này trên chiến trường chém chém giết giết, gặp người chết so với lúc đó còn nhiều hơn, nhưng cảnh tượng năm đó, thật là..."

 

Công Tôn thấy lão đầu tựa hồ có chút buồn nôn, liền minh bạch chuyện năm đó đã khiến hắn rất không thoải mái.

 

Tiểu Tứ Tử lấy ra một viên ô mai đường cho lão đầu. Lão đầu đem đường quả nhét vào miệng, dạ dày mới dễ chịu hơn một chút, nói tiếp: "Cũng không phải tử trạng đáng sợ, mà là, nói như thế nào đây... là cảm giác! Một thôn hơn một trăm hộ, hơn ba trăm người, trong một đêm đều chết hết!"

 

"Chết như thế nào?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

 

Lão đầu lắc đầu: "Thời điểm chúng ta đi vào, có vài thi thể đã rữa nát, mà chuyện này vốn rất hiếm!"

 

"Đúng vậy." Công Tôn gật đầu: "Đại mạc khô hạn, gió lớn, bình thường tử thi rất khó rữa nát."

 

"Đời này của ta đó là lần đầu tiên ngửi thấy mùi xác chết." Người dẫn đường nhếch miệng: "Những thi thể đó đều giống như đột tử, có kẻ còn đang nấu cơm, có kẻ nằm ở cửa, có kẻ đang đốn củi mà tay còn cầm rìu."

 

"Đột tử..." Công Tôn vuốt cằm: "Trên thi thể có triệu chứng đặc biệt giống nhau nào không?"

 

Người dẫn đường suy nghĩ một chút: "Năm đó chúng ta cũng không chú ý lắm, bởi vì thi thể đã bắt đầu rữa nát, rất ghê tởm, nên chúng ta lấy vải đen bọc lại đem đi, chất thành một đống, sau đó đốt lửa thiêu huỷ."

 

Công Tôn cau mày: "Nghĩ lại xem có chỗ nào đặc biệt không?"

 

Người dẫn đường ngước mặt nhớ lại. Lúc này, phía trước không xa đã có thể thấy cảnh tượng thê lương, nhà cửa hầu như đã đổ nát gần hết, chỉ còn lại nóc nhà. Bởi vì là bồn địa nên càng đi về phía trước, hình dáng phòng ốc càng rõ ràng.

 

Người dẫn đường đột nhiên nói với Công Tôn: "Nói lại, đúng là có chút đặc biệt!"

 

"Đặc biệt thế nào?" Công Tôn vội vàng hỏi.

 

"Ân... sau này ta nhập ngũ cũng gặp những người chết, thi thể phần lớn đều thâm lại." Lão nhân gia gãi đầu: "Nhưng những thi thể kia lại khiến ta có cảm giác khá mới!"

 

"Mới?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi: "Cái gì gọi là mới?"

 

"Chính là những thi thể kia mặc dù đã bắt đầu rữa nát, nhưng môi vẫn màu hồng, màu da cũng giống như khi còn sống... Tóm lại nếu không phải đã rữa nát thì ta sẽ cảm thấy bọn họ chẳng qua chỉ là ngủ thiếp đi hoặc bất tỉnh gì đó."

 

Công Tôn gật đầu: "Quả nhiên..."

 

"Công Tôn." Triển Chiêu kinh ngạc: "Ngươi biết những người đó chết như thế nào?"

 

Công Tôn gật đầu: "Một ngụm nước giếng!"

 

"Lại là một ngụm nước giếng?" Triển Chiêu cảm thấy có chút choáng váng.

 

"Đúng rồi!" Triển Chiêu đột nhiên chỉ bản thân, hỏi lão đầu: "Ngươi từng gặp ta chưa?"

 

Bạch Ngọc Đường nhìn trời.

 

Lão đầu cũng sửng sốt, hồi lâu sau gật đầu: "Biết, Triển đại nhân!"

 

"Không phải." Triển Chiêu lắc đầu: "Rất nhiều năm trước có một người rất giống ta, ngươi có thấy hắn không?"

 

Lão đầu nhìn Triển Chiêu, có chút dở khóc dở cười, lắc đầu: "Trước kia... Triển đại nhân ngươi mới bao nhiêu, cứ xem như mười năm trước thì lão đầu ta cũng phải đi đâu để biết ngươi a?"

 

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường _ xem ra hắn chưa từng gặp đại ma đầu kia!

 

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, thấy Công Tôn vuốt cằm ngẩn người, liền hỏi: "Sau khi đến đại mạc, người nhận lầm Miêu nhi chỉ có lão Vương vừa rồi và Khoan thúc trong quân doanh. Bọn họ đều có chung đặc điểm là thôn trang bị tàn sát, bất kể dùng cách nào tóm lại người trong thôn đều chết hết, chỉ còn lại bọn họ lưu lạc. Ta chỉ thắc mắc, tuổi hai lão đầu này cũng xem như không quá lớn, nếu như giống sư phụ hơn một trăm tuổi thì còn dễ nói, có thể có đại ác nhân nào chỉ bọn họ gặp phải mà người khác chưa từng thấy. Nhưng nếu như ban đầu thật sự có một kẻ rất giống Miêu nhi tội ác tày trời đại nhân đại ác thì tại sao cả Tây Vực, trước mắt mới chỉ có bọn họ nhận lầm? Trong quân doanh còn có nhiều lão binh như vậy mà."

 

Công Tôn cười nhạt: "Chả mấy khi ngươi một hơi nói nhiều như vậy đó."

 

Bạch Ngọc Đường lúng túng.

 

Triển Chiêu ở một bên nhếch môi nhịn cười, quả thực có thể khiêu chiến với lịch sử cực ít nói của Bạch Ngọc Đường.

 

" Con biết."

 

Lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên giơ tay.

 

Mọi người không hiểu nhìn bé: "Con biết?"

 

"Vâng!" Tiểu Tứ Tử nói: "Bởi vì hai người bọn họ đều nhận lầm người!"

 

Triển Chiêu cười bất đắc dĩ, xoa đầu Tiểu Tứ Tử.

 

Công Tôn lại ngoài dự đoán của mọi người gật đầu: "Tiểu Tứ Tử, nói không sai!"

 

Mọi người ngốc lăng.

 

"Bọn họ chính là nhận lầm người." Công Tôn rất khẳng định gật đầu: "Nói chính xác hơn thì bọn họ không chỉ nhận lầm Triển Chiêu mà còn có chính bản thân bọn họ!"

 

...

 

-

 

Lời beta : Thật thì đọc đi đọc lại vẫn thấy quyển 10 này khó hiểu, beta mà cứ mông mông lung lung sao ấy. Phải thêm vào một số từ mớ

back top