Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 35: Yêu Tộc cự trủng [mộ phần đồ sộ của Yêu Tộc]

 

Dùng hơn hai canh giờ, cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng phá giải hết các ám khí trong địa huyệt, Triển Chiêu thấy hắn đã phá được cửa ải cuối cùng, đôi vai cứng còng cũng thả lỏng xuống, xem như an toàn.

 

Đẩy cánh cửa cuối cùng ra, hai người đi vào một căn phòng hình vuông lớn, giữa phòng có một bát hương… Nói chính xác, là một cái vạc vuông.

 

Triển Chiêu lần đầu tiên thấy cái vạc lớn như vậy, lập tức nghĩ nếu Công Tôn ở đây, chắc chắn sẽ nói một tràng dài mấy câu thông thái về xuất xứ này nọ của nó, cái vạc trước cửa đã xa xỉ như vậy, các thứ bên trong có lẽ càng nhiều hơn? Đáng tiếc bọn Công Tôn không ở đây.

 

Thời gian gần đây hắn chui địa động đến phát sợ rồi, mấy người này sao cứ thích chui địa động? Lúc thì mộ phần của công chúa cổ đại, lúc thì kho báu của Yêu Thành, ở trên mặt đất không tốt sao? Mong Yêu Thành chìm mau một chút, hắn sẽ về thoải mái tắm nước nóng, sau đó phơi nắng, rồi sau đó nhéo nhéo hai cái má núc thịt của Tiểu Tứ Tử, cái gì cũng hơn dưới lòng đất!

 

Bạch Ngọc Đường đi đến ngồi xuống cạnh cái vạc, nắm lấy một chân vạc xoay nhẹ một vòng.

 

“Cách” một tiếng, một bức tường phía trước vang lên tiếng “kịch kịch”.

 

Triển Chiêu đi tới, thấy bức tường đó đang chầm chậm rút lên cao, phía sau là hai cánh cửa sắt đóng chặt.

 

“Sau cửa có lẽ là trung tâm của địa huyệt.” Bạch Ngọc Đường lấy bản vẽ ra đối chiếu, nói với Triển Chiêu: “Trong bản vẽ không có phần phía sau, có người vẽ một vòng tròn đỏ ở chỗ này, có lẽ là điểm đến.”

 

“Chính là kho báu của Yêu Tộc trong truyền thuyết?” Triển Chiêu cảm thấy mình rất oan ức, chui vào không ít địa động, cứ nói là mộ phần kho báu, chỉ nghe chứ chưa từng gặp, đa phần đều là hầm ngói tàn tích đổ nát, lần này tốt xấu gì cũng phải có bức tượng phật vàng phật bạc gì đó cho hắn mở rộng tầm mắt.

 

Bạch Ngọc Đường thấy hai mắt Triển Chiêu sáng lấp lóe, nhịn cười: “Ngươi đoán xem bên trong có bảo bối gì?”

 

“Nhiều người muốn như vậy, có lẽ là thứ tốt.” Triển Chiêu thấy trên trán Bạch Ngọc Đường có bụi đất, có lẽ là quá tập trung giải ám khí vô ý bị bẩn cũng không biết, liền đưa tay qua lau giúp hắn.

 

Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Triển Chiêu.

 

Triển Chiêu lau lau vài cái thấy sạch rồi, tâm trạng rất tốt, trên mặt Bạch Ngọc Đường không có chút tì vết nào, nhịn không được chậc chậc mấy tiếng! Vừa nghĩ, vừa chùi hết bụi đất trên tay vào tay áo Bạch Ngọc Đường, cái này gọi là vật hoàn cố chủ. Quả nhiên, sắc mặt của Bạch Ngọc Đường đang ngẩn người lập tức xanh mét, buồn bực nhìn tay áo đầy bụi.

 

.

 

.

 

Hai người chuẩn bị tương đối rồi thì mỗi người đẩy một cánh cửa sắt vào.

 

Cánh cửa lớn dày bụi dần mở ra, cả hai cũng bất giác căng thẳng, trong kho tàng lớn như thế này, rốt cuộc có thứ gì?

 

Thế mà, sau khi cầm đuốc đi qua cánh cửa sắt, bên trong quả thật rất rộng, nhưng không hề có kho báu như trong truyền thuyết, mà là một… Khu mộ.

 

Triển Chiêu nhìn số ụ đất chôn quan tài và mộ bia dựng thành hàng trước mắt, cảm thấy mạng mình thật sự quá khổ, sao nhảy tới nhảy lui cũng đều gặp mấy thứ xui xẻo, còn nghĩ là người vàng người bạc, không ngờ toàn người chết!

 

“Mộ phần?” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn xung quanh, phát hiện trên tường có giá đuốc, liền đi tới châm một cái lên. Cây đuốc này tuy đã có từ rất lâu, nhưng gặp lửa vẫn lập tức cháy lên.

 

Có ánh sáng rồi, cảnh tượng bên trong lại càng rõ ràng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, cảm giác dưới chân lạnh buốt, nơi này còn rộng hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ, một khu mộ cực kì quy mô.

 

“Ngươi chắc chắn không đi sai đường?” Triển Chiêu đưa tay kéo kéo Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi: “Trong này ít nhất chôn hơn một ngàn người, nếu bọn họ bật dậy thì chúng ta đánh không lại đâu.”

 

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn hắn: “Bật dậy? Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra.”

 

Nhưng vừa nói xong, hai người chợt nghe thấy tiếng “Hu…”.

 

Một trận gió lạnh lùa qua cổ, cả hai người cũng không phải gan nhỏ, nhưng vẫn hơi chột dạ. Không biết tiếng đó là gió lùa hay thứ gì khác, nghe rất giống tiếng dã thú thở. Trong này rất kín, gió từ đâu ra? Hai người lại bắt đầu căng thẳng, nhìn quanh.

 

“Meo…”

 

Giữa khung cảnh yên lặng đến mức khiến người ta khó thở, con mèo đen kia lại kêu một tiếng, hai người quay lại nhìn. Con mèo kia đã chạy chậm vào khu mộ, đến nửa đường quay đầu lại nhìn, dường như đang giục bọn họ đi nhanh.

 

“Trước đây nghĩa mẫu của ngươi có kể cho ngươi về nơi này chưa?” Triển Chiêu hỏi.

 

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Miêu Nhi, ngươi nhìn những bức tường xung quanh.”

 

Triển Chiêu nhìn theo hướng Bạch Ngọc Đường chỉ, liền thấy hai bên tường được khắc những bức tranh rất dài, nét vẽ phóng khoáng hình ảnh kì dị, không như ngày thường vẫn thấy, nhân vật trong hình rất yêu dị, khung cảnh cũng rất huyền ảo. Nhưng vẫn hiểu được ý chính.

 

Đại khái là: Có một đám người giang hồ tàn sát Nguyệt Yêu Tộc, trích lấy máu, mưu đồ muốn có đôi mắt kim sắc. Nguyệt Yêu Tộc tử thương vô số, thề phản kháng đến chết, sau một trận chiến lớn, chỉ còn rất ít người sống sót. Một thiếu nữ dẫn đầu các thiếu niên còn lại sau cùng của Nguyệt Yêu Tộc, chôn cất hết người trong tộc vào khu mộ, đồng thời vào một đêm trăng tròn đã khởi động cơ quan, khiến Yêu Tộc vĩnh viễn chìm xuống đáy biển.

 

Sau khi hòn đảo chìm xuống biển, các hậu duệ còn lại của Nguyệt Yêu Tộc lên thuyền rời đi, nhưng lại gặp phải sóng lớn trên biển… Lần lượt thất lạc trên biển.

 

Đến đây thì các hình vẽ kết thúc.

 

“Kì lạ.” Triển Chiêu xem xong rồi nảy sinh nghi vấn, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Nói vậy, những hình được vẽ trước khi Yêu Thành chìm xuống biển, các tộc nhân gặp nạn lại là chuyện sau khi Yêu Thành chìm, người vẽ làm sao biết được?”

 

Bạch Ngọc Đường cũng có thắc mắc tương tự, chẳng lẽ là người vẽ có tài tiên tri?

 

“Meo.”

 

Lúc này, con mèo đen kia ở phía trước giục, nó đang ngồi trên một tấm bia vuông nhìn hai người, không đi tới nữa, mà ngồi yên trên đó liếm lông.

 

Tuy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã vào được địa huyệt, nhưng không cần tài chẳng cần lợi, chỉ muốn đóng cơ quan lại, để Yêu Thành chìm xuống. Nhưng khung cảnh trước mắt khác xa với tưởng tượng của bọn họ. Chốt mở cơ quan ở đâu? Ngay cả manh mối cũng không có, chẳng lẽ tốn bao nhiêu công sức đến đây, chỉ để ngắm một khu mộ?

 

Mượn ánh lửa, Bạch Ngọc Đường lấy bản đồ ra nhìn lại lần nữa, nhưng trong đó cũng chỉ vẽ một vòng tròn ở đây, không hề có từ nào nói về khu mộ, chẳng lẽ nửa sau đã bị người khác xé đi rồi?

 

Ngay khi ấy, có tiếng bước chân gấp gáp từ sau lưng truyền đến, con mèo đen kêu méo một tiếng rồi nhảy xuống chạy đến cạnh Triển Chiêu, đảo mắt, lại nhìn nhìn tấm bia nó vừa ngồi lên một cái.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức tỉnh ngộ, tấm bia đó chính là mấu chốt.

 

Phán đoán từ tiếng bước chân, tổng cộng có bốn người đang đuổi đến.

 

Triển Chiêu nhíu mày, sao tiếng bước chân lại giống như người có tuổi!

 

Bạch Ngọc Đường đột nhiên ý thức được có lẽ là đám người kia, liền túm lấy Triển Chiêu và cả con mèo đen trốn vào bóng đêm phía sau, nấp sau một tấm bia mộ.

 

.

 

.

 

Không lâu sau, có bốn người chạy từ cửa vào, đều đã lớn tuổi, dẫn đầu là một người tóc bạc trắng, ba người kia cũng đã bốn năm mươi tuổi.

 

Bạch Ngọc Đường vừa nhìn đã nhận ra, thấp giọng nói với Triển Chiêu: “Là bốn lão bất tử của Hải Long Bang.”

 

Triển Chiêu sửng sốt: Bọn họ quả nhiên không chết trong trận cháy! Nói vậy, lần cháy đó là kế thoát thân của bọn họ. Chẳng lẽ còn tham dự vào kế hoạch phóng hỏa? Rốt cuộc là dã tâm lớn thế nào mới có thể khiến bọn họ làm ra chuyện thế này, tàn sát cả đồng môn của mình!

 

Thấy cảnh tượng trước mắt, các long vương cũng rất kinh ngạc.

 

“A? Con mẹ nó sao lại lạc vào khu mộ rồi?”

 

“Đúng vậy! Có khi nào tiểu tử đó lừa chúng ta không? Rõ ràng đã nói chạy đến đây sẽ thấy kho báu.”

 

“Con mẹ nó, xúi quẩy, toàn là quan tài.” Đừng thấy tuổi tác của Hải Long không còn nhỏ nữa mà lầm, tính tình rất nóng nảy, tung một cước đá bay chiếc quan tài bên cạnh.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, quan tài cũng đá? Quá thất đức rồi, cẩn thận bị trời phạt!

 

Ý nghĩ “trời phạt” vừa lướt qua trong đầu, đột nhiên có hai mũi tên bắn ra từ đáy quan tài… Hướng thẳng đến Hải Long Vương. Hắn cúi người một cái định tránh, nhưng đã không còn kịp, một mũi tên xuyên qua cổ, mất mạng tại chỗ.

 

Triển Chiêu thầm kinh hãi, thì ra dưới đáy có ám khí lợi hại như vậy.

 

Ba long vương còn lại đều ngây ngẩn, mà ngay vào lúc Hải Long Vương ngã xuống, kéo theo mấy tấm mộ bia bên cạnh. Trong một khắc, tiếng “cách cách” vang lên không ngừng.

 

Những tấm bia lần lượt hạ xuống, vô số tên lao từ dưới lên.

 

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cấp tốc lao đến chân tường, mà bên này tên đồng loạt bay lên, các long vương còn chưa biết là chuyện gì, đã bị tên xuyên thành nhím, bỏ mạng.

 

Qua một lúc lâu, khu mộ mới yên lặng trở lại, tên cắm đầy đất, chỉ có tấm bia mà con mèo ngồi lên khi nãy là không ngã, đứng vững vàng ở đó.

 

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, dường như nghĩ đến thứ gì.

 

“Thế nào?” Triển Chiêu thấy sắc mặt hắn như thế, liền đi đến hỏi.

 

Bạch Ngọc Đường đứng lên: “Miêu Nhi, đây là Tử Trủng[khu mộ chết], cũng là một loại cơ quan ám khí, loại khó phá nhất.”

 

“Nghĩa là sao?” Triển Chiêu không hiểu.

 

“Trước đây ta từng nghe nghĩa mẫu nói, thứ ám khí khó giải nhất thiên hạ thật ra là lòng người.” Bạch Ngọc Đường giải thích cho Triển Chiêu: “Có một loại ám khí, thường được lắp đặt trong mộ phần. Muốn phá phải có hai thứ, thứ đầu tiên là người chết. Có thể nói là, người chết đầu tiên là chìa khóa để giải ám khí. Lúc này, nếu là một đám người cùng đến, thì nhất định sẽ phải trải qua thử thách tàn khốc nhất, giết kẻ nào!”

 

“Thì ra là loại ám khí buộc người ta phải tàn sát lẫn nhau! Quả nhiên thâm độc.” Triển Chiêu hiểu rồi, nhíu mày: “Khi nãy các long vương nói là có người bảo bọn họ đi vào, chẳng lẽ là bị lừa đến làm hình nhân thế mạng? Bản thân bọn họ vẫn ngơ ngác không biết vì sao mình chết.”

 

“Có lẽ vậy.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa đứng lên: “Tầng ám khí cuối cùng chắc chắn ở tấm bia kia. Con đường phía sau chắc chắn cũng có ám khí, nhưng bản vẽ lại không có trong tay ta, chỉ đành đi bước nào tính bước đó vậy, nhất định phải cẩn thận.”

 

Triển Chiêu gật đầu ý bảo mình biết rồi, liền định đi theo hắn, Bạch Ngọc Đường phất nhẹ tay, ý bảo Triển Chiêu ở lại đây đợi: “Nói không chừng còn có ám khí.”

 

Triển Chiêu nhíu mày, đi tới một bước bám sát hắn, bảo mình ở lại đây chờ, trơ mắt nhìn Bạch Ngọc Đường mạo hiểm? Không có cửa đâu!

 

Bạch Ngọc Đường đành phải dẫn hắn cùng đến phía tấm bia.

 

.

 

.

 

Đi một vòng quanh tấm bia, phát hiện bên trên có văn tự, chỉ có điều nhìn không rõ viết thứ gì.

 

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt hỏi Triển Chiêu: “Có biết không?”

 

Triển Chiêu nhún vai một cái, làm sao biết được!

 

Đang không biết làm sao, con mèo kia lại nhảy lên tấm bia, nhìn hai người, “Meo” một cái.

 

Bạch Ngọc Đường thấy nó như thế, hơi nhướn mày, nhẹ nhàng ấn lên tấm bia một cái.

 

Đột nhiên tấm bia thụt xuống, ngay sau đó, là tiếng “rắc”.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đặt tay lên binh khí nhìn quanh, đề phòng có tên bắn tới.

 

Chờ một lát, không có thứ gì tập kích, chỉ có tấm bia mộ kia nghiêng sang một bên, ngã xuống… Bên dưới có một cột đá tròn.

 

Cột đá ấy rộng khoảng một bàn tay, cao trên dưới một thước, không bị chèn trong đất, có vẻ như có thể chuyển động.

 

Hai người nhìn nhau một cái, Bạch Ngọc Đường đi tới, vỗ một chưởng xuống cột đá.

 

Ngay sau đó, mặt đất vang lên tiếng “rầm rầm”, âm thanh vang dội như tiếng sấm.

 

Triển Chiêu lảo đảo, không may đụng trúng một tấm bia, Bạch Ngọc Đường nhanh tay nhanh mắt, kéo hắn một cái, Triển Chiêu vội túm lấy cánh tay hắn làm điểm tựa… Dưới chân đầy tên, không hề có nơi đặt chân, cực kì nguy hiểm.

 

Sau khi mặt đất chấn động một lúc, bức tường kín trước mặt dần dần chìm xuống theo tiếng động trầm vang như tiếng sấm.

 

Cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người.

 

Phía trước cực kì sáng, bởi vì đỉnh hình vòm, có rất nhiều lỗ thông phân bố đều đặn, rất cao rất cao. Hiện tại bên ngoài trời đã sáng rồi, ánh mặt trời sáng bừng, chiếu vào hang động. Tia nắng tạo thành vệt sáng trên đất, giữa không trung còn có một lớp sương mù bạc mỏng manh, cực kì lộng lẫy.

 

Sau bức tường có một pho tượng vàng, đồ sộ đến nỗi Triển Chiêu há hốc mồm, thầm nói, Bồ Tát, con mãn nguyện rồi! Quả nhiên thấy được một người vàng.

 

Một trận gió thổi qua, hai người ngửi được mùi nước biển, còn có… mùi của vàng.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ nhận ra vàng có mùi, nhưng hôm nay nhiều vàng như vậy được cất cùng một chỗ, thật sự có thể ngửi ra mùi.

 

Pho tượng vàng kia cao bằng ba người thường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nhìn ra được là vàng đúc hay dát vàng, nhưng nói chung nhất định rất đáng giá.

 

Hình dạng pho tượng càng không hề giống tượng phật bình thường, cũng không phải Bồ Tát, La Hán mà giống người bình thường hơn. Chỉ có điều không thấy được khuôn mặt, vì nó đeo một tấm mặt nạ quỷ bằng vàng. Theo Bạch Ngọc Đường thấy, tấm mặt nạ có điểm khác mặt nạ của Lôi Thanh Lãng và người thần bí kia!

 

Nhìn xuống dưới, hai tay tượng vàng chắp lại trước mặt, giữa hai tay dường như có một hộp gấm.

 

Còn dưới chân tượng, là vàng bạc châu báu chất thành đống. Tất cả đều là vàng bạc, châu ngọc mã não thật, bị ánh sáng chiếu vàng, chói đến lóa mắt.

 

Triển Chiêu nhìn chằm chằm một lúc, sờ cằm cảm thán: “Nhiều tiền quá! Trong quốc khố cũng không có nhiều châu báu thế này, một bộ tộc làm ngư dân trên biển làm sao có được?”

 

Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu, pho tượng kia ít nhất phải đến nghìn cân, nếu như là vàng đúc thì thật sự là vô giá! Nguyệt Yêu Tộc làm sao có được? Chẳng lẽ thật sự như trong truyền thuyết cướp đoạt khắp nơi, đánh cướp cả thương thuyền? Nếu không thì thật sự hắn không thể tưởng tượng được làm cách nào mà với ít người như vậy lại có thể tạo ra được nhiều châu báu thế này.

 

Hai người đứng trước một núi châu báu ngẩn người, dường như pho tượng vàng dựa lưng vào núi đá, các lỗ thông khí được bố trí rải rác bên trên.

 

Triển Chiêu lập tức nghĩ đến ngọn núi hình mai rùa trên đảo.

 

“Phí bao nhiêu công sức như vậy để làm gì chứ?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi Bạch Ngọc Đường: “Trực tiếp đào một cái lỗ trên núi xuống không phải được rồi sao? Cho Thạch Đầu và Tiễn Tử nửa canh giờ là đủ.”

 

Bạch Ngọc Đường nghe đến đây, dường như hơi xúc động, hắn lấy bản vẽ ra, xoay tới xoay lui xem một lúc, lại ngẩng đầu nhìn các lỗ trống bên trên: “Miêu Nhi, ngươi đoán xem các lỗ ấy dùng làm gì?”

 

“Lỗ?” Triển Chiêu ngơ ngác, cùng ngửa mặt lên nhìn với hắn: “Trước kia hòn đảo này chìm dưới biển, nếu có lỗ, vậy nước có tràn vào không?”

 

“Nhưng số vàng bạc châu báu này không hề giống bị ngâm trong nước lâu ngày!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Trước đây ta từng thấy loại cơ quan này, số lỗ thông hơi đó được dùng loại đất bùn đặc biệt lấp kín. Lần đầu tiên chìm xuống nước, đất bùn sẽ nở ra, che kín lại, sau khi chìm xuống rồi bên trong vẫn khô ráo có khoảng trống. Nhưng nếu nổi lên khỏi mặt nước, số đất ướt ấy sau khi khô sẽ rút lại, rơi ra, như vậy nếu lại chìm xuống, nước sẽ tràn vào từ đó. Với tốc độ và sức nước ta dự đoán, toàn bộ số châu báu và mộ phần bên ngoài đều sẽ bị cuốn trôi sạch sẽ!”

 

“Trong cái mai rùa này có thể chứa được rất nhiều nước, cũng có nghĩa là, Yêu Thành chìm xuống sẽ không tạo thành sóng thần tràn bờ, có đúng không?” Triển Chiêu vui mừng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vậy bộ phận then chốt để làm hòn đảo chìm xuống ở đâu?”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn chiếc hộp gấm: “Không biết bên trong có thứ gì?”

 

Đang nói, chợt phía sau có tiếng động, con mèo đen cạnh Triển Chiêu đột nhiên xù lông, “Méo” một tiếng rồi nhảy lên vai hắn.

 

Hai người nhìn nhau một cái, từ xa có tiếng hồng hộc hồng hộc truyền đến.

 

Quay đầu lại nhìn ra cửa thì thấy một đàn vật sống đông nghịt đang đến gần, còn có ánh lửa, có lẽ là người cầm đuốc.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa kịp đếm xem có bao nhiêu đốm lửa, từng đôi từng đôi mắt đỏ rực chạy phía trước sáng lên, tỏa ta tia sáng âm u. Hai người lập tức nhận ra, đây chẳng phải là đàn chó dữ đã đuổi theo bọn họ ở bên ngoài sao?!

back top