Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 3: Cao thủ vân tập [cao thủ tụ họp]

Con mèo trong tay Bạch Ngọc Đường, tên là Tiểu Hổ, do Triệu Hổ nuôi, vốn hắn nuôi một con mèo lớn, tên Đại Hổ, sau đó mèo lớn sinh ra mèo con, mấy con khác đều bị các nhà xung quanh giành về nuôi bắt chuột cả rồi, chỉ còn lại một mình Tiểu Hổ đáng yêu nhất, Triệu Hổ giữ lại trong phủ. Đại Hổ mỗi ngày còn biết ra ngoài phơi nắng, Tiểu Hổ thì chạy lung tung trong phòng, hôm nay bị Bạch Ngọc Đường bắt làm dê thế mạng.

 

Triển Chiêu bội phục nhìn Bàng Dục: “Ý của An Lạc Hầu là, con mèo nhỏ bay từ mái nhà qua, sau đó ngươi và Tiết tiểu thư nghĩ là thích khách, thế là đuổi đến phòng của ta?”

 

Mặt Tiết Ích Linh thoạt đỏ thoạt trắng.

 

Bàng Dục thì gật đầu rất nghiêm túc, nếu so về độ dày của da mặt, hắn xếp hàng đệ nhất đệ nhị.

 

“À…” Triển Chiêu tin thật, “Thì ra là thế.” Nói xong, ôm bình rượu trên bàn lên đi ra ngoài: “Ra ngoài uống rượu đi, trong phòng chật.”

 

Mọi người đều gật đầu cùng đi ra.

 

Tiết Ích Hành nắm kấy muội muội nhà mình kéo ra ngoài, hung tợn trừng nàng ta một cái, Tiết Ích Linh ngượng ngùng bĩu môi, thầm mắng mình xui xẻo. Nghĩ đến đây, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường vừa bỏ con mèo con xuống bồn hoa rồi điềm nhiên đi ra sau cùng.

 

Tiết Ích Linh thầm than khổ, tại sao khi nãy lại có cả Bạch Ngọc Đường ở đây, còn nấp nghe, quan hệ của hắn và Triển Chiêu tốt như vậy, chắc chắn sẽ nói ra.

 

Đỏ mặt đi ra, Tiết Ích Hành nhìn nàng ra chỉ ra cửa: “Đi về, một cô nương giữa đêm chạy tới chạy lui còn ra thể thống gì nữa?!”

 

Tiết Ích Linh không cãi lại được, chỉ có thể tức tối bỏ đi, chợt Bàng Dục “khụ khụ” hai tiếng, dường như thanh giọng chuẩn bị uống rượu.

 

Tiết Ích Hành gọi Tiết Ích Linh lại: “Chưa nói tiếng nào đã đi? Có biết phép tắc không?!”

 

Tiết Ích Linh bĩu môi, nhún người chào một cái: “Ta đi.” Nói xong là chạy.

 

Tiết Ích Hành giận dữ lắc đầu liên tục, nhận lỗi với Triển Chiêu: “Triển đại nhân, để ngài chê cười rồi, muội muội của ta thật sự bị chiều hư rồi.”

 

Triển Chiêu cười lắc đầu: “Không sao không sao, rất tốt mà.”

 

Bạch Ngọc Đường trước nay không mấy vui vẻ với người lạ, đứng một bên không nói gì.

 

Gia Cát Cẩn Huy vừa đến, đã gặp Tiết Ích Hành và Triển Chiêu, còn bạch y nhân tướng mạo xuất chúng mà sắc mặt lạnh lùng này, có vẻ không dễ tiếp cận, hẳn chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường danh chấn giang hồ.

 

Triển Chiêu giới thiệu một chút, Bạch Ngọc Đường nghe nói đây là thân thích của Bát vương gia, cũng là một tướng quân, đưa mắt nhìn thoáng một cái. Tướng mạo Gia Cát Cẩn Huy không tệ, không có vẻ hòa hoa phong nhã như Tiết Ích Hành. Nếu Tiết Ích Hành là Nho tướng, thì Gia Cát Cẩn Huy là một võ tướng thường thấy. Thân hình khôi ngô cao lớn, không khí phách ngang tàng như Triệu Phổ, rất nghiêm túc tuân thủ luật lệ.

 

“Ngưỡng mộ đã lâu.” Gia Cát Cẩn Huy vội chắp tay với Bạch Ngọc Đường, rất có khí chất hào sảng của võ tướng.

 

Bạch Ngọc Đường rất vừa ý thái độ này, có hai loại nam thấy hắn thấy rất vừa mắt: một là thư sinh, thần y giúp đời cứu người như Công Tôn hoặc quan tốt như Bao đại nhân; một là các võ tướng bảo vệ quốc gia tính tình phóng khoáng thẳng thắn như Triệu Phổ hoặc các huynh đệ Triệu gia quân.

 

Bạch Ngọc Đường rất nể mặt nói một câu: “Tướng quân khách khí.”

 

Triển Chiêu nhướn mày, ai da, tâm trạng con chuột này không tệ!

 

Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu một cái… Còn như Triển Chiêu thì có lẽ ai cũng thích, hắn cũng không có khuyết điểm nào.[Kì-thị, mi quá sức đáng kì thị!!]

 

“Đáng tiếc cửu thúc không có ở đây, bằng không cùng nhau uống mới thật sảng khoái.” Gia Cát Cẩn Huy nói một câu, làm Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, một lúc sau mới nghĩ ra cửu thúc là nói Triệu Phổ, đều thấy buồn cười… Số tuổi, thân phận của Triệu Phổ, thật dễ khiến người khác xấu hổ.

 

.

 

.

 

Uống vài chén rượu, mọi người câu này câu kia trò chuyện với nhau.

 

Triển Chiêu cũng không phải người nói nhiều, Bạch Ngọc Đường càng là cái hồ lô nút kín, đánh ba gậy cũng không phóng được cái rắm nào, Tiết Ích Hành cũng thiên về dạng ít lời.

 

Nhất thời bầu không khí trở nên xấu hổ khó tả, chí có Gia Cát Cẩn Huy nói nhiều một chút, Bàng Dục cũng nói nhiều… Chỉ tiếc Gia Cát Cẩn Huy có chút thành kiến với Bàng Dục. Thiên hạ ai không biết Bàng thái sư là tham quan nức tiếng, Bàng Dục cũng là Tiểu Bàng Giải nổi danh. Nghe nói Bàng thái sư bị phạt đến phủ Khai Phong làm công một tháng, Bàng Dục chắc chắn là đến vì cha hắn. Nghĩ đến đây, Gia Cát Cẩn Huy bất giác nghĩ nơi này chỉ toàn thanh niên tài tuấn, nhét một tên vô dụng vào, rất không được.

 

Triển Chiêu uống một ngụm rượu, thấy vị không tệ, liền hỏi Bàng Dục: “Rượu ở đâu vậy? Lê Hoa Bạch thượng hạng.”

 

“Ha ha.” Bàng Dục cười: “Trước đây nhờ bằng hữu ở xa mua giúp, ta chôn hết trong sân, tổng cộng ba vò, một vò chờ Hương Hương tròn một trăm ngày uống, còn một vò đến đại thọ sáu mươi của cha ta rồi uống.”

 

Triển Chiêu gật đầu, Bàng Dục quả nhiên đã học hay rồi.

 

Gia Cát Cẩn Huy thấy Triển Chiêu nói chuyện như thường với Bàng Dục, có lẽ không hề chán ghét, mà khi Bàng Dục nhắc đến tỷ tỷ phụ thân trong nhà, có thể thấy là một hiếu tử… Chẳng lẽ là lời đồn sai?

 

.

 

.

 

Người trong sân cùng uống rượu dưới bầu trời đầy sao, bên ngoài có tiếng bước chân, có người chạy đến cửa nhìn vào trong.

 

Triển Chiêu nhìn một cái đã nhận ra, là Bạch Phúc.

 

Từ sau lần hai người xông vào Yêu Thành, Bạch Phúc đã xem Triển Chiêu như Bạch Ngọc Đường thứ hai mà đối đãi, hai người rất thân thiết, Bạch Phúc kể không ít chuyện thú vị của Bạch Ngọc Đường khi còn nhỏ cho Triển Chiêu nghe.

 

Thấy bên trong có nhiều người, Bạch Phúc không vào, đứng ở cửa chờ.

 

Bạch Ngọc Đường nhướn mày nhẹ với hắn, Bạch Phúc hiểu, không phải việc quan trọng, liền đi vào, chắp tay chào mọi người một cái rồi đi đến cạnh Bạch Ngọc Đường, “Ngũ gia, có người đưa thiệp mời đến.”

 

“Thiệp mời?” Bạch Ngọc Đường cầm lấy từ trong tay Bạch Phúc, thấy thiệp mời màu trắng, hơi nhíu mày.

 

Những năm gần đầy, thiệp mời đương nhiên là màu đỏ, cho dù không phải việc vui, đa phần cũng là màu vàng, đâu ai lại dùng giấy trắng làm thiệp mời, trừ khi là báo tang.

 

Mở ra xem… Quả nhiên! Là thiệp mời Lục Thiết Tâm đưa đến, chiều ngày mai Thiết chưởng môn mở tiệc chay, người chết là bằng hữu tốt của hắn, cục chủ tiêu cục Thanh Sơn La Thanh Sơn.

 

Bạch Ngọc Đường nhìn tấm thiệp mời, có phần buồn bực, hắn không quen biết La Thanh Sơn, với Lục Thiết Tâm cũng chỉ gặp mặt một lần, sao lại mời hắn đến dùng cơm chay?

 

“Ngũ gia, có đi không? Nếu đi để ta chuẩn bị y phục viếng tang cho ngày mai.” Bạch Phúc dường như có ý kiến, nhỏ giọng nói một câu: “Hai bên cũng không thân, chẳng lẽ bốn vị trong nhà có quen biết với La cục chủ?”

 

Bạch Ngọc Đường cầm tấm thiệp mời nghĩ nghĩ, nhìn Triển Chiêu một cái.

 

Triển Chiêu lắc đầu, ý bảo: mình không nhận được thiệp mời, người giang hồ làm tang sự, có lẽ không muốn quan phủ quấy rầy.

 

Đưa thiệp mời lại cho Bạch Phúc, Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đi, ngươi đi chuẩn bị một chút.”

 

“Được.” Bạch Phúc gật đầu,cầm thiệp mời chạy mất.

 

Bạch Ngọc Đường không yên lòng mà tiếp tục uống rượu, khi nãy dưới cùng của tấm thiệp mời có có mấy chữ Lục Thiết Tâm tự tay viết: Có việc muốn nhờ, nhất định phải đến.

 

Lục Thiết Tâm là tiền bối giang hồ, tuy nói không thân thiết với Bạch Ngọc Đường, nhưng cũng xem như đức cao vọng trọng.

 

Bạch Ngọc Đường và hắn không có hiềm khích gì, Hãm Không Đảo và Lục chưởng môn lại càng không có xích mích, nếu người ta đã viết “có việc muốn nhờ”, vậy cũng không thể tỏ vẻ quá vô tâm.

 

Tâm trí của Triển Chiêu cũng đã dồn hết vào chuyện này rồi, suy xét xem tại sao Lục Thiết Tâm lại mời Bạch Ngọc Đường?

 

.

 

.

 

Uống thêm một lúc, người của Bát vương phủ đã đến tìm, nói với Gia Cát Cẩn Huy vương gia sắp về rồi. Gia Cát Cẩn Huy vội cáo từ mọi người rời đi, Tiết Ích Hành cũng nói về phòng nghỉ ngơi. cáo biệt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

 

Bàng Dục cũng định đi, Triển Chiêu đột nhiên gọi hắn lại hỏi: “Này, Bàng huynh, từng nghe tên La Thanh Sơn chưa?”

 

Bàng Dục nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Quen tai… À, là người mở tiêu cục có đúng không? Chết rồi!”

 

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bàng Dục cũng biết? Không phải Tiểu Lục nói người biết chuyện này không nhiều sao.

 

Bàng Dục thấy sắc mặt hai người, liền nói: “À, trong số bạn chơi chim của ta, có một người tên Lục Phúc, là cháu trai của Thiết chưởng môn Lục Thiết Tâm. Hôm đó trong lúc chăm sóc chim chóc hắn nói với ta, thúc thúc Lục Thiết Tâm của hắn gần đây rất lo lắng, bằng hữu La Thanh Sơn của hắn bị kẻ thù giết chết rồi… Còn nói Lục Thiết Tâm cứ như muốn chạy nạn, khiến cho cả nhà không ai được yên.”

 

“Chạy nạn?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhíu mày, Thiết chưởng môn có đến mấy trăm đồ đệ, chạy nạn cái gì?

 

“Sau đó nữa thì ta không biết, nhưng ngày mai ta sẽ đi gặp hắn, hay là để ta hỏi giúp hai người?” Bàng Dục rất nhiệt tình.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng gật đầu, bảo Bàng Dục ngày mai nhất định phải hỏi thử.

 

.

 

.

 

Rượu uống xong, Bàng Dục về phủ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng về phòng nghỉ ngơi.

 

Giường của Triển Chiêu, đã được nha hoàn giúp trải nệm mới.

 

Nha hoàn trong phủ Khai Phong cách vài ngày lại mang chăn nệm của Triển Chiêu ra phơi một lần, sợ khi hắn đột nhiên trở về chăn nệm bị ẩm.

 

Triển Chiêu đẩy đẩy cái nệm của mình vào trong, vừa trải thêm một lớp nệm nữa bên ngoài vừa cảm thán: “Phơi mềm quá.”

 

Bạch Ngọc Đường đứng một bên nhìn.

 

Trong phòng ánh nến lập lòe, màu sắc ấm áp khiến bóng lưng bận rộn của Triển Chiêu lại càng thêm nhu hòa.

 

Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chăm, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.

 

Trải giường xong, Triển Chiêu ngồi xuống vỗ vỗ lên giường, vẫy tay gọi Bạch Ngọc Đường: “Đến đây.”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn tay hắn, ma xui quỷ khiến hắn bước qua.

 

“Ngươi ngủ trước.” Triển Chiêu đứng lên mở rương lấy y phục: “Ta tắm đã.” Nói xong, cầm y phục đi ra sau bình phong tắm rửa.

 

.

 

 

.

 

Bạch Ngọc Đường dựa trên thành giường, sau bình phong không có ánh nến, một bên sáng một bên tối, nên chỉ có thể nghe thấy tiếng nước “rào rạt rào rạt”, nhưng vẫn có thể thấy được bóng của Triển Chiêu chiếu lên bình phong.

 

“Miêu Nhi…”

 

“Sao?” Triển Chiêu vừa tắm vừa trả lời.

 

Nhưng Bạch Ngọc Đường chỉ gọi một tiếng rồi không nói gì nữa.

 

“Đói rồi sao?” Triển Chiêu phía bên kia bình phong hỏi: “Đói rồi thì bảo Tiểu Ngọc mang thức ăn lên, ta đã dặn trù phòng làm đồ ăn khuya.”

 

“Được.” Bạch Ngọc Đường đáp khẽ một tiếng, thật ra hắn gọi một tiếng đó chỉ để xác định Triển Chiêu vẫn ở đó, bản thân cũng không biết là vì sao.

 

Cố sức kéo tâm trí mình ra khỏi Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nhìn lên trần, chợt cảm giác bên cạnh mình có thứ gì lông xù mềm mềm.

 

Xoay mặt sang nhìn.

 

Một con mèo vằn hổ béo tròn và con mèo nhỏ khi nãy không biết chạy lên giường từ lúc nào, cọ tới cọ lui cạnh hắn. Mèo lớn đang âu yếm liếm lông cho mèo nhỏ.

 

Mèo nhỏ thoải mái trườn dài trên tấm chăn êm mềm, thấy Bạch Ngọc Đường xoay sang nhìn mình liền đưa móng ra khều khều tay hắn.

 

Bạch Ngọc Đường đưa tay qua, gãi nhẹ sau tai nó, mèo nhỏ liền híp mắt “Meo” một cái, khóe miệng Bạch Ngọc Đường cong lên, nói nhỏ: “Con mèo nào cũng ngoan ngoãn thế này thì tốt rồi.”

 

“Con mèo đó lại chọc gì ngươi rồi sao?” Triển Chiêu không biết đã mặc y phục, bước ra khỏi bình phong từ khi nào.

 

Vừa lúc có người gõ cửa, đẩy cửa ra thò đầu vào nhìn, nha hoàn Tiểu Ngọc bưng chén canh cười hì hì: “Triển đại nhân, thức ăn khuya ngài dặn.”

 

Triển Chiêu vội nói cảm tạ rồi bưng canh vào phòng, để chân trần lết giày lê về giường.

 

“Thứ gì vậy?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc nhìn Triển Chiêu đang chui chui vào chăn, cách một lớp nắp cũng ngửi được mùi thơm.

 

“Bồ câu, trù nương đặc biệt làm cho.” Triển Chiêu cười tủm tỉm chui vào chăn, thò chân qua chỗ Bạch Ngọc Đường, bên đó ấm.

 

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cứng người nhìn Triển Chiêu.

 

“Ủ một chút.” Triển Chiêu cười híp mắt.

 

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường hơi tái đi, cố gắng không chú ý tới bàn chân cọ sát vào mình của Triển Chiêu, nghĩ thầm, con mèo này cố ý sao?!

 

Vì bên chăn của Triển Chiêu bị đôn lên, nên hai con mèo lăn vào chỗ lõm giữa hai người, thoải mái nằm ngửa bốn chân lên trời. Con mèo nhỏ nằm trên bụng mèo mẹ lật qua lật lại, móng vươn ra.

 

“Có vẻ Đại Hổ Tiểu Hổ rất thích ngươi.” Triển Chiêu cười nói: “Triệu Hổ đang chạy khắp nơi tìm mèo kia.”

 

Bạch Ngọc Đường vừa cầm chén canh lên, hơi cau mày: “Đêm nào Triệu Hổ cũng ngủ với mèo?”

 

“Phải?” Triển Chiêu mở nắp ra, tay cầm hai cái muỗng, chia cho Bạch Ngọc Đường một cái, “Nương tử của Hổ Tử rất thích mèo.”

 

“Triệu Hổ thành thân rồi?” Bạch Ngọc Đường vẫn luôn cho rằng trong phủ Khai Phong toàn bộ là độc thân.

 

“Đương nhiên, đã lớn vậy rồi.” Triển Chiêu cười nói: “Vương Triều cũng có người trong lòng rồi, ít lâu nữa thê tử của Trương Long cũng sinh hài tử.”

 

“Ta còn nghĩ là người trong phủ Khai Phong ngươi đều không thành thân…”

 

“Sao thế được, có điều bọn họ không ở lại hậu viện, ngày thường cũng không đến phía trước, Bao đại nhân có quy định, nữ quyến họ hàng không được vào công đường của phủ Khai Phong, một là sát khí nặng, hai là dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Triển Chiêu cười múc một muỗng bồ câu, nếm thử một chút, sau đó gỡ một mảnh xương đã hầm mềm ra đút cho mèo ăn. Thấy Bạch Ngọc Đường có vẻ lười lười, đẩy hắn một cái: “Vừa mới uống rượu, ăn gì đó rồi ngủ!”

 

Bạch Ngọc Đường ngồi dựa cạnh hắn, cũng cầm muỗng múc thịt bồ câu lên vừa ăn vừa như thuận miệng hỏi: “Vậy còn ngươi? Không thành thân?”

 

Triển Chiêu ngậm muỗng ngơ ngác một lúc, lầm rầm trả lời: “Không.”

 

“Tại sao?”

 

“Không cô nương nào để ý.” Triển Chiêu lấy cái cớ hắn vẫn thường dùng đối phó với trưởng bối ra trả lời.

 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn hắn, trợn mắt nói dối.

 

“Vậy còn ngươi?” Triển Chiêu hỏi lại: “Sao ngươi không thành thân?”

 

Bạch Ngọc Đường cũng ngẩn người, một lúc lâu sau mới trả lời: “Không nữ nhân nào để ý.”

 

Hai nhìn nhau một cái, hiểu nhau mà tiếp tục ăn bồ câu.

 

Bầu không khí ấm áp, ôn hòa hơn hẳn đêm xuân se lạnh bên ngoài…

 

.

 

 

.

 

Bàng Dục một mình cưỡi ngựa về phủ, số tay chân của hắn đã giải tán từ lâu, gần đây cũng luyện võ, lợi hại hơn không ít.

 

Đêm nay tâm trạng của tiểu hầu gia rất tốt, cả người cũng nhẹ nhàng thư thái hơn nhiều, Bàng Dục cảm thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất thú vị, không nhớ hiềm khích ngày trước cũng không ngại mình ác danh bay xa, còn xem mình như bằng hữu. Miệng ngâm nga cưỡi ngựa trở về, lúc này trăng đã lên cao, đường phố trong Khai Phong cũng không ồn ào như thường ngày nữa, tối đen.

 

Bàng Dục đột nhiên nghe thấy thanh âm lạ lẫn trong tiếng vó ngựa của mình… Dường như là tiếng bước chân chạy nhanh, gió lạnh thổi qua sau lưng.

 

Sửng sốt, Bàng Dục xoay phắt lại nhìn thử.

 

Sau lưng là con đường tối đen như cũ, dưới ánh trăng nơi phía cuối con đường còn có một lớp sương đêm.

 

Nuốt nước bọt, Bàng Dục nhìn quanh, vỗ mông ngựa một cái, tăng tốc về phủ.

 

Đi thêm một lúc, đã có thể thấy được phần mái nguy nga của phủ thái sư ở xa xa, Bàng Dục mừng thầm, nhưng vừa thả lỏng, đột nhiên thấy có thứ gì lướt qua trước mắt.

 

“A!” Bàng Dục hô to một tiếng, vừa nghiêng người một cái muốn tránh ánh kiếm, cánh tay chợt đau buốt.

 

Hắn nghiên người ngã từ trên ngựa xuống, con ngựa hí một tiếng hoảng sợ, phi tới phía trước.

 

Bàng Dục lăn một cái trên đất lấy lại thăng bằng, cúi đầu nhìn, liền thấy một mũi ám khí ghim trên cánh tay mình, nghĩ thầm ai da, may mà khi nãy tránh nhanh, nếu không nó đã cắm vào giữa cổ họng mình rồi!

 

“A…” Hắn đau đến nhe răng, đột nhiên có bóng đen vụt qua trước mắt, sau đó gió mạnh ập vào sau ót.

 

“Ai đó?” Cúi thấp người khó khăn lắm mới tránh được, Bàng Dục ngẩng đầu nhìn mới phát hiện có một hắc y nhân bịt mặt đang đứng trước mắt, trong tay cầm một cây đao lớn sáng lóa.

 

“Ngươi… Ngươi là ai?” Bàng Dục sợ bản thân nhất thời manh động gây họa, ngày thường không khi nào mang vũ khí tùy thân, lần này nguy rồi! Hắn chỉ có thể đứng lên bước lui liên tục: “Ngươi là ai?! Bản hầu và ngươi không thù không oán, tại sao muốn giết ta?”

 

Tia nhìn âm u lóe lên trong mắt người kia, khiến Bàng Dục lạnh cả người. Hắn không nói nhiều, giơ đao chém xuống không chút do dự, Bàng Dục né trái né phải nhưng đáng tiếc võ công không cao, ngực trúng một cước… Bay lên ngã đập vào bức tường phía sau.

 

“Ai da…” Gần đây An Lạc Hầu luyện võ, cũng luyện ra được cơ bắp đầy người, nếu không lần này đã ngã chết rồi. Hắn ôm ngực, thấy người kia lại giơ đao xông tới, lại lùi về sau… Đã đụng tường rồi.

 

Bàng Dục chỉ đành nhắm mắt, nghĩ thầm, xong rồi!

 

Nhưng cây đao không chém vào da thịt hắn, mà kêu “keng” một tiếng… Như chém trúng vật rắn.

 

Bàng Dục mở bừng mắt, ngẩng đầu nhìn, liền thấy có một người đứng trước mặt mình, cầm đao đỡ lưỡi đao sắc của hắc y nhân.

 

Bàng Dục ngửa mặt nhìn, người kia mặc một tấm áo giáp uy vũ, dường như là một võ nhân. Đồng thời, có tiếng vó ngựa vang dội từ cách đó không xa, một đội binh tướng tuần đêm chạy đến.

 

Hắc y nhân thấy tình thế bất lợi, lao vút vào con ngõ nhỏ bên cạnh, chạy mất.

 

Bàng Dục thở phào một hơi, ân nhân cứu mạng trước mắt quay đầu lại, cười mỉm chi hỏi hắn: “An Lạc Hầu, lại đắc tội ai rồi, nửa đêm cũng có người muốn lấy mạng?”

 

Bàng Dục vừa thấy là người quen liền vui mừng đứng bật dậy: “Âu Dương!”

 

Thì ra, người cứu Bàng Dục giữa tình thế chỉ mành treo chuông chính là Hỏa Kì Lân Âu Dương Thiếu Chinh. [á á á á ~]

 

Mấy ngày này đang chuẩn bị cho Thức Ngọc đại hội, Khai Phong phải tăng cường phòng bị, Âu Dương Thiếu Chinh nhận lệnh sắp xếp lại quân lực ở các dịch quán và vòng quanh hoàng cung. Bận đến tận nửa đêm còn chưa có thời gian ăn cơm, đang định về phủ, đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng động.

 

Hắn tòng quân nhiều năm, biết nơi đó có khả năng đang xảy ra chuyện, rời khỏi đội ngũ, nhún người nhảy lên, đạp lên mái nhà lao đến, ngẫu nhiên cứu được mạng Bàng Dục.

 

“Ai da.” Bàng Dục đại nạn không chết, suýt chút nữa ướt quần, ôm cánh tay vừa cảm tạ Âu Dương Thiếu Chinh vừa buồn bực: “Gần đây ta rất an phận, đâu có đắc tội ai.”

 

“Đắc tội ai rồi cũng không đến mức hạ sát thủ.” Âu Dương Thiếu Chinh để một đội nhân mã lại bảo vệ hắn, Bàng Dục vội xua tay: “Không cần không cần, phủ thái sư đã ở ngay trước mắt rồi, sau này ta ra ngoài mang theo nhiều người một chút là được rồi.” Vừa nói vừa tới gần thương lượng với Âu Dương Thiếu Chinh: “Đừng nói với cha ta được không?”

 

“Sợ bị cha ngươi nhốt trong nhà không cho ra ngoài?” Âu Dương Thiếu Chinh buồn cười, Bao đại nhân thật giỏi, Bàng Dục theo hắn hơn nửa năm, cả người đều như đã thay da đổi thịt.

 

“Không phải.” Bàng Dục thở dài: “Mấy hôm nay cha đã phiền muộn vì chuyện của tỷ tỷ ta nhiều rồi, đừng thêm chuyện cho cha nữa.”

 

Âu Dương Thiếu Chinh hơi bất ngờ, thì ra một người thật sự biết trưởng thành.

 

Gật đầu, hắn đích thân hộ tống Bàng Dục về phủ thái sư, nghĩ nghĩ, vẫn điều một đội nhân mã lại bảo vệ hắn, bản thân thì đi đường vòng ghé vào phủ Khai Phong, tìm Bao Chửng nói lại chuyện này một chút.

 

Bao Chửng nghe được, trong lòng cũng thầm hoài nghi, điểm mấu chốt ở đây là, người nào lại muốn giết Bàng Dục?

 

.

 

.

 

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ăn xong chén canh gọi là bữa khuya, nằm xuống mở to mắt nhìn nhau mà ngủ.

 

Đại Hổ Tiểu Hổ ngủ giữa hai người, mèo nhỏ rúc vào lòng mèo lớn, ngủ ngoan.

 

Triển Chiêu dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên lưng mèo nhỏ, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Lục Thiết Tâm mời ngươi đến, sợ là có chuyện khác.”

 

“Nói có việc cần nhờ.” Bạch Ngọc Đường nhún vai không mấy quan tâm: “Đến lúc đó rồi nói tiếp, hiện tại cũng đoán không ra.”

 

“Phải.” Triển Chiêu gật đầu: “Ngủ sao?”

 

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Phải, ngủ.”

 

Nói là ngủ, nhưng hai người vẫn cứ trợn to mắt nhìn nhau đăm đăm như cũ.

 

Triển Chiêu đưa tay ra sau lưng phất vạt áo một cái… Một luồng nội lực thổi qua, nến tắt.

 

Hai người lẳng lặng nằm, nhịp thở vẫn không có gì thay đổi, Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường chưa ngủ, Bạch Ngọc Đường đương nhiên cũng biết Triển Chiêu chưa ngủ.

 

Không biết đã nằm bao lâu, hai người mới cùng nghĩ tới, bên cạnh còn một chiếc giường nữa, sao phải ngủ chen chúc trên một giường? Đều nghĩ đến nhưng không ai mở miệng nói ra, vẫn nằm yên như vậy… Cái này gọi là đâm lao theo lao, hay là trong lòng hiểu nhau đây? Hai người cũng không nghĩ nhiều, dần tiến vào mộng đẹp.

 

.

 

.

 

Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót và tiếng tiểu hài tử ồn ào bên ngoài khiến hai người tỉnh giấc.

 

Bạch Ngọc Đường mở mắt ra, liền nghe có tiếng đọc sách lanh lảnh, giọng đọc non nớt, dường như ở ngay trong phủ Khai Phong.

 

“Tiếng gì vậy?” Bạch Ngọc Đường ngồi lên, nhìn nhìn sắc trời mới tờ mờ sáng bên ngoài, hỏi Triển Chiêu đang ngáp bên cạnh.

 

“À.” Triển Chiêu bò dậy nói: “Tiếng đọc sách của các hài tử, các hài tử thu nhận trước đây đều được nuôi trong gian nhà lớn ở hậu viện, sáng sớm nào đại nhân cũng dạy chúng nó đọc sách một lát, những hôm phải lên triều hay có việc bận thì để phu tử thay thế.

 

“À…” Bạch Ngọc Đường không khỏi gật đầu: “Bao đại nhân tự mình dạy hài tử học bài, thật sự là hiếm có.”

 

“Đi.” Triển Chiêu kéo hắn một cái: “Rửa mặt, ra ngoài đánh vài chiêu, xương cốt cả người cứng hết cả.”

 

Bạch Ngọc Đường đương nhiên vui mừng, cùng Triển Chiêu ra ngoài, rửa mặt, mặt mày sáng láng cùng so chiêu trong sân.

 

Một năm này buổi sáng trong phủ Khai Phong luôn rất yên tĩnh, hôm nay đột nhiên lại có tiếng “đinh đinh keng keng”, rất nhiều người vây đến xem.

 

Triệu Hổ hớn hở bế hai con mèo lên nhìn: “Oa, đã lâu không thấy Triển đại nhân và Bạch ngũ gia so tài.”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đánh không chút khách khí, dồn hết sức mà đánh một trận ngoạn mục, thỉnh thoảng lại có những chiêu hiểm hóc khiến người xem trầm trồ không ngớt.

 

Chủ yếu là vì hai người này đã quen thuộc đến từng chiêu thức võ công của người kia, mà công phu tương đương nội lực cũng sàn sàn, đánh với nhau thật sự là xuất sắc tuyệt vời. Một dùng đao một dùng kiếm, một phóng khoáng bất phàm một khéo léo tuyệt luân, lại thêm khinh công cực cao có điểm mạnh riêng, một đỏ một trắng sáng sớm đã bay lượn khắp bầu trời phủ Khai Phong, danh đao thượng cổ và danh kiếm thượng cổ, tia sáng tỏa khắp bốn phía.

 

Bao đại nhân dắt theo một đám tiểu hài tử ra xem, trong số đó có vài đứa mới đến chưa lâu, lần đầu nhìn thấy, hào hứng vỗ tay không ngừng.

 

Tiết Ích Hành cũng dậy sớm luyện công, đi vào sân ngẩng mặt nhìn, hơi nhíu mày, vẫn nghe nói trong võ lâm, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu là cao thủ nhất đẳng trong nhất đẳng, hắn vốn còn cho là người giang hồ phóng đại, nhưng hôm nay được thấy… Thật sự không phải khoác lác!

 

Tiết Ích Linh mở mắt to trừng trừng, trong đầu đột nhiên nhớ đến lời Bàng Dục nói hôm qua, võ công của người trong lòng Triển Chiêu bỏ mình xa mấy con đường. Nàng ta nghĩ tới nghĩ lui, vậy chẳng phải là lợi hại ngang ngửa với Triển Chiêu rồi sao? Ở đâu có người giỏi võ công như vậy chứ?!

 

Đánh thỏa lòng rồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thu chiêu đáp xuống đất, mặt không đổi sắc mũi không thở gấp, cứ như chỉ chơi một trận bao búa kéo.

 

Bàng thái sư đứng bên cạnh nhìn lắc đầu liên tục, thở dài: “Ai, lúc nào đó Dục Nhi cũng có thể lợi hại như vậy thì tốt rồi.”

 

Khóe miệng Bao Chửng giật giật, quay đầu lại nhìn Bàng Dục: “Không bằng ngươi sinh thêm đứa nữa… Nhưng mà tốt nhất không giống ngươi.”

 

“Giống ta thì thế nào?” Bàng thái sư lườm, Lão Bao này mới sáng sớm đã chọc ghẹo mình.

 

“Giống ngươi chẳng phải sẽ thành tay ngắn chân ngắn bụng tròn sao? Khi lắc lư chạy nhanh thì trực tiếp thành lăn lông lốc.” Sau khi Bao Chửng thành công trêu chọc cho Bàng thái sư thổi râu trừng mắt thì vẫy tay gọi Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, một lát nữa ăn điểm tâm xong thì đến thư phòng ta một chuyến.”

 

Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường chạy đến trù phòng ăn điểm tâm. Trù nương đã lâu không được gặp hai người, điểm tâm sáng sớm này làm nhiều gấp mấy lần, bọn Triệu Hổ ăn no không chịu nổi kêu khổ không ngừng.

 

.

 

.

 

Ăn điểm tâm xong, hai người cùng đến thư phòng của Bao Chửng, Bạch Ngọc Đường hành một lễ với Bao Chửng, Bao Chửng vội trả lễ, cũng đúng thôi, hoàng thượng cũng không được đãi ngộ cao thế này đâu.

 

Hai người ngồi xuống uống trà, Bao Chửng liền kể lại chuyện Bàng Dục suýt bị hại đêm qua .

 

Triển Chiêu nhíu mày: “Ai lại muốn giết An Lạc Hầu?”

 

“Đúng vậy.” Bao Chửng gật nhẹ: “Muốn hạ sát thủ với hắn, vậy cũng phải có lý do, hơn nữa theo lời Âu Dương tướng quân, võ công của kẻ đó không thấp, tay chân cũng nhanh, không giống trả thù, có vẻ giống sát thủ chuyên đến lấy mạng hắn hơn.

 

“Đại nhân, dù sao gần đây cũng không có vụ án nào, chúng ta điều tra một chút đi.” Triển Chiêu đề nghị, cảm giác bên trong có khả năng liên quan đến không ít người, nói cho cùng, ám sát An Lạc Hầu không phải chuyện nhỏ.

 

“Bản phủ vốn có ý này, hai người các ngươi… Hành động cẩn thận, trước tiên đừng để lộ ra, chuyện này thái sư còn chưa biết.” Bao Chửng dặn dò.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mừng rỡ gật đầu, sau đó ra ngoài điều tra.

back top