Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 5 - Chương 12: Bạch thử hắc miêu đấu thần viên (chuột bạch mèo đen đấu với vượn thần)

 

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, dẫn theo Bao Duyên và Bàng Dục cùng đi đến thành tây Khai Phong, tìm “miếu trạng nguyên trên Quỷ Sơn” trong truyền thuyết, hy vọng có thể tìm ra được bí ẩn bên trong.

 

“Bằng hữu của ngươi nói ở đây có người bán bút của quỷ trạng nguyên, công khai vậy sao?” Bao Duyên vừa đi vừa hỏi Bàng Dục.

 

“Nghe nói là người có duyên mới mua được.” Bàng Dục gãi đầu: “Các bằng hữu ta gặp đều không có duyên, rốt cuộc có ai mua được, người ngoài không ai biết, người mua được có lẽ cũng sẽ không nói.”

 

“Vì sao lại không nói?” Triển Chiêu không hiểu lắm.

 

“À, nghe nói bọn họ đi mười người một nhóm, đi vào nội điện của miếu trạng nguyên, sau đó tọa thiền tĩnh tâm. Người có duyên sẽ được quỷ trạng nguyên ưu ái, sau đó sẽ có được bút trạng nguyên.”

 

“Vậy sao lại nói bỏ năm mươi lượng mua một cây bút?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

 

“À, người vào tọa thiền phải đưa cho miếu trạng nguyên năm mươi lượng.” Bàng Dục thuận miệng đáp lời.

 

“Không phải chứ!” Bao Duyên giật mình: “Vậy mỗi lần tọa thiền dài bao lâu?”

 

“Dường như là nửa canh giờ.” Bàng Dục vỗ trán.

 

“Nửa canh giờ?” Bao Duyên suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Mười người là năm trăm lượng, vậy mỗi canh giờ có thể kiếm được một ngàn lượng, một ngày mười hai canh giờ ít nhất cũng kiếm được tám ngàn lượng, đúng là phát tài.”

 

“Đúng vậy! Nghe nói nhang khói ở đó rất vượng, một ngày mười hai canh giờ lúc nào cũng có người dâng hương.”

 

“Cũng đúng, thí sinh dự thi có hơn mười nghìn người, chỉ còn cách mấy ngày nữa là đến ngày thi, nhất định là rất sốt ruột, nói không chừng còn có rất nhiều người xếp hàng chờ.” Triển Chiêu gật đầu.

 

“Miếu trạng nguyên này có trụ trì hay gì đó không?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc: “Thu nhiều bạc như vậy giao cho ai?”

 

“Vàng bạc châu báu trước nay luôn là mục đích cuối cùng để người ta liều mạng.” Triển Chiêu cười lạnh: “Cần tiền thì tốt! Tìm được người cần tiền rồi, nhất định sẽ có manh mối.”

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu đồng ý.

 

.

 

.

 

Bàng Dục vừa ngáp vừa kéo Bao Duyên đang đi giữa đám cỏ lại: “Màn thầu ngu ngốc nhà ngươi, muỗi mùa thu rất độc, bây giờ trời còn chưa lạnh, trên mặt đất đầy rắn rết, con mọt sách đi giữa đường cho ta.”

 

Bao Duyên lườm hắn một cái: “Hung dữ cái gì, sự thật là, từ nhỏ ta lớn lên giữa nơi hoang dã, không được nâng niu chiều chuộng như tiểu hầu gia.”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi phía sau, nhìn hai người phía trước cãi nhau ầm ĩ như tiểu hài tử. Bàng Dục lúc thì kéo tóc Bao Duyên, lúc thì cầm lá cây to đuổi muỗi cho Bao Duyên. Bao Duyên luôn miệng mắng hắn, cãi nhau hoặc là đá hắn một cái, bận rộn đến mức không có thời gian nhìn hai người phía sau.

 

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.

 

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhìn Triển Chiêu.

 

Hai người sóng vai mà đi, đường rất hẹp, cho nên rất gần nhau. Tay áo sượt qua sượt lại, mu bàn tay cũng sượt qua sượt lại… Trong một khắc trong đầu hai người đều nảy ra ý nghĩa, chỉ cần mình lật nhẹ tay lại, là có thể nắm tay đối phương.

 

“Ai, Tiểu Màn Thầu đừng có nhúc nhích, trên đầu có con sâu róm.”

 

“A!” Bao Duyên giật mình vỗ đầu liên tục: “Thật không?”

 

“A! Rớt vào cổ áo rồi.” Bàng Dục thấy Bao Duyên sợ sâu thì lại càng ghẹo, Bao Duyên vung vạt áo liên tục.

 

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, cúi đầu khụ một cái: “Ừm, Miêu Nhi, trên vai ngươi có con sâu.”

 

Triển Chiêu buồn bực nhìn Bạch Ngọc Đường một cái: “Ngươi nghĩ ta là Tiểu Màn Thầu? Ai sợ sâu chứ… Hổ còn không sợ.”

 

“Không phải…” Bạch Ngọc Đường hơi xấu hổ, chỉ chỉ vai Triển Chiêu: “Có thật.”

 

Triển Chiêu nhìn trời, đi tiếp, đột nhiên Bàng Dục phía trước hô to: “Oa! Con sâu béo quá.”

 

Triển Chiêu thấy Bàng Dục chỉ vào mình, hơn nữa còn là bên vai trái, liền xoay mặt nhìn… Vừa xoay sang, lập tức thấy một con sâu to xanh xanh vàng vàng nằm dài trên vai mình từ khi nào.

 

Đương nhiên là Triển Chiêu không sợ sâu, chỉ có điều con sâu này tới đột ngột quá, hơn nữa còn béo múp thành từng ngấn từng ngấn rất kinh khủng. Cái đầu đen bóng, tuy trên cái đầu đang ngóc lên không có mắt, nhưng chắc chắn là đang nhìn mình.

 

Triển Chiêu giật mình đưa tay định phủi nó xuống, nhưng còn chưa kịp đụng đến… Đột nhiên một bàn tay đen tuyền dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy con sâu kia “vụt” một cái.

 

“Cảm tạ.” Triển Chiêu quay đầu lại cảm tạ Bạch Ngọc Đường, nhưng lại chợt nghĩ đến, tại sao tay của Bạch Ngọc Đường lại đen như vậy? Hắn nhớ rõ ràng tay của Bạch Ngọc Đường rất trắng! Không phải, chỗ nào của Bạch Ngọc Đường cũng trắng! Lúc tắm có nhìn thấy!

 

Triển Chiêu nghĩ đến đây đột nhiên đỏ mặt, đồng thời, hắn chú ý thấy sắc mặt kì dị của Bạch Ngọc Đường, Bàng Dục và Bao Duyên. Ba người há hốc mồm, ngước mặt nhìn phía trên đầu hắn.

 

Triển Chiêu thắc mắc, ngửa đầu nhìn ra sau. Vừa nhìn lập tức sửng sốt một con vượn tay dài lông đen dài đang ngồi trên cây đại thụ phía sau bọn họ.

 

Con vượn này không lớn, có vẻ như vẫn còn là vượn con, cánh tay rất dài, mở to mắt, miệng còn đang nhai, có lẽ là nhai con sâu béo khi nãy.

 

Triển Chiêu sửng sốt một lúc rồi lập tức hoàn hồn lại, vượn thần?!

 

“Oa, là khỉ thật sao?” Bàng Dục hỏi nhỏ Bao Duyên: “Nó có phải con vượn thần kia không?”

 

“Có vẻ như chỉ là một con vượn bình thường, màu đen béo béo rất đáng yêu.” Bao Duyên ngắm nghía một lúc: “Có vẻ còn rất nhỏ.”

 

Con vượn kia cũng mở to mắt, nghiêng đầu nhìn bốn người bên dưới.

 

Bạch Ngọc Đường đã sớm hoàn hồn lại, hỏi khẽ Triển Chiêu: “Khi nãy ngươi…”

 

“Không.” Triển Chiêu không chờ hắn nói hết đã lắc đầu: “Nếu nó không xuống bắt sâu thì ta hoàn toàn không phát hiện nó đến gần, khinh công thật sự là xuất quỷ nhập thần.”

 

“Có muốn thử một chút không?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi khẽ.

 

“Được, ta bên trái ngươi bên phải.” Triển Chiêu liếc sang bên cạnh một cái.

 

“Được.” Bạch Ngọc Đường đáp một tiếng, Bàng Dục và Bao Duyên vẫn chưa biết bọn họ định làm gì thì đã nghe “vút” một cái, hai người biến mất.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhảy vút lên, đưa tay bắt con vượn đen kia.

 

Con vượn kia dường như vẫn chưa hiểu gì, thấy hai người đến, nghĩ là đang chơi với mình, miệng kêu khi khi kha kha, nhảy lên một cành cây cao hơn. Động tác của nó rất nhanh, chỉ trong một khắc trước kia tay Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chạm đến, nó đã thoát được, còn đứng ở cành trên vừa nhảy vừa cười rất vui.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, mỗi người một bên, nhảy lên bắt nó.

 

Con vượn đen duỗi tay ra, nắm cành cây tung lên tung xuống, đuôi cũng rất linh hoạt.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy khắp nơi đuổi theo nó, lúc đầu Bao Duyên và Bàng Dục còn ngước tới ngước lui nhìn, cuối cùng hai người đều thấy cổ mỏi mắt hoa.

 

“Ai… Ta choáng váng rồi!” Bàng Dục vỗ đầu: “Thứ võ công gì lại kinh khủng như thế chứ?”

 

“Đúng vậy, chóng mặt chết mất!” Bao Duyên cũng gật đầu.

 

Hai người đành phải đứng yên nghe tiếng gió kêu “vút vút” bên tai.

 

.

 

.

 

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đáp xuống.

 

“Ha…” Triển Chiêu chống một tay lên thân cây, nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh.

 

Bạch Ngọc Đường cũng dựa vào thân cây lắc đầu, phẩy tay với con vượn đen đang ngồi kêu khi khi trên cành cây cách đó không xa: “Không chơi nữa, xem như ngươi lợi hại.”

 

Triển Chiêu cũng lắc đầu: “Cho ngươi danh hiệu thiên hạ đệ nhất khinh công.”

 

Bàng Dục và Bao Duyên nhìn nhau, chạy tới cạnh hai người.

 

“Này, không phải chứ, hai cao thủ tuyệt thế các ngươi không bắt nổi một con khỉ?”

 

“Nó không phải con khỉ bình thường, nhất định từng được cao nhân dạy dỗ.” Triển Chiêu lắc đầu: “Hơn nữa ở đây là rừng cây, nó chiếm ưu thế tuyệt đối, không so được.”

 

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn nó, thấy con khỉ đó nhảy lưng tưng nhìn hai người, như là muốn chơi tiếp.

 

“Bỏ đi, đừng chơi với nó nữa, trời sắp tối rồi.” Triển Chiêu tỏ ý bảo đi tiếp.

 

“Được.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, mọi người xoay người đi.

 

Chỉ có điều dường như con vượn kia không nỡ để bọn họ đi, kêu chít chít chít phía sau, thỉnh thoảng còn đến vỗ vai Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Hai người quay đầu lại nhìn nó, nó lại kêu chít chít, như còn muốn chơi.

 

“Có vẻ như nó còn rất nhỏ.” Bàng Dục cảm thấy con vượn này rất đáng yêu, hơi thích. Nhớ ra còn đang cất một trái lê trong ngực áo, là của Tiểu Tứ Tử nhét cho hắn trước khi đi, hắn cất vào áo rồi quên mất.

 

Nghĩ đến đây, Bàng Dục lấy trái lê ra cho con vượn: “Mời ngươi ăn?”

 

Con vượn nhỏ đưa tay cầm, rồi nhảy phốc lên vai Bàng Dục, bám trên vai hắn ăn lê.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng phía sau nhìn thấy, cảm thấy rất giống như Bàng Dục đang cõng một đứa nhỏ.

 

“Con vượn này hẳn không phải động vật trong núi này?” Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa hỏi Triển Chiêu: “Trên núi của Khai Phong không có khỉ.”

 

“Đúng vậy, tiếc là ta không biết nhiều về động vật…”

 

“Đây là vượn núi.”

 

Bao Duyên quay đầu lại nói với hai người: “Ta từng đọc Cầm Thú Phổ, trong đó có miêu tả, loài vượn núi này cực hiếm, nói chúng nó là thần thú cũng không quá. Thường chỉ thấy được trong rừng sâu, loài vượn này sống rất lâu, cũng rất thông minh!”

 

“Truyền thuyết trước đây nói có người thấy thần vượn ở đây, có khi nào là nó không?” Bàng Dục thấy nó ăn lê xong còn thò tay bắt sâu ăn, liền lấy lương khô ra cho nó: “Đừng ăn sâu, ngươi là vượn thần, có thời gian đưa ngươi đi ăn đồ ngon?”

 

Vượn đen vừa ăn vừa vẫy đuôi, đầu chiếc đuôi móc đến tay áo của Triển Chiêu phía sau, nhìn rất thú vị. Triển Chiêu thích động vật nhỏ nhất, đưa tay chơi bắt đuôi với nó.

 

“Vùng Tây Thục? Vậy hẳn là sẽ không xuất hiện ở Trung Nguyên.” Bạch Ngọc Đường nói thầm: “Có người mang nó đến, nhưng tại sao lại bỏ nó lại một mình trong núi?”

 

“Ai.” Triển Chiêu dùng cánh tay cọ cọ hắn: “Ngươi nói xem, có nên đánh cho gân mạch nó chạy ngược không, xem thử có rụng lông không?”

 

Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn hắn mộtt lúc: “Miêu Nhi, gần đây ngươi dí dỏm hơn rồi!”

 

“Gần mực thì đen gần đèn thì sáng mà.” Triển Chiêu cười tủm tỉm đá mày với hắn: “Bạch thiếu hiệp phong lưu thiên hạ, ta đương nhiên không thể không hiểu phong tình.”

 

“Cũng đúng.” Bạch Ngọc Đường cười gật đầu, đưa tay qua nhẹ nhàng choàng lên vai hắn: “Cho nên mới gọi là tuyệt phối.”

 

Triển Chiêu ngẩn người, nhìn Bạch Ngọc Đường.

 

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn, tay vẫn đặt trên vai hắn không hạ xuống.

 

Phía trước, Bao Duyên và Bàng Dục vừa đi vừa liếc ra sau không dám thở, kêu gào trong lòng, mau nói đi!

 

Hai người nhìn nhau một lúc, Bạch Ngọc Đường bất lực quay đầu đi, vừa định bỏ tay xuống, chợt Triển Chiêu nói: “Đúng vậy, là tuyệt phối.”

 

Bàng Dục và Bao Duyên há hốc mồm, nhìn nhau một cái, mở miệng rồi! Triển đại nhân thông suốt rồi!

 

Bạch Ngọc Đường cũng không ngờ Triển Chiêu sẽ nói vậy, chủ yếu là do lúc thường con mèo này thật sự quá chất phác, nói hắn không hiểu phong tình hoàn toàn không sai.

 

Nhìn chằm chằm Triển Chiêu một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường cười một cái thật đẹp.

 

Triển Chiêu cũng đưa tay choàng vai Bạch Ngọc Đường, có vẻ như đang so cao thấp, hai người nhìn nhau cười, trong lòng đều nghĩ… Từ từ mà đi, ai sợ ai?

 

Bao Duyên rất vui, nhìn sang Bàng Dục bên cạnh thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm con vượn kia.

 

“Ngươi nhìn gì vậy?” Bao Duyên tới gần.

 

“Này, Tiểu Màn Thầu, ngươi xem trên cổ nó.”

 

Bao Duyên nghe lời đến nhìn kĩ, kêu lên: “A!”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội đi tới, “Phát hiện thấy thứ gì rồi?”

 

Hai người chỉ vào cổ con vượn bảo bọn họ nhìn. Trên cổ con vượn đeo một chiếc vòng vàng vừa khít, trên vòng móc một tấm thẻ vàng hình tam giác, hình dáng rất giống miếng bùa hộ thân các võ sinh đeo trên cổ, quan trọng là… Giữa tấm thẻ bài còn có một chữ “thú”.

 

Triển Chiêu nhíu mày: “Thật sự là nó? Nhưng không phải thần thú trong truyền thuyết là một pho tượng thần sao?”

 

“Việc này rất kì lạ.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, thấy vượn đen xoay người lại, ngoan ngoãn nhìn mình, liền đưa tay vuốt lưng nó, hạ giọng nói: “Con khỉ này không giống tà vật hung ác.”

 

“Tà vật?” Bàng Dục nhíu mày: “Không phải chứ, đáng yêu như vậy.”

 

“Đúng vậy.” Bao Duyên cũng gật đầu.

 

“Loài khỉ vốn chỉ là một loài động vật rất thông minh mà thôi, huống chi nó lại còn nhỏ, làm sao biết hại người?” Triển Chiêu cười lạnh: “Chỉ có kẻ lợi dụng nó, mới là hung thủ hại người thật sự!”

 

.

 

.

 

Mọi người tiếp tục lên đường, đến lúc chạng vạng, vẫn chưa ra khỏi rừng, không tìm được “miếu trạng nguyên trên Quỷ Sơn” trong truyền thuyết.

 

“Nguy rồi, có phải chúng ta lạc đường rồi không?” Bàng Dục lo lắng nhìn bản đồ.

 

“Ngươi không đáng tin đến vậy sao? Ai cũng tìm được chỉ chúng ta không tìm được!” Bao Duyên đứng bên cạnh mắng mỏ.

 

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tìm một chỗ đất trống trong rừng, nhìn quanh.

 

Triển Chiêu cảm thấy rất kì lạ, núi ở Khai Phong, đa số đều thấp nhỏ, cho dù có lạc đường thật, thì cứ đi thẳng về một hướng chắc chắn sẽ ra được, nhưng tại sao bọn họ lại bị vây trong núi không ra được?

 

Đột nhiên Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn con vượn kia.

 

Nó đang đeo trên lưng Bàng Dục, cũng đang nhìn bọn họ. Thấy hắn nhìn mình, lập tức quay đi… Rồi lại len lén liếc nhìn một cái. Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đưa ngón tay sang đụng đụng tay Triển Chiêu, ý bảo, nhìn con khỉ.

 

Triển Chiêu nhìn sang, vẻ mặt nó lúc này thật sự rất quen, lúc Tiểu Tứ Tử làm bậy sợ bị Công Tôn mắng, giống hệt thế này.

 

Triển Chiêu lùi lại một bước, đến cạnh Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Không phải chứ, chúng ta dùng khinh công không bắt được nó, còn bị nó lừa cho lạc đường, nếu người khác biết, chúng ta dứt khoát thoái ẩn giang hồ cho xong.”

 

Bạch Ngọc Đường cười nhẹ: “Bàng Dục luôn là người dẫn đường, nó lại bám sát theo đúng Bàng Dục, một con khỉ thôi, thông minh đến thế sao?”

 

Triển Chiêu khoanh tay gật đầu: “Có người dạy nó?”

 

“Này.” Bao Duyên hỏi Bàng Dục: “Chúng ta có đi tiếp nữa không? Không được thì về thôi.”

 

“Đã đến đây rồi…” Bàng Dục hơi do dự, bởi vì hắn cảm giác được con khỉ nhỏ sau lưng đang đẩy mình đi tới, như bảo hắn đi tiếp.

 

“Đi tiếp nếu trời tối chẳng lẽ qua đêm trong rừng?” Bao Duyên không vui: “Ta còn phải về ôn bài, nói không chừng trong rừng còn có dã thú.”

 

“Đây không phải chuyện quan trọng, có hai vị phía sau thì đừng nói dã thú, quỷ cũng không phải sợ!” Bàng Dục nói, quay đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đưa mắt ra hiệu bảo bọn họ nhìn con vượn.

 

Triển Chiêu gật đầu, nói: “Chúng ta đi tiếp đi, nói không chừng đi một lát nữa sẽ có đường.”

 

“Được.” Bàng Dục dẫn moi người đi tiếp.

 

Một lúc sau, đột nhiên Bạch Ngọc Đường nói nhỏ: “Khoan đã.”

 

Mọi người dừng bước, quay lại nhìn hắn.

 

Bạch Ngọc Đường chỉ lên bầu trời phía trước rừng cây, hỏi: “Có phải ở đó có khói không?”

 

Nhãn lực của Triển Chiêu cực tốt, nhìn theo hướng Bạch Ngọc Đường chỉ, lập tức nhận ra cách xa khu rừng có khói trắng mỏng bay lên.

 

“Có lẽ là đến miếu trạng nguyên rồi, là khói nhang!” Bàng Dục nói xong kích động chạy đi.

 

“Này, khoan đã!” Bao Duyên cũng chạy theo.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phát hiện con vượn đen đột nhiên kêu chít chít, đưa tay nắm lấy chạc cây bên cạnh, như không muốn cho Bàng Dục đi.

 

Hai người nhìn nhau một cái, thầm kêu một tiếng “Không tốt!” rồi tung người đuổi theo.

 

Lúc ấy, Bàng Dục đã ra khỏi khu rừng, trước mắt là cảnh vật mênh mông thoáng đãng. Còn chưa biết là gì, đột nhiên cảm giác chân hụt xuống…

 

“Oa!” Bàng Dục kinh hãi, sau khu rừng cây cối um tùm là vách đá cao thẳng đứng.

 

Hai chân hắn trượt ra rơi xuống, may có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng vươn tay, mỗi người túm một bên vai của hắn kéo về, hắn mới không rơi xuống.

 

Bàng Dục sợ mất cả hồn, ngồi bệt xuống thở dốc: “Mẹ nó! Thần tướng nói chuẩn thật, đúng là tai họa ngập đầu, chắc chắn gần đây ta bái nhầm thần!”

 

Con vượn nhỏ trên lưng hắn đột nhiên nhảy ra sau… Nhưng ở đây không có cây, nó không chạy được, bị Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu túm cánh tay lại.

 

“Chít chít!” Vượn nhỏ có vẻ sợ, giãy dụa liên tục.

 

Bàng Dục quay lại, Bao Duyên đỡ hắn lên, giúp phủi bủi trên mông hắn xuống.

 

Bàng Dục chỉ con vượn nhỏ: “Ngươi! Tiểu súc sinh thật độc ác! Ta cho ngươi ăn đồ ngon, còn thấy ngươi giống Tiểu Tứ Tử, thì ra là kẻ thâm độc, dẫn chúng ta đi lạc đường hại chúng ta!”

 

Vượn nhỏ cúi đầu không lên tiếng, có vẻ rất đáng thương.

 

“Bỏ đi.” Triển Chiêu buông nó ra.

 

Vượn nhỏ ôm lấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, cúi gằm đầu như tiểu hài nhi chui vào lòng người lớn.

 

Triển Chiêu vỗ vai Bàng Dục: “Có khả năng nó bị người khác sai bảo, dù sao cũng chỉ là một con khỉ, khi nãy lúc nguy cấp may mà có nó muốn cứu ngươi, chúng ta mới cảm thấy nguy hiểm.”

 

Bàng Dục trề môi, nói cũng đúng…

 

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, xách vượn nhỏ lên nhìn: “Sao người khác đều có thể đến miếu trạng nguyên, sao lại dẫn chúng ta đến vách đá?”

 

Bao Duyên cũng đi đến, nhéo tai nó: “Con đường này thật sự rất nguy hiểm, nếu không biết mà cứ đi ra khỏi rừng chắc chắn sẽ rơi xuống vực sâu tan xác!”

 

“Sao lại làm như vậy?” Bàng Dục hỏi nó: “Ngươi còn nhỏ mà? Chủ nhân ngươi có lòng dạ xấu xa đúng không? Hắn đáng ghét như vậy đừng theo hắn nữa, theo ta đi!”

 

Bạch Ngọc Đường và Bao Duyên đều thấy rất bất lực.

 

“Xử lý nó thế nào đây?” Bao Duyên hỏi Bạch Ngọc Đường: “Cột lại thì thấy nó rất đáng thương, thả ra lại sợ nó hại người khác.”

 

“Không thả nó được.” Triển Chiêu đứng bên bờ vực quay lại nói: “Nó là thần thú.”

 

Vừa nói, Triển Chiêu vừa chỉ ra xa, bảo mọi người nhìn.

 

Bạch Ngọc Đường đứng lên, nhìn theo hướng Triển Chiêu chỉ, cũng không khỏi nhíu mày.

 

Bàng Dục và Bao Duyên nhìn nhau, kinh khủng thật!

back top