Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 5 - Chương 26: Huyền cơ (bí mật)

Kẻ tự xưng là người quan trọng nhất của Triển Chiêu là ai?

 

Người đi vào, không ngờ lại chính là Cừu Lãng Hành bị tình nghi đã đột ngột biến mất trong trường thi hôm trước.

 

Vương Triều Mã Hán đứng trước cửa vừa thấy là hắn, lập tức rút đao thủ thế, muốn bắt người về quy án, dù sao người này cũng đang bị tình nghi!

 

Cừu Lãng Hành thấy vậy cũng không sợ hãi, có vẻ cực kì bình thản, dường như đã dự đoán trước sẽ bị bắt, liền cười hỏi: “Sao lại bắt ta?”

 

“Cừu Lãng Hành.” Bao Chửng đi từ thư phòng ra, “Ngươi đột ngột biến mất giữa trường thi, để lại một bài thơ, giải thích thế nào?”

 

Cừu Lãng Hành nhướng nhẹ mày, cười nói: “Đại nhân, oan quá! Ta vốn không tham gia thi Hương.”

 

“Cái gì?” Bao Chửng biến sắc: “Ngươi không đi?”

 

Triển Chiêu nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường, có tin không?

 

Bạch Ngọc Đường cười bất đắc dĩ, đương nhiên hắn phải chống chế, hơn nữa cũng không cứ chứng cứ xác thực.

 

“Ta thật sự là bị oan, Bao đại nhân!” Cừu Lãng Hành chán nản nói: “Lần này ta đến phủ Khai Phong là để báo án và cung cấp manh mối, thật không biết đã có ai dùng khuôn mặt của ta để làm chuyện xấu nữa.”

 

“Ngươi muốn báo án gì?” Bao Chửng quan sát ngôn ngữ cử chỉ của Cừu Lãng Hành, người này có vẻ rất gian xảo, không dễ đối phó. Nếu hắn đã dám đến, thì nhất định là chuẩn bị chu đáo, phải cẩn thận ứng đối: “Ngươi nói, có người mượn khuôn mặt của ngươi để làm chuyện xấu?”

 

“Đúng vậy! Ngày thi ta đang yên lành ra ngoài, không ngờ lại bị tiểu nhân ám toán, bị trúng nhiếp hồn thuật. Chỉ tiếc ta bị vứt vào khe núi, nơi thâm sơn cùng cốc đó rất đáng sợ, may mà ta có võ công, mất mấy ngày ròng mới trèo lên được.” Cừu Lãng Hành vừa nói vừa xòe mười ngón tay ra cho mọi người nhìn, “Xem đi, là do tay không trèo lên núi mà ra!”

 

Bọn Triển Chiêu nhíu mày, trong lòng bàn tay hắn đầy vết thương, hơn nữa đều là vết xước, quả thật rất giống do leo núi tạo thành.

 

“Có muốn xem cả phía dưới không?” Cừu Lãng Hành cười nói nửa đùa nửa thật: “Thật sự bị thương rất nặng, cả đầu gối cũng bị trầy xước, ta còn gầy hẳn đi, không có gì để ăn, nơi thâm sơn cùng cốc lại không có công cụ tìm thức ăn, có thấy không?”

 

Mọi người nhìn nhau, sắc mặt của Cừu Lãng Hành khi nói rất khó khiến người khác tin là hắn nói thật, nhưng lại gần như không có lý do gì để phản bác hắn. Nói tóm lại là trên cả hai mặt đều chỉ là nói miệng không có chứng cứ xác thực, hôm đó bọn Bao Duyên chính mắt nhìn thấy hắn biến mất giữa trường thi, chẳng lẽ là có người dịch dung sao? Theo ý hắn nói, thủy quỷ kia là kẻ khác mượn khuôn mặt hắn để làm chuyện xấu… Tại sao lại phải mượn mặt hắn?

 

Chỉ có điều, Cừu Lãng Hành có ẩn tình cũng được, chết không chịu nhận cũng được, trong phủ Khai Phong không có ai hoàn toàn tin hắn, đây mới là thật.

 

“May mà ta phúc lớn mệnh lớn, không phải chết không chỗ chôn gì đó!” Cừu Lãng Hành vừa nói vừa đưa tay xoa ngực, lấy thứ gì đó ra vẫy tay với Triển Chiêu: “Đến đây, cho huynh cái này.”

 

Triển Chiêu nghĩ thầm ngươi rớt xuống khe núi mà cũng còn tâm trạng mang đồ về cho ta sao?

 

“Thứ này rất quan trọng!” Cừu Lãng Hành cười mờ ám, trong mắt lóe lên chút sắc thái khác thường, “Cho nên mới nói, ta là người quan trọng nhất của huynh!”

 

Bạch Ngọc Đường cảm thấy những lời này rất chói tai, có liên quan gì chứ.

 

Triển Chiêu cũng không thấy vừa tai mấy, rõ ràng ở đây có người quan trọng hơn ngươi nhiều! Một lát nữa con chuột đó mà lật bình dấm thì lại phiền phức!

 

Mọi người đều nhìn vào bàn tay đang nắm lại của Cừu Lãng Hành, không biết rốt cuộc tên tiểu tử này muốn làm gì?

 

Triển Chiêu bước xuống bậc thềm, đưa tay nhận: “Là thứ gì?”

 

“Thứ tốt ẩn giấu một bí mật lớn!” Cừu Lãng Hành đặt một hòn đá tròn tròn vào tay Triển Chiêu. Triển Chiêu nhìn kĩ, một viên đá đen bóng, to khoảng bằng lòng bàn tay, có vân đá. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây là một hòn đá rất bình thường, đi đâu cũng thấy được.

 

Triển Chiêu nhíu mày nhìn Cừu Lãng Hành, lại định làm gì?!

 

“Đừng vội!” Cừu Lãng Hành chỉ chỉ vào hòn đá: “Lật lại xem thử!”

 

Triển Chiêu lật hòn đá lại thì thấy mặt sau của viên đá có khắc dòng chữ “ngày ba tháng giêng năm Hiển Đức thứ ba mươi tư”.

 

Triển Chiêu sửng sốt, quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

 

Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày: “Hiển Đức…”

 

“Hiển Đức là niên hiệu của Hậu Chu đúng không.” Bao Duyên đi đến xem thử, thắc mắc: “Niên hiệu Hiển Đức tổng cộng cũng chỉ có bảy năm, sao lại có năm thứ ba mươi tư?”

 

Bao Chửng hơi nhíu mày, trong lòng thầm tính năm, nói nhỏ: “Tính ra, hẳn là những năm Ung Hi, là niên hiệu khi Thái Tổ đăng cơ.”

 

“Này.” Bàng Dục hỏi Cừu Lãng Hành: “Ngươi tự khắc lên sao? Đừng giả ma giả quỷ, thứ này là đại nghịch bất đạo.”

 

Cừu Lãng Hành cười: “Có trong khắp khe núi, ngoài xương trắng chỉ có đá! Ngày tháng trên mỗi viên đều khác nhau, toàn bộ là niên hiệu Hiển Đức, cụ thể trễ nhất là năm nào ta thật sự không tìm được! Số đá này trải khắp mặt đất, để ta nhớ lại đã… À đúng rồi! Nằm gai nếm mật, có phải nói vậy không, trạng nguyên gia?”

 

Cừu Lãng Hành vừa nói vừa cười nhìn Bao Duyên.

 

Bao Duyên vội quay đầu lại nhìn Bao Chửng, ai cũng không ra được ý khác trong lời Cừu Lãng Hành. Bây giờ đã là thời Tống rồi, trong khe núi sâu lại có người dùng niên hiệu từ thời Hậu Chu đếm ngày… Hoặc là người này bị kẹt ở sơn cốc quá lâu, cho nên không biết bên ngoài đã đổi triều đại, hoặc không, thì nghĩa là muốn phản.

 

Kết hợp với những chuyện xảy ra gần đây, dường như đều âm thầm chỉ về hướng ân oán giữa Sài gia và Triệu gia ngày trước, bất bình cho Hậu Chu.

 

“Khe núi đó ở đâu?” Triển Chiêu hỏi hắn.

 

“Trong những dãy núi ngoài thành phía tây, ta đã đánh dấu lại dọc theo đường đi, để lâu khó tìm được!” Cừu Lãng Hành bất đắc dĩ thở dài: “Các ngươi đi nhìn một cái sẽ biết ngay, số đá đó ít cũng có mấy nghìn viên, đừng nói một mình ta ở trong núi khắc không nổi, cho dù gọi một trăm người đến cũng phải mất vài năm.”

 

Bao Chửng gật đầu: “Cừu Lãng Hành, bản phủ sẽ tự biết phái người đi chứng minh lời ngươi nói, nhưng hiện tại ngươi là người bị tình nghi nhiều nhất, phải giam lại.”

 

“Ha ha, Bao đại nhân đừng vội.” Cừu Lãng Hành thản nhiên nhún vai: “Ta không sợ phải vào đại lao, dù sao thì vàng thật không sợ lửa, ta không làm gì sai, tin chắc rằng Bao Thanh Thiên sáng như gương trong như nước sẽ không vu oan cho ta. Chỉ là nếu như không có ta dẫn đường, các vị không những sẽ không tìm được khe núi đó, ngược lại còn lạc trong núi, vậy thì thật không đáng.”

 

Bao Chửng nhướng mày, thầm lắc đầu, Cừu Lãng Hành này miệng lưỡi không xương, trong lời nói mang ẩn ý, có thể thấy là ý xấu đầy bụng. Nghe nói người này cũng là văn võ song toàn, cũng may lần này hắn không thi đỗ, nếu không, loại người như thế này không những không trở thành rường cột cho quốc gia mà còn hại nước hại dân.

 

Triển Chiêu thầm bực bội, Cừu Lãng Hành làm sao vậy chứ? Từ lúc đến đây liên tục gây phiền phức, lần này đặc biệt… Cứ như đã trở thành người khác, trước kia nào có thế này. Hơn nữa, Cừu Lãng Hành sinh ra là bách tính thường dân, không liên quan gì đến hoàng tộc tiền triều, không chuyện gì cũng liên quan đến hắn?

 

“Ngoài ra.” Cừu Lãng Hành thấy không ai nói gì, liền nói tiếp: “Không phải ta khinh người, nhưng thế núi ở đó cao dốc cực kì khó đi, không nhiều người đến được, nhất định phải là cao thủ có khinh công cực cao, can đảm thận trọng lại có tuyệt kỹ mới được.

 

“Ngươi vẽ lại bản đồ, những chuyện khác…” Bao Chửng chưa nó hết, Cừu Lãng Hành đã chậc lưỡi: “Bao đại nhân, ngài thật quá tàn nhẫn, đi vào nơi thâm sơn cùng cốc, nếu không ai dẫn đường chỉ dựa vào một tấm bản đồ chẳng may lạc đường thì sao? Vậy ngài đừng phái Triển Chiêu đi, ta không yên tâm, hay là để người khác đi.” Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường vẫn đứng im lặng bên cạnh cửa ra vào một cái.

 

Triển Chiêu híp mắt, Cừu Lãng Hành có ý gì?

 

Bao Chửng thở dài, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

 

“Đại nhân.” Giả Ảnh sợ Cừu Lãng Hành này có âm mưu dương mưu gì đó cố ý muốn đẩy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi, liền nói nhỏ với Bao Chửng: “Hay là để ta dẫn các ảnh vệ đi.”

 

Bao Chửng do dự, chợt Cừu Lãng Hành nói: “Vậy không được.”

 

“Sao lại không được?” Bao Chửng không hiểu.

 

“Ảnh vệ là người của hoàng gia.” Cừu Lãng Hành cười: “Các ngươi thấy được số đá có niên hiệu Hiển Đức rồi lại thấy được những thứ đại nghịch bất đạo khác muốn giết ta diệt khẩu thì sao? Ta không tin những người này.”

 

Tử Ảnh đứng cạnh Giả Ảnh nghiến răng ken két, nghĩ thầm, làm thịt ngươi!

 

“Đất đai trong thiên hạ đều là của hoàng thượng, quan viên trong triều đa số cũng là triều thần của thiên tử, ai đi cùng ngươi mới yên tâm?” Bao Chửng hỏi hắn.

 

“Hừm hừm.” Cừu Lãng Hành cười, “Hai người.”

 

Bao Chửng nhìn hắn chằm chằm: “Hai người nào?”

 

“À, Triển Chiêu và… Bạch ngũ gia.” Cừu Lãng Hành cười đáp: “Ta chỉ tin hai người này.” Nói xong nhếch mép.

 

Bao Chửng còn định nói gì đó, nhưng Triển Chiêu ngăn lại, nói: “Đại nhân, hay là cứ để ti chức và Ngọc Đường đi một chuyến.”

 

“Rất tốt rất tốt!” Cừu Lãng Hành thấy Triển Chiêu đồng ý, gật đầu liền tục, “Quả nhiên là người thẳng thắn, cứ như vậy, sáng sớm mai xuất phát! Còn hôm nay… Ta chịu thiệt trong đại lao một đêm vậy, hy vọng thức ăn trong phủ Khai Phong dùng được.”

 

Bao Chửng thấy hắn rõ ràng đã chuẩn bị trước mới đên, sắc mặt lại thỏa mãn như đã đạt được mục đích, lại càng lo lắng, vẫn cảm thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã trúng kế của tiểu nhân. Nhưng lúc này nói nhiều cũng vô ích, không bằng một lát nữa bí mật thảo luận với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một chút.

 

Rất nhanh sau đó, Cừu Lãng Hành bị dẫn đi, nhốt vào đại lao.

 

.

 

.

 

Bao Chửng gọi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào phòng, lo lắng nói: “Triển hộ vệ, các ngươi đi thật sao, bản phủ vẫn cảm thấy…”

 

“Phải!” Triển Chiêu gật đầu an ủi Bao Chửng: “Đại nhân yên tâm, chúng ta đã dự đoán trước, Cừu Lãng Hành nhất định có mục đích gì mới gọi chúng ta đi, đây là cơ hội tốt để tương kế tựu kế!”

 

“Có ít người quá không?” Bao Chửng vẫn không yên tâm: “Không thể không đề phòng, hay là dẫn theo vài ảnh vệ?”

 

Tử Ảnh và Giả Ảnh gật đầu.

 

Triển Chiêu thì lại có chút khó xử.

 

“Làm sao vậy?” Bao Chửng không hiểu, “Triển hộ vệ không yên tâm việc gì?”

 

“Sợ là điệu hổ ly sơn.” Bạch Ngọc Đường nói hộ Triển Chiêu.

 

Triển Chiêu gật đầu: “Triệu Phổ đang bận việc trong cung, các ảnh vệ ngoài giúp hắn còn phải giúp phủ Khai Phong.” Triển Chiêu nói: “Trên đời này người có thể gây nguy hiểm cho ti chức và Bạch Ngọc Đường rất ít. Nếu thật sự có thứ gì chúng ta không thể giải quyết thì dẫn bao nhiêu người theo cũng vô dụng.”

 

Bạch Ngọc Đường gật nhẹ đầu, Triển Chiêu nói không sai!

 

“Đệ đi cùng Triển đại ca và sư phụ!” Đường Thạch Đầu vén tay áo, Bạch Ngọc Đường lườm hắn một cái, tiểu tử thối đặt sư phụ sau Triển đại ca, “Không phải ngươi muốn thi võ trạng nguyên sao?”

 

“A…” Đường Thạch Đầu há hốc mồm, “Đúng rồi…”

 

“Một lát nữa ta đánh một bộ đao cho ngươi xem, ngươi luyện theo đó, đến ngày thi mới thôi.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói: “Nếu luyện được rồi vẫn không đỗ, thì nhảy sông tự sát cho xong.”

 

Mọi người đều giật mình, tàn nhẫn quá!

 

Đường Thạch Đầu bĩu môi hỏi: “Sao phải nhảy sông?”

 

“Đỡ phải mất công nhặt xác.” Bạch Ngọc Đường đáp một câu.

 

Đường Thạch Đầu trề môi: “Ta sẽ không thua! Một lát nữa nhớ phải đánh một lần cho ta xem, sư phụ đừng quên!”

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

 

Các ảnh vệ im lặng, đánh một lần thì xem như là dạy xong rồi sao? Quả nhiên đồ đệ của Bạch Ngọc Đường cũng chẳng phải người phàm.

 

Tiêu Lương len lén nhìn Đường Thạch Đầu, có chút ngưỡng mộ, Tiểu Tứ Tử nhìn thấy, lập tức kéo áo tay Bạch Ngọc Đường hỏi: “Bạch Bạch, Tiểu Lương Tử cũng xem được không?”

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ý bảo, đương nhiên không vấn đề gì.

 

Các ảnh vệ lại nhìn nhau, ô! Xem Tiểu Tứ Tử chăm sóc Tiêu Lương tốt chưa kìa?!

 

Chuyện đã đến đây, Bao Chửng lo lắng cũng vô dụng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có vẻ đã quyết tâm, chuyến đi này thật sự cũng là cần thiết. Bao Chửng cầm xem viên đá đen, lòng thầm lo lắng, nếu như thật sự có một người như vậy tồn tại, lại còn làm được chuyện lớn như thế, thật sự là khó lường.

 

Mọi người thương lượng xong thì bắt đầu chuẩn bị.

 

Triệu Phổ muốn đưa Hôi Ảnh cho Triển Chiêu đem theo, dù sao thì có người theo sau cũng tốt hơn, nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ chối, hơn nữa cả Thạch Đầu Tiễn Tử cũng không mang theo, chỉ hẹn trước nếu đi vào ba ngày còn chưa ra thì Triệu Phổ sẽ phái các ảnh vệ dẫn Thạch Đầu Tiễn Tử đi tìm bọn họ!

 

Triệu Phổ nghĩ có thể hai người đã có kế hoạch, nên không hỏi thêm. Hắn không lo lắng cho an toàn của hai người này như Công Tôn và Bao Chửng. Cho dù đối phương mai phục thế nào, muốn thu phục được cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, trước tiên đưa hai mươi vạn nhân mã ra rồi nói tiếp!

 

.

 

.

 

Chiều hôm đó, Triển Chiêu ngồi trong sân, trong lòng là một đống lớn lương khô Tiểu Tứ Tử mua cho, nói là để ăn trên đường, Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn bao lương khô lớn, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta đi tra án không phải ngao du!”

 

“Phòng trước khỏi họa!” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt dặn dò, sợ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị đói.

 

Công Tôn cũng không hơn Tiểu Tứ Tử bao nhiêu, nhét đủ thứ thuốc vào bao cho Triển Chiêu, cái này độc cái nào giải đều dặn dò kĩ càng, một đống lớn.

 

Giữa sân, Bạch Ngọc Đường giữ lời đánh bộ đao pháp qua một lần cho Đường Thạch Đầu xem. Đường Thạch Đầu và Tiêu Lương mở to mắt nhìn, bộ đao pháp này của Bạch Ngọc Đường tinh diệu tuyệt luân, chiêu số không nhiều nhưng biến hóa khôn lường. Đường Thạch Đầu rốt cuộc cũng biết có người dạy và tự mình học khác biệt bao nhiêu. Nhìn qua một lần nhớ các chiêu, nhưng lại không hiểu biến hóa bên trong, chạy đến hỏi Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường nói được vài câu thì bất đầu thấy phiền, nói với hắn: “Đánh vài lần thì sẽ hiểu, không nói được.”

 

Triển Chiêu ôm mặt.

 

Đường Thạch Đầu thì chẳng thấy có gì không ổn, chạy qua một bên thảo luận với Tiêu Lương, thật sự tìm ra được một ít. Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều nuôi thả đồ đệ, cái gọi là dạy võ công chính là khi tâm trạng tốt nói vài câu, lúc luyện công cho xem một lần, có gì không hiểu hỏi một chút, thời gian còn lại tự suy nghĩ. Đường Thạch Đầu và Tiêu Lương đi cùng nhau xem như tìm được đồng môn cùng học võ công.

 

Bạch Ngọc Đường đi đến bên bàn ngồi xuống, Triển Chiêu chọt chọt hắn: “Này, ngươi thu người ta làm đồ đệ ít nhất cũng phải có chút thành ý!”

 

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Sư phụ ta dạy ta như thế.”

 

Triển Chiêu không nói được gì, sư phụ thế nào đồ đệ thế ấy!

 

.

 

.

 

Đêm đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong quay về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm để ngày mai lên đường.

 

Triển Chiêu ngồi bên bàn, nhìn bản đồ vùng núi phía tây Âu Dương Thiếu Chinh đưa, địa thế vùng núi phía tây quả thật rất phức tạp, khi nãy Âu Dương đã đặc biệt dặn trước một ít chi tiết, bảo hắn nhất định phải chú ý cẩn thận mai phục.

 

Bạch Ngọc Đường thì ngồi bên cửa sổ tay cầm chén rượu bạch ngọc, xuất thần nhìn cây hạnh trong sân.

 

Triển Chiêu đi đến ngồi xuống, vắt người lên cửa sổ, chắn tầm mắt Bạch Ngọc Đường.

 

Bạch Ngọc Đường đưa nửa chén rượu còn lại đến bên môi Triển Chiêu, Triển Chiêu thuận thế uống cạn, chép miệng, “Ngon, rượu gì?”

 

“Hạnh Hoa Bạch.” Bạch Ngọc Đường nói thì cúi đầu.

 

Triển Chiêu chợt cảm giác môi ấm lên, khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường trước chỉ thoáng đến rồi lại quay về, nhẹ nhàng như không, nhưng tim lại như bị đâm mạnh một cái, đập thình thịch.

 

Đến lúc Bạch Ngọc Đường đưa chén rượu thứ hai đến, Triển Chiêu mới nhận ra mặt mình nóng lên, kết quả tiếp tục uống rượu. Bạch Ngọc Đường vén lọn tóc của Triển Chiêu ra sau tai, “Nửa chén rượu đã đỏ mặt? Vậy vài chén nữa không phải sẽ loạn tính sao?”

 

Triển Chiêu nghe xong đưa tay kéo cổ áo hắn: “Ngươi có muốn thử không?”

 

“Hiếm thấy ngươi chủ động như thế, chỉ tiếc ngày mai có chuyện quan trọng phải làm.” Bạch Ngọc Đường tự rót một chén rượu, đột nhiên hỏi Triển Chiêu: “Đúng rồi, khi nãy ngươi có nhìn ra không?”

 

“Nhìn ra!” Triển Chiêu gật đầu, như thở phào một hơi, “Ta biết ngươi nhất định cũng phát hiện!”

 

“Chỉ có hai chúng ta phát hiện, những người khác dường như không biết.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói: “Có lẽ là vì trước đây chưa từng giao tiếp với Cừu Lãng Hành, và… chưa thấy thủy quỷ.”

 

Hai người đang nói chuyện, chợt thấy Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử chạy từ bên ngoài vào, tay cầm một bầu nước, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười, hai phụ tử này, thật đúng là…

 

“Đừng quên mang nước, ra ngoài đừng uống nước không sạch!” Công Tôn dặn dò lần thứ một trăm linh một.

 

“Được được…” Triển Chiêu vội gật đầu, nhận lấy bầu nước, thấy Công Tôn chưa định đi, liền mời hắn ngồi xuống.

 

“Miêu Miêu hai người ngày mai phải cẩn thận.” Tiểu Tứ Tử cũng dài dòng hệt như cha: “Cừu gì đó, thật đáng sợ!”

 

“Đáng sợ?” Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử: “Sao lại đáng sợ?”

 

“Khuôn mặt đáng sợ!” Tiểu Tứ Tử nghiêm mặt nói: “Cảm giác rất đáng sợ.”

 

“Đáng sợ điểm nào?” Triển Chiêu lại hỏi: “Xét dung mạo, Cừu Lãng Hành cũng không tệ.”

 

“Không phải xấu hay đẹp.” Tiểu Tứ Tử nắm tai Tiểu Hổ vừa nhảy lên chân mình: “Cảm thấy mặt và mắt hắn không đúng!”

 

“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn véo véo tai Tiểu Tứ Tử: “Là thế nào?”

 

“Cha không cảm thấy sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi, “Đặc biệt là khi hắn cười!”

 

“Cũng đúng, tiểu tử đó đúng là ngoài cười trong không cười.” Nói đến đây, Công Tôn đột nhiên ngẩn người, nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tỉnh ngộ: “À…”

 

“À?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn cuối cùng đã cười, liền cùng cười nhìn hắn.

 

“Khó trách hai ngươi nhất định phải đi, còn mạo hiểm không mang ai theo!” Công Tôn cười lắc đầu: “Đúng là, ta suýt chút nữa bỏ qua một bí mật lớn như vậy!”

back top