Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 6 - Chương 8: Huyết quang

Hoàng hôn, trong thành Khai Phong lại náo nhiệt đông đúc như mọi ngày, đặc biệt là trên hồ, thuyền hoa ca hát dập dìu.

 

Trong một khoang thuyền, người của Thiên Ma Cung và Bạch Hạ đang nhiệt tình uống rượu. Đừng thấy Bạch Hạ không biết võ công mà xem thường, tửu lượng kinh người, lúc này Triển Chiêu xem như đã biết được nguyên nhân Bạch Ngọc Đường ngàn chén không say, thì ra là di truyền tửu lượng của phụ thân hắn.

 

Đến khi lên đèn, Bạch Hạ và Ân Hậu đã uống thành bằng hữu vong niên rồi, nếu không phải Bạch Ngọc Đường kéo Bạch Hạ đi, hắn còn đòi uống suốt đêm với Ân Hậu.

 

Triển Chiêu cũng định về phủ Khai Phong, Ân Hậu túm lấy không cho đi, nhét người vào lại khoang thuyền nhất định đòi uống suốt đêm.

 

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu dường như cũng rất nhớ Ân Hậu, liền bảo hắn ở lại ôn chuyện, nếu trong phủ Khai Phong có chuyện gì hắn sẽ phái người đến thông báo.

 

Thế là, Triển Chiêu ở lại, Bạch Ngọc Đường đem Bạch Hạ về phủ Khai Phong.

 

“Ai da, Ân Hậu thật dễ gần.” Bạch Hạ ôm bình rượu đi theo Bạch Ngọc Đường về.

 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Người ôm bình rượu ra làm gì?”

 

“Đến phủ Khai Phong thăm hỏi đương nhiên phải mang quà gặp mặt!” Bạch Hạ đáp cực kì lưu loát: “Con được Bao đại nhân chiếu cố bao lâu nay, Bao đại nhân cũng như trưởng bối của Triển Chiêu, phụ thân đi gặp thông gia.”

 

“Ở đâu ra nhiều thông gia như vậy chứ!” Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Con đưa người về Bạch phủ, chờ mẫu thân đến thì hai người mau về Ánh Tuyết Cung đi.”

 

Bạch Hạ híp mắt liếc Bạch Ngọc Đường, “Không chịu!”

 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, giọng điệu của Bạch Hạ giống hệt như Tiểu Tứ Tử.

 

“Ta muốn đến phủ Khai Phong!” Bạch Hạ ôm bình rượu hiên ngang lảo đảo đi tới.

 

Bạch Ngọc Đường thật không biết phải làm sao, đành phải đi theo bên cạnh, dặn: “Người gặp Bao đại nhân nhớ không được nói lung tung.”

 

“Biết rồi.” Bạch Hạ nhét bình rượu vào tay Bạch Ngọc Đường, “Bế cho phụ thân, nặng chết.”

 

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đỡ bình rượu, xách nó cùng về phủ Khai Phong với Bạch Hạ.

 

Bạch Hạ vừa đi vừa ngắm nghía Bạch Ngọc Đường, lúc sờ tay, lúc vỗ lưng.

 

“Đang trên đường, đứng đắn một chút.” Bạch Ngọc Đường bị bóp bóp, rợn cả người.

 

“Ừm…” Bạch Hạ xoa cằm, “Đừng chỉ uống rượu, ăn nhiều một chút, con gầy.”

 

Bạch Ngọc Đường đáp lời, “Con không gầy, con mèo đó mới gầy.”

 

“Ô?” Bạch Hạ cười híp mắt dán tới, “Ngọc Đường, con và Triển Chiêu tiến triển đến mức nào rồi?”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn không hiểu, “Mức nào gì?”

 

Mắt Bạch Hạ híp thành sợi chỉ, “Hôn môi chưa?”

 

Bạch Ngọc Đường xấu hổ, “Đừng hỏi những chuyện này.”

 

“Ô…” Bạch Hạ dài giọng, “Xem ra đã hôn rồi.”

 

Mặt Bạch Ngọc Đường hồng hồng, tiếp tục đi không để ý hắn.

 

“Không ngờ lại đỏ mặt, còn non lắm.” Bạch Hạ chạy vài bước đuổi theo, “Nói cho phụ thân nghe, còn làm gì nữa?”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn sang nơi khác.

 

“Chỉ hôn môi thôi sao?” Bạch Hạ hơi thất vọng, vỗ hắn một cái, “Tiểu tử ngốc, phải biết nắm chắc!”

 

“Nắm chắc cái gì?” Bạch Ngọc Đường thuận miệng hỏi một câu.

 

“Tính tình con giống ai vậy chứ.” Bạch Hạ lắc đầu than thở, “Ta và mẫu thân con đều nóng vội, chỉ có con, rề rà.”

 

Vừa nói chuyện Bạch Ngọc Đường vừa dẫn Bạch Hạ rẽ vào một ngõ nhỏ dài.

 

“Tối quá!” Bạch Hạ nhìn quanh.

 

“Đi đường tắt.” Bạch Ngọc Đường kéo cánh tay Bạch Hạ, để khỏi làm mất lại phải tìm.

 

Bạch Hạ đi được vài bước, đột nhiên đứng lại, ngửa mặt ngửi khắp nơi.

 

“Không đi nổi nữa?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.

 

Bạch Hạ dụi dụi mũi, “Có mùi lạ.”

 

“Trong ngõ nhỏ như thế này có mùi cũng bình thường.” Bạch Ngọc Đường kéo hắn muốn đi mau.

 

“Khoan đã.” Bạch Hạ lắc đầu, “Thối quá!”

 

“Thối mà người còn chưa đi?!” Bạch Ngọc Đường không hiểu Bạch Hạ đang nói gì, nhưng mà có mùi thối sao? Hắn không ngửi thấy.

 

Tuy võ công của Bạch Hạ chẳng đến dây, nhưng cũng có chút biệt tài, chẳng hạn như trí nhớ cực tốt, cầm kì thi họa đương nhiên không cần phải nói, quan trọng nhất là, mũi hắn còn thính hơn cả chó.

 

“Ừm!” Bạch Hạ bóp mũi cau mày, “Mùi buồn nôn quá!”

 

“Đi thôi!” Bạch Ngọc Đường kéo Bạch Hạ bước nhanh đi, ra khỏi ngõ ấy thì trước mặt đã là đường lớn đông đúc náo nhiệt rồi, cách đó không xa là cửa lớn phủ Khai Phong.

 

Bạch Hạ vừa thấy phủ Khai Phong là lập tức quên ngay chuyện ngửi thấy mùi thối khi nãy, chạy đến.

 

Bạch Ngọc Đường theo phía sau, vô thức quay đầu lại nhìn một cái, bức tường khi nãy bọn họ đi qua là tường bao của một khách điếm. Cửa chính của khách điếm này đóng chặt, trên biển viết là khách điếm Hữu Lai, cách phủ Khai Phong không xa.

 

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, sao lại đóng cửa vào lúc này? Khách điếm hẳn đa số đều mở cửa suốt đêm mới đúng? Nếu không nửa đêm có lữ khách cần tìm chỗ trú chân thì biết làm thế nào?

 

“Ngọc Đường!”

 

Phía trước, Bạch Hạ đã đến trước cửa phủ Khai Phong, quay đầu lại vẫy tay gọi Bạch Ngọc Đường.

 

Bạch Ngọc Đường cũng không để tâm nhiều đến khách điếm kia, đi đến lên tiếng chào nha dịch gác cổng. Các nha dịch vừa nghe nói Bạch Hạ là phụ thân của Bạch Ngọc Đường đều há hốc mồm, phụ thân trẻ tuổi quá!

 

.

 

.

 

Người trong phủ Khai Phong vừa dùng xong bữa tối, đang ngồi trong sân hóng mát như mọi ngày.

 

Công Tôn uống trà, báo cáo kết quả nghiệm thi cho Bao Chửng.

 

Triệu Phổ ngồi dựa dưới gốc một cây ngô đồng, trước mắt là Tiêu Lương, Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương đang sắp hàng luyện quyền. Hiện tại Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường áp dụng hình thức nuôi tập thể, ai có thời gian người đó dạy. Tuy Nhạc Dương không chính thức bái sư, nhưng Nhạc Phong viết thư cực lực tiến cử hắn với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tiện tay dạy luôn cả hắn. Người này thông minh lanh lợi, phối thành đôi một ngốc một lanh với Đường Thạch Đầu, mỗi người một điểm mạnh riêng, cùng học võ công tiến bộ cực kì nhanh.

 

Bàng Dục vẫn bám trong phủ Khai Phong ăn chực, hắn và Bao Duyên cùng nghe Bao Chửng phân tích vụ án.

 

Tiểu Tứ Tử vĩnh viễn là người an nhàn nhất, đang cầm lược chải lông cho Thạch Đầu và Tiễn Tử.

 

Bạch Hạ đi vào phủ Khai Phong, nhìn thấy cảnh tượng như thế… Có thể nói là khung cảnh hài hòa thiên luân chi nhạc, kỳ nhạc dung dung. Phủ Khai Phong và âm tào địa phủ như lời giang hồ đồn đãi hoàn toàn không giống nhau!

 

Bạch Ngọc Đường giới thiệu mọi người một chút.

 

Bao Chửng đứng lên, Bạch Hạ bế bình rượu đi đến, “Bao đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu, Bạch Ngọc Đường vẫn quấy rầy quý phủ, được chiếu cố nhiều rồi.”

 

Bao Chửng vội cười lắc đầu, “Đâu có đâu có, Bạch thiếu hiệp nghĩa hiệp, giúp cho bản phủ không ít việc, bản phủ tạ ơn mới đúng.” Bao Chửng vội mời Bạch Hạ ngồi xuống, hai người trò chuyện, mến tài nhau, rất hợp ý.

 

Công Tôn túm lấy Triệu Phổ, “Sao phụ thân Bạch Ngọc Đường có thể là người biết thường thức như vậy? Còn khiêm tốn lễ độ như vậy được!”

 

Triệu Phổ cũng gật đầu: “Đúng vậy, thật sự rất bất ngờ.”

 

Bạch Ngọc Đường bóp mi tâm, tìm chiếc ghế đá ngồi xuống, đã không còn sức lực quan tâm những chuyện này nữa.

 

Tính cách của Bạch Hạ tương đối tốt, vài ba câu đã nhớ mặt mọi người, còn đùa Tiểu Tứ Tử nói sẽ mời tiểu bảo bối uống rượu cho bà mai, làm Tiểu Tứ Tử cười mãi không dứt.

 

Đêm đó, Bạch Hạ ngồi trên chiếc ghế dưới tàng cây hạnh, dựa vào bàn, nhìn cây hạnh đã bắt đầu kết trái.

 

“Còn chưa ngủ?” Bạch Ngọc Đường tắm rửa xong, đi đến bên cạnh hắn, “Trễ thế này còn hứng gió coi chừng bị bệnh.”

 

“Hửm?” Bạch Hạ chống cằm, “Con thích chiếc ghế này sao.”

 

Bạch Ngọc Đường xấu hổ, “Con mèo đó thuận miệng nói thôi, vào phòng đi.”

 

“Phủ Khai Phong thật sự là một nơi rất tốt, khó trách con sống vui như vậy.” Bạch Hạ chống cằm chậc lưỡi, “Đúng rồi, khi nãy phụ thân mới chăm chú suy nghĩ, nghĩ ra là mùi thối gì rồi.”

 

Bạch Ngọc Đường mất một lúc mới nhớ ra, ngồi xuống hỏi, “Người nói mùi trong khách điếm khĩ nãy?”

 

“Phải.” Bạch Hạ gật đầu, “Có lần con chuột rớt vào trong vò rượu chết đuối, mùi cũng giống thế này.”

 

Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn nôn, “Nửa đêm đừng nói chuyện buồn nôn như vậy.”

 

“Nhưng mà, mùi này thối hơn chuột nhiều.” Bạch Hạ chống cằm suy nghĩ, “Ừm, có thể là chó chết, không đúng, heo chết?”

 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có loại heo rơi vào vò rượu chết đuối sao?”

 

“Cho nên mới nói.” Bạch Hạ ngáp một cái, đi vào phòng.

 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nghĩ đến cánh cửa khép chặt của khách điếm kia, cảm thấy, thật sự có chút khác thường.

 

Vừa khéo, Hắc Ảnh Bạch Ảnh phụ trách gác đêm hôm nay đi ngang qua cửa, Bạch Ngọc Đường hỏi hai người có biết khách điếm Hữu Lai không.

 

Hai ảnh vệ nhìn nhau một cái, “Là khách điếm đối diện xéo phủ Khai Phong?”

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu, kể lại chuyện Bạch Hạ phát hiện.

 

Hắc Ảnh hứng thú, “Rất gần đây, ta đi xem thử.” Nói xong thì chạy.

 

.

 

.

 

Chỉ chốc lát sau, Hắc Ảnh che miệng muốn nôn chạy về, chỉ vào khách điếm ấy nói với Vương Triều Mã Hán trong chòi gác, “Phá cửa vào đi! Có người chết, đã bị ngâm thành rượu thuốc rồi.”

 

Vương Triều Mã Hán dẫn người phá cửa khách điếm vào trong xem thử, ngây người, trong khách điếm trống không chẳng có gì, ở sâu sau, có rất nhiều lu lớn đầy rượu, bên trong ngâm toàn là người chết.

 

Bao Chửng nghe nói có vụ án lớn cũng tỉnh giấc, vì cách đó rất gần cho nên đích thân dẫn người đến xem.

 

Tổng cộng vớt ra được mười mấy thi thể từ các lu rượu. Có chưởng quỹ, tiểu nhị, đầu bếp trong khách điếm. Ngoài ra, còn có sáu hòa thượng, bốn người đã cao tuổi, hai người còn trẻ.

 

Bạch Ngọc Đường vừa thấy các thi thể dưới tấm vải trắng liền sửng sốt, “Cao tăng Thiếu Lâm?!”

 

Hắn thật sự cảm thấy rất bất ngờ, buổi chiều còn gặp những người này ở Thiên Nhai Cốc, các hòa thượng này đều là cao tăng Thiếu Lâm đời chữ Tuệ, hai người trẻ tuổi còn lại hẳn là đồ đệ. Sao vừa đảo mắt đã chết trong lu rượu? Một là cách chết quá kì dị, hai là, muốn giết chết bốn vị cao tăng này, không có võ công tuyệt thế thì không thể làm được.

 

“Buổi chiều ngươi có gặp bọn họ?” Triệu Phổ hỏi, nghe Bạch Ngọc Đường nói về thân phận các hòa thượng này, cũng nhíu mày, “Nói vậy, bọn họ chết vào lúc gần tối? Chúng ta đều ở trong phủ Khai Phong, cự ly gần như vậy, sao lại không có ai phát hiện?”

 

Bạch Ngọc Đường tự nói thầm, “Tại sao giết người rồi, còn ngâm vào trong rượu?”

 

“Có thể là để giấu diếm chuyện gì đó.” Công Tôn ngồi xuống xem xét các thi thể rồi ngẩng đầu hỏi Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường, “Có cảm thấy, các thi thể này thiếu mất thứ gì đó không?”

 

“Thứ gì?” Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ quan sát một lúc, thi thể hoàn hảo, không có vết thương.

 

Công Tôn cười cười, lấy đao ra, rạch lên cổ một thi thể… Dòng rượu trong suốt từ bên trong chảy ra.

 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Không có máu?”

 

Công Tôn gật đầu, “Những người này trước khi chết bị rút sạch máu toàn thân, những thi thể như thế này sẽ khô xám lại. Ngâm vào trong rượu, thân thể sẽ thấm rượu rồi nở ra, không xem xét kĩ càng sẽ bỏ qua chuyện thi thể không còn máu!”

 

“Loại võ công gì thế này?” Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Trên cổ cũng không có vết cắn, làm thế nào để hút máu được?”

 

“Xem thử trên ngực hắn có vết kiếm không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

 

Công Tôn lập tức vạch y phục trên ngực một hòa thượng, quả nhiên, trên ngực người chết, có một vết kiếm rất kì lạ, vết thương hình tam giác, lại là hình tam giác ngược, miệng vết thương rất ngọt, có thể thấy là kiếm rất sắc bén.

 

“Với miệng vết thương như thế này, máu sẽ chảy không dứt.” Công Tôn đứng lên, “Các ngươi có từng thấy khi mổ heo cừu phải lấy máu trước, đều là dùng loại đao này đâm vào cổ chúng nó.”

 

Lúc này, các ảnh vệ tra xét xung quanh chạy về, Tử Ảnh nói, “Trong sân không có dấu vết đánh nhau, cũng không có vết máu!”

 

“Có thể là bị dời đến đây.” Công Tôn nói: “Vết thương như thế này, nếu đâm một kiếm vào rồi rút ra, máu sẽ bắn khắp nơi, nơi phát sinh hung án nhất định sẽ văng đầy máu.”

 

“Vậy sao phải phí sức dời thi thể đến đây?” Triệu Phổ không hiểu, “Chỉ vì lu rượu ở đây to?”

 

“Các đại sư này trọ ở đây.” Lúc này, Bàng Dục và Bao Duyên đi theo xem cũng chạy đến.

 

Bao Duyên cầm sổ sách của chưởng quỹ đến, “Các ngươi xem, các vị cao tăng này trọ vào sáng sớm hôm nay.”

 

Bạch Ngọc Đường cầm lấy sổ sách, phát hiện tất cả các phòng trên lầu hai đã bị bao trọn, hơn nữa những khách khác đều đã thanh toán hết, xem ra đã bao hết cả khách điếm.”

 

“Hòa thượng mà cũng bao khách điếm sao?” Triệu Phổ buồn bực, “Hào phóng vậy sao?”

 

“Các chưởng quỹ và tiểu nhị này…” Công Tôn vạch xem đầu tóc của các chưởng quỹ và tiểu nhị, kinh ngạc nói: “Trên đầu bọn họ có vết tấn hương!”

 

“Là tăng nhân hoàn tục, hoặc có thể khách điếm này chỉ là ngụy trang, đây là một phân đà hay gì đó?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất kì quặc. Mọi người đi vào phòng của các vị cao tăng xem thử, phát hiện tay nải đều bị lục hết một lượt.

 

“Là cướp sao?” Bàng Dục giũ hết các đồ vật trong tay nải ra, “Tạo nghiệt, bây giờ cả hòa thượng cũng bị cướp.”

 

“Cướp thì không đến mức phải cạy cả tường ra chứ.” Giả Ảnh chỉ vào bức tường sau mép giường bảo mọi người nhìn.

 

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, “Chỗ này, vị trí giống hệt như ngăn bí mật bị mở ra khi Liên Hoa Phu Nhân chết! Kích cỡ cũng giống hệt.”

 

“Giống hệt, bên trong là bức tranh gì đó?” Triệu Phổ hỏi.

 

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, không biết.

 

Mọi người đi xem từng gian phòng, phát hiện phòng nào cũng bị xới tung lên, dường như là đang cố tìm thứ gì đó. Bạch Ngọc Đường thầm nghi ngờ, nói vậy, lời đồn trước đây Lâm Thiện Tử chia Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ ra thành các mảnh là thật, chẳng lẽ là trong tay các cao tăng Thiếu Lâm này cũng có một bức, cho nên gặp phải họa diệt thân?

 

Khiêng thi thể đi, mọi người về phủ Khai Phong trước.

 

.

 

.

 

Bạch Ngọc Đường về phòng, nghĩ lần này thật sự may mà có cái mũi tốt của Bạch Hạ, mở cửa phòng ra thì thấy Bạch Hạ đã nằm ngủ trên giường. Hắn mặc trường sam trắng, Đại Hổ Tiểu Hổ nằm bên cạnh, đang ngủ say. Không biết hắn đang mơ thấy gì đó, miệng lầm rầm lầm rầm.

 

Bạch Ngọc Đường đi đến nghe thử thì nghe được hắn nói mớ “Nương tử…”.

 

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường cong lên, đắp chăn ngay ngắn lại cho hắn, bản thân thì xoay người ra ngoài, nằm trên ghế dài trong sân, ngửa mặt ngắm sao.

 

.

 

 

.

 

Triển Chiêu nằm trên sàn thuyền, nhìn bầu trời trên không, tối nay rất vui, đã lâu không được sảng khoái như vậy rồi, không biết Bạch Ngọc Đường đã ngủ chưa.

 

Ân Hậu đi ra, ngồi xuống cạnh Triển Chiêu.

 

Triển Chiêu có rất nhiều thứ muốn hỏi, liền xoay mặt về phía Ân Hậu, “Ngoại công, ăn Huyết Ma Đảm rồi sẽ biến thành huyết ma sao?”

 

Ân Hậu cười, “Đâu có dễ dàng như vậy.”

 

Triển Chiêu hiếu kì: “Huyết ma rốt cuộc là thế nào?”

 

Ân Hậu hơi nhíu mày, một tay chống má, đối diện với Triển Chiêu, “Có rất nhiều người giang hồ, nghe lời đồn đãi thì cứ nghĩ trên đời này thật sự có linh đan diệu dược có thể khiến người ta thành ma thành cuồng. Phải biết là, là tiểu tử thối Ngô Bất Ác ăn Huyết Ma Đảm, biến thành Huyết Ma, chứ không phải ăn Huyết Ma Đảm, mới khiến tiểu tử thối Ngô Bất Ác biến thành Huyết Ma, hiểu không?”

 

Triển Chiêu rối rắm, “Nghĩa là, có thể trở thành huyết ma hay không, ngoại trừ ăn Huyết Ma Đảm còn phải xem người ăn thế nào sao?”

 

Ân Hậu gật đầu, “Thứ ta quan tâm nhiều hơn là Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ.”

 

“Bức tranh đó thì thế nào?” Triển Chiêu ngồi lên, “Có phải là vì trên đó vẽ lại võ công của người và Thiên Tôn cùng cả Huyết Ma, nếu rơi vào tay người có mưu đồ bất chính…”

 

Ân Hậu phẩy tay, “Ngoại công không lo chuyện này, võ công của ta và lão già đó không phải chỉ nhìn một cái là học được, khi đó cũng chưa chắc Lâm Thiện Tử có thể nhìn thấu hết.”

 

“Sao người cứ gọi người ta là già.” Triển Chiêu lầm bầm, “Ngoại công cũng đâu có nhỏ hơn.”

 

“Không đâu, ngoại công trẻ hơn hắn ba tháng! Chắc chắn hắn sẽ chết trước ta.” Ân Hậu bĩu môi, “Hay là con giúp ta giật Bạch Ngọc Đường đi, như vậy có thể làm hắn tức chết sớm.”

 

Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Nói chuyện đứng đắn, Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ có vấn đề gì?”

 

“Liên quan đến Ngô Bất Ác, có vài chuyện ta vẫn không hiểu được!” Ân Hậu nhíu mày trầm ngâm, “Hắn và Ngô Bất Thiện đều đến từ cùng một nơi, Bất Thiện ngã đập trúng đầu, không nhớ được gì nữa, bản tính lại ngốc, Bất Ác thì nhớ rõ ràng. Khi ta nhặt được, trên người bọn họ có những vết thương rất lạ, trúng độc, còn mặc y phục rất kì quái.”

 

“Bọn họ đến từ nơi nào?” Triển Chiêu hiếu kì.

 

“Trước nay Bất Ác chưa từng nói về chuyện quá khứ.” Ân Hậu lắc đầu, “Ta cũng lười hỏi, người của Thiên Ma Cung, ai mà không có một quá khứ không muốn nhìn lại, nhưng hắn thật sự rất khác thường.”

 

“Loại khác thường nào?” Triển Chiêu hỏi dồn, “Chẳng hạn như thế nào?”

 

“Hắn biết rất nhiều chuyện người khác không biết?” Ân Hậu nhớ lại, “Bao gồm cả Huyết Đảm Hồng.”

 

“Rốt cuộc thì Huyết Đảm Hồng là loại hoa gì?” Triển Chiêu bắt đầu hứng thú, bóp vai cho Ân Hậu, muốn nghe kể chi tiết.

 

Ân Hậu được Triển Chiêu xoa bóp vài cái đã mơ màng, thấy ngoại tôn bảo bối mở to hai mắt nhìn mình. Giống khi còn nhỏ, Triển Chiêu vẫn thường bám trên đầu gối mình, ngẩng cái mặt nhỏ đáng yêu lên muốn nghe kể chuyện giang hồ. Ân Hậu tâm trạng cực tốt bắt đầu kể cho Triển Chiêu nghe lai lịch của Huyết Đảm Hồng.

 

“Khi đó, Bất Ác tinh thông y thuật, có một năm, hắn theo ta xuống núi làm vài chuyện, đứng trên vách núi nhìn chằm chằm một sợi dây leo đỏ rực. Loại hoa đó tương đối giống chu đính hồng, có chỉ điều màu sắc rất lạ.” Ân Hậu vừa nhớ lại vừa nói: “Bất Ác mặc kệ nguy hiểm suýt chút rơi xuống vực để nhổ gốc hoa ấy về, nói là Huyết Đảm Hồng.”

 

Ân Hậu nhún vai, “Trước đó ta chưa từng nghe tên loại hoa này, liền hỏi có tác dụng gì. Hắn nói, là thần dược có thể khởi tử hồi sinh. Sau khi về Thiên Ma Cung, Bất Ác trồng dây hoa ấy trong sân. Không biết hắn trồng thế nào, nó càng lúc càng tươi tốt, hơn nữa rễ cây, chồi non đều nhuốm màu đỏ như máu. Từ hôm đó trở đi, ngày nào Ngô Bất Ác cũng bận rộn với cây Huyết Đảm Hồng này, người của Thiên Ma Cung đều đùa nói hắn còn tốt với hoa hơn với thê tử.”

 

“Cho đến buổi tối một ngày…” Ân Hậu bần thần nói, “Ta uống vài chén rượu buổi tối ngủ không được, đi dạo ra sau núi, thì thấy Bất Ác nửa đêm không ngủ, đang cầm chén, cẩn thận múc nước máu trong thùng ra tưới trên đó.”

 

“Huyết Đảm Hồng cần phải dùng máu người dể tưới.” Triển Chiêu nói.

 

Ân Hậu gật đầu, “Khi ta hỏi hắn đang làm gì. Hắn nói, Huyết Đảm Hồng phải tưới bằng máu.”

 

Ân Hậu nhíu mày lắc đầu, “Ta liền hỏi là máu gì. Hắn nói là máu heo.”

 

Triển Chiêu nhíu mày, “Hắn lừa người sao?”

 

Ân Hậu gật đầu, “Khi đó ta không để ý nhiều, qua một thời gian sau, Huyết Đảm Hồng mọc dày đặc, màu hoa đỏ rực như máu cực kì rực rỡ quỷ dị, nở khắp một sườn núi, nhưng lại có mùi máu tanh, còn có mùi thối của xác chết.”

 

Triển Chiêu nhíu mày, quả thật, chậu Huyết Đảm Hồng hắn và Bạch Ngọc Đường mang về từ Liên Hoa Lâu cũng có mùi thối.

 

“Buổi chiều một ngày nọ, ta và Cửu Nương đến trước vườn hoa, thì thấy trên một dây có trái. Đỏ như máu, như một cái túi mật treo trên cây.” Ân Hậu thở nhẹ một hơi dài, “Cửu Nương tò mò đi đến sờ thử, nhưng còn chưa chạm đến, Bất Ác đã rống lên.”

 

Triển Chiêu giật mình.

 

“Khi Cửu Nương được Bất Ác nhặt về, hai người vẫn xem nhau như phụ tử, Bất Ác rất thương nó, Cửu Nương cũng rất hiếu thảo, cả hai chưa từng bất hòa, nhưng dáng vẻ Ngô Bất Ác khi đó cứ như muốn giết chết Cửu Nương.” Ân Hậu bất đắc dĩ nói, “Khi đó ta rất giận, khuê nữ lại không đáng giá bằng một bông hoa sao? Ta muốn xới hết vườn hoa đó, Bất Ác hái quả, bỏ đi.”

 

“Bỏ đi?” Triển Chiêu giật mình.

 

Ân Hậu gật đầu, “Khi gặp lại, Bất Ác đã trở thành Huyết Ma hai mắt đỏ trực, râu tóc chân mày đều đỏ, lục thân bất nhận giết người không chớp mắt.”

 

Triển Chiêu mơ hồ cảm thấy, dường như Ân Hậu vẫn còn chút vướng mắc với chuyện ngày trước, dường như còn có chút áy náy.

 

“Khi ta đuổi theo Bất Ác, gặp được Thiên Tôn cũng đang tìm hắn.” Nói đến đây, sắc mặt của Ân Hậu thoáng sịu xuống, “Con cũng biết, ta ghét nhất là nhân sĩ võ lâm chính phái, nhưng Thiên Tôn này lại rất thú vị, bộ dạng đứng đắn rất giống Bạch Ngọc Đường, thân là chính, nhưng lại khinh thường những kẻ chính phái ngụy biện, không nhập tà, nhưng lại không chống được những kẻ tà từ bản chất, cực kì thú vị.”

 

Triển Chiêu cũng cười, quả thật giống Bạch Ngọc Đường.

 

“Mục đích của chúng ta đều là Huyết Ma, Thiên Tôn nghe ta nói chuyện Huyết Đảm Hồng, liền nói cho ta biết, Huyết Đảm Hồng là một thứ tà vật hút âm khí thiên địa mà thành, nhất định phải dùng máu người tưới mới có thể thành hình, loại thực vật này, vốn là một truyền thuyết, liên quan đến một bí mật lớn.”

 

Mắt Triển Chiêu sáng lấp lánh, đến trọng điểm rồi!

 

Ân Hậu thấy hắn hưng phấn, cười bất đắc dĩ, “Thiên Tôn nói hắn từng nghe sư phụ nói, nhưng sư phụ hắn chỉ nói hai câu, ngoài ra không còn gì khác, còn nói không được tìm hiểu quá sâu!”

 

“Là bí mật gì?” Triển Chiêu buồn bực rồi, bị dụ dỗ cho hiếu kì rồi không cho đáp án, túm lấy Ân Hậu lắc tới lắc lui.

 

“Chuyện này, người biết nhiều nhất là Lâm Thiện Tử.” Ân Hậu bị lắc đến hết cách, chỉ phải liều mạng nghĩ, “Chỉ tiếc tên quỷ đoản mệnh đó chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện đã hộc máu chết, ta bảo Khí Tử Nhân tính thử cho hắn, lão nhân đó nói hắn nhìn trộm thiên cơ, cho nên chết sớm.”

 

Triển Chiêu ngạc nhiên, “Ngoại công người cũng quen biết thần tướng sao? Mấy hôm trước thần tướng vẫn còn trong phủ Khai Phong, nhưng mà nói sắp có đại loạn, cho nên đã chạy rồi.”

 

Ân Hậu cười cười: “Cả hắn cũng chạy? Vậy xem ra thật sự có đại loạn rồi.”

 

Triển Chiêu thở dài một hơi, cảm thấy tình hình thật sự là quá rối ren, không hiểu sao đột nhiên lại nghĩ đến Triển Hạo mất tích đã lâu, liền hỏi: “Ngoại công, người còn nhớ đại ca con không?”

 

Ân Hậu nghĩ nghĩ, “À, tiểu tử Triển Hạo sao, tiểu hài tử chết tiệt phải đề phòng.”

 

Triển Chiêu cau mũi, kì thật khi Triển Hạo còn nhỏ rất ngoan rất hiểu chuyện, mọi người đều thích, chỉ có Ân Hậu, vẫn thường nói hắn là tiểu hài tử chết tiệt phải đề phòng.

 

“Không biết bây giờ đại ca đang ở đâu.” Triển Chiêu chỉ chỉ vào mắt mình cho Ân Hậu nhìn, “Người xem.”

 

Ân Hậu cúi xuống nhìn kĩ hai mắt Triển Chiêu một lúc, ngạc nhiên: “Sao lại đổi màu rồi? Thành mèo thật rồi sao? Sau này ăn ít cá thôi.”

 

Triển Chiêu bị chọc cười, liền kể lại đầu đuôi chuyện tại sao mắt lại đổi màu, rồi có thể nhìn thấy những thứ người khác không thấy cho Ân Hậu nghe.

 

Ân Hậu nhíu mày, nghe nói đến đoạn Triển Hạo hại Triển Chiêu trúng độc, hơi biến sắc, cuối cùng lại trầm ngâm, “Nói mới nhớ, dường như ta từng nghe nói chuyện bát mâu loạn thế ở đâu đó.”

 

“Nghe từ đâu?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

 

Ân Hậu đau khổ, “Đã nói rồi, tuổi cao không nhớ được nhiều thứ.”

 

“Cố gắng nghĩ.”

 

Thế là, trên sàn thuyền, Ân Hậu ngửa mặt gãi đầu gãi tai cố nghĩ, Triển Chiêu thì ngồi bên cạnh lải nhải hắn.

 

.

 

.

 

Trong khoang thuyền, Cửu Nương ôm má vắt người cạnh cửa sổ nhìn hai tổ tôn đùa giỡn với nhau.

 

“Cung chủ đã lâu không vui vẻ như vậy rồi.” Ngô Nhất Họa đi đến đứng cạnh Cửu Nương.

 

Hồng Cửu Nương cười cười, đột nhiên ngẩng mặt nhìn Ngô Nhất Họa, “Thật ra…”

 

“Sao vậy?” Ngô Nhất Họa thấy sắc mặt Cửu Nương không được tốt, liền hỏi, “Trong người khó chịu?”

 

“Không có gì, ngủ sớm đi.” Hồng Cửu Nương cuối cùng vẫn là không nói ra lời, thở dài một tiếng rồi về phòng ngủ.

 

Ngô Nhất Họa nhìn theo bóng lưng Hồng Cửu Nương, cảm thấy dường như Cửu Nương có tâm sự.

 

.

 

 

.

 

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu ăn điểm tâm với Ân Hậu xong mới được thả cho về phủ Khai Phong, trên đường đi nghe dân chúng xôn xao bàn tán, nói bốn vị cao tăng Thiếu Lâm đã chết.

 

Chạy nhanh về phủ Khai Phong thì thấy thi thể nằm đầy đất, đều do Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường xử lý, hơi xấu hổ, dù sao thì mình mới là hộ vệ của phủ Khai Phong.

 

Bạch Ngọc Đường kể lại chi tiết vụ án đêm qua cho Triển Chiêu nghe.

 

Triển Chiêu cũng cảm thấy lạ, “Năm xưa những môn phái nào có được Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ?”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn quanh thấy không có ai, liền hỏi Triển Chiêu, “Ngoại công của ngươi không biết?”

 

Triển Chiêu lắc đầu, “Ta không hỏi.”

 

Đang nói chuyện, chợt nghe có tiếng người ồn ào bên ngoài, dường như có ai gây rối.

 

Rất nhanh sau đó, Tử Ảnh chạy vào, “Có người đến cửa gây chuyện rồi.”

 

Triển Chiêu thấy Tử Ảnh hưng phấn bừng bừng liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

 

“Là tên ẻo lả đêm hôm trước!” Tử Ảnh trả lời: “Còn có rất nhiều người, nói bảo Bạch Ngọc Đường giao Ân Hậu ra.”

 

Triển Chiêu nhíu mày, cùng đi ra ngoài với Bạch Ngọc Đường.

 

Trước cửa có rất nhiều đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, còn có vài đại hòa thượng, phía sau là người của tam đại môn phái, bọn Tạ Bách Hoa cũng có mặt.

 

Tất cả đều nói, bốn vị đại sư chữ Tuệ gặp bất trắc, lại chết ở khách điếm Hữu Lai. Ngoại trừ Ân Hậu, không còn ai có năng lực lấy mạng bốn vị đại sư trong chớp mắt! Cho nên bắt Bạch Ngọc Đường nói cho bọn hắn biết Ân Hậu đang ở đâu.

 

Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất buồn cười, Triển Chiêu thì rất tức giận, cả ngày hôm qua hắn ở cạnh Ân Hậu, làm sao có khả năng Ân Hậu giết người!

 

“Bạch Ngọc Đường, ngươi thân là truyền nhân của phái Thiên Sơn, ngày hôm qua bao che thả cho người của Thiên Ma Cung chạy mất, hôm nay đã có bốn vị đại sư chết, giải thích thể nào?” Ô Tại Vân vẫn bám riết lấy Bạch Ngọc Đường không tha, “Bảo người của Thiên Ma Cung ra nói rõ ràng!”

 

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, đám người này thật sự quá giỏi khua môi múa mép.

 

Triển Chiêu nhíu mày, “Không bằng không chứng thì không được nói bừa, vụ án của bốn vị đại sư phủ Khai Phong sẽ điều tra rõ ràng, không được làm loạn trước nha môn!”

 

“Chúng ta không tin phủ Khai Phong.” Tạ Bách Hoa cười lạnh một tiếng, “Có vẻ như người của Phủ Khai Phong đặc biệt thiên vị Thiên Ma Cung.”

 

Triển Chiêu hơi ngây người, nhất thời hơi nghẹn lời, có phải mình vô thức bao che cho Thiên Ma Cung không, hình như có một chút. Nhưng tối qua mọi người đều ở cùng một chỗ, thật sự không phải do người của Thiên Ma Cung làm, chỉ là không thể nào nói được.

 

“Đúng vậy!” Rất nhiều người hô to, “Liên Hoa Lâu đã bị diệt môn rồi, bây giờ lại mất thêm bốn vị cao tăng, Thiên Ma Cung đáng nghi nhất, nhưng lại chẳng thấy phủ Khai Phong các ngươi bắt ai!”

 

“Chẳng lẽ các ngươi có liên quan gì đến Thiên Ma Cung?” Mọi người lao nhao hỏi dồn.

 

.

 

.

 

Trong phủ Khai Phong.

 

Bạch Hạ nhịp chân xem chuyện vui, “Ai da, người giang hồ lần này quyết không buông tha rồi.”

 

Triệu Phổ bị làm phiền đến phát cuồng, nhíu mày nghiến răng, “Chém hết đi, còn ra thể thống gì nữa!”

 

“Phải kiên nhẫn!” Công Tôn đứng bên cạnh giữ hắn lại, “Nếu lúc này ngươi xuất động quan binh sẽ khiến người giang hồ căm hận phủ Khai Phong, nếu chẳng may quan binh và người giang hồ thật sự đại chiến, thì Khai Phong sẽ đại loạn.”

 

“Vậy cứ để cho bọn chúng lộng hành như vậy sao?” Triệu Phổ cảm thấy rất bức bối.

 

Bạch Hạ lắc đầu, “Hiện tại Tứ Đại Môn Phái là lực lượng mới mạnh nhất võ lâm, chỉ cần bọn họ dẫn đầu, rất nhiều người giang hồ sẽ đi theo.”

 

Triệu Phổ nhíu mày cảm thấy đã không thể nhịn được nữa, vẫy tay với Giả Ảnh, “Bảo Âu Dương dẫn quân hoàng thành đến, ta xem ai dám làm loạn, nếu đánh thật thì chém hết.”

 

Giả Ảnh nhận mệnh lui xuống, Công Tôn cũng bất lực, với tính tình của Triệu Phổ, đương nhiên không thể để vài ba người giang hồ bò lên đầu, hơn nữa đã đến trước cửa phủ Khai Phong rồi, thật sự là đã quá huênh hoang.

 

Ngoài cửa lúc này, sắc mặt xấu nhất là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

 

Bạch Ngọc Đường thì vốn đã thấy đám người này không vừa mắt, Triển Chiêu thì giận đối phương đổ oan cho ngoại công mình!

 

Còn đang giằng co, đột nhiên từ trong phủ Khai Phong, một người đi ra.

 

Mọi người lập tức im lặng, người đi ra là ai? Bao Chửng!

 

Âm thanh bên ngoài đã kinh động đến Bao Chửng. Cho dù là người giang hồ, nhìn thấy Bao Chửng, bị uy nghiêm và chính khí của hắn đàn áp cũng rụt cổ lại theo bản năng.

 

Bao Chửng sầm mặt, “Có oan ức gì thì viết cáo trạng trình lên công đường, bản phủ tự biết xử lý, còn tiếp tục gây rối, sẽ xử lý tất cả như như tội coi thường vương pháp! Hình phạt tất cả bốn mươi đại bản, bắt giam một năm.”

 

Rất nhiều người giang hồ rụt cổ, nghĩ thầm, phải đánh mông sao?!

 

Bao Chửng nói xong, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi tiếp tục điều tra án mạng ở Liên Hoa Lâu và khách điếm Hữu Lai.”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Bao Chửng định vào phòng.

 

“Bao đại nhân, tiếp theo phủ Khai Phong dự định làm thế nào?” Tạ Bách Hoa hỏi, “Có phải nên bắt người của Thiên Ma Cung lại thẩm vấn một chút không?”

 

Bao Chửng dừng chân, quay đầu lại nhìn hắn một cái, trừng mắt, “Hỗn trướng, bản phủ thẩm án thế nào cần ngươi dạy sao?”

 

Tạ Bách Hoa ngây người.

 

Bao Chửng quét mắt một lượt đám người giang hồ, lạnh giọng nói, “Các vị bằng hữu giang hồ, hoài nghi bản phủ sẽ lấy công làm riêng rối loạn kỉ cương sao?”

 

Người giang hồ ai nấy đều nghẹn lời, không ít bách tính vây xem, đều nói Bao đại nhân nhất định sẽ xử lý công bằng, bảo đám người giang hồ này đừng vây trước cửa phủ làm ảnh hưởng người khác.

 

Bao Chửng xoay mặt sang nói với Triển Chiêu, “Triển hộ vệ, hạn cho ngươi trong vòng một ngày phải mang Ân Hậu đến phủ Khai Phong, bản phủ muốn đích thân hỏi chuyện!”

 

Triển Chiêu ngẩn người, gật đầu, “A…”

 

Trong mắt người giang hồ, yêu cầu này của hoàn toàn là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng Bạch Ngọc Đường thì lại cười thầm, căn bản không cần đến một ngày, chỉ cần Triển Chiêu gọi một tiếng ngoại công là Ân Hậu sẽ hớn hở chạy đến rồi. Bao đại nhân này không đơn giản, không hề đơn giản!

 

Bọn Tạ Bách Hoa nhìn nhau, nghĩ đã làm đến mức này rồi thì cũng không còn yêu cầu thêm gì được nữa, liền nói chờ Bao đại nhân thẩm án, rồi ai tự đi đường nấy.

 

Binh mã của Âu Dương Thiếu Chinh đến trước cửa phủ Khai Phong chạy một vòng, thấy không còn chuyện gì nữa liền quay về.

 

.

 

.

 

Trong phủ, Công Tôn liếc Triệu Phổ một cái, “Có thấy không, đây mới là đại nhân làm đại sự!”

 

Khóe miệng Triệu Phổ giật giật, “Phải nói hắn là cáo già xảo quyệt mới đúng!”

 

Bạch Hạ bên cạnh thì vỗ tay, “Bao đại nhân không hổ danh là Bao đại nhân, diệu kế!”

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục tra án.

 

Hai bọn họ mượn Thạch Đầu và Tiễn Tử của Tiểu Tứ Tử giúp việc, Tiểu Tứ Tử cũng ngồi trên lưng Tiễn Tử cùng đến Liên Hoa Lâu với bọn họ.

 

Vùng quanh Liên Hoa Lâu chịu một trận mưa lớn, mùi hương còn lại có hạn, Tiễn Tử và Thạch Đầu ngửi ngửi đất, chạy vòng vòng khắp nơi, không tìm được manh mối gì. Triển Chiêu chợt có ý tưởng, cho chúng nó ngửi Huyết Đảm Hồng.

 

Huyết Đảm Hồng có mùi máu tanh và mùi xác thối đặc trưng, rất dễ phân biệt. Thạch Đầu và Tiễn Tử ngửi ngửi, thật sự tìm về được một hướng, chạy xuống sườn núi phía tây nam. Mọi người tìm được một ít vết máu dọc đường, phương hướng không sai!

 

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tiếp tục đi, đến khe núi, Thạch Đầu và Tiễn Tử dừng lại, ngồi cạnh một gốc cây liếm lông. Tiểu Tứ Tử chỉ vào khu rừng phía trước nói, “Hình như ở bên đó.”

 

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vạch lùm cây ra đi vào rừng, phát hiện trong rừng có một khoảnh đất trống, trên đó có một tòa lầu nhỏ tương đối sơ sài.

 

Bốn phía là vết máu loang lổ khắp nơi, còn có một ít đồ vật rơi rớt khắp nơi, trong đó có một cây pháp trượng, khiến Triển Chiêu chú ý.

 

“Là pháp trượng của Tuệ Minh pháp sư.” Triển Chiêu cầm cây pháp trượng bằng đồng lên cho Bạch Ngọc Đường xem. Bốn phía là cảnh tượng bắn máu tung tóe, Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tuệ Minh đại sư bọn họ hẳn là gặp nạn ở đây.”

 

“Chít chít!”

 

Đang nói chuyện, Thạch Đầu và Tiễn Tử đột nhiên kêu lên, Tiễn Tử chắn trước mặt Thạch Đầu, gồng lưng, nhe răng nhìn chằm chằm khu rừng trước mặt. Thạch Đầu lùa Tiểu Tứ Tử ra sau lưng, hai con trảo ly dường như cảm giác được mối nguy hiểm nào đó.

 

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, chợt cảm giác một trận gió núi thổi tới. Trong gió, có mùi máu tanh nồng, và… mùi xác thối.

back top