Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 9 - Chương 2: Mê ảnh tầng tầng

Kiến Xương phủ thập phần phồn hoa náo nhiệt, Bàng Dục đi trước, bên cạnh là Bao Duyên nhìn gì cũng thấy mới mẻ.

 

Ân Hầu cũng rất bận, phải ngăn cản Thiên Tôn bị mấy quán bán thi hoạ giả ven đường hấp dẫn, giật tóc lôi về.

 

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo nhị lão. Bạch Ngọc Đường cũng phụ trách ngăn cản, Triển Chiêu thì vuốt cằm tà tà đi theo. Từ nãy hắn đã bắt đầu như vậy, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi.

 

Công Tôn cùng Triệu Phổ dẫn Tiêu Lương Tiểu Tứ Tử đi cuối hàng.

 

Công Tôn hỏi Triệu Phổ : "Ngươi có quen biết ai bên Đại Lý không ?"

 

Triệu Phổ nhún vai : "Không có, chỉ có thể ở lại khách điếm."

 

" Vậy à..." Công Tôn gật đầu, bắt đầu dẫn Tiểu Tứ Tử đi tìm khách điếm.

 

Đại Lý cũng có không ít tửu lâu khách điếm, bất quá hình như đều là gian nhỏ, không có viện tử lớn. Mà bọn Triệu Phổ một đám người cùng ở, tìm viện tử tiện hơn.

 

"Vương gia, đã đi hỏi hết rồi, không có." Tử ảnh và Giả ảnh chạy tới báo lại cho Triệu Phổ : "Đều là tiểu lâu tiểu viện, với lại cũng đều có người thuê rồi."

 

"Vậy làm sao bây giờ ?" Công Tôn nhíu mày.

 

"Không có khách điếm thì tìm nhà cũng được." Bạch Ngọc Đường quay lại gọi Bạch Phúc : "Đi hỏi thử xem có phú hộ nào bán nhà không."

 

"Vâng." Bạch Phúc xoay người đi.

 

"Này!" Triển Chiêu vội kéo Bạch Phúc lại, tay kia thì túm Bạch Ngọc Đường : " Ngươi muốn chết à bại gia tử, chúng ta ở có mấy ngày mà mua nguyên một toà nhà làm gì, ngại tiền nhiều quá hả!"

 

Thiên Tôn khoanh tay, nhẹ nhàng chọt chọt Ân Hầu, nói : "Bảo Chiêu Chiêu không cần tiết kiệm bạc cho Ngọc Đường, tiểu tử này có rất nhiều tiền, ta 'bại' như vậy mà còn chưa 'bại' hết." (Cc : 'bại' trong 'bại gia chi tử' ý J)) để nguyên cho dzui ha) ( TK : Vâng chưa ' bại' hết ạ :v )

 

Ân Hầu không nói gì nhìn hắn : "Da mặt ngươi cũng dày thật, nói vậy mà mặt cũng không thèm đỏ."

 

"Đúng vậy, không thể hoang phí như vậy !" Bàng Dục nhào tới : "So với ta còn bại gia tử hơn."

 

"Ai, không cần lo lắng." Thiên Tôn bình thản xua tay : "Bốn đại ca kia của Ngọc Đường đều là tinh anh trong giới thương trường, Ngọc Đường không cần kiếm tiền chỉ cần tiêu tiền là được, nhưng hắn cũng không ngốc đâu. Ở Hãm Không đảo hắn được xưng Thuận tiện Bạch ngũ gia cũng không phải là hư danh gọi cho vui."

 

"Thuận tiện Bạch ngũ gia ?" Bao Duyên khó hiểu : "Thuận tiện cái gì ?"

 

"Ý là khi hắn ra ngoài thì lão Tam thường nhờ hắn thuận tiện lấy sổ sách, lão Nhị nhờ hắn thuận tiện đi lấy hàng, lão Đại nhờ hắn thuận tiện đi giao bạc, lão Tứ càng quá phận, nhờ hắn thuận tiện đi giải quyết mấy vụ buôn bán mà cả bốn bọn họ đều làm không được." Thiên Tôn cười : "Bất kể lớn nhỏ cỡ nào Ngọc Đường cũng thuận tiện nhoáng cái giải quyết xong ."

 

Mọi người nhìn nhau, như vậy cũng có thể thuận tiện ?

 

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẫn kéo mình, liền nói : "Lấy giá của Đại Lý thì một toà đại trạch cũng chỉ một vạn tám ngàn lượng, không mắc."

 

Triển Chiêu híp mắt : "Một vạn tám ngàn lượng còn không mắc ? Không biết tính sao. Phá của!"

 

"Có lợi." Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm nói : "Phong cảnh Đại Lý vốn rất đẹp, nhiều người lui tới. Kiến Xương phủ là cửa ngõ đi lại của Đại Tống và Đại Lý, còn có bến đò lớn như vậy, mua nhà ở đây khi chúng ta đến du ngoạn thì có thể ở lại, bình thường cũng có thể cho người khác thuê. Vừa rồi lúc xuống thuyền ngươi có để ý bến đò bên kia chỉ có một cái không, còn có rất nhiều đá, có thể thấy là quan phủ muốn mở rộng bờ sông. Hoàng đế Đại Lý chỉ biết thành tâm hướng Phật, nói khó nghe thì cái ghế hoàng đế không còn ngồi được lâu, không phải tạo phản thì cũng là quy thuận Đại Tống. Bất quá đám quốc sư quốc tướng muốn đoạt quyền chắc cũng không dám nháo lớn. Nếu động đao động thương gây nguy hại cho dân chúng còn ảnh hưởng buôn bán của Đại Tống và Đại Lý, Cửu Vương gia khẳng định không mặc kệ . Vì thế sau này nơi này hẳn là sẽ càng ngày càng phồn hoa. Ba mươi bảy bộ tộc phía nam muốn vận chuyển đồ đến Đại Tống đều nhất định phải đi qua Kiến Xương phủ, sẽ cần chỗ nghỉ chân, đến lúc đó chúng ta giả làm tiêu cục Trung Nguyên nâng giá cho họ thuê, không sợ lỗ vốn. Dù sao chúng ta cũng đang cần thì thuận tiện mua một gian." Nói xong, khoát tay với Bạch Phúc : "Đi mua đi, cái nào cũng được , thuận tiện kêu người đổi gia cụ luôn." (Cc : *nghệt mắt* ờh... gian thương... ý lộn, thiên tài)

 

"Vâng, Ngũ gia." Bạch Phúc rất thành thạo chạy đi tìm nhà. Hắc ảnh và Bạch ảnh cũng đi theo hỗ trợ.

 

Triệu Phổ vuốt cằm thì thầm với Công Tôn : " Nhìn không ra kì thật Bạch Ngọc Đường là một kỳ tài buôn bán a."

 

Công Tôn nhếch miệng : " Kỳ tài tiêu tiền mới đúng."

 

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, cảm thấy tiêu số tiền hình như có lợi thật ! Bất quá nói đi nói lại vẫn là bại gia tử, không phân biệt.

 

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vẫn còn đứng ngẩn người giữa đường, liền kéo hắn : "Đi Miêu nhi, chúng ta đi ăn cơm trước, cơm nước xong chắc Bạch Phúc cũng làm xong rồi."

 

"Ngươi chờ ta tính lại đã." Triển Chiêu vừa đi vừa cân nhắc vụ mua bán này.

 

Bạch Ngọc Đường bật cười, khoác vai Triển Chiêu : "Sao vậy, sợ ta tán gia bại sản à?"

 

"Hả?" Triển Chiêu còn đang đắm chìm trong đoạn "giả làm tiêu cục Trung Nguyên nâng giá cho thuê".

 

Bạch Ngọc Đường xoa đầu hắn : "Đúng là hiền thê!"

 

Đầu Triển Chiêu "ầm" một tiếng, hai chữ " hiền thê" chui tọt vào tai, quay qua ngắt nhéo Bạch Ngọc Đường : "Chuột !"

 

Thiên Tôn nhìn phía sau, nhỏ giọng nói với Ân Hầu : "Ai, Chiêu Chiêu nhà ngươi ngốc thật, vậy thì dễ bị bắt nạt lắm đó."

 

"Dĩ nhiên." Ân Hầu đút tay vào áo gật đầu : "Hai người sống với nhau, một người thông mình thì người kia nhất định phải ngốc. Hai người đều thông minh hoặc đều ngốc thì sao có thể thành một đôi được ."

 

"Cũng đúng." Thiên Tôn gật đầu, liếc thấy một sạp đồ cổ ven đường : "Ai nha, kia không phải là đỉnh đồng thời Hán Cao Tổ sao !" Nói xong liền chạy qua.

 

Ân Hầu túm chặt cổ áo hắn : "Lão quỷ phá của, ngươi không thể cầm bạc mà ngồi im một chỗ được hả."

 

Tiểu Tứ Tử đang lon ton đi phía sau, nghe thấy Ân Hầu và Thiên Tôn nói chuyện, cười hì hì nói : "Tôn Tôn và Ân Ân cũng là một đôi a, một ngốc một thông minh." (Cc : chuẩn chuẩn. cục cưng nói đúng tiếng lòng của ra luôn) ( TK : Giời ơi bé yêu ko nói thì thôi, nói chỉ có chuẩn :D )

 

Mọi người nháy mắt câm nín.

 

Thật lâu sau, Ân Hầu và Thiên Tôn thẹn quá hoá giận xoay mặt chỉ Tiểu Tứ Tử : "Tiểu mập mạp, ta với ngươi có huyết hải thâm cừu gì!"

 

Tiểu Tứ Tử cả kinh vội trốn sau lưng Công Tôn.

 

Ân Hầu và Thiên Tôn trừng nhau một cái rồi xoay mặt... Không để ý tới ngươi nữa !

 

Mọi người chọn một tửu lâu, lên lầu hai tìm nhã gian, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Lúc đang chờ món ăn đem lên, khách điếm vô cùng náo nhiệt nên bọn Triển Chiêu dựng tai hóng chuyện, phát hiện chuyện thực khách đang nói đều không ngoài ba chữ _ nháo yêu tinh !

 

Công Tôn vuốt cằm, cảm thấy buồn cười : "Khó trách Thương Sơn là một môn phái võ lâm lớn như vậy mà còn phải thỉnh pháp sư đến thu yêu, có vẻ có yêu tinh thật."

 

Thấy tiểu nhị bưng trà Phổ Nhị tốt nhất tới, Bàng Dục liền hỏi hắn : "Ai, tiểu nhị, Kiến Xương phủ của các ngươi đang xảy ra chuyện gì vậy ? Có yêu tinh thật à ?"

 

Tiểu nhị vội dựng ngón tay : "Suỵt! Khách quan, các vị không phải người trong vùng phải không, kiêng kị một chút !"

 

Bao Duyên bưng trà uống một ngụm, tán thưởng trà ngon rồi hỏi tiểu nhị : "Vậy rốt cuộc là có yêu tinh hay không?"

 

Tiểu nhị có chút khó xử, cuối cùng nhỏ giọng nói : "Các vị khách quan, không phải ta không muốn nói mà là sợ nói ra sẽ gây chuyện. Phan lão đại không cho ai nói, nếu mà nghe thấy ai nói thì sẽ bị đánh. Những khách nhân kia đều là người địa phương nên mới dám tán gẫu một chút, nhưng vừa thấy Phan lão đại là im ngay. Các vị là người ngoài, cẩn thận phạm vào cấm kị rồi lại gặp phiền phức."

 

Triển Chiêu nhíu mày : "Phan lão đại là ai ? Ngay cả người trong Kiến Xương phủ muốn nói gì mà hắn cũng quản được à ?"

 

"Khách quan, người Kiến Xương phủ cái gì, toàn bộ Đại Lý hắn còn quản được."

 

"Ai lợi hại như vậy ?" Bao Duyên cũng thấy kỳ quái.

 

"Phan lão đại là em rể Tướng quốc Cao Trí Thăng, chức quan rất cao, ngoài ra công phu của hắn cũng không tệ, được nhận làm hôn phu của đại tiểu thư phái Thương Sơn. Hắn còn làm vài sinh ý khá lớn, chuyên về trà Phổ Nhị và gạo. Hơn một nửa lương thực của Đại Lý đều dựa vào kho gạo của hắn, còn có hơn phân nửa lá trà Phổ Nhĩ." Nói xong, tiểu nhị cầm ấm trà lên cho mọi người thấy, trên ấm trà có một chữ "Phan".

 

"Phàm là Phan lão đại, khi mua lượng lớn là trà thì đều được kèm ấm trà biểu thị chỗ bán trà này được Phan gia bảo kê, ngay cả lưu manh cũng không dám đến quấy nhiễu." Tiểu nhị nói xong, lại nhăn mặt : "Bất quá hàng năm đều quy định phải mua một lượng lá trà nhất định, không được không mua."

 

Triển Chiêu tạm hiểu rõ, phú thân giống Phan lão đại cũng không hiếm, ở đâu cũng có, bất quá :"Vậy thì liên quan gì với yêu tinh ?"

 

"Lần này, Tam công tử nhà Thôi chưởng môn, cũng chính là em rể Phan lão đột nhiên trúng tà. Lão Tam và lão đại do cùng một nương sinh ra, lão Nhị và lão Tứ một nương, lão Ngũ một nương, lão Lục và lão Thất..."

 

"Chậm đã chậm đã." Triệu Phổ cảm thấm choáng váng, xua tay : "Thôi chưởng môn đó có mấy bà vợ ? Mấy người con?"

 

"Trong nhà tổng cộng có tám người con, chín vợ. Cửu phu nhân là mới thú vào cửa, xinh đẹp vô cùng !" Tiểu nhị đè thấp thanh âm nói cho mọi người : "Nghe nói, các vị phu nhân khác trong nhà không thích Cửu phu nhân, họ nói nàng chính là hồ ly tinh hại lão Tam sinh bệnh, còn nói muốn tìm người thu yêu !"

 

Mọi người bất giác nhớ lại hai ông cháu họ Mậu vừa gặp bên bến đò, cũng âm thầm thay họ lau mồ hôi. Hy vọng đừng là hồ ly tinh thật, bằng không một già một trẻ ngớ ngớ ngẩn ngẩn đó không chừng lại thành điểm tâm cho yêu tinh.

 

"Ai, ai mà chẳng biết lão Tam là nhi tử lão gia tử sủng ái nhất, còn là con của chính thất, tương lai chắc chắn sẽ kế thừa gia nghiệp." Tiểu nhị có vẻ rất rành chuyện nhà của các danh môn vọng tộc, mặt mày còn rất hớn hở : "Chỉ là Phan lão đại vẫn không tin là yêu tinh tác quái mà nói là nhị công tử nháo, còn lão Ngũ và Thất phu nhân Bát phu nhân thì nói là Cửu di mới vào cửa đang làm trò quỷ, nhưng Thôi chưởng môn lại nhất quyết là người Nhị Hải cung nhúng tay vào."

 

"Phức tạp vậy sao." Triệu Phổ nhịn không được chen vào một câu : "Hoàng tộc tranh giành vương vị cũng không khoa trương như vậy."

 

"Ai, vị đại gia này, vậy là ngài không biết rồi, đế vương tranh giành vương vị còn phức tạp hơn nhiều!" Tiểu nhị nghiêm mặt quở trách Triệu Phổ : "Đấu đá nội cung là hung hiểm nhất, người không sinh ra trong gia đình đế vương thì không thể hiểu được đâu!"

 

Khóe miệng Triệu Phổ giật giật, Công Tôn bên cạnh gật đầu : "Đúng vậy, cả Hoàng đế lẫn Vương gia đều không có ai là người tốt hết."

 

Mọi người vội cúi đầu ăn cơm, cười mà không nói. Triệu Phổ tà mắt liếc Công Tôn một cái, thấy hắn còn cười hì hì thì bĩu môi, tâm nói _ buổi tối thu thập ngươi !

 

"Nói đến nói đi, vị Tam công tử kia rốt cuộc là bị bệnh hay là bị yêu tinh làm hại ?" Tiêu Lương ngẩng mặt hỏi.

 

Tiểu nhị nhún vai : "Ai biết được." Nói xong, đi hầu hạ bàn khác.

 

Tiểu Tứ Tử ngậm chân gà, hỏi Công Tôn : "Phụ thân, có phải người đó bị bệnh điên không?"

 

"Ân, nếu đột nhiên nổi điên thì tám phần là bị hạ dược hoặc là đột nhiên bị bệnh, dù sao thì ta cũng không tin hắn bị quỷ ám."

 

"Nói đến quỷ và yêu tinh." Triển Chiêu quay qua hỏi Công Tôn : "Tiên sinh có biết gì không ?"

 

Công Tôn chớp mắt mấy cái, thấy Triển Chiêu vẻ mặt xấu xa cười hề hề, vươn tay chỉ Bao Duyên :"Quái lực loạn thần gì đó hắn biết nhiều hơn ta."

 

Triển Chiêu quay qua nhìn Bao Duyên.

 

Bao Duyên gãi đầu : "Ta hay xem tiểu thuyết thần tiên ma quái này nọ, Triển đại ca muốn hỏi cái nào?"

 

"Có yêu quái nào ba đầu không?"

 

"Khụ khụ." Ân Hầu đang uống rượu, thiếu chút nữa bị sặc, vô lực nhìn Triển Chiêu : "Ngươi đứa nhỏ này lại nằm mơ thấy cái gì rồi?"

 

Triển Chiêu chống cằm : "Chó có ba đầu là chó gì ?"

 

Mọi người trầm mặc một lúc lâu, sau đó trăm miệng một lời : "Chó ba đầu."

 

Triển Chiêu nhíu mày : "Ba cái đầu cùng mọc trên một cơ thể! Cơ thể giống sư tử, tai to, miệng cũng rất lớn, răng nanh hình tam giác, toàn thân màu đen, mắt đỏ như lửa..."

 

"Xoảng..."

 

Mọi người đang chăm chú nghe Triển Chiêu miêu tả, không để ý tiểu nhị đem thức ăn lên hình như bị trượt tay, thức ăn rơi đầy trên đất.

 

Bọn Triển Chiêu quay đầu... nhưng lúc này toàn bộ tầng hai tửu lâu lặng ngắt như tờ, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn bên này... bọn họ cũng không phải nhìn tiểu nhị mập mạp bị trượt tay mà là Triển Chiêu vừa miêu tả chó ba đầu.

 

Bạch Ngọc Đường cảm thấy ra có chút không đúng, đồng thời cũng hiểu ra nguyên lai vừa rồi Triển Chiêu vừa đi vừa ngẩn người hoá ra là đang nghĩ đến chuyện kì quái này. Nhưng hắn nhìn thấy chó ba đầu ở đâu?

 

"Chó ba đầu làm sao ?" Triệu Phổ quay lại nhìn tiểu nhị.

 

"Suỵt !" Tiểu nhị liên tục xua tay với mọi người. Sau đó "Rầm" một tiếng, không ít người bật dậy làm đổ ghế, vứt bạc lại rồi bỏ chạy như thể đang chạy trốn. Tiểu nhị kia cũng lùi lại, nhìn Triển Chiêu : "Khách quan, ngươi... nghe thấy chuyện đó ở đâu ?"

 

Triển Chiêu thấy bộ dáng hắn giống như gặp quỷ, tâm nói _ ta nhìn thấy chứ đâu phải ngươi, ta còn không sợ thì ngươi sợ cái gì! Vì thế điềm nhiên trả lời một câu : "Ta nhìn thấy."

 

Không nghĩ tới Triển Chiêu vừa nói xong, tiểu nhị kia rầm một tiếng ngã ngồi xuống sàn. Đồng thời, tiếng lật bàn đổ ghế vang lên ầm ầm, toàn bộ khách nhân lầu trên lầu dưới đều chạy hết. Tiểu nhị kia cũng định chạy đi, Thiên Tôn vẫy tay : "Từ từ."

 

Theo động tác của Thiên Tôn, tiểu nhị đang run rẩy muốn chạy đi thì cảm giác có một cỗ sức mạnh kì quái túm chặt áo mình kéo lại bàn.

 

"A ! Không cần! Cứu mạng! Ta không muốn chết !" Tiểu nhị vừa la hét vừa giãy dụa.

 

"Này, ngươi sợ cái gì, ai nói muốn giết ngươi ?" Bàng Dục vỗ đầu hắn, tâm nói người ở đây có bệnh à ?

 

"Không phải, các ngươi thấy chính là Nộ yêu. Người thấy Nộ yêu không quá ba ngày nhất định sẽ bị trời phạt !" Tiểu nhị ôm đầu: "Tất cả những người xung quanh cũng sẽ bị liên luỵ, ta với ngài oán không cừu, đừng liên lụy ta!"

 

"Ngươi nói bậy bạ gì đó, cái gì Nộ yêu ?" Bao Duyên khoanh tay: "Ta đọc nhiều sách như vậy mà làm gì thấy có yêu quái nào gọi là Nộ yêu."

 

"Ngươi thì biết cái gì ? Chúng ta cũng không biết Nộ yêu là cái gì chỉ biết hắn thường lui tới vùng Hắc thủy, cả ngày rống giận, nên tất cả mọi người đều kêu nó là Nộ yêu ."

 

Mọi người liếc nhau một cái, Tiểu Tứ Tử chạy qua hỏi: "Ngươi biết Hắc thủy hà ở đâu không ?"

 

"Ngay phụ cận ." Tiểu nhị đột nhiên bình tĩnh lại, quay đầu nhìn: "Các ngươi... không phải nhìn thấy Nộ yêu ở Hắc thuỷ hà?"

 

Mọi người nhìn Triển Chiêu, cũng muốn bết hắn nhìn thấy con quái vật đó ở đâu.

 

"Ta nhìn thấy ở bến đò á ."

 

"Cái gì ?" Tiểu nhị kinh hãi: "Nộ yêu đến bến đò khi nào ? Nó đã bị Hà Bá nhốt trong Hắc thủy hà không thể động đậy mà, sao lại có thể chạy đến bến đò ?"

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Ân Hầu khó hiểu hỏi Triển Chiêu: "Lúc nãy trong nước có chó à?"

 

Triển Chiêu lắc đầu, cũng không thể nói là nháy mắt lúc bị kính chiếu yêu chiếu vào thì nhìn thấy...

 

"Khách quan, đừng nói là ngài gặp ảo giác a ?" Tiểu nhị nhẹ nhàng thở ra: "Nộ yêu là thần vật mà ngay cả cung chủ Nhị Hải cung cũng phải bó tay, trăm ngàn lần không nên động đến." Nói xong, nơm nớp lo sợ bỏ chạy .

 

Triển Chiêu chống cằm tiếp tục ngẩn người. Mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là bảo hắn lát nữa hỏi lại một chút.

 

Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu, không nói thêm nữa.

 

Ăn cơm xong, Bạch Phúc hớn hở chạy tới , nói tìm được nhà rồi. Một đại hào khách buôn gạo vô cùng sảng khoái của Đại Lý nghe nói chúng ta cần mua nhà liền nói nhất định phải kết giao bằng hữu, còn giới thiệu cho ta một nơi rất tốt.'

 

Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Ngươi nói với hắn thế nào."

 

" À, ta nói chúng ta là thương nhân từ Khai Phong đến Đại Lí bán dược liệu, chuẩn bị mở tiệm thuốc bắc. Ta còn hứa mua cho hắn hai trăm cân Phổ Nhị tốt nhất."

 

"Khụ khụ..." Triển Chiêu đấm ngực: "Mua nhiều Phổ Nhị như vậy làm gì ? Súc ruột cũng không cần nhiều cỡ đó !"

 

"Ai, Triển đại nhân, Phổ Nhị Đại Lý là thứ tốt, mua về tặng cũng được mà." Bạch Phúc cười hì hì: "Nhà chúng ta có rất nhiều thân thích, cũng tiện thể tặng các vị thúc thúc bá bá Thiên Ma Cung và phái Thiên Sơn một chút, uống Phổ Nhị tốt cho sức khoẻ."

 

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, Thiên Tôn và Ân hầu thì hài lòng gật đầu _ ai nha, Ngọc Đường đúng là có lòng !

 

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Thuận tiện."

 

Triển Chiêu bị hắn "Thuận tiện" triệt để không còn biện pháp.

 

"Cái người hào khách buôn gạo đó... tên gì ?" Triệu Phổ hỏi Bạch Phúc.

 

" À, hình như là Phan lão đại, rất nổi tiếng !" Bạch Phúc trả lời xong, mọi người hiểu ý cười _ trùng hợp thật.

 

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: "Vậy ngươi có ám chỉ hắn, chỗ chúng ta có một vị thần y không?"

 

Bạch Phúc hắc hắc cười: "Ngũ gia, cái gì cũng không thể vượt qua pháp nhãn của ngài."

 

Bao Duyên khó hiểu: "Vì sao ?"

 

"À, ta nghe nói hoá ra vị thiếu gia bị quỷ mê hoá điên của phái Thương Sơn nọ là em rể vị Phan lão đại này." Bạch Phúc chậc chậc hai tiếng: "Phan lão đại hình như cũng không tin mấy thứ yêu ma quỷ quái, ta liền nói với hắn chỗ chúng ta có một vị thần y có thể trị bách bệnh, phỏng chừng tối nay hắn sẽ đến bái phỏng."

 

Công Tôn hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: "Các ngươi muốn đến Thương Sơn thám thính?"

 

"Kỳ thật thì ta muốn xem ông cháu Mậu gia trảo yêu tinh hơn." Triển Chiêu thủy chung vẫn rất có hứng thú với ông cháu Mậu gia.

 

Rời khỏi tửu lâu đi đến toà đại trạch mới mua, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: "Miêu nhi, ngươi thấy chó ba đầu ở đâu?"

 

"Vừa nãy lúc Mậu Tuất giơ kính chiếu yêu trong nháy mắt ta nhìn thấy giữa không trung có một con chó ba đầu, bất quá rất nhanh liền biến mất, không biết có phải ảo giác không nữa."

 

"Có thể là do trên kính có vẽ hình từa tựa vậy nên mới bị nhầm ?"

 

Triển Chiêu lắc đầu: "Không biết. Vậy nên ta mới muốn tìm Mậu Tuất xác nhận lại một chút."

 

Bạch Ngọc Đường trầm mặc không nói.

 

"Sao vậy ?" Triển Chiêu chọt chọt eo hắn, thấy Bạch Ngọc Đường không sợ nhột, lại chọt thêm mấy cái nữa. Bạch Ngọc Đường nhướng mi: "Lấy cái móng vuốt ra."

 

Triển Chiêu hừ một tiếng, quay đi nhìn chỗ khác, lúc này mới để ý: "Này, ngươi có phát hiện trên đường có rất nhiều cửa hàng Phan gia ?"

 

Mọi người nhìn xung quanh, phát hiện đúng vậy _ cái gì tiệm may Phan gia, đậu hủ phường Phan gia, trà lâu Phan gia...

 

"Có cảm giác cả phố này đều là của Phan gia." Bàng Dục ngạc nhiên.

 

Bạch Phúc đi trước dẫn đường, chỉ tòa nhà đối diện đường cái: "Chỗ đó !"

 

Mọi người theo hướng hắn chỉ nhìn qua. Chỉ thấy một toà đại trạch dài đến mấy bức tường, ngoài cửa còn có hai bức tượng cao tận mấy trượng, rất xa hoa.

 

"Không tệ chứ ?" Bạch Phúc âm thầm cười hắc hắc.

 

"Bao nhiêu bạc?" Triệu Phổ cũng bắt đầu động ý niệm mua nhà ở Đại Lý, thỉnh thoảng đưa cả nhà đến du ngoạn cũng tốt, phong cảnh như tranh a.

 

"Không mắc, một ngàn lượng."

 

Mọi người sửng sốt, cảm thấy không thể tin.

 

Triệu Phổ buồn cười: "Toà nhà lớn như vậy mà có một ngàn lượng ?"

 

Bạch Phúc gật đầu: "Vâng, nguyên bản đối phương bán một ngàn năm trăm lượng, ta trả giá giảm được một ngàn lượng, quá đơn giản."

 

"Một ngàn lượng có thể mua được toà nhà lớn như vậy?" Tiểu Tứ Tử kinh ngạc nhìn Bạch Phúc: "Thật à? Cháu bán phụ thân cho Cửu Cửu cũng chỉ có một trăm lượng... Ai nha."

 

Tiểu Tứ Tử còn chưa dứt lời, Công Tôn nhéo má bé: "Ngươi nói cái gì!"

 

Tiểu Tứ Tử xoa má: "Nhưng nhà lớn ở Khai Phong phủ không phải đều bán từ năm ngàn tới một vạn lượng sao."

 

"Nhà ở Đại Lý rẻ như vậy?" Bàng Dục nhíu mày: "Không thể nào."

 

"Có khi nào nhà này có vấn đề gì không ?" Triệu Phổ hỏi Bạch Phúc.

 

"Ân, lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, ta còn cho rằng có phải có mối mọt gì đó không nhưng những thợ đá thợ mộc ta nhờ đến xem đều nói này tòa nhà vừa xây, rất tốt, toà nhà này mà ở Khai Phong phủ ít nhất cũng phải có giá gấp mười."

 

Mọi người không biết nên tỏ vẻ như thế nào... chắc do Bạch Ngọc Đường có vận khí tốt đi.

 

"Một ngàn lượng thôi à ."

 

Chính lúc này, đột nhiên Triển Chiêu nói một câu.

 

Mọi người khó hiểu nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường hỏi: "Miêu nhi ?"

 

"Sau này tòa nhà này chắc cũng chỉ có thể lừa người ngoài mua, người địa phương chắc chắn không ai dám mua."

 

Mọi người nhìn nhau, Tiêu Lương ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu: "Triển đại ca, sao lại nói như vậy ?"

 

Triển Chiêu còn làm vẻ mặt kinh ngạc nhìn mọi người, chỉ toà đại trạch đằng trước: "Không phải chứ, trước đại môn có quỷ treo cổ kìa."

 

...

 

Triển Chiêu vừa nói ra, mọi người nháy mắt trầm mặc. Một lát sau, tất cả đồng loạt quay đầu, cùng làm động tác giống hệt nhau, dụi mắt nhìn lại _ đại môn trước mặt cách mười mấy bước, trái phải trên dưới _ quỷ ở đâu?

 

"Miêu nhi ?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn Triển Chiêu: "Quỷ ở đâu?"

 

"Không phải ở phía trước sao. Nữ, mặc hồng y, tóc dài, còn có một chiếc giày đỏ rớt dưới đất."

 

"Hồng y ? !" Bao Duyên cảm thấy lạnh gáy: "Không phải nữ quỷ đều mặc bạch y à ?"

 

"Này, ngươi không biết à." Bàng Dục chọt Bao Duyên: "Nữ nhân này nếu khi chết mặt đồ đỏ, còn đi giày đỏ, vậy tám phần mười là tự sát."

 

"Vì sao ?" Mọi người trăm miệng một lời hỏi.

 

"Oa, các ngươi là người giang hồ mà chưa từng gặp qua à?" Bàng Dục bất đắc dĩ: "Không phải chuyện này rất hay xảy ra sao. Nam nhân hoa tâm có mới nới cũ, nữ nhân bị vứt bỏ không cam lòng thì sẽ mặc đồ đỏ rồi tự sát trong hoặc ngoài cửa nhà tình lang tỏ ý sau khi chết nàng sẽ hóa thành lệ quỷ quay lại báo thù." Nói xong, vươn tay hù Bao Duyên.

 

Bao Duyên vội trốn sau lưng Ân Hầu.

 

"Ngoan độc thật." Công Tôn lẩm bẩm.

 

Mọi người gật đầu, Tiểu Tứ Tử cũng ôm Công Tôn vẻ mặt hoảng sợ: "Quỷ quỷ ?"

 

"Chờ chút." Bạch Ngọc Đường đánh gãy mọi người, nâng tay chỉ đại mông trống huơ trống hoác: "Ở đó có nữ quỷ hay nữ nhân nào mặc áo đỏ treo cổ không?"

 

Mọi người ngẩng đầu nhìn, lại đồng loạt quay đầu nhìn Triển Chiêu _ làm gì có.

 

Triển Chiêu khoanh tay đứng nhíu mày, mọi người không thấy à ? Rõ ràng hắn đang nhìn thấy trước đại môn toà đại trạch kia, cũng chính là phía dưới mái hiên có một nữ nhân mặc y phục màu hồng, chiếc váy màu đỏ đung đưa theo gió, còn có tóc... Tóc...

 

Triển Chiêu theo tóc nhìn lên trên, đột nhiên, nữ quỷ treo cổ kia ngẩng đầu. Khuôn mặt trắng bệnh, mắt trừng lớn, khoé miệng thâm tím mang theo tơ máu khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

 

Triển Chiêu cả kinh, đồng thời, một trận âm phong lạnh như băng "Xoát" một tiếng thổi qua. Hắn giật mình một cái, khi tỉnh lại thì dưới nóc nhà cái gì cũng không có.

 

"Hả ?" Triển Chiêu khó hiểu, lại nhìn nhìn một hồi xác định quả thực không có gì, dở khóc dở cười: "Không lẽ ta ăn nhằm đồ bẩn rồi?"

 

Mọi người lo lắng nhìn Triển Chiêu, duy độc hai người vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Một là Tiểu Tứ Tử, một là Bạch Ngọc Đường.

 

"Ngũ gia." Bạch Phúc đi qua xin chỉ thị: "Bằng không ta đi hỏi thử xem nơi này có phải từng xảy ra án mạng không, nếu mà là hung trạch (nhà ma) thật thì ta sẽ đi nói lý với tên bán nhà kia. Chúng ta tạm thời đừng ở lại, quá dọa người ."

 

Bạch Ngọc Đường không phản đối, Ân Hầu lại xua tay: "Đừng, có a phiêu (ma) náo nhiệt hơn."

 

"Đúng đó đúng đó." Thiên Tôn gật đầu: "Bắt vài con về nuôi ."

 

Nói xong, hai lão nhân dẫn đầu hớn hở chạy vào.

 

Bao Duyên túm tay áo Bàng Dục, ý tứ _ vào ở thật hả ?

 

Bàng Dục cũng thấy có chút quỷ dị bất quá vẫn không nói gì, chỉ chỉ Thiên Tôn và Ân Hầu, ý tứ _ có nhị vị đó đi cùng sợ cái gì !

 

Mọi người đi vào đại trạch.

 

Triển Chiêu tâm sự tầng tầng, vừa rồi nhìn thấy chó ba đầu, lúc này lại nhìn thấy nữ quỷ _ có phải mình bị bệnh rồi không ?

 

Đang nghĩ ngợi, Tiểu Tứ Tử bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo kéo hắn.

 

Triển Chiêu cúi đầu, có chút xin lỗi ôm bé lên, xoa đầu bé: "Tiểu Tứ Tử, có phải làm cháu sợ rồi không? Đừng nghĩ nhiều, chắc là thúc nhìn lầm rồi."

 

"Miêu Miêu, cháu tin thúc." Tiểu Tứ Tử vô cùng nghiêm túc nói.

 

Triển Chiêu cũng có chút ngoài ý muốn: "Thật sao ?"

 

" Vâng !" Tiểu Tứ Tử gật a gật, nhìn vào mắt Triển Chiêu, nói: "Vừa nãy cháu nhìn thấy trong mắt thúc!"

 

Triển Chiêu sửng sốt: "Mắt ta?"

 

"Ừh ! Một nữ nhân thắt cổ mặc hồng y, bay bay, gió thổi qua một cái rồi biến mất tiêu ."

 

Triển Chiêu ngạc nhiên, vậy thì không phải mình bị điên...

 

Đang không biết nên làm gì, đột nhiên Bạch Ngọc Đường kéo tay hắn.

 

Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đều bị dọa cho nhảy dựng, xoay qua nhìn Bạch Ngọc Đường. Hắn nhẹ nhàng chỉ chỉ một đống lá khô và cát cách đó không xa, hình như là vừa được quét đang chuẩn bị chở đi .

 

Triển Chiêu thấy trong lá cây mơ hồ có thứ gì đó đặc biệt chói mắt, nhìn kỹ lại liền hút một ngụm khí lạnh _ là một chiếc giày thêu vô cùngtinh xảo màu đỏ. Chính là chiếc hắn nhìn thấy phía dưới nữ quỷ kia.

 

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, thấp giọng nói với Triển Chiêu : "Khó trách tòa nhà này rẻ như vậy. Miêu nhi... không sai đâu, đúng là quỷ trạch rồi."

back top