Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 9 - Chương 5: Thương Sơn phái

Công Tôn đem chuyện hài cốt giao cho Tiểu Tứ Tử, còn mình thì lẻn vào phái Thương Sơn điều tra.

 

Triệu Phổ thấy Tiểu Tứ Tử tay chân luống cuống, còn đổ mồ hơi _ đau lòng rùi nha, liền gọi ảnh vệ cùng giúp bé một tay. Chỉ tiếc cả đám tay chân vụng về, cuối cùng bị Tiểu Tứ Tử đuổi sang một bên để bé tự mình làm.

 

Tiêu Lương chạy qua hỗ trợ, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang cực kì nghiêm túc của Tiểu Tứ Tử lập tức dịu đi, còn kiên nhẫn dạy cho Tiêu Lương xương nào đặt ở chỗ nào. Tiêu Lương xếp đúng một cái, Tiểu Tứ Tử liền khen bé thông minh, còn xếp sai thì lập tức giúp bé xếp lại. (Cc : ai nha~ hai cục cưng thật là *lăn lộn*) ( TK : 2 đứa đang đóng phim Hàn xẻng đó hả :v )

 

Triệu Phổ nâng cằm thở dài... Tiểu Tứ Tử thật bất công !

 

Công Tôn thay y phục xong liền ôm hòm thuốc, cùng Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu xuất môn, Bạch Phúc dẫn đường.

 

Lúc xuất môn thì thấy Ân Hầu và Thiên Tôn bám theo phía sau, nói là muốn lẻn vào phái Thương Sơn đi dạo một chút. Triển Chiêu thấy hai người hành động cùng nhau hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm nên cũng không phản đối.

 

"Ngươi có từng gặp Thôi chưởng môn phái Thương Sơn chưa ?" Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

 

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

 

"Hai ngươi đều là nhân vật nổi danh giang hồ, có khi nào hắn sẽ nhận ra các ngươi không?" Công Tôn có chút lo lắng, quay lại hỏi.

 

Triển Chiêu sờ cằm : "Uhm, đã lâu rồi ta không đi lại trên giang hồ, cũng không tham dự đại sự kiện nào, hẳn là hắn không biết ta, bất quá..." Nói xong, liếc Bạch Ngọc Đường : "Ngươi thì không chắc đâu !"

 

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày : "Gần đây ta cũng rất ít đi lại trên giang hồ, hồi trước cũng không..."

 

"Đó cũng không phải điểm mấu chốt." Triển Chiêu chắp tay sau lưng lắc lư bước đi : "Mấu chốt là, bình thường đều là người khác biết ngươi nhưng ngươi lại không biết người khác, nên nếu muốn giả danh thì càng dễ khiến người khác hoài nghi !"

 

Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng cảm thấy không dám chắc có thể bị nhận ra hay không, vì thế liền hỏi : "Vậy phải làm sao ?"

 

"Dễ thôi." Triển Chiêu nói : "Ngươi đừng nói gì cũng đừng giả vờ, cứ trưng ra cái mặt vạn năm băng sơn, đám người đó sẽ tự động né ngươi ra."

 

Bạch Ngọc Đường nhíu mày : "Vạn năm băng sơn..."

 

Triển Chiêu sờ cằm : " Phái Thương Sơn cũng coi như trải khắp thiên hạ , trên võ lâm có không ít môn đồ bất quá hình như đều không phải cao thủ."

 

"Bình thường." Bạch Ngọc Đường thì thầm : "Lão tử dạy nhi tử, dạy thì cũng chỉ có thể dạy ra nhi tử không phải lão tử."

 

Triển Chiêu nhướng mi : "Oa, ngươi nói vậy đắc tội không ít người giang hồ nha."

 

Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng : "Con mèo nhà ngươi, ngoài miệng không nói thôi chứ giang hồ khắp nơi đều là lão tử, làm gì có chỗ dung hạ nhi tử."

 

Công Tôn gật đầu : "Không sai, không thể so sánh học võ công với những thứ khác, muốn có công phu tốt thì nhất định phải luyện ! Cứ lấy đại Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử ra so sánh cũng được, thời điểm Triệu Phổ dạy Tiểu Lương Tử một chút cũng không mềm lòng, mùa đông cũng phải đứng trong tuyết luyện nội công. Tiểu Tứ Tử thì ngược lại, xuân về hoa nở, nó mới đứng trung bình tấn một chút Triệu Phổ đã chạy đến xoa xoa bóp bóp đủ thứ."

 

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau cười. Hồi trước Công Tôn đánh chết cũng không chịu thừa nhận Triệu Phổ là cha Tiểu Tứ Tử, bất quá chỉ là ngoài miệng không nhận thôi, trong lòng thì đã sớm nhận thức.

 

"Đúng rồi." Triển Chiêu đột nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi Bạch Ngọc Đường : "Hôm qua điếm tiểu nhị kia nói chưởng môn phái Thương Sơn có mấy nhi tử, nữ nhi với mấy lão bà?"

 

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười : "Sao ta nhớ được, bất quá phỏng chừng không ít."

 

"Nội đấu trong nhà có vẻ rất gay gắt đi." Triển Chiêu vuốt cằm, Bạch Ngọc Đường thấy hắn hình như nghĩ tới điều gì, hiếu kì : "Miêu nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy ?"

 

Triển Chiêu nghiêng người qua, ghé vào tai hắn nói :"Ta linh cảm lát nữa nhất định sẽ có tuồng hay !"

 

Bạch Ngọc Đường buồn cười : "Ai mà đoán được quá khứ hay tương lai. Xem ra không thể gọi ngươi miêu nhi nữa, nên đổi lại thành Miêu bán tiên được rồi."

 

Công Tôn đi đằng trước, thấy phía sau hai người kia cứ liếc mắt đưa tình, cũng rất thú vị. Bất quá bên người lại có cảm giác trống trống, Triệu Phổ không đi cùng, đi một mình hơi buồn .

 

Kỳ thật vừa rồi Triệu Phổ có nói muốn đi theo nhưng Công Tôn cố kỵ thân phận của hắn, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới không cho.

 

"Khụ khụ."

 

Công Tôn đang buồn thì nghe phía sau Triển Chiêu ho khan một tiếng.

 

Công Tôn quay đầu... đột nhiên nhìn thấy phía sau cách đó không xa có một người đang trốn trong một ngõ nhỏ.

 

Công Tôn dừng lại, thở dài rồi bước nhanh qua, vươn tay kéo người ra... còn không phải là Triệu Phổ sao.

 

Nguyên lai Triệu Phổ ở nhà nhìn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương 'tình chàng ý thiếp' sửa sang hài cốt, bất giác nhớ tới Công Tôn, vì thế vẫn là nhịn không được đuổi theo. Bất quá hắn lại sợ Công Tôn giận nên chỉ dám bám theo từ xa, ai dè... bị Triển Chiêu phát hiện .

 

Triệu Phổ vốn tưởng rằng Công Tôn sẽ đuổi hắn về, không nghĩ tới Công Tôn chỉ căn dặn hắn : "Điệu thấp một chút, lúc đó không được nói hưu nói vượn đấy."

 

Triệu Phổ vội gật đầu, hớn hở đi song song với Công Tôn.

 

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái... quả nhiên, hai người này đi cùng nhau nhìn thuận mắt hơn.

 

Bốn người được mời lúc sáng sớm, nhưng thời điểm đến Thương Sơn thì cũng đã gần trưa . Nhìn đại điện của phái Thương Sơn nằm trên đỉnh núi cao chót vót, Công Tôn nhăn mặt. May mà có Triệu Phổ cũng đi cùng, hắn cõng Công Tôn, dễ dàng dùng khinh công bay lên núi.

 

Đến trước cửa đại điện phái Thương Sơn, ngoài cửa cũng không có thủ vệ, nhưng đại môn lại khoá kín.

 

Bạch Phúc gõ cửa, có tiểu tư mở cửa, hắn thò đầu ra ngoài nhìn nhìn, khó hiểu : "Các ngươi tìm ai ? Gần đây trong nhà chưởng môn của ta có chút việc, nếu muốn bái sư thì sang năm đầu xuân thu nhận đồ đệ lại đến."

 

"Này." Bạch Phúc thấy hắn muốn đóng cửa liền ngăn lại : "Là Phan lão đại mời tiên sinh nhà chúng ta, phiền ngươi thông truyền một tiếng."

 

Tiểu tư mở cửa, bước ra nhìn mọi người rồi hỏi : " Tiên sinh nhà ngươi là ai?"

 

Bạch Phúc tâm nói phái Thương Sơn này nhiều chuyện quá, bất quá cũng không thể nói tiên sinh nhà hắn là Vương phi, phỏng chừng không bị hạ nhân mắng chết đã bị Công Tôn đánh chết : " Tiên sinh nhà ta là lang trung, đến chữa bệnh cho tam thiếu gia nhà ngươi."

 

" Vậy sao ?" Tiểu tư ý vị thâm trường gật đầu, hỏi : "Phan lão đại mời ?"

 

"Đúng vậy."

 

" Được... Các ngươi đợi chút, ta đi thông báo." Nói xong, nhanh như chớp chạy đi.

 

Đại môn "Rầm" một tiếng thật lớn, Bạch Phúc liền nhíu mày, quay lại nói với bọn Bạch Ngọc Đường : " Hạ nhân cái phái Thương Sơn này rất không quy củ ."

 

Mọi người ngược lại không để ý lắm, chỉ là lần chờ này cũng không phải là một chút.

 

Rất nhanh liền đến giữa trưa, mọi người nhìn nhau. Đã đợi gần nửa canh giờ, có đi vào thông báo thì cũng phải ra trả lời lâu rồi chứ nhỉ.

 

Ở đây là trên núi, mặt trời chói chang ngay trên đỉnh đầu, Triệu Phổ đau lòng bèn cầm tay áo giúp Công Tôn che nắng. Triển Chiêu quay qua nhìn Bạch Ngọc Đường, con chuột này lúc đầu còn nhàn nhã nhìn phong cảnh dưới chân núi, nhưng đợi 'một chút' xong thì mặt mày cũng sầm xuống.

 

Bạch Phúc lau mồ hôi, hỏi Bạch Ngọc Đường : "Ngũ gia, ta hoài nghi tiểu tư vừa rồi là thủ hạ của mấy vị phu nhân khác, hoặc là có người dặn không được mở cửa. Giờ phải làm sao đây ?"

 

"Gõ cửa lại đi."

 

Bạch Phúc gật đầu.

 

Công Tôn lắc đầu : "Ai, xem ra trưởng bối tranh đấu không tiếc hi sinh hậu bối, gia môn bất hạnh thật."

 

Triệu Phổ chịu hết nổi rồi _ Công Tôn là thần y, bao nhiêu người muốn mời còn mời không được. Mỗi ngày người xếp hàng ngoài Khai Phong phủ tìm Công Tôn xem bệnh có thể dài đến mấy con phố, có người còn không quản xa xôi vạn dặm tìm đến. Chỉ có người khác chờ Công Tôn nhà hắn, chưa từng có chuyện Công Tôn nhà hắn chờ bọn họ ? !

 

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chớp mắt, Bạch Ngọc Đường nhìn lại, này được chứ... nếu Triển Chiêu nói mình là băng sơn vạn năm thì lúc này Triệu Phổ phỏng chừng đã là dung nham rồi. Công Tôn thì ngược lại, rất bình thường. Trước kia lúc hắn từng làm lang trung dạo, có vài nơi rất mê tín, rõ ràng chỉ là bệnh vặt mà lại nói là bị quỷ ám, thà uống nước pha tro khiến bệnh tình tăng thêm cũng không chịu xem bệnh uống thuốc. Lúc ấy hắn đều kiên nhẫn giảng giải cho đối phương một hồi lâu, này thì tính là gì.

 

Bạch Phúc gõ cửa, tiểu tư kia lại thò đầu ra, nhìn mọi người : "Sao các ngươi vẫn còn ở đây? Phan lão đại nói, không cần các ngươi chữa bệnh." Nói xong, lấy ra mười lượng bạc ném xuống đất : "Này, đây là tiền chuẩn bệnh, đi nhanh đi." Nói xong, thì muốn đóng môn.

 

Bạch Phúc mặc kệ, tâm nói lão tử sợ ngươi chắc? Thương Sơn phái của ngươi là cái gì mà dám vô lễ như thế, quả thực không có giáo dưỡng ! Thôi chưởng môn của ngươi có lợi hại đến mấy thì cũng có thể lợi hại hơn bọn Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường không ? Chọn đại một người đằng sau cũng đủ để đánh đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

 

"Ngươi gọi đại tổng quản Phan gia ra đây." Bạch Phúc nói.

 

Tiểu tư bĩu môi : "Ai, ta nói các ngươi sao cứ dây dưa không ngớt vậy hả?"

 

"Không phải dây dưa không ngớt." Bạch Phúc chỉ hắn : "Ngươi chỉ là kẻ trông cửa, không xứng tiếp chuyện. Ta được đại tổng quản Phan gia mời đến, có về cũng là hắn mời về, Thương Sơn phái của ngươi thật vô phép."

 

"Ai đang ồn ào ngoài cửa?"

 

Lúc này, từ trong nhà truyền ra một tiếng giọng nói lười biếng.

 

"U, nhị thiếu gia." Tiểu tư lập tức thay đổi sắc mặt : "Có mấy tên người giang hồ giả dạng lang trung nói tới xem bệnh cho tam thiếu gia, ta đuổi đi mà bọn họ cứ không đi."

 

"Vậy sao ?" Người nọ đi ra ngoài : "Ngươi mở cửa ra, ta xem là loại người nào."

 

Tiểu tư mở cửa ra, mọi người liền nhìn thấy một nam tử khoảng hơn ba mươi đi ra.

 

Bởi vì trong nhà Thôi chưởng môn người lớn nhất là nhi nữ, vậy nên vị nhị công tử này kỳ thật cũng được xem như trưởng tử, bất quá trên giang hồ hình như cũng không có danh khí... hoặc là nói, có danh tiếng nhưng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường chưa từng nghe qua.

 

Thôi nhị công tử này vóc người khá lớn, hơi béo, gương mặt to tròn đôi mắt bé tí, bộ dạng cũng không tính là khó coi, đương nhiên, tuyệt đối không thể nói là dễ nhìn. Ăn mặc hoa lệ, từ trên xuống dưới nhìn cái đã biết là loại ăn chơi trác táng. Trên đai lưng gắn một viên ngọc dưới ánh mặt trời cứ loé lên chói cả mắt, bên hông còn dắt một thanh bảo kiếm nạm vàng khảm ngọc đủ thứ, nhìn không ra nổi hình dáng vốn có của kiếm. ( TK : Điển hình của bọn nhà quê khoe của :v )

 

Nhị công tử ngẩng đầu nhìn lập tức sửng sốt... Hắn vốn tưởng rằng chỉ là lang trung dạo không có gì đáng nói, nhưng bốn người trước mặt bộ dạng xuất chúng khí độ bất phàm, nhất định không phải người thường.

 

Đứng đằng trước là một người mặc trường sam màu xám, nho nhã lịch sự, tuấn tú thanh cao, có lẽ chính là vị thần y kia.

 

Đứng sau hắn là một nam tử mặc hắc y, cao lớn khôi ngô, diện mạo bá đạo ăn mặc tùy tính. Tay hắn ôm một hòm thuốc lớn, một đôi mắt sắc nhìn sang bên này, cũng không biết có phải do ánh nắng hay không mà lại có màu xám nhàn nhạt. Nhị công tử thiếu điều dụi mắt, tâm nói hai mắt người này hình như không đồng màu.

 

Công Tôn đã sớm phát hiện, chỉ khi Triệu Phổ đang mất hứng hoặc là tức giận mắt mới biến thành hai màu riêng biệt. Định trấn an hắn mấy câu, khuyên hắn đừng thượng hoả bất quá Triệu Phổ cái gì cũng nhịn được, nhưng thấy Công Tôn bị người ta coi thường thì hắn nhịn không được.

 

Nhị công tử quay sang bên kia, một người trẻ tuổi tuấn tú mặc lam sam đứng cách đó không xa, hắn chắp tay sau lưng cầm một cái bao dài dài, có thể là bội kiếm. Hắn theo bản năng nhìn nhiều một chút, người này tựa hồ tính tình ôn hòa, nho nhã tuấn lãng, dễ nhìn thật a... Đồng thời, nhị công tử lại cảm thấy nắng hôm nay hơi chói, hoặc là bản thân say rượu còn chưa tỉnh, nếu không sao mắt người trẻ tuổi này lại có màu vàng như một cặp đá mắt mèo vậy !

 

"Khụ khụ." Khí thế của Nhị công tử bất giác giảm xuống vài phần, lúc này hắn mới chú ý tới ở đằng xa còn một Bạch y nhân đứng cạnh vách núi. Một thân bạch y như tuyết, bộ dáng rất đẹp khiến hắn kinh ngạc, bất quá sắc mặt người nọ thì không dễ nhìn chút nào, đứng cách mấy trượng mà cũng cảm giác được hàn khí bức người. Mặt khác, trên tay người nọ còn cầm một cây ngân đao đặc biệt. Thanh đao này phong cách cổ xưa trầm tĩnh, thật đẹp... Vừa nhìn đã biết chính là bảo đao.

 

Nhị công tử tâm nói, những người này không giống lang trung gạt người bình thường, hình như là có bản lĩnh thật. Nghĩ đến đây, hắn khoát tay : "Các vị, đã làm phiền rồi, bất quá chúng ta đã tìm cao nhân trừ yêu để trị liệu cho Tam đệ, vậy nên...

 

"Chúng ta không phải ngươi mời đến." Triệu Phổ đã hết kiên nhẫn : "Kêu đương gia Thôi Kì Thủ ra đây, hoặc là Phan Lão đại _ người đã mời chúng ta đến đây."

 

Nhị công tử khóe miệng giật giật, tâm nói người này không mở miệng thì thôi nhưng sao mở miệng một cái liền kiêu ngạo như vậy : "Cha ta cũng không phải người mà muốn gặp là có thể gặp ."

 

Công Tôn thấy không khí có chút khẩn trương, lại nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu _ tâm nói không xong rồi. Ba người này đừng nhìn bình thường dễ nói chuyện, bất quá nếu bàn về tính tình thì chả ai hiền lành gì. Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đã muốn trở mặt, ngay cả Triển Chiêu cũng có vẻ không vui.

 

"Dù sao cũng đã đến, ta vào xem cũng không ảnh hưởng gì ?" Công Tôn nhẫn nại thương lượng với hắn.

 

"Thần y, xưng hô như thế nào?" Nhị công tử hỏi.

 

Công Tôn nghĩ nghĩ, cũng không thể nói Công Tôn Sách, còn chưa mở miệng thì Triệu Phổ nói : "Cửu Sách."

 

Công Tôn liền lấy gót chân đạp Triệu Phổ.

 

"Ha ha." Nhị công tử cười gượng hai tiếng : "Chưa từng nghe qua, không dối gạt các hạ, ta căn bản cũng không tin cái gì mà thần y. Đám lang trung đều là gạt người, mau đi đi."

 

Nhị công tử nói một câu, nguyên bản Công Tôn đang định làm người hoà giải... Giận !

 

Công Tôn chỉ biết là Triệu Phổ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều là tính tình không tốt, mà lại quên trong bốn người tính tình của hắn mới là xấu nhất. Công Tôn cũng như Bạch Ngọc Đường, có kiêng kị. Nếu Bạch Ngọc Đường kiêng kị nhất là người khác nói hắn đẹp thì Công Tôn kiêng kị nhất chính là có người dám nói hắn y thuật không tốt.

 

Triệu Phổ thấy hai mắt Công Tôn nhíu lại, thầm nghĩ một tiếng không tốt, rất muốn túm hắn lại nhưng chỉ có thể im lặng. Công Tôn lạnh lùng nhìn nhị công tử : "Y thuật của ta tốt hay không thì cũng không cần lo chết đói, dù sao ta cũng không dựa vào quyền cước để kiếm cơm. Bất quá ngươi, nếu ngươi là đương gia tương lai của phái Thương Sơn thì ta đây chỉ có thể nói Thương Sơn phái kiến thức nông cạn, không có mắt nhìn người. Huynh đệ nội đấu còn lâu mới làm được trò trống gì, nhất định sẽ lưu lạc võ lâm bị giáng thành một tiểu môn phái hạ tam cửu lưu."

 

"Ngươi dám nói Thương Sơn phái ta là tiểu..." Nhị công tử cả kinh há to miệng, hiển nhiên cũng tức giận, cả cái mặt bánh bao đỏ ửng.

 

Bất quá luận múa mép khua môi, ai qua nổi Công Tôn. Hắn cười nhạt một tiếng : "Không phải nói các ngươi là tiểu phái mà là nói ngươi tiểu tâm nhãn. Huynh đệ ngươi bệnh nặng đến vậy, ngay cả tỷ phu ngươi cũng tự biết mà đi chung quanh nhờ người thỉnh lang trung về cho hắn chữa bệnh, còn ngươi lại một mực ngăn trở. Ta biết, luận học thức võ công có lẽ ngươi kém xa Tam đệ của mình cho nên mới ghen tị không muốn hắn được chữa khỏi. Bụng dạ hẹp hòi như vậy thì sao mà làm nổi đại sự. Ngươi từng nhìn thấy con sâu chưa lông? Béo ục béo ịch to một cục, kỳ thật não của nó còn không bằng hạt vừng, mà con kiến nhỏ như mà lại hiểu được huynh đệ thân cận đoàn kết chung sức, cho nên con sâu lông vụng về kia lúc nào cũng bị con kiến xé nhỏ ra tha về tổ."

 

"Ngươi..." Nhị công tử chỉ vào chính mình : "Ngươi dám nói bản công tử ngu ngốc ?"

 

Công Tôn buồn cười : "Ta đang nói con sâu lông, nhị công tử có nhũ danh vậy à ?"

 

"Ngươi, hảo ngươi tên thư sinh không biết điều, hôm nay ta không giáo huấn..."

 

"Phóng nhi ! Không được vô lễ !"

 

Lúc này, từ trong nhà lại truyền ra một tiếng nói già nua nhưng lại mang theo vài phần uy nghiêm .

 

Nhị công tử nhìn vào cửa, vừa thấy người đến lập tức ủ rũ, khoanh tay đứng một bên : "Phụ thân..."

 

Lúc này, đại môn lại mở ra. Một lão giả tóc xám tay dắt một tiểu nam hài chừng sáu bảy tuổi đi ra.

 

Mọi người nhìn tiểu nam hài kia, đứa nhỏ này có một đôi mắt to, làn da trắng nõn vóc người cũng không tồi, có vẻ lanh lợi, vô cùng thảo hỉ. Mà lão giả tóc xám cầm tay bé cũng là tinh thần sáng láng, tướng mạo xuất chúng.

 

Triển Chiêu chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy hắn có chút quen mắt, tâm nói không xong ! Đừng nói là người quen chứ. Nhưng...

 

Nhìn kỹ lại, Triển Chiêu nhíu mày. Lão nhân này đúng là quen mắt, hơn nữa, vừa mới thấy ngày hôm qua _ xác thực Triển Chiêu đã nhìn thấy hắn trong ảo giác. Sau khi hồng y nữ tử nọ thắt cổ có một thiếu niên trẻ tuổi chạy ra mở cửa... Vật đổi sao dời, thư sinh năm đó nay lại trở người đứng đầu một môn phái. Triển Chiêu âm thầm lắc đầu, án tử năm đó và lí do trong Thôi phủ vẫn còn nhiều oan hồn lảng vảng như vậy, nhất định là có liên quan tới hắn, mà hắn cũng có lẽ là người duy nhất biết chuyện.

 

"Tiên sinh giáo huấn rất phải." Lão giả đi ra, cung kính chắp tay với Công Tôn : "Tại hạ Thôi Kì Thủ, dạy nhi tử không nghiêm, mong tiên sinh bỏ qua cho hắn trẻ người non dạ nên mới vô lễ, lão hủ thay hắn bồi tội." Nói xong, quay lại nghiêm khắc quát nhị công tử : "Thôi Phóng, còn không lại đây bồi tội ?"

 

Thôi Phóng tâm không cam lòng không nguyện đi tới, bất quá có thể nhìn ra hắn rất sợ Thôi Kì Thủ, chắp tay với Công Tôn : "Tiên sinh chê cười."

 

Công Tôn là người nhã nhặn, vị Thôi Kì Thủ hoàn toàn khác với hình ảnh thô lỗ vũ phu trong tưởng tượng, lại càng không có vẻ gì là ngang ngược không ai bì nổi, cũng cảm thấy vừa rồi bản thân đúng là hơi quá phận, liền chắp tay : "Thôi chưởng môn."

 

Lúc này, tiểu hài nhi nọ chạy lại, ngẩng mặt hỏi Công Tôn : "Tiên sinh tiên sinh, ngươi là thần y sao ? Ngươi có thể chữa khỏi cho tiểu cữu của ta không?"

 

Công Tôn khẽ cười : "Ta sẽ hết sức."

 

"Ách, tiên sinh..."

 

Ai mà biết, sau khi Thôi Kì Thủ tạ tội với Công Tôn liền mở miệng :"Ta đã thỉnh Mậu Tuất chân nhân đến chữa cho nhi tử rồi."

 

Công Tôn hiểu rõ cười cười : "Hắn đuổi quỷ, ta xem bệnh, không ảnh hưởng."

 

"Nhưng là..."

 

"Hình như Thôi chưởng môn có vẻ chắc chắn Tam công tử là bị quỷ ám mà không phải sinh bệnh ?" Triển Chiêu cảm thấy có chút kỳ quái, Thôi Kì Thủ này sao vậy nhỉ.

 

Sắc mặt Thôi Kì Thủ trắng bệch, còn chưa mở miệng thì nghe có giọng nói lạnh băng nói một câu : "Từng gặp quỷ nên sợ đi đêm sao ? Cũng khó trách."

 

Thôi Kì Thủ kinh hãi mở to mắt ngẩng đầu, theo tiếng nhìn qua thì thấy người nói chuyện là Bạch Ngọc Đường đứng cách đó không xa.

 

Triệu Phổ vỗ vỗ Công Tôn : "Chúng ta đi thôi, không việc gì phải cầu xin để mà chữa bệnh cho người ta. Chết cũng là chết con hắn, tốt nhất là chết hết, lưu lại mấy cái bao cỏ bại (tán gia bại sản) sạch gia nghiệp của hắn càng tốt. Ngươi cứu người không cần cứu thì có cứu được cũng vô dụng ."

 

"Ai, khoan đã..." Thôi Kì Thủ vội ngăn Công Tôn lại, đồng thời, hai mắt hắn không chuyển nhìn chằm chằm ngân đao trong tay Bạch Ngọc Đường, thật lâu sau mới hỏi : "Các hạ... có phải họ Bạch không?"

 

Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường _ quả nhiên !

 

Bạch Ngọc Đường không nhớ _ mình có từng gặp qua Thôi Kì Thủ sao ? Thấy hắn hỏi, trả lời : "Đại môn Thương Sơn phái quả thật rất cao, đã đượclĩnh giáo."

 

"Ai nha !" Thôi Kì Thủ : "Ngươi là Bạch ngũ gia Bạch Ngọc Đường? Ta nhớ ra rồi, ta từng gặp ngươi... Đúng là khách quý. Thiên Tôn vẫn khoẻ ? Đã lâu ta không gặp Thiên Tôn ."

 

Mí mắt Bạch Ngọc Đường hơi giật giật, Triển Chiêu lộ ra vẻ mặt _ tới đi!

 

Bạch Ngọc Đường đành phải gật đầu : "Sư phụ vẫn khoẻ."

 

"Mau vào trong, thỉnh thỉnh." Thôi Kì Thủ lôi kéo Công Tôn: "Thần y, sao ngươi không nói sớm là Bạch ngũ gia giới thiệu. Đến đến, mau cứu nhi tử ta với !" Nói xong, không để ý tới Triệu Phổ mặt đen thui nhìn chằm chằm tay Thôi Kì Thủ cầm tay Công Tôn, dẫn Công Tôn vào Thương Sơn phái.

 

Mọi người vào cửa, Triển Chiêu lấy cánh tay đụng đụng Bạch Ngọc Đường : "Danh hào Bạch ngũ gia nổi tiếng thật nha, ngươi đoán coi lần sau lấy đại danh của ngươi đi ăn mì có thể được cho nhiều hơn một chút không ?"

 

Bạch Ngọc Đường vô lực nhìn Triển Chiêu.

 

Cách đó không xa trên cây, Ân Hầu cau mày nhìn Thiên Tôn: "Không phải ngươi nói không biết Thôi Kì Thủ sao?"

 

Thiên Tôn chống cằm cũng là vẻ mặt phức tạp: "Ta không biết thật mà !"

 

Ân Hầu vươn tay đè đầu hắn: "Đầu heo!"

 

Chân mày Thiên Tôn dựng đứng : "Họ Ân chết tiệt, hôm nay lão tử lột da rút gân ngươi!"

 

"Sợ ngươi chắc?"

 

"Nạp mạng đi !"

 

Tiểu tư Thương Sơn vừa đóng cửa liền cảm giác âm phong xẹt qua, theo bản năng chà xát cánh tay _ vừa rồi hình như có hai bóng người, sao nháy mắt đã biến mất rồi !

back top