Quỷ Hoàng Phi

Chương 52

Lúc Diệp Cẩn Huyên vào cung, Triệu Tễ đang mang theo Lý Nguyên Dịch cùng hai gã thị vệ, còn có mấy thái giám thân cận hầu hạ, dẫn đầu đi tới liền thấy Diệp Cẩn Huyên đã quỳ gối trước cửa tẩm cung.

 

Trăng vừa lên cao, gió thổi nhẹ, Diệp Cẩn Huyên mặc áo quần đơn bạc quỳ gối trước cửa tẩm cung nguy nga lộng lẫy, thân thể run rẩy, trái ngược với vẻ sang trọng cao quý thường ngày, áo lụa trắng nhếch nhác, trên người không một chút trang sức chói mắt, dưới ánh trăng mông lung lộ thân hình mỏng manh, đáng thương khổ sở.

 

Triệu Tễ liếc nhìn qua, trong mắt thoáng qua một chút hứng thú: mặc dù thường ngày Diệp Cẩn Huyên thoạt nhìn dịu dàng uyển chuyển, nhưng hắn vẫn biết tính tình che giấu bên trong nàng là ương ngạnh ác độc, hơn nữa trang phục của Diệp Cẩn Huyên từ trước đến giờ đều hoa lệ cao quý. Triệu Tễ không ngờ khi nàng rút đi thân trang phục này lại có thể quyến rũ nhân tâm như thế . . . . . .

 

Triệu Tễ suy nghĩ, bước nhanh về phía trước đỡ dậy nàng, thuận tay ôm nàng vào lòng, bàn tay tùy ý nắn bóp trên người nàng, cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt trên thân thể mềm mại của nàng, bất giác thần hồn Triệu Tễ nhộn nhạo: "Huyên Nhi làm sai chỗ nào? Cho dù có lỗi, khi trẫm thấy bộ dáng đáng thương này của nàng, cũng không trách phạt được!"

 

Triệu Tễ vừa nói xong, liền hung hăng bấm vú Diệp Cẩn Huyên hai cái, trong mắt dâng lên một chút thoả mãn.

 

Lúc đầu Diệp Cẩn Huyên nghe Triệu Tễ nói như tung bay trên đám mây, sau lại bị hung hăng bấm vú, một trận đau đớn kéo tới, thân thể nàng không khỏi run lên, khóe mắt rơi xuống hai giọt lệ long lanh trong suốt, bỗng nhiên phản ứng kịp, cảm nhận được bàn tay Triệu Tễ đang vuốt ve trên người nàng, không chịu nổi hành động đó, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi hoảng hốt nhìn Triệu Tễ: "Hoàng thượng. . . . . . Ngài. . . . . ." Tay Hoàng thượng sao lại. . . . . . sao lại đặt ở nơi đó, vẫn còn đặt ở đó không di chuyển. . . . . . Hoàng thượng đang làm gì vậy? Trong kinh hoảng, Diệp Cẩn Huyên cảm giác thân thể mình theo ngón tay Triệu Tễ từ từ dâng lên khát vọng và ngược ngùng lo lắng, thân thể hết sức khó nhịn, không tự chủ leo lên người Triệu Tễ—— loại cảm giác khó nhịn này khiến nàng càng thêm kinh hoảng lo lắng!

 

Diệp Cẩn Huyên băn khoăn lúng túng lấy lòng Triệu Tễ, trong mắt hắn thoáng qua nhất một sắc dục cuồng dã, một vốc ôm lấy Diệp Cẩn Huyên sải bước vào trong tẩm cung, vừa đi vừa lạnh giọng ra lệnh cho Lý Nguyên Dịch: "Phái người bảo vệ cửa tẩm cung, không có lệnh của trẫm, không cho phép bất luận kẻ nào vào!"

 

Lý Nguyên Dịch cúi đầu, chắp tay, cung kính nói: "Dạ!"

 

Nhìn cửa tẩm cung đóng lại, An công công - thái giám phục vụ tùy thân của Triệu Tễ thấy vậy khó hiểu nhìn về phía ánh mắt sâu xa của Lý Nguyên Dịch, hỏi "Lý đại nhân, hoàng thượng làm sao vậy? Sao lại như vậy. . . . . ." Hắn chưa từng thấy qua bộ dạng này của hoàng thượng, sao lại vội vàng như vậy?

 

Lý Nguyên Dịch kéo môi cười một tiếng, nhìn về phía An công công, ánh mắt lạnh lẽo khác thường: "An công công, không phải ngươi vẫn nói hậu cung của hoàng thượng trống không, nghi ngờ thân thể hoàng thượng có vấn đề sao? Bây giờ ngươi có thể yên tâm!"

 

Lý Nguyên Dịch nói xong, nhìn sắc trời một chút, nói với hai thị vệ sau lưng: "Các ngươi canh chừng ở đây, lát nữa ta tới tìm hoàng thượng, không nên để lỡ chính sự!" Mỗi lần Hoàng thượng chơi như vậy không đến một canh giờ là không xong việc, chỉ cầu thân thể Diệp đại tiểu thư này không quá vô dụng, ngộ nhỡ chơi chết, sẽ mang một phen phiền toái lớn!

 

Lại nói Diệp Cẩn Huyên bị Triệu Tễ ôm vào tẩm cung vừa kịp phản ứng, trong mắt tràn đầy vui mừng, hoàng thượng không trách tội nàng, còn ôm nàng vào tẩm cung, vậy có phải hay không mình vẫn có thể trở thành hoàng hậu? Vãng Sinh Thành chủ này . . . . . . Mình còn có cơ hội. . . . . .

 

Trong lòng Diệp Cẩn Huyên đang vui mừng chợt có một luồng sóng đánh thẳng tới, nàng vừa định ngẩng đầu xác định, thân thể bỗng nhiên bay vút lên, nàng chưa kịp phản ứng, đã ngã ầm trên Long Sàng.

 

Vừa té xuống, xương toàn đau đớn vì bị va chạm, trong đầu nàng cảm giác trống rỗng, hồi lâu, nàng mới phản ứng được, ngẩng đầu lại thấy Triệu Tễ đã đi tới trước mặt, trong mắt lóe lên tơ máu đầy dã tính hung hăng nhìn chằm chằm nàng, giống như dã thú khát máu đang nhìn một con dê con mỹ vị. Nàng bị dọa đến cả người run lên, gấp rút bò lên tới, ngã quỵ trên giường, hướng Triệu Tễ không ngừng dập đầu: "Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng. . . . . ."

 

Triệu Tễ thấy nàng nằm rạp trên giường không ngừng cầu xin tha thứ, sắc dục trong mắt càng đậm, một tay dùng lực nắm chặt cằm Diệp Cẩn Huyên khiến nàng ngẩng đầu lên, ép Diệp Cẩn Huyên nhìn hắn, một tay khác là từ từ vuốt lưng nàng êm ái dụ dỗ: "Trẫm thích nàng còn không kịp, sao có thể lấy mạng nàng được? Yên tâm, chỉ cần nàng có thế để cho trẫm hài lòng, trẫm nhất định sẽ để cho nàng sống thật tốt. . . . . ."

 

Triệu Tễ cố ý dùng âm thanh thật êm ái nhưng lúc nghe vào tai Diệp Cẩn Huyên lại giống như ma quỷ đòi mạng, nàng hoảng sợ không dứt, khóc thút thít cầu xin tha thứ: "Hoàng thượng, thần nữ sai rồi. . . . . . Hoàng thượng tha mạng. . . . . ."

 

Triệu Tễ thấy nàng khóc đến hoa lê đẫm mưa, bộ dáng hoảng sợ, cười ha ha hai tiếng, một tay tiếp lấy nàng đẩy tới, lật người chận thân thể nàng, xé rách áo mỏng của nàng.

 

Áo ngoài Diệp Cẩn Huyên bị Triệu Tễ xé toang, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn mịn màng, nơi đẫy đà mềm mại trước ngực bị yếm đào bao vây vì nàng giãy giụa mà đung đưa, lộ ra dáng vẻ mê người. Triệu Tễ thấy vậy, gian nan nuốt hai ngụm nước miếng, tơ máu trong mắt càng đậm hơn, đôi tay không bóp loạn trên người nàng, lời trong miệng hết sức dâm tà.

 

Diệp Cẩn Huyên chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi chưa lấy chồng, sao có thể chứng kiến được “trận chiến” nào bực này? Hai chân lại bị áp chế, trong lúc nhất thời chỉ còn đôi tay có thể vung loạn ngăn cản, miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Triệu Tễ thấy nàng áo rách quần manh té nằm dưới người mình, lộ mảng lớn da thịt trắng noãn, đôi mắt đẫm lệ nhẹ nhàng giãy giụa cầu xin tha thứ, thú tính càng bộc phát, chỉ thấy hắn nhấn ở đầu giường một cái, Long sàng liền rơi thẳng đứng xuống dưới đất!

 

Bên ngoài, đám người An công công trông chừng ngoài cửa lúc đầu còn nghe được tiếng Diệp Cẩn Huyên kêu gào cầu xin tha thứ, đến lúc này lại không còn tiếng động. An công công không khỏi có chút lo lắng!

 

Hắn đối với chuyện đã xảy ra ở Ngọc Lâm uyển cũng có nghe thấy, nhưng Diệp Cẩn Huyên là con gái của Diệp thượng thư, thân phận đặc biệt, hoàng thượng tuyệt đối không thể tự mình xử phạt! Diệp Cẩn Huyên mới vừa rồi kêu gào cầu xin tha thứ chắc là bị hoàng thượng đánh, hoàng thượng đánh mấy cái hả giận thì không có gì, chỉ là sao bây giờ không một tiếng động. . . . . . Có thể hay không. . . . . . Nếu mất mạng người, sợ là khó giao phó với Diệp thượng thư!

 

An công công như kiến bò trên chảo nóng, hắn đang đi tới đi lui, bỗng nhiên dừng chân lại, trong mắt thoáng qua kiên quyết, giống như xuống quyết định gì đó, cất bước về phía cửa tẩm cung, nhưng mới vừa bước hai bước, lại bị hai người thị vệ Lý Nguyên Dịch để lại một trái một phải chặn lại: "An công công, không có lệnh của hoàng thượng, bất luận kẻ nào cũng không được vào."

 

An công công trợn to hai mắt nhìn bọn họ, giọng lanh lảnh nói: "Ta phục vụ hoàng thượng, các ngươi chỉ là thủ hạ của Lý đại nhân cũng dám cản ta?"

 

Mặt hai người thị vệ này không chút thay đổi, con ngươi lạnh lẽo như nhau, giống như người sắt, cả người không hề có nhiệt độ: "An công công không nên ép chúng tôi ra tay!"

 

"Hải u! Các ngươi là cái gì? Dám nói với ta như vậy sao? Không muốn sống. . . . . ."

 

An công công còn chưa dứt lời, một người trong đó đi qua, An công công liền té ở cửa tẩm cung.

 

"Tại sao lại đánh hắn hôn mê?"

 

"Chỉ như vậy mới có thể cứu hắn một mạng!"

 

"Ngươi thật tốt bụng!"

 

Hai người người áo đen nhìn nhau hừ nhẹ, quay mặt đi nơi khác, gương mặt trẻ tuổi cương nghị trong bóng tối nguội lạnh.

 

Trăng sáng từ từ di chuyển qua nóc nhà, ánh sáng lấp lánh trong suốt vẩy khắp nhân gian, bóng cây loang lổ, chiếu vào bàn đá xanh trên mặt đất nguội lạnh trước tẩm cung, một trận gió thổi qua, cành cây đung đưa, trong tẩm cung Hoàng đế nguy nga, ánh đèn dưới ánh trăng mông lung yên tĩnh có chút quỷ dị!

 

Không biết qua bao lâu, Lý Nguyên Dịch từ bên ngoài sải bước đi vào, hắn đi tới cửa tẩm cung, hai người giữ cửa lập tức cung kính chắp tay nói: "Lý đại nhân!"

 

"Ân!" Hắn gật đầu một cái, nhìn về phía An công công nằm trên đất, con mắt sắc bình tĩnh hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"

 

"Hắn muốn xông vào tẩm cung hoàng thượng, thuộc hạ vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh ngất hắn!"

 

Lý Nguyên Dịch nghe xong, hừ lạnh một tiếng: "Không nhìn rõ vị trí của mình, thứ người như thế chết cũng không có gì đáng tiếc." Nói xong, cất bước vào trong tẩm cung, hai người người áo đen trở về vị trí cũ của mình, cung kính đứng hầu.

 

Lý Nguyên Dịch nhẹ nhàng gõ cửa tẩm cung, ngón tay đẩy cửa ra, nhẹ giọng hô: "Hoàng thượng, đã đến giờ!"

 

Hô xong, hắn liền thối lui đến bên dưới bậc thang, lẳng lặng đứng thẳng.

 

Chừng qua thời gian uống cạn nửa ly trà, trong tẩm cung truyền đến tiếng gọi lười biếng của Triệu Tễ: "Vào đi!"

 

Lý Nguyên Dịch nghe gọi, lập tức bước vào tẩm cung, mở cửa đi thẳng vào, hai người áo đen thị vệ sau lưng theo thật sát.

 

Bên trong tẩm cung, Triệu Tễ thoả mãn dựa nghiêng trên Long Sàng, vạt áo rộng thùng thình tản ra, tóc đen xõa trên lồng ngực to lớn trắng nõn, khóe mắt lộ ra một cỗ phong lưu tà mị, sau lưng lộ ra nửa thân thể nữ nhân, nữ nhân không mảnh vải che thân, trên người hiện đầy vết xanh xanh tím tím, có vết roi cũng có vết phỏng, đã không còn phân biệt ra màu sắc vốn có, tóc đen lượn lờ, đôi mắt khép chặt, sắc mặt tái nhợt như quỷ —— chính là Diệp Cẩn Huyên.

 

Triệu Tễ không chút nào thèm quan tâm thân thể Diệp Cẩn Huyên trần truồng, nói với Lý Nguyên Dịch đang tiến vào: "Cũng còn thở, ngươi xem một chút, đừng để nàng chết!" Bình thường luôn cảm thấy bộ dạng tiểu thư khuê tú đoan trang chơi không có tí thú vị nào, không ngờ lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được như vậy. Hắn không khống chế được, cho nên đem Diệp Cẩn Huyên chơi đến mất nửa cái mạng, nếu không phải Lý Nguyên Dịch nói đã đến giờ, sợ rằng hiện tại Diệp Cẩn Huyên đã là một thi thể rồi.

 

Lần này Triệu Tễ chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, thậm chí chuyện hôm qua bị kinh sợ cùng tức giận bị Lâm Lang uy hiếp cũng tiêu tán không ít.

 

Lý Nguyên Dịch đồng ý một tiếng, tiến lên đỡ Triệu Tễ dậy, lệnh người áo đen sau lưng thay hắn thay quần áo, rồi đi tới bên giường kéo tay Diệp Cẩn Huyên qua bắt mạch, lật mí mắt nàng, sau đó đút cho nàng một viên thuốc.

 

Triệu Tễ đã thay quần áo xong, một thân trường bào đỏ sậm thêu chỉ vàng, có lẽ vì vừa mới tận hứng, khóe mắt đuôi mày đều mang một chút xuân tình xinh đẹp, so với thường ngày càng tà khí mị hoặc hơn.

 

Lý Nguyên Dịch tiến lên phía trước nói: "Hoàng thượng, tánh mạng không lo, chỉ là vết thương trên người trong chốc lát không tốt lên được, nếu Diệp đại tiểu thư tỉnh lại sợ khó mà nói, có nên cho nàng một viên Vong Ưu Đan hay không?" Vong Ưu Đan dược tính mạnh mẽ, có thể lấy đi trí nhớ trong vòng ba canh giờ của người uống, Diệp Cẩn Huyên ăn Vong Ưu Đan, chuyện đã xảy ra tối nay sẽ quên hết toàn bộ, có thể giảm bớt không ít chuyện.

 

Ánh mắt tà khí của Triệu Tễ nhìn lên, hừ nhẹ một tiếng nói: "Không cần, đút Vong Ưu Đan thì chơi không vui rồi! Yên tâm, nàng sẽ không nói ra!" Nhớ tới bộ dạng Diệp Cẩn Huyên dừng giãy giụa, khổ sở không chịu nổi, sợ hãi vô dụng, đáng thương cầu xin tha thứ dưới thân hắn mới vừa rồi trong mật thất dưới mặt đất, hắn chỉ cảm thấy không kiềm chế được tâm tình nhộn nhạo, muốn nhào tới lần nữa.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

 

Nếu quên chuyện xảy ra lần này, một phen dạy dỗ của hắn không phải uổng phí sao?

 

Trong mắt Lý Nguyên Dịch chợt lóe lên vẻ buồn rầu: "Thần chỉ sợ khi Diệp đại tiểu thư tỉnh lại sẽ đem chuyện này uy hiếp hoàng thượng!" Chuyện Hoàng thượng ham mê loại ngược đãi quỷ dị này cực kỳ bí mật, ngoại trừ hắn và thủ hạ là hơn mười huynh đệ trực tiếp phục vụ cho hoàng thượng, ngay cả Tiền nhậm vương phi Tạ Hoằng Thanh cũng không biết.

 

"Nguyên Dịch, Diệp Cẩn Huyên tỉnh lại cũng tạm thời ở trong cung đi!" Triệu Tễ liếm liếm môi, cười như không cười nhìn Lý Nguyên Dịch, nói xong, xoay người đi ra ngoài :"Không còn sớm sủa rồi, mang theo nàng, chúng ta đi!"

 

Hai thị vệ áo đen tiến lên đem Diệp Cẩn Huyên quấn qua loa ở trong chăn rồi khiêng ra ngoài.

 

Lý Nguyên Dịch khó hiểu đuổi theo: "Hoàng thượng, ngộ nhỡ Diệp đại tiểu thư không phải Thiên Mệnh hoàng hậu thì sao?"

 

Con ngươi Triệu Tễ chợt lóe, bước chân có chút ngừng lại nói: "Trẫm là Hoàng đế, chẳng lẽ chỉ có thể có một hoàng hậu hay sao?" Những năm gần đây, từ khi biết mình có cái này chủng loại ham mê kinh người này, hắn dùng đều dùng nữ cô nhi nghèo túng hay kỹ nữ lầu xanh do Lý Nguyên Dịch đưa tới, hắn đã sớm chơi chán. Hôm nay nếm đến mùi vị của thiên kim tiểu thư khuê tú, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng không dứt, muốn ngừng mà không được, hắn không khỏi nghĩ nếu có thể đem Diệp Cẩn Huyên giữ lại bên người, muốn chơi liền lúc nào thì chơi, vậy thì không thể tốt hơn! Nếu Diệp Cẩn Huyên không phải Thiên Mệnh hoàng hậu, hắn cũng không keo kiệt sắc phong cho nàng một danh hiệu phi tử! Lý Nguyên Dịch nhìn sự thoả mãn và kiên quyết trong mắt Triệu Tễ, biết khuyên nữa vô dụng, liền theo thật sát Triệu Tễ, cùng nhau đi về phía lãnh cung.

 

Lãnh cung lụn bại, tường viện dưới ánh trăng hiện ra lốm đốm ánh sáng loang lổ, sơn trên tấm biển đã tróc ra từng mảng lộ ra từng vết đen xì, vào cửa, bên trong cỏ dại mọc thành bụi. Từ khi Triệu Tễ lên ngôi đã đem tất cả cung nhân trong lãnh cung chặt đầu hay cho nghỉ, lãnh cung hoàn toàn trở thành một nơi hoang tàn vắng vẻ!

 

Triệu Tễ đi đầu, Lý Nguyên Dịch giơ cây đuốc đi theo, một trong hai thị vệ áo đen sau lưng giơ cây đuốc, một người còn lại khiêng Diệp Cẩn Huyên đi sát đằng sau, mấy người xoay qua một mặt vách tường sụp đổ, giấu bên trong đám cỏ dại là một mật thất bí ẩn hướng xuống đất.

 

Mật thất hẹp dài, chỉ có thể cho một người đi qua, bên trong có bảy lần quẹo tám lần rẽ giống như mê cung, nhưng mỗi lần Triệu Tễ đều có thể nhận ra chính xác phương hướng. Không lâu sau, Triệu Tễ đã dẫn mấy người đi tới trước một cửa đồng, trên cửa đồng nặng nề dầy cộm là hai đầu lâu mở to trong miệng như muốn ngậm cả người đập cửa vào, dưới người đập cửa có riêng một hình trăng cong lõm xuống, dưới ánh sáng của cây đuốc sâu kín tản ra ý lạnh dày đặc!

 

Chỉ thấy Triệu Tễ móc từ trong lòng ra một viên ngọc, bẻ thành hai nửa, chia ra khảm vào vết lõm xuống, chắp tay trước ngực, trong miệng niệm mấy câu gì, kèm theo là một hồi tiếng động "Ùng ùng", cửa đồng từ từ mở ra, lộ ra cảnh tượng mây mù lượn lờ bên trong.

 

Triệu Tễ dùng tay áo vẫy vẫy mây mù lượn lờ, cất bước đi vào bên trong, Lý Nguyên Dịch thấy vậy vội tiếp Diệp Cẩn Huyên trong tay người áo đen sau lưng khiêng đi theo, mà hai người áo đen này lại ở ngoài cửa.

 

Từ từ đi vào trong, mây mù dần dần tản ra, cảnh tượng rõ ràng. Đây là một đại điện hình tròn, ánh sáng chiếu xuống mặt đất đen kịt, bốn phía là mười cái trụ lớn đen nhánh tản mát khí thế lạnh lẽo khiếp người, giữa bày một tòa Hắc Diệu Thạch Vương Tọa, trên vương tọa là một nam tử toàn thân áo trắng, thân hình anh tuấn nho nhã như tiên, chỉ là mặt nạ Khô Lâu (đầu lâu) trên mặt khiến hắn có thêm một chút ý lạnh.

 

Hắn ngồi ở trên vương tọa, con ngưoi đen nhánh lạnh lẽo thẳng tắp trừng mắt nhìn hư không, vẻ mặt mặt mê mẩn mà khổ sở, trong miệng hắn lẩm bẩm nhớ tới một bài thơ, mơ hồ có thể đọc là:

 

Hồi hồn xử, ký đắc vãng sinh tiền, lệ ngưng yên chi đào tố thủy, nhất thân khởi la chức vi hôi, nhất niên hựu nhất niên.

 

Giá thì tiết, hồng trần túy khanh kiểm, mãn tọa hồng nhan duy quân tú, phồn hoa tận xử thiều hoa điêu, uyển chuyển đáo nông biên!

 

Triệu Tễ cùng Lý Nguyên dịch rất cung kính quỳ rạp xuống trước vương tọa của hắn, cũng không dám mở miệng quấy rầy.

 

Nam tử trên vương tọa dường như không thấy, lặp đi lặp lại bài ca này trong miệng, ánh mắt càng ngày càng khổ sở, cuối cùng giọt lệ cũng rơi.

 

Sau hồi lâu, hắn rốt cuộc thấy được hai người quỳ trên đất, mắt chợt lóe, che giấu cảm xúc vô tận, chỉ còn lại lạnh lùng sâm nhiên, hắn từ trên cao nhìn xuống Triệu Tễ: "Ngươi đã đến rồi! Người để cho ngươi mang đến ngươi đã mang đến chưa?"

 

Triệu Tễ nghe hỏi, chợt cúi người xuống, nằm rạp trên mặt đất, nhẹ hướng về phía sau ra hiệu xin mời nói: "Mang đến, xin Quỷ Đế xem qua!"

 

Nam tử mặc áo trắng nghe vậy, ánh mắt nhẹ nhàng dời về phía cái bọc chăn trên đất, vẻ mặt lộ ra một chút không vui, tự nhiên thấy cô gái trong chăn lộ ra cánh tay bầm tím, ánh mắt của hắn đột nhiên thoáng qua một chút sát ý hung dữ, thân hình lóe lên đã đi tới bên cái bọc chăn bọc Diệp Cẩn Huyên. Chỉ thấy hắn cẩn thận đỡ Diệp Cẩn Huyên dậy, đưa tay vuốt đầu tóc rối bời của nàng, tiếp theo lại hung hăng đem Diệp Cẩn Huyên ném xuống đất.

 

Hắn ngồi dậy, trong mắt hiện lên dày đặc tức giận: "Đây chính là người ngươi mang tới?"

 

Triệu Tễ nghe vậy thì biết rõ Diệp Cẩn Huyên tuyệt đối không phải là Thiên Mệnh hoàng hậu, khi nam tử áo trắng căm tức nhìn hắn, hắn chỉ cảm giác quanh thân dâng lên một cỗ lạnh lẽo thấu xương, tay chân từ từ cứng ngắc, hơi lạnh thấu xương tràn ngập cả người, trên trán hắn nhỏ từng giọt mồ hôi lạnh, vội cúi người xuống thấp hơn, run rẩy nói: "Tễ đần độn, Diệp Cẩn Huyên chính là nữ nhi Diệp gia trong truyền thuyết, Thiên Mệnh Sở Quy hoàng hậu. . . . . . Không biết Quỷ Đế yêu cầu nên mang người nào tới?"

 

"Nàng? Nữ nhi Diệp gia trong truyền thuyết? Thiên Mệnh hoàng hậu?" Trong mắt nam tử mặc áo trắng bắn ra sắc lạnh thấu xương "Quả thật ngu không ai bằng!" Nam tử mặc áo trắng nói xong, đến gần Triệu Tễ, trong con ngươi lạnh lẽo lộ ra một chút giễu cợt :"Nếu ta nói một tháng trước Thiên Mệnh Hoàng hậu còn không phải là nữ nhi Diệp gia, mà là Vương Phi của ngươi—— Tạ Hoằng Thanh, ngươi có cảm giác thế nào?"

 

Triệu Tễ nghe thế, cả người run lên, đột nhiên nâng con ngươi không dám tin lên: "Không thể nào! Chuyện nữ nhi Diệp gia là người được thiên hạ bí truyền trẫm biết được đã vài chục năm rồi, Tạ Hoằng Thanh làm sao có thể. . . . . ."

 

Triệu Tễ trong kinh hoảng bật thốt lên chữ "Trẫm" Bạch y nhân cũng không để ý, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía hắn: "Tại sao không thể nào? Phàm nhân ngu muội, đó là do có người đoán trước biết được vận mạng quỹ tích của Tạ Hoằng Thanh mà chơi một trò xiếc!"

 

"Tạ Hoằng Thanh. . . . . . Hoặc là nói công chúa Thái Thanh, cũng chỉ là vận mạng kẻ tù tội. . . . . . Nàng là mang theo số mạng nguyền rủa đi tới thế gian, đời cuối cùng này càng đặc sắc hơn, thậm chí cả Cửu Trọng Thiên Thượng cũng nhúng tay. . . . . ."

 

Trong mắt Triệu Tễ thoáng qua khiếp sợ, sau đó trấn định lại: "Như vậy hiện tại phải làm sao? Chuyện nữ nhi Diệp gia là người được thiên hạ bí truyền không có thật sao?" Hắn quan tâm là ngôi vị hoàng đế của hắn vững chắc, mặc dù mệnh hắn đã định là Hoàng đế, cho nên cái nữ nhân có được thiên hạ này nhất định phải thuộc về hắn, nếu không, có một nữ nhân như vậy ở bên ngoài, luôn làm hắn lo lắng.

 

Nam tử mặc áo trắng hình như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn, khinh thường nhìn về phía hắn, khẽ xì một tiếng: "Ngươi cho rằng ngươi thật sự là chân mệnh thiên tử?"

 

"Nếu không phải công chúa Thái Thanh không muốn bị số mạng làm chủ, không tự lượng sức đấu pháp Cửa Trọng Thiên Thượng, ngăn cản vòng quay định mệnh, làm sao đến phiên ngươi, hiện tại hoàng đế phải là Triệu Sưởng. . . . . ."

 

Năm đó, vào thời điểm đầu thai, công chúa Thái Thanh không cam lòng, lấy sức một mình nghịch chuyển luân hồi, đấu pháp cùng Cửu Trọng Thiên Thượng, đầu thai đến Tạ gia, cũng phát thệ phá vỡ sự an bài của số mệnh, lúc này mới đưa Triệu Tễ gặp phải Tạ Hoằng Thanh, khiến hắn đạt được đế vị. . . . . . Nhưng tất cả những thứ này, cũng có thể nói là do Cửu Trọng Thiên Thượng một tay làm xiếc, bởi vì tất cả đều trở về quỹ đạo, hồn phách Tạ Hoằng Thanh chung quy cũng phải trở về Diệp gia, lần nữa lấy thân phận nữ nhi Diệp gia làm cho việc đời trở về vị trí cũ.

 

Mà người nọ là đã sớm chuẩn bị cho Thái Thanh công chúa một thân thể khác. . . . . .

 

Triệu Tễ nghe được có chút mơ hồ, lại nắm thật chặt điểm chính, Quỷ Đế nói, hoàng đế vốn phải là Triệu Sưởng, hắn là không xứng với ngôi vị hoàng đế, bởi vì cưới Tạ Hoằng Thanh cho nên mới bước lên ngôi vị hoàng đế, nhưng Tạ Hoằng Thanh đã bị Diệp Cẩn Huyên hại chết. . . . . . Tiện nhân này. . . . . . Triệu Tễ nghĩ tới, tàn nhẫn trừng mắt nhìn về phía Diệp Cẩn Huyên, trong nội tâm phẫn hận không dứt, nếu không phải Diệp Cẩn Huyên hại chết Tạ Hoằng Thanh, hắn đã sớm có thể Trường Sinh Bất Lão rồi. . . . . . Đúng rồi, Trường Sinh Bất Lão. . . . . . Hắn đột nhiên ngẩng đầu, trợn to con ngươi nhìn về phía nam tử mặc áo trắng, trong lòng hiện lên một cái ý niệm sinh động—— Quỷ Đế nói chỉ cần phong ấn hồn phách Tạ Hoằng Thanh, thì có thể dùng thân thể Tạ Hoằng Thanh làm thuốc luyện chế Trường Sinh Bất Lão Đan, sau lại bị Diệp Cẩn Huyên đổi phong Hồn đan thành độc dược lấy mạng Tạ Hoằng Thanh, lại bị nàng đẩy xuống lâu. . . . . . Sau, Quỷ Đế nói, cần dùng máu Diệp Lâm Lang làm thuốc dẫn. . . . . .

 

Triệu Tễ bật thốt lên: "Quan hệ giữa Tạ Hoằng Thanh và Diệp Lâm Lang là như thế nào?"

 

Quỷ Đế áo trắng không trả lời hắn, chỉ là trong mắt thoáng qua nụ cười: "Trên lưng của Thiên Mệnh hoàng hậu có một đóa Mạn Châu Sa Hoa dùng Địa ngục hỏa diễm dệt thành, đóa hoa này ngấm nước sẽ mở ra. . . . . ." Vì vậy mới biết Minh hoàng thâm tình bảo hộ hoàng hậu của hắn cỡ nào. . . . . .

 

Quỷ Đế áo trắng hung hăng nắm quyền, lớp băng trong mắt bắt đầu lan tràn, dần dần che mất một chút đùa cợt trong đó: "Còn lại không cần ta nói, ta chờ ngươi đưa Thiên Mệnh Hoàng hậu tới, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta, luyện chế Trường Sinh Bất Lão Đan cho ngươi, trợ giúp ngươi ngồi vững vàng trên cái ngôi vị hoàng đế này!" Triệu Tễ nghe nói, ánh mắt lóe sáng: "Dạ, Tễ biết nên làm như thế nào rồi, mười ngày sau yết kiến, Tễ sẽ mang đến tin tức tốt cho Quỷ Đế!"

 

"Đi đi!"

 

Màu trắng mị ảnh chợt lóe lên, Quỷ Đế đã khoanh chân ngồi trên Hắc Diệu Thạch bảo tọa, sương mù từ từ tụ tập xung quanh, cả vùng đất truyền đến tiếng vang ùng ùng, chờ Triệu Tễ tỉnh lại lần nữa, đã nằm trên cỏ ở lãnh cung, cách đó không xa là Lý Nguyên Dịch Hòa và Diệp Cẩn Huyên vẫn hôn mê bất tỉnh.

 

Lúc này, bên trong Ngọc Lâm uyển, Lâm Lang đứng trong sân nhìn ánh trăng sáng, vẻ mặt Quân Thương nghiêm túc đứng sau lưng nàng!

 

Lâm Lang quay đầu lại, ánh mắt nghi ngờ mà nặng nề: "Giữa tháng xuất hiện Thất Tinh Liên Châu, có phải sẽ có tai họa gì hay không?"

 

Quân Thương trấn an nhìn nàng : "Sẽ không! Thời gian không còn sớm, mau trở về ngủ đi!"

 

Lâm Lang gật đầu, hai người song song trở về của viện mình, nhưng không lâu sau, hai cái bóng đen theo thứ tự từ phòng ngủ của Lâm Lang cùng Quân Thương bay vút ra, hướng phía hoàng cung đi tới!

back top