Quỷ Hoàng Phi

Chương 72: Nguyệt Châu xuất thế

( Lâm Lang dần phục hồi trí nhớ )

 

Editor : Pé_nấm_xì_tai

 

Lâm Lang nghe đoạn đối thoại giữa Quân Thương và A Tử, trong lòng chợt trào lên tình cảm bi ai quen thuộc. Ước mong ban đầu của mọi người đều muốn biến thành Tiên, đơn giản là không hề lo ngại, muốn nắm trong tay sinh mạng của mình , trở thành Chúa Tể vận mạng mình, nhưng đến khi đã đạt được như ý nguyện thành Thần Tiên, có lẽ mới chân chính phát giác, những thứ kì bí mà bản thân chưa biết, hắc ám cùng quang minh đan vào sinh mệnh là tốt đẹp dường nào !

 

Nếu ngay cả chết cũng không thể , chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt !

 

A Tử yêu , nhưng thật ra ở sâu trong đáy lòng mơ hồ cảm thấy trong thế giới Thần Tiên quá mức lạnh đạm trống trải kìm nén sự theo đuổi đối với sinh mệnh mà mình đang sống!

 

Lâm Lang muốn khuyên A Tử, thế nhưng muốn mở miệng lại cảm thấy ngôn ngữ là như thế yếu ớt, Quân Thương cùng với các Thần Tiên khác bất đồng ở trong mắt A Tử tựa như cây cỏ cứu mạng tìm thấy ánh sáng, làm nàng bất chấp tất cả muốn bắt lấy để cõi lòng bản thân bớt tĩnh mịch , nếu nàng không chịu tỉnh ngộ, cố chấp không buông tha ,thì dù là người nào giải thích nàng cũng không hiểu tình yêu chân chính là gì ?

 

Nàng thở dài một tiếng, cũng không nói gì !

 

Trong lúc nhất thời, ba người đứng yên không tiếng động. Bỗng nhiên, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời chợt xẹt qua một đạo tia chớp, trong mây đen hiển hiện ra bóng dáng phóng đại kèm theo mặt nạ đầu lâu , âm thanh như lôi đình mang theo một cỗ hơi thở tà khí truyền đến: "Tử cô, hiện tại không động thủ, thì đợi đến bao giờ !"

 

A Tử nghe thấy âm thanh, toàn thân chấn động, tâm tình tràn ngập các loại phức tạp quấn quanh nhanh chóng tiêu biến, cách cái khăn che mặt, lộ ra nụ cười dữ tợn, hai cánh tay từ từ nâng lên, quanh thân gió lốc màu đen tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, nàng đứng ở trong mây đen, ống tay áo màu đen bị gió thổi hất tung bay cao, cả người tản mát ra sát khí dày đặc !

 

Lâm Lang hô: "A Tử. . . . . . . . . . . . "

 

Người kia mặc dù chỉ lộ ra mặt nạ đầu lâu, nhưng Lâm Lang nhìn một cái liền nhận ra đây chính là tên kia nam tử bạch y ngày đó ở trên đường gặp phải, trong lòng Lâm Lang bỗng nhiên chấn động: chẳng lẽ hắn chính là kẻ trong miệng mà Triệu Tễ cùng những chúng nữ yêu kia xưng tụng Quỷ Đế ?

 

Người này rốt cuộc có mưu đồ gì ?

 

"Ha ha ha ha. . . . . . . . . . " tiếng cười U Minh Quỷ đế dữ tợn từ bốn phương tám hướng truyền đến, kèm theo tia chớp chói tai, bốn phía xuất hiện vô số ảo ảnh vận bạch y , bỗng nhiên ảo ảnh hợp nhất, từ giữa không trung rơi xuống, phong thái ưu nhã vô hình trung trung mang theo áp bách làm cho người ta không rét mà run , "Quân Thương, hôm nay ta sẽ làm các ngươi hồn phi phách tán !"

 

Ngay sau đó nam tử bạch y xuất hiện trong nháy mắt, gió lốc quanh thân A Tử bỗng nhiên quét ngang, Quân Thương ôm Lâm Lang song song tránh ra, bay vút lên cao lật người một vòng, buộc vòng sáng bạch sắc quét qua quanh thân, gió lốc đen ngòm lập tức bị bức lui, tập kích về phía A Tử, A Tử khó khăn đỡ chiêu liền bị đánh bay ra ngoài, đụng vào trên một thân cây, cái khăn che mặt rớt xuống, nàng phun ra một búng máu, mềm oặt ngã xuống trên mặt đất.

 

A Tử chật vật cười khổ, rốt cuộc không thể đứng dậy nổi.

 

Quân Thương cuồng ngạo lạnh nhạt nói: "Vậy phải xem ngươi có đủ bản lãnh hay không !"

 

Nam tử bạch y công kích liên tiếp tới, bầu trời chìm sâu trong đêm đen bị Quân Thương cùng nam tử bạch y giao chiến mãnh liệt va chạm ra các loại màu sắc rực rỡ làm quang cảnh sáng rỡ như ban ngày. Quân Thương đem Lâm Lang ôm vào trong ngực, khẩn trương ôm chặt, rồi lại cẩn thận từng li từng tí như đang che chở một giọt sương mềm mại, dịu dàng chu đáo, nhiệt độ thân thể hắn xuyên thấu qua lớp vải mỏng manh trên người Lâm Lang có tác dụng xoa dịu trái tim phập phồng căng thẳng của nàng, khiến nàng ở giữa trận đấu kịch liệt đầy rẫy nguy hiểm lập tức trở nên bình tĩnh yên tâm !

 

Lúc này, Quân Thương cũng không thấy rơi vào thế hạ phong, thậm chí nam tử bạch y kia đã mơ hồ có xu thế không địch lại, nhưng bất chợt, nam tử bạch y rống to một tiếng, vô số ảo ảnh nhanh chóng xoay tròn, hơi ngừng lại thì đã từ một người chia làm bảy người.

 

Trong mắt Lâm Lang thoáng qua tia nặng nề, nhìn Quân Thương thấp giọng nói: "Chốc lát nữa, ta ứng phó hắn, chàng đi trước !" Phân Hồn Thuật thành bảy người nghĩa là thực lực hắn tăng lên gấp bảy lần, vừa rồi mặc dù Quân Thương không rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng chỉ có thể cùng hắn đánh ngang tay, lúc này đối phương lập tức tăng cường thực lực gấp bảy lần, Quân Thương tuyệt đối không thể địch lại !

 

Mâu quang Quân Thương sáng quắc như chim ưng nhìn chằm chằm đối diện U Minh Quỷ đế, cũng là trầm giọng không vui nói với Lâm Lang : "Nàng vẫn luôn như vậy khinh thường năng lực của ta ?" Hắn sẽ không bao giờ bỏ lại nàng, để cho nàng một mình đối mặt khốn cảnh !

 

Vì thế, hắn đã chuẩn bị đủ lâu !

 

Lâm Lang nghe hắn nói thế, trái tim dâng lên cảm giác xấu, nàng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Quân Thương: " Chàng . . . . . . . . . . ." Nàng không biết vì sao , khi nghe được hắn nói thế, nhìn đến chỗ sâu tròng mắt sắc bén hàm chứa nhu tình, trong lòng lo lắng càng thêm mãnh liệt hơn.

 

" Chàng . . . . . . . . . ."

 

Lâm Lang vừa mới mở miệng, đã bị Quân Thương cắt đứt, âm thanh Quân Thương không cho cự tuyệt: "Đứng ở phía sau ta !"

 

Quân Thương nói xong câu đó, thân hình nhảy một cái, trong nháy mắt ở quanh thân Lâm Lang thi triển ra một tầng ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, Lâm Lang muốn đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được , chỉ có thể ở trong màn hào quang, chăm chú nhìn bên ngoài Quân Thương cùng U Minh Quỷ đế gắt gao kịch chiến !

 

Quanh thân Quân Thương chậm rãi hiện lên một quầng sáng y hệt hỏa diễm, quầng sáng ngày càng mở rộng , bảy phân thân của U Minh Quỷ đế đã không thể địch lại.

 

Lâm Lang nằm ở trong màn hào quang , lệ quang trong mắt đã hội tụ thành sông, tầng tầng y hỏa diễm nhuốm đầy màu huyết sắc như pháo hoa nở rộ lộng lẫy ——《 Xích Dương Tinh Vũ Thiên 》! Năm chữ ở trong đầu Lâm Lang chợt lóe lên, Quân Thương tu tập lại là thuật pháp Chí Dương 《 Xích Dương Tinh Vũ Thiên 》, Lâm Lang hoảng sợ lắc đầu, 《 Xích Dương Tinh Vũ Thiên 》 cùng 《 Thái Âm Ngọc Hoa Thiên 》 cùng là thuật pháp tam giới chí cao, nhưng người trước mặt có nửa dòng máu yêu ma, căn bản không thích hợp tu luyện thuật pháp của Thần Tiên, tu luyện thuật ấy phần lớn sẽ tổn thương tiên nguyên, với tổn hại sinh mệnh cũng rất lớn, vài ngàn năm thậm chí tuổi thọ đáng lý là trường sanh bất lão nói không chừng sẽ rút ngắn mấy ngàn năm, hơn nữa, phương pháp này dùng một lần, sẽ tiêu hao nguyên khí khổng lồ, tương đương với đánh cuộc tính mệnh, cho nên từ trước đến giờ không được coi trọng !

 

Quân Thương lại có thể tu luyện pháp thuật cao cường như thế !

 

Trong mắt Lâm Lang đã tràn đầy kinh sợ, nàng bị vây trong màn hào quang kêu to: chúng ta chỉ cần chạy đi là tốt rồi! Chỉ cần ra khỏi cái huyễn cảnh này, ở nhân gian U Minh Quỷ đế tuyệt đối không dám xuất ra động tĩnh lớn , làm sao chàng cứ nhất định lấy an nguy tánh mệnh đi đọ sức với hắn ?

 

Lâm Lang bị Quân Thương kết thành lồng ánh sáng che chở, không nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng bên tai văng vẳng đều là một câu nói của Quân Thương " Đứng ở phía sau ta" . Hắn hết lòng bảo vệ khiến nàng cảm động cùng đau xót, nhìn hắn liều mạng cùng Quỷ Đế đọ sức , mà nàng lại không giúp được gì, lòng của nàng giống như bị nhéo thành một đoàn, đôi mắt bị nước mắt làm nhòe đi cũng không bận tâm lau đi, nàng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm bên ngoài màn hào quang là bóng dáng hai người tranh đấu, nhìn tay phải Quân Thương không ngừng biến hóa kết xuất vô số pháp ấn, từng cái giống như đều muốn dùng hết tánh mạng của hắn. . . . . . . . . . . . .

 

Quân Thương, đừng ... ...... ...... .....từ bỏ. . . . . . . . .

 

Lâm Lang lệ rơi đầy mặt, nàng không hiểu Quân Thương tại sao phải cùng này U Minh Quỷ đế tranh đấu ác liệt, thậm chí ngay cả tánh mạng của mình đều không để ý, nhưng nàng lại mơ hồ cảm thấy, hành động lần này của Quân Thương cũng là vì nàng !

 

Nhưng nàng mặc kệ là cái gì, nàng đều không cần, nàng chỉ muốn hắn bình an mãi mãi ở bên cạnh nàng là tốt rồi. . . . . . . . . . . . . .

 

Tâm đau đớn vô cùng, trước mắt Lâm Lang thoáng hiện qua vô hình ảnh xa xôi lại giống như gần ngay trước mắt——

 

"Ngươi là vị hôn thê chưa cưới của thái tử Thiên Tộc, sao lại không biết liêm sỉ,thấp hèn như vậy ?"

 

"Từ nay về sau, ngươi cứ sống ở trong cung Huyền Vũ, cho đến khi xuất giá. . . . . . . . ."

 

"Tiểu muội, thật không biết ngươi coi trọng Minh hoàng ở điểm nào ? Mặc dù Minh hoàng cũng coi như thân phận tôn quý, nhưng sao có thể cùng thái tử Thiên Tộc so sánh ?"

 

"Chỉ cần gả cho thái tử Thiên Tộc, tương lai ngươi chính là Thiên Hậu nương nương, thật là trời sanh bại hoại, bùn nhão không trát thành tường !"

 

"Chẳng lẽ các ngươi không biết sao? Mẫu thân nàng ta là yêu. . . . . . . . . . . "

 

"Không trách được ! Quyến rũ thái tử điện hạ không nói, còn đi quyến rũ Minh hoàng. . . . . . . . . . . . . . . . . . Tiện nhân!"

 

"Ha ha ha. . . . . . . . . . . . "

 

Mép váy họa tiết đám mây màu hạnh dừng ở trước mặt thiếu nữ đang nằm trên mặt đất, vô số trách mắng giễu cợt ào ạt mà đến, trong con ngươi thiếu nữ hòa nhã nhu thuận hiển hiện ra kiên quyết cùng quật cường, chợt đứng dậy hướng mọi người vây quanh nàng buông lời nhục mạ giễu cợt phát động công kích, hình như có vô số thiếu nữ y phục lộng lẫy bị đánh bay ra ngoài, nàng xem không rõ thần thái những người đó, nhưng cũng cảm giác được nét mặt bọn họ giật mình cùng không dám tin. . . . . . . . . . . . . . . . .Thiếu nữ chợt vận khởi tiên quyết, bất chấp tất cả xông qua Tiên vệ sâm nghiêm trong cung điện, đem uy phong của đám vệ sĩ tiên quan đánh cho hoa rơi nước chảy, một đường hướng Minh giới chạy đi —— Lâm Lang có thể cảm nhận được trong lòng thiếu nữ tràn ngập khổ sở cùng ý chí bất khuất, thời điểm toàn bộ thế giới cũng từ bỏ nàng, thầm nghĩ chỉ đến người nọ, chỉ cần người kia có thể ủng hộ nàng, là nàng có đủ sức lực chống chọi mọi thứ, cho dù là cùng thiên đế đối địch nàng cũng không sợ !

 

Nhưng mà khi đến Minh giới, thiếu nữ chứng kiến một màn hoang đường người nam tử mà nàng yêu đang tổ chức hôn lễ lập Minh Hậu, bức rèm che ngọc thúy, ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình, sắc thái đỏ tươi tràn ngập trong mắt nàng, nàng toàn thân bạch y, nhếch nhác đứng ở một bên, giống như là tế điện ( lễ truy điệu ) tình yêu của mình. Nàng mở to hai mắt nhìn nam tử mình thích nhất dắt tay tân nương đi tới, lướt qua nàng làm như không thấy, trong lòng nàng đau như cắt, nàng xông vào trong điện, trên người nam tử vận hỷ phục đỏ tươi đâm đau mắt nàng, nàng chống lại ánh mắt lạnh lùng của nam tử !

 

Nàng mặt mày nhàn nhạt, lại mang theo ngạo khí kiên quyết nói: " Cho ta một lời giải thích ! Ngươi rốt cuộc, có yêu ta hay không ?" Cho dù là trong phút chốc !

 

"Có cái gì phải giải thích, ngươi xuất thân từ Thần tộc, chẳng lẽ còn không hiểu ? Hơn nữa, từ xưa tới nay, Minh Hậu đều là xuất thân từ U gia!" Nam tử ôm lấy tân nương cười hạnh phúc làm sao, lạnh nhạt nhìn thiếu nữ nói, "Ngươi trở về đi ! Vui vẻ làm thái tử phi Thiên tộc của ngươi , Thiên Hậu nương nương tương lai !"

 

Nước mắt của nàng không báo trước lăn xuống, mềm nhũn ngã ở trên mặt thủy tinh trong Minh điện, nàng bị thiên binh thiên tướng chạy tới bắt giữ trở về, nàng không có giãy giụa, bởi vì sức chống đỡ của nàng như bị rút cạn, lòng của nàng đã chết, không còn có hơi sức đấu tranh , khi đó. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đứng ở trong điện tân lang trước mặt nàng trong lúc xoay người bỗng nhiên phóng đại, chiếu vào đôi mắt Lâm Lang , khuôn mặt tân lang một thân hồng y giống như đang ở trước mắt, cặp mắt lạnh nhạt không hề gợn sóng, đáy mắt không có một tia phập phồng —— đó là Quân Thương ?

 

Lâm Lang hóa thành cử chỉ điên rồ, muốn nỗ lực vùng vẫy thoát ra, lại rõ ràng cảm nhận được thiên binh thiên tướng kiềm chặt áp giải đi ,thiếu nữ trong lòng đầy khổ sở chua xót thầm nghĩ : Hắn, có phải hay không chưa từng yêu nàng ?

 

Đúng vậy ! Thời gian dài lâu tới vạn năm , dù là yêu sâu đậm cũng sẽ biến thành một loại tình cảm nhàm chán phai nhạt theo thời gian, trong thế giới Thần Tiên, ai sẽ thủy chung vẫn giữ chữ ‘’ yêu ‘’ trên môi đây?

 

Bọn họ đều cho rằng, tình yêu là rẻ mạt chỉ người phàm mới có tình cảm?

 

Ha ha. . . . . . . . . . . . . . . .Tại sao, tại sao cõi đời này lại không thể có một tình yêu vĩnh hằng bất biến chứ ?

 

Đến chết cũng không đổi có phải hay không đều là gạt người ?

 

Nàng lúc này, trong lòng bắt đầu hâm mộ người phàm, bởi vì sinh mạng phàm nhân ngắn ngủi, kiếp này không biết kiếp sau sẽ gặp lại hay không, cho nên, thời điểm bọn họ ở chung, đều biết dùng hết mọi cách yêu đối phương, bởi vì chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi , nói không chừng sau này đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không gặp lại !

 

Trên Lăng Tiêu điện , Thiên đế giận dữ, định đánh nàng vào luân hồi, hồn phi phách tán, thái tử Sùng Lăng vì nàng cầu tình, Thiên đế lần nữa hỏi nàng có nguyện ý gả cho thái tử hay không, vẫn như cũ bị nàng cự tuyệt!

 

Nàng nói: "Không thể cầu sở ái, nàng sống không còn ý nghĩa, không bằng quên đi quá khứ, rơi vào luân hồi chuyển thế !"

 

Thật ra thì, nội tâm của nàng đã sớm chán ghét thế giới Thần Tiên, lần này đi trước, trong lòng nàng như cảm nhận một loại trọng trách—— nghe nói, vị mẫu thân chưa từng gặp mặt chính là tình nguyện làm yêu quái cũng không chịu làm Thần Tiên !

 

Nàng nghe nói mẫu thân của nàng vốn tên là Ngạc Lục Hoa, nguyên thân vốn là bụi cây mai trong Ly Sơn , trải qua gió tuyết giá lạnh, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, thiên trường địa cửu mới tu luyện thành một thân nữ tử, nguyên nhân biến hóa sớm, cũng do pháp lực cao cường, hiện tại đám hậu bối Thần Tiên cũng có hơn một nữa trên con đường thành tiên đã từng được nàng chỉ điểm, cho nên được Thiên đế gọi lên thiên đình, phong nàng làm Thanh Hoa phu nhân, thống lĩnh Thiên Tộc bình định Yêu Giới phía tây, vốn là rất nhiều người biết mẫu thân đi đến phía tây, cũng ôm tâm tình xem náo nhiệt, nhưng không nghĩ, chỉ là nửa năm sau, Yêu Giới phía tay dưới thống trị mẫu thân vừa đấm vừa xoa đã dẹp yên, nhưng cũng là lúc này, mẫu thân của nàng hướng thiên đế từ chức, phiêu diêu trở về Ly Sơn !

 

Đối với cuốn ghi chép lại tư liệu về mẫu thân, trong《 tiên quan sách 》cũng chỉ có mấy dòng chữ, đại đa số, một vị cây già tinh nói cho nàng biết, nói là cây già tinh, thật ra thì cũng là một phần trong thần tiên, chính là mẫu thân giữ lại vị cây già tinh để chăm sóc nuôi sữa nàng trưởng thành. Nàng đã từng oán hận mẫu thân của mình nếu không cần tại sao còn sinh hạ mình ? Thế nhưng , trải qua thời gian dài đối với mẫu thân vứt bỏ nàng cùng không quan tâm oán hận trong nháy mắt dần tiêu tan, nàng bắt đầu hiểu tâm trạng của mẫu thân !

 

Cuối cùng, nàng đứng ở trên lãnh địa cai quản của hắn, không lưu luyến chút nào nhảy xuống luân hồi, tay áo tung bay trong lúc hồn phách bị lôi điện đánh tan thành từng sợi như lông vũ uyển chuyển mang theo ánh sáng nho nhỏ như tơ lụa bay xuống hoàng tuyền, sau đó chậm rãi hội tụ —— cuối cùng một cái chớp mắt, nàng nhìn thấy hắn trong đám người ngự phong mà đến ——

 

Quân Thương. . . . . . . . . . . . . .

 

Lâm Lang lệ rơi đầy mặt, trước mặt huyễn ảnh biến mất trong nháy mắt, nàng quan sát màn hào quang bên ngoài, đột nhiên thấy vầng sáng khổng lồ bắn tán loạn, Quân Thương cùng U Minh Quỷ đế song song rơi vào chấn động, hai người cùng phun ra máu tươi , U Minh Quỷ đế đã gắng gượng không dậy nổi, Quân Thương lại nhanh chóng lắc mình đi tới màn hào quang , vung tay lên một cái thu hồi vầng ánh sáng vây khốn Lâm Lang, một tay kéo nàng qua, vội vàng nói: "Lang Nhi, quang cảnh sẽ nhanh chóng tiêu hủy, chúng ta đi mau !"

 

Lâm Lang lúc này mới nhìn đến phía chân trời rách ra một đạo tia chớp tạo thành khe nứt, chính lúc này đang có xu hướng thu hẹp lại, những chúng nữ yêu kia đang dẫn theo Lâm Chính Dương vội vã xông ra ngoài.

 

Lâm Lang chợt thấy khóe môi A Tử chảy máu nằm một bên, ánh mắt ảm đạm như tro tàn, vội nói: "Đợi chút, ta mang theo A Tử!"

 

Quân Thương nghe vậy, nói: "Nàng đã là một phần của Ma tộc, sẽ không có chuyện gì!"

 

Nói xong, một tay nhanh chóng ôm lấy Lâm Lang vọt vào cái khe nhỏ chạy đi, sau khi ra ngoài, thân hình Quân Thương có chút bất ổn, lảo đảo rơi xuống đất, ngã xuống ở trên cầu Ngâm Nguyệt!

 

Lúc này, khí trời ban đêm gió lớn, dưới cầu mặt nước nhuộm dần ở trong màn đêm, cũng là một khoảng không gian đen kịt, hai người đột nhiên rơi ở trên cầu, Lâm Lang ngã nhào vào lồng ngực Quân Thương, Quân Thương che ngực ho sặc sụa !

 

Lâm Lang vội vàng đứng dậy nhào qua đỡ Quân Thương: "Quân Thương, chàng không sao chứ ?"

 

Quân Thương cảm nhận được cánh tay Lâm Lang run rẩy, nhìn trong mắt nàng tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi, cười cười, tay trái cuộn chặt dần mở ra : " Nàng xem đây là cái gì ?"

 

Quân Thương mở tay, bên trên là một khỏa có hình dạng trứng bồ câu lớn nhỏ , hạt châu lấp lánh dần hiện ra hào quang bảy màu, ở trong đêm đen nhu hòa cũng không chói mắt!

 

Lâm Lang ngẩn ra: "Nguyệt Châu!"

 

Nguyệt Châu là vật gia truyền của Tạ gia, nghe nói có công dụng chữa lành huyết nhục xương cốt, ba năm trước đây nàng đã đưa cho Triệu Tễ, hiện tại phải ở trong hoàng cung mới đúng, sao lại ?

 

Lâm Lang không hiểu nhìn về phía Quân Thương, Quân Thương lại ho khan hai tiếng nói: "Mới vừa huyễn cảnh không cảm thấy chút tà khí nào, chính là bởi vì công hiệu của viên hạt châu, nếu ta không có đoán lầm, hạt châu này gọi là Nguyệt Châu, tương truyền thời điểm Thanh Hoa phu nhân tu luyện dùng để thu thập linh khí thiên địa, không ngờ lại rơi vào trong tay U Minh !"

 

"Khụ khụ. . . . . . . . . " Quân Thương ho khan hai tiếng nói: " Nàng cùng Nguyệt Châu hơi thở gắn bó, chỉ cần đem Nguyệt Châu dung nhập vào trong cơ thể, sẽ có cơ hội khôi phục chân thân vốn có của nàng!" Lâm Lang lúc này đã khôi phục vốn là dung mạo Diệp Lâm Lang, cho nên, hắn suy đoán là đúng, viên Nguyệt Châu nhất định có thể khiến Lâm Lang khôi phục chân thân !

 

Lâm Lang nhớ tới ở trong huyễn cảnh nàng nhớ tới chuyện cũ, trong mắt có chút phức tạp: "Ta hiện tại rất tốt!" Nếu những cảnh tượng kia đều là thật, như vậy Thanh Hoa phu nhân Ngạc Lục Hoa chính là mẫu thân của nàng, hạt châu này chẳng lẽ là ?

 

Trong huyễn cảnh ,thiếu nữ dường như cùng với nàng tâm ý tương thông, lúc này Lâm Lang đã không phân rõ thiếu nữ kia là nàng, hay nàng là thiếu nữ đó—— theo cách nói Quân Thương, thật ra thì nên gọi là kiếp trước của nàng đi!

 

QuânThương cũng không biết Lâm Lang đã nhớ lại kí ức kiếp trước: "Hiện tại tất nhiên không được, phải chờ thương thế của ta khôi phục sau đó sẽ hộ pháp cho nàng !"

 

Nói đến thương thế của hắn, Lâm Lang vội nói: "Ta trước giúp chàng chữa thương !" Quân Thương bị trọng thương vô cùng nặng, không thể chậm trễ !

 

"Không vội ! U Minh cũng bị trọng thương nặng như ta, hắn mặc dù chưa đến nổi chạy không thoát , nhưng đại khái cũng muốn cần nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta trước làm xong việc, trở về chữa thương cũng không muộn !"

 

Quân Thương nói xong từ trong lòng móc ra ba giờ bình sứ giao cho Lâm Lang: "Đỡ ta đi dưới cầu!"

 

Lâm Lang thấy ba giờ bình sứ đều sững sờ, bình sứ ở trong huyễn cảnh nàng nhìn thấy Hồng Dược giao cho A Tử , bên trong chứa nguyên khí người sống, hành động lần này của Quân Thương chẳng lẽ là muốn cho người chết sống lại ? Nhưng là, thân thể của bọn họ. . . . . . . . . . . . .

 

Lâm Lang không có hỏi nhiều, nghe lời đỡ quân thương đi tới dưới cầu, đêm đen tĩnh lặng bình yên, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách.

 

Quân Thương đối với Lâm Lang nói: "Ta không sử dụng được pháp lực, nàng dùng pháp lực, đem tảng đá lớn dưới cầu dời đi!"

 

Lâm Lang đồng ý một tiếng, chậm rãi giơ tay lên, tảng đá vuông lớn liền bị nàng từ từ dời đi, lộ ra bên dưới rải đầy thi thể người chồng chất nằm chung một chỗ !

 

Lâm Lang cả kinh, nhìn về phía Quân Thương: "Đây là?"

 

"U Minh tu luyện tà thuật, người bị U Minh hút đi nguyên khí thì hồn phách cũng bị khóa tại trong thân thể, chỉ cần có thể bảo tồn những khối thân thể này, giữ lại tinh khí của bọn họ , thì có thể giúp bọn họ sống lại!"

 

Lâm Lang đáp ứng một tiếng, đỡ Quân Thương ở một bên ngồi xuống, bản thân đem bình sứ mở ra, dụng pháp lực đưa tinh khí mỗi người trở về vị trí cũ, sau đó, không đợi mọi người tỉnh lại, liền xoay người đỡ Quân Thương rời đi!

 

Lâm Lang không tiếp tục lo lắng Lâm Chính Dương, Hồng Dược hiển nhiên là động chân tình, Lâm Chính Dương là tuyệt đối không có việc gì, nhưng nhìn Lâm Chính Dương đối với đám người Hồng Dược lâm vào sinh tử một bộ dáng bỏ mặc không để ý, chỉ sợ Hồng Dược có ngày sẽ bị tổn thương !

 

Mọi người đều nói yêu tinh mê hoặc người, nhưng có ai biết, yê tinhu cũng sẽ bị người mê hoặc ? Nhưng một chữ tình, há là một chữ "Hoặc" có thể nói rõ ràng?

 

Lâm Lang lắc đầu một cái, chuyện này cũng không liên can gì tới nàng ?

back top