Vệ Như Phong sửng sốt, không ngờ Hàn Nhạn sẽ vứt vấn đề khó khăn này cho mình, lập tức nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng cười như không cười mà nhìn mình, ý giễu cợt trong mắt vô cùng nồng đậm.
Trả lời vấn đề này cũng không hay. Nếu nói đạo trưởng không có vấn đề thì chính là gián tiếp thừa nhận tỷ muội Chu thị là vật yêu tà. Trang Ngữ Sơn là sườn phi của mình, nếu tỷ muội Chu thị có vấn đề gì thì nàng ta cũng sẽ không có dan tiếng tốt. Người kinh thành sẽ đối xử thế nào với một người cưới yêu nữ là hắn đây? Từ trước tới nay Vệ Như Phong coi mặt mũi của mình là quan trọng không gì sánh được, là người chú ý nhất tới việc người ngoài bình luận gì về mình. Chỉ cần là chuyện sẽ tổn hại tới danh tiếng của hắn thì hắn sẽ không làm. Nhưng nếu chất vấn đạo trưởng Tĩnh Hư, chẳng phải là kéo Thất hoàng tử xuống nước sao? Dù sao đạo trưởng Tĩnh Hư là do Thất hoàng tử đưa bái thiếp tới mời về. Hai bên đều không thể đụng vào. Vệ Như Phong tuyệt đối không thể đắc tội nổi Thất hoàng tử. Hắn liền chắp tay với Hàn Nhạn: "Trang tiểu thư, dù sao chuyện này cũng là chuyện nhà của Trang phủ, bản thế tử không thể quyết định. Kính xin Trang tiểu thư đừng gây khó dễ."
Hàn Nhạn cũng không tức giận, chỉ cười cười, chuyển sang phía Trang Sĩ Dương: "Cha thấy sao?"
Bây giờ lúc nàng gọi "cha" thì lạnh băng băng không có chút cảm tình nào, chỉ là một cách gọi máy móc. Trang Sĩ Dương nghe vào trong tai thấy vô cùng chối tai. Nhưng vào lúc này còn trông nom nhiều như vậy sao nổi. Lúc này Trang Sĩ Dương đã sứt đầu mẻ trán, cũng khôngd✍đ✍l✍q✍đbiết nên làm thế nào mới tốt. Mình tuyệt đối không thể thừa nhận ngoại tình với đại Chu thị. Ông cũng không biết sao chuyện hôm nay lại trở thành thế này. Đầu tiên là Mị di nương sảy thai, sau đó là một đạo sĩ tới đây nói Hàn Nhạn dẫn tà thần tới. Nhưng cuối cùng ngày sinh tháng đẻ lại là của Chu thị, rồi tìm được chứng cứ xác thực chuyện mình thông dâm với đại Chu thị. Tất cả tất cả, với ông mà nói, đều là đả kích trí mạng. Bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là một mực chắc chắn mình không có quan hệ gì với đại Chu thị.
"Ta và Chu phu nhân không có bất cứ quan hệ gì." Trang Sĩ Dương nhấn mạnh: "Nhất định là có người hãm hại."
"Có người hãm hại à," Hàn Nhạn hơi hoang mang mà nói: "Chu phu nhân cũng nói có người hãm hại. Chu di nương cũng nói có người hãm hại. Bây giờ ngay cả cha cũng nói có người hãm hại. Ha ha," Nàng nghiêng đầu, nói với đạo trưởng Tĩnh Hư đang cứng đờ không lên tiếng: "Vậy thì đạo trưởng, chi bằng ông tới nói đi?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư đã sớm bị dọa tới mức một cổ hai tròng. Ngày đầu xuân lạnh lẽo mà ông ta lại rơi mồ hôi như mưa. Ngay cả áo bào màu tro cũng bị ướt một nửa. Bây giờ ánh mắt ông ta nhìn Hàn Nhạn đã không còn dâm tà như ban đầu mà đổi lại là kính sợ và kiêng kỵ. Ông ta không ngờ một trò vui rất đơn giản trong mắt mọi người mà bỗng biến thành bất lợi với mình. Người cho mình tiền trước đó cũng không nói tiểu thư nhà này là nhân vật khó dây dưa.
"Đạo trưởng cũng nghe thấy đấy. Thất điện hạ vừa nói chuyện này là chuyện của Trang phủ chúng ta." Hàn Nhạn bất đắc dĩ thả lỏng, nói: "Đạo trưởng người không nói rõ thì ta cũng không biết rốt cuộc là ai nói thật. Trong chuyện này có ai hãm hại không, chỉ có nói chuyện này với vương gia, để vương gia tới quyết định. Nhưng," Nàng mỉm cười: "Vương gia luôn rất ít can thiệp vào mấy chuyện không quan trọng này, rất có thể sẽ để quan phủ làm giùm. Ngươi có biết những sai nha đều rất hung ác không? Nhốt vào đại lao, không cho nói chuyện với ai, cũng không biết sẽ dùng hình pháp đáng sợ gì."
Lời nàng không nhanh không chậm, mang theo chút dí dỏm nhưng ý lạnh như có như không lại khiến người khác kinh hãi, lại có thể giải thích những hậu quả đáng sợ có thể xảy ra trong tù một cách tỉ mỉ như vậy một lần. Đạo trưởng Tĩnh Hư luôn giờ trò bịp bợm. Đây là lần đầu bị người bắt được, chưa từng hưởng qua mùi vị trong đại lao, ông ta lại nhát gand✆đ✆l✆q✆đsợ phiền phức, vừa nghe Hàn Nhạn nói muốn đưa ông ta tới quan phủ thì trong lòng lập tức sụp đổ. Ông ta lập tức quỳ rạp xuống, không ngừng dập đầu với Hàn Nhạn: "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng, thảo dân chỉ lấy tiền của người làm việc thay người, người đứng sau chuyện này không phải là tiểu dân."
Rốt cuộc cũng nói. Hàn Nhạn vỗ tay cho mình trong lòng. Nói nhiều như vậy, bận rộn hồi lâu như vậy, bây giờ có thể thu lưới rồi. Mời thần dễ tiễn thần khó. Nếu đạo trưởng Tĩnh Hư là do tỷ muội Chu thị mời về, nghĩ như vậy là có thể gây khó khăn thì tỷ muội Chu thị chờ mà nâng đá đập chân mình đi.
Thất hoàng tử nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn Hàn Nhạn quả thật vô cùng u ám. Hắn không biết nữ nhân này sao lại có vận may như vậy. Hay là...Nàng vốn biết tất cả kế hoạch, vì vậy mới có thể thản nhiên mà phản công như thế. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn Hàn Nhạn càng kinh khủng hơn. Một đối thủ thông minh không đáng sợ, đáng sợ chính là đối thủ thông minh này còn có thể biết trước tất cả. Thất hoàng tử nghĩ tới mỗi lần gặp Hàn Nhạn nhưng hễ là lúc nàng gặp rắc rối thì chưa bao giơ thấy nàng hoảng loạn luống cuống. Ngược lại nàng còn trấn định như nắm chắc toàn cục. Thực tế, mỗi một lần nàng đánh trận đều dánh cực kỳ đẹp, tựa như trước đó đã biết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra. Một lần hai lần thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng nhiều lần thì không tránh khỏi khiến người cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Trang Ngữ Sơn cắn chặt răng, không để cho mình xông lên làm ra chuyện điên cuồng gì với Hàn Nhạn. Nàng thấy mẹ mình và di nương bị Hàn Nhạn phản kích mà không có sức cãi lại, chỉ có thể ở thế hạ phong. Vì sao chứ! Tại sao nữ nhân này luôn có thể hóa giải vấn dề khó khăn một cách dễ dàng. Nàng ta thật đúng là khắc tinh của mình! Tình huống như vậy mà nàng ta có thể thay đổi tình hình! Vì sao chứ!
Cảm nhận được hận ý của Trang Ngữ Sơn, Hàn Nhạn chỉ cười khẽ. Chu thị và đại Chu thị đã xụi lơ trên đất. Bây giờ bọn họ không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Chuyện hôm nay xảy ra quá đột nhiên, hơn nữa lại còn tăng thêm tội lên người bà, thông dâm, khắc cha khắc chồng, bên nào cũng vô cùng nghiêm trọng. Quan tâm quá sẽ loạn nên đại Chu thị tâm cơ thâm trầm mà cũng không nghĩ ra được cách ứng đối.
Hàn Nhạn hỏi tiếp: "Đạo trưởng này, lời ngươi nói ta nghe không hiểu. Ý của ngươi là có người mua chuộc ngươi nói những lời này, nhưng rốt cuộc người ngươi muốn hại là ai?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư dập đầu không ngừng: "Thảo dân nhận bạc của người. Người đó bảo tiểu dân hãm hại Trang tiểu thư, nói Trang tiểu thư dẫn tà thần tới, dẫn tới việc di nương trong phủ bị sảy thai."
"Trời ạ," Hàn Nhạn kinh hoảng nói: "Là ai mà độc ác thế? Nghĩ ra cách này để hại ta. Người như vậy nên giáng xuống mười tám tầng địa ngục, ngày ngày chịu nỗi khổ lửa thiêu thân, vĩnh viễn không thể thoát thân."
Tỷ muội Chu thị cùng nhíu khóe mắt, hận tới mức nghiến răng nhưng lại không thể nói ra được chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Hàn Nhạn hỏi: "Đạo trưởng có biết người đó là ai không?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư hơi khó xử, chỉ vì người đó cũng không gặp trực tiếp mà là phái một tiểu nha hoàn bàn bạc vụ làm ăn này với ông ta, vì vậy cũng không biết người đứng sau màn là ai. Hàn Nhạn hỏi như vậy ông ta cũng không biết phải trả lời thế nào.
Hàn Nhạn cũng không muốn cứ bỏ qua như vậy. Vì vậy nàng từ từ, trầm giọng nói: "Đạo trưởng, ngươi là người Chu di nương và Chu phu nhân mời về. Chu di nương và Chu phu nhân biết trước chuyện này à?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư sửng sốt, bỗng rùng mình, lập tức cao giọng nói: "Theo lời tiểu thư, thảo dân là do hai vị phu nhân này sai khiến nên mới tới hại vu cáo hãm hại người?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư đang tính toán. Thật ra chuyện đi tới nước này, người sáng suốt nhìn là biết là kết quả do di nương trong đại trạch tranh giành nhau. Chắc chắn Trang tiểu thư chọc phải hai vị phu nhân này. Tuy không biết rốt cuộc người xúi giục là ai nhưng Trang tiểu thưd☬đ☬l☬q☬đnày đã ám chỉ như vậy, nghe không hiểu nữa thì ông ta là người ngu à? Bây giờ quan trọng nhất không phải là ai đứng sau màn, mà là Trang tiểu thư hy vọng người sai khiến là ai? Dù gì đạo trưởng Tĩnh Hư cũng biết tùy mặt gửi lời nhiều năm như vậy, lời nói ra càng vô cùng khéo léo, lập tức nói: "Lúc đó nha hoàn nói chính là hai vị phu nhân họ Chu ở đây."
"Ngươi nói bậy cái gì vậy! Ngươi nói bậy!" Chu thị vừa tức vừa vội cắt ngang: "Rõ ràng là nói hươu nói vượn. Lão gia, đừng tin vị đạo sĩ này!"
"Chu di nương!" Hàn Nhạn bỗng nói lớn khiến Chu thị giật mình, tạm thời không dám lên tiếng. Hàn Nhạn chuyển về phía bà, ánh mắt trong trẻo: "Người nói đạo trưởng Tĩnh Hư là người đức cao vọng trọng là bà. Người nói đạo trưởng Tĩnh Hư là kẻ lừa gạt cũng là bà. Bây giờ bà kích động như vậy, chẳng lẽ là đang che giấu gì?"
Không đợi Chu thị nói gì, Hàn Nhạn lại che ngực lùi lại hai bước, quả thực là bi thương đau đớn tới vô cùng: "Xin hỏi Hàn Nhạn đã làm sai chuyện gì mà di nương lại đối xử với con như vậy? Nếu đạo trưởng Tĩnh Hư là kẻ lừa gạt do người dẫn tới vu cáo hãm hại. Khắc cha khắc chồng, mời tà đón quỷ, hại di nương sảy thai, dù chỉ một tội rơi xuống đầu Hàn Nhạn thì sau này thanh danh của ta cũng không cần nữa. Sao di nương lại độc ác như vậy?" Dứt lời, nàng cứ ôm mặt khóc sụt sùi.
Cấp Lam bỗng bước lên từng bước: "Tiểu thư, bây giờ người đã là Huyền Thanh vương phi, những ngườid☭đ☭l☭q☭đnày còn quá đáng như vậy. Vương gia mà biết thì chắc chắn sẽ không khinh xuất mà tha thứ. Thị vệ đâu, Tiểu Lý, ngươi mau tới đây."
Trong đám thị vệ Phó Vân Tịch đưa cho Hàn Nhạn, người đứng đầu bước ra: "Có."
"Tiểu thư chúng ta bị uất ức, còn không nhanh bẩm báo, để vương gia tới làm người phán xét." Cấp Lam không chút sợ hãi nào.
Hàn Nhạn chôn mặt trong lòng bàn tay, khóc nức nở nhưng khóe môi nhếch rất cao. Nghe lời Cấp Lam, suýt chút nữa thì nàng không nhịn được mà bật cười. Gần đây Cấp Lam càng ngày càng diễn giỏi. Nhưng đúng là những lời này nói rất hay, trở về phải khen thưởng thật tốt mới được.
Thị vệ kia lên tiếng trả lời. Sắc mặt mấy người còn lại đều tái nhợt. Đùa à, ai mà chẳng biết Huyền Thanh vương cưng chiều cô vợ nhỏ này có thêm. Hôm nay dù là Hàn Nhạn sai cũng không sao, vậy mà người bị ức hiếp lại là nàng. Nếu Huyền Thanh vương biết thì người dính líu tới còn có quả ngon để ăn à?
Hàn Nhạn đảo mắt qua cánh cửa phòng đóng chặt của Mị di nương, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh. Đã nói rồi, hôm nay có liên quan tới chuyện này, một người cũng đừng mong tránh được. Mị di nương đạo diễn vở kích hay này, sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
"Cha, Mị di nương... Sao bỗng sảy thai? Vương gia đã từng nói Ngô thái y trong cung có thể cải tử hồi sinh. Lần này Mị di nương gặp khó khăn, nhất định thân thể bị tổn thương rất nhiều?"
Nàng nhìn Trang Sĩ Dương chằm chằm: "Chi bằng mời Ngô thái y tới kiểm tra thực hư một chút xem."
Trả lời vấn đề này cũng không hay. Nếu nói đạo trưởng không có vấn đề thì chính là gián tiếp thừa nhận tỷ muội Chu thị là vật yêu tà. Trang Ngữ Sơn là sườn phi của mình, nếu tỷ muội Chu thị có vấn đề gì thì nàng ta cũng sẽ không có dan tiếng tốt. Người kinh thành sẽ đối xử thế nào với một người cưới yêu nữ là hắn đây? Từ trước tới nay Vệ Như Phong coi mặt mũi của mình là quan trọng không gì sánh được, là người chú ý nhất tới việc người ngoài bình luận gì về mình. Chỉ cần là chuyện sẽ tổn hại tới danh tiếng của hắn thì hắn sẽ không làm. Nhưng nếu chất vấn đạo trưởng Tĩnh Hư, chẳng phải là kéo Thất hoàng tử xuống nước sao? Dù sao đạo trưởng Tĩnh Hư là do Thất hoàng tử đưa bái thiếp tới mời về. Hai bên đều không thể đụng vào. Vệ Như Phong tuyệt đối không thể đắc tội nổi Thất hoàng tử. Hắn liền chắp tay với Hàn Nhạn: "Trang tiểu thư, dù sao chuyện này cũng là chuyện nhà của Trang phủ, bản thế tử không thể quyết định. Kính xin Trang tiểu thư đừng gây khó dễ."
Hàn Nhạn cũng không tức giận, chỉ cười cười, chuyển sang phía Trang Sĩ Dương: "Cha thấy sao?"
Bây giờ lúc nàng gọi "cha" thì lạnh băng băng không có chút cảm tình nào, chỉ là một cách gọi máy móc. Trang Sĩ Dương nghe vào trong tai thấy vô cùng chối tai. Nhưng vào lúc này còn trông nom nhiều như vậy sao nổi. Lúc này Trang Sĩ Dương đã sứt đầu mẻ trán, cũng khôngd✍đ✍l✍q✍đbiết nên làm thế nào mới tốt. Mình tuyệt đối không thể thừa nhận ngoại tình với đại Chu thị. Ông cũng không biết sao chuyện hôm nay lại trở thành thế này. Đầu tiên là Mị di nương sảy thai, sau đó là một đạo sĩ tới đây nói Hàn Nhạn dẫn tà thần tới. Nhưng cuối cùng ngày sinh tháng đẻ lại là của Chu thị, rồi tìm được chứng cứ xác thực chuyện mình thông dâm với đại Chu thị. Tất cả tất cả, với ông mà nói, đều là đả kích trí mạng. Bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là một mực chắc chắn mình không có quan hệ gì với đại Chu thị.
"Ta và Chu phu nhân không có bất cứ quan hệ gì." Trang Sĩ Dương nhấn mạnh: "Nhất định là có người hãm hại."
"Có người hãm hại à," Hàn Nhạn hơi hoang mang mà nói: "Chu phu nhân cũng nói có người hãm hại. Chu di nương cũng nói có người hãm hại. Bây giờ ngay cả cha cũng nói có người hãm hại. Ha ha," Nàng nghiêng đầu, nói với đạo trưởng Tĩnh Hư đang cứng đờ không lên tiếng: "Vậy thì đạo trưởng, chi bằng ông tới nói đi?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư đã sớm bị dọa tới mức một cổ hai tròng. Ngày đầu xuân lạnh lẽo mà ông ta lại rơi mồ hôi như mưa. Ngay cả áo bào màu tro cũng bị ướt một nửa. Bây giờ ánh mắt ông ta nhìn Hàn Nhạn đã không còn dâm tà như ban đầu mà đổi lại là kính sợ và kiêng kỵ. Ông ta không ngờ một trò vui rất đơn giản trong mắt mọi người mà bỗng biến thành bất lợi với mình. Người cho mình tiền trước đó cũng không nói tiểu thư nhà này là nhân vật khó dây dưa.
"Đạo trưởng cũng nghe thấy đấy. Thất điện hạ vừa nói chuyện này là chuyện của Trang phủ chúng ta." Hàn Nhạn bất đắc dĩ thả lỏng, nói: "Đạo trưởng người không nói rõ thì ta cũng không biết rốt cuộc là ai nói thật. Trong chuyện này có ai hãm hại không, chỉ có nói chuyện này với vương gia, để vương gia tới quyết định. Nhưng," Nàng mỉm cười: "Vương gia luôn rất ít can thiệp vào mấy chuyện không quan trọng này, rất có thể sẽ để quan phủ làm giùm. Ngươi có biết những sai nha đều rất hung ác không? Nhốt vào đại lao, không cho nói chuyện với ai, cũng không biết sẽ dùng hình pháp đáng sợ gì."
Lời nàng không nhanh không chậm, mang theo chút dí dỏm nhưng ý lạnh như có như không lại khiến người khác kinh hãi, lại có thể giải thích những hậu quả đáng sợ có thể xảy ra trong tù một cách tỉ mỉ như vậy một lần. Đạo trưởng Tĩnh Hư luôn giờ trò bịp bợm. Đây là lần đầu bị người bắt được, chưa từng hưởng qua mùi vị trong đại lao, ông ta lại nhát gand✆đ✆l✆q✆đsợ phiền phức, vừa nghe Hàn Nhạn nói muốn đưa ông ta tới quan phủ thì trong lòng lập tức sụp đổ. Ông ta lập tức quỳ rạp xuống, không ngừng dập đầu với Hàn Nhạn: "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng, thảo dân chỉ lấy tiền của người làm việc thay người, người đứng sau chuyện này không phải là tiểu dân."
Rốt cuộc cũng nói. Hàn Nhạn vỗ tay cho mình trong lòng. Nói nhiều như vậy, bận rộn hồi lâu như vậy, bây giờ có thể thu lưới rồi. Mời thần dễ tiễn thần khó. Nếu đạo trưởng Tĩnh Hư là do tỷ muội Chu thị mời về, nghĩ như vậy là có thể gây khó khăn thì tỷ muội Chu thị chờ mà nâng đá đập chân mình đi.
Thất hoàng tử nắm chặt nắm đấm, ánh mắt nhìn Hàn Nhạn quả thật vô cùng u ám. Hắn không biết nữ nhân này sao lại có vận may như vậy. Hay là...Nàng vốn biết tất cả kế hoạch, vì vậy mới có thể thản nhiên mà phản công như thế. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn nhìn Hàn Nhạn càng kinh khủng hơn. Một đối thủ thông minh không đáng sợ, đáng sợ chính là đối thủ thông minh này còn có thể biết trước tất cả. Thất hoàng tử nghĩ tới mỗi lần gặp Hàn Nhạn nhưng hễ là lúc nàng gặp rắc rối thì chưa bao giơ thấy nàng hoảng loạn luống cuống. Ngược lại nàng còn trấn định như nắm chắc toàn cục. Thực tế, mỗi một lần nàng đánh trận đều dánh cực kỳ đẹp, tựa như trước đó đã biết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra. Một lần hai lần thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng nhiều lần thì không tránh khỏi khiến người cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Trang Ngữ Sơn cắn chặt răng, không để cho mình xông lên làm ra chuyện điên cuồng gì với Hàn Nhạn. Nàng thấy mẹ mình và di nương bị Hàn Nhạn phản kích mà không có sức cãi lại, chỉ có thể ở thế hạ phong. Vì sao chứ! Tại sao nữ nhân này luôn có thể hóa giải vấn dề khó khăn một cách dễ dàng. Nàng ta thật đúng là khắc tinh của mình! Tình huống như vậy mà nàng ta có thể thay đổi tình hình! Vì sao chứ!
Cảm nhận được hận ý của Trang Ngữ Sơn, Hàn Nhạn chỉ cười khẽ. Chu thị và đại Chu thị đã xụi lơ trên đất. Bây giờ bọn họ không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Chuyện hôm nay xảy ra quá đột nhiên, hơn nữa lại còn tăng thêm tội lên người bà, thông dâm, khắc cha khắc chồng, bên nào cũng vô cùng nghiêm trọng. Quan tâm quá sẽ loạn nên đại Chu thị tâm cơ thâm trầm mà cũng không nghĩ ra được cách ứng đối.
Hàn Nhạn hỏi tiếp: "Đạo trưởng này, lời ngươi nói ta nghe không hiểu. Ý của ngươi là có người mua chuộc ngươi nói những lời này, nhưng rốt cuộc người ngươi muốn hại là ai?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư dập đầu không ngừng: "Thảo dân nhận bạc của người. Người đó bảo tiểu dân hãm hại Trang tiểu thư, nói Trang tiểu thư dẫn tà thần tới, dẫn tới việc di nương trong phủ bị sảy thai."
"Trời ạ," Hàn Nhạn kinh hoảng nói: "Là ai mà độc ác thế? Nghĩ ra cách này để hại ta. Người như vậy nên giáng xuống mười tám tầng địa ngục, ngày ngày chịu nỗi khổ lửa thiêu thân, vĩnh viễn không thể thoát thân."
Tỷ muội Chu thị cùng nhíu khóe mắt, hận tới mức nghiến răng nhưng lại không thể nói ra được chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Hàn Nhạn hỏi: "Đạo trưởng có biết người đó là ai không?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư hơi khó xử, chỉ vì người đó cũng không gặp trực tiếp mà là phái một tiểu nha hoàn bàn bạc vụ làm ăn này với ông ta, vì vậy cũng không biết người đứng sau màn là ai. Hàn Nhạn hỏi như vậy ông ta cũng không biết phải trả lời thế nào.
Hàn Nhạn cũng không muốn cứ bỏ qua như vậy. Vì vậy nàng từ từ, trầm giọng nói: "Đạo trưởng, ngươi là người Chu di nương và Chu phu nhân mời về. Chu di nương và Chu phu nhân biết trước chuyện này à?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư sửng sốt, bỗng rùng mình, lập tức cao giọng nói: "Theo lời tiểu thư, thảo dân là do hai vị phu nhân này sai khiến nên mới tới hại vu cáo hãm hại người?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư đang tính toán. Thật ra chuyện đi tới nước này, người sáng suốt nhìn là biết là kết quả do di nương trong đại trạch tranh giành nhau. Chắc chắn Trang tiểu thư chọc phải hai vị phu nhân này. Tuy không biết rốt cuộc người xúi giục là ai nhưng Trang tiểu thưd☬đ☬l☬q☬đnày đã ám chỉ như vậy, nghe không hiểu nữa thì ông ta là người ngu à? Bây giờ quan trọng nhất không phải là ai đứng sau màn, mà là Trang tiểu thư hy vọng người sai khiến là ai? Dù gì đạo trưởng Tĩnh Hư cũng biết tùy mặt gửi lời nhiều năm như vậy, lời nói ra càng vô cùng khéo léo, lập tức nói: "Lúc đó nha hoàn nói chính là hai vị phu nhân họ Chu ở đây."
"Ngươi nói bậy cái gì vậy! Ngươi nói bậy!" Chu thị vừa tức vừa vội cắt ngang: "Rõ ràng là nói hươu nói vượn. Lão gia, đừng tin vị đạo sĩ này!"
"Chu di nương!" Hàn Nhạn bỗng nói lớn khiến Chu thị giật mình, tạm thời không dám lên tiếng. Hàn Nhạn chuyển về phía bà, ánh mắt trong trẻo: "Người nói đạo trưởng Tĩnh Hư là người đức cao vọng trọng là bà. Người nói đạo trưởng Tĩnh Hư là kẻ lừa gạt cũng là bà. Bây giờ bà kích động như vậy, chẳng lẽ là đang che giấu gì?"
Không đợi Chu thị nói gì, Hàn Nhạn lại che ngực lùi lại hai bước, quả thực là bi thương đau đớn tới vô cùng: "Xin hỏi Hàn Nhạn đã làm sai chuyện gì mà di nương lại đối xử với con như vậy? Nếu đạo trưởng Tĩnh Hư là kẻ lừa gạt do người dẫn tới vu cáo hãm hại. Khắc cha khắc chồng, mời tà đón quỷ, hại di nương sảy thai, dù chỉ một tội rơi xuống đầu Hàn Nhạn thì sau này thanh danh của ta cũng không cần nữa. Sao di nương lại độc ác như vậy?" Dứt lời, nàng cứ ôm mặt khóc sụt sùi.
Cấp Lam bỗng bước lên từng bước: "Tiểu thư, bây giờ người đã là Huyền Thanh vương phi, những ngườid☭đ☭l☭q☭đnày còn quá đáng như vậy. Vương gia mà biết thì chắc chắn sẽ không khinh xuất mà tha thứ. Thị vệ đâu, Tiểu Lý, ngươi mau tới đây."
Trong đám thị vệ Phó Vân Tịch đưa cho Hàn Nhạn, người đứng đầu bước ra: "Có."
"Tiểu thư chúng ta bị uất ức, còn không nhanh bẩm báo, để vương gia tới làm người phán xét." Cấp Lam không chút sợ hãi nào.
Hàn Nhạn chôn mặt trong lòng bàn tay, khóc nức nở nhưng khóe môi nhếch rất cao. Nghe lời Cấp Lam, suýt chút nữa thì nàng không nhịn được mà bật cười. Gần đây Cấp Lam càng ngày càng diễn giỏi. Nhưng đúng là những lời này nói rất hay, trở về phải khen thưởng thật tốt mới được.
Thị vệ kia lên tiếng trả lời. Sắc mặt mấy người còn lại đều tái nhợt. Đùa à, ai mà chẳng biết Huyền Thanh vương cưng chiều cô vợ nhỏ này có thêm. Hôm nay dù là Hàn Nhạn sai cũng không sao, vậy mà người bị ức hiếp lại là nàng. Nếu Huyền Thanh vương biết thì người dính líu tới còn có quả ngon để ăn à?
Hàn Nhạn đảo mắt qua cánh cửa phòng đóng chặt của Mị di nương, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh. Đã nói rồi, hôm nay có liên quan tới chuyện này, một người cũng đừng mong tránh được. Mị di nương đạo diễn vở kích hay này, sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
"Cha, Mị di nương... Sao bỗng sảy thai? Vương gia đã từng nói Ngô thái y trong cung có thể cải tử hồi sinh. Lần này Mị di nương gặp khó khăn, nhất định thân thể bị tổn thương rất nhiều?"
Nàng nhìn Trang Sĩ Dương chằm chằm: "Chi bằng mời Ngô thái y tới kiểm tra thực hư một chút xem."