Đang vào lúc suy nghĩ, thì bên ngoài có tiểu đồng bẩm báo, Tứ Tiểu Thư Trang phủ cầu kiến.
Dương Kỳ nhép môi, nàng tới cũng rất nhanh. Vừa nghĩ đến chuyện này, thì Hàn Nhạn đã tới cửa rồi. Ván này ông đã thua rồi, như vậy. . . ông phải đem chuyện trên chiến trường nói cho Hàn Nhạn nghe?
Hàn Nhạn vừa vào cửa, đập vào mắt là dáng vẻ đang suy nghĩ của Dương Kỳ. Hàn Nhạn liền mỉm cười, nhắc nhở: "Dương lão tiền bối."
Dương Kỳ quay đầu, giống như là bây giờ mới chú ý tới nàng. Ánh mắt của ông vô cùng bình tĩnh, hình như là đã sớm biết Hàn Nhạn sẽ đến: "Tới rồi à."
Hàn Nhạn cười: "Tiểu nữ tới đây để thực hiện lời hứa, Dương lão tiền bối cũng nhìn thấy, trời đang đổ mưa."
"Chuyện của trời cao sao ngươi lại biết được." Dương Kỳ chằm chằm vào nàng, nhưng lại không biểu cảm của nàng: "Chẳng lẽ ngươi không phải người của thế gian này?" Thế gian này ai có thể biết được chuyện của tương lại, nhưng mà Hàn Nhạn này thì lại có thể biết trước được. Hơn nữa trên người của nàng còn có một loại cảm giác thần bí khó nói lên lời, cũng không biết quý khí lại từ ở đâu ra, phảng phất như là có sự tao nhã trời sinh, nhìn bình thường tới không ngờ, nhưng lại dịu dàng uyển chuyển đến có thần. Nàng ở Đại Tông trong vài năm này lại vô cùng nổi tiếng, từ người hai bàn tay trắng không được gia đình sủng ái đến cuối cùng lại trở thành Huyền Thanh vương phi làm cho mọi người vô cùng hâm mộ, bây giờ lại bị phụ bạc nhưng nét mặt của nàng vĩnh viễn đều vô cùng yên bình. Không có một chút bi ai nào, thật giống như đã sớm biết hết mọi chuyện.
Cô nương này đến cuối cùng là một người đáng sợ tới thế nào đây?
Nghe được Dương Kỳ nói như vậy, Hàn Nhạn hoảng sợ như phản xạ có điều kiện, còn tưởng rằng bí mật nàng được sống lại đã phát hiện rồi. Nhưng mà rất nhanh nàng bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói: "Dương lão tiền bối quá lo lắng rồi, tiểu nữ là người của thế gian này, không ai có thể biết trước tương lai, chỉ trực giác của tiểu nữ chính xác mà thôi. Có lẽ là do trời cao đã chiếu cố." Nàng nói: "Nếu như Dương lão tiền bối tin tưởng tiểu nữ, thì chi bằng tin tưởng đây là ý chỉ của trời cao."
Nàng sắc mặt không đổi đêm lời nói của mình dẫn tới trời cao, bởi vì nàng không muốn thân phận của mình bị phát hiện, nếu như chuyện của mình sống lại bị người khác biết được thì không biết sẽ rước lấy bao nhiêu phiền phức. Cho nên một chút nghi ngờ cũng không được có.
Dương Kỳ nghe vậy thì lập tức chăm chú dò xét Hàn Nhạn, thấy nàng ngẩng đầu lên nhìn mình, nụ cười vừa tươi vừa đơn thuần lại vô cùng hiền lành, ông liền thở dài nói: "Có lẽ đúng là ngươi đã được trời cao chiếu cô." Tiểu nha đầu này nhìn rất bình thường, nhưng lại cất giấu đi sự lanh lợi. Vừa rồi chẳng qua là ông chỉ tùy tiện nói ra, nhưng nàng lại lặp tức muốn bác bỏ ý của ông. Dương Kỳ biết rõ, Hàn Nhạn không muốn người khác nhìn nàng như một con quái vậy. Phải biết rằng đối với một người mà nói có thể biết trước tương lai thì chưa chắc là chuyện tốt, đặc biệt là loại này tai nạn phát sinh sao này, sợ là sau này sẽ có người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hàn Nhạn, cho rằng nàng người có điềm xấu. Nhưng mà nếu dùng việc giải thích là do ý trời thì có chút bất đồng, người khác sẽ nói nha đầu này có lẽ là được trời ban phúc, được Thần Tiên nhìn trúng, cho nên mới giúp đỡ cho nàng. Thay đổi cách nói một chút thì đúng là lấy được kết quả chính là hoàn toàn khách nhau. Chỉ là Hàn Nhạn lại lựa chọn một cách giải thích hợp lý như vậy, cộng thêm phản ứng nhanh nhẹn, thật sự là làm cho người phải nể phục.
"Nhờ lão tiền bối kích lệ, như vậy thì bây giờ lão tiền bối đã tin tưởng tất cả lời nói của tiểu nữ rồi chứ?"
Nàng dùng hai chữ ‘tất cả’ cho thấy muốn Dương Kỳ tin tưởng không chỉ là chuyện trời đổ mưa mà còn có mưu đồ làm loạn của người Tây Nhung.
"Lão phu tin ngươi một lần này?" Một lúc sau Dương Kỳ mới đáp lại.
"Cảm ơn Dương lão tiền bối." Hàn Nhạn mỉm cười.
Cấp Lam và Thu Hồng liếc nhìn nhau, trong lòng thầm hiểu hai hai người đều lui ra khỏi phòng. Bắt đầu từ buổi sáng đến khi màn đêm buông xuống, mới nhìn thấy Hàn Nhạn từ trong phòng đi ra.
Lúc Hàn Nhạn đi ra, sắc mặt cũng không tốt lắm, cả Dương Kỳ cũng giống như vậy, thậm chí so với Hàn Nhạn càng khó coi hơn. Hàn Nhạn hành lễ với Dương Kỳ: "Đa tạ Dương lão tiền bối đã chỉ bảo."
Dương Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi chỉ cần không nói cho người khác biết là tốt rồi."
Hàn Nhạn gật đầu: "Đó là tự nhiên." Sau đó cũng không quay đầu lại cáo từ.
Xe ngựa đi được một hồi lâu, Cấp Lam rốt cục chịu hết nổi mà mở miệng hỏi: "Tiểu thư, Dương đại nhân đã nói gì thế?"
Hàn Nhạn dựa vào cửa xe ngựa, lâm vào sự im lặng. Hàn Nhạn biết được từ trong miệng Dương Kỳ, thì ra lúc đang chiến đấu với Tây Nhung, vốn dĩ Đại Tông chiếm ưu thế. Thật ra thì nhân lực và tài lực của Tây Nhung cũng không yếu, những dân tộc du mục thảo nguyên trong xương cốt càng có thêm sự dũng mãnh, lực sát thương trên chiến trường vô cùng lớn. Chỉ là về phương diện hành quân bố trận thì lại rất yếu, người thống trị bọn họ hình như chỉ biết dùng sức mạnh, rất nhiều trận trên trường chiến trường đều là Phó Vân Tịch dùng diệu kế dễ dàng hóa giải. Chỉ là trong lúc sắp kết thúc chiến tranh, hàng loạt binh sĩ đột nhiên liên tiếp tháo chạy.
Lúc đó Hàn Nhạn không thể che giấu được sự khiếp sợ của mình, theo lý thuyết, ngay lúc này, sĩ khí phải là mạnh mẽ nhất, cũng là lúc có thể dễ dàng công phá tuyến phòng ngự của kẻ địch, sao lại có thể liên tiếp bại trận, chẳng lẽ bên Tây Nhung có tuyệt chiêu gì.
Nhưng Dương Kỳ lại lắc đầu, lộ ra dáng vẻ nặng nề, vấn đề không phải ở Tây Nhung, mà là trong quân đội Đại Tông. Cũng không biết binh sĩ Đại Tông bị gì, sĩ khí đột nhiên trở nên suy yếu; chỉ trong một đêm kho lúa lại bị người khác đốt, không có lương thực trên chiến trường thì chẳng khác nào đã lâm vào cảnh cùng đường, lúc ấy mỗi ngày trở nên tệ hơn, nghe nói là công chúa Tây Nhung Y Lâm Na vụng trộm đưa thức ăn cho Phó Vân Tịch. Nói tới chỗ này, Dương Kỳ còn cố ý dừng lại nhìn biểu tình của Hàn Nhạn, nhưng lại thấy nàng rất bình tĩnh, ngược lại có chút kinh ngạc.
Trận chiến này, đúng là Đại Tông vẫn thắng. Nhưng rốt cuộc là thắng như thế nào thì không ai biết được, tất cả mọi người đang suy đoán trong chuyện này có phải là có vấn đề gì hay không. Bởi vì vốn dĩ có thể kết thúc chiến tranh rất nhanh, nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao đến bây giờ sĩ khí của binh sĩ vẫn còn suy yếu, mà Phó Vân Tịch xưa nay luôn rất quyết đoán, cuối cùng ở trên chiến trương lại chiến đấu cực kỳ khó khăn. Cho dù thắng, cũng mất đi phần đông tướng sĩ của mình. Như vậy thắng ra thì cũng không tính là thắng, xưa nay không gì làm không được Phó Vân Tịch, rốt cuộc thì cũng không biết phải làm như thế nào? Mà người Tây Nhung lại không có tiếp tục truy kích, ngược lại còn ra đầu hàng, trong chuyện này rốt cuộc là có âm mưu gì.
Hàn Nhạn và Dương Kỳ nói với nhau rất nhiều, hai người cùng nhau trao đổi ý kiến. Lúc này Hàn Nhạn mới phát hiện, người từng đạt Võ Trạng Nguyên không đơn thuần chỉ có danh tiếng mà thôi. Ông không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa còn quen đọc binh pháp, trên chiến trường ông có thể nhìn ra nhiều vấn đề mấu chốt. Mà lúc Dương Kỳ nói chuyện với Hàn Nhạn, cũng cảm thấy kinh sợ vì sự thông minh của Hàn Nhạn, đều nói nữ tử thông tuệ thì cũng chỉ là thi từ ca phú thượng thêm chút văn vẻ, nhưng mà Hàn Nhạn nhưng không phải như vậy. Bất kể là chuyện trên chiến trườn, hay là thế lực trong triều, họ đều có thể đối đáp với nhau, thậm chí có thể cùng Dương Kỳ tranh chấp. Năng lực suy nghĩ của nàng quả thực là kinh người, Dương Kỳ cũng nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi, chẳng qua chỉ là một nữ nhi được nuôi trong khuê phòng, làm sao có thể có lý giải như vậy được chứ, nếu như nàng mà là một nam nhi, sợ là đã sớm có tước vị rồi.
Dương Kỳ chỉ biết là Hàn Nhạn đối những chuyện này khá nhạy cảm, mặc dù bản chất thông minh, biết rõ chuyện triều đình, nhưng Hàn Nhạn cũng phải thường xuyên hỏi thăm, bởi vì chuyện này cũng dính tới chuyện sống chết của nàng, đứng ở trong tình huống như vậy, quyết định từ nay về sau nàng phải trải qua cái cuộc sống như thế nào, chỉ cần đi sai một bước là thua cả ván bài.
Cấp Lam nhìn Hàn Nhạn suy nghĩ đến ngây người, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu thư?"
Lúc này Hàn Nhạn mới phản ứng lại, nói sơ lại lời của Dương Kỳ nói với nàng nói cho hai người Cấp Làm và Thu Hồng nghe, mặc dù các nàng có nhiều nghi ngờ như mà chuyện triều đình các nàng thật sự không giúp đỡ được cái gì, cũng không thể bày mưu tính kế cho Hàn Nhạn, cuối cùng lại trưng ra ánh mắt thật có lỗi nhìn nàng.
Hàn Nhạn cũng không phải để ý, chỉ là vấn đề Dương Kỳ đưa ra cũng đồng thời nói lên nghi vấn của nàng, hôm nay cũng không biết phải làm sao để hỏi rõ vấn đề này.
Xe ngựa chạy vào một con hẻm, con hẻm này vừa sâu lại vừa dài, bình thường rất ít người đi ngang qua, bây giờ trời cũng đã tốt, đến một bóng người cũng không có. Hàn Nhạn mới vừa vào ngõ nhỏ, thì lặp tứ có cảm giác không ổn, loại cảm giác này không biết từ đâu mà đến, nó vô cùng kỳ lại rồi cứ như vậy mà vang lên. Loại tâm trạng lo lắng rất nhanh đã lan tỏa, Hàn Nhạn quyết đoán nói với xa phu: "Quay đầu trở lại, chúng ta đi một con đường khác!"
Nàng nói vừa nhanh vừa vội, trong lúc nhất thời xa phu không có nghe rõ, thoáng cái ghìm ngựa lại, xe ngựa ngừng mạnh lại, xa phu hỏi: "Cái gì?"
Cấp Lam vàg Thu Hồng cũng có chút không hiểu nhìn Hàn Nhạn, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ tại sao Hàn Nhạn đột nhiên lại đi về bằng con đường khác, ngày thường đều đi đường này mà. Hàn Nhạn nhíu chặt mày lại, mặc dù mình nói với Dương Kỳ trực giác của mình rất chuẩn nhưng điều này hoàn toàn là giả, nhưng khi về sau dự cảm càng lớn thì nàng càng tin tưởng vào chính mình.
Đáng tiếc nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng "xoạt xoạt xoạt", từ bốn phía đột nhiên có mười người áo đen che mặt nhảy xuống, bao vây xe ngựa của họ lại.
Hàn Nhạn cả kinh, trong đầu không còn nghĩ được cách gì, chỉ thấy ánh đao của mười người bịt mặt này lóe lên, rồi chém về phía xe ngựa của họ.
Bọn họ muốn mạng của nàng!
Hàn Nhạn hoảng sợ, nàng nghĩ cùng lắm là họ chỉ muốn cướp tiền, nhưng là thật không ngờ họ lại trực tiếp muốn mạng của mình! Ở Đại Tông ai lại to gan tới vậy, dưới chân thiên tử, ở trước mặt mọi người mà muốn mạng của mình.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân thể Hàn Nhạn uốn éo, tay đâm về phía trước hướng về phía người áo đen. Dù sao thì cái này cũng làm cho đối phương khó phản kích được, hơn nữa cho thấy một điều là đối phương rõ ràng đã từng được huấn luyện qua. Chẳng qua họ chỉ thoáng dừng lại, sao đó thì tự mình xong tới, Cấp Lam và Thu Hồng hoảng sợ, song song nhào tới, muốn dùng mình che chắn cho Hàn Nhạn.
Kỳ thật thì tất cả mọi người đều biết rõ, Cấp Lam và Thu Hồng sẽ có hậu quả gì nếu như thay Hàn Nhạn đỡ một đao kia, có thể đỡ được một đao, đao thứ hai, như vậy còn đao thứ ba, đao thứ tư thì sao? Cấp Lam và Thu Hồng gọi lớn tiếng như vậy nhưng xung quanh cũng không có một người nào, hôm nay sợ là dữ nhiều lành ít. Không ai tới cứu mình, chẳng lẽ mình thật sự phải chết ở chỗ này sao, chết dưới loạn đao làm sao có thể cam tâm được! Tuyệt đối không!
Dương Kỳ nhép môi, nàng tới cũng rất nhanh. Vừa nghĩ đến chuyện này, thì Hàn Nhạn đã tới cửa rồi. Ván này ông đã thua rồi, như vậy. . . ông phải đem chuyện trên chiến trường nói cho Hàn Nhạn nghe?
Hàn Nhạn vừa vào cửa, đập vào mắt là dáng vẻ đang suy nghĩ của Dương Kỳ. Hàn Nhạn liền mỉm cười, nhắc nhở: "Dương lão tiền bối."
Dương Kỳ quay đầu, giống như là bây giờ mới chú ý tới nàng. Ánh mắt của ông vô cùng bình tĩnh, hình như là đã sớm biết Hàn Nhạn sẽ đến: "Tới rồi à."
Hàn Nhạn cười: "Tiểu nữ tới đây để thực hiện lời hứa, Dương lão tiền bối cũng nhìn thấy, trời đang đổ mưa."
"Chuyện của trời cao sao ngươi lại biết được." Dương Kỳ chằm chằm vào nàng, nhưng lại không biểu cảm của nàng: "Chẳng lẽ ngươi không phải người của thế gian này?" Thế gian này ai có thể biết được chuyện của tương lại, nhưng mà Hàn Nhạn này thì lại có thể biết trước được. Hơn nữa trên người của nàng còn có một loại cảm giác thần bí khó nói lên lời, cũng không biết quý khí lại từ ở đâu ra, phảng phất như là có sự tao nhã trời sinh, nhìn bình thường tới không ngờ, nhưng lại dịu dàng uyển chuyển đến có thần. Nàng ở Đại Tông trong vài năm này lại vô cùng nổi tiếng, từ người hai bàn tay trắng không được gia đình sủng ái đến cuối cùng lại trở thành Huyền Thanh vương phi làm cho mọi người vô cùng hâm mộ, bây giờ lại bị phụ bạc nhưng nét mặt của nàng vĩnh viễn đều vô cùng yên bình. Không có một chút bi ai nào, thật giống như đã sớm biết hết mọi chuyện.
Cô nương này đến cuối cùng là một người đáng sợ tới thế nào đây?
Nghe được Dương Kỳ nói như vậy, Hàn Nhạn hoảng sợ như phản xạ có điều kiện, còn tưởng rằng bí mật nàng được sống lại đã phát hiện rồi. Nhưng mà rất nhanh nàng bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói: "Dương lão tiền bối quá lo lắng rồi, tiểu nữ là người của thế gian này, không ai có thể biết trước tương lai, chỉ trực giác của tiểu nữ chính xác mà thôi. Có lẽ là do trời cao đã chiếu cố." Nàng nói: "Nếu như Dương lão tiền bối tin tưởng tiểu nữ, thì chi bằng tin tưởng đây là ý chỉ của trời cao."
Nàng sắc mặt không đổi đêm lời nói của mình dẫn tới trời cao, bởi vì nàng không muốn thân phận của mình bị phát hiện, nếu như chuyện của mình sống lại bị người khác biết được thì không biết sẽ rước lấy bao nhiêu phiền phức. Cho nên một chút nghi ngờ cũng không được có.
Dương Kỳ nghe vậy thì lập tức chăm chú dò xét Hàn Nhạn, thấy nàng ngẩng đầu lên nhìn mình, nụ cười vừa tươi vừa đơn thuần lại vô cùng hiền lành, ông liền thở dài nói: "Có lẽ đúng là ngươi đã được trời cao chiếu cô." Tiểu nha đầu này nhìn rất bình thường, nhưng lại cất giấu đi sự lanh lợi. Vừa rồi chẳng qua là ông chỉ tùy tiện nói ra, nhưng nàng lại lặp tức muốn bác bỏ ý của ông. Dương Kỳ biết rõ, Hàn Nhạn không muốn người khác nhìn nàng như một con quái vậy. Phải biết rằng đối với một người mà nói có thể biết trước tương lai thì chưa chắc là chuyện tốt, đặc biệt là loại này tai nạn phát sinh sao này, sợ là sau này sẽ có người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Hàn Nhạn, cho rằng nàng người có điềm xấu. Nhưng mà nếu dùng việc giải thích là do ý trời thì có chút bất đồng, người khác sẽ nói nha đầu này có lẽ là được trời ban phúc, được Thần Tiên nhìn trúng, cho nên mới giúp đỡ cho nàng. Thay đổi cách nói một chút thì đúng là lấy được kết quả chính là hoàn toàn khách nhau. Chỉ là Hàn Nhạn lại lựa chọn một cách giải thích hợp lý như vậy, cộng thêm phản ứng nhanh nhẹn, thật sự là làm cho người phải nể phục.
"Nhờ lão tiền bối kích lệ, như vậy thì bây giờ lão tiền bối đã tin tưởng tất cả lời nói của tiểu nữ rồi chứ?"
Nàng dùng hai chữ ‘tất cả’ cho thấy muốn Dương Kỳ tin tưởng không chỉ là chuyện trời đổ mưa mà còn có mưu đồ làm loạn của người Tây Nhung.
"Lão phu tin ngươi một lần này?" Một lúc sau Dương Kỳ mới đáp lại.
"Cảm ơn Dương lão tiền bối." Hàn Nhạn mỉm cười.
Cấp Lam và Thu Hồng liếc nhìn nhau, trong lòng thầm hiểu hai hai người đều lui ra khỏi phòng. Bắt đầu từ buổi sáng đến khi màn đêm buông xuống, mới nhìn thấy Hàn Nhạn từ trong phòng đi ra.
Lúc Hàn Nhạn đi ra, sắc mặt cũng không tốt lắm, cả Dương Kỳ cũng giống như vậy, thậm chí so với Hàn Nhạn càng khó coi hơn. Hàn Nhạn hành lễ với Dương Kỳ: "Đa tạ Dương lão tiền bối đã chỉ bảo."
Dương Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi chỉ cần không nói cho người khác biết là tốt rồi."
Hàn Nhạn gật đầu: "Đó là tự nhiên." Sau đó cũng không quay đầu lại cáo từ.
Xe ngựa đi được một hồi lâu, Cấp Lam rốt cục chịu hết nổi mà mở miệng hỏi: "Tiểu thư, Dương đại nhân đã nói gì thế?"
Hàn Nhạn dựa vào cửa xe ngựa, lâm vào sự im lặng. Hàn Nhạn biết được từ trong miệng Dương Kỳ, thì ra lúc đang chiến đấu với Tây Nhung, vốn dĩ Đại Tông chiếm ưu thế. Thật ra thì nhân lực và tài lực của Tây Nhung cũng không yếu, những dân tộc du mục thảo nguyên trong xương cốt càng có thêm sự dũng mãnh, lực sát thương trên chiến trường vô cùng lớn. Chỉ là về phương diện hành quân bố trận thì lại rất yếu, người thống trị bọn họ hình như chỉ biết dùng sức mạnh, rất nhiều trận trên trường chiến trường đều là Phó Vân Tịch dùng diệu kế dễ dàng hóa giải. Chỉ là trong lúc sắp kết thúc chiến tranh, hàng loạt binh sĩ đột nhiên liên tiếp tháo chạy.
Lúc đó Hàn Nhạn không thể che giấu được sự khiếp sợ của mình, theo lý thuyết, ngay lúc này, sĩ khí phải là mạnh mẽ nhất, cũng là lúc có thể dễ dàng công phá tuyến phòng ngự của kẻ địch, sao lại có thể liên tiếp bại trận, chẳng lẽ bên Tây Nhung có tuyệt chiêu gì.
Nhưng Dương Kỳ lại lắc đầu, lộ ra dáng vẻ nặng nề, vấn đề không phải ở Tây Nhung, mà là trong quân đội Đại Tông. Cũng không biết binh sĩ Đại Tông bị gì, sĩ khí đột nhiên trở nên suy yếu; chỉ trong một đêm kho lúa lại bị người khác đốt, không có lương thực trên chiến trường thì chẳng khác nào đã lâm vào cảnh cùng đường, lúc ấy mỗi ngày trở nên tệ hơn, nghe nói là công chúa Tây Nhung Y Lâm Na vụng trộm đưa thức ăn cho Phó Vân Tịch. Nói tới chỗ này, Dương Kỳ còn cố ý dừng lại nhìn biểu tình của Hàn Nhạn, nhưng lại thấy nàng rất bình tĩnh, ngược lại có chút kinh ngạc.
Trận chiến này, đúng là Đại Tông vẫn thắng. Nhưng rốt cuộc là thắng như thế nào thì không ai biết được, tất cả mọi người đang suy đoán trong chuyện này có phải là có vấn đề gì hay không. Bởi vì vốn dĩ có thể kết thúc chiến tranh rất nhanh, nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao đến bây giờ sĩ khí của binh sĩ vẫn còn suy yếu, mà Phó Vân Tịch xưa nay luôn rất quyết đoán, cuối cùng ở trên chiến trương lại chiến đấu cực kỳ khó khăn. Cho dù thắng, cũng mất đi phần đông tướng sĩ của mình. Như vậy thắng ra thì cũng không tính là thắng, xưa nay không gì làm không được Phó Vân Tịch, rốt cuộc thì cũng không biết phải làm như thế nào? Mà người Tây Nhung lại không có tiếp tục truy kích, ngược lại còn ra đầu hàng, trong chuyện này rốt cuộc là có âm mưu gì.
Hàn Nhạn và Dương Kỳ nói với nhau rất nhiều, hai người cùng nhau trao đổi ý kiến. Lúc này Hàn Nhạn mới phát hiện, người từng đạt Võ Trạng Nguyên không đơn thuần chỉ có danh tiếng mà thôi. Ông không chỉ có võ công cao cường, hơn nữa còn quen đọc binh pháp, trên chiến trường ông có thể nhìn ra nhiều vấn đề mấu chốt. Mà lúc Dương Kỳ nói chuyện với Hàn Nhạn, cũng cảm thấy kinh sợ vì sự thông minh của Hàn Nhạn, đều nói nữ tử thông tuệ thì cũng chỉ là thi từ ca phú thượng thêm chút văn vẻ, nhưng mà Hàn Nhạn nhưng không phải như vậy. Bất kể là chuyện trên chiến trườn, hay là thế lực trong triều, họ đều có thể đối đáp với nhau, thậm chí có thể cùng Dương Kỳ tranh chấp. Năng lực suy nghĩ của nàng quả thực là kinh người, Dương Kỳ cũng nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi, chẳng qua chỉ là một nữ nhi được nuôi trong khuê phòng, làm sao có thể có lý giải như vậy được chứ, nếu như nàng mà là một nam nhi, sợ là đã sớm có tước vị rồi.
Dương Kỳ chỉ biết là Hàn Nhạn đối những chuyện này khá nhạy cảm, mặc dù bản chất thông minh, biết rõ chuyện triều đình, nhưng Hàn Nhạn cũng phải thường xuyên hỏi thăm, bởi vì chuyện này cũng dính tới chuyện sống chết của nàng, đứng ở trong tình huống như vậy, quyết định từ nay về sau nàng phải trải qua cái cuộc sống như thế nào, chỉ cần đi sai một bước là thua cả ván bài.
Cấp Lam nhìn Hàn Nhạn suy nghĩ đến ngây người, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu thư?"
Lúc này Hàn Nhạn mới phản ứng lại, nói sơ lại lời của Dương Kỳ nói với nàng nói cho hai người Cấp Làm và Thu Hồng nghe, mặc dù các nàng có nhiều nghi ngờ như mà chuyện triều đình các nàng thật sự không giúp đỡ được cái gì, cũng không thể bày mưu tính kế cho Hàn Nhạn, cuối cùng lại trưng ra ánh mắt thật có lỗi nhìn nàng.
Hàn Nhạn cũng không phải để ý, chỉ là vấn đề Dương Kỳ đưa ra cũng đồng thời nói lên nghi vấn của nàng, hôm nay cũng không biết phải làm sao để hỏi rõ vấn đề này.
Xe ngựa chạy vào một con hẻm, con hẻm này vừa sâu lại vừa dài, bình thường rất ít người đi ngang qua, bây giờ trời cũng đã tốt, đến một bóng người cũng không có. Hàn Nhạn mới vừa vào ngõ nhỏ, thì lặp tứ có cảm giác không ổn, loại cảm giác này không biết từ đâu mà đến, nó vô cùng kỳ lại rồi cứ như vậy mà vang lên. Loại tâm trạng lo lắng rất nhanh đã lan tỏa, Hàn Nhạn quyết đoán nói với xa phu: "Quay đầu trở lại, chúng ta đi một con đường khác!"
Nàng nói vừa nhanh vừa vội, trong lúc nhất thời xa phu không có nghe rõ, thoáng cái ghìm ngựa lại, xe ngựa ngừng mạnh lại, xa phu hỏi: "Cái gì?"
Cấp Lam vàg Thu Hồng cũng có chút không hiểu nhìn Hàn Nhạn, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ tại sao Hàn Nhạn đột nhiên lại đi về bằng con đường khác, ngày thường đều đi đường này mà. Hàn Nhạn nhíu chặt mày lại, mặc dù mình nói với Dương Kỳ trực giác của mình rất chuẩn nhưng điều này hoàn toàn là giả, nhưng khi về sau dự cảm càng lớn thì nàng càng tin tưởng vào chính mình.
Đáng tiếc nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng "xoạt xoạt xoạt", từ bốn phía đột nhiên có mười người áo đen che mặt nhảy xuống, bao vây xe ngựa của họ lại.
Hàn Nhạn cả kinh, trong đầu không còn nghĩ được cách gì, chỉ thấy ánh đao của mười người bịt mặt này lóe lên, rồi chém về phía xe ngựa của họ.
Bọn họ muốn mạng của nàng!
Hàn Nhạn hoảng sợ, nàng nghĩ cùng lắm là họ chỉ muốn cướp tiền, nhưng là thật không ngờ họ lại trực tiếp muốn mạng của mình! Ở Đại Tông ai lại to gan tới vậy, dưới chân thiên tử, ở trước mặt mọi người mà muốn mạng của mình.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thân thể Hàn Nhạn uốn éo, tay đâm về phía trước hướng về phía người áo đen. Dù sao thì cái này cũng làm cho đối phương khó phản kích được, hơn nữa cho thấy một điều là đối phương rõ ràng đã từng được huấn luyện qua. Chẳng qua họ chỉ thoáng dừng lại, sao đó thì tự mình xong tới, Cấp Lam và Thu Hồng hoảng sợ, song song nhào tới, muốn dùng mình che chắn cho Hàn Nhạn.
Kỳ thật thì tất cả mọi người đều biết rõ, Cấp Lam và Thu Hồng sẽ có hậu quả gì nếu như thay Hàn Nhạn đỡ một đao kia, có thể đỡ được một đao, đao thứ hai, như vậy còn đao thứ ba, đao thứ tư thì sao? Cấp Lam và Thu Hồng gọi lớn tiếng như vậy nhưng xung quanh cũng không có một người nào, hôm nay sợ là dữ nhiều lành ít. Không ai tới cứu mình, chẳng lẽ mình thật sự phải chết ở chỗ này sao, chết dưới loạn đao làm sao có thể cam tâm được! Tuyệt đối không!