"Con thông minh như thế chắc cũng biết người hạ độc là ai chứ?" Ngô thái y nói tới đây thì ngẩng đầu lên, nói với Hàn Nhạn.
Hàn Nhạn nhìn ông chằm chằm, giọng trở nên từ từ mà nho nhỏ. Nếu không nghiêm túc lắng nghe thì thậm chí còn nghĩ rằng chỉ mấp máy đôi môi, căn bản không phải là nói chuyện.
"Thái hậu?" Nàng hỏi.
Ngô thái y gật đầu.
Chỉ mình Phó Vân Tịch trúng độc còn Hoàng thượng thì không. Chuyện này vốn là vô cùng không bình thường. Nhưng lúc đó chuyện mà Phó Vân Tịch phát hiện ra lại không như vậy. Sau khi tiên hoàng qua đời, trong các hoàng tử chỉ có Hoàng thượng và Phó Vân Tịch là xuất sắc nhất. Khí đó Thái hậu cũng coi họ như tâm can bảo bối, yêu thương như nhau, đặc biệt để thái y đưa tuyết liên quý giá nhất ra, làm thành dược thiện để bồi bổ cho hai huynh đệ. Nhưng Thái hậu không biết rằng hai huynh đệ luôn thân thiết. Lúc nhỏ thân thể Phó Vân Tịch luôn không khỏe bằng Hoàng thượng. Hoàng thượng liền đưa một phần dược thiện của mình cho Phó Vân Tịch. Vấn đề nằm ở chỗ phần dược thiện này.
Trong dược thiện này có bỏ thêm một vị độc dược vô phương cứu chữa. Hoàng thượng không hề động vào dược thiện nên đương nhiên bình yên vô sự. Phó Vân Tịch ăn hai phần độc dược nên dược tính nặng thêm, mới xuất hiện triệu chứng phát độc lúc còn thiếu niên. Theo tính toán thì thuốc này sau khi trưởng thành mới xuất hiện phản ứng.
Phó Vân Tịch phát độc sớm lại đánh bừa mà trúng, được Ngô thái y phát hiện. Mấy năm này Ngô thái y nghĩ đủ mọi cách chữa trị cho Phó Vân Tịch nhưng tiếc rằng chỉ có thể giảm bớt triệu chứng một chút cho chàng mà thôi. Tuy không còn uống dược thiện kia, không ăn độc dược tiếp nhưng hai phần độc dược ăn phải lúc còn trẻ vẫn đóng sâu trong cơ thể chàng.
Trong cấm địa hoàng cung có một ao nước nóng, chính là Hoàng thượng đặc biệt xây dựng cho Phó Vân Tịch. Hoàng thượng biết Phó Vân Tịch thân trúng hàn độc nhưng không tin đó là do Thái hậu làm. Cho dù sau này Phó Vân Tịch tìm được người làm dược thiện nhưng lại là bị người d.đ.l.q.đ mua chuộc nên cũng không tra ra được chút manh mối nào. Không có chứng cứ thì không thể thuyết phục Hoàng thượng. Hàn độc này cũng càng ngày càng nặng hơn. Hơi nước trong ao nước nóng đủ để giảm bớt lạnh lẽo, thêm chút hơi ấm cho thân thể nên mỗi khi phát bệnh Phó Vân Tịch sẽ tránh trong đó.
Hàn Nhạn nhớ tới lần mình trúng độc xuân kia, quả thật là phát hiện ra Phó Vân Tịch trong ao nước nóng. Đúng thật chỗ đó là cấm địa, không hề có một thái giám cung nữ nào. Mới đầu Hàn Nhạn còn cho rằng mình chỉ vô tình gặp được Phó Vân Tịch. Bây giờ nhớ lại mới hiểu ra rằng lúc đó hẳn là lúc chàng phát độc, đang giảm bớt độc tính trong ao nước nóng.
Chuyện hạ độc còn đả kích Phó Vân Tịch hơn chuyện tuổi thọ mình bị nguy hiểm. Một nữ nhân mình tôn trọng từ nhỏ, ngoài là mẫu phi thân thiết nhất còn là đao phủ không hơn không kém, bất cứ lúc nào cũng muốn mạng của mình và huynh trưởng. Thậm chí có thể chuyện mẫu phi và đệ đệ mình chết còn liên quan tới nữ nhân này. Cái gọi là nhận giặc làm cha e rằng chính là tình cảnh như thế này.
"Hoàng thượng và vương gia là thân huynh đệ," Hàn Nhạn hỏi ra điều mình nghi ngờ: "Cho dù Hoàng thượng tin tưởng Thái hậu thế nào thì một khi vương gia nói ra nghi ngờ của mình, Hoàng thượng cũng nên có cảnh giác. Sao còn có thể tín nhiệm Thái hậu như vậy?" Thái độ của Hoàng thượng với Thái hậu thậm chí còn cao hơn cả mẹ con ruột thịt, điều này thật sự là kỳ lạ.
Ngô thái y lắc đầu: "Lúc Hoàng thượng còn nhỏ từng được Thái hậu cứu một mạng. Lúc đó Hoàng thượng rơi vào trong hồ, xung quanh không có thái gám cung nữ, là Thái hậu tự nhảy xuống cứu người lên. Bởi vì chuyện này mà Thái hậu bị nhiễm phong hàn, mỗi khi trời mưa sẽ ho khan không dứt. Qua nhiều năm như vậy, Hoàng thượng vẫn luôn giữ áy náy trong lòng."
Hàn Nhạn khẽ nhíu mày, không nói gì. Thái hậu làm vậy, đương nhiên trong mắt Hàn Nhạn không tính là gì. Thân trong đại trạch viện, cứu người chưa chắc đã không giết người. Thậm chí Hàn Nhạn còn cảm thấy chuyện Hoàng thượng rơi vào trong hồ có lẽ cũng không thoát khỏi liên quan tới Thái hậu. Người ác độc thật sự thì chắc chắn trên mặt sẽ không thể hiện ra. Bọn họ thân thiện dễ gần, uất ức mình vì ngươi, toàn tâm toàn ý nghĩ thay cho ngươi, lừa gạt tất cả sự tín nhiệm của ngươi, sau đó thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị thì sẽ một tay đẩy ngươi xuống vữ sâu vạn trượng. Tựa như mẹ con Chu thị ở kiếp trước. Hàn Nhạn từng chết một lần cho nên thấy rất rõ ràng. Nhưng Hoàng thượng lại khác. Thân ở hoàng gia, vốn là rất lạnh nhạt với chuyện tình thân. Là thiếu niên mất mẫu phi từ rất sớm, thiếu thốn tình thương của mẹ, Thái hậu làm vậy gần như có thể trở thành chỗ người gửi gắm tình cảm, xem bà như mẫu phi thứ hai là điều có thể xảy ra.
Hoàng thượng không tin Phó Vân Tịch. Hay nói đúng hơn là không bằng lòng tin. Bởi vì một khi thừa nhận Thái hậu trong lòng có quỷ thì tương đương với đập nát một ảo tưởng, một người mẹ trong mơ của hắn. Hoàng thượng cũng lừa mình dối người. Nhưng lừa mình dối người này lqđ lại hại Phó Vân Tịch thê thảm. Cả ngày nhìn kẻ thù của mình trình diễn tiết mục thượng từ hạ hiếu (trên hiền lành dưới hiếu thuận) với huynh trưởng của mình, Phó Vân Tịch có thể làm gì? Chàng chỉ có thể trút hết phẫn uất của mình trên chiến trường, nhanh chóng trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, mạnh tới mức người đó cũng không dám xem thường chàng, thậm chí còn sợ hãi chàng, nhượng bộ dưới áp lực của chàng...
Hàn Nhạn bình tĩnh mà nhìn Ngô thái y: "Y Lâm Na có thể chữa khỏi bệnh của chàng, đúng không?"
Ngô thái y sửng sốt, nhìn Hàn Nhạn, nói: "Không phải là có thể chữa được. Người Tây Nhung am hiểu dùng cổ, công chúa chỉ là dùng một con sâu độc tạm thời khống chế hàn độc. Nhưng cũng không thể loại bỏ hàn độc hoàn toàn. Một khi sâu độc này bị Hàn Nhạn phản phệ thì Phó Vân Tịch vẫn sẽ có nguy hiểm. Nhưng..." Ngô thái y ngước mắt, nói: "Người không chấp nhận sâu độc của công chúa."
Không chấp nhận sâu độc của Y Lâm Na? Hàn Nhạn cả kinh. Nhưng đúng là Y Lâm Na đã vào Huyền Thanh vương phủ, Phó Vân Tịch cũng không từ chối. Nếu chàng không chấp nhận sâu độc của nàng ta thì sao lại phải làm vậy?
Ngô thái y nói: "Gần đây hàn độc của người phát tác càng ngày càng lợi hại hơn. Hôm qua lúc trở lại thì bị trọng thương. Lúc đó chính lão phu chữa thương cho người. Trên người vương gia d'đ'l'q'đ còn có độc, lại thêm vết thương mới. Bây giờ đúng là lão phu có chút lực bất tòng tâm. Bé con, từ trước tới nay con có rất nhiều cách, hôm nay lão phu nói những lời này chính là mong nếu con có thể có cách giải quyết gì thì vui lòng nói ra, cứu lấy vương gia." Dừng một chút, ông nói tiếp: "Lão phu nhìn ra được con là thật tâm thật ý với vương gia."
Hàn Nhạn cười khổ một tiếng: "Thái y thật coi trọng con. Có điều Hàn Nhạn còn một chuyện không hiểu. Hoàng thượng có biết chuyện vương gia bị bệnh nặng không?"
Ngô thái y gật đầu: "Đó là đương nhiên. Chính Hoàng thượng ra lệnh cho lão phu đi chữa bệnh cho vương gia."
Hàn Nhạn suy nghĩ một chút. Hôm nay cũng đã xác định chuyện hôm qua là Hoàng thượng ra tay với mình. NHưng Hoàng thượng cũng biết giờ đây bênh tình của Phó Vân Tịch nguy kịch, cũng biết Phó Vân Tịch đối xử với mình như vậy cũng không phải xuất từ ý định ban đầu. Nếu mình chết trong tay Hoàng thượng thật thì chắc chắn Phó Vân Tịch cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua. Nhưng Hoàng thượng vẫn làm như vậy. Là điều gì để người không tiếc mạo hiểm nguy cơ xích mích với huynh đệ cũng muốn trừ khử mình? Chẳng lẽ trong này còn có nguyên nhân gì?
Mà Phó Vân Tịch, lúc chàng không chấp nhận sâu độc, gần như bức mình ra khỏi Huyền Thanh vương phủ. Chàng định làm gì? Có một khả năng chính là chàng không muốn để mình biết tình cảnh của chàng. Nếu mình biết Phó Vân Tịch thân trúng hàn độc nhất định sẽ đau lòng muốn chết. Chàng không muốn mình đau lòng, cũng không muốn liên lụy tới mình nên dùng cách lqđ này để giải trừ chuyện hôn sự của mình và chàng. Cứ như vậy thì mình cũng tự do. Nhưng Hàn Nhạn lại cảm thấy Phó Vân Tịch không phải là người như vậy. Với tính tình của chàng thì sẽ thản thản nhiên nhiên mà nói với mình, phóng khoáng buông tay. Như vậy cũng chỉ có một khả năng khác. Phó Vân Tịch đẩy mình ra là có chút bất đắc dĩ. Chàng gạt bỏ mối quan hệ với mình, gạt bỏ quá triệt để, chẳng lẽ là đang bảo vệ mình? Chàng làm như vậy có liên quan gì tới quyết định của Hoàng thượng không?
Hàn Nhạn chỉ cảm giác trong đầu mình có một đám sương mù dày đặc. Nhưng vừa nghĩ tới hôm qua Phó Vâ Tịch còn cản một đao vì mình, trong lòng liền đau đớn không chịu nổi. Nàng nói một cách khó khăn: "Bây giờ chàng sao rồi?"
Đương nhiên Ngô thái y biết một tiếng "chàng" kia của Hàn Nhạn là để chỉ Phó Vân Tịch, thở một hơi thật dài: "Không tốt lắm. Vết thương của người quá nặng, cũng không cần sâu độc của công chúa, không biết còn có thể chống chọi được bao lâu."
Trái tim Hàn Nhạn thắt lại: "Vô phương cứu chữa thật ạ?"
Ngô thái y cười khổ: "Lão phu là không thể ra sức."
Hàn Nhạn cụp mắt, không nói gì. Ngô thái y nhìn ngoài cửa sổ một chút, liền phất tay áo đứng dậy: "Lão phu cũng nên trở về. Nếu quá muộn sợ là có người sẽ sinh nghi. Bây giờ dân chúng trong kinh cũng không biết chuyện vương gia trúng độc, bị nguy hiểm tới tính mạng. Nếu người có lòng mà biết chuyện này thì hỏng rồi."
Hàn Nhạn gật đầu. Ngô thái y liền đứng dậy rời đi. Nàng vẫn ngồi trước cửa sổ, Cấp Lam và Thù Hồng lẳng lặng đứng phía sau. Hai người cũng không ngờ sẽ nghe được tin tức kinh người như vậy. Huyền Thanh vương bề ngoài phong quang vô hạn cũng không dễ chịu hơn tiểu thư của các nàng bao nhiêu. Trong cung ngươi lừa ta gạt còn đáng sợ hơn.
Hàn Nhạn cười thê lương. Mình có cơ hội sống lại một lần còn Phó Vân Tịch thì sao? Nếu chàng chết thì không có cơ hội như vậy. Trên thế gian này sẽ không còn người tên Phó Vân Tịc này. Mối thù của mình có thể báo, bởi vì mình còn sống. Phó Vân Tịch chết đi, thù lớn chưa trả, Thái hậu vẫn cao cao tại thượng. Ông trời có đang nhìn thế giới này không?
Tay Hàn Nhạn sờ lên búi tóc mình theo thói quen, lại phát hiện đuôi trâm ngọc Lam Điền đã không còn đó. Không có trâm thì còn có thể tìm một cái khác. Người không có thì tìm đâu ra?
Lâu sau nàng mới đứng lên. Đêm đen như mực, đồng tử lại có vẻ hết sức sáng trong. Nàng nói: "Trở về Trang phủ."
Thù Hồng hơi ngạc nhiên mà nhìn Hàn Nhạn. Nàng tưởng là Hàn Nhạn biết tin này sẽ chạy tới Huyền Thanh vương phủ ngay lập tức để thăm Phó Vân Tịch.
Hàn Nhạn cũng nhíu mày. Phó Vân Tịch đối xử với mình như vậy tuyệt đối không phải là chỉ đơn giản do trúng hàn độc. Manh mối duy nhất còn phải do mình tra từ Thái hậu. Tuy không rõ lắm rốt cuộc là nguyên nhân thế nào nhưng ngay cả Hoàng thượng cũng hạ sát thủ với mình như vậy, có lẽ có nguyên nhân đặc biệt khác thật.
Bên Trác Thất kia, bây giờ hẳn đã có thu hoạch mới phải.
Hàn Nhạn nhìn ông chằm chằm, giọng trở nên từ từ mà nho nhỏ. Nếu không nghiêm túc lắng nghe thì thậm chí còn nghĩ rằng chỉ mấp máy đôi môi, căn bản không phải là nói chuyện.
"Thái hậu?" Nàng hỏi.
Ngô thái y gật đầu.
Chỉ mình Phó Vân Tịch trúng độc còn Hoàng thượng thì không. Chuyện này vốn là vô cùng không bình thường. Nhưng lúc đó chuyện mà Phó Vân Tịch phát hiện ra lại không như vậy. Sau khi tiên hoàng qua đời, trong các hoàng tử chỉ có Hoàng thượng và Phó Vân Tịch là xuất sắc nhất. Khí đó Thái hậu cũng coi họ như tâm can bảo bối, yêu thương như nhau, đặc biệt để thái y đưa tuyết liên quý giá nhất ra, làm thành dược thiện để bồi bổ cho hai huynh đệ. Nhưng Thái hậu không biết rằng hai huynh đệ luôn thân thiết. Lúc nhỏ thân thể Phó Vân Tịch luôn không khỏe bằng Hoàng thượng. Hoàng thượng liền đưa một phần dược thiện của mình cho Phó Vân Tịch. Vấn đề nằm ở chỗ phần dược thiện này.
Trong dược thiện này có bỏ thêm một vị độc dược vô phương cứu chữa. Hoàng thượng không hề động vào dược thiện nên đương nhiên bình yên vô sự. Phó Vân Tịch ăn hai phần độc dược nên dược tính nặng thêm, mới xuất hiện triệu chứng phát độc lúc còn thiếu niên. Theo tính toán thì thuốc này sau khi trưởng thành mới xuất hiện phản ứng.
Phó Vân Tịch phát độc sớm lại đánh bừa mà trúng, được Ngô thái y phát hiện. Mấy năm này Ngô thái y nghĩ đủ mọi cách chữa trị cho Phó Vân Tịch nhưng tiếc rằng chỉ có thể giảm bớt triệu chứng một chút cho chàng mà thôi. Tuy không còn uống dược thiện kia, không ăn độc dược tiếp nhưng hai phần độc dược ăn phải lúc còn trẻ vẫn đóng sâu trong cơ thể chàng.
Trong cấm địa hoàng cung có một ao nước nóng, chính là Hoàng thượng đặc biệt xây dựng cho Phó Vân Tịch. Hoàng thượng biết Phó Vân Tịch thân trúng hàn độc nhưng không tin đó là do Thái hậu làm. Cho dù sau này Phó Vân Tịch tìm được người làm dược thiện nhưng lại là bị người d.đ.l.q.đ mua chuộc nên cũng không tra ra được chút manh mối nào. Không có chứng cứ thì không thể thuyết phục Hoàng thượng. Hàn độc này cũng càng ngày càng nặng hơn. Hơi nước trong ao nước nóng đủ để giảm bớt lạnh lẽo, thêm chút hơi ấm cho thân thể nên mỗi khi phát bệnh Phó Vân Tịch sẽ tránh trong đó.
Hàn Nhạn nhớ tới lần mình trúng độc xuân kia, quả thật là phát hiện ra Phó Vân Tịch trong ao nước nóng. Đúng thật chỗ đó là cấm địa, không hề có một thái giám cung nữ nào. Mới đầu Hàn Nhạn còn cho rằng mình chỉ vô tình gặp được Phó Vân Tịch. Bây giờ nhớ lại mới hiểu ra rằng lúc đó hẳn là lúc chàng phát độc, đang giảm bớt độc tính trong ao nước nóng.
Chuyện hạ độc còn đả kích Phó Vân Tịch hơn chuyện tuổi thọ mình bị nguy hiểm. Một nữ nhân mình tôn trọng từ nhỏ, ngoài là mẫu phi thân thiết nhất còn là đao phủ không hơn không kém, bất cứ lúc nào cũng muốn mạng của mình và huynh trưởng. Thậm chí có thể chuyện mẫu phi và đệ đệ mình chết còn liên quan tới nữ nhân này. Cái gọi là nhận giặc làm cha e rằng chính là tình cảnh như thế này.
"Hoàng thượng và vương gia là thân huynh đệ," Hàn Nhạn hỏi ra điều mình nghi ngờ: "Cho dù Hoàng thượng tin tưởng Thái hậu thế nào thì một khi vương gia nói ra nghi ngờ của mình, Hoàng thượng cũng nên có cảnh giác. Sao còn có thể tín nhiệm Thái hậu như vậy?" Thái độ của Hoàng thượng với Thái hậu thậm chí còn cao hơn cả mẹ con ruột thịt, điều này thật sự là kỳ lạ.
Ngô thái y lắc đầu: "Lúc Hoàng thượng còn nhỏ từng được Thái hậu cứu một mạng. Lúc đó Hoàng thượng rơi vào trong hồ, xung quanh không có thái gám cung nữ, là Thái hậu tự nhảy xuống cứu người lên. Bởi vì chuyện này mà Thái hậu bị nhiễm phong hàn, mỗi khi trời mưa sẽ ho khan không dứt. Qua nhiều năm như vậy, Hoàng thượng vẫn luôn giữ áy náy trong lòng."
Hàn Nhạn khẽ nhíu mày, không nói gì. Thái hậu làm vậy, đương nhiên trong mắt Hàn Nhạn không tính là gì. Thân trong đại trạch viện, cứu người chưa chắc đã không giết người. Thậm chí Hàn Nhạn còn cảm thấy chuyện Hoàng thượng rơi vào trong hồ có lẽ cũng không thoát khỏi liên quan tới Thái hậu. Người ác độc thật sự thì chắc chắn trên mặt sẽ không thể hiện ra. Bọn họ thân thiện dễ gần, uất ức mình vì ngươi, toàn tâm toàn ý nghĩ thay cho ngươi, lừa gạt tất cả sự tín nhiệm của ngươi, sau đó thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị thì sẽ một tay đẩy ngươi xuống vữ sâu vạn trượng. Tựa như mẹ con Chu thị ở kiếp trước. Hàn Nhạn từng chết một lần cho nên thấy rất rõ ràng. Nhưng Hoàng thượng lại khác. Thân ở hoàng gia, vốn là rất lạnh nhạt với chuyện tình thân. Là thiếu niên mất mẫu phi từ rất sớm, thiếu thốn tình thương của mẹ, Thái hậu làm vậy gần như có thể trở thành chỗ người gửi gắm tình cảm, xem bà như mẫu phi thứ hai là điều có thể xảy ra.
Hoàng thượng không tin Phó Vân Tịch. Hay nói đúng hơn là không bằng lòng tin. Bởi vì một khi thừa nhận Thái hậu trong lòng có quỷ thì tương đương với đập nát một ảo tưởng, một người mẹ trong mơ của hắn. Hoàng thượng cũng lừa mình dối người. Nhưng lừa mình dối người này lqđ lại hại Phó Vân Tịch thê thảm. Cả ngày nhìn kẻ thù của mình trình diễn tiết mục thượng từ hạ hiếu (trên hiền lành dưới hiếu thuận) với huynh trưởng của mình, Phó Vân Tịch có thể làm gì? Chàng chỉ có thể trút hết phẫn uất của mình trên chiến trường, nhanh chóng trưởng thành, trở nên mạnh mẽ, mạnh tới mức người đó cũng không dám xem thường chàng, thậm chí còn sợ hãi chàng, nhượng bộ dưới áp lực của chàng...
Hàn Nhạn bình tĩnh mà nhìn Ngô thái y: "Y Lâm Na có thể chữa khỏi bệnh của chàng, đúng không?"
Ngô thái y sửng sốt, nhìn Hàn Nhạn, nói: "Không phải là có thể chữa được. Người Tây Nhung am hiểu dùng cổ, công chúa chỉ là dùng một con sâu độc tạm thời khống chế hàn độc. Nhưng cũng không thể loại bỏ hàn độc hoàn toàn. Một khi sâu độc này bị Hàn Nhạn phản phệ thì Phó Vân Tịch vẫn sẽ có nguy hiểm. Nhưng..." Ngô thái y ngước mắt, nói: "Người không chấp nhận sâu độc của công chúa."
Không chấp nhận sâu độc của Y Lâm Na? Hàn Nhạn cả kinh. Nhưng đúng là Y Lâm Na đã vào Huyền Thanh vương phủ, Phó Vân Tịch cũng không từ chối. Nếu chàng không chấp nhận sâu độc của nàng ta thì sao lại phải làm vậy?
Ngô thái y nói: "Gần đây hàn độc của người phát tác càng ngày càng lợi hại hơn. Hôm qua lúc trở lại thì bị trọng thương. Lúc đó chính lão phu chữa thương cho người. Trên người vương gia d'đ'l'q'đ còn có độc, lại thêm vết thương mới. Bây giờ đúng là lão phu có chút lực bất tòng tâm. Bé con, từ trước tới nay con có rất nhiều cách, hôm nay lão phu nói những lời này chính là mong nếu con có thể có cách giải quyết gì thì vui lòng nói ra, cứu lấy vương gia." Dừng một chút, ông nói tiếp: "Lão phu nhìn ra được con là thật tâm thật ý với vương gia."
Hàn Nhạn cười khổ một tiếng: "Thái y thật coi trọng con. Có điều Hàn Nhạn còn một chuyện không hiểu. Hoàng thượng có biết chuyện vương gia bị bệnh nặng không?"
Ngô thái y gật đầu: "Đó là đương nhiên. Chính Hoàng thượng ra lệnh cho lão phu đi chữa bệnh cho vương gia."
Hàn Nhạn suy nghĩ một chút. Hôm nay cũng đã xác định chuyện hôm qua là Hoàng thượng ra tay với mình. NHưng Hoàng thượng cũng biết giờ đây bênh tình của Phó Vân Tịch nguy kịch, cũng biết Phó Vân Tịch đối xử với mình như vậy cũng không phải xuất từ ý định ban đầu. Nếu mình chết trong tay Hoàng thượng thật thì chắc chắn Phó Vân Tịch cũng sẽ không vì vậy mà bỏ qua. Nhưng Hoàng thượng vẫn làm như vậy. Là điều gì để người không tiếc mạo hiểm nguy cơ xích mích với huynh đệ cũng muốn trừ khử mình? Chẳng lẽ trong này còn có nguyên nhân gì?
Mà Phó Vân Tịch, lúc chàng không chấp nhận sâu độc, gần như bức mình ra khỏi Huyền Thanh vương phủ. Chàng định làm gì? Có một khả năng chính là chàng không muốn để mình biết tình cảnh của chàng. Nếu mình biết Phó Vân Tịch thân trúng hàn độc nhất định sẽ đau lòng muốn chết. Chàng không muốn mình đau lòng, cũng không muốn liên lụy tới mình nên dùng cách lqđ này để giải trừ chuyện hôn sự của mình và chàng. Cứ như vậy thì mình cũng tự do. Nhưng Hàn Nhạn lại cảm thấy Phó Vân Tịch không phải là người như vậy. Với tính tình của chàng thì sẽ thản thản nhiên nhiên mà nói với mình, phóng khoáng buông tay. Như vậy cũng chỉ có một khả năng khác. Phó Vân Tịch đẩy mình ra là có chút bất đắc dĩ. Chàng gạt bỏ mối quan hệ với mình, gạt bỏ quá triệt để, chẳng lẽ là đang bảo vệ mình? Chàng làm như vậy có liên quan gì tới quyết định của Hoàng thượng không?
Hàn Nhạn chỉ cảm giác trong đầu mình có một đám sương mù dày đặc. Nhưng vừa nghĩ tới hôm qua Phó Vâ Tịch còn cản một đao vì mình, trong lòng liền đau đớn không chịu nổi. Nàng nói một cách khó khăn: "Bây giờ chàng sao rồi?"
Đương nhiên Ngô thái y biết một tiếng "chàng" kia của Hàn Nhạn là để chỉ Phó Vân Tịch, thở một hơi thật dài: "Không tốt lắm. Vết thương của người quá nặng, cũng không cần sâu độc của công chúa, không biết còn có thể chống chọi được bao lâu."
Trái tim Hàn Nhạn thắt lại: "Vô phương cứu chữa thật ạ?"
Ngô thái y cười khổ: "Lão phu là không thể ra sức."
Hàn Nhạn cụp mắt, không nói gì. Ngô thái y nhìn ngoài cửa sổ một chút, liền phất tay áo đứng dậy: "Lão phu cũng nên trở về. Nếu quá muộn sợ là có người sẽ sinh nghi. Bây giờ dân chúng trong kinh cũng không biết chuyện vương gia trúng độc, bị nguy hiểm tới tính mạng. Nếu người có lòng mà biết chuyện này thì hỏng rồi."
Hàn Nhạn gật đầu. Ngô thái y liền đứng dậy rời đi. Nàng vẫn ngồi trước cửa sổ, Cấp Lam và Thù Hồng lẳng lặng đứng phía sau. Hai người cũng không ngờ sẽ nghe được tin tức kinh người như vậy. Huyền Thanh vương bề ngoài phong quang vô hạn cũng không dễ chịu hơn tiểu thư của các nàng bao nhiêu. Trong cung ngươi lừa ta gạt còn đáng sợ hơn.
Hàn Nhạn cười thê lương. Mình có cơ hội sống lại một lần còn Phó Vân Tịch thì sao? Nếu chàng chết thì không có cơ hội như vậy. Trên thế gian này sẽ không còn người tên Phó Vân Tịc này. Mối thù của mình có thể báo, bởi vì mình còn sống. Phó Vân Tịch chết đi, thù lớn chưa trả, Thái hậu vẫn cao cao tại thượng. Ông trời có đang nhìn thế giới này không?
Tay Hàn Nhạn sờ lên búi tóc mình theo thói quen, lại phát hiện đuôi trâm ngọc Lam Điền đã không còn đó. Không có trâm thì còn có thể tìm một cái khác. Người không có thì tìm đâu ra?
Lâu sau nàng mới đứng lên. Đêm đen như mực, đồng tử lại có vẻ hết sức sáng trong. Nàng nói: "Trở về Trang phủ."
Thù Hồng hơi ngạc nhiên mà nhìn Hàn Nhạn. Nàng tưởng là Hàn Nhạn biết tin này sẽ chạy tới Huyền Thanh vương phủ ngay lập tức để thăm Phó Vân Tịch.
Hàn Nhạn cũng nhíu mày. Phó Vân Tịch đối xử với mình như vậy tuyệt đối không phải là chỉ đơn giản do trúng hàn độc. Manh mối duy nhất còn phải do mình tra từ Thái hậu. Tuy không rõ lắm rốt cuộc là nguyên nhân thế nào nhưng ngay cả Hoàng thượng cũng hạ sát thủ với mình như vậy, có lẽ có nguyên nhân đặc biệt khác thật.
Bên Trác Thất kia, bây giờ hẳn đã có thu hoạch mới phải.