Lúc Đông hầu vương và Tiểu Kiều thành thân, rất nhiều người phản đối, kể cả lão Đông hầu vương và tiên hoàng. Tiên hoàng muốn gả con gái của mình cho ông nhưng Đông hầu vương kiên quyết từ chối, còn lập lời thề ngay trước mặt người trong thiên hạ rằng đời này kiếp này chỉ có một thê tử là Tiểu Kiều, không nạp chính thê, không thu thông phòng.
Lúc nói tới đây, Mị di nương cười giễu cợt, khinh thường mà nói: "Cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt mà thôi. Lời thề của nam nhân sao có thể cho là thật?" Dứt lời liền ý vị sâu xa mà d-đ-l-q-đ nhìn Hàn Nhạn. Trong lòng Mị di nương, Hàn Nhạn cũng là người được Phó Vân Tịch lập lời thề, ban đầu vì vậy mà toàn bộ nữ nhân kinh thành đều ghen tỵ với Hàn Nhạn, hâm mộ Hàn Nhạn. Nhưng bây giờ lại rơi vào kết cục gì? Còn chẳng phải là bị đuổi ra khỏi Huyền Thanh vương phủ, nhìn Phó Vân Tịch lấy công chúa một nước khác.
Hàn Nhạn cũng không có biểu cảm gì, trong lòng hơi bùi ngùi. Không giống với Mị di nương là không tin nam nhân, Hàn Nhạn cảm thấy nam tử dám lập lời thề như vậy thì chắc chắn là trọng tình trọng nghĩa, không câu nệ bất cứ phép tắc thế tục nào, ném thói quen nam nhân phải có tam thê tứ thiếp ra sau đầu. Chắc chắn là Đông hầu vương vô cùng yêu vị cô nương tên Tiểu Kiều kia.
Thấy Hàn Nhạn không biểu hiện ra vẻ mặt đau lòng mà mình muốn, Mị di nương hơi thất vọng, liền dừng một chút, nói tiếp.
Đông hầu vương và vị nữ tử giang hồ kia ân ái, lúc đó toàn bộ người trong kinh thành đều biết. Tuy Đông hầu vương kiêu ngạo khôn cùng nhưng cũng là mỹ thanh niên anh tuấn phóng khoáng. Lập tức, rất nhiều nữ tử đều ghen tỵ với vị Tiểu Kiều kia. Đương nhiên Vương thị cũng vậy, nhưng bà chỉ mong người mình yêu có thể có được hạnh phúc, liền thầm lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ,
Một năm sau khi Đông hầu vương và Tiểu Kiều thành thân thì có một con gái. Lúc đứa bé này còn nằm trong tã lót thì một nhà Đông hầu vương bị diệt môn. Lúc đó mấy trăm miệng ăn từ trên xuống dưới Đông hầu vương phủ không một ai may mắn thoát khỏi tai họa. Tất cả mọi người đều nói đây là bị người ta trả thù. Con gái nhỏ của Đông hầu vương cũng không thể tránh được một kiếp, chết oan chết uổng.
Ngay lúc đó, Vương thị trải qua sự đả kích không thể nào chịu đựng nổi này, gần như muốn theo Đông hầu vương đi, may mà người nhà Vương thị hết lòng khuyên bảo mới khiến bà từ từ khá hơn. Không lâu sau thì Vương thị gả cho Trang Sĩ Dương.
Ngay lúc đó Trang Sĩ Dương cũng chưa làm quan được bao nhiêu năm, so với một vài công tử danh môn theo đuổi Vương thị thì thật sự là không tính là gì. Hôn sự như vậy đúng là có vài phần ngoài dự đoán của mọi người. Thật ra lúc đó Trang Sĩ Dương có vài phần ân cần với Vương thị. Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp dịu dàng, có thể trợ giúp trên con đường làm quan của mình, với tính tình của Trang Sĩ Dương thì đương nhiên là lấy lòng bằng mọi cách. Không bao lâu sau, Vương thị sinh một con gái, chính là Hàn Nhạn.
Sau khi sinh Hàn Nhạn, Trang Sĩ Dương thay đổi bộ dạng săn sóc Vương thị ngày trước, trở nên lạnh nhạt. Ban đầu chuyện vô duyên vô cớ lại lạnh nhạt với thê tử vừa sinh một đứa con cho mình là d.đ.l.q.đ chuyện không thể nói thông. Trong phủ từ từ có lời đồn truyền ra rằng Hàn Nhạn là dã chủng của Vương thị vụng trộm với người khác. Hàn Nhạn căn bản không phải là con gái của Trang Sĩ Dương. Nếu không sao ông ta lại lạnh nhạt với Hàn Nhạn như vậy, hoàn toàn không có bộ dạng nên có của một người làm cha.
Mị di nương nói một chút lại dừng một chút, luôn quan sát vẻ mặt của Hàn Nhạn, thấy nàng từ đầu tới cuối đều giữ vẻ mặt bình tĩnh thì liền nói "Vương thị lén vụng trộm với người".
Tất cả những gì đã phai nhạt theo thời gian cũng đã sáng tỏ, tựa như Hàn Nhạn đã sớm biết tất cả, chẳng qua bây giờ nghe nhắc lại chuyện của mình một lần nữa mà thôi. Mị di nương không kiềm được mà hơi chột dạ.
Thật ra thì những lời đồn này của người làm trong phủ cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Một phụ nhân trong khuê phòng, bình thường thì trừ phu quân của mình ra, ngay cả mặt nam tử cũng không nhìn được vài lần, lại thêm Vương thị là người có tình tình thích yên lặng, không thường tụ tập trò chuyện với các bà chủ trong kinh, cơ hội ra ngoài cũng không có thì đương nhiên là sẽ không thông dâm với người khác.
"Thật ra thì hạ nhân đều đã đoán sai. Ngươi thật sự là con gái của Đông hầu vương, chỉ là không phải cùng với Vương thị mà là cùng với Tiểu Kiều." Mị di nương nói.
Rốt cuộc lúc lấy được chứng thực từ trong lời Mị di nương về chuyện trong lòng mình đoán, Hàn Nhạn không nói nên lời rằng tâm trạng là gì, dường như cũng không kích động như tưởng tượng. Trong bình tĩnh mang theo chút thất vọng, như là tiếc nuối. Người thương yêu mình có thêm, căn bản lại không phải là mẹ ruột của mình. Mà mẹ ruột thì còn không có cơ hội thấy mặt một lần mà đã trời người vĩnh viễn chia xa.
Trước kia lúc Mị di nương được Trang Sĩ Dương cưng chiều sâu sắc, lúc yến oanh, có một số chuyện Trang Sĩ Dương cũng không kiêng dè Mị di nương. Mị di nương liền dần dần hỏi ra một vài chuyện. Ví dụ như căn bản Trang Sĩ Dương không từng chạm vào Vương thị thì làm sao Vương lqđ thị lại vô duyên vô cớ có thai. Sau này Trang Sĩ Dương uống say lại nói mình nuôi con gái thay Đông hầu vương. Vương thị cũng thật ngu ngốc, không phải là con gái mình mà lại bảo vệ chặt chẽ như vậy, trong lòng lại chỉ nghĩ tới Đông hầu vương. Mị di nương to gan suy đoán Hàn Nhạn là con của Đông hầu vương và Tiểu Kiều. Sau này, suy đoán này đã được Trang Sĩ Dương chứng thực.
Hàn Nhạn thầm kinh ngạc. Trang Sĩ Dương vậy mà lại chưa từng chạm vào mẹ. Như vậy hơn nửa đời mẹ gần như sống đời quả phụ. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn không khỏi cảm thấy xót xa. Vì vậy mà bà tình nguyện hy sinh cuộc đời mình để thay ông nuôi con. Bà không được báo đáp gì cả, cho tới bây giờ chỉ là trả giá.
Khó trách ngày mình sinh ra kia, tất cả nha hoàn thiếp thân của mẹ đều bị tìm đủ lý do mà đuổi ra khỏi phủ. Thì ra là để che miệng, giữ bí mật.
"Nhắc tới cũng thấy khó hiểu. Kể từ khi ngươi sinh ra, đường làm quan của lão gia lại càng thuận lợi. Tuy ngươi không phải là con của lão gia, có thể ban phúc cho ông ta cũng không chừng. Có điều bây giờ ông ta vì ngươi mới bị giáng chức, cũng coi như là báo ứng." Mị di nương cười khổ một tiếng, có vài phần tự giễu mà nói.
Hàn Nhạn cũng không ngây thơ như Mị di nương. Từ khi mình sinh ra thì đường làm quan của Trang Sĩ Dương hanh thông, nhưng không phải là ban phúc gì. Hàn Nhạn tự nhận không có bản lãnh kia. Chuyện này vốn chính là tất nhiên. Đường làm quan hanh thông chẳng qua là vì Trang Sĩ Dương nuôi mình trong Trang phủ mà được ban thưởng mà thôi.
Hàn Nhạn hỏi: "Vì sao lão gia lại nuôi ta trong Trang phủ?"
Chuyện này không hợp lý. Một đứa bé không phải là cốt nhục của mình, thậm chí cũng không phải là cốt nhục của thê tử, Hàn Nhạn cũng coi như không thân chẳng quen với ông ta. Dù sao cũng không thể nào là Trang Sĩ Dương động lòng trắc ẩn mới đưa mình vào Trang phủ nuôi. Chắc chắn ông ta có lý do. Rất có thể lý do này chính là: Có người cầu xin ông ta nuôi mình trong Trang phủ. Bây giờ chuyện Hàn Nhạn muốn biết chính là rốt cuộc người kia là ai.
Mị di nương lắc đầu: "Chuyện này ông ta chưa từng nói cho ta biết, chỉ nói chỉ cần tứ tiểu thư ở trong phủ thì ông ta sẽ không có rắc rối gì."
Hàn Nhạn gần như có thể khẳng định rằng chuyện này không thoát khỏi liên quan với Thái hậu. Nuôi mình trong Trang phủ tương đương với nhất cử nhất động đều đặt dưới mí mắt Thái hậu. Đây là một loại giám thị. Nếu mình có hành động gì thì Thái hậu sẽ biết ngay lập tức. Khắp nơi bên d.đ.l.q.đ cạnh mình đều là tai mắt. Nhưng vì sao lúc đầu Thái hậu không dứt khoát giết mình đi? Nếu giết mình thì chẳng phải là đơn giản hơn à? Tất cả đều trở nên dễ xử lý.
Không giết mình rồi lại giám thị mình, chẳng lẽ Thái hậu đang kiêng dè điều gì? Nhưng rốt cuộc bà ta đang kiêng dè gì?
Hàn Nhạn trăm mối vẫn không có cách giải, bất tri bất giác đã qua hai canh giờ. Một lát nữa thì trời sẽ sáng. May mà Trác Thất ở bên cạnh nhắc nhở, nàng mới biết mình đã ngây người ở đây rất lâu. Nàng đứng dậy, xoa xoa hai chân đã ngồi tới mức tê cứng.
Mị di nương vừa thấy Hàn Nhạn đứng dậy thì lập tức đứng lên theo, hai tay bắt lấy song sắt, vội vàng hỏi: "Ta đã nói tất cả những gì mình biết cho ngươi. Bây giờ ngươi có thể dẫn ta đi chưa?"
Hàn Nhạn gật đầu: "Đương nhiên có thể." Nàng mỉm cười, ra hiệu Trác Thất mở cửa phòng giam. Trác Thất cũng cười khẽ. Mị di nương gần như là hoan hô lên, nhưng vừa hoan hô được một nửa thì sau lưng đã bị một bóng đen bắt lấy.
"Tiện nhân! Đừng mong chạy thoát!" Giọng nói quen thuộc vang lên, là Chu thị.
Hàn Nhạn liếc Trác Thất một cái. Vậy mà hắn lại nhanh tay như vậy. Chu thị thoát ra khỏi trạng thái hôn mê nhanh như vậy. Cố nhân đang bị giam trong nhà lao cũng không chỉ có mình Mị di nương, đương nhiên còn có cả Chu thị. Chu thị vừa tỉnh lại đã thấy hai người mặc đồ đen đứng trước mặt. Một người nói có thể đưa Mị di nương đi. Chu thị đã sắp không đi được. Hai chân bà ta bị hình pháp trong lao nên đã sắp không đứng nổi. Bà ta không thể thoát khỏi cơn ác mộng này nên đương nhiên cũng sẽ không để một mình Mị di nương cao bay xa chạy. Cho dù phải xuống địa ngục thì cũng phải kéo theo một người khác làm đệm lưng. Hy sinh và thành toàn, không phải ai cũng làm được.
Hàn Nhạn và Trác Thất đã kéo mặt nạ lên. Chu thị không thấy được mặt bọn họ nên tưởng là trợ thủ mà Mị di nương mời tới. Bà nắm chặt tay Mị di nương, một tay khác thì ôm chặt lấy mình, lớn tiếng kêu khóc, tựa như kẻ điên không hơn không kém. Mị di nương giãy ra không được, trơ mắt nhìn Hàn Nhạn nói với bà: "Nếu bằng hữu của bà đã mong bà ở lại như vậy, không còn sớm nữa, chúng ta cũng không thể làm gì được, tạm biệt nhé."
Vừa dứt lời, Trác Thất đã xách Hàn Nhạn lên như xách gà con, phi thân rời đi.
Mị di nương sững sờ mà nhìn chỗ rỗng tuếch trước mặt, quên mất Chu thị đang kéo rách quần áo mình, một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết bật ra từ cổ họng bà ta, dường như biết cơ hội tự do cuối cùng của mình đã không còn nữa. Đôi mắt lập tức trở nên đỏ như máu. Bà ta xoay người, nhìn Chu thị chằm chằm. Chu thị bị sợ bởi ánh nhìn chăm chú của bà ta. Một giây sau, Mị di nương nhào lên như chó điên, kéo xé với bà ta thành một cục.
Ngoài thiên lao, đã không còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mị di nương và Chu thị. Trác Thất nhìn Hàn Nhạn không biết đang nghĩ gì bên cạnh, trêu ghẹo: "Chưa từng thấy nàng chơi xấu như vậy. Ta mà là di nương của nàng thì bây giờ hận không thể ăn nàng mới đúng."
Hàn Nhạn không sao cả mà cười. Đối với Mị di nương, vốn Hàn Nhạn không định thả bà ta ra ngoài. Loại người như Mị di nương, hôm nay có thể phản bội Trang Sĩ Dương, bán đứng ông ta, ngày mai sẽ có thể phản bội mình. Bí mật của mình sẽ bị bà ta lấy giá gì ra trao đổi đây? Hàn Nhạn không thể cũng không dám mạo hiểm như vậy, coi như là làm gian thương một lần mà thôi.
Lúc nói tới đây, Mị di nương cười giễu cợt, khinh thường mà nói: "Cũng chỉ là lời ngon tiếng ngọt mà thôi. Lời thề của nam nhân sao có thể cho là thật?" Dứt lời liền ý vị sâu xa mà d-đ-l-q-đ nhìn Hàn Nhạn. Trong lòng Mị di nương, Hàn Nhạn cũng là người được Phó Vân Tịch lập lời thề, ban đầu vì vậy mà toàn bộ nữ nhân kinh thành đều ghen tỵ với Hàn Nhạn, hâm mộ Hàn Nhạn. Nhưng bây giờ lại rơi vào kết cục gì? Còn chẳng phải là bị đuổi ra khỏi Huyền Thanh vương phủ, nhìn Phó Vân Tịch lấy công chúa một nước khác.
Hàn Nhạn cũng không có biểu cảm gì, trong lòng hơi bùi ngùi. Không giống với Mị di nương là không tin nam nhân, Hàn Nhạn cảm thấy nam tử dám lập lời thề như vậy thì chắc chắn là trọng tình trọng nghĩa, không câu nệ bất cứ phép tắc thế tục nào, ném thói quen nam nhân phải có tam thê tứ thiếp ra sau đầu. Chắc chắn là Đông hầu vương vô cùng yêu vị cô nương tên Tiểu Kiều kia.
Thấy Hàn Nhạn không biểu hiện ra vẻ mặt đau lòng mà mình muốn, Mị di nương hơi thất vọng, liền dừng một chút, nói tiếp.
Đông hầu vương và vị nữ tử giang hồ kia ân ái, lúc đó toàn bộ người trong kinh thành đều biết. Tuy Đông hầu vương kiêu ngạo khôn cùng nhưng cũng là mỹ thanh niên anh tuấn phóng khoáng. Lập tức, rất nhiều nữ tử đều ghen tỵ với vị Tiểu Kiều kia. Đương nhiên Vương thị cũng vậy, nhưng bà chỉ mong người mình yêu có thể có được hạnh phúc, liền thầm lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ,
Một năm sau khi Đông hầu vương và Tiểu Kiều thành thân thì có một con gái. Lúc đứa bé này còn nằm trong tã lót thì một nhà Đông hầu vương bị diệt môn. Lúc đó mấy trăm miệng ăn từ trên xuống dưới Đông hầu vương phủ không một ai may mắn thoát khỏi tai họa. Tất cả mọi người đều nói đây là bị người ta trả thù. Con gái nhỏ của Đông hầu vương cũng không thể tránh được một kiếp, chết oan chết uổng.
Ngay lúc đó, Vương thị trải qua sự đả kích không thể nào chịu đựng nổi này, gần như muốn theo Đông hầu vương đi, may mà người nhà Vương thị hết lòng khuyên bảo mới khiến bà từ từ khá hơn. Không lâu sau thì Vương thị gả cho Trang Sĩ Dương.
Ngay lúc đó Trang Sĩ Dương cũng chưa làm quan được bao nhiêu năm, so với một vài công tử danh môn theo đuổi Vương thị thì thật sự là không tính là gì. Hôn sự như vậy đúng là có vài phần ngoài dự đoán của mọi người. Thật ra lúc đó Trang Sĩ Dương có vài phần ân cần với Vương thị. Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp dịu dàng, có thể trợ giúp trên con đường làm quan của mình, với tính tình của Trang Sĩ Dương thì đương nhiên là lấy lòng bằng mọi cách. Không bao lâu sau, Vương thị sinh một con gái, chính là Hàn Nhạn.
Sau khi sinh Hàn Nhạn, Trang Sĩ Dương thay đổi bộ dạng săn sóc Vương thị ngày trước, trở nên lạnh nhạt. Ban đầu chuyện vô duyên vô cớ lại lạnh nhạt với thê tử vừa sinh một đứa con cho mình là d.đ.l.q.đ chuyện không thể nói thông. Trong phủ từ từ có lời đồn truyền ra rằng Hàn Nhạn là dã chủng của Vương thị vụng trộm với người khác. Hàn Nhạn căn bản không phải là con gái của Trang Sĩ Dương. Nếu không sao ông ta lại lạnh nhạt với Hàn Nhạn như vậy, hoàn toàn không có bộ dạng nên có của một người làm cha.
Mị di nương nói một chút lại dừng một chút, luôn quan sát vẻ mặt của Hàn Nhạn, thấy nàng từ đầu tới cuối đều giữ vẻ mặt bình tĩnh thì liền nói "Vương thị lén vụng trộm với người".
Tất cả những gì đã phai nhạt theo thời gian cũng đã sáng tỏ, tựa như Hàn Nhạn đã sớm biết tất cả, chẳng qua bây giờ nghe nhắc lại chuyện của mình một lần nữa mà thôi. Mị di nương không kiềm được mà hơi chột dạ.
Thật ra thì những lời đồn này của người làm trong phủ cũng chỉ là lời đồn mà thôi. Một phụ nhân trong khuê phòng, bình thường thì trừ phu quân của mình ra, ngay cả mặt nam tử cũng không nhìn được vài lần, lại thêm Vương thị là người có tình tình thích yên lặng, không thường tụ tập trò chuyện với các bà chủ trong kinh, cơ hội ra ngoài cũng không có thì đương nhiên là sẽ không thông dâm với người khác.
"Thật ra thì hạ nhân đều đã đoán sai. Ngươi thật sự là con gái của Đông hầu vương, chỉ là không phải cùng với Vương thị mà là cùng với Tiểu Kiều." Mị di nương nói.
Rốt cuộc lúc lấy được chứng thực từ trong lời Mị di nương về chuyện trong lòng mình đoán, Hàn Nhạn không nói nên lời rằng tâm trạng là gì, dường như cũng không kích động như tưởng tượng. Trong bình tĩnh mang theo chút thất vọng, như là tiếc nuối. Người thương yêu mình có thêm, căn bản lại không phải là mẹ ruột của mình. Mà mẹ ruột thì còn không có cơ hội thấy mặt một lần mà đã trời người vĩnh viễn chia xa.
Trước kia lúc Mị di nương được Trang Sĩ Dương cưng chiều sâu sắc, lúc yến oanh, có một số chuyện Trang Sĩ Dương cũng không kiêng dè Mị di nương. Mị di nương liền dần dần hỏi ra một vài chuyện. Ví dụ như căn bản Trang Sĩ Dương không từng chạm vào Vương thị thì làm sao Vương lqđ thị lại vô duyên vô cớ có thai. Sau này Trang Sĩ Dương uống say lại nói mình nuôi con gái thay Đông hầu vương. Vương thị cũng thật ngu ngốc, không phải là con gái mình mà lại bảo vệ chặt chẽ như vậy, trong lòng lại chỉ nghĩ tới Đông hầu vương. Mị di nương to gan suy đoán Hàn Nhạn là con của Đông hầu vương và Tiểu Kiều. Sau này, suy đoán này đã được Trang Sĩ Dương chứng thực.
Hàn Nhạn thầm kinh ngạc. Trang Sĩ Dương vậy mà lại chưa từng chạm vào mẹ. Như vậy hơn nửa đời mẹ gần như sống đời quả phụ. Nghĩ tới đây, Hàn Nhạn không khỏi cảm thấy xót xa. Vì vậy mà bà tình nguyện hy sinh cuộc đời mình để thay ông nuôi con. Bà không được báo đáp gì cả, cho tới bây giờ chỉ là trả giá.
Khó trách ngày mình sinh ra kia, tất cả nha hoàn thiếp thân của mẹ đều bị tìm đủ lý do mà đuổi ra khỏi phủ. Thì ra là để che miệng, giữ bí mật.
"Nhắc tới cũng thấy khó hiểu. Kể từ khi ngươi sinh ra, đường làm quan của lão gia lại càng thuận lợi. Tuy ngươi không phải là con của lão gia, có thể ban phúc cho ông ta cũng không chừng. Có điều bây giờ ông ta vì ngươi mới bị giáng chức, cũng coi như là báo ứng." Mị di nương cười khổ một tiếng, có vài phần tự giễu mà nói.
Hàn Nhạn cũng không ngây thơ như Mị di nương. Từ khi mình sinh ra thì đường làm quan của Trang Sĩ Dương hanh thông, nhưng không phải là ban phúc gì. Hàn Nhạn tự nhận không có bản lãnh kia. Chuyện này vốn chính là tất nhiên. Đường làm quan hanh thông chẳng qua là vì Trang Sĩ Dương nuôi mình trong Trang phủ mà được ban thưởng mà thôi.
Hàn Nhạn hỏi: "Vì sao lão gia lại nuôi ta trong Trang phủ?"
Chuyện này không hợp lý. Một đứa bé không phải là cốt nhục của mình, thậm chí cũng không phải là cốt nhục của thê tử, Hàn Nhạn cũng coi như không thân chẳng quen với ông ta. Dù sao cũng không thể nào là Trang Sĩ Dương động lòng trắc ẩn mới đưa mình vào Trang phủ nuôi. Chắc chắn ông ta có lý do. Rất có thể lý do này chính là: Có người cầu xin ông ta nuôi mình trong Trang phủ. Bây giờ chuyện Hàn Nhạn muốn biết chính là rốt cuộc người kia là ai.
Mị di nương lắc đầu: "Chuyện này ông ta chưa từng nói cho ta biết, chỉ nói chỉ cần tứ tiểu thư ở trong phủ thì ông ta sẽ không có rắc rối gì."
Hàn Nhạn gần như có thể khẳng định rằng chuyện này không thoát khỏi liên quan với Thái hậu. Nuôi mình trong Trang phủ tương đương với nhất cử nhất động đều đặt dưới mí mắt Thái hậu. Đây là một loại giám thị. Nếu mình có hành động gì thì Thái hậu sẽ biết ngay lập tức. Khắp nơi bên d.đ.l.q.đ cạnh mình đều là tai mắt. Nhưng vì sao lúc đầu Thái hậu không dứt khoát giết mình đi? Nếu giết mình thì chẳng phải là đơn giản hơn à? Tất cả đều trở nên dễ xử lý.
Không giết mình rồi lại giám thị mình, chẳng lẽ Thái hậu đang kiêng dè điều gì? Nhưng rốt cuộc bà ta đang kiêng dè gì?
Hàn Nhạn trăm mối vẫn không có cách giải, bất tri bất giác đã qua hai canh giờ. Một lát nữa thì trời sẽ sáng. May mà Trác Thất ở bên cạnh nhắc nhở, nàng mới biết mình đã ngây người ở đây rất lâu. Nàng đứng dậy, xoa xoa hai chân đã ngồi tới mức tê cứng.
Mị di nương vừa thấy Hàn Nhạn đứng dậy thì lập tức đứng lên theo, hai tay bắt lấy song sắt, vội vàng hỏi: "Ta đã nói tất cả những gì mình biết cho ngươi. Bây giờ ngươi có thể dẫn ta đi chưa?"
Hàn Nhạn gật đầu: "Đương nhiên có thể." Nàng mỉm cười, ra hiệu Trác Thất mở cửa phòng giam. Trác Thất cũng cười khẽ. Mị di nương gần như là hoan hô lên, nhưng vừa hoan hô được một nửa thì sau lưng đã bị một bóng đen bắt lấy.
"Tiện nhân! Đừng mong chạy thoát!" Giọng nói quen thuộc vang lên, là Chu thị.
Hàn Nhạn liếc Trác Thất một cái. Vậy mà hắn lại nhanh tay như vậy. Chu thị thoát ra khỏi trạng thái hôn mê nhanh như vậy. Cố nhân đang bị giam trong nhà lao cũng không chỉ có mình Mị di nương, đương nhiên còn có cả Chu thị. Chu thị vừa tỉnh lại đã thấy hai người mặc đồ đen đứng trước mặt. Một người nói có thể đưa Mị di nương đi. Chu thị đã sắp không đi được. Hai chân bà ta bị hình pháp trong lao nên đã sắp không đứng nổi. Bà ta không thể thoát khỏi cơn ác mộng này nên đương nhiên cũng sẽ không để một mình Mị di nương cao bay xa chạy. Cho dù phải xuống địa ngục thì cũng phải kéo theo một người khác làm đệm lưng. Hy sinh và thành toàn, không phải ai cũng làm được.
Hàn Nhạn và Trác Thất đã kéo mặt nạ lên. Chu thị không thấy được mặt bọn họ nên tưởng là trợ thủ mà Mị di nương mời tới. Bà nắm chặt tay Mị di nương, một tay khác thì ôm chặt lấy mình, lớn tiếng kêu khóc, tựa như kẻ điên không hơn không kém. Mị di nương giãy ra không được, trơ mắt nhìn Hàn Nhạn nói với bà: "Nếu bằng hữu của bà đã mong bà ở lại như vậy, không còn sớm nữa, chúng ta cũng không thể làm gì được, tạm biệt nhé."
Vừa dứt lời, Trác Thất đã xách Hàn Nhạn lên như xách gà con, phi thân rời đi.
Mị di nương sững sờ mà nhìn chỗ rỗng tuếch trước mặt, quên mất Chu thị đang kéo rách quần áo mình, một lát sau, một tiếng kêu thảm thiết bật ra từ cổ họng bà ta, dường như biết cơ hội tự do cuối cùng của mình đã không còn nữa. Đôi mắt lập tức trở nên đỏ như máu. Bà ta xoay người, nhìn Chu thị chằm chằm. Chu thị bị sợ bởi ánh nhìn chăm chú của bà ta. Một giây sau, Mị di nương nhào lên như chó điên, kéo xé với bà ta thành một cục.
Ngoài thiên lao, đã không còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Mị di nương và Chu thị. Trác Thất nhìn Hàn Nhạn không biết đang nghĩ gì bên cạnh, trêu ghẹo: "Chưa từng thấy nàng chơi xấu như vậy. Ta mà là di nương của nàng thì bây giờ hận không thể ăn nàng mới đúng."
Hàn Nhạn không sao cả mà cười. Đối với Mị di nương, vốn Hàn Nhạn không định thả bà ta ra ngoài. Loại người như Mị di nương, hôm nay có thể phản bội Trang Sĩ Dương, bán đứng ông ta, ngày mai sẽ có thể phản bội mình. Bí mật của mình sẽ bị bà ta lấy giá gì ra trao đổi đây? Hàn Nhạn không thể cũng không dám mạo hiểm như vậy, coi như là làm gian thương một lần mà thôi.