Quý Nữ Khó Cầu

Chương 142: Một mẻ bắt gọn

Editor + beta: SuniePham
Không khí giống như là đông cứng lại, tất cả mọi người đều ngừng thở, Đế Vương từng bước lui về phía sau, chăm chú nhìn hoàng tử ép bức mình, làm gì còn có tình cảm phụ thân. Đây chính là hoàng gia, đây chính là phụ tử. Không có dịu dàng, không có hòa hoãn, chỉ có quyền lợi và song gió.
"Nếu như Trẫm nói không. . ." Hoàng thượng trầm giọng nói, nhưng lời của ông còn chưa nói xong thì đã bị lời của Thất hoàng tử cắt đứt: "Phụ hoàng, chỗ đó là thuộc về nhi thần."
Hắn giương một tay lên, thị vệ bên ngoài toàn bộ tràn vào.
Lại nói ở ngoài cửa thành, các tướng sĩ thủ thành vẫn ngăn cản không nổi, từng đợt rồi lại từng đợt binh lính Tây Nhung vọt lên, bọn họ hung hãn vô cùng, đây hoàn toàn là lối đánh liều chết. Trong lúc nhất thời binh lính Đại Tông từ trước đến nay trên chiến trường luôn chiếm thế áp đảo thì lần đầu tiên lại cảm thấy quân địch mạnh mẽ tới vậy. Nhưng mà nguy hiểm cũng không giải trừ được, càng ngày càng nhiều binh lính Tây Nhung lao qua, mắt thấy cửa thành đã không còn ngăn cản không nổi nữa, nhưng người Tây Nhung lại càng đánh càng hăng. Bọn họ giống như là đã sớm biết trận pháp của binh lính Đại Tông, phá trận rất nhanh. Quân chi viện của Đại Tông lại chậm chạp không chịu tới, nhìn thấy binh sĩ ngã xuống càng ngày càng nhiều, người trấn thủ thành chính là một vị lão tướng đã hơn sáu mươi tuổi. Lúc này đây đột nhiên Tây Nhung xuất binh, ông chủ động xin đi giết giặc, vốn là một viên tướng thủ thành, ở sa trường cũng lặp được không ít công lao, nhưng dù sao thì ông cũng đã lớn tuổi lại bị dày vò như vậy đúng là có chút không chịu nổi.
Ông lấy lại bình tĩnh, đột nhiên chống mạnh cây thương đang cầm trên tay xuống đất, rồi rống lớn nói: "Thành còn thì ta còn!" Rống xong thì ông cầm theo cây thương xông vào trong vòng vây của quân địch. Chiến sĩ nhìn thấy thì hai mắt đều ửng hồng, lập tức trong miệng gào thét lên những lời giống như ông rồi xông vào vòng vây của địch. Đây chính là quân đội đã từng ăn nằm với chiến trường, đã từng cùng người Tây Nhung giằng co, nhưng chưa từng gặp tình trạng thảm hại tới như vậy. Nếu có Huyền Thanh Vương và Thành Tướng quân ở đây thì tốt rồi, hai người bọn họ là trên chiến trường chính là Tu La, dù có xảy ra chuyện gì cũng làm cho người khác đứng vững, cũng sẽ lập tức khích lệ sĩ khí của binh sĩ nâng lên vô hạn. Kẻ địch vừa nhìn thấy họ thì đã sợ tới mất mặt, nhưng mà bây giờ Huyền Thanh vương đã bệnh qua đời, Thành Tướng quân thì không rõ tung tích. Trong triều đình chỉ còn dư lại vài tiểu tướng trẻ tuổi không có kinh nghiệm gì, còn lại cũng đều là hạng người ham sống sợ chết, đối mặt với việc binh lính Tây Nhung đã tính toán kỹ càng mọi chuyện, thật sự là không có phần thắng, ông trời muốn diệt Đại Tông sao!
Trong khoảnh khắc tập kích ngắn ngủi cũng không làm cho binh lính Đại Tông có thêm hy vọng nào, khắp nơi đều là tiếng của binh khí và tiếng kêu rên của binh lính, máu bắn tung tóe khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết hòa cùng với tiếng kêu khóc. Cơ hội được sống sót dường như chìm trong tuyệt vọng, máu tươi nhiễm đỏ cả trời chiều. Cửa thành của Đại Tông rốt cuộc cũng bị người Tây Nhung một lần lại một lần tiến công vào làm nứt ra một khe hở.
Thành! Bị phá rồi!
Đó chính là thiên quân vạn mã, trong mắt người Tây Nhung lập tức hiện lên ánh mắt vui mừng, đồng thời cũng cùng nhau chạy về phía cửa thành. Một khi đã tiến vào trong kinh thành, bọn họ có thể muốn làm gì thì làm, những đao phủ này sẽ giết sạch dân chúng Kinh Thành, cướp đi của cải của họ, bắt giữ thê nữ, chiếm lĩnh đất đai! Bọn họ sẽ không chút lưu tình mà đem người của Đại Tông coi như nô lệ của mình!
Nhưng đột nhiên vào lúc này từ xa xa lại truyền đến một tiếng của binh lính, tiếng trống trận vang lên. Bọn lính Tây Nhung đều qua đầu lại nhìn, đã thấy vô số con ngựa đang phi nhanh tới, con ngựa cao to nhất đi phía trước ở trên là một người đang mặc áo giáp, trong tay cầm trường kiếm. Người này chính là Thành Lỗi đã mất tích nhiều ngày nay.
Không hẹn mà cùng hiểu, lúc nhìn thấy Thành Lỗi thì có một vài binh lính Tây Nhung trở nên có chút luống cuống. Lại thấy Thành Lỗi không chút do dự mà cầm kiếm trên tay chỉ về phía trước hét lớn: "Các huynh đệ, giết sạch những cường đạo này, xông lên!"
Móng ngựa nâng lên đạp cuồng cuộn bụi mù đập vào mặt, quân đội này quả thật là vô cùng dũng mãnh, làm cho sĩ khí đều trỗi dậy, bọn binh lính Tây Nhung vừa mới đắc thắng bây giờ lại có chút chần chờ, quân đội đã bị kỵ binh làm cho rối loạn. Một khi quân đội bị quấy rầy, thì việc tiến công sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bất quá chỉ trong một nén nhan ngắn ngủn bọn lính Tây Nhung vừa rồi còn phách lối đã bị chia rẽ, đánh cho tơi bời.
Tiếng hoan hô tại thành lầu vang lên, bọn lính đều vô cùng vui mừng. Thành lỗi đứng ở phía trên cửa thành, cười vô cùng hăng hái vì bản thân mình là một vị tướng quân, vui vẻ khi thắng được một trận đánh. Trận này đánh vô cùng sảng khoái, cả Thành Lỗi cũng cảm thấy vui mừng. Nhịn lâu như vậy, cuối cùng có thể làm được một trận rồi. Không biết Vân Tịch ở bên kia ra sao rồi?
Lại nói về điện Kim Loan.
Vô số đái đao thị vệ đều chỉ kiếm về phía hoàng thượng, lưỡi kiếm sáng bóng vô cùng chói mắt, sắc mặt Hoàng thượng trở nên tái nhợt. Thái hậu không nhanh không chậm vỗ vỗ ở phía sau lưng Hoàng thượng, giống như là đang giúp ông lưu thông khí quản: "Hoàng thượng đừng vội, Ai gia thấy con nên đưa bình phù cho Thất hoàng tử đi. Giang sơn này là giang sơn của Đại Tông, không thể để bị người Tây Nhung chiếm lấy, nếu chậm chạp không chịu đem binh phù cho Thất hoàng tử thì có khả năng khi người Tây Nhung đánh vào cổng thành thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng xấu."
Chẳng qua chỉ là muốn đoạt quyền mà thôi, cần gì phải nói chuyện đường đường chính chính tới vậy. Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Giang sơn của Đại Tông? Sợ là đưa binh phù cho lão Thất thì cái giang sơn này sẽ thật biến thành giang sơn của người Tây Nhung mất thôi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thái hậu hơi biến đổi, nhưng mà cũng xảy ra trong khoảng khắc. Rất nhanh liền trở lại như thường, bà mỉm cười nói: "Hoàng thượng nói đùa. Chỉ là nếu như Hoàng thượng cứ tiếp tục nắm giữ binh phù như vậy e là không giống như một minh quân tí nào. Dù sao thì Thất Điện Hạ cũng là cốt nhục của người, vậy nên người cần gì lo lắng." Chuyện đã tiến hành đến bước này, Thái hậu đã hoàn toàn nắm chắc, Hoàng thượng có chịu hay không đã không còn quan trọng, người Tây Nhung đã vào Kinh rồi, ngự lâm quân cũng bị khống chế, người của bà đã canh giữ ở bên ngoài điện Kim Loan, bức vua thoái vị đã gần ngay trước mắt. Vì ngày này, bà đã đợi mấy chục năm rồi, hôm nay Phó Vân Tịch đã chết, bà cũng không còn lo lắng nào nữa. Mọi chuyện đều thực hiện vô cùng tốt, một khi Thất hoàng tử kế vị, nếu nghe lời, thì có thể để cho hắn cả đời này là một con rối Hoàng đế, còn nếu hắn không nghe lời thì đến con rối cũng sẽ không cho hắn làm. Nói cho cùng thì Thất hoàng tử cũng không phải cháu ruột của bà, coi như là cháu ruột đi nữa nếu như dám đối nghịch với bà thì bà cũng sẽ diệt trừ không chừa đường lui.
Hoàng thượng nhìn vạt áo như rồng bay của Thất hoàng tử, người này là con ruột của ông, mặc dù nói bậc đế vương xưa nay rất vô tình, nhưng khi thấy chuyện phụ tử tàn sát lẫn nhau xảy ra ở trên người mình thì ông lại khó mà tiếp nhận được. Bất kể là Đế Vương mềm lòng với thần tử hay là nhi tử phản bội phụ thân đi nữa. Thì hành động của Thất hoàng tử đã tổn thương sâu vào trong trái tim của ông. Ông làm sao có thể giao binh quyền ra, một khi giao ra, thì bản thân ông cũng không có đường lui rồi, Thất hoàng tử là người lòng dạ độc ác, đối với Thái tử sẽ xuống tay cũng không có một chút lưu tình nào. Mà Thái hậu luôn miệng nói mình không phải là một minh quân, ngay cả nhi tử ruột thịt cũng đều nghi ngờ mà không có căn cứ nào, đây không phải là một cái cớ vô cùng hoàn mỹ hay sao. Trong lịch sử chuyện bức vua thoái vị thành công, thì người ngồi trên ngai vàng kia đầu tiên sẽ làm chính là xóa đi tất cả các vết bẩn của mình, không để cho sử sách ghi lại bất kỳ khuyết điểm nào.
Rõ ràng bọn họ đã có lòng muốn xóa ngôi, nhưng còn muốn đưa ra dáng vẻ yêu nước, chẳng phải là vô cùng buồn cười hay sao.
"Ngươi, đừng mơ!" Ông nói với âm thanh vô cùng uy nghiêm.
Thất hoàng tử chợt nhíu mày: "Nếu vậy thì xin thứ lỗi cho việc nhi thần bát hiếu!" Hắn đang muốn lấy Hoàng bài điều lệnh quân đội ra, đột nhiên vào lúc này lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng nói: "Khoan đã!"

Thời gian vào lúc này giống như là dừng lại, âm thanh kia mang theo sự quen thuộc vừa cuồng vọng lại vô cùng lạnh lùng, giống như là gió ở trên cao từ trời đông giá rét thổi xuống, đánh thức mọi người. Ở ngoài cửa đại điện, có một nam tử mặc một bộ áo trắng như tuyết, mái tóc đen, đôi mắt lạnh như băng, giống như là Tu La bước ra khỏi địa ngục, giờ đây đang chậm rãi đi đến.
"Vương. . . Vương gia!" Một đại thần đứng đầu rung giọng nói, trong ánh mắt đều là vẻ không thể tin. Sắc mặt Thái hậu trắng bệch, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng. Còn Thất hoàng tử thì đã sợ tới ngây người, hắn phái rất nhiều thám tử đi, tất cả tin tức lấy được đều là tin Phó Vân Tịch thật sự đã chết rồi. Vì vậy hắn cũng không có nghi ngờ gì, đến cả quan tài cũng đã được hỏa thiêu, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện. Tuy không rõ tại sao Phó Vân Tịch lại có thể chết đi sống lại, nhưng mà Thất hoàng tử cũng biết, sở dĩ hắn và Thái hậu quyết định động thủ cũng là bởi vì Phó Vân Tịch đã chết rồi, đã không còn gì có thể uy hiếp được hắn. Nhưng mà hôm nay Phó Vân Tịch vừa xuất hiện, hắn đột có một loại dự cảm là chính mình sắp bị hủy diệt.
"Bắt hắn lại cho ta!" Thất hoàng tử hét lớn.
Nhưng mà, không có một người nào để ý đến hắn. Những người đứng ở dưới không có bất kỳ động tác nào, bọn họ đều đưa ánh mắt nhìn về phía Phó Vân Tịch.
Thất hoàng tử sợ hãi, cảm giác được mọi chuyện không tốt rồi, còn có Thái hậu, bà cũng nói: "Vân Tịch, con không chết? Sao con có thể đều động nhiều thị vệ tới như vậy, làm cho Ai gia bị hù dọa rồi. . ."
Phó Vân Tịch lạnh lùng nhìn bà, rồi nói với Hoàng thượng: "Người Tây Nhung đã chiến bại rồi, bây giờ Thành Tướng Quân đang đóng ở cửa thành. Bảo vệ cho Kinh Thành."
Thái hậu lảo đảo một cái, dường như là đứng không vững: "Tây Nhung chiến bại rồi sao?"
Hoàng thượng vỗ tay cười nói: "Trẫm biết Thành Lỗi có thể làm được mà, Vân Tịch, mấy ngày nay vất vả cho đệ rồi."
Nghe lời của họ nói chuyện với nhau, đến kẻ ngu cũng hiểu ra là mình rơi vào cái bẫy rồi. Thái hậu cố cười nói: "Chuyện này quá tốt rồi. Cuối cùng Đại Tông cũng không còn nguy hiểm."
"Thái hậu và Thất hoàng tử thông đồng với người Tây Nhung, nội ứng ngoại hợp, thông đồng với địch phản quốc, kéo xuống nhốt vào đại lao, tùy ý thẩm tra!" Phó Vân Tịch nói xong câu đó, thì các thị vệ sau lưng liền đồng loạt xông lên, bắt lấy Thái hậu và Thất hoàng tử. Thái hậu giãy giụa nói: "Oan uổng! Hoàng thượng, oan uổng! Các ngươi dám động vào Ai gia! Ai gia không có thông đồng với địch, Huyền Thanh vương, ngươi có chứng cớ không!"
Thất hoàng tử cũng la lên: "Đúng đấy, Vương thúc, người nói chúng ta thông đồng với địch phản quốc, người có chứng cớ gì?!"
Phó Vân Tịch lạnh nhạt nói: "Thư gửi cho địch quốc có được gọi là chứng cớ hay không?"
Lần này đến lượt bọn người Thái hậu há hốc mồm, trên tay Phó Vân Tịch sao lại có thư của bọn họ. Đương nhiên là bọn họ không biết Trác Thất đóng một vai như thế nào trong chuyện này, nếu không thì sẽ vô cùng kiếp sợ.
Thái hậu không cam lòng gào thét nói: "Buông Ai gia ra, Ai gia là Thái hậu! Các người phản rồi phải không!" Nữa đời sau của bà đều trù tính chuyện này, bà hận con của nữ nhân kia lại có thể trở thành Hoàng đế, thành một Vương gia quyền khuynh thế triều, họ vẫn luôn là cái đinh trong mắt bà, lúc sắp trừ khử được rồi thì cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Làm sao bà có thể cam tâm cho được!
"Phụ Hoàng, nhi thần sai rồi, Phụ Hoàng! Xin người tha cho nhi thần một mạng!" Thất hoàng tử cũng kêu lên, tội thông đồng với địch phản quốc, một khi xác định thì chỉ có một chữ chết, huống chi thủ phạm trong chuyện này lại chính là hắn. Hắn không muốn chết, dã tâm của hắn còn chưa thực hiện được sau có thể chế dễ dàng như vậy. Xưa nay Hoàng thượng luôn rất tốt với hắn, nể tình bọn họ là phụ tử, chắc nên tha cho hắn một cái mạng.
Đáng tiếc lúc Thái hậu và Thất Hoàng Tự bị dẫn đi thì Hoàng thượng cũng không có nói một câu nào.
"Vi thần may mắn không làm nhục sứ mệnh." Phó Vân Tịch nói.
"Đệ làm rất tốt." Đế Vương một lần nữa lại ngồi lại địa vị cao ngất trên kia, nhìn quần thần lạnh run ở dưới.
Thì ra là khối đã thử vàng, vào thời điểm mấu chốt mới biết rõ được ai là người trung thành.
Phối hợp đùa giỡn diễn lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đã một mẻ hốt gọn, bây giờ cũng tới lúc nên tính sổ rồi.

back top