Phong Thê là ngôi chùa nổi tiếng ở Kinh Thành. Người tới dân hương thì không nhiều, Phong Thê được gọi là ngôi chùa nổi tiếng là vì trong chùa có Thanh Phong đạo trưởng. Thanh Phong đạo trưởng là người tài giỏi, nhưng ngài ấy lại rất ít khi chịu gặp người khác. Đường núi lên chùa Phong Thê không dễ đi, đối với các tín đồ hâm mộ danh tiếng mà đi tới, nhưng cuối cùng lại không được gặp Thanh Phong đạo trưởng thì trong lòng cảm thấy chán nản, dần dần cũng không tới nữa.
Tuy người tới dân hương rất ít, thậm chí việc thờ cúng trái cây tươi cũng rất hiếm có. Nhưng mà chùa Phong Thê cũng không phải là một tòa cô miếu hoang tàn, trong lòng Hàn Nhạn suy nghĩ, sợ là sau lưng chùa Phong Thê có người nào đó, mới có thể chi ra số tiền nhan đèn khổng lồ tới vậy.
Ấn tượng của Hàn Nhạn đối với chùa Phong Thê cực kỳ không tốt, thậm chí căm thù tới tận xương tủy. Bởi vì ngày trước ở nơi này này đã bị sơn tặc bắt đi, xem như là giận chó đánh mèo đi. Đời này gặp lại, đứng ở trước cổng chùa, nhìn kiến trúc giống hệt nhau như trong trí nhớ, trong lòng Hàn Nhạn cảm xúc đang xen, từ quá khứ trở về sau, dường như con đường này nàng đã đi ngàn năm vạn năm.
Trang Ngữ Sơn sai bảo người hầu đi dọn đồ, quyên góp cho chùa một ít lương thực và chăn bông. Những vị hòa thượng ngày thường đều thiếu mấy thứ này, cái khác thì không cần rồi.
Một sư cô trung niên dẫn hai người đi vào trong đại sảnh ở trong chùa, nhìn thấy tượng Bồ Tát Kim Thân Pháp Tướng đặt ở chính giữa. Trong lòng Hàn Nhạn mỉm cười, một ngôi chùa cổ ở sâu trong núi mà có tiền tài để xây dựng một tượng Bồ Tát bằng vàng như vậy, thì thực sự là Tài Đại Khí Thô (1) rồi.
Trang Ngữ Sơn quỳ trên đệm cói, Hàn Nhạn thuận theo cũng quỳ xuống. Nhìn thẳng vào ánh mắt của Bồ Tát, nàng không tin Phật, bởi vì mẫu thân rất tin Bồ Tát, kết cục lại bị hại chết. Đời trước mình không tranh với đời, nhưng lại bị âm mưu của duyên số hại chết. Bồ Tát không phải cứu khổ cứu nạn sao? Vậy tại sao lúc nàng giãy giụa trong bể khổ, lại không có một vị Bồ Tát nào tới cứu nàng. Thực sự... không tin sao? Khi nàng được trùng sinh, không phải là số trời đã đảo ngược kết quả sao. Có phải là Bồ Tát cũng không ưa nhìn nàng bị người ác lăng nhục không? Cho nên mới cho nàng cơ hội để thay đổi toàn bộ, làm lại từ đầu?
Cung kính dập đầu ba cái, Trang Ngữ Sơn vẻ mặt thẹn thùng đứng bên cạnh cầu thẻ nhân duyên, Hàn Nhạn liếc qua, đợi sau khi nàng ta cầu được tấm thể mình hài lòng. Sau đó hai người mới đi ra bên ngoài. Được sư cô dẫn đường, mời các nàng ở lại chùa dùng cơm.
Lần này Trang phủ biếu cho chùa nhiều vật dụng, Hàn Nhạn không sợ họ keo kiệt, với lại những người tu hành không đủ, cho nên nàng mới lên tiếng bảo thị vệ và nha hoàn bên ngoài đi vào giúp đỡ.
Cơm chay của chùa cực kỳ đơn giản, chỉ có cháu trắng và rau dưa, Hàn Nhạn cảm thấy mùi vị có khác. Trang Ngữ Sơn thì nuốt không nổi, nhìn thấy Hàn Nhạn ăn rất tự nhiên, trong lòng cảm thấy kinh thường. Miễn cưỡng động đũa, ăn vài miếng thì đã gác đũa xuống.
Sau khi Hàn Nhạn dùng xong cơm chay, tự nhiên từ biệt các vị tăng nhân. Lúc ở trên xe ngựa, nàng dựa vào chăm mềm mà ngủ gật, không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thùng xe nghiêng ngả về phía trước, thiếu chút nữa là Hàn Nhạn đã bị quăng ra ngoài. Nàng mở to đôi mắt, vô cũng tỉnh táo, không còn chút buồn ngủ nào.
Vén màn xe lên, Hàn Nhạn kinh ngạc hỏi thị vệ xung quanh: "Tại sao xe ngựa lại ngừng?"
Một thị vệ bước lên trước, chấp tay nói với Hàn Nhạn: "Thư tiểu thư, xe ngựa đã xảy ra vấn đề?"
Hàn Nhạn quá sợ hãi, vội vàng vén rèm xe nhảy xuống, nhìn thấy xe ngựa đứng trước một lùm cây cổ thụ, hai con ngựa kéo xe đã ngã quỵ trên mặt đất, cả hai con ngựa đang thở dữ dội, ánh mặt dường như muốn đóng lại. Một thị vệ cầm chiếc roi ngựa lên tàn nhẫn đánh xuống, con ngựa bị đạp hai cái, cái mũi phun ra đầy khí, hoàn toàn đứng dậy không nổi.
"Con ngựa này làm sao có thể đột nhiên bị bệnh?" Trang Ngữ Sơn từ trên xe ngựa nhảy xuống, cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Hàn Nhạn khổ sở nhìn một lát, rồi nói với thị vệ: "Làm sao bây giờ? Xe ngựa dừng ở đây, nếu kiếm người khác đánh xe tới, e là phải đợi tới tối rồi."
Thị vệ vừa nghe, thì mồ hôi cũng chảy đầm đìa, trước đó Tứ phu nhân đã nói qua, trước chạng vạn phải tới được bãi Sa Hà. Bây giờ xe ngựa đột nhiên bị hỏng, lần này e là không kịp rồi. Hàn Nhạn nhìn Trang Ngữ Sơn, đột nhiên nói: "Ngữ Sơn tỷ tỷ, không bằng để cho Hàn Nhạn ngồi cùng xe với tỷ đi. Đỡ phải kéo dài thời gian, bở lỡ yến tiệc pháo hoa vào đêm nay."
Trang Ngữ Sơn đang muốn cự tuyệt, vừa nghe thấy nàng nói ra bốn chữ yến tiệc pháo hoa, lời vừa muốn nói lập tức nuốt vào. Bởi vì buổi yến tiệc pháo hoa đêm nay sẽ thấy được nhiều quan lại quyền quý và danh môn công tử mà ngày thường ít gặp. Nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Thị vệ cầm đầu vừa nghe thấy Hàn Nhạn nói vậy, đôi mắt cũng sáng lên, tiếp lời nói: "Như vậy cũng được. Hai vị tiểu thư ngồi cùng một chiếc xe ngựa đi, nô tài tìm người trông coi chiếc xe ngựa này."
Rốt cục Trang Ngữ Sơn cũng gật đầu, Hàn Nhạn nở nụ cười, thân thiết nói: "Làm phiền tỷ tỷ rồi."
Trang Ngữ Sơn lại nói: "Tứ muội có thể lên xe, nhưng mà hai nha hoàn này thì không thể, họ phải ở bên ngoài."
Hàn Nhạn cười cười, nói: "Cấp Lam, Thu Hồng, hai em đi theo xe ngựa đi."
Cấp Lam và Thu Hồng vội vàng vâng lời, không nghĩ tới Hàn Nhạn lại dễ dàng đồng ý tới vậy. Trang Ngữ Sơn hơi sững sờ một chút, trong lòng có chút khó chịu.
Hàn Nhạn cười nhẹ nhàng, nhưng mà nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra trong mắt nàng cười như có như không. Bên ngoài đường núi gập ghềnh, để cho hai nha hoàn đi cùng với những thị vệ, thật sự là có dụng tâm. May mà xe ngựa đi không nhanh, làm cho Thu Hồng và Cấp Lam đỡ mệt.
Hàn Nhạn thu hồi ánh mắt, chỉ vì người bên cạnh mình ánh mắt nhìn nàng hết sức mãnh liệt, nếu không phải nàng biết Trang Ngữ Sơn là đối thủ một mất một còn, thì nàng đã cho rằng Trang Ngữ Sơn đang yêu thương mình.
Lúc này ánh mắt của Trang Ngữ Sơn đầy si mê nhìn chằm chằm vào áo chồn đỏ trên người Hàn Nhạn. Càng nhìn kỹ, thì càng cảm thấy áo choàng này thật sự quý giá vô cùng, màu đỏ như lửa này làm cho nàng yêu thích không thôi. Choàng lên người thì phong thái sẽ càng cao quý, làm cho nàng gấp rút muốn đem chiếc áo choàng này chiếm làm của riêng.
Hàn Nhạn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào áo choàng của mình, nên mới hỏi: "Ngữ Sơn tỷ tỷ đang nhìn áo choàng trên người Nhạn nhi sao?"
Trang Ngữ Sơn ngẩng ra, cố ý dời đi ánh mắt không nhìn nàng ta, chỉ hỏi: "Áo choàng này ngươi từ đâu mà có?"
Hàn Nhạn vuốt ve áo choàng trên người, cười nói: "Là ông nội tặng cho muội."
Khi ông nội còn sống, rất yêu thương nàng. Có lẻ ở trong Trang phủ, ngoại trừ mẫu thân luôn ở bên cạnh thì người thân duy nhất sưởi ấm cho nàng chính là ông nội.
Trang Ngữ Sơn nghe vậy, trong lòng vừa đố kỵ vừa hận, nàng được Trang Sĩ Dương nuôi dưỡng ở bên ngoài phủ, chưa bao giờ nhìn thấy ông nội qua lời nói của Hàn Nhạn ra sao. Nhưng chắc chắn ông ta ra tay rất hào phóng, nêu chính mình có thể được nuôi dưỡng trong Trang phủ thì nhất định sẽ có thể có được nhiều đồ tốt hơn nữa.
Chú thích:
(1) Tài đại khí thô: là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.
Tuy người tới dân hương rất ít, thậm chí việc thờ cúng trái cây tươi cũng rất hiếm có. Nhưng mà chùa Phong Thê cũng không phải là một tòa cô miếu hoang tàn, trong lòng Hàn Nhạn suy nghĩ, sợ là sau lưng chùa Phong Thê có người nào đó, mới có thể chi ra số tiền nhan đèn khổng lồ tới vậy.
Ấn tượng của Hàn Nhạn đối với chùa Phong Thê cực kỳ không tốt, thậm chí căm thù tới tận xương tủy. Bởi vì ngày trước ở nơi này này đã bị sơn tặc bắt đi, xem như là giận chó đánh mèo đi. Đời này gặp lại, đứng ở trước cổng chùa, nhìn kiến trúc giống hệt nhau như trong trí nhớ, trong lòng Hàn Nhạn cảm xúc đang xen, từ quá khứ trở về sau, dường như con đường này nàng đã đi ngàn năm vạn năm.
Trang Ngữ Sơn sai bảo người hầu đi dọn đồ, quyên góp cho chùa một ít lương thực và chăn bông. Những vị hòa thượng ngày thường đều thiếu mấy thứ này, cái khác thì không cần rồi.
Một sư cô trung niên dẫn hai người đi vào trong đại sảnh ở trong chùa, nhìn thấy tượng Bồ Tát Kim Thân Pháp Tướng đặt ở chính giữa. Trong lòng Hàn Nhạn mỉm cười, một ngôi chùa cổ ở sâu trong núi mà có tiền tài để xây dựng một tượng Bồ Tát bằng vàng như vậy, thì thực sự là Tài Đại Khí Thô (1) rồi.
Trang Ngữ Sơn quỳ trên đệm cói, Hàn Nhạn thuận theo cũng quỳ xuống. Nhìn thẳng vào ánh mắt của Bồ Tát, nàng không tin Phật, bởi vì mẫu thân rất tin Bồ Tát, kết cục lại bị hại chết. Đời trước mình không tranh với đời, nhưng lại bị âm mưu của duyên số hại chết. Bồ Tát không phải cứu khổ cứu nạn sao? Vậy tại sao lúc nàng giãy giụa trong bể khổ, lại không có một vị Bồ Tát nào tới cứu nàng. Thực sự... không tin sao? Khi nàng được trùng sinh, không phải là số trời đã đảo ngược kết quả sao. Có phải là Bồ Tát cũng không ưa nhìn nàng bị người ác lăng nhục không? Cho nên mới cho nàng cơ hội để thay đổi toàn bộ, làm lại từ đầu?
Cung kính dập đầu ba cái, Trang Ngữ Sơn vẻ mặt thẹn thùng đứng bên cạnh cầu thẻ nhân duyên, Hàn Nhạn liếc qua, đợi sau khi nàng ta cầu được tấm thể mình hài lòng. Sau đó hai người mới đi ra bên ngoài. Được sư cô dẫn đường, mời các nàng ở lại chùa dùng cơm.
Lần này Trang phủ biếu cho chùa nhiều vật dụng, Hàn Nhạn không sợ họ keo kiệt, với lại những người tu hành không đủ, cho nên nàng mới lên tiếng bảo thị vệ và nha hoàn bên ngoài đi vào giúp đỡ.
Cơm chay của chùa cực kỳ đơn giản, chỉ có cháu trắng và rau dưa, Hàn Nhạn cảm thấy mùi vị có khác. Trang Ngữ Sơn thì nuốt không nổi, nhìn thấy Hàn Nhạn ăn rất tự nhiên, trong lòng cảm thấy kinh thường. Miễn cưỡng động đũa, ăn vài miếng thì đã gác đũa xuống.
Sau khi Hàn Nhạn dùng xong cơm chay, tự nhiên từ biệt các vị tăng nhân. Lúc ở trên xe ngựa, nàng dựa vào chăm mềm mà ngủ gật, không biết qua bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại, thùng xe nghiêng ngả về phía trước, thiếu chút nữa là Hàn Nhạn đã bị quăng ra ngoài. Nàng mở to đôi mắt, vô cũng tỉnh táo, không còn chút buồn ngủ nào.
Vén màn xe lên, Hàn Nhạn kinh ngạc hỏi thị vệ xung quanh: "Tại sao xe ngựa lại ngừng?"
Một thị vệ bước lên trước, chấp tay nói với Hàn Nhạn: "Thư tiểu thư, xe ngựa đã xảy ra vấn đề?"
Hàn Nhạn quá sợ hãi, vội vàng vén rèm xe nhảy xuống, nhìn thấy xe ngựa đứng trước một lùm cây cổ thụ, hai con ngựa kéo xe đã ngã quỵ trên mặt đất, cả hai con ngựa đang thở dữ dội, ánh mặt dường như muốn đóng lại. Một thị vệ cầm chiếc roi ngựa lên tàn nhẫn đánh xuống, con ngựa bị đạp hai cái, cái mũi phun ra đầy khí, hoàn toàn đứng dậy không nổi.
"Con ngựa này làm sao có thể đột nhiên bị bệnh?" Trang Ngữ Sơn từ trên xe ngựa nhảy xuống, cảm thấy kỳ lạ hỏi.
Hàn Nhạn khổ sở nhìn một lát, rồi nói với thị vệ: "Làm sao bây giờ? Xe ngựa dừng ở đây, nếu kiếm người khác đánh xe tới, e là phải đợi tới tối rồi."
Thị vệ vừa nghe, thì mồ hôi cũng chảy đầm đìa, trước đó Tứ phu nhân đã nói qua, trước chạng vạn phải tới được bãi Sa Hà. Bây giờ xe ngựa đột nhiên bị hỏng, lần này e là không kịp rồi. Hàn Nhạn nhìn Trang Ngữ Sơn, đột nhiên nói: "Ngữ Sơn tỷ tỷ, không bằng để cho Hàn Nhạn ngồi cùng xe với tỷ đi. Đỡ phải kéo dài thời gian, bở lỡ yến tiệc pháo hoa vào đêm nay."
Trang Ngữ Sơn đang muốn cự tuyệt, vừa nghe thấy nàng nói ra bốn chữ yến tiệc pháo hoa, lời vừa muốn nói lập tức nuốt vào. Bởi vì buổi yến tiệc pháo hoa đêm nay sẽ thấy được nhiều quan lại quyền quý và danh môn công tử mà ngày thường ít gặp. Nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Thị vệ cầm đầu vừa nghe thấy Hàn Nhạn nói vậy, đôi mắt cũng sáng lên, tiếp lời nói: "Như vậy cũng được. Hai vị tiểu thư ngồi cùng một chiếc xe ngựa đi, nô tài tìm người trông coi chiếc xe ngựa này."
Rốt cục Trang Ngữ Sơn cũng gật đầu, Hàn Nhạn nở nụ cười, thân thiết nói: "Làm phiền tỷ tỷ rồi."
Trang Ngữ Sơn lại nói: "Tứ muội có thể lên xe, nhưng mà hai nha hoàn này thì không thể, họ phải ở bên ngoài."
Hàn Nhạn cười cười, nói: "Cấp Lam, Thu Hồng, hai em đi theo xe ngựa đi."
Cấp Lam và Thu Hồng vội vàng vâng lời, không nghĩ tới Hàn Nhạn lại dễ dàng đồng ý tới vậy. Trang Ngữ Sơn hơi sững sờ một chút, trong lòng có chút khó chịu.
Hàn Nhạn cười nhẹ nhàng, nhưng mà nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra trong mắt nàng cười như có như không. Bên ngoài đường núi gập ghềnh, để cho hai nha hoàn đi cùng với những thị vệ, thật sự là có dụng tâm. May mà xe ngựa đi không nhanh, làm cho Thu Hồng và Cấp Lam đỡ mệt.
Hàn Nhạn thu hồi ánh mắt, chỉ vì người bên cạnh mình ánh mắt nhìn nàng hết sức mãnh liệt, nếu không phải nàng biết Trang Ngữ Sơn là đối thủ một mất một còn, thì nàng đã cho rằng Trang Ngữ Sơn đang yêu thương mình.
Lúc này ánh mắt của Trang Ngữ Sơn đầy si mê nhìn chằm chằm vào áo chồn đỏ trên người Hàn Nhạn. Càng nhìn kỹ, thì càng cảm thấy áo choàng này thật sự quý giá vô cùng, màu đỏ như lửa này làm cho nàng yêu thích không thôi. Choàng lên người thì phong thái sẽ càng cao quý, làm cho nàng gấp rút muốn đem chiếc áo choàng này chiếm làm của riêng.
Hàn Nhạn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của nàng ta nhìn chằm chằm vào áo choàng của mình, nên mới hỏi: "Ngữ Sơn tỷ tỷ đang nhìn áo choàng trên người Nhạn nhi sao?"
Trang Ngữ Sơn ngẩng ra, cố ý dời đi ánh mắt không nhìn nàng ta, chỉ hỏi: "Áo choàng này ngươi từ đâu mà có?"
Hàn Nhạn vuốt ve áo choàng trên người, cười nói: "Là ông nội tặng cho muội."
Khi ông nội còn sống, rất yêu thương nàng. Có lẻ ở trong Trang phủ, ngoại trừ mẫu thân luôn ở bên cạnh thì người thân duy nhất sưởi ấm cho nàng chính là ông nội.
Trang Ngữ Sơn nghe vậy, trong lòng vừa đố kỵ vừa hận, nàng được Trang Sĩ Dương nuôi dưỡng ở bên ngoài phủ, chưa bao giờ nhìn thấy ông nội qua lời nói của Hàn Nhạn ra sao. Nhưng chắc chắn ông ta ra tay rất hào phóng, nêu chính mình có thể được nuôi dưỡng trong Trang phủ thì nhất định sẽ có thể có được nhiều đồ tốt hơn nữa.
Chú thích:
(1) Tài đại khí thô: là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.