Một giọng nam trong trẻo mà lạnh lùng đột nhiên cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ: "Mắt thấy mới là thật."
Người nào có thể thay Hàn Nhạn nói chuyện? Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra chính là Huyền Thanh Vương Phó Vân Tịch. Trong lòng mọi người đều nói thầm, Huyền Thanh Vương từ trước đến nay luôn mặt lạnh, không màn chuyện thế sự, hôm nay tại sao có thể rãnh rỗi mã xen vào chuyện này chứ? Mà chuyện này còn là của chuyện nhà của người khác.
Đặng Thiền nghe vậy lặp tức nhìn Phó Vân Tịch đầy cảm kích, sao đó cũng lớn tiếng nói: "Đúng vậy, Hàn Nhạn không phải là người như vậy. Tại sao không đẩy cửa ra nhìn xem? Nếu người ở bên trong không phải Hàn Nhạn, thì chẳng phải đây là đang cố ý phá hủy thanh danh của nàng ta sao?" Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng cực kỳ lo lắng. Cây trâm đó nàng từng nhìn thấy Hàn Nhạn cài nó, nó đúng là của Hàn Nhạn . Mặc dù nàng không tin Hàn Nhạn sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng nếu bị người khác gài bẫy. . . Trong lòng nàng cũng không quyết định chắc chắn.
Thất Hoàng Tử đứng gần Phó Vân Tịch, nhìn thấy Phó Vân Tịch mở miệng nói giúp cho Hàn Nhạn, lặp tức cười nhẹ một tiếng nói lời đầu sâu xa: "Vương thúc rất quan tâm tới Trang Tứ tiểu thư." Hắn vuốt vuốt ngọc bội bên hông, nói nhỏ bên tai chàng: "Cháu còn nhớ, lúc ở yến hội Vương thúc từng đi ra ngoài một lúc. Nếu không phải bây giờ Vương thúc đang đứng ở trước mặt cháu, thì cháu cứ tưởng rằng người đang vui vẻ ở bên trong với Trang Tứ tiểu thư... chính là Vương thúc đó."
Lúc hắn nói chuyện thì trên mặt mang còn hiện lên một nụ cười đầy ác ý, Phó Vân Tịch không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái. Thất Hoàng Tử từ từ đứng thẳng người lên, có chút hăng hái nhìn vào cánh cửa chính đang đóng chặt kia, sau đó thì mở miệng nhắc nhở Trang Sĩ Dương: "Trang đại nhân. Sao còn không chịu đẩy cửa ra, để cho chúng ta nhìn cô nương ở bên trong xem rốt cục là tiểu thư nào?"
Trang Sĩ Dương nghe vậy thì trong lòng càng tức giận, nhưng mà cũng không dám phát cáu với Thất Hoàng Tử. Cả người tức giận, một cước đạp cửa đi vào.
Phó Vân Tịch thản nhiên nói: "Bổn vương lúc nhỏ từng nói với ngươi một câu. Đường Lang bổ thiền, Hoàng Tước tại hậu*."
(*Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ rình mồi: Thấy cái lợi trước mắt, mà không biết mối hại ở phía sau.)
Lời nói lạnh lùng mang theo khí lạnh tới kinh người truyền vào lỗ tai của Thất Hoàng Tử. Hắn ngẩn đầu lên, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn thoáng qua Phó Vân Tịch, trong lòng hiện lên một tia dự cảm không tốt.
Trang Sĩ Dương đi vào trước, cửa vừa mở ra thì mùi dâm mỹ liền tràn ra ngoài. Tiếng kêu đầy xấu hổ cũng rõ ràng hơn, hòa cùng với tiếng đụng chạm truyền vào lỗ tai mọi người .
Vệ Vương lách người một cái, có chút lo lắng đi về phía trước vài bước. Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn hành động của ông, trong lòng Chu thị hiện lên một tia dự cảm không tốt. Quả nhiên, khi đèn được thấp sáng lên, trên giường lớn ở trong phòng có hai bóng dáng đang dây dưa với nhau. Nam tử ở phía trên đổ mồ hôi như mưa, cả người trần truồng làm cho các nữ quyến phải kinh hô một tiếng, lấy tay che mắt của mình lại. Nhưng lại nghe thấy âm thanh thất sắc của Vệ vương: "Như Phong!"
Vệ Như Phong?
Sắc mặt của Chu thị và Đại Chu thị trong nháy mắt trở nên tái nhợt, làm sao có thể biến thành Vệ Như Phong?
Nghe thấy tên của Vệ Như Phong, Lý Giai Kỳ vốn đang lấy hai bụm mặt lại liền trở nên sững sốt, theo bản năng xông lên phía trước mà hét lớn: "Ta không tin, Vệ công tử không sẽ làm chuyện như vậy!" Nói qua liền chạy vào phòng, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Chu thị và Đại Chu thị lúc này chỉ cảm thấy hai chân không còn sức lực, vốn là tưởng là Trương Uy đang ân ái với Hàn Nhạn, vậy mà bây giờ lại biến thành Vệ Thế Tử. Nếu vậy thì nàng ta sẽ trở thành người của Vệ Vương phủ, hà tiện nhất thì cũng là làm thiếp, vậy thì bọn họ sẽ không thể nào mà dễ dàng gây khó dễ cho nàng ta được nữa.
Đại Chu thị thì đang lo lắng. Chính là, nếu như Vệ Như Phong đang ở đây vậy thì Trương Uy đi đâu mất rồi?
Lý Giai Kỳ xông vào phòng, không thèm để ý tới sự kinh ngạc của Trang Sĩ Dương, cũng không chú ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, nhìn chằm chằm vào hai người đang ở trên giường. Nhìn thấy Vệ Như Phong tao nhã thường ngày giờ đây cả người đều trần truồng, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, bộ dáng đầy dâm mỹ, hai mắt mở to không hề che dấu dục vọng, thậm chí còn có chút điên cuồng. Lý Giai Kỳ chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, cho nên liền lùi lại một bước, trong lòng vừa khổ sở vừa phẫn nộ. Ánh mắt liếc về nữ thân dưới của Vệ Như Phong, sau đó lửa giận của nàng liền bộc phát, đem toàn bộ tội lỗi đổ hết lên người Hàn Nhạn, hét lớn: "Vô sỉ!"
Lý Giai Kỳ nói xong thì đưa tay lôi kéo Hàn Nhạn, nữ tử ở trên giường bị nàng như vậy lôi kéo, cả người nằm ngửa ra ở trước mặt mọi người. Nhưng ngoài muốn, người đó không phải là Hàn Nhạn.
"Trang Ngữ Sơn!" Lý Giai Kỳ hét ầm lên.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói thánh thót mang theo chút ít mỏi mệt, mọi người quay đầu lại nhìn, Hàn Nhạn đang được Trần ma ma dìu tới.
"Ngươi tại sao lại ở đây?" Chu thị giống như gặp phải quỷ, chỉ tay về phía Hàn Nhạn mà nói.
Hàn Nhạn mê mẩn nhìn bà, giọng điệu vô cùng khó hiểu: "Vừa rồi Nhạn nhi uống say, Ngữ Sơn tỷ tỷ dìu Nhạn nhi trở về phòng nghỉ ngơi. Mới nghĩ ngơi được một khắc thì lặp tức tỉnh lại, nhớ là mình không thể mất đi lễ nghi với mọi người; cho nên mới gọi Trần ma ma dìu con tới vườn. Chu di nương... nhưng mà có cái gì không đúng sao?"
Đại Chu thị cười nói: "Không có chuyện gì. Tại sao trâm hoa mai của Tứ tiểu thư lại xuất hiện ở đây?"
Hàn Nhạn chần chừ một lúc mới nói: "Ngữ Sơn tỷ tỷ dìu con trở về phòng thì nói trâm hoa mai trên đầu của con rất đẹp. Con cũng không thường xuyên cài trâm, nên mới tặng cho tỷ ấy."
Lời vừa nói xong, thì lặp tức nghe được âm thanh như khóc như cười của Lý Giai Kỳ vọng ra: "Trang Ngữ Sơn! Thì ra là ngươi!"
Mọi người sững sốt, quay đầu lại nhìn Hàn Nhạn, sau đó nhìn nhìn lại Chu thị, trong lòng lặp tức hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra người bên trong ân ái với người khác là Trang Ngữ Sơn, thế mà còn muốn vu cáo Trang Tứ tiểu thư; còn lấy trâm hoa mai của người khác mà giá họa, lòng dạ quả nhiên là vô cùng hiểm ác.
Phó Vân Tịch chắp tay đứng ở một bên, nhìn thấy Hàn Nhạn điềm đạm đáng yêu đứng yên một chỗ, dường như chàng có điều vô cùng nghi ngờ nhưng lại không dám hỏi. Quả nhiên là nàng luôn làm cho người khác thở dài, nếu không phải chàng nhìn thấy trên môi nàng hiện lên một nụ cười lạnh, thì ai cũng sẽ tin tưởng nàng là một cô nương vô hại, không tin nàng sẽ sắp xếp ra một màn này? Chỉ là... Người xảy ra chuyện lại là Vệ Như Phong? Sắc mặt của chàng trở nên nặng nề.
Trang Ngữ Sơn trong mơ mơ màng màng bị đánh thức bởi tiếng thét chói tai của ai đó. Mở hai mắt ra liền phát hiện mình không một mảnh vải che thân, cả người phơi bày ở trước mặt mọi người, sợ tới mức hét lên một tiếng. Còn bị Lý Giai Kỳ tát cho một bạt tai, rồi quát lớn: "Vô sỉ!"
Nàng thình lình bị tát một bạt tai, trong lòng vừa xấu hổ, nhưng là không dám đối kháng với Lý Giai Kỳ. Trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao Lý Giai Kỳ lại đột nhiên chán ghét mình tới vậy. Trang Sĩ Dương thì luống cuống nói với người bên cạnh mình: "Thế Tử. . ."
Thế Tử?
Trang Ngữ Sơn ngạc nhiên quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện người nằm ở bên cạnh mình, chính là Vệ Như Phong!
Tình cảnh vừa rồi, nàng có chút ấn tượng, mình bị Hàn Nhạn làm cho hôn mê, sau đó thì không biết gì hết; về sau trong mơ mơ màng màng cảm giác có người đề lên trên người mình. Người kia, thì ra chính là Vệ Như Phong!
Trên mặt nàng càng đỏ ửng, nhưng trong lòng lại suy nghĩ chuyện này đi lại mấy lần. Hôm nay bản thân mình đã mất sự trong sạch, chỉ sợ người ta khác cũng sẽ không muốn chính mình, nhưng mà nếu có thể trở thành người của người Vệ Vương phủ . . . Đây chính là trời cho phú quý! Lại nhìn người bên cạnh, trong lòng Trang Ngữ Sơn lại dâng lên một sự ngọt ngào.
Vào lúc này, nàng thậm chí có chút ít tỉnh táo lại, cảm thật may mắn khi Hàn Nhạn bỏ thuốc mê mình. Nếu không thì người hôm nay triền miên với Vệ Như Phong chính là Trang Hàn Nhạn! Nghĩ đi nghĩ lại, nàng liền bụm mặt mà thút thích khóc.
Chu thị và Đại Chu thị theo sát nhau mà xông vào trong phòng, giọng Chu thị rung rung nói: "Ngữ nhi. . . Tại sao con lại ở chỗ này?"
Trang Ngữ Sơn chỉ lo khóc, không có trả lời Chu thị. Lý Giai Kỳ thì hung hăng trừng nhìn mắt Trang Ngữ Sơn: "Nhất định là ngươi, là ngươi quyến rũ Vệ ca ca!"
Hàn Nhạn đứng ở bên ngoài phòng, nghe được tên của Vệ Như Phong thì có chút giật mình, trong kế hoạch của Chu thị thì gian phu phải là Trương Uy mới đúng. Nếu Trương Uy và mình bị bắt gian tại giường, Trang Sĩ Dương sẽ nể mặt Đại Chu thị và Trương Thái Sư, lúc đó sẽ không dám trừng phạt Trương Uy quá nghiêm khắc. Có khả năng chuyện này sẽ lớn biến thành nhỏ, bản thân mình sẽ trở thành thiếp của Trương Uy. Nhưng mà hôm nay hai người đó lại biến thành Trang Ngữ Sơn và Vệ Như Phong. Bây giờ không cần nói về Trang Ngữ Sơn, đường đường Vệ Thế Tử mà lại làm chuyện cẩu thả với Trang Ngữ Sơn ở trước mặt mọi người, sợ là ngày mai trong Kinh Thành sẽ có lời đồn không tốt. Nhưng mà nếu để Trang Ngữ Sơn làm thiếp, lấy thân phận của nàng ta đúng là có chút miễn cưỡng.
Sự tình đã vượt ra ngoài dự liệu, Trang Sĩ Dương không biết làm thế nào mới tốt; ông không có lá gan mà quát lớn Vệ Như Phong, chỉ đành đem sự tức giận đổ lên người Trang Ngữ Sơn. Một tay ông kéo lấy Trang Ngữ Sơn từ trên giường lên, hung hăng tát nàng một cái: "Thật mất mặt!"
Trang Ngữ Sơn không có mặc quần áo, lúc này cũng không quan tâm tới đau đớn, hét to một tiếng, đoạt lấy cái chăn mền che lên người mình. Trong lòng nghĩ lại mà có chút sợ, liền nhìn Chu thị khóc không thôi.
Chu thị lúc này cũng vô cùng hoang mang lo sợ, còn Đại Chu thị thì trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Họ thua!
Lại nói về Vệ Như Phong, hắn chỉ nghe tiếng ầm ĩ ồn ào bên tai, cố gắng mở to mắt, thì phát giác cả người mình đều trần truồng. Nhất thời liền kinh sợ, lại nhìn xung quanh; mọi người đang đứng như xem kịch vui, theo bản năng muốn không mặc quần áo mà rời khỏi chỗ này.
Trang Ngữ Sơn nắm lấy tay của hắn: "Thế Tử. . . Người không thể. . ."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều thấy sắc mặt của Vệ Như Phong trở nên chút kỳ la. Nghe giọng điệu của Trang Ngữ Sơn, hình như là vị Thế Tử gia này đối xử với nàng quá mạnh rồi . . . Bị Trang Ngữ Sơn kéo lại, Vệ Như Phong liền sững sờ, nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi. Trong lòng lặp tức rùng mình, quay lại nói với Trang Ngữ Sơn: "Tại sao lại là ngươi?"
Trang Ngữ Sơn bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, sau đó thì hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn. Không cần nhiều, nàng biết hôm nay nàng nhất định bắt quý nhân đang ở trước mặt mình cho mình một danh phận. Nếu có thể trở thành thiếp của Vệ Thế Tử, thì sự trong sạch này mất cũng rất đáng, thậm chí còn vì họa mà được phúc! Từ sau chuyện của bọn sơn tặc, nàng đã hiểu rõ sau này muốn gả vào nhà cao cửa rộng thì cũng như không. Trước mắt đã có một cơ hội tốt như vậy, làm sao mà không thể nắm chặt cho được. Vì thế nàng liền dịu dàng mềm mại mà nhìn hắn: "Thế Tử. . . Không phải là người không muốn thừa nhận đó chứ . ."
Trong lòng Vệ Như Phong tràn đầy sự lạnh lẽo, nếu người ở bên mình chính là Trang Ngữ Sơn, vậy thì nàng. . . Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Nhạn trong đám người ở ngoài phòng. Sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, giống như nhìn một người không quen biết, trong con ngươi hiện lên tia trào phúng và lạnh lùng, làm cho lòng của hắn nổi lên một sự không cam lòng.
Chẳng lẽ là nàng làm?
Không. . . Sẽ không, nàng vốn là người bị hại, sẽ không biết rõ kế hoạch của hắn. Nhưng mà tại sao Trang Ngữ Sơn lại xuất hiện tại trên giường với hắn? Chuyện này. . .
Hôm nay hắn tới Trang phủ, đúng là có chút thấp thỏm chờ mong nhìn về phía Hàn Nhạn. Mặc dù Hàn Nhạn liên tục tỏ vẻ không muốn thành thân với hắn, nhưng mà càng như vậy thì trong lòng của hắn càng thề phải lấy được nàng. Khi tới Trang phủ, hắn vốn dĩ muốn tìm Hàn Nhạn trò chuyện, nhưng lại tình cờ nghe được hai nha hoàn nói chuyện với nhau. Khi nghe nha hoàn đó nói đến từ "Tứ tiểu thư" thì hắn liền quan tâm; sau đó lặng lẽ đến gần, rồi nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của họ.
Hắn biết rõ kế hoạch của Chu thị và Đại Chu thị. Dĩ nhiên là bọn họ muốn phá hỏng sự trong sạch của Hàn Nhạn, làm cho nàng phải gả cho Trương Uy làm thiếp!
Mới đầu nghe được kế hoạch này, trong lòng Vệ Như Phong vừa tức giận vừa cảm thấy bất công. Trong lòng của hắn, đã cho rằng Hàn Nhạn là nữ nhân của mình. Hôm nay những người này lại có âm mưu đối với Hàn Nhạn, còn muốn dùng biện pháp độc ác như vậy để ra tay với nàng làm cho hắn vô cùng tức giận. Vốn dĩ muốn dạy dỗ tỷ muội Chu thị một phen, rồi sau đó chạy tới Thanh Thu Uyển nhắc nhở Hàn Nhạn. Nhưng mà trước khi đến Thanh Thu Uyển thì hắn lại thay đổi ý định.
Hàn Nhạn vẫn không thích hắn, thậm chí còn không muốn gả cho hắn. Mặc dù không biết là vì sao, nhưng là thái độ của nàng lại vô cùng kiên quyết, thậm chí làm cho Vệ Như Phong từ trước tới nay luôn là người tự tin cũng cảm thấy hoang mang, không dám chắc là Hàn Nhạn sẽ trở thành Thế Tử Phi của mình.
Nhưng mà Trang phủ lại có vật bọn họ cần tìm, phụ thân cũng đã nói, kết thân với Trang phủ sẽ có lợi cho Vệ Vương phủ. Huống chi hôm nay hắn cảm thấy hứng thú với Hàn Nhạn, cho nên mới suy nghĩ sẽ không buông tay. Nhưng mà Hàn Nhạn hết lần này tới lần khác không phải là nữ tử bình thường .
Nàng thông minh lanh lợi, tuy là tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn so với nam tử trưởng thành không thua kém gì. Trước đó còn chắc chắn mà nói cho hắn biết, tương lai nàng sẽ không trở thành Thế Tử Phi. Hắn tin tưởng Hàn Nhạn nói được thì làm được, tiểu cô nương này nhất định sẽ nghĩ cách nào đó tự chối mối hôn sự này.
Hắn cố gắng suy nghĩ, làm thế nào để cho Hàn Nhạn cam tâm tình nguyện gả cho mình. Bây giờ lại nghe được kế hoạch của tỷ muội Chu thị thì trong lòng liền có tính toán.
Nếu như Hàn Nhạn và hắn có sự thân mật với nhau. . . . Tư tình của nàng và hắn bại lộ ở trước mặt mọi người, như vậy đời này Hàn Nhạn cũng chỉ có thể gả cho hắn thôi! Tuy là sau khi vào cửa thì sẽ ủy khuất nàng, bắt nàng phải làm thiếp, nhưng hắn có thể năn nỉ phụ thân, vậy thì danh phận Thế Tử Phi có thể cho nàng.
Vệ Như Phong nghĩ như vậy, khi danh tiếng của Hàn Nhạn mất hết thì đương nhiên sẽ không có người nào dám lấy nàng. Lúc đó hắn sẽ dùng địa vị Thế Tử Phi, dĩ nhiên là Hàn Nhạn sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn mà mặc giá y lên người. Thế là hắn ở trên tiệc rượu chú ý nhất cử nhất động của Trương Uy, nhìn thấy Trương Uy rời khỏi tiệc rượu thì lặp tức đi theo hắn. Lúc tới trước cửa phòng nhỏ hắn liền đáng Trương Uy bất tỉnh; sau đó phái người ném hắn ở bên ngoài Trang phủ. Rồi một mình đi vào phòng, ở trong phòng tối đen như mực, nhưng lại không thắp đèn, hắn đi vào chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, mơ hồ mà mò mẫn người ở trên giường. Chuyện sau đó thì hắn không nhớ rõ nữa, chỉ biết khi tỉnh dậy thì đã nhìn thấy người bên cạnh chính là Trang Ngữ Sơn.
Bây giờ nghĩ lại, hắn mới biết hương thơm trong phòng kia chính là thôi tình hương*. Hắn chưa từng nghĩ sẽ đụng tới một cọng tóc của Hàn Nhạn, bởi vì hắn hy vọng nàng sẽ cam tâm tình nguyện mà gả cho hắn; huống chi hắn tự xưng là người đọc sách, mà người đọc sạch lại xem trọng khí khái, sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm chuyện không nên làm. Hắn tương kế tựu kế muốn hủy trong sạch của Hàn Nhạn, nhưng mà thực sự không ngờ hắn lại trở thành người lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn mà làm ra chuyện như vậy.
(*Thôi tình hương: xuân dược)
Chỉ là bây giờ Vệ Như Phong vẫn không hiểu, tại sao người nằm ở bên cạnh hắn lại biến thành Trang Ngữ Sơn?
Trang Ngữ Sơn thấy Vệ Như Phong chậm chạp không chịu mở miệng, cho rằng hắn không muốn chịu trách nhiệm. Trong lòng có chút gấp gắp mà lôi kéo tay của Vệ Như Phong, hai dòng nước mắt chảy dài xuống gò má: "Thế Tử. . . Bây giờ trong sạch của Ngữ nhi, người. . . tính thế nào đây?"
Vệ Như Phong có chút chán ghét quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Trang Ngữ Sơn, trong liền bực bội không thôi. Lại nhìn thấy Hàn Nhạn thờ ơ nhìn hắn, không biết vì sao mà trong lòng hắn dâng lên một sự oán giận.
Hôm nay mọi chuyện đã như vậy dĩ nhiên là nàng sẽ rất vui mừng. Hàn Nhạn không thích hắn, điều này là chính miệng nàng thừa nhận, hôm nay hắn lại có quan hệ với nữ nhân khác, thì chắc chắn nàng sẽ rất vui mừng, mặc dù người này là tỷ tỷ của nàng, nàng cũng sẽ không quan tâm!
Đúng là một nữ nhân vô cùng độc ác, nghĩ tới điều này, Vệ Như Phong liền cười lạnh một tiếng: "Chuyện này, Bản Thế Tử làm cũng không hề ít." Nói xong liền mặc quần áo lên, bước nhanh ra ngoài. Vệ vương âm trầm nhìn hắn, Vệ Như Phong làm như không thấy, khi đi ngang qua Hàn Nhạn thì bước chân dừng lại một chút, thấp giọng nói:"Tứ tiểu thư cũng đừng vui mừng quá sớm. . . Hừ!"
Lời nói của hắn nhẹ vô cùng, người bên ngoài sẽ không nghe được chỉ trừ vài người có võ công. Sắc mặt của Thất Hoàng Tử hết sức khó coi, đi đến trước mặt Hàn Nhạn, ánh mắt đầy âm u mà đánh giá Hàn Nhạn từ trên xuống dưới. Bị nhìn như con mồi làm cho Hàn Nhạn vô cùng khó chịu, chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng mở miệng: "Vào lúc mấu chốt Trang Tứ tiểu thư luôn có thể làm người khác chấn động."
Thất Hoàng Tử tưởng nàng tính kế Vệ Như Phong? Hàn Nhạn cười cười, cũng không trả lời lại. Chỉ là trong cũng cảm thấy kỳ lạ, Vệ Như Phong xuất hiện ở đây thì đúng là không có liên quan gì tới nàng. Nhưng mà lý do trong này nàng thật sự không hiểu rõ.
Thất Hoàng Tử nhìn Hàn Nhạn không có phản ứng gì, càng không vui nói với Phó Vân Tịch đang đứng ở một bên: "Lời nói hôm nay của Vương thúc cháu sẽ nhớ kỹ. Đường Lang bổ thiền, Hoàng Tước tại hậu. Chỉ hy vọng, Vương thúc có thể mãi làm con Hoàng Tước kia mới là tốt!" Dứt lời liền nói với người bên cạnh: "Hồi cung!"
Hôm nay đã có một trò cười diễn ra ở đây, phu nhân và các vị tiểu thư cũng cảm thấy đủ hài lòng rồi, cho nên mọi người đều từ biệt mà đi về. Chỉ có Trang Sĩ Dương là vô cùng xấu hổ, vốn dĩ muốn giản hòa với chuyện mình bị gián chức nhưng hôm nay lại là hoạ vô đơn chí, làm cho mọi người chê cười. Nhưng mà người đầu sỏ gây nên chuyện này lại không thể nào mắng được, người của Vệ Vương phủ ai dám đụng vào?
So với sự tuyệt vọng của Trang Sĩ Dương, thì giờ phút Chu thị như đang điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đại Chu thị. Trong mắt hiện lên sự thù hận làm cho Đại Chu thị cũng nhịn không được mà có chút sợ hãi, chỉ thấy nàng vỗ vỗ Chu thị tay: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, việc này còn có đường lui, chớ đừng để mất lý trí." Nghe nói lời nói này, Chu thị mới dần dần tỉnh táo lại.
Người vui vẻ nhất dĩ nhiên là Trang Ngữ Sơn. Tuy là nàng không rõ rốt cục chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà câu nói cuối cùng của Vệ Như Phong, thì nàng lại nghe được, chính là muốn chịu trách nhiệm với nàng. Nàng chịu không nổi mà có chút đắc ý, suy nghĩ mình và Vệ Như Phong đã có sự thân mật như vậy thì trong lòng càng trở nên ngọt ngào. Nóng lòng muốn lập tức bước vào Vệ vương phủ, ngày ngày nhìn thấy người trong lòng của mình. Nàng như vậy nghĩ, nhưng vẫn không quên trợn mắt nhìn Lý Giai Kỳ.
Lý Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Đừng cho rằng mình có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Cho dù Vệ ca ca muốn ngươi, ngươi cũng chỉ có thể làm thiếp! Thái hậu nhất định sẽ không thích ngươi, tiện nhân!" Dứt lời thì liền rời đi.
Tròng lòng Hàn Nhạn liền hiểu rõ, khó trách Lý Giai Kỳ luôn gây khó dễ cho nàng. Thì ra là Vệ Như Phong, nhưng mà nàng lần đầu tiên gặp Vệ Như Phong thì Lý Giai Kỳ đã tỏ vẻ không vui với nàng rồi. Chẳng lẽ trước đó, Lý Giai Kỹ sẽ biết nàng sẽ trở thành Thế Tử Phi sao? Chuyện này không hề hợp lý tí nào. Coi như là Hàn Nhạn trùng sinh kiếp này, nhưng cũng phải trải qua hôn sự kiếp trước mới biết chuyện của mình và Vệ Như Phong. Nhưng nàng ta làm sao mà biết được?
Nhìn thấy mọi người xung quanh đều ra về hết, nhưng Phó Vân Tịch vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Hàn Nhạn có chút xấu hổ, người này luôn cho rằng mọi chuyện là chủ ý của mình. Coi như là hiểu rõ mọi chuyện đi, nhưng nàng vẫn muốn nói vài câu khách sáo với chàng. Không ngờ Phó Vân Tịch lại vươn tay ra, trong lòng bàn tay là một cây trâm hoa mai, đúng là vật đã mất đi khi nàng đọ sức với người áo đen hôm trước.
Lúc này Phó Vân Tịch đang đưa lưng về phía bọn người Chu thị. Cho nên bọn họ cho rằng Huyền Thanh Vương đang khách sáo nói lời cáo từ với Hàn Nhạn. Nhưng mà Hàn Nhạn thì lại nghe được Phó Vân Tịch hơi nhỏ giọng nói với nàng: "Nếu có khó khăn gì, thì trực tiếp đến Huyền Thanh Vương phủ tìm bổn vương là được."
Người nào có thể thay Hàn Nhạn nói chuyện? Mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra chính là Huyền Thanh Vương Phó Vân Tịch. Trong lòng mọi người đều nói thầm, Huyền Thanh Vương từ trước đến nay luôn mặt lạnh, không màn chuyện thế sự, hôm nay tại sao có thể rãnh rỗi mã xen vào chuyện này chứ? Mà chuyện này còn là của chuyện nhà của người khác.
Đặng Thiền nghe vậy lặp tức nhìn Phó Vân Tịch đầy cảm kích, sao đó cũng lớn tiếng nói: "Đúng vậy, Hàn Nhạn không phải là người như vậy. Tại sao không đẩy cửa ra nhìn xem? Nếu người ở bên trong không phải Hàn Nhạn, thì chẳng phải đây là đang cố ý phá hủy thanh danh của nàng ta sao?" Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng cực kỳ lo lắng. Cây trâm đó nàng từng nhìn thấy Hàn Nhạn cài nó, nó đúng là của Hàn Nhạn . Mặc dù nàng không tin Hàn Nhạn sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng nếu bị người khác gài bẫy. . . Trong lòng nàng cũng không quyết định chắc chắn.
Thất Hoàng Tử đứng gần Phó Vân Tịch, nhìn thấy Phó Vân Tịch mở miệng nói giúp cho Hàn Nhạn, lặp tức cười nhẹ một tiếng nói lời đầu sâu xa: "Vương thúc rất quan tâm tới Trang Tứ tiểu thư." Hắn vuốt vuốt ngọc bội bên hông, nói nhỏ bên tai chàng: "Cháu còn nhớ, lúc ở yến hội Vương thúc từng đi ra ngoài một lúc. Nếu không phải bây giờ Vương thúc đang đứng ở trước mặt cháu, thì cháu cứ tưởng rằng người đang vui vẻ ở bên trong với Trang Tứ tiểu thư... chính là Vương thúc đó."
Lúc hắn nói chuyện thì trên mặt mang còn hiện lên một nụ cười đầy ác ý, Phó Vân Tịch không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái. Thất Hoàng Tử từ từ đứng thẳng người lên, có chút hăng hái nhìn vào cánh cửa chính đang đóng chặt kia, sau đó thì mở miệng nhắc nhở Trang Sĩ Dương: "Trang đại nhân. Sao còn không chịu đẩy cửa ra, để cho chúng ta nhìn cô nương ở bên trong xem rốt cục là tiểu thư nào?"
Trang Sĩ Dương nghe vậy thì trong lòng càng tức giận, nhưng mà cũng không dám phát cáu với Thất Hoàng Tử. Cả người tức giận, một cước đạp cửa đi vào.
Phó Vân Tịch thản nhiên nói: "Bổn vương lúc nhỏ từng nói với ngươi một câu. Đường Lang bổ thiền, Hoàng Tước tại hậu*."
(*Bọ ngựa bắt ve, chim sẽ rình mồi: Thấy cái lợi trước mắt, mà không biết mối hại ở phía sau.)
Lời nói lạnh lùng mang theo khí lạnh tới kinh người truyền vào lỗ tai của Thất Hoàng Tử. Hắn ngẩn đầu lên, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn thoáng qua Phó Vân Tịch, trong lòng hiện lên một tia dự cảm không tốt.
Trang Sĩ Dương đi vào trước, cửa vừa mở ra thì mùi dâm mỹ liền tràn ra ngoài. Tiếng kêu đầy xấu hổ cũng rõ ràng hơn, hòa cùng với tiếng đụng chạm truyền vào lỗ tai mọi người .
Vệ Vương lách người một cái, có chút lo lắng đi về phía trước vài bước. Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn hành động của ông, trong lòng Chu thị hiện lên một tia dự cảm không tốt. Quả nhiên, khi đèn được thấp sáng lên, trên giường lớn ở trong phòng có hai bóng dáng đang dây dưa với nhau. Nam tử ở phía trên đổ mồ hôi như mưa, cả người trần truồng làm cho các nữ quyến phải kinh hô một tiếng, lấy tay che mắt của mình lại. Nhưng lại nghe thấy âm thanh thất sắc của Vệ vương: "Như Phong!"
Vệ Như Phong?
Sắc mặt của Chu thị và Đại Chu thị trong nháy mắt trở nên tái nhợt, làm sao có thể biến thành Vệ Như Phong?
Nghe thấy tên của Vệ Như Phong, Lý Giai Kỳ vốn đang lấy hai bụm mặt lại liền trở nên sững sốt, theo bản năng xông lên phía trước mà hét lớn: "Ta không tin, Vệ công tử không sẽ làm chuyện như vậy!" Nói qua liền chạy vào phòng, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Chu thị và Đại Chu thị lúc này chỉ cảm thấy hai chân không còn sức lực, vốn là tưởng là Trương Uy đang ân ái với Hàn Nhạn, vậy mà bây giờ lại biến thành Vệ Thế Tử. Nếu vậy thì nàng ta sẽ trở thành người của Vệ Vương phủ, hà tiện nhất thì cũng là làm thiếp, vậy thì bọn họ sẽ không thể nào mà dễ dàng gây khó dễ cho nàng ta được nữa.
Đại Chu thị thì đang lo lắng. Chính là, nếu như Vệ Như Phong đang ở đây vậy thì Trương Uy đi đâu mất rồi?
Lý Giai Kỳ xông vào phòng, không thèm để ý tới sự kinh ngạc của Trang Sĩ Dương, cũng không chú ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, nhìn chằm chằm vào hai người đang ở trên giường. Nhìn thấy Vệ Như Phong tao nhã thường ngày giờ đây cả người đều trần truồng, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, bộ dáng đầy dâm mỹ, hai mắt mở to không hề che dấu dục vọng, thậm chí còn có chút điên cuồng. Lý Giai Kỳ chưa từng nhìn thấy hắn như vậy, cho nên liền lùi lại một bước, trong lòng vừa khổ sở vừa phẫn nộ. Ánh mắt liếc về nữ thân dưới của Vệ Như Phong, sau đó lửa giận của nàng liền bộc phát, đem toàn bộ tội lỗi đổ hết lên người Hàn Nhạn, hét lớn: "Vô sỉ!"
Lý Giai Kỳ nói xong thì đưa tay lôi kéo Hàn Nhạn, nữ tử ở trên giường bị nàng như vậy lôi kéo, cả người nằm ngửa ra ở trước mặt mọi người. Nhưng ngoài muốn, người đó không phải là Hàn Nhạn.
"Trang Ngữ Sơn!" Lý Giai Kỳ hét ầm lên.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói thánh thót mang theo chút ít mỏi mệt, mọi người quay đầu lại nhìn, Hàn Nhạn đang được Trần ma ma dìu tới.
"Ngươi tại sao lại ở đây?" Chu thị giống như gặp phải quỷ, chỉ tay về phía Hàn Nhạn mà nói.
Hàn Nhạn mê mẩn nhìn bà, giọng điệu vô cùng khó hiểu: "Vừa rồi Nhạn nhi uống say, Ngữ Sơn tỷ tỷ dìu Nhạn nhi trở về phòng nghỉ ngơi. Mới nghĩ ngơi được một khắc thì lặp tức tỉnh lại, nhớ là mình không thể mất đi lễ nghi với mọi người; cho nên mới gọi Trần ma ma dìu con tới vườn. Chu di nương... nhưng mà có cái gì không đúng sao?"
Đại Chu thị cười nói: "Không có chuyện gì. Tại sao trâm hoa mai của Tứ tiểu thư lại xuất hiện ở đây?"
Hàn Nhạn chần chừ một lúc mới nói: "Ngữ Sơn tỷ tỷ dìu con trở về phòng thì nói trâm hoa mai trên đầu của con rất đẹp. Con cũng không thường xuyên cài trâm, nên mới tặng cho tỷ ấy."
Lời vừa nói xong, thì lặp tức nghe được âm thanh như khóc như cười của Lý Giai Kỳ vọng ra: "Trang Ngữ Sơn! Thì ra là ngươi!"
Mọi người sững sốt, quay đầu lại nhìn Hàn Nhạn, sau đó nhìn nhìn lại Chu thị, trong lòng lặp tức hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra người bên trong ân ái với người khác là Trang Ngữ Sơn, thế mà còn muốn vu cáo Trang Tứ tiểu thư; còn lấy trâm hoa mai của người khác mà giá họa, lòng dạ quả nhiên là vô cùng hiểm ác.
Phó Vân Tịch chắp tay đứng ở một bên, nhìn thấy Hàn Nhạn điềm đạm đáng yêu đứng yên một chỗ, dường như chàng có điều vô cùng nghi ngờ nhưng lại không dám hỏi. Quả nhiên là nàng luôn làm cho người khác thở dài, nếu không phải chàng nhìn thấy trên môi nàng hiện lên một nụ cười lạnh, thì ai cũng sẽ tin tưởng nàng là một cô nương vô hại, không tin nàng sẽ sắp xếp ra một màn này? Chỉ là... Người xảy ra chuyện lại là Vệ Như Phong? Sắc mặt của chàng trở nên nặng nề.
Trang Ngữ Sơn trong mơ mơ màng màng bị đánh thức bởi tiếng thét chói tai của ai đó. Mở hai mắt ra liền phát hiện mình không một mảnh vải che thân, cả người phơi bày ở trước mặt mọi người, sợ tới mức hét lên một tiếng. Còn bị Lý Giai Kỳ tát cho một bạt tai, rồi quát lớn: "Vô sỉ!"
Nàng thình lình bị tát một bạt tai, trong lòng vừa xấu hổ, nhưng là không dám đối kháng với Lý Giai Kỳ. Trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao Lý Giai Kỳ lại đột nhiên chán ghét mình tới vậy. Trang Sĩ Dương thì luống cuống nói với người bên cạnh mình: "Thế Tử. . ."
Thế Tử?
Trang Ngữ Sơn ngạc nhiên quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện người nằm ở bên cạnh mình, chính là Vệ Như Phong!
Tình cảnh vừa rồi, nàng có chút ấn tượng, mình bị Hàn Nhạn làm cho hôn mê, sau đó thì không biết gì hết; về sau trong mơ mơ màng màng cảm giác có người đề lên trên người mình. Người kia, thì ra chính là Vệ Như Phong!
Trên mặt nàng càng đỏ ửng, nhưng trong lòng lại suy nghĩ chuyện này đi lại mấy lần. Hôm nay bản thân mình đã mất sự trong sạch, chỉ sợ người ta khác cũng sẽ không muốn chính mình, nhưng mà nếu có thể trở thành người của người Vệ Vương phủ . . . Đây chính là trời cho phú quý! Lại nhìn người bên cạnh, trong lòng Trang Ngữ Sơn lại dâng lên một sự ngọt ngào.
Vào lúc này, nàng thậm chí có chút ít tỉnh táo lại, cảm thật may mắn khi Hàn Nhạn bỏ thuốc mê mình. Nếu không thì người hôm nay triền miên với Vệ Như Phong chính là Trang Hàn Nhạn! Nghĩ đi nghĩ lại, nàng liền bụm mặt mà thút thích khóc.
Chu thị và Đại Chu thị theo sát nhau mà xông vào trong phòng, giọng Chu thị rung rung nói: "Ngữ nhi. . . Tại sao con lại ở chỗ này?"
Trang Ngữ Sơn chỉ lo khóc, không có trả lời Chu thị. Lý Giai Kỳ thì hung hăng trừng nhìn mắt Trang Ngữ Sơn: "Nhất định là ngươi, là ngươi quyến rũ Vệ ca ca!"
Hàn Nhạn đứng ở bên ngoài phòng, nghe được tên của Vệ Như Phong thì có chút giật mình, trong kế hoạch của Chu thị thì gian phu phải là Trương Uy mới đúng. Nếu Trương Uy và mình bị bắt gian tại giường, Trang Sĩ Dương sẽ nể mặt Đại Chu thị và Trương Thái Sư, lúc đó sẽ không dám trừng phạt Trương Uy quá nghiêm khắc. Có khả năng chuyện này sẽ lớn biến thành nhỏ, bản thân mình sẽ trở thành thiếp của Trương Uy. Nhưng mà hôm nay hai người đó lại biến thành Trang Ngữ Sơn và Vệ Như Phong. Bây giờ không cần nói về Trang Ngữ Sơn, đường đường Vệ Thế Tử mà lại làm chuyện cẩu thả với Trang Ngữ Sơn ở trước mặt mọi người, sợ là ngày mai trong Kinh Thành sẽ có lời đồn không tốt. Nhưng mà nếu để Trang Ngữ Sơn làm thiếp, lấy thân phận của nàng ta đúng là có chút miễn cưỡng.
Sự tình đã vượt ra ngoài dự liệu, Trang Sĩ Dương không biết làm thế nào mới tốt; ông không có lá gan mà quát lớn Vệ Như Phong, chỉ đành đem sự tức giận đổ lên người Trang Ngữ Sơn. Một tay ông kéo lấy Trang Ngữ Sơn từ trên giường lên, hung hăng tát nàng một cái: "Thật mất mặt!"
Trang Ngữ Sơn không có mặc quần áo, lúc này cũng không quan tâm tới đau đớn, hét to một tiếng, đoạt lấy cái chăn mền che lên người mình. Trong lòng nghĩ lại mà có chút sợ, liền nhìn Chu thị khóc không thôi.
Chu thị lúc này cũng vô cùng hoang mang lo sợ, còn Đại Chu thị thì trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Họ thua!
Lại nói về Vệ Như Phong, hắn chỉ nghe tiếng ầm ĩ ồn ào bên tai, cố gắng mở to mắt, thì phát giác cả người mình đều trần truồng. Nhất thời liền kinh sợ, lại nhìn xung quanh; mọi người đang đứng như xem kịch vui, theo bản năng muốn không mặc quần áo mà rời khỏi chỗ này.
Trang Ngữ Sơn nắm lấy tay của hắn: "Thế Tử. . . Người không thể. . ."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều thấy sắc mặt của Vệ Như Phong trở nên chút kỳ la. Nghe giọng điệu của Trang Ngữ Sơn, hình như là vị Thế Tử gia này đối xử với nàng quá mạnh rồi . . . Bị Trang Ngữ Sơn kéo lại, Vệ Như Phong liền sững sờ, nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi. Trong lòng lặp tức rùng mình, quay lại nói với Trang Ngữ Sơn: "Tại sao lại là ngươi?"
Trang Ngữ Sơn bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, sau đó thì hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn. Không cần nhiều, nàng biết hôm nay nàng nhất định bắt quý nhân đang ở trước mặt mình cho mình một danh phận. Nếu có thể trở thành thiếp của Vệ Thế Tử, thì sự trong sạch này mất cũng rất đáng, thậm chí còn vì họa mà được phúc! Từ sau chuyện của bọn sơn tặc, nàng đã hiểu rõ sau này muốn gả vào nhà cao cửa rộng thì cũng như không. Trước mắt đã có một cơ hội tốt như vậy, làm sao mà không thể nắm chặt cho được. Vì thế nàng liền dịu dàng mềm mại mà nhìn hắn: "Thế Tử. . . Không phải là người không muốn thừa nhận đó chứ . ."
Trong lòng Vệ Như Phong tràn đầy sự lạnh lẽo, nếu người ở bên mình chính là Trang Ngữ Sơn, vậy thì nàng. . . Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hàn Nhạn trong đám người ở ngoài phòng. Sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, giống như nhìn một người không quen biết, trong con ngươi hiện lên tia trào phúng và lạnh lùng, làm cho lòng của hắn nổi lên một sự không cam lòng.
Chẳng lẽ là nàng làm?
Không. . . Sẽ không, nàng vốn là người bị hại, sẽ không biết rõ kế hoạch của hắn. Nhưng mà tại sao Trang Ngữ Sơn lại xuất hiện tại trên giường với hắn? Chuyện này. . .
Hôm nay hắn tới Trang phủ, đúng là có chút thấp thỏm chờ mong nhìn về phía Hàn Nhạn. Mặc dù Hàn Nhạn liên tục tỏ vẻ không muốn thành thân với hắn, nhưng mà càng như vậy thì trong lòng của hắn càng thề phải lấy được nàng. Khi tới Trang phủ, hắn vốn dĩ muốn tìm Hàn Nhạn trò chuyện, nhưng lại tình cờ nghe được hai nha hoàn nói chuyện với nhau. Khi nghe nha hoàn đó nói đến từ "Tứ tiểu thư" thì hắn liền quan tâm; sau đó lặng lẽ đến gần, rồi nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của họ.
Hắn biết rõ kế hoạch của Chu thị và Đại Chu thị. Dĩ nhiên là bọn họ muốn phá hỏng sự trong sạch của Hàn Nhạn, làm cho nàng phải gả cho Trương Uy làm thiếp!
Mới đầu nghe được kế hoạch này, trong lòng Vệ Như Phong vừa tức giận vừa cảm thấy bất công. Trong lòng của hắn, đã cho rằng Hàn Nhạn là nữ nhân của mình. Hôm nay những người này lại có âm mưu đối với Hàn Nhạn, còn muốn dùng biện pháp độc ác như vậy để ra tay với nàng làm cho hắn vô cùng tức giận. Vốn dĩ muốn dạy dỗ tỷ muội Chu thị một phen, rồi sau đó chạy tới Thanh Thu Uyển nhắc nhở Hàn Nhạn. Nhưng mà trước khi đến Thanh Thu Uyển thì hắn lại thay đổi ý định.
Hàn Nhạn vẫn không thích hắn, thậm chí còn không muốn gả cho hắn. Mặc dù không biết là vì sao, nhưng là thái độ của nàng lại vô cùng kiên quyết, thậm chí làm cho Vệ Như Phong từ trước tới nay luôn là người tự tin cũng cảm thấy hoang mang, không dám chắc là Hàn Nhạn sẽ trở thành Thế Tử Phi của mình.
Nhưng mà Trang phủ lại có vật bọn họ cần tìm, phụ thân cũng đã nói, kết thân với Trang phủ sẽ có lợi cho Vệ Vương phủ. Huống chi hôm nay hắn cảm thấy hứng thú với Hàn Nhạn, cho nên mới suy nghĩ sẽ không buông tay. Nhưng mà Hàn Nhạn hết lần này tới lần khác không phải là nữ tử bình thường .
Nàng thông minh lanh lợi, tuy là tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn so với nam tử trưởng thành không thua kém gì. Trước đó còn chắc chắn mà nói cho hắn biết, tương lai nàng sẽ không trở thành Thế Tử Phi. Hắn tin tưởng Hàn Nhạn nói được thì làm được, tiểu cô nương này nhất định sẽ nghĩ cách nào đó tự chối mối hôn sự này.
Hắn cố gắng suy nghĩ, làm thế nào để cho Hàn Nhạn cam tâm tình nguyện gả cho mình. Bây giờ lại nghe được kế hoạch của tỷ muội Chu thị thì trong lòng liền có tính toán.
Nếu như Hàn Nhạn và hắn có sự thân mật với nhau. . . . Tư tình của nàng và hắn bại lộ ở trước mặt mọi người, như vậy đời này Hàn Nhạn cũng chỉ có thể gả cho hắn thôi! Tuy là sau khi vào cửa thì sẽ ủy khuất nàng, bắt nàng phải làm thiếp, nhưng hắn có thể năn nỉ phụ thân, vậy thì danh phận Thế Tử Phi có thể cho nàng.
Vệ Như Phong nghĩ như vậy, khi danh tiếng của Hàn Nhạn mất hết thì đương nhiên sẽ không có người nào dám lấy nàng. Lúc đó hắn sẽ dùng địa vị Thế Tử Phi, dĩ nhiên là Hàn Nhạn sẽ cam tâm tình nguyện vì hắn mà mặc giá y lên người. Thế là hắn ở trên tiệc rượu chú ý nhất cử nhất động của Trương Uy, nhìn thấy Trương Uy rời khỏi tiệc rượu thì lặp tức đi theo hắn. Lúc tới trước cửa phòng nhỏ hắn liền đáng Trương Uy bất tỉnh; sau đó phái người ném hắn ở bên ngoài Trang phủ. Rồi một mình đi vào phòng, ở trong phòng tối đen như mực, nhưng lại không thắp đèn, hắn đi vào chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, mơ hồ mà mò mẫn người ở trên giường. Chuyện sau đó thì hắn không nhớ rõ nữa, chỉ biết khi tỉnh dậy thì đã nhìn thấy người bên cạnh chính là Trang Ngữ Sơn.
Bây giờ nghĩ lại, hắn mới biết hương thơm trong phòng kia chính là thôi tình hương*. Hắn chưa từng nghĩ sẽ đụng tới một cọng tóc của Hàn Nhạn, bởi vì hắn hy vọng nàng sẽ cam tâm tình nguyện mà gả cho hắn; huống chi hắn tự xưng là người đọc sách, mà người đọc sạch lại xem trọng khí khái, sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm chuyện không nên làm. Hắn tương kế tựu kế muốn hủy trong sạch của Hàn Nhạn, nhưng mà thực sự không ngờ hắn lại trở thành người lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn mà làm ra chuyện như vậy.
(*Thôi tình hương: xuân dược)
Chỉ là bây giờ Vệ Như Phong vẫn không hiểu, tại sao người nằm ở bên cạnh hắn lại biến thành Trang Ngữ Sơn?
Trang Ngữ Sơn thấy Vệ Như Phong chậm chạp không chịu mở miệng, cho rằng hắn không muốn chịu trách nhiệm. Trong lòng có chút gấp gắp mà lôi kéo tay của Vệ Như Phong, hai dòng nước mắt chảy dài xuống gò má: "Thế Tử. . . Bây giờ trong sạch của Ngữ nhi, người. . . tính thế nào đây?"
Vệ Như Phong có chút chán ghét quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Trang Ngữ Sơn, trong liền bực bội không thôi. Lại nhìn thấy Hàn Nhạn thờ ơ nhìn hắn, không biết vì sao mà trong lòng hắn dâng lên một sự oán giận.
Hôm nay mọi chuyện đã như vậy dĩ nhiên là nàng sẽ rất vui mừng. Hàn Nhạn không thích hắn, điều này là chính miệng nàng thừa nhận, hôm nay hắn lại có quan hệ với nữ nhân khác, thì chắc chắn nàng sẽ rất vui mừng, mặc dù người này là tỷ tỷ của nàng, nàng cũng sẽ không quan tâm!
Đúng là một nữ nhân vô cùng độc ác, nghĩ tới điều này, Vệ Như Phong liền cười lạnh một tiếng: "Chuyện này, Bản Thế Tử làm cũng không hề ít." Nói xong liền mặc quần áo lên, bước nhanh ra ngoài. Vệ vương âm trầm nhìn hắn, Vệ Như Phong làm như không thấy, khi đi ngang qua Hàn Nhạn thì bước chân dừng lại một chút, thấp giọng nói:"Tứ tiểu thư cũng đừng vui mừng quá sớm. . . Hừ!"
Lời nói của hắn nhẹ vô cùng, người bên ngoài sẽ không nghe được chỉ trừ vài người có võ công. Sắc mặt của Thất Hoàng Tử hết sức khó coi, đi đến trước mặt Hàn Nhạn, ánh mắt đầy âm u mà đánh giá Hàn Nhạn từ trên xuống dưới. Bị nhìn như con mồi làm cho Hàn Nhạn vô cùng khó chịu, chỉ nghe thấy hắn lạnh lùng mở miệng: "Vào lúc mấu chốt Trang Tứ tiểu thư luôn có thể làm người khác chấn động."
Thất Hoàng Tử tưởng nàng tính kế Vệ Như Phong? Hàn Nhạn cười cười, cũng không trả lời lại. Chỉ là trong cũng cảm thấy kỳ lạ, Vệ Như Phong xuất hiện ở đây thì đúng là không có liên quan gì tới nàng. Nhưng mà lý do trong này nàng thật sự không hiểu rõ.
Thất Hoàng Tử nhìn Hàn Nhạn không có phản ứng gì, càng không vui nói với Phó Vân Tịch đang đứng ở một bên: "Lời nói hôm nay của Vương thúc cháu sẽ nhớ kỹ. Đường Lang bổ thiền, Hoàng Tước tại hậu. Chỉ hy vọng, Vương thúc có thể mãi làm con Hoàng Tước kia mới là tốt!" Dứt lời liền nói với người bên cạnh: "Hồi cung!"
Hôm nay đã có một trò cười diễn ra ở đây, phu nhân và các vị tiểu thư cũng cảm thấy đủ hài lòng rồi, cho nên mọi người đều từ biệt mà đi về. Chỉ có Trang Sĩ Dương là vô cùng xấu hổ, vốn dĩ muốn giản hòa với chuyện mình bị gián chức nhưng hôm nay lại là hoạ vô đơn chí, làm cho mọi người chê cười. Nhưng mà người đầu sỏ gây nên chuyện này lại không thể nào mắng được, người của Vệ Vương phủ ai dám đụng vào?
So với sự tuyệt vọng của Trang Sĩ Dương, thì giờ phút Chu thị như đang điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Đại Chu thị. Trong mắt hiện lên sự thù hận làm cho Đại Chu thị cũng nhịn không được mà có chút sợ hãi, chỉ thấy nàng vỗ vỗ Chu thị tay: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, việc này còn có đường lui, chớ đừng để mất lý trí." Nghe nói lời nói này, Chu thị mới dần dần tỉnh táo lại.
Người vui vẻ nhất dĩ nhiên là Trang Ngữ Sơn. Tuy là nàng không rõ rốt cục chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà câu nói cuối cùng của Vệ Như Phong, thì nàng lại nghe được, chính là muốn chịu trách nhiệm với nàng. Nàng chịu không nổi mà có chút đắc ý, suy nghĩ mình và Vệ Như Phong đã có sự thân mật như vậy thì trong lòng càng trở nên ngọt ngào. Nóng lòng muốn lập tức bước vào Vệ vương phủ, ngày ngày nhìn thấy người trong lòng của mình. Nàng như vậy nghĩ, nhưng vẫn không quên trợn mắt nhìn Lý Giai Kỳ.
Lý Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Đừng cho rằng mình có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng. Cho dù Vệ ca ca muốn ngươi, ngươi cũng chỉ có thể làm thiếp! Thái hậu nhất định sẽ không thích ngươi, tiện nhân!" Dứt lời thì liền rời đi.
Tròng lòng Hàn Nhạn liền hiểu rõ, khó trách Lý Giai Kỳ luôn gây khó dễ cho nàng. Thì ra là Vệ Như Phong, nhưng mà nàng lần đầu tiên gặp Vệ Như Phong thì Lý Giai Kỳ đã tỏ vẻ không vui với nàng rồi. Chẳng lẽ trước đó, Lý Giai Kỹ sẽ biết nàng sẽ trở thành Thế Tử Phi sao? Chuyện này không hề hợp lý tí nào. Coi như là Hàn Nhạn trùng sinh kiếp này, nhưng cũng phải trải qua hôn sự kiếp trước mới biết chuyện của mình và Vệ Như Phong. Nhưng nàng ta làm sao mà biết được?
Nhìn thấy mọi người xung quanh đều ra về hết, nhưng Phó Vân Tịch vẫn còn đứng nguyên tại chỗ. Hàn Nhạn có chút xấu hổ, người này luôn cho rằng mọi chuyện là chủ ý của mình. Coi như là hiểu rõ mọi chuyện đi, nhưng nàng vẫn muốn nói vài câu khách sáo với chàng. Không ngờ Phó Vân Tịch lại vươn tay ra, trong lòng bàn tay là một cây trâm hoa mai, đúng là vật đã mất đi khi nàng đọ sức với người áo đen hôm trước.
Lúc này Phó Vân Tịch đang đưa lưng về phía bọn người Chu thị. Cho nên bọn họ cho rằng Huyền Thanh Vương đang khách sáo nói lời cáo từ với Hàn Nhạn. Nhưng mà Hàn Nhạn thì lại nghe được Phó Vân Tịch hơi nhỏ giọng nói với nàng: "Nếu có khó khăn gì, thì trực tiếp đến Huyền Thanh Vương phủ tìm bổn vương là được."