Quy về điền viên

Quyển 1 - Chương 17: Mục đích

Edit: Mộc Lan Beta: Lenivy Hạ Mộc bắt đầu ý thức được: kiếm tiền là việc khẩn cấp phải làm. Trên đường tranh thủ làm được việc gì thì làm. Trong khi Tử Tang đi chậm rì rì, thì hắn dắt ngựa suốt quãng đường đi nhặt nhạnh thêm để có thể đổi được tiền như hái thuốc, tuy không đáng giá lắm, nhưng Hạ Mộc không dừng tay.
Mỗi ngày trôi qua rất nhanh, thời tiết càng ngày càng lạnh. Đầu tháng mười một, Tử Tang và Hạ Mộc tới huyện Thiểm Huyền ở Nam châu.
“Tiểu thư, đã đến Thiểm Huyền.” Ngoài cửa thành, Hạ Mộc chỉ lên tấm biển thành cao hứng nói.
Tử Tang nhìn qua, trên biển có khắc hai chữ Thiểm Huyền.
“Từ đây đi một canh giờ là đến thôn của tôi, nhân lúc trời còn sáng, chúng ta đi nhanh hơn nhé!” Hạ Mộc tiếp tục nói, trên mặt không giấu nổi sự hưng phấn và sốt ruột.
“Bán ngựa trước đã.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
Hạ Mộc khá ngạc nhiên, nhưng không hỏi lý do, “Vâng.”
Hắn rời khỏi đây đã nhiều năm, không quen đường nên phải hỏi thăm rồi dẫn theo Tử Tang. Trên thị trường có tiểu thương mua ngựa, tuy trả giá không cao, tạm coi là công bằng, nên Hạ Mộc rất nhanh bán được ngựa. Hơn nữa, hắn còn lo tiểu thư nhà mình không chờ được nên càng đẩy nhanh tốc độ.
Hắn nhận bạc, quay đầu thì thấy Tử Tang ở đang chăm chú xem xét một con trâu già. Trên lưng nó còn kéo theo một cái xe cũ. Nhìn vẻ mặt của tiểu thư, đột nhiên hắn có linh cảm không tốt. Quả nhiên…
“Chàng mua lại chiếc xe trâu kéo kia đi.” Hắn nghe được giọng nói của Tử Tang.
“Tiểu thư, hay là tôi đi mua một cái xe ngựa khác?” Ngồi xe trâu kéo hình như là ủy khuất cho tiểu thư nhà mình. Huống hồ, con trâu này đã già rồi, thân xe cũng cũ nát, không đáng để mua mà!
“Tôi muốn cái xe này.” Chắc chắn phải về thôn, trong tình huống chưa biết gì cả, Tử Tang không muốn phô trương, nên bảo Hạ Mộc bán ngựa. Vô tình nàng thấy một người đang bán xe trâu kéo bèn bảo hắn mua lại. Sống ở thôn thôn, con trâu hữu dụng hơn ngựa nhiều, cũng phổ biến hơn.
Suốt quãng đường du ngoạn này, tay nghề hoá trang của Tử Tang càng ngày càng tốt, cải trang thành một cô gái con nhà nông xinh đẹp. Chỉ còn phần khí chất nếu để người tinh mắt thì vẫn nhận ra được.
Lúc hoàng hôn, Hạ Mộc dẫn theo Tử Tang tới cửa thôn Hạ Hà.
“Tiểu thư, chúng ta về tới thôn rồi. So với trong trí nhớ của tôi, nó đã thay đổi rất nhiều, tôi chẳng nhận ra gì cả.” Trong giọng nói của Hạ Mộc tràn ngập sự hưng phấn. Chín tuổi xa quê, qua bao nhiêu năm cuối cùng đã được về nhà.
Tử Tang không quay đầu, ánh mắt dừng ở một con đường khác. Nơi đó có một ông lão tóc bạc trắng đang chậm rãi đi tới. Theo ánh mắt của Tử Tang, Hạ Mộc cũng nhìn thấy người kia.
Bởi vì khoảng cách không xa, rất nhanh ông lão kia đến trước mặt bọn họ, hiền từ hỏi: “Chàng trai, cô gái, hai người tìm ai?” Hai gương mặt xa lạ, có thể là đến thôn tìm người nên ông đến hỏi.
“Người là Tam thúc công.” Hạ Mộc kinh hỉ nói.
“Đúng là tôi, cậu là?” Đã gọi ông ta là Tam thúc công, như vậy đúng là người trong thôn. Nhưng ở thôn làm gì có hai người xuất chúng như vậy.
“Cháu là đầu gỗ, con thứ ba nhà Hạ Đại Hầu.” Hạ Mộc cười nói.
Đầu gỗ! Tử Tang nhìn về phía Hạ Mộc. Đúng là đầu gỗ thật.
“Đầu gỗ? !” Vị Tam thúc công kia rất ngạc nhiên, cao hứng hỏi lại: “Cháu trở về khi nào?”
“Bây giờ cháu đã khôi phục thân phận thường dân rồi .” Hạ Mộc cười hiền.
“Tốt, rất tốt!” Tam thúc công kích động nói, sau đó nhìn về phía Tử Tang, “Cô nương này là?”
“Đây là vợ… Vợ của cháu.” Hạ Mộc nói, thiếu chút nữa hắn lỡ miệng. Tử Tang đã dặn dò trước, lúc trở về thôn không được nói với người khác nàng là tiểu thư của hắn.
Tử Tang xuống xe, cấp lễ với trưởng bối, coi như chừa mặt mũi cho Hạ Mộc.
“Tốt! Không ngờ cháu đã thành thân. Đúng là chuyện tốt, cha mẹ cháu biết chắc chắn rất vui.” Tam thúc công cười nói.

Nói đến chủ đề này, Hạ Mộc liền sốt ruột, nói: “Tam thúc công, cháu xin phép về trước, ngày khác đến thăm ông.”
“Đầu gỗ, nhà cháu đã chuyển nhà, ở phía bắc thôn, ông dẫn cháu sang.” Tam thúc công nói.
“Cám ơn tam thúc công.” Hạ Mộc vội cảm ơn, không quên mời ông ngồi lên xe.
Giờ là lúc hoàng hôn, khói bếp lượn lờ trên mỗi nếp nhà, đa số phòng ở đây xây bằng đất. Thỉnh thoảng có một hai gian nhà gạch. Phía trước mỗi nhà đều có một khoảng sân không lớn không nhỏ, có một bờ rào tường đất bao vây ba phía còn lại.
Trên đường gặp rất nhiều thôn dân, người lớn tuổi Hạ Mộc còn nhận ra được, một số không nhận ra, tam thúc công giới thiệu cho hắn, nếu thấy trẻ con, Hạ Mộc lấy ra ít kẹo đã chuẩn bị trước, cuối cùng phía sau xe tụ tập một đám đông đứng xem náo nhiệt.
Dưới sự chỉ đường của Tam thúc công, xe trâu ngừng lại trước một căn nhà bằng đất khá mới, tưởng đất cao bằng nửa thân người vây quanh một cái sân lớn.
“Đại hầu mau ra đây, đầu gỗ nhà mấy người đã trở về.” Tam thúc công thét to, tuy rằng tuổi đã cao, nhưng giọng nói rất rõ ràng.
Ông chủ động đẩy ra then cài cửa, dẫn hai người bước vào sân. Cùng lúc đó có vài người đi từ trong nhà ra, một đôi vợ chồng trung niên là phụ thân Hạ Mộc – Hạ Đại Hầu và thê tử Hà thị, một đôi nam nữ khá giống nhau chính là anh hem sinh đôi của Hạ Mộc – em trai Hạ Thư và em gái Hạ Chiêu Quan.
Nhìn thấy hai vợ chồng trung niên kia, Hạ Mộc kích động nghênh đón, quỳ xuống, “Cha, mẹ, con đã trở về.”
Rõ ràng hai người đó cực kì kinh ngạc, rất lâu sau mới hoàn hồn, hai mặt nhìn nhau, Hạ Đại Hầu hỏi: “Sao con lại trở về? Vì sao hơn nửa năm qua không nhờ người ta gửi bạc về?”
Hạ Mộc ngạc nhiên, vội đáp: “Cha, bây giờ con đã khôi phục thân phận thường dân, không còn được phát tiền tiêu vặt hàng tháng như trước.” Vốn dĩ tiền tiết kiệm của hắn tiết kiệm đã dùng hết, còn nợ bạc của tiểu thư, hắn lấy đâu ra tiền gửi về nhà.
“Ai cho con quay về. Con có biết cả nhà chúng ta còn phải dựa vào bạc con gửi về để duy trì cuộc sống không?” Hà thị giận dữ nói.
Hạ Mộc kinh ngạc nhìn cha mẹ của mình, bản thân trở về, cha mẹ không phải nên tỏ ra vui mừng hay sao. Tại sao cứ nói mãi đến chuyện tiền tiêu vặt hàng tháng thế?
“Đại hầu, cháu nói gì thế, có thể khôi phục thân phận thường dân là chuyện tốt trời ban.” Tam thúc công giận dữ.
Địa vị Tam thúc công ở trong thôn rất cao, danh vọng cũng cao, cho nên lời vừa nói ra, trên mặt vợ của Hạ Đại Hầu lộ ra một chút sợ hãi, ngượng ngùng đứng đó.
“Tam thúc công, người còn không rõ gia cảnh nhà cháu hay sao. Trước đây có tiền đầu gỗ gửi về còn miễn cưỡng duy trì được. Năm nay không có tiền, cả nhà chúng cháu càng khó khăn! Nó dám buông tay mặc kệ vậy sao, tiền không mang về, sau này cả nhà chúng cháu lấy gì qua ngày đây!” Gương mặt Hà thị sầu khổ, nói đầy bất đắc dĩ.
“Được rồi, đừng nói nữa, đầu gỗ là con các cháu. Vì các cháu mà bán mình làm nô, vậy mà vẫn không ngừng nhờ người ta gửi tiền về nhà. Bây giờ đã trở về, bộ dạng hai người càng làm thằng bé thất vọng đau khổ. Đừng quên, nhà các cháu còn một đứa con muốn dự thi lấy công danh, nha đầu Chiêu Quan kia còn phải lập gia đình nữa.” Tam thúc công giận dữ nói.
Vợ chồng Hạ Đại Hầu nhất thời không nói được gì. Hạ Mộc đứng lên, nói với Tam thúc công: “Tam thúc công, ông đừng giận cha mẹ cháu, đầu gỗ cám ơn ông.” Tiếp đó xoay người nói với Hạ Đại Hầu: “Cha mẹ, hai người yên tâm, về sau con sẽ nỗ lực kiếm tiền nuôi cả nhà.”
Vợ chồng Hạ Đại Hầu không đáp, vẫn đứng yên.
“Xem đi, xem đi, thật là một đứa con ngoan.” Tam thúc công nói. Bất quá, ông cũng biết mình chỉ là người ngoài, không tiện nói quá nhiều chuyện nhà người khác nên về luôn, thuận tiện giải tán đám đông đang đứng bên ngoài. Uy vọng của ông vẫn còn, mọi người đều giải tán. Huống hồ, nhà ai cũng có nhiều việc nên không có nhiều thời gian rảnh xem náo nhiệt.
Tử Tang mắt lạnh nhìn rõ tất cả.
Lúc này tầm mắt Hà thị dừng trên người nàng, hỏi: “Cô là ai?”
“Mẹ, cô ấy là vợ… vợ của con.” Hạ Mộc vội đáp, hắn không quen giới thiệu Tử Tang như thế.
“Con đã cưới vợ !” Vợ chồng Hạ Đại Hầu kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Hạ Mộc gật gật đầu, trong lòng càng chột dạ. Xem như là vậy!
“Con cưới vợ kiểu gì thế, vì sao không búi tóc, sao lại để xoã thế kia? Làm gì có cô gái tốt nào không biết điều đó. Hạ Mộc, con cưới vợ ở đó, không có sự đồng ý của cha mẹ, cô ta không phải là con dâu nhà này.” Hà thị the thé nói.

back top