“Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thẩm thẩm kể chuyện thật đáng sợ, có quỷ, Song Hỉ sợ hãi, Mộc Đầu thẩm thẩm hư.”
Hạ Mộc vừa nghe thế, lại nhìn vẻ mặt hơi chột dạ của nàng, nhất thời hiểu rõ. Hắn không nói gì, nhìn nàng, “Tiểu thư, cô là người lớn rồi, sao còn trẻ con hơn cả Song Hỉ thế…”
Nhìn vẻ mặt rối rắm của Tử Tang, trong lòng Hạ Mộc vui nở hoa, cảm thấy bản thân thật sự trở nên xấu xa rồi. Hắn sợ bị tiểu thư phát hiện ra cái gì đó nên vội điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, nói: “Tiểu thư, tôi còn phải nấu cơm, làm phiền cô.”
Nói xong, hắn vội vã đi xuống lầu. Hành động này khiến hắn sinh ra nỗi hổ thẹn nhưng vì tốt cho tiểu thư, hắn phải kiên trì thực hiện để tiểu thư từ từ thay đổi.
Nhìn bóng lưng Hạ Mộc rời đi, Tử Tang híp mắt lại một chút, sau đó trừng mắt nhìn Song Hỉ và Thạch Đầu, “Hai cháu đi tắm rửa, không được nháo (làm loạn).”
“Tắm rửa …” Song Hỉ và Thạch Đầu hoan hô, chạy xuống dưới lầu trước, hiển nhiên không thể nghe thấy câu cảnh cáo đằng sau của Tử Tang.
Tử Tang nhìn hai đứa trẻ hưng phấn, rất hối hận ban nãy nàng không từ chối thỉnh cầu của Hạ Mộc, hai đứa này có tinh thần như thế mà nàng lại không có cái tinh thần đó. Nàng mang theo hơi thở ai oán xuống lầu.
Thật vất vả chiếu cố Thạch Đầu và Song Hỉ vừa múc nước vừa kỳ qua người cho chúng, quần áo Tử Tang cũng đã ướt một nửa, Hạ Mộc thấy thế vội hỏi: “Tiểu thư, tôi đã để sẵn nước nóng trong phòng tắm, cô đi tắm đi, tắm xong có thể ăn cơm được rồi.”
Giờ đã là tháng năm, không cần lo bị cảm lạnh.
Nàng chật vật như vậy còn không phải do hắn làm hại, Tử Tang trừng mắt nhìn Hạ Mộc, rồi vào phòng tắm.
Hạ Mộc nhìn bóng nàng rời đi, cười ngây ngô vài tiếng, sau đó dặn hai đứa bé không cần chạy loạn, vừa tắm xong nếu bẩn phải tắm lại. May mà Thạch Đầu và Song Hỉ được giáo dục rất tốt, tuy hơi bướng bỉnh nhưng rất thích sạch sẽ.
Đúng như lời Hạ Mộc, Tử Tang vừa tắm xong là có thể ăn cơm. Ăn cơm xong, Hạ Mộc đi rửa chén còn nàng nắm tay hai đứa tản bộ quanh sân, tiêu thực, để sau đó ngủ ngon hơn.
Đêm nay mây đen che kín những ngôi sao, đom đóm lập lòe tỏa sáng, Tử Tang nằm trên ghế trúc nhìn trời sao, hai đứa bé ở bên cạnh nàng đuổi theo chơi với đom đóm.
Hạ Mộc đứng trên hành lang giữa phòng khách và phòng bếp nhìn, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên bị cảnh vật trước mắt mê hoặc tâm trí. Ngũ quan tinh xảo ấy trong bóng đêm như tản mát ra ánh huỳnh quang, xinh đẹp và an tường, tiếng cười vui đùa ầm ĩ của trẻ con khiến cả khu vườn ngập tràn niềm vui.
Nếu hắn có một gia đình như thế thì tốt biết bao!
Nhưng đó là đứa nhỏ của người khác. Tuy rằng hắn rất yêu thương chúng nhưng chung quy đó không phải là con của mình, sớm hay muộn chúng cũng phải đi. Còn tiểu thư tuy trên danh nghĩa là thê tử nhưng vĩnh viễn là chủ tử, không có khả năng trở thành thê tử thực sự của mình…
“Mộc Đầu thúc thúc.” Song Hỉ phát hiện ra Hạ Mộc đầu tiên, vui mừng chạy qua, “Chú giúp cháu bắt đom đóm đi, cháu muốn làm đèn lồng.”
Hạ Mộc cười cười, nói: “Song Hỉ thích bị nhốt lại không?”
Song Hỉ tuy rằng không rõ tại sao Hạ Mộc đột nhiên hỏi điều này, vẫn thành thật nói: “Không thích.”
“Vậy là đúng rồi. Đom đóm cũng không thích bị nhốt lại. Chúng ta đừng bắt chúng nhé? Cháu xem, chúng bay thật tự do!” Hạ Mộc cười nói.
Song Hỉ nhíu mày, sau đó tiếc nuối nói: “Thôi được rồi, Song Hỉ không làm đèn lồng nữa.”
“Ngoan lắm.” Hạ Mộc xoa đầu Song Hỉ, “Chúng ta đi ngủ nhé.”
Dứt lời, hắn nắm tay Song Hỉ đi đến trước mặt Tử Tang, “Tiểu thư, nên nghỉ thôi.”
Tử Tang gật gật đầu. Rời khỏi ghế dựa, vừa đứng lên, nàng đã bị Song Hỉ ôm chân, con bé nói: “Đêm nay cháu muốn ngủ cùng Mộc Đầu thẩm thẩm.” Giường Hạ Mộc đủ lớn, nguyên bản hai đứa vẫn ngủ với hắn.
Tử Tang im lặng, còn Hạ Mộc nhìn về phía nàng, có vẻ muốn nói lại thôi, “Tiểu thư…”
“Mộc Đầu thẩm thẩm, Song Hỉ ngủ với thẩm được không, được không, được không?” Song Hỉ lay lay vạt áo Tử Tang làm nũng.
Nàng không muốn ngủ cùng con quỷ nhỏ này đâu. Tử Tang nhìn về phía Hạ Mộc, bộc lộ rõ ràng ý của mình, nhưng hắn làm như không thấy. Nhất định phải để tiểu thư và Song Hỉ thân cận hơn, tiểu thư sẽ càng thay đổi nhiều hơn.
Nhìn Hạ Mộc không định giúp nàng, Tử Tang hừ lạnh một tiếng. Lá gan hắn thật sự càng lúc càng lớn, tuy rằng nghĩ vậy, nàng vẫn đưa Song Hỉ về phòng.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, Song Hỉ nghe chuyện xưa mới có thể ngủ được.” Song Hỉ nói ra yêu cầu của bản thân.
Còn nghe chuyện xưa mới có thể ngủ được, quả nhiên là quỷ nhỏ, Tử Tang nghĩ, đột nhiên có vẻ mặt đùa dai, nói: “Được, thẩm kể chuyện xưa cho cháu, vào một buổi đêm đen kịt đen kịt…”
Không sai, nàng sẽ kể chuyện kinh dị, Song Hỉ nghe vậy, sợ hãi kêu lớn lên, nhào về phía Tử Tang, khẽ nói sợ quá. Tử Tang không kể nữa, chọt chọt đầu con bé, “Cô bé nhát gan.”
Nhưng Song Hỉ chỉ là một đứa bé, nàng kể chuyện ma quỷ con bé không bị làm cho sợ hãi mới lạ.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, thẩm xấu quá, sao có thể dọa Song Hỉ, Song Hỉ sẽ mách Mộc Đầu thúc thúc.” Song Hỉ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
“Cháu còn cáo trạng.” Tử Tang trừng mắt nhìn Song Hỉ, nếu Hạ Mộc biết, hắn còn không lải nhải. Nhưng làu bàu chắc chắn không tránh được, có thể do tiếng kêu của Song Hỉ đã khiến Hạ Mộc phi nhanh lên lầu, nàng vội cảnh cáo Song Hỉ, “Không được mách lẻo.”
Quả nhiên mấy phút sau, tiếng Hạ Mộc đã vang lên bên ngoài, “Tiểu thư, Song Hỉ sao thế?”
Tử Tang lườm Song Hỉ, rồi đi mở cửa, đối diện với vẻ mặt kinh hoảng của Hạ Mộc nói: “Không có việc gì, đi xuống đi!”
Thế nhưng, Song Hỉ rất không nể mặt nàng, lớn tiếng lên án Tử Tang, “Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thẩm thẩm kể chuyện thật đáng sợ, có quỷ, Song Hỉ sợ hãi, Mộc Đầu thẩm thẩm hư.”
Hạ Mộc vừa nghe thế, lại nhìn vẻ mặt hơi chột dạ của nàng, nhất thời hiểu rõ. Hắn không nói gì, nhìn nàng, “Tiểu thư, cô là người lớn rồi, sao còn trẻ con hơn cả Song Hỉ thế. Con bé còn nhỏ, nếu bị doạ để lại bóng ma thì không tốt.”
Tử Tang ngẩn ra, cũng cảm thấy hành vi của bản thân không đúng, nhưng bản thân nàng làm gì có tính trẻ con. Huống chi nhìn con bé bình tĩnh tố cáo kia, hiển nhiên có bị doạ đâu. Hạ Mộc còn dám nói nàng, đừng quên nàng mới là người chủ hắn nhận, dù có sai, hắn cũng không thể nói ra rõ ràng như vậy, hừ lạnh một tiếng, “Anh nói cái gì! Lá gan không nhỏ nhỉ.”
Đối với Tử Tang ỷ thế hiếp người, Hạ Mộc vội đáp: “Không nói gì, không nói gì.”
Xem ra lá gan Hạ Mộc vẫn không đủ lớn. Hắn đi đến trước mặt Song Hỉ, hỏi: “Song Hỉ, vậy cháu còn muốn ngủ cùng Mộc Đầu thẩm thẩm không?”
Song Hỉ rất nghiêm cẩn suy nghĩ.
Tử Tang theo dõi, âm thầm cầu nguyện tốt nhất Song Hỉ đi xuống với Hạ Mộc, như vậy nàng có thể ngủ yên một mình.
Sau khi nàng cầu nguyện xong, Song Hỉ rất nghiêm cẩn, nói đâu ra đấy: “Mộc Đầu thúc thúc, tuy rằng Mộc Đầu thẩm thẩm kể chuyện dọa Song Hỉ. Nhưng Song Hỉ không thể không có nghĩa khí bỏ lại Mộc Đầu thẩm thẩm ngủ một mình, Song Hỉ vẫn nên ngủ với Mộc Đầu thẩm thẩm thì tốt hơn.”
Trán Tử Tang đầy vạch đen nhìn Song Hỉ, lúc nào thì nàng cần đến con bé này ngủ cùng chứ. Còn Hạ Mộc nghe xong sửng sốt, nhìn thoáng qua tiểu thư, trên mặt không nhìn được nở nụ cười, “Được, Song Hỉ bồi thẩm thẩm, thúc thúc đi ngủ đây.”
Nói xong, hắn không đợi Song Hỉ trả lời đã chạy nhanh xuống lầu, đêm nay hắn cảm thấy bản thân mình chắc chắn sẽ ngủ rất ngon, nếu sau lưng không hai con mắt tràn ngập ý lạnh thì càng tốt.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, có phải thẩm không nỡ xa Mộc Đầu thúc thúc không? Nếu không, chúng ta gọi cả Mộc Đầu thúc thúc đến ngủ cùng, thêm cả anh cháu nữa.” Song Hỉ thấy Tử Tang vẫn nhìn hướng Hạ Mộc rời đi, mê hoặc nói.
Tử Tang đóng cửa lại, lườm Song Hỉ. Đột nhiên nàng cảm thấy lúc nãy nàng kể chuyện còn quá nhẹ, bằng không sao con bé con này còn có tinh thần như vậy, dám trêu nàng.
“Ngủ.” Tử Tang phụng phịu nói.
“Nhưng Song Hỉ không ngủ được.” Song Hỉ rất oan ức nói.
“Không ngủ được cũng phải ngủ.” Tử Tang không lưu tình chút nào nói.
“Không ngủ được thì ngủ thế nào?” Song Hỉ rất hồn nhiên mê hoặc nói, tiếp theo vui vẻ nói: “Thế Mộc Đầu thẩm thẩm chơi với Song Hỉ nhé.”
Tử Tang trừng mắt với Song Hỉ, cuối cùng đầu hàng. Không ngủ được thì nàng không còn cách nào khác đành nhận mệnh lên giường đất, tùy Song Hỉ ép buộc, thẳng đến khi con bé mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tử Tang thở phào nhẹ nhõm, cũng tiến vào mộng đẹp.
Ban đêm, ở nhà trúc, trong lúc ngủ mơ Tử Tang hơi cong khóe miệng, mà Song Hỉ cùng giường hình như cũng đang có giấc mộng đẹp. Về phần Hạ Mộc và Thạch Đầu dưới lầu cũng một đêm mộng đẹp…
Ngày trôi qua rất nhanh, thoáng chốc lại qua vài ngày. Trưa hôm nay, Lê Tường và Khúc thị đã về, còn mang theo một đống thức ăn, Song Hỉ và Thạch Đầu vừa thấy đến cha mẹ mình đã vui mừng chạy ra đón. Mấy ngày nay tuy rằng không nói nhớ cha mẹ, kỳ thực bọn chúng vẫn muốn cha mẹ mình nhất.
Một nhà bốn người vô cùng vui vẻ đoàn tụ một lúc, cuối cùng người đứng đầu gia đình Lê Tường nói với Hạ Mộc và Tử Tang: “Mấy ngày nay hai đứa làm phiền hai em quá.”
“Anh nói gì thế, em chỉ tiếc Song Hỉ và Thạch Đầu không ở nhà em thêm một thời gian nữa, em và Tử Tang đều rất thích chúng.” Hạ Mộc cười nói.
“Tuy em dâu còn nhỏ, nhưng đã có thể sinh em bé, đến lúc đó sẽ không thích mấy đứa nhà chị nữa.” Khúc thị trêu ghẹo nói.
Tử Tang không tỏ phản ứng gì, còn Hạ Mộc lại hơi xấu hổ, cười nói: ” Song Hỉ và Thạch Đầu ngoan như vậy, dù em có thèm, chị dâu và đại ca cũng tiếc. Huống chi chưa chắc hai đứa đã đồng ý. Anh chị đi mấy ngày, có thể tưởng tượng được hai đứa nhớ anh chị thế nào… Song Hỉ, Thạch Đầu, các cháu thấy chú nói đúng không!”
Ngoan? ! Ngoan chỗ nào? Tử Tang nhíu mày nhìn về phía Hạ Mộc.
“Nhớ lắm, con cũng giống cha mẹ nhớ tụi con!” Song Hỉ ôm chân Khúc thị, cười hề hề đáp lời.
Lê Tường và Khúc thị cười cười, sau đó nói với Hạ Mộc, “Chú Hạ Mộc à, anh mang đến ít đồ ăn ở nhà cũ, chú mau mang vào đi, ở chỗ chúng ta không có, biếu hai em nếm thử.”
Lê Tường, Khúc thị rất nhiệt tình và kiên trì, Hạ Mộc cũng không từ chối nữa, đành phải nhận lấy một chút. Hắn chỉ cần ăn no bụng là được, không có hứng thú ăn ngon lắm, nhưng có thể để tiểu thư nhà hắn nếm thử.
Đi khỏi nhà nhiều ngày, Lê Tường và Khúc thị cũng không ngồi lâu, ở nhà còn nhiều việc cần làm, vì thế dẫn hai đứa nhỏ về.
Thiếu đi hai đứa bé, Hạ Mộc đột nhiên cảm thấy có chút trống vắng, nói với nàng: “Tiểu thư, không có hai đứa, cảm giác giống như thiếu đi cái gì đó.”
Tử Tang liếc hắn rồi quay vào nhà mà Hạ Mộc không chú ý tới, cũng đi làm việc. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hạ Mộc vừa nghe thế, lại nhìn vẻ mặt hơi chột dạ của nàng, nhất thời hiểu rõ. Hắn không nói gì, nhìn nàng, “Tiểu thư, cô là người lớn rồi, sao còn trẻ con hơn cả Song Hỉ thế…”
Nhìn vẻ mặt rối rắm của Tử Tang, trong lòng Hạ Mộc vui nở hoa, cảm thấy bản thân thật sự trở nên xấu xa rồi. Hắn sợ bị tiểu thư phát hiện ra cái gì đó nên vội điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, nói: “Tiểu thư, tôi còn phải nấu cơm, làm phiền cô.”
Nói xong, hắn vội vã đi xuống lầu. Hành động này khiến hắn sinh ra nỗi hổ thẹn nhưng vì tốt cho tiểu thư, hắn phải kiên trì thực hiện để tiểu thư từ từ thay đổi.
Nhìn bóng lưng Hạ Mộc rời đi, Tử Tang híp mắt lại một chút, sau đó trừng mắt nhìn Song Hỉ và Thạch Đầu, “Hai cháu đi tắm rửa, không được nháo (làm loạn).”
“Tắm rửa …” Song Hỉ và Thạch Đầu hoan hô, chạy xuống dưới lầu trước, hiển nhiên không thể nghe thấy câu cảnh cáo đằng sau của Tử Tang.
Tử Tang nhìn hai đứa trẻ hưng phấn, rất hối hận ban nãy nàng không từ chối thỉnh cầu của Hạ Mộc, hai đứa này có tinh thần như thế mà nàng lại không có cái tinh thần đó. Nàng mang theo hơi thở ai oán xuống lầu.
Thật vất vả chiếu cố Thạch Đầu và Song Hỉ vừa múc nước vừa kỳ qua người cho chúng, quần áo Tử Tang cũng đã ướt một nửa, Hạ Mộc thấy thế vội hỏi: “Tiểu thư, tôi đã để sẵn nước nóng trong phòng tắm, cô đi tắm đi, tắm xong có thể ăn cơm được rồi.”
Giờ đã là tháng năm, không cần lo bị cảm lạnh.
Nàng chật vật như vậy còn không phải do hắn làm hại, Tử Tang trừng mắt nhìn Hạ Mộc, rồi vào phòng tắm.
Hạ Mộc nhìn bóng nàng rời đi, cười ngây ngô vài tiếng, sau đó dặn hai đứa bé không cần chạy loạn, vừa tắm xong nếu bẩn phải tắm lại. May mà Thạch Đầu và Song Hỉ được giáo dục rất tốt, tuy hơi bướng bỉnh nhưng rất thích sạch sẽ.
Đúng như lời Hạ Mộc, Tử Tang vừa tắm xong là có thể ăn cơm. Ăn cơm xong, Hạ Mộc đi rửa chén còn nàng nắm tay hai đứa tản bộ quanh sân, tiêu thực, để sau đó ngủ ngon hơn.
Đêm nay mây đen che kín những ngôi sao, đom đóm lập lòe tỏa sáng, Tử Tang nằm trên ghế trúc nhìn trời sao, hai đứa bé ở bên cạnh nàng đuổi theo chơi với đom đóm.
Hạ Mộc đứng trên hành lang giữa phòng khách và phòng bếp nhìn, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên bị cảnh vật trước mắt mê hoặc tâm trí. Ngũ quan tinh xảo ấy trong bóng đêm như tản mát ra ánh huỳnh quang, xinh đẹp và an tường, tiếng cười vui đùa ầm ĩ của trẻ con khiến cả khu vườn ngập tràn niềm vui.
Nếu hắn có một gia đình như thế thì tốt biết bao!
Nhưng đó là đứa nhỏ của người khác. Tuy rằng hắn rất yêu thương chúng nhưng chung quy đó không phải là con của mình, sớm hay muộn chúng cũng phải đi. Còn tiểu thư tuy trên danh nghĩa là thê tử nhưng vĩnh viễn là chủ tử, không có khả năng trở thành thê tử thực sự của mình…
“Mộc Đầu thúc thúc.” Song Hỉ phát hiện ra Hạ Mộc đầu tiên, vui mừng chạy qua, “Chú giúp cháu bắt đom đóm đi, cháu muốn làm đèn lồng.”
Hạ Mộc cười cười, nói: “Song Hỉ thích bị nhốt lại không?”
Song Hỉ tuy rằng không rõ tại sao Hạ Mộc đột nhiên hỏi điều này, vẫn thành thật nói: “Không thích.”
“Vậy là đúng rồi. Đom đóm cũng không thích bị nhốt lại. Chúng ta đừng bắt chúng nhé? Cháu xem, chúng bay thật tự do!” Hạ Mộc cười nói.
Song Hỉ nhíu mày, sau đó tiếc nuối nói: “Thôi được rồi, Song Hỉ không làm đèn lồng nữa.”
“Ngoan lắm.” Hạ Mộc xoa đầu Song Hỉ, “Chúng ta đi ngủ nhé.”
Dứt lời, hắn nắm tay Song Hỉ đi đến trước mặt Tử Tang, “Tiểu thư, nên nghỉ thôi.”
Tử Tang gật gật đầu. Rời khỏi ghế dựa, vừa đứng lên, nàng đã bị Song Hỉ ôm chân, con bé nói: “Đêm nay cháu muốn ngủ cùng Mộc Đầu thẩm thẩm.” Giường Hạ Mộc đủ lớn, nguyên bản hai đứa vẫn ngủ với hắn.
Tử Tang im lặng, còn Hạ Mộc nhìn về phía nàng, có vẻ muốn nói lại thôi, “Tiểu thư…”
“Mộc Đầu thẩm thẩm, Song Hỉ ngủ với thẩm được không, được không, được không?” Song Hỉ lay lay vạt áo Tử Tang làm nũng.
Nàng không muốn ngủ cùng con quỷ nhỏ này đâu. Tử Tang nhìn về phía Hạ Mộc, bộc lộ rõ ràng ý của mình, nhưng hắn làm như không thấy. Nhất định phải để tiểu thư và Song Hỉ thân cận hơn, tiểu thư sẽ càng thay đổi nhiều hơn.
Nhìn Hạ Mộc không định giúp nàng, Tử Tang hừ lạnh một tiếng. Lá gan hắn thật sự càng lúc càng lớn, tuy rằng nghĩ vậy, nàng vẫn đưa Song Hỉ về phòng.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, Song Hỉ nghe chuyện xưa mới có thể ngủ được.” Song Hỉ nói ra yêu cầu của bản thân.
Còn nghe chuyện xưa mới có thể ngủ được, quả nhiên là quỷ nhỏ, Tử Tang nghĩ, đột nhiên có vẻ mặt đùa dai, nói: “Được, thẩm kể chuyện xưa cho cháu, vào một buổi đêm đen kịt đen kịt…”
Không sai, nàng sẽ kể chuyện kinh dị, Song Hỉ nghe vậy, sợ hãi kêu lớn lên, nhào về phía Tử Tang, khẽ nói sợ quá. Tử Tang không kể nữa, chọt chọt đầu con bé, “Cô bé nhát gan.”
Nhưng Song Hỉ chỉ là một đứa bé, nàng kể chuyện ma quỷ con bé không bị làm cho sợ hãi mới lạ.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, thẩm xấu quá, sao có thể dọa Song Hỉ, Song Hỉ sẽ mách Mộc Đầu thúc thúc.” Song Hỉ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
“Cháu còn cáo trạng.” Tử Tang trừng mắt nhìn Song Hỉ, nếu Hạ Mộc biết, hắn còn không lải nhải. Nhưng làu bàu chắc chắn không tránh được, có thể do tiếng kêu của Song Hỉ đã khiến Hạ Mộc phi nhanh lên lầu, nàng vội cảnh cáo Song Hỉ, “Không được mách lẻo.”
Quả nhiên mấy phút sau, tiếng Hạ Mộc đã vang lên bên ngoài, “Tiểu thư, Song Hỉ sao thế?”
Tử Tang lườm Song Hỉ, rồi đi mở cửa, đối diện với vẻ mặt kinh hoảng của Hạ Mộc nói: “Không có việc gì, đi xuống đi!”
Thế nhưng, Song Hỉ rất không nể mặt nàng, lớn tiếng lên án Tử Tang, “Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thẩm thẩm kể chuyện thật đáng sợ, có quỷ, Song Hỉ sợ hãi, Mộc Đầu thẩm thẩm hư.”
Hạ Mộc vừa nghe thế, lại nhìn vẻ mặt hơi chột dạ của nàng, nhất thời hiểu rõ. Hắn không nói gì, nhìn nàng, “Tiểu thư, cô là người lớn rồi, sao còn trẻ con hơn cả Song Hỉ thế. Con bé còn nhỏ, nếu bị doạ để lại bóng ma thì không tốt.”
Tử Tang ngẩn ra, cũng cảm thấy hành vi của bản thân không đúng, nhưng bản thân nàng làm gì có tính trẻ con. Huống chi nhìn con bé bình tĩnh tố cáo kia, hiển nhiên có bị doạ đâu. Hạ Mộc còn dám nói nàng, đừng quên nàng mới là người chủ hắn nhận, dù có sai, hắn cũng không thể nói ra rõ ràng như vậy, hừ lạnh một tiếng, “Anh nói cái gì! Lá gan không nhỏ nhỉ.”
Đối với Tử Tang ỷ thế hiếp người, Hạ Mộc vội đáp: “Không nói gì, không nói gì.”
Xem ra lá gan Hạ Mộc vẫn không đủ lớn. Hắn đi đến trước mặt Song Hỉ, hỏi: “Song Hỉ, vậy cháu còn muốn ngủ cùng Mộc Đầu thẩm thẩm không?”
Song Hỉ rất nghiêm cẩn suy nghĩ.
Tử Tang theo dõi, âm thầm cầu nguyện tốt nhất Song Hỉ đi xuống với Hạ Mộc, như vậy nàng có thể ngủ yên một mình.
Sau khi nàng cầu nguyện xong, Song Hỉ rất nghiêm cẩn, nói đâu ra đấy: “Mộc Đầu thúc thúc, tuy rằng Mộc Đầu thẩm thẩm kể chuyện dọa Song Hỉ. Nhưng Song Hỉ không thể không có nghĩa khí bỏ lại Mộc Đầu thẩm thẩm ngủ một mình, Song Hỉ vẫn nên ngủ với Mộc Đầu thẩm thẩm thì tốt hơn.”
Trán Tử Tang đầy vạch đen nhìn Song Hỉ, lúc nào thì nàng cần đến con bé này ngủ cùng chứ. Còn Hạ Mộc nghe xong sửng sốt, nhìn thoáng qua tiểu thư, trên mặt không nhìn được nở nụ cười, “Được, Song Hỉ bồi thẩm thẩm, thúc thúc đi ngủ đây.”
Nói xong, hắn không đợi Song Hỉ trả lời đã chạy nhanh xuống lầu, đêm nay hắn cảm thấy bản thân mình chắc chắn sẽ ngủ rất ngon, nếu sau lưng không hai con mắt tràn ngập ý lạnh thì càng tốt.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, có phải thẩm không nỡ xa Mộc Đầu thúc thúc không? Nếu không, chúng ta gọi cả Mộc Đầu thúc thúc đến ngủ cùng, thêm cả anh cháu nữa.” Song Hỉ thấy Tử Tang vẫn nhìn hướng Hạ Mộc rời đi, mê hoặc nói.
Tử Tang đóng cửa lại, lườm Song Hỉ. Đột nhiên nàng cảm thấy lúc nãy nàng kể chuyện còn quá nhẹ, bằng không sao con bé con này còn có tinh thần như vậy, dám trêu nàng.
“Ngủ.” Tử Tang phụng phịu nói.
“Nhưng Song Hỉ không ngủ được.” Song Hỉ rất oan ức nói.
“Không ngủ được cũng phải ngủ.” Tử Tang không lưu tình chút nào nói.
“Không ngủ được thì ngủ thế nào?” Song Hỉ rất hồn nhiên mê hoặc nói, tiếp theo vui vẻ nói: “Thế Mộc Đầu thẩm thẩm chơi với Song Hỉ nhé.”
Tử Tang trừng mắt với Song Hỉ, cuối cùng đầu hàng. Không ngủ được thì nàng không còn cách nào khác đành nhận mệnh lên giường đất, tùy Song Hỉ ép buộc, thẳng đến khi con bé mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tử Tang thở phào nhẹ nhõm, cũng tiến vào mộng đẹp.
Ban đêm, ở nhà trúc, trong lúc ngủ mơ Tử Tang hơi cong khóe miệng, mà Song Hỉ cùng giường hình như cũng đang có giấc mộng đẹp. Về phần Hạ Mộc và Thạch Đầu dưới lầu cũng một đêm mộng đẹp…
Ngày trôi qua rất nhanh, thoáng chốc lại qua vài ngày. Trưa hôm nay, Lê Tường và Khúc thị đã về, còn mang theo một đống thức ăn, Song Hỉ và Thạch Đầu vừa thấy đến cha mẹ mình đã vui mừng chạy ra đón. Mấy ngày nay tuy rằng không nói nhớ cha mẹ, kỳ thực bọn chúng vẫn muốn cha mẹ mình nhất.
Một nhà bốn người vô cùng vui vẻ đoàn tụ một lúc, cuối cùng người đứng đầu gia đình Lê Tường nói với Hạ Mộc và Tử Tang: “Mấy ngày nay hai đứa làm phiền hai em quá.”
“Anh nói gì thế, em chỉ tiếc Song Hỉ và Thạch Đầu không ở nhà em thêm một thời gian nữa, em và Tử Tang đều rất thích chúng.” Hạ Mộc cười nói.
“Tuy em dâu còn nhỏ, nhưng đã có thể sinh em bé, đến lúc đó sẽ không thích mấy đứa nhà chị nữa.” Khúc thị trêu ghẹo nói.
Tử Tang không tỏ phản ứng gì, còn Hạ Mộc lại hơi xấu hổ, cười nói: ” Song Hỉ và Thạch Đầu ngoan như vậy, dù em có thèm, chị dâu và đại ca cũng tiếc. Huống chi chưa chắc hai đứa đã đồng ý. Anh chị đi mấy ngày, có thể tưởng tượng được hai đứa nhớ anh chị thế nào… Song Hỉ, Thạch Đầu, các cháu thấy chú nói đúng không!”
Ngoan? ! Ngoan chỗ nào? Tử Tang nhíu mày nhìn về phía Hạ Mộc.
“Nhớ lắm, con cũng giống cha mẹ nhớ tụi con!” Song Hỉ ôm chân Khúc thị, cười hề hề đáp lời.
Lê Tường và Khúc thị cười cười, sau đó nói với Hạ Mộc, “Chú Hạ Mộc à, anh mang đến ít đồ ăn ở nhà cũ, chú mau mang vào đi, ở chỗ chúng ta không có, biếu hai em nếm thử.”
Lê Tường, Khúc thị rất nhiệt tình và kiên trì, Hạ Mộc cũng không từ chối nữa, đành phải nhận lấy một chút. Hắn chỉ cần ăn no bụng là được, không có hứng thú ăn ngon lắm, nhưng có thể để tiểu thư nhà hắn nếm thử.
Đi khỏi nhà nhiều ngày, Lê Tường và Khúc thị cũng không ngồi lâu, ở nhà còn nhiều việc cần làm, vì thế dẫn hai đứa nhỏ về.
Thiếu đi hai đứa bé, Hạ Mộc đột nhiên cảm thấy có chút trống vắng, nói với nàng: “Tiểu thư, không có hai đứa, cảm giác giống như thiếu đi cái gì đó.”
Tử Tang liếc hắn rồi quay vào nhà mà Hạ Mộc không chú ý tới, cũng đi làm việc. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.