Thật ra nàng tuyệt không lo lắng cuộc sống về sau. Có thể cái khác nàng không có, nhưng tiền nàng không thiếu…
Trên cỏ, trên cây đều là nước, đi một lúc, quần áo hai người đều âm ẩm. Hạ Mộc không nỡ để Tử Tang vất vả, mà người đằng sau lại không hề để ý, rất hứng thú với việc sắp đi săn, hắn đành chú tâm vào việc tìm con mồi.
Cuối cùng dưới sự hợp lực của hai người, đã săn được bốn con gà rừng, ba con thỏ hoang, thu hoạch không ít, mặt khác Tiểu Bạch không biết tìm ở đâu tha một sơn dương về, đây là thứ tốt, vì thế hai người một hổ vui vui mừng mừng trở về.
Trên đường, gặp gỡ mấy người đàn ông trong thôn kết bạn ra ngoài săn thú, nhìn đồ trên tay Hạ Mộc vừa hâm mộ lại ghen tị, đến khi thấy trong miệng Tiểu Bạch cắn con sơn dương kia càng khỏi phải nói. Họ cũng không dám nói gì, mọi người chỉ chào xã giao rồi ai đi đường nấy.
Hạ Mộc đưa Tử Tang về động. Nàng làm cơm trưa, còn Hạ Mộc sơ chế con mồi. Hắn lọc da thỏ và da dê, phần thịt để riêng.
“Tiểu thư, chúng ta lấy một con gà, một con thỏ cho nhà Lê đại ca và cắt thêm cho anh chị ấy hai cân thịt dê nhé. Về phía cha mẹ tôi đông người thì đưa hai con gà, một con thỏ, bốn cân thịt dê.” Hạ Mộc nói.
“Ừ.” Đối với cách Hạ Mộc phân phối, Tử Tang không có ý kiến, săn thú chẳng quá khó khăn, mặt khác số con mồi này hoàn toàn không có biện pháp mang ra bán, chẳng bằng biếu người ta, không ăn cũng hỏng.
“Thế để lát nữa chúng ta đi đưa, hôm nay mưa ngừng, thời tiết không xấu, hi vọng không mưa nữa.” Hạ Mộc cười nói.
“Ừ, em cũng muốn đi xem Song Hỉ và Thạch Đầu.” Tử Tang cười nói, “Ăn được rồi.”
Nàng làm mấy món rất đơn giản, chỉ là thái thịt và rau dại nấu cháo.
Hạ Mộc rửa tay sạch sẽ rồi cầm lấy bát cháo Tử Tang múc giúp hắn, liếc trộm Tử Tang đang cúi đầu ăn ngon lành, hắn do dự một chút hỏi: “Tiểu thư, có phải em rất thích Song Hỉ cùng Thạch Đầu không!”
Tử Tang ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mộc, gật gật đầu.
Nếu trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thích hai đứa bé kia.
“Về sau chúng ta cũng sinh mấy đứa được không.” Hạ Mộc lấy lòng nhìn Tử Tang.
Tử Tang ngạc nhiên. Nàng không rõ sao Hạ Mộc lại nói đến đề tài này, hỏi: “Anh muốn mấy đứa?”
“Càng nhiều càng tốt.” Hạ Mộc vội hỏi, sau đó cười rộ lên ngốc ngếch, “Có đứa nhỏ, nhà chúng ta sẽ thật náo nhiệt.”
Trên mặt Hạ Mộc tràn ngập hy vọng, nếu về sau bên cạnh hắn có một đàn con tiểu thư sinh, chắc chắn rất hạnh phúc.
“Anh coi em là heo à!” Tử Tang buồn cười nói.
“Không. Không, nếu tiểu thư không thích, vậy sinh ít một chút.” Hạ Mộc vội trả lời, khẩn trương xem Tử Tang, tuy rằng hắn cảm thấy nhiều con tốt. Nhưng nếu tiểu thư không ưng, hắn thế nào cũng được.
“Chuyện con cái tùy duyên.” Tử Tang cười nói.
Hạ Mộc nhất thời thở phào, “Được, tùy duyên.”
Lúc này Hạ Mộc không biết, cảnh tượng Tử Tang sinh em bé lại trở thành ác mộng sau này của hắn. Giờ yêu cầu sinh nhiều, về sau thấy cảnh sinh con đau đớn, chuyện hắn sợ nhất chính là tiểu thư sinh con…
Sau khi ăn lót dạ, hai người để Tiểu Bạch trông động. Họ đến tìm cả gia đình Lê Tường, theo lời Hạ Mộc, động đó không xa, chỉ mất một nén nhang là đến.
Hôm nay trong động đến lượt Khúc thị ở lại trông con nhỏ của mấy gia đình nên ở đó ngoài nàng và mấy đứa trẻ, không có người lớn khác. Họ đều ra ngoài săn thú, lấy cỏ dại, hái lượm quả dại.
Thấy Hạ Mộc cùng Tử Tang đến, nàng vội vàng nghênh đón, kích động nói: “Em dâu Tử Tang, em tỉnh rồi, thật sự cám ơn trời đất, giờ em cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Chị dâu, em không sao hết.” Tử Tang nói.
“Vậy là tốt rồi.” Khúc thị thở phào, sau đó nói với vào trong, “Thạch Đầu, Song Hỉ, chú Mộc Đầu và dì đến này.”
Sau lời nàng, Thạch Đầu cùng Song Hỉ từ trong chạy ra. Bình thường hai đứa bé sạch sẽ giờ thấy hơi lôi thôi. Được cái tinh thần hai đứa rất tốt, không vì chạy nạn lên núi mà chán nản u ám.
“Chú Mộc Đầu, dì Mộc Đầu, chú dì đến tìm chúng cháu chơi ạ? Cháu cũng muốn đi tìm chú dì nhưng mẹ nói, bọn cháu trẻ con không được chạy loạn bên ngoài nên cháu rất nghe lời ở trong động.” Song Hỉ cười nói.
“Song Hỉ thật ngoan.” Hạ Mộc cười khích lệ.
“Dì Mộc Đầu,cảm ơn dì cứu Song Hỉ.” Song Hỉ đi đến trước mặt Tử Tang, ngẩng đầu, chân thành cảm ơn nàng. Cha mẹ từng nói, chú và dì Mộc Đầu cứu mình, nếu không mình đã không còn được gặp cha, mẹ và anh trai nữa. Vì thế phải cảm ơn ân nhân cứu mạng, chú Mộc Đầu cô bé đã nói, dì Mộc Đầu thì chưa nói, cô bé nhớ rõ.
Tử Tang ngẩn ra, không thể không nói cha mẹ Song Hỉ giáo dục con rất tốt, nhỏ như vậy đã biết cảm ơn.
“Không cần cảm tạ.” Nàng hơi nở nụ cười.
“Chú Mộc Đầu, dì Mộc Đầu, chú dì yên tâm, chờ Song Hỉ trưởng thành, nhất định sẽ báo đáp hai người.” Song Hỉ nói rất nghiêm túc.
“Tốt, Song Hỉ nhanh lớn lên nhé!” Hạ Mộc cười nói, không coi lời tiểu hài tử nói là thật, không nghĩ tới về sau nó thành hiện thực.
Song Hỉ thật thận trọng gật gật đầu, Hạ Mộc vỗ đầu cô bé, “Đi chơi đi!”
“Cháu muốn chơi với dì Mộc Đầu.” Song Hỉ nói, sau đó nắm tay Tử Tang, “Dì Mộc Đầu, cháu dẫn dì đi chơi.”
Tử Tang im lặng, đi theo Song Hỉ. Nàng khẳng định, Song Hỉ cô bé này đã cư xử với nàng một người lớn như một đứa trẻ con bé hay chơi cùng.
Hạ Mộc thấy bóng lưng Tử Tang thì mỉm cười, cầm con mồi trong tay đưa cho Khúc thị, “Chị dâu, đây là em và tiểu thư cùng đi săn được, chị cầm đi.”
Khúc thị nhìn đồ trên tay Hạ Mộc thì phát hoảng, vội hỏi: “Này không được, các em cực cực khổ khổ bắt về, anh chị đâu thể nhận!”
Hiện tại thực phẩm đều rất quý giá, nàng không thể lấy.
“Chị cũng biết, em và tiểu thư đều có võ công, săn thú mà nói không quá khó khăn, bọn em còn rất nhiều, để hỏng cũng phí. Chị cầm đi, chị và Lê đại ca có thể chịu được đói nhưng không thể bắt hai đứa trẻ chịu cùng!” Hạ Mộc nói.
“Nhưng mà…” Tuy rằng Khúc thị thương hai đứa con, nàng vẫn không thể nhận. Nhà bọn họ đã nợ nhà Hạ Mộc rất nhiều.
“Không có nhưng mà, cầm đi, bằng không chị và Lê đại ca không coi em như anh em, ít hôm nữa thời tiết tốt lên, đến lúc đó anh chị trả lại em là được.” Thái độ Hạ Mộc rất kiên quyết, tỏ vẻ thứ này không đưa ra ngoài, hắn sẽ không bỏ qua.
Khúc thị do dự một lúc cuối cùng vẫn cầm, lại năm lần bảy lượt nói cảm ơn rồi mang đi cất.
Hạ Mộc không muốn Tử Tang đối mặt với người nhà mình, nên bảo nàng đợi ở đây, sau đó đi đến động của cha mẹ.
Tử Tang vốn định cùng đi, sau nghĩ kĩ đành thôi. Người nhà kia thấy mình không vừa mắt, mình cũng chẳng ưa gì bọn họ, đã vậy, không gặp là xong.
Tử Tang chơi đồ chơi của trẻ con với Song Hỉ. Sau đó nàng giúp Khúc thị lựa rau dại, cái nào có thể ăn, cái nào không ăn được khiến nàng biết thêm rất nhiều rau dại.
Sau nửa canh giờ, Hạ Mộc mới trở về, vì thế Tử Tang về với Hạ Mộc lúc này trên tay nàng có thêm một nắm rau dại, là Khúc thị đưa. Trong động đã hết rau dại, vì thế nàng nhận, có thể khiến trong lòng chị ấy thoải mái một chút.
Hôm sau, mặt trời ló dạng, mọi người hoan hô dậy sóng.
Nhưng từ trên núi nhìn xuống dưới là đại dương mênh mông, tâm trạng tốt đẹp lập tức biến mất. Nhà cửa ruộng vườn đã trôi hết, sau này nên làm gì.
Thấy mặt trời lên, Hạ Mộc cũng kéo Tử Tang ra khỏi động, phía sau là Tiểu Bạch lười biếng đi theo, đi đến sườn núi, xem phương hướng đã từng là xóm làng.
“Đến lúc đó lũ rút, không biết thôn này còn tồn tại không.” Nhìn thôn không còn nữa, Hạ Mộc thở dài. Tất cả những gì hắn cố gắng đều bị phá hủy, đến lúc đó làm lại từ đầu. Nói không đau buồn là không có khả năng, càng khiến hắn luyến tiếc là căn nhà đó. Đó là nhà hắn và tiểu thư từng ở, nơi đó tràn ngập kỉ niệm đẹp của hắn.
Tử Tang kéo tay Hạ Mộc, nói: “Thiên hạ to lớn, không ở được, có thể tìm chỗ khác.”
“Chỉ là… Tiểu thư, tiếp theo, em phải theo tôi chịu khổ.” Hạ Mộc hổ thẹn nói.
“Chúng ta ở cùng nhau là tốt rồi.” Tử Tang cười nói, thật ra, nàng tuyệt không lo lắng cuộc sống về sau. Có thể cái khác nàng không có, nhưng tiền nàng không thiếu, nhưng nàng không thể lấy ra, trước kia Hạ Mộc coi mình là hạ nhân, nàng trả thù lao, Hạ Mộc tự nhiên không bị tổn thương lòng tự trọng, luôn nhận định nàng là chủ tử!
Hiện tại, Hạ Mộc là người đàn ông của mình. Lòng tự trọng của đàn ông cảm thấy mình nên gánh vác một nửa bầu trời cho thê tử, nếu nàng lấy tiền ra, Hạ Mộc chắc chắn bị tổn thương, cảm thấy cái gì cũng phải dựa vào phụ nữ.
Nàng tạm thời quên đi đống tiền trong vòng tay. Muốn phấn đấu vì cuộc sống mới cùng với Hạ Mộc, như vậy hình như không tệ, Tử Tang mỉm cười nghĩ.
Không thể không nói, sau khi yêu Tử Tang thay đổi rất nhiều.
“Đúng, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau là được.” Hạ Mộc bật cười. Bản thân hắn là người lạc quan, rất dễ dàng nghĩ thông mọi chuyện, hắn nắm Tử Tang hai tay, giơ lên trước ngực, nhìn chằm chằm nàng, thật chân thành nghiêm túc nói: “Tiểu thư, em yên tâm, rất nhanh chúng ta sẽ có nhà, tuy rằng tôi không thể cho em vinh hoa phú quý trước kia, nhưng tôi sẽ không để em chịu khổ.”
“Em tin tưởng anh.” Tử Tang đối diện với đôi mắt Hạ Mộc trong suốt sáng ngời, tràn ngập tình cảm. Nàng gật gật đầu, nàng mặc kệ về sau sẽ thế nào, nhưng lúc này nàng tin tưởng hắn.
Được Tử Tang tán thành, Hạ Mộc thật vui vẻ nở nụ cười, trong lòng hắn thề, chẳng những hắn sẽ không để tiểu thư chịu khổ mà còn nỗ lực khiến tiểu thư hạnh phúc cả đời, nàng sẽ không hối hận ở bên cạnh hắn.
Trên cỏ, trên cây đều là nước, đi một lúc, quần áo hai người đều âm ẩm. Hạ Mộc không nỡ để Tử Tang vất vả, mà người đằng sau lại không hề để ý, rất hứng thú với việc sắp đi săn, hắn đành chú tâm vào việc tìm con mồi.
Cuối cùng dưới sự hợp lực của hai người, đã săn được bốn con gà rừng, ba con thỏ hoang, thu hoạch không ít, mặt khác Tiểu Bạch không biết tìm ở đâu tha một sơn dương về, đây là thứ tốt, vì thế hai người một hổ vui vui mừng mừng trở về.
Trên đường, gặp gỡ mấy người đàn ông trong thôn kết bạn ra ngoài săn thú, nhìn đồ trên tay Hạ Mộc vừa hâm mộ lại ghen tị, đến khi thấy trong miệng Tiểu Bạch cắn con sơn dương kia càng khỏi phải nói. Họ cũng không dám nói gì, mọi người chỉ chào xã giao rồi ai đi đường nấy.
Hạ Mộc đưa Tử Tang về động. Nàng làm cơm trưa, còn Hạ Mộc sơ chế con mồi. Hắn lọc da thỏ và da dê, phần thịt để riêng.
“Tiểu thư, chúng ta lấy một con gà, một con thỏ cho nhà Lê đại ca và cắt thêm cho anh chị ấy hai cân thịt dê nhé. Về phía cha mẹ tôi đông người thì đưa hai con gà, một con thỏ, bốn cân thịt dê.” Hạ Mộc nói.
“Ừ.” Đối với cách Hạ Mộc phân phối, Tử Tang không có ý kiến, săn thú chẳng quá khó khăn, mặt khác số con mồi này hoàn toàn không có biện pháp mang ra bán, chẳng bằng biếu người ta, không ăn cũng hỏng.
“Thế để lát nữa chúng ta đi đưa, hôm nay mưa ngừng, thời tiết không xấu, hi vọng không mưa nữa.” Hạ Mộc cười nói.
“Ừ, em cũng muốn đi xem Song Hỉ và Thạch Đầu.” Tử Tang cười nói, “Ăn được rồi.”
Nàng làm mấy món rất đơn giản, chỉ là thái thịt và rau dại nấu cháo.
Hạ Mộc rửa tay sạch sẽ rồi cầm lấy bát cháo Tử Tang múc giúp hắn, liếc trộm Tử Tang đang cúi đầu ăn ngon lành, hắn do dự một chút hỏi: “Tiểu thư, có phải em rất thích Song Hỉ cùng Thạch Đầu không!”
Tử Tang ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Mộc, gật gật đầu.
Nếu trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thích hai đứa bé kia.
“Về sau chúng ta cũng sinh mấy đứa được không.” Hạ Mộc lấy lòng nhìn Tử Tang.
Tử Tang ngạc nhiên. Nàng không rõ sao Hạ Mộc lại nói đến đề tài này, hỏi: “Anh muốn mấy đứa?”
“Càng nhiều càng tốt.” Hạ Mộc vội hỏi, sau đó cười rộ lên ngốc ngếch, “Có đứa nhỏ, nhà chúng ta sẽ thật náo nhiệt.”
Trên mặt Hạ Mộc tràn ngập hy vọng, nếu về sau bên cạnh hắn có một đàn con tiểu thư sinh, chắc chắn rất hạnh phúc.
“Anh coi em là heo à!” Tử Tang buồn cười nói.
“Không. Không, nếu tiểu thư không thích, vậy sinh ít một chút.” Hạ Mộc vội trả lời, khẩn trương xem Tử Tang, tuy rằng hắn cảm thấy nhiều con tốt. Nhưng nếu tiểu thư không ưng, hắn thế nào cũng được.
“Chuyện con cái tùy duyên.” Tử Tang cười nói.
Hạ Mộc nhất thời thở phào, “Được, tùy duyên.”
Lúc này Hạ Mộc không biết, cảnh tượng Tử Tang sinh em bé lại trở thành ác mộng sau này của hắn. Giờ yêu cầu sinh nhiều, về sau thấy cảnh sinh con đau đớn, chuyện hắn sợ nhất chính là tiểu thư sinh con…
Sau khi ăn lót dạ, hai người để Tiểu Bạch trông động. Họ đến tìm cả gia đình Lê Tường, theo lời Hạ Mộc, động đó không xa, chỉ mất một nén nhang là đến.
Hôm nay trong động đến lượt Khúc thị ở lại trông con nhỏ của mấy gia đình nên ở đó ngoài nàng và mấy đứa trẻ, không có người lớn khác. Họ đều ra ngoài săn thú, lấy cỏ dại, hái lượm quả dại.
Thấy Hạ Mộc cùng Tử Tang đến, nàng vội vàng nghênh đón, kích động nói: “Em dâu Tử Tang, em tỉnh rồi, thật sự cám ơn trời đất, giờ em cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Chị dâu, em không sao hết.” Tử Tang nói.
“Vậy là tốt rồi.” Khúc thị thở phào, sau đó nói với vào trong, “Thạch Đầu, Song Hỉ, chú Mộc Đầu và dì đến này.”
Sau lời nàng, Thạch Đầu cùng Song Hỉ từ trong chạy ra. Bình thường hai đứa bé sạch sẽ giờ thấy hơi lôi thôi. Được cái tinh thần hai đứa rất tốt, không vì chạy nạn lên núi mà chán nản u ám.
“Chú Mộc Đầu, dì Mộc Đầu, chú dì đến tìm chúng cháu chơi ạ? Cháu cũng muốn đi tìm chú dì nhưng mẹ nói, bọn cháu trẻ con không được chạy loạn bên ngoài nên cháu rất nghe lời ở trong động.” Song Hỉ cười nói.
“Song Hỉ thật ngoan.” Hạ Mộc cười khích lệ.
“Dì Mộc Đầu,cảm ơn dì cứu Song Hỉ.” Song Hỉ đi đến trước mặt Tử Tang, ngẩng đầu, chân thành cảm ơn nàng. Cha mẹ từng nói, chú và dì Mộc Đầu cứu mình, nếu không mình đã không còn được gặp cha, mẹ và anh trai nữa. Vì thế phải cảm ơn ân nhân cứu mạng, chú Mộc Đầu cô bé đã nói, dì Mộc Đầu thì chưa nói, cô bé nhớ rõ.
Tử Tang ngẩn ra, không thể không nói cha mẹ Song Hỉ giáo dục con rất tốt, nhỏ như vậy đã biết cảm ơn.
“Không cần cảm tạ.” Nàng hơi nở nụ cười.
“Chú Mộc Đầu, dì Mộc Đầu, chú dì yên tâm, chờ Song Hỉ trưởng thành, nhất định sẽ báo đáp hai người.” Song Hỉ nói rất nghiêm túc.
“Tốt, Song Hỉ nhanh lớn lên nhé!” Hạ Mộc cười nói, không coi lời tiểu hài tử nói là thật, không nghĩ tới về sau nó thành hiện thực.
Song Hỉ thật thận trọng gật gật đầu, Hạ Mộc vỗ đầu cô bé, “Đi chơi đi!”
“Cháu muốn chơi với dì Mộc Đầu.” Song Hỉ nói, sau đó nắm tay Tử Tang, “Dì Mộc Đầu, cháu dẫn dì đi chơi.”
Tử Tang im lặng, đi theo Song Hỉ. Nàng khẳng định, Song Hỉ cô bé này đã cư xử với nàng một người lớn như một đứa trẻ con bé hay chơi cùng.
Hạ Mộc thấy bóng lưng Tử Tang thì mỉm cười, cầm con mồi trong tay đưa cho Khúc thị, “Chị dâu, đây là em và tiểu thư cùng đi săn được, chị cầm đi.”
Khúc thị nhìn đồ trên tay Hạ Mộc thì phát hoảng, vội hỏi: “Này không được, các em cực cực khổ khổ bắt về, anh chị đâu thể nhận!”
Hiện tại thực phẩm đều rất quý giá, nàng không thể lấy.
“Chị cũng biết, em và tiểu thư đều có võ công, săn thú mà nói không quá khó khăn, bọn em còn rất nhiều, để hỏng cũng phí. Chị cầm đi, chị và Lê đại ca có thể chịu được đói nhưng không thể bắt hai đứa trẻ chịu cùng!” Hạ Mộc nói.
“Nhưng mà…” Tuy rằng Khúc thị thương hai đứa con, nàng vẫn không thể nhận. Nhà bọn họ đã nợ nhà Hạ Mộc rất nhiều.
“Không có nhưng mà, cầm đi, bằng không chị và Lê đại ca không coi em như anh em, ít hôm nữa thời tiết tốt lên, đến lúc đó anh chị trả lại em là được.” Thái độ Hạ Mộc rất kiên quyết, tỏ vẻ thứ này không đưa ra ngoài, hắn sẽ không bỏ qua.
Khúc thị do dự một lúc cuối cùng vẫn cầm, lại năm lần bảy lượt nói cảm ơn rồi mang đi cất.
Hạ Mộc không muốn Tử Tang đối mặt với người nhà mình, nên bảo nàng đợi ở đây, sau đó đi đến động của cha mẹ.
Tử Tang vốn định cùng đi, sau nghĩ kĩ đành thôi. Người nhà kia thấy mình không vừa mắt, mình cũng chẳng ưa gì bọn họ, đã vậy, không gặp là xong.
Tử Tang chơi đồ chơi của trẻ con với Song Hỉ. Sau đó nàng giúp Khúc thị lựa rau dại, cái nào có thể ăn, cái nào không ăn được khiến nàng biết thêm rất nhiều rau dại.
Sau nửa canh giờ, Hạ Mộc mới trở về, vì thế Tử Tang về với Hạ Mộc lúc này trên tay nàng có thêm một nắm rau dại, là Khúc thị đưa. Trong động đã hết rau dại, vì thế nàng nhận, có thể khiến trong lòng chị ấy thoải mái một chút.
Hôm sau, mặt trời ló dạng, mọi người hoan hô dậy sóng.
Nhưng từ trên núi nhìn xuống dưới là đại dương mênh mông, tâm trạng tốt đẹp lập tức biến mất. Nhà cửa ruộng vườn đã trôi hết, sau này nên làm gì.
Thấy mặt trời lên, Hạ Mộc cũng kéo Tử Tang ra khỏi động, phía sau là Tiểu Bạch lười biếng đi theo, đi đến sườn núi, xem phương hướng đã từng là xóm làng.
“Đến lúc đó lũ rút, không biết thôn này còn tồn tại không.” Nhìn thôn không còn nữa, Hạ Mộc thở dài. Tất cả những gì hắn cố gắng đều bị phá hủy, đến lúc đó làm lại từ đầu. Nói không đau buồn là không có khả năng, càng khiến hắn luyến tiếc là căn nhà đó. Đó là nhà hắn và tiểu thư từng ở, nơi đó tràn ngập kỉ niệm đẹp của hắn.
Tử Tang kéo tay Hạ Mộc, nói: “Thiên hạ to lớn, không ở được, có thể tìm chỗ khác.”
“Chỉ là… Tiểu thư, tiếp theo, em phải theo tôi chịu khổ.” Hạ Mộc hổ thẹn nói.
“Chúng ta ở cùng nhau là tốt rồi.” Tử Tang cười nói, thật ra, nàng tuyệt không lo lắng cuộc sống về sau. Có thể cái khác nàng không có, nhưng tiền nàng không thiếu, nhưng nàng không thể lấy ra, trước kia Hạ Mộc coi mình là hạ nhân, nàng trả thù lao, Hạ Mộc tự nhiên không bị tổn thương lòng tự trọng, luôn nhận định nàng là chủ tử!
Hiện tại, Hạ Mộc là người đàn ông của mình. Lòng tự trọng của đàn ông cảm thấy mình nên gánh vác một nửa bầu trời cho thê tử, nếu nàng lấy tiền ra, Hạ Mộc chắc chắn bị tổn thương, cảm thấy cái gì cũng phải dựa vào phụ nữ.
Nàng tạm thời quên đi đống tiền trong vòng tay. Muốn phấn đấu vì cuộc sống mới cùng với Hạ Mộc, như vậy hình như không tệ, Tử Tang mỉm cười nghĩ.
Không thể không nói, sau khi yêu Tử Tang thay đổi rất nhiều.
“Đúng, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau là được.” Hạ Mộc bật cười. Bản thân hắn là người lạc quan, rất dễ dàng nghĩ thông mọi chuyện, hắn nắm Tử Tang hai tay, giơ lên trước ngực, nhìn chằm chằm nàng, thật chân thành nghiêm túc nói: “Tiểu thư, em yên tâm, rất nhanh chúng ta sẽ có nhà, tuy rằng tôi không thể cho em vinh hoa phú quý trước kia, nhưng tôi sẽ không để em chịu khổ.”
“Em tin tưởng anh.” Tử Tang đối diện với đôi mắt Hạ Mộc trong suốt sáng ngời, tràn ngập tình cảm. Nàng gật gật đầu, nàng mặc kệ về sau sẽ thế nào, nhưng lúc này nàng tin tưởng hắn.
Được Tử Tang tán thành, Hạ Mộc thật vui vẻ nở nụ cười, trong lòng hắn thề, chẳng những hắn sẽ không để tiểu thư chịu khổ mà còn nỗ lực khiến tiểu thư hạnh phúc cả đời, nàng sẽ không hối hận ở bên cạnh hắn.