Hạ Mộc đưa Tử Tang về nhà, sau này biết tin Tam hoàng tử đã dẫn đoàn quân rời khỏi đó, hắn mới hơi yên tâm một chút, có điều trong lòng chưa thật sự bỏ xuống.
Hơn mười ngày sau, có tin báo truyền về quân địch tháo chạy khỏi Lỗ châu, mọi người vui mừng reo hò. Không lâu sau, Tam hoàng tử lại chỉ huy quân đội đánh hạ hai thành trì của địch quốc, với tốc độ nhanh đến thế, mọi người không phải kinh hỉ mà là kinh ngạc và không thể tin nổi.
Có lẽ bởi vì dân chúng không thể tin năng lực Tam hoàng tử lợi hại đến vậy, không chỉ khiến địch quốc lần lượt đầu hàng, đồng ý dâng lên một tòa thành trì, mà còn để tiến tới mục đích sau này là hai nước giảng hòa, hai quốc gia quyết định kết thông gia. Không quá một tháng, vốn dĩ tình hình đang chiến loạn trở nên bình ổn trong sự ngỡ ngàng của người dân.
Thời gian sau đó, mọi người vẫn thao thao bất tuyệt về tài cầm quân của Tam hoàng tử, liên tục khâm phục và tán dương hắn!
Trong lúc Hạ Mộc cảm thán về năng lực của Tam hoàng tử, vùng tượng pha tiếp đón một vị khách. Bóng người đỏ rực màu lửa kia khiến sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. Khi hắn định hành đại lễ thì bị người kia cũng chính là Tam hoàng tử đỡ, hắn ta cười nói: “Bây giờ ta là một người bình thường, ngươi không cần hành lễ với ta, tránh để lộ thân phận ta.”
“Vâng.” Hạ Mộc vội vàng đồng ý.
“Tiểu thư nhà ngươi đâu?” Tam hoàng tử cười híp mắt hỏi.
Hạ Mộc cảnh giác, cẩn thận hỏi: “Ngài tìm tiểu thư nhà tôi làm gì?”
Hắn chưa quên lần trước Tam hoàng tử trêu chọc tiểu thư nhà mình.
“Mọi người đều quen biết nhau nên ta đến thăm hỏi thôi!” Tam hoàng tử cười nói.
“Thảo dân không dám trèo cao, mong ngài thông cảm.” Hạ Mộc cung kính đáp, hắn không thể để Tam hoàng tử gặp tiểu thư.
Tam hoàng tử sờ sờ cằm, híp mắt nhìn Hạ Mộc, không giận mà uy nói: “Sao, ngươi có thể tự quyết thay chủ nhân của mình ư?”
Hạ Mộc không hề sợ hãi, chưa kịp trả lời thì thấy Tử Tang đang mang thai từ từ đi ra từ nhà trúc, nàng sớm thấy Tam hoàng tử đến.
Gặp Tử Tang, Tam hoàng tử rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy bụng nàng, con ngươi hơi nhíu lại, hỏi: “Nàng mang thai?”
Lần đầu tiên Tam hoàng tử gặp Tử Tang, cách ăn mặc của nàng là chưa lập gia đình, Hạ Mộc lại gọi nàng “Tiểu thư”, nên hắn không suy nghĩ nhiều, cũng không đi điều tra.
Lần trước thấy Tử Tang ở trên đường, hắn rất vui mừng, nên không chú ý tới biến hóa trên người nàng. Chiến tranh vừa chấm dứt, hắn lập tức cho người đi điều tra Tử Tang. Vừa có địa chỉ, hắn không kịp nghe những điều khác mà chạy vội đến, đương nhiên không biết chuyện Tử Tang thành thân và có thai.
Vì thế, hắn luôn cho rằng Tử Tang là cô nương chưa lập gia đình.
Mà nay, suy nghĩ luôn duy trì ấy bị phá vỡ khi trông thấy Tử Tang.
“Không liên quan tới ngươi.” Tử Tang lạnh như băng nói, không vì thân phận hắn là hoàng tử mà thay đổi. Hắn tìm đến đây, nàng tự có biện pháp đối phó nên không hề lo lắng.
“Vô tình như vậy.” Tam hoàng tử cười tủm tỉm nhìn Tử Tang, ánh mắt câu hồn phóng điện với nàng.
Vẻ mặt Tử Tang không thay đổi, còn sắc mặt Hạ Mộc rất khó coi, hắn cũng thông minh, hiểu rất rõ tâm tư Tam hoàng tử đối với tiểu thư, bởi vậy chắn trước mặt Tử Tang, vội nói: “Thê tử thảo dân không phải cố ý. Mong ngài lượng thứ.”
Hắn đang công khai Tử Tang là thê tử của hắn.
Tam hoàng tử sửng sốt, con ngươi nhìn Hạ Mộc tràn đầy nguy hiểm, Hạ Mộc đứng thẳng tắp, không hề sợ hãi.
Dám cưới nữ nhân hắn coi trọng, tên này không muốn sống chăng!
Dám bắt nạt người đàn ông của nàng, không thể tha thứ, Tử Tang híp mắt, một cỗ áp lực hướng về phía Tam hoàng tử. Người hắn ta cứng đờ, cảm giác trái tim mình bị người ta túm chặt, có thể bị bóp nát bất kì lúc nào. Hắn ôm lồng ngực, đôi mắt nhìn về phía Tử Tang, mà ánh mắt người kia nhìn hắn lạnh như băng.
Ý tứ quá rõ ràng, chính là Tử Tang làm, hắn không khỏi kinh ngạc. Hắn biết Tử Tang rất lợi hại, nhưng không thể tưởng tượng được năng lực của nàng lại xuất quỷ nhập thần như thế. Nếu nàng không tự để lộ, nàng có thể giết mình mà không để lại dấu vết.
Nữ nhân này thật khủng bố, có điều hắn thích nữ nhân có tính khiêu chiến. Suy nghĩ kĩ, hắn mỉm cười với Tử Tang, sau đó hắn cảm giác tâm can mình càng bị nắm chặt hơn, nụ cười càng thêm yêu mị, nghiêm túc đảm bảo: “Đừng nóng giận, ta sẽ không làm gì các ngươi?”
Tử Tang lạnh băng nhìn Tam hoàng tử, tinh thần lực một lần nữa gây áp lực, cảnh cáo mười phần rồi mới thu hồi tinh lực. Sau đó nàng hơi cụp mắt, không nhìn Tam hoàng tử.
Hạ Mộc nhìn Tam hoàng tử, mặc dù không biết hắn vì sao Tam hoàng tử thu lại áp lực trên người mình, nhưng hắn ta đã cam đoan, Hạ Mộc cũng yên tâm một chút, nghĩ đến đường đường là Tam hoàng tử chắc lời nói có vài phần đáng tin. Nhưng chỉ một chút thôi, chuyện liên quan đến tiểu thư, hắn không thể ngừng cảnh giác.
“Không biết Tam hoàng tử đến tệ xá có chuyện gì?” Hạ Mộc cung kính hỏi, nhưng không cúi đầu.
“Không có việc gì, chỉ là lần trước tình cờ gặp hai người, cảm thấy rất hợp, liền tới thăm các ngươi một chút.” Tam hoàng tử tươi cười nói.
“Không dám nhận hoàng tử xem trọng, ngài thân phận cao quý, một mình xuất hiện ở đây, cực kì không an toàn, mong rằng tam hoàng tử nhanh chóng quay về.” Hạ Mộc tỏ vẻ rất lo lắng cho Tam hoàng tử nói.
“Ta tự có năng lực bảo vệ mình, không cần ngươi quan tâm.” Tam hoàng tử cười, lại nói: “Sao không mời ta vào nhà ngồi một lúc, chẳng lẽ đây là cách các ngươi đãi khách.”
“Mời vào.” Hạ Mộc là người bình thường, đối đầu với Tam hoàng tử là chuyện không biết tự lượng sức mìn. Chỉ cần hắn ta không gây bất lợi cho tiểu thư, hắn vẫn duy trì vẻ mặt cung kính, còn ngược lại, hắn sẽ bất chấp tất cả, đấu đến cùng, chỉ cần bảo vệ được vợ con mình.
Tam hoàng tử vừa định vào trong phòng, Tử Tang lại ngăn cản, mắt lạnh nhìn hắn, giọng điệu lạnh như băng không kiên nhẫn: “Ngươi tốt nhất rời đi nhanh cho ta, ta không có tính nhẫn nại.”
Dáng vẻ Tam hoàng tử đáng thương nhìn Tử Tang, cảm giác trên người lại có áp lực, hắn vội vã nói: “Được, được, ta đi ngay được chưa, chờ ngày nào đó tâm trạng nàng tốt, ta lại đến a!”
Dứt lời hắn xoay người triển khai khinh công bay đi, chưa tới một phút biến mất không thấy bóng dáng.
“Tiểu thư, tôi biết em không thích Tam hoàng tử, tôi cũng không thích hắn, nhưng em đối xử với hắn như thế, nếu hắn ghi hận muốn trả thù thì chúng ta càng phiền toái.” Hạ Mộc lo lắng, tiếp theo lại nói: “Chỉ cần tam hoàng tử không quá phận, chúng ta vẫn phải nhẫn nại.”
Hắn chỉ nói ra ý nghĩ và lo lắng của chính mình, không có ý trách cứ Tử Tang. Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng và đáng xấu hổ, hắn thỏa mãn hạnh phúc với cuộc sống cùng tiểu thư, nhưng đối diện với quyền thế hắn quá nhỏ bé!
Hơn mười ngày sau, có tin báo truyền về quân địch tháo chạy khỏi Lỗ châu, mọi người vui mừng reo hò. Không lâu sau, Tam hoàng tử lại chỉ huy quân đội đánh hạ hai thành trì của địch quốc, với tốc độ nhanh đến thế, mọi người không phải kinh hỉ mà là kinh ngạc và không thể tin nổi.
Có lẽ bởi vì dân chúng không thể tin năng lực Tam hoàng tử lợi hại đến vậy, không chỉ khiến địch quốc lần lượt đầu hàng, đồng ý dâng lên một tòa thành trì, mà còn để tiến tới mục đích sau này là hai nước giảng hòa, hai quốc gia quyết định kết thông gia. Không quá một tháng, vốn dĩ tình hình đang chiến loạn trở nên bình ổn trong sự ngỡ ngàng của người dân.
Thời gian sau đó, mọi người vẫn thao thao bất tuyệt về tài cầm quân của Tam hoàng tử, liên tục khâm phục và tán dương hắn!
Trong lúc Hạ Mộc cảm thán về năng lực của Tam hoàng tử, vùng tượng pha tiếp đón một vị khách. Bóng người đỏ rực màu lửa kia khiến sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. Khi hắn định hành đại lễ thì bị người kia cũng chính là Tam hoàng tử đỡ, hắn ta cười nói: “Bây giờ ta là một người bình thường, ngươi không cần hành lễ với ta, tránh để lộ thân phận ta.”
“Vâng.” Hạ Mộc vội vàng đồng ý.
“Tiểu thư nhà ngươi đâu?” Tam hoàng tử cười híp mắt hỏi.
Hạ Mộc cảnh giác, cẩn thận hỏi: “Ngài tìm tiểu thư nhà tôi làm gì?”
Hắn chưa quên lần trước Tam hoàng tử trêu chọc tiểu thư nhà mình.
“Mọi người đều quen biết nhau nên ta đến thăm hỏi thôi!” Tam hoàng tử cười nói.
“Thảo dân không dám trèo cao, mong ngài thông cảm.” Hạ Mộc cung kính đáp, hắn không thể để Tam hoàng tử gặp tiểu thư.
Tam hoàng tử sờ sờ cằm, híp mắt nhìn Hạ Mộc, không giận mà uy nói: “Sao, ngươi có thể tự quyết thay chủ nhân của mình ư?”
Hạ Mộc không hề sợ hãi, chưa kịp trả lời thì thấy Tử Tang đang mang thai từ từ đi ra từ nhà trúc, nàng sớm thấy Tam hoàng tử đến.
Gặp Tử Tang, Tam hoàng tử rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy bụng nàng, con ngươi hơi nhíu lại, hỏi: “Nàng mang thai?”
Lần đầu tiên Tam hoàng tử gặp Tử Tang, cách ăn mặc của nàng là chưa lập gia đình, Hạ Mộc lại gọi nàng “Tiểu thư”, nên hắn không suy nghĩ nhiều, cũng không đi điều tra.
Lần trước thấy Tử Tang ở trên đường, hắn rất vui mừng, nên không chú ý tới biến hóa trên người nàng. Chiến tranh vừa chấm dứt, hắn lập tức cho người đi điều tra Tử Tang. Vừa có địa chỉ, hắn không kịp nghe những điều khác mà chạy vội đến, đương nhiên không biết chuyện Tử Tang thành thân và có thai.
Vì thế, hắn luôn cho rằng Tử Tang là cô nương chưa lập gia đình.
Mà nay, suy nghĩ luôn duy trì ấy bị phá vỡ khi trông thấy Tử Tang.
“Không liên quan tới ngươi.” Tử Tang lạnh như băng nói, không vì thân phận hắn là hoàng tử mà thay đổi. Hắn tìm đến đây, nàng tự có biện pháp đối phó nên không hề lo lắng.
“Vô tình như vậy.” Tam hoàng tử cười tủm tỉm nhìn Tử Tang, ánh mắt câu hồn phóng điện với nàng.
Vẻ mặt Tử Tang không thay đổi, còn sắc mặt Hạ Mộc rất khó coi, hắn cũng thông minh, hiểu rất rõ tâm tư Tam hoàng tử đối với tiểu thư, bởi vậy chắn trước mặt Tử Tang, vội nói: “Thê tử thảo dân không phải cố ý. Mong ngài lượng thứ.”
Hắn đang công khai Tử Tang là thê tử của hắn.
Tam hoàng tử sửng sốt, con ngươi nhìn Hạ Mộc tràn đầy nguy hiểm, Hạ Mộc đứng thẳng tắp, không hề sợ hãi.
Dám cưới nữ nhân hắn coi trọng, tên này không muốn sống chăng!
Dám bắt nạt người đàn ông của nàng, không thể tha thứ, Tử Tang híp mắt, một cỗ áp lực hướng về phía Tam hoàng tử. Người hắn ta cứng đờ, cảm giác trái tim mình bị người ta túm chặt, có thể bị bóp nát bất kì lúc nào. Hắn ôm lồng ngực, đôi mắt nhìn về phía Tử Tang, mà ánh mắt người kia nhìn hắn lạnh như băng.
Ý tứ quá rõ ràng, chính là Tử Tang làm, hắn không khỏi kinh ngạc. Hắn biết Tử Tang rất lợi hại, nhưng không thể tưởng tượng được năng lực của nàng lại xuất quỷ nhập thần như thế. Nếu nàng không tự để lộ, nàng có thể giết mình mà không để lại dấu vết.
Nữ nhân này thật khủng bố, có điều hắn thích nữ nhân có tính khiêu chiến. Suy nghĩ kĩ, hắn mỉm cười với Tử Tang, sau đó hắn cảm giác tâm can mình càng bị nắm chặt hơn, nụ cười càng thêm yêu mị, nghiêm túc đảm bảo: “Đừng nóng giận, ta sẽ không làm gì các ngươi?”
Tử Tang lạnh băng nhìn Tam hoàng tử, tinh thần lực một lần nữa gây áp lực, cảnh cáo mười phần rồi mới thu hồi tinh lực. Sau đó nàng hơi cụp mắt, không nhìn Tam hoàng tử.
Hạ Mộc nhìn Tam hoàng tử, mặc dù không biết hắn vì sao Tam hoàng tử thu lại áp lực trên người mình, nhưng hắn ta đã cam đoan, Hạ Mộc cũng yên tâm một chút, nghĩ đến đường đường là Tam hoàng tử chắc lời nói có vài phần đáng tin. Nhưng chỉ một chút thôi, chuyện liên quan đến tiểu thư, hắn không thể ngừng cảnh giác.
“Không biết Tam hoàng tử đến tệ xá có chuyện gì?” Hạ Mộc cung kính hỏi, nhưng không cúi đầu.
“Không có việc gì, chỉ là lần trước tình cờ gặp hai người, cảm thấy rất hợp, liền tới thăm các ngươi một chút.” Tam hoàng tử tươi cười nói.
“Không dám nhận hoàng tử xem trọng, ngài thân phận cao quý, một mình xuất hiện ở đây, cực kì không an toàn, mong rằng tam hoàng tử nhanh chóng quay về.” Hạ Mộc tỏ vẻ rất lo lắng cho Tam hoàng tử nói.
“Ta tự có năng lực bảo vệ mình, không cần ngươi quan tâm.” Tam hoàng tử cười, lại nói: “Sao không mời ta vào nhà ngồi một lúc, chẳng lẽ đây là cách các ngươi đãi khách.”
“Mời vào.” Hạ Mộc là người bình thường, đối đầu với Tam hoàng tử là chuyện không biết tự lượng sức mìn. Chỉ cần hắn ta không gây bất lợi cho tiểu thư, hắn vẫn duy trì vẻ mặt cung kính, còn ngược lại, hắn sẽ bất chấp tất cả, đấu đến cùng, chỉ cần bảo vệ được vợ con mình.
Tam hoàng tử vừa định vào trong phòng, Tử Tang lại ngăn cản, mắt lạnh nhìn hắn, giọng điệu lạnh như băng không kiên nhẫn: “Ngươi tốt nhất rời đi nhanh cho ta, ta không có tính nhẫn nại.”
Dáng vẻ Tam hoàng tử đáng thương nhìn Tử Tang, cảm giác trên người lại có áp lực, hắn vội vã nói: “Được, được, ta đi ngay được chưa, chờ ngày nào đó tâm trạng nàng tốt, ta lại đến a!”
Dứt lời hắn xoay người triển khai khinh công bay đi, chưa tới một phút biến mất không thấy bóng dáng.
“Tiểu thư, tôi biết em không thích Tam hoàng tử, tôi cũng không thích hắn, nhưng em đối xử với hắn như thế, nếu hắn ghi hận muốn trả thù thì chúng ta càng phiền toái.” Hạ Mộc lo lắng, tiếp theo lại nói: “Chỉ cần tam hoàng tử không quá phận, chúng ta vẫn phải nhẫn nại.”
Hắn chỉ nói ra ý nghĩ và lo lắng của chính mình, không có ý trách cứ Tử Tang. Hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng và đáng xấu hổ, hắn thỏa mãn hạnh phúc với cuộc sống cùng tiểu thư, nhưng đối diện với quyền thế hắn quá nhỏ bé!