☆
Edit: Diệp Nhu
Beta: Linh Lan
Cả nhà Lí gia kiên quyết đi cùng với Tử Tang. Nàng mang hai đứa bé đến sông Hoàng Hà nơi Hạ Mộc rơi xuống. Nàng ngẩn người nhìn con sông, thời đại khác nhau, Hoàng Hà cũng khác, kiếp trước nó cướp đi người thân nhất của nàng, chẳng lẽ kiếp này còn muốn cướp đi người yêu nàng sao?
Không, sẽ không.
Vẻ mặt Tử Tang đau đớn dần lạnh như băng.
“Tử Tang.” Lí phu nhân cảm giác được Tử Tang không ổn, hơi lo lắng đến bên cạnh nàng gọi.
Tử Tang khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn Lí phu nhân nói: “Chúng ta lên thuyền đi!”
Sau đó Tử Tang cùng mọi người lên thuyền, lần này, cả nhà Lí gia, đám Hạ Hồi Sinh, Tam hoàng tử tiếp bước theo.
Thuyền xuôi theo hạ lưu sông Hoàng Hà, hy vọng dọc đường có thể phát hiện ra chút gì đó. Tử Tang để các con trong phòng, sau đó nàng ra ngoài đứng, phóng tinh thần lực lên mức cao nhất, mong có thể phát hiện chút dấu vết.
Ba ngày sau, đột nhiên Tử Tang phát hiện ám hiệu Kính Nguyệt Các bắn ra, nàng vội vã gọi người cập bờ, là một nơi hoang vắng.
“Tử Tang, xảy ra chuyện gì?” Lí phu nhân hỏi.
“Chắc là có tin tức.” Tử Tang vội vàng đáp, sau đó quay lại phòng bế hai đứa nhỏ ra, rời khỏi thuyền.
Mọi người vội vàng xuống theo, Tử Tang mang họ đến nơi phát ra ám hiệu, đồng thời nàng cũng thả ra ám hiệu Kính Nguyệt Các.
Không lâu sau, một hắc y nhân xuất hiện. Đó là người của Kính Nguyệt Các, người nọ thi lễ với Tử Tang, nói rất cung kính: “Phu nhân, đã tìm được tung tích Hạ gia, ngài bị thương nhưng không có nguy hiểm về tính mạng, đã mời đại phu chữa trị.”
Mọi người đều vui mừng, đặc biệt là Tử Tang, tuy nàng không cười, nhưng ai nấy đều có thể cảm giác được hơi thở trên người nàng không cố kiềm nén như trước, vội vàng nói: “Dẫn đường đi.”
“Vâng.” Có người Kính Nguyệt Các dẫn đường, mọi người nhanh chóng đứng lên chạy theo. Đồng thời từ hắn ta, họ biết Hạ Mộc được một nhà nông rất nghèo cứu lên, ở một nơi vô cùng hẻo lánh nên rất khó tìm. Hơn nữa xung quanh không có mấy hộ.
Chạy đến nơi, Tử Tang nhìn thấy Hạ Mộc đang hôn mê nằm trên giường, sắc mặt hắn tái nhợt, hơn nữa trên mặt còn có rất nhiều vết thương, nàng rất đau lòng.
Nàng dùng tinh thần lực dò xét, kiểm tra lại một lần, xác định Hạ Mộc không có gì nguy hiểm đến tính mạng thì mới yên lòng.
Nàng ngồi xuống bên giường, nhìn chăm chú vào Hạ Mộc đang hôn mê, trái tim bình tĩnh hơn rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Làm phiền mọi người ra ngoài, cả nhà chúng ta muốn ở lại một mình.”
Tầm mắt nàng không hề rời khỏi Hạ Mộc nằm đó.
Lí phu nhân muốn nói lại thôi, Chư Cát Trầm nhìn bà lắc đầu, thế là mọi người nối đuôi ra ngoài, Hạ Hồi Sinh ra sau cùng nhẹ nhàng khép cửa.
Tử Tang ôm đứa bé trên tay đặt xuống giường, sau đó quay lại cởi đứa trên lưng đặt xuống. Hai đứa bé nhích tới nhích lui, hình như muốn nhìn gì đó.
Nàng phóng tinh thần lực hướng tới người Hạ Mộc để hắn bổ sung thêm tinh lực, có thể thân thể sẽ tốt hơn.
Bởi vì có tinh thần lực, Hạ Mộc dần khôi phục một chút ý thức. Hắn từ từ tỉnh lại, đập ngay vào mắt là Tử Tang, hắn sững sờ kêu: “Tiểu thư…”
Hắn không nằm mơ chứ!
“Là em.” Tử Tang nhẹ nhàng nắm tay hắn.
Xúc giác trong tay lạnh như băng, khiến Hạ Mộc bị dọa hoảng sợ, vội nắm ngược lại tay nàng hỏi: “Tiểu thư, sao tay của em lạnh thế này. Bây giờ thời tiết đâu có lạnh.” Hắn không để ý tới những thứ khác.
“Không sao.” Tử Tang dùng tinh thần lực làm ấm hai bàn tay mình, không tới một phút đã ấm áp.
Hạ Mộc cảm giác tay nàng dần trở nên ấm áp, lập tức hiểu được, không phải tiểu thư không thoải mái mà vì nàng đang hoảng sợ cực độ nên thân thể sẽ trở nên lạnh như băng. Nếu không nàng không thể dùng năng lực thần kì kia làm ấm tay nhanh như vậy.
“Thật xin lỗi, tiểu thư, làm em phải lo lắng.” Hạ Mộc đau lòng nói. Bản thân mất tích, tiểu thư khẳng định rất lo lắng, người thân nhất của nàng từng chết ở Hoàng Hà, đó là cơn ác mộng của nàng, sao hắn có thể để tiểu thư nếm trải nỗi đau khổ đó một lần nữa.
“Anh biết là tốt rồi, về sau đừng như vậy nữa.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
“Lần sau tuyệt đối không.” Hạ Mộc cam đoan.
“Anh còn muốn có lần sau.” Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc sửng sốt, sau đó cười với Tử Tang, si ngốc nhìn chằm chằm nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, em lại gần đây có được không, tôi muốn ôm em.”
Hắn rất muốn ôm tiểu thư thật chặt, nhưng lực bất tòng tâm, thân thể di chuyển một chút cũng không có sức lực. Vẻ mặt Tử Tang nhu hòa, dựa vào gần, đầu nhẹ nhàng tựa trên ngực Hạ Mộc, không chèn ép đến hắn.
Hạ Mộc đưa tay ôm lấy Tử Tang, nở nụ cười, đầy tưởng niệm nói: “Tiểu thư, tôi rất nhớ em, rất nhớ…”
Lại nói, hắn và tiểu thư đã xa nhau hai tháng, sau này chắc chắn hắn sẽ không bao giờ ra ngoài nữa. Lúc trước, hắn rời xa tiểu thư mới vài ngày, đã nhớ đến nỗi không ngủ được, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa, nhẫn nhịn quá khó khăn!
Tử Tang có thể cảm giác được Hạ Mộc rất quyến luyến mình nhưng mà không nói lời nào, hít sâu một hơi, xung quanh nàng tràn ngập hơi thở của hắn, nàng cảm thấy thật an tâm.
“Tiểu thư…” Hạ Mộc khẽ gọi.
“Ừ.” Tử Tang lười biếng đáp lại.
“Tiểu thư, em có nhớ tôi không.” Hạ Mộc hỏi.
Tử Tang nghĩ lại mấy ngày nay bản thân chịu dày vò, ngồi thẳng người dậy, yên lặng nhìn Hạ Mộc, giọng điệu đầy nguy hiểm nói “Anh nghĩ sao?”
Hạ Mộc vừa nghe, lập tức chột dạ ngồi dậy, đáng thương hề hề nhìn Tử Tang.
“Đừng giả bộ đáng thương.” Tử Tang lạnh lùng thốt.
Hạ Mộc lập tức ủ rũ, nhưng lần này thật sự nhìn rất tội nghiệp.
Tử Tang hừ lạnh một tiếng, nói: “Xem con của anh đi!”
Lúc này rốt cuộc Tử Tang đã nhớ tới hai bé con bị lãng quên, nhắc nhở Hạ Mộc nên nhìn các con.
“Con? !” Hạ Mộc lập tức tỉnh táo, bụng tiểu thư bằng phẳng, đứa bé đã được sinh ra.
Hắn vừa nói xong, hai bé con bên trong như đáp lại hắn, kêu a a toáng lên. Hạ Mộc vội vàng quay đầu nhìn, bất ngờ thấy tới hai đứa, “Tiểu thư, đây là sinh đôi!”
“Ừ.” Tử Tang gật gật đầu. Hắn chưa ngốc, nhìn thấy hai đứa bé hắn không hỏi vấn đề ngốc nghếch gì khác mà nghĩ đến là sinh đôi.
“Tiểu thư, em vất vả rồi.” Hạ Mộc ngây ngô cười nói. Cuối cùng hắn đã có con, quan trọng nhất đây là kết tinh của hắn và tiểu thư, hơn nữa một lần có đến hai đứa.
Nghĩ vậy, Hạ Mộc cười càng ngốc nghếch hơn.
“Đồ ngốc.” Tử Tang mắng, khóe miệng lại mang ý cười.
Hạ Mộc tuyệt không để ý, quay đầu nhìn về phía hai bé con, lấy tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mặt chúng, đùa giỡn bé con kêu thật vui vẻ.
“Tiểu thư, em xem, con rất vui sướng a!” Hạ Mộc cười nói với nàng.
Edit: Diệp Nhu
Beta: Linh Lan
Cả nhà Lí gia kiên quyết đi cùng với Tử Tang. Nàng mang hai đứa bé đến sông Hoàng Hà nơi Hạ Mộc rơi xuống. Nàng ngẩn người nhìn con sông, thời đại khác nhau, Hoàng Hà cũng khác, kiếp trước nó cướp đi người thân nhất của nàng, chẳng lẽ kiếp này còn muốn cướp đi người yêu nàng sao?
Không, sẽ không.
Vẻ mặt Tử Tang đau đớn dần lạnh như băng.
“Tử Tang.” Lí phu nhân cảm giác được Tử Tang không ổn, hơi lo lắng đến bên cạnh nàng gọi.
Tử Tang khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn Lí phu nhân nói: “Chúng ta lên thuyền đi!”
Sau đó Tử Tang cùng mọi người lên thuyền, lần này, cả nhà Lí gia, đám Hạ Hồi Sinh, Tam hoàng tử tiếp bước theo.
Thuyền xuôi theo hạ lưu sông Hoàng Hà, hy vọng dọc đường có thể phát hiện ra chút gì đó. Tử Tang để các con trong phòng, sau đó nàng ra ngoài đứng, phóng tinh thần lực lên mức cao nhất, mong có thể phát hiện chút dấu vết.
Ba ngày sau, đột nhiên Tử Tang phát hiện ám hiệu Kính Nguyệt Các bắn ra, nàng vội vã gọi người cập bờ, là một nơi hoang vắng.
“Tử Tang, xảy ra chuyện gì?” Lí phu nhân hỏi.
“Chắc là có tin tức.” Tử Tang vội vàng đáp, sau đó quay lại phòng bế hai đứa nhỏ ra, rời khỏi thuyền.
Mọi người vội vàng xuống theo, Tử Tang mang họ đến nơi phát ra ám hiệu, đồng thời nàng cũng thả ra ám hiệu Kính Nguyệt Các.
Không lâu sau, một hắc y nhân xuất hiện. Đó là người của Kính Nguyệt Các, người nọ thi lễ với Tử Tang, nói rất cung kính: “Phu nhân, đã tìm được tung tích Hạ gia, ngài bị thương nhưng không có nguy hiểm về tính mạng, đã mời đại phu chữa trị.”
Mọi người đều vui mừng, đặc biệt là Tử Tang, tuy nàng không cười, nhưng ai nấy đều có thể cảm giác được hơi thở trên người nàng không cố kiềm nén như trước, vội vàng nói: “Dẫn đường đi.”
“Vâng.” Có người Kính Nguyệt Các dẫn đường, mọi người nhanh chóng đứng lên chạy theo. Đồng thời từ hắn ta, họ biết Hạ Mộc được một nhà nông rất nghèo cứu lên, ở một nơi vô cùng hẻo lánh nên rất khó tìm. Hơn nữa xung quanh không có mấy hộ.
Chạy đến nơi, Tử Tang nhìn thấy Hạ Mộc đang hôn mê nằm trên giường, sắc mặt hắn tái nhợt, hơn nữa trên mặt còn có rất nhiều vết thương, nàng rất đau lòng.
Nàng dùng tinh thần lực dò xét, kiểm tra lại một lần, xác định Hạ Mộc không có gì nguy hiểm đến tính mạng thì mới yên lòng.
Nàng ngồi xuống bên giường, nhìn chăm chú vào Hạ Mộc đang hôn mê, trái tim bình tĩnh hơn rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Làm phiền mọi người ra ngoài, cả nhà chúng ta muốn ở lại một mình.”
Tầm mắt nàng không hề rời khỏi Hạ Mộc nằm đó.
Lí phu nhân muốn nói lại thôi, Chư Cát Trầm nhìn bà lắc đầu, thế là mọi người nối đuôi ra ngoài, Hạ Hồi Sinh ra sau cùng nhẹ nhàng khép cửa.
Tử Tang ôm đứa bé trên tay đặt xuống giường, sau đó quay lại cởi đứa trên lưng đặt xuống. Hai đứa bé nhích tới nhích lui, hình như muốn nhìn gì đó.
Nàng phóng tinh thần lực hướng tới người Hạ Mộc để hắn bổ sung thêm tinh lực, có thể thân thể sẽ tốt hơn.
Bởi vì có tinh thần lực, Hạ Mộc dần khôi phục một chút ý thức. Hắn từ từ tỉnh lại, đập ngay vào mắt là Tử Tang, hắn sững sờ kêu: “Tiểu thư…”
Hắn không nằm mơ chứ!
“Là em.” Tử Tang nhẹ nhàng nắm tay hắn.
Xúc giác trong tay lạnh như băng, khiến Hạ Mộc bị dọa hoảng sợ, vội nắm ngược lại tay nàng hỏi: “Tiểu thư, sao tay của em lạnh thế này. Bây giờ thời tiết đâu có lạnh.” Hắn không để ý tới những thứ khác.
“Không sao.” Tử Tang dùng tinh thần lực làm ấm hai bàn tay mình, không tới một phút đã ấm áp.
Hạ Mộc cảm giác tay nàng dần trở nên ấm áp, lập tức hiểu được, không phải tiểu thư không thoải mái mà vì nàng đang hoảng sợ cực độ nên thân thể sẽ trở nên lạnh như băng. Nếu không nàng không thể dùng năng lực thần kì kia làm ấm tay nhanh như vậy.
“Thật xin lỗi, tiểu thư, làm em phải lo lắng.” Hạ Mộc đau lòng nói. Bản thân mất tích, tiểu thư khẳng định rất lo lắng, người thân nhất của nàng từng chết ở Hoàng Hà, đó là cơn ác mộng của nàng, sao hắn có thể để tiểu thư nếm trải nỗi đau khổ đó một lần nữa.
“Anh biết là tốt rồi, về sau đừng như vậy nữa.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
“Lần sau tuyệt đối không.” Hạ Mộc cam đoan.
“Anh còn muốn có lần sau.” Tử Tang lạnh lùng nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc sửng sốt, sau đó cười với Tử Tang, si ngốc nhìn chằm chằm nàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, em lại gần đây có được không, tôi muốn ôm em.”
Hắn rất muốn ôm tiểu thư thật chặt, nhưng lực bất tòng tâm, thân thể di chuyển một chút cũng không có sức lực. Vẻ mặt Tử Tang nhu hòa, dựa vào gần, đầu nhẹ nhàng tựa trên ngực Hạ Mộc, không chèn ép đến hắn.
Hạ Mộc đưa tay ôm lấy Tử Tang, nở nụ cười, đầy tưởng niệm nói: “Tiểu thư, tôi rất nhớ em, rất nhớ…”
Lại nói, hắn và tiểu thư đã xa nhau hai tháng, sau này chắc chắn hắn sẽ không bao giờ ra ngoài nữa. Lúc trước, hắn rời xa tiểu thư mới vài ngày, đã nhớ đến nỗi không ngủ được, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa, nhẫn nhịn quá khó khăn!
Tử Tang có thể cảm giác được Hạ Mộc rất quyến luyến mình nhưng mà không nói lời nào, hít sâu một hơi, xung quanh nàng tràn ngập hơi thở của hắn, nàng cảm thấy thật an tâm.
“Tiểu thư…” Hạ Mộc khẽ gọi.
“Ừ.” Tử Tang lười biếng đáp lại.
“Tiểu thư, em có nhớ tôi không.” Hạ Mộc hỏi.
Tử Tang nghĩ lại mấy ngày nay bản thân chịu dày vò, ngồi thẳng người dậy, yên lặng nhìn Hạ Mộc, giọng điệu đầy nguy hiểm nói “Anh nghĩ sao?”
Hạ Mộc vừa nghe, lập tức chột dạ ngồi dậy, đáng thương hề hề nhìn Tử Tang.
“Đừng giả bộ đáng thương.” Tử Tang lạnh lùng thốt.
Hạ Mộc lập tức ủ rũ, nhưng lần này thật sự nhìn rất tội nghiệp.
Tử Tang hừ lạnh một tiếng, nói: “Xem con của anh đi!”
Lúc này rốt cuộc Tử Tang đã nhớ tới hai bé con bị lãng quên, nhắc nhở Hạ Mộc nên nhìn các con.
“Con? !” Hạ Mộc lập tức tỉnh táo, bụng tiểu thư bằng phẳng, đứa bé đã được sinh ra.
Hắn vừa nói xong, hai bé con bên trong như đáp lại hắn, kêu a a toáng lên. Hạ Mộc vội vàng quay đầu nhìn, bất ngờ thấy tới hai đứa, “Tiểu thư, đây là sinh đôi!”
“Ừ.” Tử Tang gật gật đầu. Hắn chưa ngốc, nhìn thấy hai đứa bé hắn không hỏi vấn đề ngốc nghếch gì khác mà nghĩ đến là sinh đôi.
“Tiểu thư, em vất vả rồi.” Hạ Mộc ngây ngô cười nói. Cuối cùng hắn đã có con, quan trọng nhất đây là kết tinh của hắn và tiểu thư, hơn nữa một lần có đến hai đứa.
Nghĩ vậy, Hạ Mộc cười càng ngốc nghếch hơn.
“Đồ ngốc.” Tử Tang mắng, khóe miệng lại mang ý cười.
Hạ Mộc tuyệt không để ý, quay đầu nhìn về phía hai bé con, lấy tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào mặt chúng, đùa giỡn bé con kêu thật vui vẻ.
“Tiểu thư, em xem, con rất vui sướng a!” Hạ Mộc cười nói với nàng.