Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 132: Về nước

Thì ra là, món ăn chính của Bồng Lai đảo là thịt, không thường ăn rau dưa. Đi cả Bồng Lai đảo, Mộ Dung Thất Thất cũng không thấy mấy nhà ăn rau dưa, trái cây , nơi này chiêu đãi khách nhân, cũng là các loại loại thịt thú ,cá tôm, không có rau dưa.

 

Rau dưa và trái cây có vi-ta-min B11, là một loại dinh dưỡng trọng yếu, có tác dụng vô cùng mấu chốt đối vời sự phát triển của thai nhi trong tám tháng đầu mang thai. Cư dân trên đảo thích ăn thịt, chán ghét thức ăn chay, cộng thêm trong đảo họ hàng gần kết hôn rất nhiều, sứt môi thành di truyền, nhiều đời truyền xuống.

 

Mộ Dung Thất Thất nói những thứ này, Thái Hư chân nhân không thể hiểu, “Nha đầu, ngươi nói vi-ta-min B11, là cái gì? Chẳng lẽ ăn rau dưa, trái cây là có thể có? Nếu như vậy, tại sao không thể chế tạo ra vi-ta-min B11, ngươi không phải là đại phu sao?”

 

Lời của Thái Hư chân nhân, cũng là làm khó Mộ Dung Thất Thất, đổi lại ở hiện đại, xác thực thật là có thể chế ra vi-ta-min B11, nhưng là ở cổ đại, không có thiết bị, như thế nào chế vi-ta-min B11 đây!

 

“Lão nhân gia, cái này, ta thật không có biện pháp. Hơn nữa, thuốc có ba phần độc, thay vì thông qua dược vật tới bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, không bằng từ trong đồ ăn hấp thu, như vậy còn có lợi cho thân thể con người.”

 

Mộ Dung Thất Thất nói rất có lý, Thái Hư chân nhân gật đầu, “Tốt! Ta sẽ ban bố điều này! Một, đưa rau quả, trái cây vào ăn uống, đặc biệt là phụ nữ có thai, mỗi ngày phải ăn một số lượng nhất định rau dưa và trái cây; điểm thứ hai, chính là trong vòng ba đời trực hệ, nghiêm cấm cưới hỏi.”

 

“Đúng! Chính là như vậy! Tin chắc nếu kiên trì, sứt môi có càng ngày càng ít, cư dân trên đảo cũng sẽ càng ngày càng khỏe mạnh.”

 

Mộ Dung Thất Thất không nghĩ tới biện pháp khác, về phần vi-ta-min B11 hàm lượng phong phú có trong rau dưa nước trái cây, trên đảo cũng không còn thấy, chỉ có thể chờ sau này tìm giống rồi cho người đưa đến Bồng Lai đảo . Nhưng mà nàng căn cứ theo bữa ăn của cư dân trên đảo chia thành nhóm dinh dưỡng, để cho Thái Hư chân nhân chia cho từng nhà, để cho tất cả mọi người dựa theo điều viết phía trên để điều chỉnh chế độ ăn uống của cả nhà mình.

 

Tìm được nguyên nhân, Mộ Dung Thất Thất bắt đầu giải phẫu những cư dân bị sứt môi trên đảo. Giải phẫu cũng không khó, chẳng qua là cần phải có người hiệp trợ. Suy nghĩ đến sau này có lẽ còn sẽ có đứa trẻ sứt môi mới ra đời, cũng cần làm giải phẫu, Mộ Dung Thất Thất gọi Già Lam làm trợ thủ, kì thực là dạy cách giải phẫu bệnh sứt môi cho Già Lam. Dù sao sau khi Phượng Thương giải độc xong, bọn họ sẽ phải về Bắc Chu, không thể nào một mực ở nơi này. Thụ chi dĩ ngư bất như thụ chi dĩ ngư[1].

 

[1] Câu này có nghĩa là dạy người bắt cá còn hơn là đưa cá cho. Ý chỉ thà dạy cho họ biết việc mà làm còn hơn là để họ phụ thuộc.

 

Khi Già Lam biết Mộ Dung Thất Thất muốn truyền thụ cho mình kinh nghiệm kỹ thuật quý giá thì vô cùng kích động. Phải biết rằng ở thời đại này, những thứ kỹ thuật này không không được truyền, hơn nữa truyền nam không truyền nữ, một điều chắc là không truyền cho ngoại nhân. Mộ Dung Thất Thất lại có thể hào phóng như vậy mà truyền cho hắn, khiến cho Già Lam không thế nào không kích động, mỗi ngày đi theo Mộ Dung Thất Thất cũng càng thêm chuyên tâm.

 

Mộ Dung Thất Thất chia số bệnh nhân bị sứt môi thành ba tổ, trong đó lại nhóm trẻ nhỏ không tới 1 tuổi làm thành một tổ, làm giải phẫu đầu tiên.

 

Bởi vì tới vội vàng, Mộ Dung Thất Thất cũng không có mang quá nhiều thuốc mê, cũng may phía dưới vách đá Nam Sơn của Bồng Lai đảo có rất nhiều Mạn Đà La, Mộ Dung Thất Thất để cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt hái hết, phơi nắng, sau phối hợp những dược vật khác, phối trí thành thuốc mê, mới giải quyết được.

 

Cư dân trên đảo nghe nói nữ thần y có thể thông qua giải phẫu chữa trị tốt sứt môi, rất kinh ngạc, nhưng sau khi nghe Mộ Dung Thất Thất giải thích quá trình giải phẫu, vốn là kỳ vọng có thể trị tốt sứt môi, mọi người cũng đều rút lui.

 

“Chân nhân, không phải chúng ta hoài nghi năng lực nữ thần y, mà do chúng ta chưa từng có xem qua giải phẫu sứt môi, vạn nhất, vạn nhất thất bại, vậy chẳng phải sẽ phá hủy mọi người sao!” Một người lớn tuổi trên đảo đại biểu cho cư dân, nói ra ý nghĩ của mọi người.

 

“Đúng vậy a, đúng a! Chưa ai làm giải phẫu sứt môi, chúng ta làm sao biết có thể thành công hay không a!”

 

“Cái này ——” thấy mọi người nói như vậy, Thái Hư chân nhân nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất. Nói thật, mọi người lo lắng như vậy cũng có đạo lý, dù sao đối với việc không biết, mọi người nhất thời khó có thể tiếp nhận, cũng sẽ không dễ dàng phối hợp.

 

Thấy cư dân trên đảo không phối hợp, trong lúc nhất thời, Mộ Dung Thất Thất cũng không biết nên thuyết phục như thế nào. Không có một người thành công, những người này là sẽ không tin tưởng , bọn họ chính là mắt thấy mới tin là thật.

 

“Ta có biện pháp!” Đang lúc ấy thì, một giong nói ngọt ngào truyền đến, Mộ Dung Thất Thất quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là bé gái lúc trước.

 

“Tỷ tỷ xinh đẹp, ta có biện pháp!” Tiểu Mễ nhảy lên vừa đi vừa chạy đến bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, rúc vào trong ngực nàng, “Ta cũng sứt môi a, tỷ tỷ trước tiên có thể chữa cho ta, chỉ cần bệnh của ta tốt, đã nói lên tỷ tỷ không có gạt người, mọi người cũng là có thể tin tưởng tỷ tỷ xinh đẹp nữa!”

 

Đột nhiên Tiểu Mễ đến, lại nói những lời này, không thể nghi ngờ giúp đỡ Mộ Dung Thất Thất rất nhiều. Thái Hư chân nhân vốn là có ý đó, không nghĩ tới cháu gái nhỏ thế nhưng biết điều nói ra, “Đúng vậy, nha đầu, trước giải phẫu cho Tiểu Mễ! Ta tin tưởng ngươi!”

 

Có Thái Hư chân nhân cùng Tiểu Mễ ủng hộ,Mộ Dung Thất Thất vô cùng cảm động, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng tin tưởng mình. Không nói hai lời, Mộ Dung Thất Thất liền sai Tô Mi cùng Tố Nguyệt đi chuẩn bị, làm giải phẫu cho Tiểu Mễ.

 

Gian phòng giải phẫu, Mộ Dung Thất Thất chọn riêng một phòng khô ráo, trước giải phẫu, tiêu độc cho cả gian phòng.

 

Mộ Dung Thất Thất, Tấn Mặc cùng Già Lam mặc áo giải phẫu, vào gian phòng. Trên giường, thuốc mê phát huy tác dụng, Tiểu Mễ đã ngủ say.

 

“Bắt đầu đi!” Mộ Dung Thất Thất dùng rượu cồn có nồng độ cao trừ độc trên môi cho Tiểu Mễ, sau đó cầm lấy một mảnh lưỡi dao thật mỏng, “Dựa theo ta nói, các ngươi phối hợp ta!”

 

Mộ Dung Thất Thất cầm lấy lưỡi dao, rạch hai cái trên môi Tiểu Mễ, chờ máu tươi chảy ra, Mộ Dung Thất Thất đưa tay, “Đem kim móc cùng cần kình ngư ( cái này là các dụng cụ y tế) cho ta!” Tấn Mặc vội vàng đưa cho Mộ Dung Thất Thất kim móc. Kình ngư , Già Lam nhận lấy lưỡi dao trong tay Mộ Dung Thất Thất .

 

Chỉ thấy, Mộ Dung Thất Thất vá lại bên trong đôi môi , châm pháp của nàng vô cùng tốt, chỉ trong nháy mắt, bên trong môi trên của Tiểu Mễ đã vá lại ở chung một chỗ. Tiếp theo, dùng châm pháp đồng dạng vá lại phía ngoài đôi môi.

 

Bởi vì lúc trước cắt da trên môi, lúc này hai mảnh thịt rỉ máu , thông qua thủ thuật may vá vá lại, siết thật chặt lại với nhau.

 

“Thuốc!” Mộ Dung Thất Thất đưa tay, Già Lam đưa lên một bình nhỏ. Nàng lấy ra thuốc dán, dán nhẹ thuốc lên chỗ nối tiếp vết nối. Vốn là còn đang chảy máu tươi, dán thuốc xong, lập tức đọng lại.

 

“Ôm Tiểu Mễ lên trên giường, để nàng nghỉ ngơi một chút. Chờ thuốc mê tan nàng sẽ có một chút đau , bất quá không có gì đáng ngại, có thuốc dán, bốn năm ngày mới có thể tốt, huống chi tiểu hài tử khôi phục cực nhanh, không bao lâu, môi của nàng là có thể giống người bình thường.”

 

Thời gian giải phẫu cũng không dài, chờ Mộ Dung Thất Thất đi ra ngoài, Thái Hư chân nhân lo lắng nghênh đón.”Như thế nào? Rốt cuộc như thế nào?”

 

“Giải phẫu rất thành công, nhưng sau này vấn đề vệ sinh phải chú ý, ta sẽ tự mình chiếu cố Tiểu Mễ , ngài yên tâm!”

 

Quả nhiên, chờ thuốc tê tản đi, Tiểu Mễ đau đến tỉnh, mở mắt ra, Tiểu Mễ thấy được Mộ Dung Thất Thất, nàng đang cầm quạt hương bồ, nhẹ nhàng quạt gió. Bộ dáng Mộ Dung Thất Thất khiến cho Tiểu Mễ long lanh mắt, trong miệng gọi ra hai chữ, “Mẫu thân ——”

 

“Tiểu Mễ, ngươi đã tỉnh!” Tiểu Mễ tỉnh lại, Mộ Dung Thất Thất thật cao hứng, “Có phải rất đau hay không? Nhịn một chút, Tiểu Mễ là hài tử kiên cường, nhẫn nại chờ vết thương khôi phục, là có thể giống như trước đây nói chuyện, ăn cơm!”

 

“Mẫu thân, hu hu, Tiểu Mễ muốn!”

 

Thấy Mộ Dung Thất Thất ôn nhu như vậy, quan tâm mình, Tiểu Mễ”Oa” một tiếng khóc lên, tay nhỏ bé nắm vạt áo Mộ Dung Thất Thất , không chịu để nàng đi.

 

Ngay từ lúc ở chỗ Già Lam biết được, Mộ Dung Thất Thất đã nghe nói thân thế của Tiểu Mễ, cha mẹ của nàng ở một lần trên biển bắt cá gặp bão, cuối cùng chết ở trên biển. Bởi vì Thái Hư chân nhân cùng gia gia Tiểu Mễ là bằng hữu, Tiểu Mễ thành cô nhi, Thái Hư chân nhân dẫn Tiểu Mễ về bên cạnh mình, xem nàng như cháu gái mà nuôi lớn.

 

Hiện tại thấy Tiểu Mễ mở miệng một tiếng “mẫu thân”, nơi mềm mại trong lòng Mộ Dung Thất Thất bị đả động, đứa nhỏ này, nhất định là nghĩ tới mẫu thân của nàng rồi! Thật là một hài tử khiến người khác thương tiếc!

 

Đến trưa, Mộ Dung Thất Thất theo cạnh Tiểu Mễ giúp nàng ăn cơm, bôi thuốc cho nàng, lại kể cho Tiểu Mễ rất nhiều truyện cổ tích.

 

“Tỷ tỷ xinh đẹp, Ngưu Lang cùng Chức Nữ một năm chỉ có thể gặp một lần, thật là thật đáng thương nga!”

 

“Cô bé quàng khăn đỏ không nên tin lời con sói mà!”

 

” Công chúa Bạch Tuyết cùng hoàng tử có cuộc sống hạnh phúc rồi, vậy bảy chú lùn đi đâu vậy đây?”

 

Trong phòng, giọng Tiểu Mễ ngây thơ không ngừng truyền tới, khiến cho Già Lam đứng ngoài cửa, sau khi nghe, khóe miệng vẫn duy trì độ cong. Không nghĩ tới, nàng kia còn có một mặt ôn nhu như vậy. . . . . .

 

Chờ Tiểu Mễ mệt nhọc ngủ, Mộ Dung Thất Thất mới nhẹ nhàng mà rút tay mình bị Tiểu Mễ nắm về. Đắp cho nàng tấm chăn thật mỏng, Mộ Dung Thất Thất đi ra khỏi cửa phòng.

 

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây , Mộ Dung Thất Thất lắc lắc cổ đau nhức, đi chưa tới hai bước, thế nhưng chân mềm nhũn.

 

“Cẩn thận!” Một đôi tay từ bên cạnh đỡ lấy nàng, Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, mới nhìn rõ ràng người nọ là Già Lam.

 

“Cám ơn ——” Mộ Dung Thất Thất lễ phép cảm tạ.

 

“Ngươi không sao chớ? Thật là cực khổ ngươi! Ngươi bây giờ mang bầu, còn muốn làm những chuyện này, sau này có chuyện gọi ta là được!” Già Lam quan tâm nói, nhìn đến cô gái trước mắt vẻ mặt mệt mỏi, Già Lam muốn giúp nàng trở về phòng, Tô Mi lúc này đi tới.

 

“Tiểu thư!” Thấy Mộ Dung Thất Thất rất là mỏi mệt , Tô Mi vội vàng tiến lên đỡ lấy Mộ Dung Thất Thất, “Tiểu thư, ngươi không cần gấp gáp!”

 

“Không có chuyện gì, có chút buồn ngủ, trở về nghỉ ngơi một chút là tốt.”

 

Trước khi đi, Mộ Dung Thất Thất nói lời từ biệt cùng Già Lam, Già Lam phất phất tay, vẫn đưa mắt nhìn đôi chủ tớ rời đi.

 

Đợi đến khi đến Vong, mang cho Phượng Thương bữa ăn tối, Già Lam đi đến dưới thác nước, ngồi ở bên bờ tảng đá lớn, vừa nhìn Phượng Thương ăn cơm, vừa cùng hắn nói chuyện phiếm. Nhưng mà hơn phân nửa cũng là hắn đang nói…, Phượng Thương rất kiệm lời.

 

Lúc này đã vào ban đêm, nước trong đầm đã không còn nóng rực như ban ngày , mà nhiệt độ cấp tốc giảm xuống. Lúc trước trên mặt Phượng Thương là một mảnh màu đỏ, hiện tại đã bắt đầu biến thành màu trắng, thậm chí còn có chút phát xanh.

 

“Phượng Thương, ngươi cố chịu đựng! Công chúa còn đang chờ ngươi!” Nói thật, nội tâm Già Lam rất là bội phục Phượng Thương. Nước Vong Xuyên, cho dù là hắn cũng không dám dễ dàng đụng vào, nước này nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm thật lớn, hơn nữa nhưng là có mùi hôi thối, làm cho người khó có thể tiếp nhận, lại càng không cần phải nói ngâm mình ở trong nước.

 

“Ta biết.” Phượng Thương rốt cục mở miệng nói một câu, “Ngươi giúp ta nói cho Khanh Khanh, nàng phải chiếu cố mình tốt. Giải phẫu, từ từ làm, ta tin tưởng năng lực của nàng! Còn có, chính là. . . . . . Ta nhớ nàng.”

 

Nghe được lời này của Phượng Thương, khiến cho Già Lam thoắt cái đỏ mặt. Lời tình ý mật của phu thê người ta, hắn như thế nào nhắn nhủ. Chẳng qua là, Phượng Thương đã nói, hắn là người mang tin tức nên đem lời truyền tới.

 

Sau khi trở về, Già Lam đi tới cửa phòng Mộ Dung Thất Thất, truyền đạt lại lời Phượng Thương dặn dò cho Mộ Dung Thất Thất. Lời cầng lúc càng nhỏ dần, mặt Già Lam có chút nóng lên, nhìn Mộ Dung Thất Thất rất là không được tự nhiên.

 

“Sao vậy?” Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, nhìn Già Lam, “Thương có phải còn có lời muốn nói?”

 

“Hắn để cho ta nói cho ngươi biết, hắn nhớ ngươi.” Nói ra lời này, mặt Già Lam đỏ như tôm luộc, khiến cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt phì cười, ” Cô gia chúng ta truyền lời, ngươi đỏ mặt cái gì a!”

 

“Ta. . . . . .” Bị Tô Mi cùng Tố Nguyệt chê cười, Già Lam có chút lúng túng, “Ta chưa làm người mang tin tức như vậy, cho nên. . . . . .”

 

“A, cho nên ngươi thẹn thùng?” Tô Mi đi tới trước mặt Già Lam, “Chậc chậc , không nghĩ tới da mặt ngươi mỏng như vậy , vậy sau này cưới vợ làm sao bây giờ?”

 

“Trừ phi rời đi sư môn, trở thành người bình thường, nếu không ta sẽ không lấy vợ .” Già Lam lời này nói rất chân thành, nhưng dẫn tới Tô Mi “phì” cười một tiếng, “Ngươi có cưới hay không cưới vợ cùng chúng ta có quan hệ gì, như vậy chính là lòi ra cái đuôi a!”

 

“Ta đi trước ——” tránh cho lần nữa bị chê cười, Già Lam đi vội ra khỏi gian phòng Mộ Dung Thất Thất.

 

“Thật là thú vị, hắn thẹn thùng, tiểu thư!”

 

Thật xa, thanh âm Tô Mi truyền đến tai Già Lam, để cho hắn gương mặt lại càng đỏ hơn đốt. Thật là kỳ quái, tại sao phải xuất hiện chuyện như vậy đây? Chẳng lẽ là khí trời quá nóng?

 

Mộ Dung Thất Thất để cho Tố Nguyệt đem Tiểu Mễ ôm đến gian phòng của mình, ngủ ở trên giường mình, sợ nàng ban đêm có sẽ sốt, Mộ Dung Thất Thất nửa đêm tỉnh dậy xem thử nhiều lần, mãi cho đến hừng sáng, mới ngủ thật say.

 

Bốn ngày sau, thời điểm Tiểu Mễ đứng ở trước mặt dân cư trên đảo, mọi người đều mở mắt thật to mà nhìn nàng

 

“Môi Tiểu Mễ đẹp lắm! Môi Tiểu Mễ đẹp lắm!” Có đứa trẻ vây quanh Tiểu Mễ kêu lên, hiện tại bách tính mới tin tưởng y thuật của Mộ Dung Thất Thất, cả đám đều yêu cầu Mộ Dung Thất Thất chữa bệnh cho bọn hắn.

 

“Gia gia!” Tiểu Mễ được Thái Hư chân nhân ôm vào trong ngực, thấy vết sẹo nhạt màu trên môi Tiểu Mễ, lão nhân rất là cao hứng, “Nha đầu, cám ơn ngươi! Ta cũng không biết làm sao cảm tạ ngươi!”

 

“Ngài đừng khách khí như vậy, ta còn muốn cám ơn ngài cùng Tiểu Mễ, tin tưởng ta, ủng hộ ta!”

 

Mộ Dung Thất Thất không đầy một lát đã sửa sang lại danh sách đi ra ngoài, an bài thứ tự cho những người sắp giải phẫu, mỗi ngày làm 4 ca giải phẫu, hơn nữa Mộ Dung Thất Thất còn ghi lại những việc cần chú ý khi giải phẫu lên giấy, truyền cho dân cư trên đảo.

 

Trong một thời gian ngắn, mỗi ngày Mộ Dung Thất Thất đều bận từ sớm bận đến tối, mỗi ngày bốn ca giải phẫu, còn đi kiểm tra tình huống khôi phục của bệnh nhân, cuộc sống bận rộn nhưng rất phong phú, mà bụng của nàng, cũng giống như quả bóng cao su được thổi lên, càng lúc càng lớn hơn.

 

Chớp mắt, hai tháng trôi qua. Bụng Mộ Dung Thất Thất đã hơn bảy tháng, đến gần tám tháng rồi, ban đầu giải phẫu cũng là để nàng làm, sau lại giao cho Già Lam cùng Tấn Mặc. Tấn Mặc vốn là đại phu, thủ nghệ vô cùng tốt, Già Lam sau một thời gian ngắn huấn luyện, cũng có thể cầm dao.

 

Trải qua khoảng thời gian cố gắng, người có sứt môi trên đảo, đều được trị lành, rất nhiều người đã khôi phục khỏe mạnh, danh vọng Mộ Dung Thất Thất ở Bồng Lai đảo tăng mạnh, thành “Nữ thần y” trong lòng dân chúng.

 

“Thương, chàng nói ta có phải rất lợi hại hay không?” Dưới thác nước Vong, Mộ Dung Thất Thất tựa vào tảng đá lớn bên bờ mà ngồi , nhìn Phượng Thương trong nước.

 

Ban đầu nàng vẫn không thể thích ứng mùi vị của nước Vong, nhưng ngăn không được nỗi nhớ Phượng Thương, cách mấy ngày lại tới thăm Phượng Thương, sau dần dần thích ứng với mùi nước của Vong.

 

“Khanh Khanh của ta, dĩ nhiên là lợi hại .” Thân thể Phượng Thương ngâm trong nước, tay lại đặt ở trên bụng đã nhô cao của Mộ Dung Thất Thất. Mộ Dung Thất Thất nói phụ thân phải cùng hài tử nói chuyện lúc hài tử còn trong bụng mẹ, như thế tiểu bảo bảo sinh ra sẽ vô cùng thông minh, cho nên mỗi lần Mộ Dung Thất Thất tới đây, Phượng Thương cũng sẽ đem bàn tay to để lên trên bụng Mộ Dung Thất Thất , cùng hài tử nói chuyện phiếm.

 

“Thương, kiên trì mấy ngày, chàng có thể ra ngoài! Chàng không biết, không có chàng ở bên cạnh, buổi tối ta đều ngủ không ngon!” Mộ Dung Thất Thất bĩu môi làm nũng, nghe vậy trong lòng Phượng Thương giống như ăn mật, “Khanh Khanh, nàng cực khổ rồi! Vừa chiếu cố mình, còn phải chiếu cố những bệnh nhân. Lúc này, ta lại không thể ở bên cạnh nàng phụng bồi nàng, khiến nàng chịu ủy khuất!”

 

“Ta không ủy khuất! Chỉ cần chàng thân thể kiện kiện khang khang, ta một chút cũng không ủy khuất! Đúng không, cục cưng!” Lúc Mộ Dung Thất Thất nói chuyện, hài tử trong bụng khẽ động, Mộ Dung Thất Thất đắc ý hướng Phượng Thương cười một tiếng, “Chàng nhìn, hài tử cũng đồng ý với ta đấy!”

 

Bởi vì mang thai, tư vị nữ nhân trên người Mộ Dung Thất Thất càng thêm nồng nàn, Phượng Thương thấy mà mê mẩn, “Khanh Khanh, nàng thật đẹp!”

 

Nếu không phải bởi vì chính mình còn đang ở trong Vong Xuyên, Phượng Thương nhất định sẽ không nhịn được mà hôn Mộ Dung Thất Thất. Chẳng qua là hiện tại mỹ nhân đang ở trước mắt, hắn lại cái gì cũng không thể làm, khiến cho Phượng Thương càng ngày càng hi vọng thời gian có thể trôi nhanh một chút, đã lâu lắm rồi, hắn không được ôm Mộ Dung Thất Thất. Mỗi ngày ngâm ở Vong, cái loại tịch mịch này thật là vô cùng gian nan.

 

“Thương, ta cùng hài tử chờ chàng!” Mộ Dung Thất Thất đưa tay, đặt ở trong bàn tay to lớn của Phượng Thương, ánh mắt tràn đầy kiên định, “Kiên trì chính là thắng lợi, mẫu tử ta tin chàng!”

 

Lời Mộ Dung Thất Thất, giống như thuốc định tâm, biến thành động lực giúp Phượng Thương chống đỡ dưới nước. Thời gian trôi cực nhanh, cuối cùng đã tới chín chín tám mươi mốt ngày, Phượng Thương từ Vong đi ra ngoài, đám người Mộ Dung Thất Thất, Tấn Mặc sớm chờ chực ở bên cạnh nghênh đón hắn.

 

“Thương ——” Mộ Dung Thất Thất nhào vào trong ngực Phượng Thương, lại bị hắn ngăn cản, “Trên người của ta hôi, chờ ta rửa sạch, nữa sẽ ôm!”

 

Thấy Phượng Thương đến lúc này còn để ý hình tượng của mình như vậy, Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng cười một tiếng, vội vàng kéo Phượng Thương trở về. Nước nóng đã sớm chuẩn bị xong, Phượng Thương tắm thật lâu, cho đến khi rửa sạch mùi trên người hắn, mới thay y phục sạch sẽ ra cửa.

 

Đến khi nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, không đợi nàng tới đây, Phượng Thương đã tiến lên ôm nàng.

 

Chẳng qua là, khi ôm Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương cảm thấy có chút không được tự nhiên, tìm thật lâu, mới phát hiện thì ra loại này không được tự nhiên là bởi vì một bụng lớn kẹp ở giữa bọn họ, tựa như “chướng ngại vật”, để cho Phượng Thương nở nụ cười, “Xem ra, sau này chỉ có thể ôm Khanh Khanh từ phía sau rồi!”

 

“Ta mập rất khó coi? Ta chỉ sợ chàng ôm không được!” Khuôn mặt của Mộ Dung Thất Thất ửng hồng, ngoài miệng mặc dù nói như vậy, trong mắt cũng là kiêu ngạo cùng tự hào, không có gì ngoài ngoài có chút không thích ứng, hiện tại nàng nhưng lại vô cùng hưởng thụ cảm giác làm phụ nữ có thai.

 

Không đợi Mộ Dung Thất Thất nói hết lời, Phượng Thương đã bế nàng lên, “Bất kể nàng béo hay gầy, ta cũng có thể ôm! Huống chi là ôm lão bà của mình cùng hài tử, ta thích còn không kịp!”

 

Thấy hai người như vậy đối với những người đã quen thuộc , tất cả mọi người vì bọn họ cao hứng. Thái Hư chân nhân tỉ mỉ kiểm tra thân thể cho Phượng Thương, cuối cùng cười vuốt vuốt chòm râu, “Vong tình trên người ngươi đã trừ đi rồi, sau này không bao giờ … bị độc nhiễu loạn!”

 

Nghe nói như thế, Phượng Thương đứng lên, chân thành khom người trước Thái Hư chân nhân: “Đa tạ lão nhân gia!”

 

“Muốn cám ơn, hẳn là ta! Làm phiền nha đầu này, bệnh hơn mười năm của Bồng Lai đảo chúng ta được trị khỏi, hẳn là ta cảm tạ các ngươi!”

 

Thái Hư chân nhân biết, Phượng Thương trị hết bệnh, cũng chính là điều bọn họ muốn. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn chung đụng, Thái Hư chân nhân rất có hảo cảm với Mộ Dung Thất Thất , rất muốn giữ bọn họ ở chỗ này chơi thêm một thời gian ngắn, nhưng mà Mộ Dung Thất Thất sắp sinh rồi, hơn nữa hài tử trên người có cổ tử , bọn họ còn muốn mang hài tử đi Nam Phượng quốc, cho nên mặc dù Thái Hư chân nhân không muốn cũng không có cách nào giữ bọn họ lại.

 

Nghỉ ngơi một ngày, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất chào từ biệt Thái Hư chân nhân.

 

Cư cân trên đảo biết được nữ thần y muốn đi, rối rít đến miếu Nữ Oa cảm tạ Mộ Dung Thất Thất, sau lại từ trong nhà lấy ra các loại thức ăn, chuẩn bị nước ngọt cho bọn họ.

 

Lên thuyền, Mộ Dung Thất Thất mới phát hiện Già Lam đã ở trên thuyền, trong lòng có chút kinh ngạc.”Già Lam, ngươi không ở lại Bồng Lai đảo sao?”

 

“Ta muốn đưa các ngươi trở lại đại lục! Người cầm lái chỉ ghé qua một lần, không biết như thế nào đi tới, cần phải có người dẫn dắt mới được.”

 

Già Lam nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất gật đầu. Thuyền lớn rời đi Bồng Lai đảo, Mộ Dung Thất Thất phất tay với những cư dân trên đảo, tới khi thuyền lớn đi xa, mọi người mới lưu luyến không rời.

 

Trên đường trở về, tay Phượng Thương không còn có xuất hiện tình trạng run rẩy, Tấn Mặc kiểm tra cho Phượng Thương , ngạc nhiên phát hiện tàn độc của cổ độc lưu lại trên người Phượng Thương cũng đã biến mất, tin tức này khiến cho Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương hết sức cao hứng.

 

Vốn tưởng rằng phải đến Nam Phượng nhờ Tộc trưởng Cổ tộc giải quyết di chứng của cổ độc trên người Phượng Thương, không nghĩ tới nước Vong đã giải quyết nốt tàn độc còn lại, đối với Phượng Thương, đây thật đúng là tin tốt.

 

Thuyền lớn vẫn đi tới một tháng mới đến đại lục. Trên đường đã trải qua mấy lần bão lớn, may mà có Già Lam mới tránh thoát.

 

Thuyền lớn cuối cùng dừng ở cảng Đông Lỗ quốc, bỏ neo xuống, đám người Phượng Thương mới vừa lên bờ, thì binh lính tiến lên: “Là Nhiếp chính vương cùng Trấn quốc công chúa sao? !”

 

Binh lính mặc quân phục Bắc Chu quốc, vừa thấy Phượng Thương, lập tức quỳ xuống hành lễ: “Cung nghênh Nhiếp chính vương! Cung nghênh Trấn quốc công chúa!”

 

Không đầy một lát, Nạp Lan Tín chạy tới, nhìn thấy Phượng Thương, Nạp Lan Tín kích động không được, lập tức lạy ở trước mặt Phượng Thương, “Vương gia, ngài trở lại!”

 

“Đứng lên đi!” Thấy Nạp Lan Tín như vậy, Phượng Thương tự nhiên biết Nạp Lan Tín đích thị đã đoạt được Đông Lỗ quốc, không hổ là người hắn nhìn trúng.

 

Nhìn thấy bộ dáng Mộ Dung Thất Thất, Nạp Lan Tín hiển nhiên có chút “bị dọa”, thường thấy Mộ Dung Thất Thất bộ dáng yểu điệu, hiện tại thành như vậy, có chút không có quen.

 

Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất được nghênh vào cửa sông, Nạp Lan Tín liền báo lại hiện trạng Đông Lỗ quốc. Hiện tại, trên đại lục đã không có Đông Lỗ quốc cùng Tây Kỳ quốc, chỉ còn lại có hai nước Bắc Chu, Nam Phượng.

 

Nghe được Minh Nguyệt Thịnh đoạt được Tây Kỳ, Long Trạch Cảnh Thiên bỏ thành mà chạy , Mộ Dung Thất Thất nở nụ cười, “Không nghĩ tới Minh Nguyệt Thịnh cũng là nhân vật nguy hiểm! Vậy Thượng Quan Vô Kị đâu?”

 

Nghe Mộ Dung Thất Thất nhắc tới Thượng Quan Vô Kị, Nạp Lan Tín đáng tiếc thở dài, “Thượng Quan Vô Kị tự vẫn ——”

 

“Cái gì?” Cái kết quả này thật sự là ngoài dự đoán củaMộ Dung Thất Thất, nàng làm sao cũng không nghĩ tới Thượng Quan Vô Kị tự vẫn.”Tại sao có thể như vậy?”

 

“Thượng Quan Vô Kị thua ở trong tay Đại tướng quân, Đại tướng quân muốn Thượng Quan Vô Kị quy thuận, nhưng là khi Tây Kỳ mất nước Thượng Quan Vô Kị tự sát. Hắn nói không có thể thủ hộ Tây Kỳ, thẹn với liệt tổ liệt tông. . . . . .”

 

Lời của Nạp Lan Tín khiến cho Mộ Dung Thất Thất trầm mặc lại. Vừa nghĩ tới ban đầu đến Bắc Chu quốc, Thượng Quan Vô Kị trên đường cẩn thận chiếu cố, còn từng muốn mang nàng đi, thiếu niên đơn thuần, nhiệt huyết, thế nhưng lại bỏ mạng chỉ vì hai chữ “trung thành”, hắn sao lại ngốc như vậy chứ!

 

Tâm tình Mộ Dung Thất Thất không tốt, ai cũng có thể nhìn ra. Nạp Lan Tín nhỏ giọng lui ra, Phượng Thương đi tới phía sau Mộ Dung Thất Thất, bàn tay to từ sau, ôm nàng.

 

“Có phải đau lòng cho Thượng Quan tướng quân?”

 

“Ừ!” Mộ Dung Thất Thất đàng hoàng gật gật đầu. Nàng xem Thượng Quan Vô Kị làmbằng hữu, mặc dù Tây Kỳ quốc cùng Bắc Chu quốc có lập trường bất đồng, khiến cho bọn họ phải đứng ở phía đối lập, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới kết quả như thế.

 

Tại sao hắn lại dùng phương thức như thế để kết thúc tánh mạng của mình chứ? Hắn rõ ràng còn có thể có nhiều hơn lựa chọn! Hắn thật là khờ!

 

“Khanh Khanh, mỗi người đều có lựa chọn của mình, tỷ như hắn sẽ chọn trung thành, tỷ như Long Trạch Cảnh Thiên sẽ chọn chạy trốn. . . . . .” Phượng Thương cũng không có bởi vì Mộ Dung Thất Thất thương tiếc Thượng Quan Vô Kị mà ghen, ý nghĩ của nàng, hắn như thế nào không biết đây! Nàng xem Thượng Quan Vô Kị cho là bằng hữu, hiện tại mất đi người bạn này, Mộ Dung Thất Thất khổ sở là thường tình.

 

Chẳng qua là, Phượng Thương so sánh với Mộ Dung Thất Thất lý trí hơn, càng thêm hiểu nội tâm Thượng Quan Vô Kị. Người nam nhân kia, lựa chọn tự vẫn kết thúc tính mạng mình, sợ rằng một nửa là vì theo Tây Kỳ quốc, một nửa khác, là bởi vì không chiếm được nữ nhân yêu mến, cho nên nội tâm đã sớm khô khốc, đã sớm đợi một cơ hội giải thoát!

 

Bởi vì Mộ Dung Thất Thất sắp chín tháng, đến gần ngày sinh dự tính, cho nên bọn họ cũng không có dừng lại, chẳng qua chỉ nghỉ ngơi hai ngày, lập tức chạy tới Yên Kinh- kinh đô của Bắc Chu quốc. Già Lam không theo Mộ Dung Thất Thất cùng đến Yên kinh, ngược lại hướng bọn họ nói lời từ biệt, lên thuyền trở về Bồng Lai đảo.

 

Trên đường, Phượng Thương có chút khẩn trương, Tấn Mặc cùng hắn nói một chút chuyện khi sản phụ lâm bồn, vốn muốn cho Phượng Thương có lòng chuẩn bị, không nghĩ tới chẳng qua là chứng “khó sanh” lại dọa Phượng Thương , hắn sợ Mộ Dung Thất Thất gặp tình huống”khó sanh” , lo lắng hơn đường xá xóc nảy, Mộ Dung Thất Thất sẽ sinh con ngay trên đường, cho nên cho ngựa đi chậm, hết thảy lấy đều đặt an nguy của Mộ Dung Thất Thất lên hàng đầu.

 

Trong khoảng thời gian này, Mộ Dung Thất Thất máy thai đặc biệt lợi nhiều, mặc dù xe ngựa đã chuẩn bị vô cùng tốt, nhưng quá mức trầm trọng , khiến cho nàng buổi tối không cách nào ngủ yên, chỉ có thể ban ngày nghỉ ngơi một chút lại một chút, sau lại sẽ bị máy thai náo tỉnh.

 

Thấy Mộ Dung Thất Thất chịu đựng như vậy, Phượng Thương đau lòng đến không chịu nổi, hận không thể như vậy thay nàng.

back top