Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 64: Mỹ nhân có tâm địa rắn rết

“Khanh khanh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở Mộ Dung phủ a! Đêm hôm đó, dưới ánh trăng, nàng đàn hát khúc “Tiếu hồng trần”, ngay lúc ấy, bộ dáng hào hùng, tự tin của nàng liền khắc trong tim ta. Tựa như một vầng mặt trời ấm áp, chiếu sáng cuộc sống của ta.”

 

Khi hồi tưởng lại quá khứ, thanh âm của Phượng Thương phá lệ ôn nhu, giống như là nhớ lại chuyện tình tốt đẹp nhất.

 

“Sau lại âm kém dương sai, nàng thế nhưng được sắc phong là Chiêu Dương công chúa, trở thành thê tử tương lai của ta, khi vừa nhận được tin này, ta liền kích động không thôi. Không dối gì nàng, kỳ thật lúc bắt đầu ta còn định giở chút thủ đoạn để nàng gả cho ta. Nhưng không nghĩ tới, hết thảy đều như trời định, nàng trở thành công chúa hòa thân. Khanh khanh, nàng nói thử xem, điều này có phải là duyên phận hay không?”

 

Đối mặt với Phượng Thương như thế này, Mộ Dung Thất Thất không biết nên nói gì cho phải.

 

Lời nói của Phượng Thương, đã cởi bỏ toàn bộ nghi hoặc bấy lâu nay trong lòng nàng. Khó trách hắn lại phái Phượng Ngọc cùng Nạp Lan Tín đến Mộ Dung phủ dạy nàng những thứ kia, khó trách hắn hận không thể đem cả vương phủ mang về chỗ nàng, khó trách trong yến hội hắn bảo vệ nàng như vậy, chẳng lẽ…..

 

Chính là, Phượng Thương thâm tình thổ lộ khiến cho Mộ Dung Thất Thất không biết nên đối mặt như thế nào. Tình cảm nồng nàn vĩ đại như vậy khiến cho trong lòng Mộ Dung Thất Thất dâng lên một cỗ khiếp đảm. Nàng có chút sợ, sợ bởi Phượng Thương kỳ vọng rất cao ở nàng, nên nàng sợ sẽ làm hắn thất vọng.

 

Nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt đen của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất nghĩ muốn lùi bước, lại bị Phượng Thương ôm vào trong lòng.

 

“Khanh khanh sợ ta, hay là khanh khanh chán ghét ta? Có phải hay không bởi vì khanh khanh đã nghe những lời đồn, cho nên khiếp đảm?” Thanh âm bi thương của Phượng Thương vang lên lần nữa.

 

“Không, không phải như thế!” Thanh âm của Phượng Thương giống như chuông gió dưới mái hiên, khi gió thổi, lại tấu lên khúc nhạc bi thương. Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc không nhịn được, vươn tay ôm lấy Phượng Thương. Vì sao, nụ cười của nam tử này lại ấm áp như mặt trời, nhưng người hắn lúc nào cũng lạnh như băng? Trong lòng Mộ Dung Thất Thất sinh ra một cỗ thương tiếc.

 

“Vương gia, ta là một kẻ không hiểu chuyện yêu đương, chưa từng trải qua những chuyện như vậy. Ta không biết nên làm thế nào mới tốt….”

 

Này, là lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất thổ lộ tâm tình của mình. Nàng cũng không biết vì sao mà mình lại có thể thổ lộ lòng mình nữa, có lẽ bởi vì nàng có thể cảm nhận được sự tín nhiệm của Phượng Thương, cũng có lẽ bởi nàng muốn thử nếm một chút tư vị của tình yêu….

 

Lời nói thẳng thắng của Mộ Dung Thất Thất khiến cho tim của Phượng Thương đập thật mạnh.

 

Nàng nói như vậy, có phải là nàng đã bắt đầu có chút tín nhiệm với mình, có phải là nàng đang bắt đầu mở rộng lòng nàng với hắn hay không? Nguyên lai đó chính là ma chướng trong lòng nàng, là nàng lo rằng mình làm không tốt a, tiểu vương phi này, thật quá thiên chân khả ái*! (*ngây ngô đáng yêu)

 

“Ta có thể dạy nàng a!” Trong giọng nói của Phượng Thương có ẩn chứa ý cười: “Không bằng chúng ta mạn mạn mạc tác*, cùng nhau học tập?” (*dạ, nghĩa thuần việt là CHẬM RÃI SỜ SỜ =.=)

 

“Mạn mạn mạc tác, cùng nhau học tập?” Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Thất Thất chính là “lớn mật ngẫm nghĩ, cẩn thận chứng thực”.

 

Biện pháp này tựa hồ cũng không tồi a, nghĩa phụ không có dạy nàng, nói không chừng Phượng Thương có thể dạy nàng. Nhưng mà, vì sao nàng lại thấy trong mắt Phượng Thương hiện lên tia đắc ý khi mưu kế được thực hiện a? Vì sao nàng lại cảm thấy mình như cừu non lọt vào hang hổ a?

 

“Khanh khanh, đây là lần đầu tiên nàng chủ động yêu thương nhung nhớ ta a!”

 

Thấy ánh mắt Mộ Dung Thất Thất lại lần nữa mê huyễn, ý cười trong mắt Phượng Thương càng đậm: “Ta vốn nghĩ rằng nữ nhân Tây Kỳ quốc rất kín đáo rụt rè, hiện tại mới biết được, khanh khanh nóng bỏng nhiệt tình như vậy, thực rất rất mê người!”

 

“A…” Mộ Dung Thất Thất lúc này mới nhớ rằng mình còn đang ôm Phượng Thương, vội vàng đẩy hắn ra, đáng tiếc đã muộn, Phượng Thương đã sớm ôm chặt nàng trong ngực, đôi tay rắn chắc trực tiếp vây nàng trong đó, không để cho Mộ Dung Thất Thất rời đi.

 

” Phượng Thương, buông, tất cả mọi người đều nhìn a!”

 

Nghe được tiếng cười chung quanh, Mộ Dung Thất Thất đột nhiên phát hiện rằng họ đã trở thành tiêu điểm khiến vạn chúng chú mục*, lập tức đỏ mặt, ngay cả thùy tai cũng biến thành màu hồng. (*mọi người chú ý)

 

“Không buông, cả đời cũng không buông!”

 

Khuôn mặt hồng hồng của Mộ Dung Thất Thất khiến tâm tình của Phượng Thương phi thường tốt, liền cười ra tiếng, bộ dáng chói lọi kia, khiến cho các nữ nhân nhìn thấy đều ngây người, Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp cũng si ngốc theo.

 

Từ hướng lồng ngực của Phượng Thương nhìn ra, Mộ Dung Thất Thất thấy rõ vẻ mặt si mê của đám nữ nhân kia, không hiểu sao có chút không vui, trong lòng buồn bực. Vừa rồi nàng vừa mới mở rộng tâm ý, sau khi giao trái tim cho Phượng Thương, phong ấn trong lòng họ liền bị giải khai, Mộ Dung Thất Thất cũng không câu nệ thêm nữa.

 

Nghĩa phụ nói cứ nghe theo con tim mách bảo, đại khái chắc là tâm nghĩ gì đều nói ra hết, để đối phương hiểu được! Cho nên ngay lúc này, khi Mộ Dung Thất Thất cảm thấy khó chịu, lập tức vươn tay, nắm lấy khuôn mặt của Phượng Thương, để hắn đối mặt với mình.

 

“Vương gia, người rất “trêu hoa ghẹo nguyệt”! Điểm ấy, ta đây rất không thích!”

 

Mộ Dung Thất Thất trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thở phì phì, phối hợp với màu đỏ ửng trên khuôn mặt cùng đốm lửa nho nhỏ trong đôi con ngươi, khiến Phượng Thương không nhịn được mà nhìn đến ngơ ngẩn. Nguyên lai, nàng tức giận lại dễ thương đến vậy!

 

“Khanh khanh……”

 

Không đợi Mộ Dung Thất Thất hiểu được, trên trán bỗng ấm áp, vừa nhìn thấy, là Phượng Thương làm trò trước mặt mọi người, ôn nhu hôn lên cái trán của nàng.

 

Thình thịch, thình thịch,…. Mộ Dung Thất Thất có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt như tiếng vó ngựa vang lên khi trốn chạy, nàng không nhúc nhích, cũng không dám động, chỉ ngây ngốc mở to mắt. Mà biểu hiện của Mộ Dung Thất Thất, khiến cho Phượng Thương càng thêm yêu mến. Tuy rằng chỉ được hôn cái trán của nàng, nhưng làn da bóng loáng thơm ngát hương táo kia của nàng khiến cho hắn muốn ngừng mà không được.

 

Không được, không thể! Tiểu vương phi của hắn chỉ vừa mới mở rộng tâm ra với hắn, không thể bức bách nàng, miễn cho nàng lại tìm cách trốn mình. Nghĩ vậy, Phượng Thương rời môi khỏi cái trán của Mộ Dung Thất Thất. Nhấm nhấm lại vị ngọt của nàng, lại không nghĩ tới chỉ đơn thuần là một nụ hôn, có thể khiến hắn tình mê ý loạn.

 

“Khanh khanh, trong lòng ta chỉ có nàng, trong mắt ta cũng chỉ tồn tại mình nàng. Nàng phải tin tưởng ta!” Phượng Thương nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất đặt lên trên ngực mình: “Mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước.*” (*câu này ta thấy dịch kiểu gì cũng không mượt lắm, có nàng nào góp ý hk)

 

Khi một câu “mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước” của Phượng Thương vang lên, ca múa trên Thái Cực điện vừa lúc chấm dứt, một mảnh im lặng, khiến cho thanh âm của Phượng Thương càng thêm vang vọng.

 

“Hay! Hay cho câu mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước.”

 

Hoàn Nhan Liệt mở miệng khen ngợi, vừa rồi khi Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất còn đang “thì thầm”, thân mật trò chuyện, hắn ta thấy rất rõ ràng. Hiện tại Phượng Thương còn nói lời nguyện thề như vậy, có thể thấy tình cảm giữa hai người thực vô cùng tốt.

 

Cháu ngoại trai biết yêu, người làm cậu như hắn tất nhiên phải cao hứng. Nhưng mà nếu muốn cởi bỏ nút thắt trong lòng thái hậu, không phải là chuyện dễ dàng, phải mất rất nhiều thời gian, nhưng càng để lâu lại càng phiền toái. Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất tốt đẹp, chuyện này vô luận là Lý Băng hay Lâm Khả Tâm đều đồng ý hai tay. Người nào chẳng biết Nam Lân Vương nắm quân quyền, thậm chí còn được Hoàn Nhan Liệt mù quáng tin tưởng, nếu không bởi vì thân mình của hắn không được khỏe, Hoàn Nhan Liệt mới đánh mất ý niệm truyền ngôi cho hắn, nếu không chỉ sợ giang sơn xã tắc này đã sớm thay tên đổi họ thành Phượng Thương rồi a.

 

Hiện tại, Phượng Thương vừa ý Mộ Dung Thất Thất, điều này khiến Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Trước kia những vị Vương phi của Phượng Thương phi phu tức quý*, nếu cưới vào, sẽ trở thành lực lượng hỗ trợ vững chắc cho hắn, đến lúc đó cho dù con của các nàng đăng ngôi hoàng đế, Phượng Thương vẫn là một tai họa ngầm a. May mà mệnh của đám nữ nhân kia đều không dài, không biết là do vận mệnh của các nàng xui xẻo, hay do mệnh của Phượng Thương quá cường hãn, tóm lại, đều chết hết. (*không có tiền thì có quyền)

 

Hiện tại Phượng Thương muốn kết hôn với “phế vật” trong lời đồn của mọi người- Mộ Dung Thất Thất, điều này ắt khiến hoàng hậu cùng Đức phi vui từ tâm vui ra mặt.

 

Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất là công chúa, nhưng sau lưng nàng là Tây Kỳ quốc, là Mộ Dung Thái! Tuy rằng hiện tại Tây Kỳ cùng Bắc Chu ngoài mặt vẫn êm ấm, nhưng dựa theo dã tâm của Hoàn Nhan Liệt, sớm muộn gì cũng phát động chiến tranh với Tây Kỳ.

 

Nếu thật sự khai chiến, vậy Mộ Dung Thất Thất lọt vào vòng vây, Phượng Thương biến thành con rể của Thừa tướng Tây Kỳ quốc, chuyện này thật đúng không thể chê, nói không chừng còn vì vậy mà thu lấy binh quyền của Phượng Thương. Càng không cần nói đến việc thái hậu cực kỳ ghét Mộ Dung Thất Thất, nếu vậy ngày sau của nàng ta ắt hẳn không được dễ chịu gì lắm.

 

Cho nên, tuy rằng Lý Băng cùng Lâm Khả Tâm luôn đối đầu trong từng chuyện nhỏ nhặt, nhưng lại tuyệt đối nhất trí việc ủng hộ Mộ Dung Thất Thất gả cho Phượng Thương.

 

“Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy Chiêu Dương công chúa thật khả ái dễ mến, người người đều thích, không bằng để thần thiếp dẫn nàng dạo quanh hoàng cung đi! Phong cảnh của Bắc Chu khác với Tây Kỳ, nói vậy ắt hẳn công chúa chỉ vừa đến được mấy ngày, chắc chưa từng thấy qua! Người thấy có được không?”

 

Lâm Khả Tâm hiền thục, thông minh như vậy khiến Hoàn Nhan Liệt rất là cao hứng: “Được! Đức phi, ngươi dẫn Thất Thất đi dạo chơi, để nàng quen thuộc hoàn cảnh, về sau còn đến cung dạo chơi thêm nhiều lần!”

 

“Dạ! Thiếp thân tuân chỉ!”

 

“Phụ hoàng! Nhi thần cũng muốn đi!” Hoàn Nhan Bảo Châu thấy Đức phi muốn dẫn Mộ Dung Thất Thất đi dạo quanh cung, lập tức đứng lên.

 

Vừa rồi thấy Phượng Thương cưng chìu sủng nịch Mộ Dung Thất Thất khiến Hoàn Nhan Bảo Châu ghen tị đến đỏ mắt, hiện tại khó lắm mới tìm được cơ hội một mình gặp riêng Mộ Dung Thất Thất, nàng sao có thể bỏ qua? Nhất định phải khiến Mộ Dung Thất Thất mất mặt! Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Hoàn Nhan Bảo Châu.

 

Dáng vẻ nhõng nhẻo của tiểu nữ Hoàn Nhan Bảo Châu chọc cho Hoàn Nhan Liệt cười ha ha, nàng là nữ nhi duy nhất dưới gối Hoàn Nhan Liệt, hơn nữa còn mất mẹ từ nhỏ, nên Hoàn Nhan Liệt rất yêu thương vị công chúa này, thấy nữ nhi nguyện ý chủ động thân cận cùng Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Liệt thật cao hứng.

 

“Được! Đều đi đều đi! Nữ tử toàn ở trong nhà, có nhiều chuyện để nói! Thái tử phi, ngươi cũng đi đi! Vũ Điệp cũng đi, những nữ tử có mặt đều đi! Người trẻ tuổi phải gặp nhau nhiều một chút!”

 

Lời kia của Hoàn Nhan Liệt khiến Mộ Dung Thất Thất dù không muốn đi cũng phải đành đứng lên. Ở địa bàn của kẻ khác, dù được Phượng Thương che chở, nhưng Hoàn Nhan Liệt mới là boss lớn nhất của nước này a, nàng không thể để cho Phượng Thương khó xử.

 

“Khanh khanh…” Phượng Thương có chút không yên lòng, tuy rằng Mộ Dung Thất Thất thực rất thông minh, nhưng bây giờ là ở Bắc Chu, không phải Tây Kỳ, nàng xoay xở được không?

 

“Vương gia, yên tâm!” Mộ Dung Thất Thất dịu dàng cười, tặng Phượng Thương môt ánh mắt ý bảo ta không sao: “Lần này đến phiên vương gia chờ ta!”

 

Lời nói của Mộ Dung Thất Thất khiến Phượng Thương nhớ lại yến hội ở Tây Kỳ, ngày ấy, một câu “ta chờ chàng” của Mộ Dung Thất Thất khiến hắn ấm áp thật lâu. Hiện tại, đổi thành hắn chờ, nhưng thật ra lại là một chủ ý không tồi.

 

“Làm phiền Đức phi nương nương!” Phượng Thương đứng lên, hướng Lâm Khả Tâm hành lễ. Tuy là lễ, nhưng cũng là cảnh cáo. Ta đem người giao cho ngươi, nếu nàng gặp chuyện không may, vậy đừng trách ta không khách khí!

 

Mà thông minh như Đức phi, sao có thể không hiểu ý của Phượng Thương! Xem ra lần này Phượng Thương thật sự để ý vị Chiêu Dương công chúa kia, điều này cũng rất hợp ý nàng: “Nam Lân vương cứ yên tâm đi! Bổn cung nhất định sẽ chiếu cố công chúa thật tốt!”

 

Phượng Thương tự tay mặc áo khoác màu xanh nhạt lên cho Mộ Dung Thất Thất, ngay cả mũ cũng đội cho nàng, lại còn giúp nàng sửa dây lưng, lấy ấm lô nhét vào trong lồng ngực Mộ Dung Thất Thất, rồi mới để nàng rời đi.

 

“Vương gia thật rất yêu thương ngươi!”Lâm Khả Tâm tự mình nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất, tươi cười khả ái, một hàng nữ nhân dưới sự hướng dẫn của hoàng hậu cũng rời khỏi Thái Cực điện. Ra khỏi Thái Cực điện, đầu tiên, Lâm Khả Tâm mang Mộ Dung Thất Thất đến Tĩnh Tâm điện của mình, sau đó Hoàn Nhan Bảo Châu lại đề nghị ra ngoài đi dạo, Lâm Khả Tâm bởi vì trúng gió nên có chút đau đầu, liền dặn Thái tử phi Dư Thi Thi chiếu cố Mộ Dung Thất Thất, còn mình ở lại Cảnh Đức cung.

 

“Nương nương, xem bộ dáng của Bảo Châu công chúa, nhất định nàng ta sẽ không để yên.” Đỗ ma ma bên người Lâm Khả Tâm bưng một ly trà nhân sâm tới cho nàng: “Vừa rồi Nam Lân Vương đã giao Chiêu Dương công chúa cho ngài, vạn nhất Bảo Châu công chúa làm ra chuyện không hay, vậy phải làm sao bây giờ?”

 

“Làm sao ư? Hừ! Bổn cung đây đã đem nàng giao cho Thái tử phi, ngươi nói đi, nếu thực xảy ra chuyện, một bên là người cũ, một bên là tình mới, Nam Lân vương sẽ đau ai?”

 

Lời nói của Lâm Khả Tâm khiến cho Đỗ ma ma che miệng cười trộm: “Đều là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cũng chỉ có nương nương mới hiểu rõ. Ta thấy, nam nhân, kẻ nào chẳng có mới nới cũ, đừng nói là Nam Lân vương, đến Hoàng thượng cũng….”

 

Nói đến đây, Đỗ ma ma đột nhiên dừng lại, lúc này mới nhận ra mình nói lỡ lời, cư nhiên dám nhắc tới vệt đen trong lòng Lâm Khả Tâm. Không đợi Lâm Khả Tâm lên tiếng, Đỗ ma ma đã “ba” một tiếng, quỳ gối trước mặt nàng, lập tức hung hăng tự tát chính mình.

 

“Là lão nô hồ đồ! Lão nô lỡ miệng! Lão nô ngu ngốc!”

 

Nguyên bản Lâm Khả Tâm có chút tức giận, nhưng thấy Đỗ ma ma như vậy, oán khí trong lòng thoáng tiêu tán, đợi đến lúc khuôn mặt già nua của Đỗ ma ma đã đỏ lên, Lâm Khả Tâm mới mở miệng: “Được rồi, Đỗ ma ma, về sau chú ý đừng có để như vậy nữa, nếu để lời đó lọt vào tai Hoàng thượng, Bổn cung cũng không giữ được ngươi!”

 

“Dạ! Tạ ơn nương nương! Tạ ơn nương nương!” Lâm Khả Tâm gật đầu, Đỗ ma ma mới đứng lên.

 

Nhưng mà, tâm tình vốn từng rất tốt, lại bị lời nói của Đỗ ma ma làm cho nhiễu loạn, hiện tại, sắc mặt Lâm Khả Tâm có chút khó coi: “Cái kẻ ở Trường Thu cung giờ ra sao?”

 

“Hồi bẩm nương nương, Nguyệt quý phi từ sau khi đẻ non, vẫn ốm yếu, hiện giờ gầy đi rất nhiều, biến thành một mỹ nhân đầy bệnh. Hoàng thượng vẫn qua đó mỗi ngày, nhưng mà dường như Nguyệt quý phi vẫn luôn canh cánh trong lòng, luôn ăn rất ít, nghe người ta nói, nàng ta giờ đây gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.”

 

“Hừ! Cho dù hiện tại nàng ta chỉ còn bộ xương khô, Hoàng thượng cũng vẫn yêu!” Nghe xong lời kia, thanh âm của Lâm Khả Tâm không khỏi to lên, khiến Đỗ ma ma hoảng đến mức vội bước lên phía trước che miệng nàng lại.

 

“Nương nương yêu quí của ta a, lời này chỉ có thể lén lút nói, nếu để Hoàng thượng biết thì nguy a! Chẳng lẽ người đã quên kết cục của Chu mỹ nhân sao?”

 

Lời nói của Đỗ ma ma khiến Lâm Khả Tâm rùng mình một cái.

 

Vị Chu mỹ nhân kia, bất quá chỉ nói xấu Nguyệt Lan Chi một câu, lại lọt vào tai Hoàn Nhan Liệt, nên bị hắn cắt lưỡi. Trước kia còn là một mỹ nhân tinh khiết như nước, hiện tại chẳng những thành người câm, còn bị đánh đến chân cũng tàn phế, chỉ có thể ở lãnh cung sống cuộc sống tạm bợ qua ngày, thực quá đáng thương.

 

Nhưng mà, vừa nghĩ tới cái kẻ trong Trường Thu cung kia, trong lòng Lâm Khả Tâm không hiểu sao liền dâng lên một cỗ oán khí. Nguyệt Lan Chi bất quá chỉ mới tiến cung nửa năm, liền từ vị trí tài nữ thăng thành quý phi, tốc độ thăng cấp như vậy xưa nay chưa từng có.

 

Không chỉ như thế, Hoàn Nhan Liệt còn ban cho nàng Trường Thu cung- cung điện vốn chuyên dành riêng cho hoàng hậu, phần lớn thời gian trong tháng đều đến ở cùng nàng, cho nên nàng ta mới có thể tiến cung chưa bao lâu đã hoài thai.

 

Tuy rằng cuối cùng đứa nhỏ của Nguyệt Lan Chi không giữ được, nhưng sự sủng ái mà Hoàn Nhan Liệt dành cho nàng chỉ có hơn chứ không kém. Điều này khiến cho Đức phi từng nhận ân sủng một thời sao có thể chấp nhận, càng nói đến bao ánh mắt ngóng trông của nữ nhân chốn hậu cung đang ngày đêm mong ngóng Hoàng thường.

 

Tại đây là chốn thịt nhiều sói ít, cháo nhiều ít tăng, bao khối thịt ngon lành nghĩ muốn bị sói ăn, bao chén cháo ngóng cầu sao cho có thể bị tăng uống ngay, nhưng mà vị Nguyệt Lan Chi kia, cố tình chiếm lấy Hoàn Nhan Liệt, tạt nước lạnh lên đám phi tần, điều này khiến nàng ta vô tình trở thành cái đinh trong mắt nữ nhân chốn hậu cung.

 

“Đáng đời! Bổn cung thấy, nàng ta đẻ non bởi vì ngày thường tích nhiều oán giận cho nên mới không thể giữ được đứa nhỏ!”

 

“Hư!”Đỗ ma ma thấy Lâm Khả Tâm càng nói càng hăng, liền kinh hồn táng đảm, vội vàng nhìn xem bốn phía, thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Nương nương, hiện tại nàng ta đang đắc thế, là thịt trong tim hoàng thượng, không động vào được, người đành nhẫn nhịn chút đi! Trong cung này, người hận nàng nhiều không xuể, ắt sẽ có người thu thập nàng ta, người cứ chăm sóc hai vị hoàng tử, cần chi chấp nhặt cùng nàng ta chứ!”

 

Đỗ ma ma nhắc đến hoàng tử, tâm tình Lâm Khả Tâm liền khá hẳn lên, nghĩ đến hai đứa con của mình, rồi nghĩ đến Nhị hoàng tử Hoàn Nhan Nghị, trên mặt Lâm Khả Tâm rốt cuộc hiện lên ý cười.

 

Dưới gối Hoàn Nhan Liệt có năm hài tử, riêng mình mình đã sinh hai đứa, cho nên mới được sắc phong Đức phi, đây là chuyện để Lâm Khả Tâm kiêu ngạo. Tuy rằng Hoàn Nhan Khang có chút ngỗ nghịch, nhưng Hoàn Nhan Nghị lại là một người hoàn mỹ, đây cũng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Thái tử.

 

Trong triều gồm ba luồng thế lực, văn quan chia làm hai luồng, quốc trượng cầm đầu nhóm người ủng hộ Thái tử, còn thường tướng cầm đầu nhóm người ủng hộ cho con nàng- Hoàn Nhan Nghị.

 

Võ quan lấy Phượng Thương cầm đầu, số còn lại trung thành, tận tâm ủng hộ hoàng thượng. Ai có thể được Phượng Thương hỗ trợ, người đó chính là hoàng đế tương lai. Nhưng mà Phượng Thương lại tỏ vẻ trái phải không ưng, hiện tại lại đang là lúc cạnh tranh gay gắt nhất, điều này khiến Lâm Khả Tâm có chút lo lắng. Làm sao để mượn sức Phượng Thương, lại làm cách nào mới có thể khống chế hắn, đây là vấn đề khiến Đức phi cùng Hoàng hậu đau đầu….

 

Trong Tĩnh Tâm điện, Lâm Khả Tâm nghĩ cách lôi kéo Phượng Thương, để hắn chịu đứng dưới trướng con mình, còn Mộ Dung Thất Thất lại bị Hoàn Nhan Bảo Châu đưa bến bên hồ Nhật Nguyệt.

 

“Thế nào? Nơi này của chúng ta đẹp hơn Tây Kỳ chứ!” Hoàn Nhan Bảo Châu vẫn như trước nâng cằm kiêu ngạo, tựa như một con khổng tước kiêu căng, thủy chung không thèm liếc mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất. “Ân.” Mộ Dung Thất Thất hé ra cái mặt than, gật gật đầu, không nói đúng, cũng không bảo sai.

 

Tuy rằng chỉ mới vào đông, còn chưa có tuyết rơi nhưng hồ nước lại lạnh đến dị thường, trên mặt hồ tản ra từng trận hàn khí. Mộ Dung Thất Thất không biết Hoàn Nhan Bảo Châu dẫn mình đến chỗ này làm cái gì, nhưng mà chỉ cần nhìn sắc mặt của đám nữ nhân chung quanh, nhất định chẳng có gì tốt, cho nên đã sớm nâng cao cảnh giác, chuẩn bị tiếp chiêu.

 

Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất giống như khúc gỗ, Hoàn Nhan Bảo Châu nghĩ hoài không ra, vì sao Phượng Thương lại thích Mộ Dung Thất Thất? Không chỉ riêng nàng không hiểu, ngay cả Mục Vũ Điệp cùng Dư Thi Thi cũng không hiểu, vì sao gu của Phượng Thương lại “đặc biệt” đến vậy.

 

Bất quá, người đầu tiên mở miệng hỏi khó Mộ Dung Thất Thất, không phải Hoàn Nhan Bảo Châu mà là Thái tử phi Dư Thi Thi.

 

“Sơn thủy của Tây Kỳ nhất định tốt lắm, cho nên mới dưỡng công chúa thành yêu kiều* như vậy, ngay cả Vương gia đối với công chúa cũng chẳng giống người thường. Chính là, bổn cung có một câu không biết có nên nói ra hay không….” (*còn có nghĩa là yếu ớt, ý là ám chỉ 77 vô dụng)

 

Ngươi đã mở mồm, có thể không cho ngươi thả rắm sao? Mộ Dung Thất Thất thầm nghĩ trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ kính cẩn nghe theo, cười nói: “Thỉnh thái tử nương nương chỉ giáo.”

 

“Vương gia văn võ song toàn, là anh hùng tiếng tăm lẫy lừng của Bắc Chu, nhưng mà, công chúa cái gì cũng không biết, nếu chuyện này truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu người bất bình thay vương gia. Tuy rằng nữ tử không có tài mới là đức, nhưng mà ít nhất cũng phải biết những điều cơ bản, nếu không, khi nam nhân gặp người mới, sẽ dễ dàng quên người cũ.”

 

Nguyên lai là nói cái này? Mộ Dung Thất Thất thầm cười lạnh trong lòng, trên mặt lại càng tỏ vẻ cung kính: “Thái tử phi nương nương nói rất đúng, nhưng mà bổn cung càng thích chuyện nữ công cùng lo gia vụ. Bổn cung cảm thấy, nếu suy bụng ta ra bụng người, chung quy chỉ rước lấy thiệt. Vô luận sau này vương gia có đối với ta như thế nào, bổn cung nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối với chàng, tuyệt đối sẽ không để người trong vương phủ, tâm lại bay nơi khác, nhất tâm nhị dụng* a….”(*một tâm nghĩ hai chuyện)

 

Lời này của Mộ Dung Thất Thất giống như một cái tát hung hăng vả vào mặt Dư Thi Thi, lập tức, sắc mặt Dư Thi Thi trở nên thực thối.

 

Nàng nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là nhất tâm nhị dụng, cái gì gọi là người một nơi tâm một nẻo? Rốt cuộc nàng biết cái gì? Hay là nghe nói gì đó? Tại sao lại hiểu rõ lòng mình….

 

Trên mặt Dư Thi Thi xanh xanh hồng hồng một trận, đứng ngây một chỗ, nói tiếp cũng không nên, buồn không lên tiếng cũng chẳng thể, đành phải xấu hổ cười cười.

 

Tin đồn về Dư Thi Thi cùng Phượng Thương, đều được đám thiếu nữ ở nơi này nghe qua, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng cứ nhìn biểu hiện của Dư Thi Thi ở yến hội là hiểu rõ, tất cả mọi người đều không ngu ngốc, vừa nghe Mộ Dung Thất Thất nói vậy, đám thiếu nữ liền che miệng “hihi” mà cười.

 

Đặc biệt là Hoàn Nhan Bảo Châu, nàng ta cười đến run rẩy cả người. Nàng đã sớm biết “tâm địa bướm hoa” của Dư Thi Thi, nhưng do ngại thân phận của đối phương nên khó mở miệng. Hiện tại Mộ Dung Thất Thất ngấm ngầm chửi người, khiến Dư Thi Thi “khó xử”, Hoàn Nhan Bảo Châu tự nhiên cao hứng.

 

Ai cũng biết Dư Thi Thi cùng Phượng Thương từng có hôn ước, nhưng trước lúc hai người đại hôn, Dư Thi Thi đột nhiên đổi ý, gả cho Thái tử Hoàn Nhan Hồng, ôm cây đại thụ mang danh Thái tử, nhanh chóng biến thành Thái tử phi.

 

Từ sau khi bị Dư Thi Thi từ hôn, Phượng Thương vẫn liên tục gặp vận rủi, liên tục tám năm đều “ngày trước cưới, ngày sau tang”, vị trí Nam Lân vương phi như là bị nguyền rủa, khiến cho những nữ nhân ái mộ Phượng Thương đều chỉ dám nhìn chứ chẳng dám nhận vị trí Vương phi kia.

 

Rất nhiều người đều cho rằng “vận mệnh bi thảm” của Phượng Thương là do Dư Thi Thi tạo nên, bởi vì nàng từ hôn, nên mới phá hỏng nhân duyên của Phượng Thương, mới khiến hôn nhân của Phượng Thương gặp nhiều bất trắc như vậy. Cho nên, mỗi khi cung đình tụ hội, tới bây giờ đều chẳng ai thèm để ý đến vị Thái tử phi này, trong giới thượng lưu, nàng chẳng thể quen thân với bất kỳ nữ nhân nào cả.

 

Thái tử phi của một quốc gia lại bị công chúa hòa thân của nước khác trêu tức trước mặt mọi người, còn bị nhiều người cười chê như vậy, Dư Thi Thi càng nghĩ càng tức.

 

Nhưng nàng là Thái tử phi, tương lai là quốc gia chi mẫu, phải giữ gìn hình ảnh khoan dung độ lượng của mình, cho nên cứ như trước vờ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại hận chết Mộ Dung Thất Thất, hận nàng sao lại nói ra điểm yếu của mình trước mặt mọi người, khiến mình trở thành trò cười cho bọn họ!

 

Tuy rằng Thái tử phi méo mồm, bị nhiều người chế giễu, nhưng cũng có người giúp nàng. Người mở miệng không ai khác chính là Mục Vũ Điệp, cũng là gái già mãi chờ Phượng Thương. Nữ nhân này, nhìn văn văn tĩnh tĩnh, nhưng những lời nói ra, đều mang theo gai nhọn.

 

“Công chúa hiền lành như vậy, là phúc khí của vương gia, khó trách vương gia lại si tình với người, chẳng để người khác lọt vào mắt. Đặc biệt là một câu “Mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy một gáo nước” kia thật sự khiến người người hâm mộ!” Mục Vũ Điệp giải vây cho mình, khiến Thái tử phi không nhịn được cảm kích nhìn nàng một cái. Mà lời nói của Mục Vũ Điệp, đem tầm mắt của chúng thiếu nữ vừa rồi còn cười nhạo Dư Thi Thi chuyển lên trên người Mộ Dung Thất Thất.

 

Hoàn Nhan Bảo Châu lúc nãy cười rực rỡ nhất, hiện tại trở mặt cũng nhân nhất, mới vừa rồi còn là xuân phong tháng ba, hiện tại là gió lạnh tháng chạp.

 

Chỉ một câu nói, Mục Vũ Điệp thấy vẫn chưa đủ, nàng liền đi đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, cẩn thận đánh giá áo choàng màu xanh nhạt trên người Mộ Dung Thất Thất một phen. Tấm áo choàng này đã thu hút sự chú ý của Mục Vũ Điệp từ lúc nãy, hiện tại nhìn gần, Mục Vũ Điệp chẳng những kinh ngạc, mà còn hâm mộ, ghen tị cùng hận.

 

“Áo choàng này, thực tinh xảo. Nhất định xuất từ tay danh gia!”

 

Áo choàng của Mộ Dung Thất Thất có màu xanh nhạt, mặt trên là những sợi tơ vàng ôm lấy bốn cánh cỏ may mắn, lạo cỏ bốn là này, là một thứ rất rất mới lạ, chưa ai gặp qua, cho nên mới khiến mọi người thấy mà kinh ngạc, cách thêu cũng khiến người ta thấy kỳ lạ, chỉ cần người mặc vừa thoáng động, liền tựa như nắng mặt trời, ánh lên lóng lánh.

 

“Đây là áo choàng mới của Tuyệt Sắc phường, Vương gia đã đặt mua từ lâu.” Mộ Dung Thất Thất giải thích rõ ràng, khiến cho tất cả mọi người đều hiểu rõ giá trị của áo choàng này.

 

Tuyệt sắc phường cùng Thông bảo trai chính là nơi mà các nữ nhân thích nhất ở thế giới này. Tuy rằng Thông bảo trai đã có chi nhánh ở Bắc Chu, nhưng Tuyệt Sắc phường vẫn chưa có. Nói vậy, quần áo này chắc đã được Phượng Thương chuẩn bị sẵn từ lúc ở Tây Kỳ.

 

“Loại lá cây này là loại gì vậy? Ta chưa từng nhìn thấy!” Mục Vũ Điệp chỉ vào cỏ bốn lá trên áo choàng của Mộ Dung Thất Thất.

 

“À, đây là cỏ bốn lá, còn được gọi là cỏ may mắn. Trong mười vạn cây cỏ ba lá, chỉ có một cây cỏ bốn lá. Theo truyền thuyết, người nào có thể tìm thấy cỏ bốn lá, sẽ có được hạnh phúc.”

 

Thanh âm của Mộ Dung Thất Thất như nước suối róc rách chảy, dễ nghe, động lòng người. Nhờ sự giải thích của nàng, mọi người lại có kiến thức thêm về cỏ bốn lá, càng cảm thấy cỏ bốn là là một loại cây đặc biệt.

 

“Cái này, công chúa nghe từ đâu a?” Mục Vũ Điệp vốn tự xưng là tài nữ, là nữ tử tài hoa nhất trong đám người ở nơi đây, cho nên sẽ không dễ dàng bị mấy lời của Mộ Dung Thất Thất lừa gạt.

 

“Chưởng quầy của Tuyệt Sắc phường đã nói vậy với Vương gia, sau đó vương gia đã nói với ta.”

 

Nhắc tới Phượng Thương, khuôn mặt vui vẻ của Mộ Dung Thất Thất đỏ bừng, trong mắt ngập tràn hương vị hạnh phúc, khiến Mục Vũ Điệp nhìn thấy mà như bị kim đâm vào tim. Nhưng dường như Mộ Dung Thất Thất đang cố ý, ánh mắt nàng ta thi thoảng lại liếc qua Mục Vũ Điệp, điều này khiến Mục Vũ Điệp không thoải mái trong lòng, nhưng cũng chẳng làm gì được đối phương.

 

“Vương gia thật đối tốt với công chúa!” Mục Vũ Điệp ngượng ngùng cười. Thầm hít sâu một hơi, cũng đồng thời an ủi mình, bất quá chỉ là một tiện nhân, không nên chấp nhặt cùng nàng! Không thể để nàng khiêu khích thành công!

 

“Ừ.” Mộ Dung Thất Thất tiếp tục gật đầu, tỏ vẻ nữ nhân ngượng ngùng, khiến cho Mục Vũ Điệp đang cố tiết chế cũng tức giận đến nghiến răng ken két.

 

Vẻ mặt đau khổ của Mục Vũ Điệp lọt vào mắt Mộ Dung Thất Thất, khiến tâm tình nàng vô cùng tốt.

 

Bất quá chỉ là một lão bà, còn muốn làm gì cơ chứ? Mặc kệ trước kia ngươi có quan hệ gì với Phượng Thương, mặc kệ xuất thân của ngươi, mặc kệ ngươi tài hoa ra sao, hiện tại có ta ở đây, ta liền đập chết hết lũ ruồi bọ các ngươi! Càng không cần phải nói đến lão bà như ngươi.

 

Mộ Dung Thất Thất ác độc quy cho Mục Vũ Điệp mới hai mươi tuổi là một “lão bà”, nếu Mục Vũ Điệp biết ý nghĩ trong lòng Mộ Dung Thất Thất, biết rằng mình xinh đẹp như hoa thế này, lại bị xem là lão bà, nhất định sẽ tức giận đến thổ huyết….

 

“Nghe chưởng quầy của Tuyệt Sắc phường nói, Quang Hoa công tử dự định cuối năm nay sẽ mở một chi nhánh ở Bắc Chu, đến lúc đó sẽ có rất nhiều áo choàng xinh đẹp như vầy.” Đến lúc này mà Mộ Dung Thất Thất cũng không quên tuyên truyền cho Tuyệt Sắc phường nhà mình.

 

Quả nhiên, nghe nàng nói rằng Tuyệt Sắc phường sẽ mở chi nhánh ở Bắc Chu, tâm của đám nữ nhân kia đều nhảy nhót vui vẻ. “Khi nào mở, ngươi biết không?” Hoàn Nhan Bảo Châu kích động nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất.

 

♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪ “Công chúa, ngươi làm ta đau!” Mộ Dung Thất Thất nhăn mày, Hoàn Nhan Bảo Châu bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ rằng Mộ Dung Thất Thất thực quá ẻo lả yếu đuối, càng thêm khinh thường.

 

Đến lúc Hoàn Nhan Bảo Châu buông ra, Mộ Dung Thất Thất cười nhàn nhạt: “Cụ thể, ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói rằng khoảng cuối năm nay, cũng có thể sang đầu năm sau.”

 

Thời điểm càng mơ hồ, càng khiến mọi người nghĩ muốn. Hôm nay nói những điều này cho đám tiểu thư quý tộc này, để các nàng truyền ra ngoài, bảo rằng không bao lâu sau Tuyệt Sắc phường sẽ được mở ở Bắc Chu, đợi đến lúc khai trương, ắt hẳn nàng có thể kiếm vàng đầy túi.

 

Trong lúc nhất thời, chúng nữ đều đắm chìm trong ảo tưởng về những bộ y phục xinh đẹp của Tuyệt Sắc phường

 

Trước kia, khi Thông bảo trai khai trương ở Bắc Chu quốc, thực phi thường náo nhiệt, bởi có quá nhiều người, chướng quầy Phương Quỳ không thể không dùng phương thức đấu giá để bán trang sức, kết quả, toàn bộ trang sức đều bán hết, hơn nữa giá cả còn vượt xa mức dự kiến.

 

Trang sức này, không cần nói đến việc nó vốn được làm từ vật liệu quý giá, chỉ riêng thiết kế tinh xảo đã đủ khiến cho người ta yêu thích không buông tay, ngắm hoài không thấy chán.

 

Chỉ tiếc những trang sức được bán đấu giá ngày hôm đó, một bộ bị Phượng Thương mua đi, chính là “Hoa thu” mà Mộ Dung Thất Thất đã đeo lúc trước. Còn bộ “Nguyệt sơ” lại bị Hoàn Nhan Liệt chiếm lấy, đem tặng cho Quý phi Nguyệt Lan Chi.

 

“Hoa thu”. Vừa nghĩ tới “Hoa thu”, Hoàn Nhan Bảo Châu lại thấy buồn bực.

 

Bộ trang sức kia vốn bị nàng nhìn trúng trước, nhưng chưa kịp hô giá, đã trực tiếp bị thủ hạ của Phượng Thương mua đi, sau đó thế nhưng lại đưa cho Mộ Dung Thất Thất, khiến nàng ta nổi bần bật trong cung yến ở Tây Kỳ quốc, trang sức tốt như vậy cứ thế mà bị lãng phí!

 

Nghĩ vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu trực tiếp hỏi Mộ Dung Thất Thất :”Sao hôm nay ngươi không đeo “Hoa thu” vậy?”

 

Nàng hỏi như vậy, mới khiến đám người kia biết được bộ trang sức kia đã thuộc về Mộ Dung Thất Thất, nhất thời ánh mắt của các nàng đều “hâm mộ, ghe tị, hận” đến đỏ mắt. Trang sức của Thông bảo trai vốn nổi tiếng trên thiên hạ, vô cùng quí giá, Mộ Dung Thất Thất nàng có tài đức gì mà có thể đeo “Hoa thu” do chính tay Quang Hoa công tử thiết kế?!

 

“Vương gia bảo, “Hoa thu” quá nặng, đeo trong thời gian dài, không tốt.” Mọi chuyện liên quan đến mình đều được Mộ Dung Thất Thất đổ hết lên trên đầu Phượng Thương, dù sao cũng chẳng ai dám đối chứng với hắn, vô luận nàng nói như thế nào, cũng chẳng cần lo.

 

Hôm nay Mộ Dung Thất Thất ăn mặc phi thường thanh bạch, tất cả trang sức đều được làm từ đá phù dung, khéo léo nhưng không mất đi nét thanh lịch. Nhưng mà phù dung thạch này, không ai biết, cho nên cũng không cho rằng nó là vật hiếm lạ, cũng không thể khiến bọn họ nổi lòng ham muốn.

 

Nếu các nàng biết trước được, sau đó không lâu, Thông bảo trai sẽ không tiếp tục bán bốn bộ trang sức “Quốc sắc thiên hương” được làm từ phù dung thạch- thứ mà các nàng từng chẳng để vào mắt, chắc chắn hiện tại bọn họ sẽ lột sạch toàn bộ trên người Mộ Dung Thất Thất xuống chiếm cho riêng mình.

 

Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất dung mạo bình thường, năng lực bình thường, lại chỉ là công chúa hòa thân do Tây Kỳ quốc đưa đến, nhưng nàng cứ mở miệng là liền “vương gia….” này nọ, khiến cho ánh mắt của những nử tử ở nơi đây- vốn có hảo cảm với Phượng Thương, vốn luôn mơ về vị trí Nam Lân vương phi, nhìn nàng càng lúc càng oán hận.

 

Toàn bộ những ánh mắt oán giận kia đều chĩa về phía Mộ Dung Thất Thất, nàng nhìn thấy, cũng ghi nhớ những khuôn mặt nà . Nhưng mà, sao còn chưa ai động thủ a? Đã chạy đến một nơi xa đến thế này, ắt hẳn có người cũng không kiềm chế được nữa đi!

 

Lại đi thêm hai bước, trước mặt mọi người xuất hiện một cây cầu đó, Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp liếc nhau một cái, trao đổi ý nghĩ với nhau, sau đó Hoàn Nhan Bảo Châu đi đến chỗ cây cầu trước.

 

“Cá chép gấm, trời này lại có cá chép gấm! Trữ Nhi, đi lấy thức ăn cho cá đến! Vịnh Nhi, lấy vợt đến! Bổn cung muốn đích thân bắt vài con cá, mở một tiệc nướng cá, tẩy trần cho Chiêu Dương công chúa!”

 

Hoàn Nhan Bảo Châu lo việc phân phó, Mục Vũ Điệp đứng một bên hỗ trợ. Hai nữ nhân, lúc trước khi có Phượng Thương, xem nhau là địch nhân mà đối đãi, hiện tại muốn đối phó với Mộ Dung Thất Thất, lại liên thủ thành chiến hữu.

 

Dư Thi Thi vờ như không biết gì hết, sai người qua bên tiểu đình bày hỏa lò cùng thảm lông, lại sai người chuẩn bị trà cùng điểm tâm. Những người khác vờ như không hiểu mọi chuyện, đều vây quanh bên người Hoàn Nhan Bảo Châu, hỗ trợ nàng. Giả vờ, Mộ Dung Thất Thất cũng vờ ngây ngốc chờ xem một vở kịch.

 

“Thất Thất, bổn cung có thể gọi ngươi như vậy không? Ngươi tới xem, hiện tại cư nhiên còn có cá chép gấm, thật sự rất kỳ quái! Chắc chắn là do chúng biết ngươi tới, cho nên mới đến hoan nghênh ngươi!” Hoàn Nhan Bảo Châu chỉ vào mặt hồ, gọi Mộ Dung Thất Thất qua đó.

 

Một tiếng “Thất Thất” kia khiến cho Mộ Dung Thất Thất có chút “thụ sủng nhược kinh”. Vừa nghe nói trong trời đông giá rét này lại có cá, Mộ Dung Thất Thất lập tức “hưng trí bừng bừng” bước qua chỗ cầu, “Ở nơi nào? Ở đâu vậy a?”

 

“Ở chỗ này nè! Công chúa mau đến xem!”

 

Biết Hoàn Nhan Bảo Châu muốn chỉnh Mộ Dung Thất Thất, những người khác mau chóng tránh xa, tạo thành một con đường, để Mộ Dung Thất Thất bước lên trên cầu.

 

“Chỗ nào a?” Mộ Dung Thất Thất vừa tò mò nhìn xung quanh, vừa thầm cười lạnh trong lòng. Trong hồ này làm sao có thể có cá? Đến một mảnh vây cá còn chẳng có nữa là! Các nàng dụ nàng đến, không phải muốn vứt nàng xuống hồ đấy chứ?

 

“Công chúa, thức ăn cho cá đến đây!” Đúng lúc này, nha hoàn bên người Hoàn Nhan Bảo Châu- Trữ Nhi mang một hộp thức ăn cho cá thật lớn đến đây, mà cái gọi là thức ăn cho cá, thế nhưng là một đám giun lúc nhúc. Bất quá, những nữ nhân này tựa như đã quen, một chút sợ hãi cũng chẳng có, ngược lại đều cười cười nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất, giống như đang đợi kết cục của nàng.

 

“Giun, sâu….” Mộ Dung Thất Thất che miệng, nhìn đám giun kia, suýt chút nữa thì buồn nôn, trên mặt là vẻ sợ hãi không che giấu được, khiến đám nữ nhân nhìn thấy mà đắc ý. Ngày thường các nàng đều dùng giun câu cá, nên nhìn hoài cũng chẳng lạ, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất đã lớn vậy còn sợ giun, thực sự buồn cười!

 

Cũng không biết là Vũ nhi cố ý hay là như thế nào. Nàng ta đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, đạp một cước vào khoảng không, hộp thức ăn cho cá trực tiếp ném về phía Mộ Dung Thất Thất.

 

“A! Đừng mà—-” Mộ Dung Thất Thất hoảng sợ, giống như nhìn thấy đám giun động đến bên người, bị dọa đến không điều khiển được đôi chân, cứ lui về phía sau. Mới lùi được vài bước, đã có người đặt chân ở sau lưng nàng, muốn gạt nàng ngã. Nếu trực tiếp té xuống cái đầu đá này, không trẹo tay, cũng bị chấn động não. Nếu chệch hướng một chút, vậy liền trực tiếp lọt xuống nước đi!

 

Hừ! Thật sự là kế sách tốt a! Mộ Dung Thất Thất không chút khách khí, dẫm mạnh một cước lên chân đối phương, một tiếng “răng rắc” vang lên, chợt nghe tiếng hét chói tai của Mục Vũ Điệp. Mà Mộ Dung Thất Thất lại hướng về phía ngược lại, tránh xa vị trí nguy hiểm, hướng về phía Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp.

 

Khi đám giun bay đến trước mặt, vừa đúng lúc Mục Vũ Điệp đang há miệng, cứ thế nuốt vào năm sáu con giun “ọe”, Mục Vũ Điệp quên đi đau đớn trên chân, lập tức hướng về phía thành cầu nôn mửa, mà khi nàng xoay người, lại vừa vặn động phải Hoàn Nhan Bảo Châu.

 

Không đợi mọi người bắt kịp mọi chuyện, Hoàn Nhan Bảo Châu đã “bùm” một tiếng, bị Mục Vũ Điệp đẩy rớt xuống hồ.

 

“A! Công chúa, công chúa! Ngươi đâu! Mau cứu người a! Công chúa rơi vào trong hồ!” Trữ Nhi là người đầu tiên phản ứng, vội vàng kêu lên.

 

Còn Mục Vũ Điệp thấy mình làm công chúa rớt xuống hồ, sợ tới mức quên nôn mửa, cũng quên mất mình đã nuốt mấy con sâu kia xuống, càng quên việc chân mình còn đau, lập tức vươn tay, nghĩ muốn kéo Hoàn Nhan Bảo Châu lên: “Công chúa, bắt lấy tay ta! Bắt lấy tay ta!”

 

Mục Vũ Điệp hô to như vậy, khiến mọi người quýnh quíu. Trời này mà rơi vào trong nước, đừng nói đến chuyện Hoàn Nhan Bảo Châu không biết bơi, cho dù nàng ta bơi tốt, cũng sẽ bị đông thành một khối.

 

“Cứu mạng a! Ta không biết bơi! Cứu mạng a!” Hoàn Nhan Bảo Châu vùng vẫy trong hồ nước băng lãnh, lạnh đến thấu xương, khiến cả người nàng đều đau nhức.

 

Nhìn thấy Mục Vũ Điệp vươn tay, Hoàn Nhan Bảo Châu cố gắng bắt lấy, nghĩ muốn nắm tay nàng, nhưng mỗi khi chạm đượcc, nàng ta lại không chịu giữ, khiến nàng cứ ngã xuống nước, liên tục húp vài ngụm nước lạnh vào trong bụng.

 

Chết tiệt! Nhất định là nàng ta là cố ý!

 

Vừa nghĩ tới mình là bị Mục Vũ Điệp đẩy xuống nước, Hoàn Nhan Bảo Châu liền hận nghiến răng nghiến lợi cái kẻ liên tục hô “công chúa bắt lấy ta thần”. Diễn cho ai xem vậy? Rõ ràng là ngươi đẩy ta xuống nước, hiện tại lại ra vẻ như vậy, thật không nghĩ tới ngươi lại là kẻ ra tay ác độc nhất!

 

Chờ Mục Vũ Điệp vươn tay đến đó, Hoàn Nhan Bảo Châu hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực, cố gắng hướng lên trên, bắt được tay Mục Vũ Điệp.

 

“Ta bắt được công chúa! Mau tới hỗ trợ!” Mục Vũ Điệp thật cao hứng, vươn hai tay nắm lấy Hoàn Nhan Bảo Châu, nhưng không ngờ khi mọi người chạy lên lại động trúng cái chân bị thương của nàng. Lúc này, một trận đau nhức phát ra từ chân Mục Vũ Điệp, khiến nàng đau đến mặt đổi màu, nhịn không được phải buông tay.

 

Thấy Mục Vũ Điệp còn muốn “đùa giỡn” mình, Hoàn Nhan Bảo Châu cũng không thuận theo, gắt gao nắm chặt tay Mục Vũ Điệp, sau đó kéo nàng xuống hồ chung luôn.

 

“Đáng đời ngươi, dám ám toán ta!” Hoàn Nhan Bảo Châu rớt xuống nước trước Mục Vũ Điệp, hiện tại đã gần như thích ứng được với dòng nước rét buốt, chỉ có Mục Vũ Điệp mới rớt xuống bị nước làm cho tê rần, thừa dịp nàng ta còn chưa kịp thích ứng, Hoàn Nhan Bảo Châu vươn tay nắm lấy cổ Mục Vũ Điệp, dìm nàng xuống nước: “Dám hại ta, tiện nhân! Dám hại bổn cung!”

 

Mục Vũ Điệp còn chưa hiểu vì sao lại vậy, đã bị Hoàn Nhan Bảo Châu ấn xuống nước, uống vài ngụm. Đợi đến lúc nàng hiểu được, đối phương đang “lấy oán trả ơn”, cơn tức của Mục Vũ Điệp cũng tới, nàng cầm lấy tóc của Hoàn Nhan Bảo Châu, cùng vật lộn dưới nước với nàng ta.

 

Lúc này, hiện trường phía trên càng thêm hỗn loạn. Riêng người bị gạt chân trên cầu- Mộ Dung Thất Thất, khi sắp ngã xuống mặt đất, liền được người đỡ lấy. Là nam nhân? Chỉ vừa kịp ngửi thấy Long tiên hương trên người đối phương, Mộ Dung Thất Thất đã rơi vào trong lồng ngực người nọ.

back top