Quyền Thần

Chương 10: Bao che

Hàn Mạc vốn có chút nhấp nhổm, hắn cực kỳ không cam lòng phơi mông ra chịu đòn nên nghe được âm thanh thanh thúy lanh lảnh này thì cảm động đến suýt rơi nước mắt, nghêu ngao trong lòng: "Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, con cái được hưởng tình thương của mẹ thật đúng là ngồi trên đống vàng... !"
Hàn phu nhân dẫn theo một đám nha hoàn xông vào chính sảnh. Hàn Nguyên vốn vừa nhận được tin nên cũng đi theo bên cạnh nàng, hắn vừa vào trong sảnh liền kêu lên:
- "Việc này không liên can tới tiểu Ngũ, Tiêu Cảnh là do cháu đánh a."
Vừa hô hắn vừa xộc vào thì thấy Hàn Mạc đang quỳ trước Hàn Huyền Xương, vội vàng tiến tới quỳ xuống theo, kích động nói:
- "Tam thúc, việc này do mình cháu làm, không can hệ gì tới tiểu Ngũ, người cứ xử phạt mình cháu là đủ."
Hàn Huyền Xương nhíu lông mày, hắn nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa, Hàn Mạc vừa mới thừa nhận là do hắn đánh, làm sao đến giờ lại mọc ra thêm cả Hàn Nguyên cũng dính vào, mà lại còn khăng khăng rằng chính hắn đánh.
Hàn phu nhân đi vào, liếc Tiêu Mạc Toản một cái, cao giọng nói:
- "Quận thủ đại nhân, sớm tinh mơ đã tới tận nhà hỏi tội, xin hỏi Mạc nhi nhà ta phạm vào điều gì trong vương pháp mà ngài muốn dùng Sát uy bổng đánh nó đây? Cho dù nó ở bên ngoài lêu lổng gây sự thì cũng sẽ do chính gia pháp Hàn gia xử phạt, nhà ta còn không dùng nổi gậy của nha môn nha. Hơn nữa chuyện xảy ra ta cũng đã nghe nói qua, là do Tiêu thiếu gia nhà ngài chủ động đề ra yêu cầu, Mạc nhi nhà ta chỉ là thuận gió dong buồm ra tay trượng nghĩa. Ngài đã không cảm ơn thì thôi, sao còn hùng hùng hổ hổ tới đây hỏi tội, làm vậy có còn chút công bằng nào không đây?"
Nàng một tay chống nạng, làm ra bộ dạng cực kỳ khinh bỉ.
Tiêu Mạc Toản bị nói đến ngây người, tính tình hai mẹ con nhà này quả thật là từ một khuôn rập ra, câu bỡn cợt vô thưởng vô phạt nọ của Tiêu Cảnh vậy mà lại bị mẹ con họ một mực dùng làm bia đỡ đạn.
Hắn hơi cắn răng, quay đầu nhìn Hàn Huyền Xương cười lạnh hỏi:
- "Hàn đại nhân, Hàn gia các ngươi chính là đệ nhất thế gia của Đông Hải quận, chẳng lẽ trong nhà lại do Hàn phu nhân làm chủ ư? Gia pháp Hàn gia phải chăng là do Hàn phu nhân xử lý?"
- "Tự nhiên là do lão gia nhà ta xử lý."
Hàn phu nhân sải bước đi tới bên cạnh Hàn Huyền Xương, mày liễu dựng đứng lên cười lạnh nói:
- "Chẳng qua nếu muốn Hàn gia chúng ta thi hành gia pháp ít ra cũng phải có tội danh trước đã, chẳng lẽ đám con cháu không làm sai chuyện gì cũng phải chịu gia pháp sao? Hàn gia phân rõ phải trái, chuyện gì cũng đều giảng một chữ lý, đối với người ngoài đã như thế, đối với con cháu trong tộc cũng như vậy."
- "Ngươi... !"
Tiêu Mạc Toản khí tức tràn lên tới ngực, thở phì phò nói:
- "Hàn Mạc đánh Cảnh nhi nhà ta giữa chốn đông người, chẳng lẽ còn không phải là phạm vào gia pháp sao?"
Hàn phu nhân lại cười hì hì, giống như thiếu nữ tinh nghịch bĩu môi nói:
- "Quận thủ đại nhân, nếu như là ỷ vào thế lực gia tộc, hoành hành làm bậy, khinh nam hiếp nữ, cho vay nặng lãi tàn hại dân chúng nhà tan cửa nát, làm nhục con gái nhà lành khiến các nàng ôm nhục tự sát, ăn chùa, uống không, cướp trắng, không coi dân chúng ra gì, như vậy tự nhiên là không bằng cầm thú, lại càng phạm vào gia pháp, dù đánh chết cũng đáng đời. Nhưng nếu là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, trừng gian trừ ác, gặp phải những loại cầm thú vô liêm sỉ kia liền gặp một lần đánh một lần, vậy lại là nhân sĩ hiệp nghĩa, thưởng còn thưởng không đủ, tại sao lại đem gia pháp ra xử đây?"
Hàn Mạc cùng Hàn Nguyên nhìn nhau, trong mắt xẹt qua ý cười. Trong lòng Hàn Mạc càng ngấm ngầm khen ngôn từ sắc bén của mẫu thân không dứt: "Mẹ à, mẹ nếu là nam nhân, Tô Tần Trương Nghi cũng không hơn nổi a!"
Lời người dịch : Tô Tần Trương Nghi là hai chính khách nổi tiếng về khả năng hùng biện thời Chiến Quốc.
Tiêu Mạc Toản sao có thể không biết Hàn phu nhân đang chỉ chó mắng mèo đây, người đàn bà này rõ ràng là đem chính mình cùng Tiêu Cảnh ra hung hăng mắng chửi một chập, hắn suýt chút nữa tức tới hộc máu, giận quá hóa cười:
- "Hay hay hay... !"
- "Đại nhân anh minh!"
Hàn phu nhân đáp lễ, lại trưng ra vẻ mặt mèo khóc chuột:
- "Nguyên lai đại nhân cũng thấy thiếp thân nói hợp tình hợp lý, xem ra đại nhân cũng hiểu rõ Mạc nhi nhà ta làm vậy chẳng qua cũng chỉ để trừ gian vệ đạo mà thôi."
- "Không trách được Hàn Mạc miệng lưỡi bén nhọn, nguyên lai Hàn phu nhân cũng nhanh mồm nhanh miệng, thật là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh."
Bộ mặt đen của Tiêu Mạc Toản đanh lại, lần nữa hướng Hàn Huyền Xương hỏi:
- "Hàn đại nhân, lần gia pháp này, ngài đánh hay là không đây?"
Hàn Huyền Xương tuy tính tình cẩn trọng, nhưng là sự việc tới nước này hắn cũng rõ ràng rằng thù oán với Tiêu Mạc Toản đã chân chính kết xuống, cho dù thật sự trừng phạt Hàn Mạc thì mối thù này cũng không thể gỡ, liền hờ hững nói:
- "Quận thủ đại nhân, thê tử của hạ quan nói rất có đạo lý, sai hay không là còn phải xem đánh là đánh kẻ nào!"
Hàn phu nhân nghe vậy, mắt đẹp lưu chuyển, ôn nhu nhìn Hàn Huyền Xương, trong lòng nở hoa. Nếu ở gia tộc lớn khác mà người nội trợ xuất hiện trong trường hợp này chắc chắn sẽ bị coi là phạm kị húy, đàn ông trong nhà không trách mắng đã là may, nhưng Hàn Huyền Xương chẳng những không trách mắng mà ngược lại còn thiên vị thê tử của mình nữa. Điều này hiển nhiên khiến cho Hàn phu nhân cực kỳ vui lòng.
- "Được, được!"
Tiêu Mạc Toản nói:
- "Hàn đại nhân, việc này ngài không quản được, Nhị tông chủ nhà ngài có thể quản chứ?"
- "Gia phụ đã nhiều năm không hỏi gia sự, lão nhân gia ngài chỉ ưa thích chăm sóc cây cảnh, thảnh thơi câu cá, chỉ sợ khó có thể ra gặp Quận thủ đại nhân."
Hàn Huyền Xương thanh âm lạnh thêm xuống:
- "Ngay cả Đại tông chủ, Quận thủ đại nhân cũng không cần đi tìm nữa, lão nhân gia người hàng ngày trăm công ngàn việc, hẳn không có thời gian tiếp kiến đại nhân đâu."
Tiêu Mạc Toản lạnh lùng nói:
- "Tốt, Hàn gia không quản, còn có thánh thượng, còn có thái sư, việc lần này bản quan nhất định phải tìm về một cái công đạo, đến lúc đó còn xin Hàn đại nhân cũng đừng hối hận."
Hắn phất tay áo đứng dậy, mang theo mấy tên nha sai nghiến răng rời đi.
Thấy Tiêu Mạc Toản đã đi xa, Hàn Huyền Xương mới nghiêm mặt nói với hai người Hàn Mạc:
- "Hai đứa các ngươi thật là to gan, vô pháp vô thiên, sinh sự lôi thôi, từ nay đến lúc đi tuần biển cấm không cho hai đứa ngươi bước ra khỏi cửa nửa bước, nhớ chưa?"
- "Vâng!". Hai người ngoan ngoãn nói.
- "Còn không mau cút ra cho ta!"
Hàn Mạc lập tức kéo Hàn Nguyên, nhanh nhẩu chạy khỏi chính sảnh.
...
...
Ra khỏi cửa một đoạn, Hàn Nguyên thấy chung quanh vắng vẻ mới thấp giọng nói:
- "Tiểu Ngũ, tam thúc không cho chúng ta xuất môn, huynh... huynh làm sao đi gặp được Hương Ngọc Nhi đây!"
Hàn Mạc khẽ cười khà khà, nói:
- "Tứ ca, Nhị bá ở trong doanh trại, Đại gia gia mỗi ngày công việc ngập đầu, ai mà quản được huynh, cha đệ lại càng lắm công nhiều việc, lấy đâu ra thời giờ canh chừng chúng ta, chúng ta nếu muốn ra ngoài chả lẽ còn không được sao."
- "Nhưng... nhưng nếu bị Tam thúc biết chúng ta vi phạm lời của người, vậy hẳn là không tốt?", Hàn Nguyên vẫn có chút băn khoăn nói thêm.
Hàn Mạc không khỏi than thở:
- "Tứ ca à tứ ca, để đệ nói cho huynh thế nào mới là tốt nhé, nam nhân chúng ta làm việc nào phải lo lo lắng lắng nhìn trước ngó sau nhiều như vậy. Vừa rồi cha đệ cũng không nói rõ chúng ta nếu trái lệnh sẽ xử theo gia pháp mà chỉ hỏi chúng ta đã nhớ chưa, vậy chúng ta cứ nhớ kỹ là được rồi, cần gì phải thật sự chăm chăm ru rú ở trong nhà."
Hàn Nguyên lúc này mới cười rộ lên, vỗ bả vai Hàn Mạc nói:
- "Tiểu Ngũ, vẫn là đệ cơ trí, lời của Tam thúc cũng chỉ có đệ mới hiểu sâu sắc mà thôi!"
...
...
Trong chính sảnh, thấy hai người Hàn Mạc đã ra ngoài, Hàn Huyền Xương mới đuổi đi đám nha hoàn, ngồi trên ghế cười khổ nói:
- "Phu nhân, nàng xem, chúng ta hẳn đã chân chính cùng Tiêu Mạc Toản trở mặt ."
Hàn phu nhân ngồi bên cạnh ôn nhu nói:
- "Lão gia, kỳ thực sớm đã trở mặt. Việc lần này của Mạc nhi chỉ là đem cái kim trong bọc moi ra mà thôi."
- "Lần này Tiêu Mạc Toản trở về nhất định sẽ gửi thư lên Yên kinh, hướng Tiêu thái sư ra sức vạch tội chúng ta đây."
Hàn Huyền Xương nói xong cầm chén trà nhè nhẹ nhấp một ngụm, sau khi đặt chén xuống lại than thở thêm:
- "Nói không chừng có khi còn nên thông báo qua với đại ca một chút."
Hàn phu nhân cười hì hì nói:
- "Lão gia, thiếp lại cho là còn chưa có tới mức này. Tiêu gia có thành kiến đối với Hàn gia chúng ta là chuyện ai cũng rõ ràng, hơn nữa Tiêu gia quyền cao chức trọng, tám đại thế gia khác trong chín đại thế gia có cái thế gia nào vừa lòng đâu cơ chứ? Hiện nay hai nhà Diệp Ngô đã lộ rõ lòng phản loạn, nơi nơi cùng Tiêu gia đối nghịch, Tiêu gia nếu muốn đấu với bọn họ sẽ cần lôi kéo sáu tộc khác, tuyệt sẽ không vì một cái Tiêu Mạc Toản nho nhỏ mà làm khó Hàn gia ta. Tiêu thái sư đem Tiêu Mạc Toản cài cắm ở đây cũng không phải để hắn gây chuyện mà chỉ đơn giản là thông qua hắn giám thị Hàn gia chúng ta thôi."
Nàng ngẫm nghĩ thêm một chút, ôn nhu cười nói:
- "Kỳ thực Tiêu Mạc Toản nếu thông minh một chút thì lần này thật không nên tới đây, càng không nên vênh vênh váo váo công khai đối đầu với Hàn gia ta. Đây hoàn toàn không phải là chuyện mà Tiêu thái sư muốn thấy. Tiêu Mạc Toản nếu thật sự cáo trạng, chỉ sợ ngược lại sẽ còn bị Tiêu thái sư hung hăng quở mắng một trận, Tiêu thái sư vốn thật không dễ dàng gì để cài cắm một trạm tai mắt tại Đông Hải quận này, nếu thật trở mặt cùng Hàn gia thì Tiêu Mặc Toản chỉ sợ cũng không ngồi đây được thêm bao lâu đi!"
Hàn Huyền Xương hơi hơi trầm tư, trên mặt cuối cùng nở nụ cười, nhịn không được kéo Hàn phu nhân ôm vào trong ngực, hôn một cái lên gò má mịn màng trắng như tuyết của nàng, cười nói:
- "Vẫn là phu nhân suy nghĩ sâu xa, có hiền thê như thế này, kẻ làm chồng còn muốn gì hơn nữa!"
- "Nếu bị người khác nhìn thấy, thế nào cũng bị nói già đầu còn không đứng đắn!", Hàn phu nhân vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, cười hì hì nói:
- "Thiếp mà là hiền thê sao? Thiếp còn tưởng rằng chàng sẽ nói ta là một bà chằn đanh đá nữa đó!"
Hàn Huyền Xương thương yêu nhìn Hàn phu nhân, ôn nhu nói:
- "Nàng là phượng hoàng trên trời giáng xuống trần, bị ta cướp về."
...
...
Hàn Nguyên muốn đi gặp Hương Ngọc Nhi nên Hàn Mạc len lén đưa hắn từ cửa sau tống ra rồi mới về đến hoa viên, vốn đang cảm thấy nhàm chán chợt nghĩ đến Hàn Thấm chắc giờ đang học thêu thùa, cũng không rõ học tới đâu rồi. Hắn lập tức liền hăng hái đi tới chỗ tây viện nơi Bích di nương ở, chẳng qua là muốn trêu chọc Hàn Thấm mấy câu khiến nàng nổi cáu. Hàn Thấm lúc cáu lên thần tình cực kỳ đáng yêu, đó cũng là lúc Hàn Mạc thích ngắm nàng nhất.
Chính phòng trong tây viện là chỗ ở của Bích di nương, Hàn Thấm thường ngày vẫn ở chỗ này học thêu thùa cùng mẹ nàng, lúc này mặt trời đã lên tới ba cây sào, hẳn đã qua thời gian ăn sáng, chắc rằng việc học đã bắt đầu.
Trong viện phong cảnh ưu mỹ, căn thủy tạ ngát hương, từng làn gió thơm hiu hiu thổi, lúc này đương là mùa quất đơm hoa, hương hoa theo gió nhẹ nhàng vờn quanh sống mũi Hàn Mạc, dịu dàng thấm sâu vào lòng người.
Toàn viện tử an tĩnh mà tường hòa, thậm chí có thể thoáng mơ hồ nghe được cả tiếng sóng rào rạt vỗ bờ nơi Đông Hải truyền tới.
Bên ngoài chính phòng có hai nữ tỳ đang quét dọn, bọn họ thấy Hàn Mạc tới thì chuẩn bị hành lễ nhưng lại lại bị hắn khoát tay ngăn trở, ý bảo các nàng cứ tiếp tục làm việc, không nên lên tiếng. Hàn Mạc vốn đã từ bên song (cửa sổ) nhìn thấy Hàn Thấm đang tập trung thêu thùa cho nên muốn len lén đi vào ngó một cái xem tác phẩm của nàng ra làm sao.
Cửa không khóa, Hàn Mạc chỉ nhè nhẹ đẩy một cái là đã mở ra, rón rén đi vào, đột nhiên hắn sững lại, chỉ thấy mặt trước có một thân hình yểu điệu đẫy đà đang lom khom cúi người, lưng hướng ra cửa tựa như đang tìm kiếm vật gì, cái mông tròn trịa mê hồn bị lớp váy bao phủ phô ra trước mắt hắn. Cái mông căng mọng kia tựa hồ muốn xé toang váy để vươn mình đón nắng ban mai, hai nửa hình tròn hoàn mỹ nhè nhẹ chen chúc nhau dập dìu theo từng động tác tìm tòi. Cảnh tượng thật khiến người ta sặc máu mũi.

back top