Cách khu vực bên ngoài Hắc Sâm Lâm không đến mười dặm có một khu rừng bạch dương, diện tích không lớn lắm. Một trận gió thổi tới, hàng bạch dương đung đưa nhẹ nhàng, uyển chuyển như đang khiêu vũ.
Ngoài bìa rừng bạch dương có một chiếc xe ngựa rất đỗi bình thường, không chút hoa lệ đang nghỉ chân. Nếu như ở trên đường lớn tuyệt đối sẽ khó gây sự chú ý, nhưng hiện tại lại dừng ở một nơi hoang vu, không có dấu vết con người như rừng bạch dương này cho nên nó lại mang theo chút gì đó quỷ dị.
Ngồi nơi càng xe chiếc xe ngựa là một đại hán thân hình tráng kiện, áo ngắn quần đen, vạt áo mở phanh lộ ra một bộ ngực vạm vỡ, rắn chắc. Nhìn qua thì tuổi của hắn cũng chỉ trên dưới ba mươi mà thôi, trên lồng ngực có một mảng lông rậm, biểu hiện sự cường hãn của hắn. Thế nhưng một đại hán mạnh mẽ như vậy mà chỉ là một người đánh xe ngựa. Trên mặt hắn không bộc lộ chút cảm xúc gì.
Một cơn gió nhẹ thổi xào xạc qua rừng bạch dương. Chiếc xe ngựa đã dừng lại ở nơi này được hơn một canh giờ, từ đầu đến cuối đều đứng yên tại chỗ đó. Phu xe cũng bất động, ngay cả người giữ dây cương ngựa ở đầu xe, dường như cũng hóa thành đá. Yên lặng không phát ra chút tiếng động nào.
Xa xa, một đạo hắc ảnh giống như lưu tinh chạy tới, tốc độc cực nhanh như một tia chớp.
Hắc ảnh lưng đeo Nguyệt Loan Đao, chạy vội tới chỗ cách xe ngựa chừng bốn năm bước rồi quỳ một gối xuống. Toàn thân hắn mặc hắc y, trên đầu che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phát những tia sắc bén. Hắn trầm giọng trả lời:
- Nhiệm vụ thất bại!
Phu xe nhíu mày.
Màn xe nhấc lên, một người bước nhanh ra ngoài, sau đó giống như chim én nhảy xuống đất.
Người này mặc cẩm y màu lam nhạt, thân hình không cao lắm, thoạt nhìn có vẻ hơi gầy, thế nhưng khuôn mặt của hắn rất thanh tú, làn da mịn màng, lông mi thon dài. Mới đầu nhìn người đó có vẻ như là một nữ nhân, nhưng trang phục của hắn lại tràn ngập nam tính .
Làm sao mà lại để thất bại vậy?
Thanh âm lam y nhân trong trẻo, có chút vị nũng nịu. Đôi mày liễu nhíu lại, tựa hồ không nghĩ ra được lý do nhiệm vụ thất bại.
Hắc ảnh trấn định nói:
- Hết thảy đều theo như kế hoạch làm việc, thế nhưng tình huống có chút phát sinh. Bọn họ bỗng nhiên nhiều hơn tám người thân thủ không tệ, cho nên thất bại!
Lam y nhân hừ một tiếng nói:
- Cho dù có nhiều hơn tám ngươi, năm mươi đánh hai mươi vẫn không đủ sức lấy tính mạng của hắn sao? Chúng ta không phải có nội ứng đó sao?
- Không thể!
Hắc ảnh bình tĩnh nói:
- Năm mươi người trong kế hoạch, chỉ đủ để đối phó với Tô Vũ Đình. Đằng này lại nhiều thêm tám người, hơn nữa những người này lại không đơn giản, không thể nào đối phó được. Về phần nội ứng, khi hắn động thủ đã bị phát hiện rồi.
Lam y nhân còn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng từ trong xe đột nhiên truyền ra thanh âm:
- Có biết lai lịch của tám người kia hay không?
Âm thanh này vừa nghe qua làm người khác cảm giác bất cận nhân tình, lạnh lẽo thấu xương như trong hầm băng, thậm chí còn màng theo tia ngạo khí. Nhưng mà không thể phủ nhận được rằng, thanh âm này trong veo như nước hồ mùa thu, rõ ràng và bình tĩnh, lại còn rất êm tai.
- Tạm thời không biết!
Hắc ảnh trả lời.
Một lần nữa màn xe được vén lên, một khuôn mặt thanh tú, trong trẻo nhưng lạnh lùng, dò xét trong chốc lát rồi đi ra ngoài. Mỹ nhân này mắt phượng mày ngài, môi đỏ răng trắng, nhan sắc mỹ miều, da trắng nõn nà, láng bóng nhẵn nhụi như da em bé. Quả là một tuyệt sắc dung nhan.
Chỉ có điều, gương mặt này lại quá lạnh lùng, vừa lãnh mạc lại vừa tao nhã, làm cho người đối diện không dám nhìn thẳng. Đối mắt trong suốt như nước kia lại không kém phần lạnh lẽo như băng tỏa ra hào quang bức người.
Nàng mặc cẩm y màu trắng, cách ăn mặc giống như công tử quý tộc. Lam y nhân vội vàng bước tới dìu cánh tay nàng đỡ xuống xe.
Dù cho mặc cẩm y, nhưng vẫn không cách nào che dấu được thân hình thon thả của nàng, bờ vai thon thả, đôi má vẫn còn vương lệ, mũi nhẵn bóng như ngọc. Toàn thân nàng lộ ra cỗ hơi thở cao quý thánh khiết, làm cho người đối diện không dám lại gần.
- Có phải người của Hàn gia hay không?
Bạch y nhân nhẹ giọng hỏi.
Hắc ảnh lập tức đứng thẳng người, nói: Nguồn: http://
- Có năm phần chắc chắn, nhưng không thể xác định rõ ràng.
- Người của chúng ta, có phải không một người nào còn sống. Đúng không?
Bạch y nhân lại hỏi.
- Dạ!
Hắc ảnh trả lời.
- Ngoại trừ ta do chịu trách nhiệm giám thị, bốn mươi chín người, tất cả đều bị tiêu diệt tại Hắc Sâm Lâm.
Lam y nhân ở một bên, ngạc nhiên nói:
- Tiểu thư, vì sao bọn họ không lưu người sống vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã biết là chúng ta phái người đến giết Tô Vũ Đình?
Lam y nhân lại gọi bạch y nhân là "Tiểu thư". Không còn chút nghi ngờ, bạch y nhân này chính là nữ giả nam trang, mà thực sự ra, chỉ với trang phục như vậy, thật sự khó có thể che dấu bộ dạng nữ nhân như ngọc của nàng.
Đời sau lưu truyền một câu nói:" Nữ nhân ôn nhu như nước". Nếu như lời thoại này được ghi nhận, thì nữ nhân này nhất định có thể dễ dàng lấy đi nguồn nước Thánh Thủy trong suốt trên bầu trời, mềm mại vô cùng, mỗi một tấc da thịt tựa hồ đều ngận nước.
- Nếu như tất cả đều bị giết, hiển nhiên đã đoán được.
Tiểu thư bạch y bình tĩnh nói:
- Tô Vũ Đình quả nhiên là người thông minh, một cơ hội tốt như vậy không thể giết chết hắn, sau này khó kiếm được một cơ hội thứ hai như thế này. Nếu thất bại, vậy thì không cần lưu lại người sống, hắn cũng biết được do ai làm. Hơn nữa, hắn cũng biết, cho dù có giữ lại người sống thì những người đó cũng chẳng đủ để tạo thành chứng cứ.
Mặc dù chuyện tình thất bại, nhưng mà trên khuôn mặt thanh tú thuần khiết như bạch ngọc của nàng cũng không có chút gì vẻ thất vọng. Thanh âm nàng vẫn bình tĩnh như nước hồ, không có nửa điểm hồi hợp, quả nhiên được hàm dưỡng tốt.
Lông mày lam y nhân chau lại:
- Tiểu thư, nếu hắn không có chứng cứ. Vậy hắn cũng không thể đổ tội này lên đầu chúng ta được.
- Tô Vũ Đình tâm cơ thâm trầm, là dạng người có thù tất báo.
Tiểu thư bạch y chậm rãi nói:
- Hắn không lưu lại bất kì người sống vô dụng nào, chỉ vì muốn tìm được người còn sống hữu dụng mà thôi!
- Người sống hữu dụng?
Lam y nhân cảm thấy có chút khó hiểu.
Tiểu thư bạch y nhìn xa xăm đáp:
- Chính là chúng ta đó!
Lời nàng vừa thốt ra, lam y nhân, hắc ảnh cùng phu xa tất cả đều biến sắc. Mấy người này đều biết rõ Tô Vũ Đình kia lợi hại, nếu quả thật bị hắn đuổi theo, cho dù bốn người liên thủ, cũng không phải là đối thủ của Tô Vũ Đình.
- Hắn...hắn biết chúng ta ở chỗ này?
Thanh âm lam y nhân có chút run run.
Tiểu thu bạch y thản nhiên nói:
- Các ngươi đừng quên, trước khi Tô Vũ Đình tiến vào Vũ Giáp Doanh, hắn đã trải qua huấn luyện Đông Hoa Thính, thủ đoạn theo dõi không thể khinh thường.
Nhắc tới Đông Hoa Thính, mấy người này ai ai cũng nhíu mày.
- Tiểu thư, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?
Lam y nhân cẩn thận hỏi.
Tiểu thư bạch y ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy bầu trời đang tràn đầy ánh nắng tươi sáng, lúc này bị một đám mây đen che phủ có chút lo lắng.
- Truy Phong, Tần Sơn!
Môi thắm của tiểu thư bạch y khẽ động.
- Các ngươi nhanh chóng đánh xe ngựa đi về phía bắc không được dừng lại. Sau ba mươi dặm thì bỏ xe lại, để cho ngựa tự chạy đi, các người vòng vèo quay trở lại, đến khách điếm ở Lạc Tông huyện hội họp cùng ta và Tiểu Quân.
Hắc y cùng phu xe liếc mắt nhìn nhau nói:
- Tiểu thư, nhưng bên cạnh người không có ai hộ vệ, ngộ nhỡ...!
Tiểu thư bạch y khẽ lắc đầu, bình tĩnh không chút sợ hãi nói:
- Không ở chung một chỗ, chúng ta sẽ an toàn hơn, mau đi thôi!
Truy Phong và Tần Sơn không nói nhiều, hắc ảnh nhanh chóng tiến vào trong xe. Tần Sơn vung roi quất vào tuấn mã, nó hí lên, kéo chiếc xe ngựa nhắm hướng bắc mà đi, để lại dấu vết bánh xe thật sâu.
Tiểu thư bạch y nhìn chiếc xe ngựa đã chạy xa, khẽ thở dài, buồn bã nói:
- Chỉ mong có thể nhìn thấy các ngươi còn sống.
Lam y nhân Tiểu Quân ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư, người nói, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm?
Gã Tô Vũ Đình kia có thể đuổi theo bọn họ sao?
- Mật thám thuật của Truy Phong có thể xem như thượng đẳng. Ở tại Yến Quốc, sợ rằng không có bao nhiêu người vượt qua hắn được. Nếu như là người bình thường, tuyệt đối không phát hiện được sự tồn tại của Truy Phong.
Tiểu thư bạch y nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà lần này Truy Phong đụng phải chính là Tô Vũ Đình, điểm chết người hơn, hắn và Tô Vũ Đình giống nhau, đều xuất thân từ Đông Hoa Thính.
- Cái này thì có quan hệ gì ạ?
Tiểu Quân mở trừng hai mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Tô Vũ Đình đối với theo dõi mật thám thuật của Đông Hoa Thính hiểu rõ như lòng bàn tay. Người khác có thể không phát hiện được Truy Phong tồn tại, nhưng Tô Vũ Đình thì nhất định có đủ lực để làm điều này.
Tiểu thư bạch y khẽ thở dài.
Tiểu Quân cảm thấy vô cùng kỳ quái hỏi:
- Tô Vũ Đình nếu đã phát hiện có Truy Phong ở một bên giám thị, vì sao không hạ thủ bắt Truy Phong?
Thân thể tiểu thư bạch y mềm mại như không xương vô cùng uyển chuyển. Nàng khẽ gõ yêu lên trán Tiểu Quân, lộ ra nụ cười thản nhiên, xinh đẹp tựa thiên tiên:
- Ngươi nha đầu ngốc này, đi theo ta bao nhiêu lâu rồi, chẳng lẽ còn không hiểu được ý tứ của câu, bỏ con săn sắt bắt con cá rô hả?
Tiểu Quân suy nghĩ một chút rốt cuộc cũng hiểu:
- A, nô tì biết rồi. Tô Vũ Đình nhất định biết có mặt Truy Phong, hắn cố ý không động thủ mà muốn nhìn phương hướng di chuyển của Truy Phong, sau đó đuổi tới đây.
Đột nhiên nàng cả kinh la lớn:
- Tiểu thư, vậy chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi, nếu không Tô Vũ Đình sẽ nhanh chóng tìm tới đây.
Tiểu thư bạch y trấn định nói:
- Sẽ không nhanh như vậy đâu. Tô Vũ Đình không dám tiếp cận quá gần, sợ bị Truy Phong phát hiện. Phản Truy Tung của Truy Phong đâu phải chỉ dùng để ngắm đâu!
Khe khẽ thở dài, nàng nhìn bánh xe chạy dọc về hướng bắc, nhẹ giọng nói:
- Thế nhưng chúng ta bị vuột mất cơ hội, cần phải đánh giá lại năng lực đám cao thủ Đông Hoa Thính, chuẩn bị lại kế hoạch thật tốt.
- Tô Vũ Đình đuổi theo Truy Phong cùng Tần Sơn, sẽ giết bọn họ sao?
Tiểu Quân hỏi.
Tiểu thư bạch y hơi trầm ngâm, mới chậm rãi nói:
- Có lẽ thế. Người Tô Vũ Đình muốn bắt là ta, nếu như đuổi theo phát hiện là Truy Phong và Tần Sơn, hiển nhiên hắn biết mình trúng kế. Với tính cách của hắn, tám chín phần mười sẽ chặn giết hai người bọn họ. Truy Phong cùng Tần Sơn nằm trong tay hắn, vẫn không thể có chứng cứ gì được!
- Tiểu thư, chúng ta nên đi bên nào?
- Trước tiên đi về hướng đông đi!
Tiểu thư bạch y nhẹ nhàng nói.
.........
Hàn Mạc dẫn thủ hạ cỡi ngựa ra khỏi Hắc Sâm Lâm, liền nhìn thấy bầu trời u ám. Thậm chí còn có tiếng sấm vang lên, báo hiệu trời chuẩn bị đổ mưa.
Bên ngoài Hắc Sâm Lâm có một cái hồ nhỏ, đám người Hàn Mạc đều rất quen thuộc, bọn họ chạy tới bên bờ hồ. Mọi người xuống ngựa tắm rửa sạch sẽ, bỏ đi những quần áo chuyên dùng đi săn, đổi lại trang phục bình thường, mang toàn bộ đống quần áo đi săn thiêu đốt thành tro, sau đó vứt hết xuống hồ nước.
Cũng may nhờ bọn họ đi săn thú lúc nào cũng có thói quan, mang theo hai bộ xiêm y. Mặc dù có chút phiền toái, nhưng trải qua nhiều năm như vậy lại dần trở thành thói quen. Nếu không hôm nay một đám người toàn thân đầy vết máu, sẽ không cách nào xử lý ổn thỏa được.
Chỉnh trang lại toàn bộ, Hàn Mạc mới phân phó:
- Tiểu Chu, ngươi dẫn bọn họ men theo con sông nhỏ ở bên kia trở về thành, đi được năm dặm được, ba người một tổ tách ra. Ta cùng Hàn Thanh theo rừng bạch dương bên này tiến về thành.
Mọi người hiểu ý tứ của Hàn Mạc, tám người bọn họ tụ tập quá nổi bật. Không thể biết chắc được bên ngoài Hắc Sâm Lâm còn những người bịt mặt kia hay không. Chia ra mà đi, ít nhất cũng sẽ làm cho tầm mắt đối phương bị nhiễu loạn, không thể nào khẳng định chính xác nhân số bên này. Đây hiển nhiên là chuyện trăm lợi không hại.
Chu Tiểu Ngôn cũng không nhiều lời, leo lên lưng ngựa, dẫn năm tên hắc báo men theo dòng sông nhỏ, đi về hướng đông.
- Thiếu gia!
Hàn Thanh khẽ cau mày nói:
- Tên Chu Tiểu Ngôn này không phải người đơn giản.
Đừng tưởng ngày thường nhìn thấy Hàn Thanh cứ hi hi ha ha như vậy. Nhưng khi gặp phải sự tình quan trọng, hắn lại vô cùng cẩn thận, không dám có chút xíu qua loa.
Ai cũng biết thuật cưỡi ngựa kinh người của Chu Tiểu Ngôn, nhưng hôm nay mới được nhìn thấy tài bắn cung xuất thần nhập hóa của hắn. Điều này làm cho Hàn Thanh không tránh khỏi bắt đầu cẩn thận, đồng thời có trách nhiệm nhắc nhở thiếu gia của mình phải đề phòng.
- Ngươi cũng nhìn ra hắn không đơn giản?
Hàn Mạc leo lên ngựa, thản nhiên nói.
Hàn Thanh cũng leo lên ngựa, nhẹ giọng hỏi:
- Thiếu gia, có cần phải điều tra lai lịch của hắn?
- Đi Ngụy Quốc tra sao?
Hàn Mạc liếc mắt nhìn Hàn Thanh, nói:
- Chu Tiểu Ngôn chính xác là người Ngụy Quốc, ở Yến Quốc rất khó xác định lai lịch của hắn. Ở chỗ này, hắn gần như không tiếp xúc với bất kì kẻ nào, căn bản không cách nào ra tay được. Cho dù tới Ngụy Quốc, ngươi có biết phải làm thế nào để điều tra không? Chu Tiểu Ngôn trầm mặc, ít ham muốn, tính tình cẩn mật, không có điểm nào để chúng ta có thể lợi dụng điều tra lai lịch của hắn, rất khó bắt tay vào làm.
Hàn Thanh nhíu mày, hắn hiểu được lời nói của Hàn Mạc rất có lý.
Mật thám muốn tra ra manh mối thì ít nhiều cần phải có tin tức trực tiếp hoặc gián tiếp, nhưng mà tin tức về Chu Tiểu Ngôn lại quá ít.
Chu Tiểu Ngôn thiện cưỡi ngựa, bắn cung, hơn nữa nhìn qua rất có danh tiếng, tựa hồ cũng được xem là tin tức. Nhưng mà giá trị lợi dụng những tin tức này thực tế không quá cao, dù sao ở quốc gia như Ngụy Quốc, người giỏi bắn cung cưỡi ngựa nhiều lắm. Mặc dù năng lực Chu Tiểu Ngôn có chút nổi bật, nhưng cũng chẳng phải là tin tức đáng giá lợi dụng gì cả, hơn nữa cái tên Chu Tiểu Ngôn này, tám chín phần mười la tên giả mà thôi.
- Hàn Thanh, ta có một loại trực giác....
Hàn Mạc nhìn mây đen giăng đầy trời, nhẹ nhàng nói:
- Chu Tiểu Ngôn sẽ không gây chút ít nguy hại gì cho ta, có thể khẳng định hắn muốn mượn tay ta làm một chuyện gì đó.
- Mượn tay thiếu gia đi làm sao?
Hàn Thanh ngạc nhiên nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ta không biết. Có lẽ không tới lúc cuối cùng, ta vĩnh viễn không thể biết được. Ít nhất bây giờ Chu Tiểu Ngôn rất trung thành, ta cần những người như vậy ở bên cạnh ta.
Dừng một chút, bỗng nhiên hắn cười nói:
- Chỉ là hắn có tài bắn cung cùng thuật cưỡi ngựa điêu luyện như vậy, quay trở về ta sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn, để hắn đi làm giúp ta chút chuyện.
Một tiếng sấm sét "Ầm, ầm!!!" vang lên, hai con tuấn mã giật mình hoảng sợ.
- Có mang theo ô sao?
Hàn Mạc đột nhiên hỏi.
Hàn Thanh cười lớn ha hả nói:
- Thiếu gia, người cũng biết, ta làm việc luôn luôn chu toàn mà.
Từ trên cái túi trên lưng ngựa, hắn lấy ra cái ô bằng giấy dầu, đưa cho Hàn Mạc một cái, bản thần cầm một cái, cười ha hả nói:
- Cưỡi ngựa cầm ô quả là việc không đơn giản a!
Hàn Mạc nhận lấy ô nhưng không mở nó ra, mà một tay cầm dây cương, giục ngựa chạy nhay về phía trước. Hai con tuấn mã bị kích thích chạy như điên, phi nhanh về hướng đông.
.....
Tuấn mã chạy rất nhanh. Không lâu sau đó, lại một tiếng sấm sét vang lên, mưa to nhất thời trút xuống càng lúc càng nặng hạt.
Hai người đều bung ô ra, chống lại cơn mưa to, cưỡi ngựa bung dù, cảnh này cũng chỉ thấy trong cơn mưa.(A Bư :hợp lý)
Vừa đi được một đoạn, chợt nghe Hàn Thanh kêu to lên:
- Thiếu gia, phía trước có người.
Hàn Mạc cũng đã nhìn thấy ở con đường phía trước có hai thân ảnh mảnh khảnh đang chậm rãi đi về phía trước. Thoạt nhìn qua là hai vị công tử thế gia. Có thể nhìn thấy rõ toàn họ mặc thân cẩm y, eo buộc gấm, một màu trắng, một màu xanh.
Ngoài bìa rừng bạch dương có một chiếc xe ngựa rất đỗi bình thường, không chút hoa lệ đang nghỉ chân. Nếu như ở trên đường lớn tuyệt đối sẽ khó gây sự chú ý, nhưng hiện tại lại dừng ở một nơi hoang vu, không có dấu vết con người như rừng bạch dương này cho nên nó lại mang theo chút gì đó quỷ dị.
Ngồi nơi càng xe chiếc xe ngựa là một đại hán thân hình tráng kiện, áo ngắn quần đen, vạt áo mở phanh lộ ra một bộ ngực vạm vỡ, rắn chắc. Nhìn qua thì tuổi của hắn cũng chỉ trên dưới ba mươi mà thôi, trên lồng ngực có một mảng lông rậm, biểu hiện sự cường hãn của hắn. Thế nhưng một đại hán mạnh mẽ như vậy mà chỉ là một người đánh xe ngựa. Trên mặt hắn không bộc lộ chút cảm xúc gì.
Một cơn gió nhẹ thổi xào xạc qua rừng bạch dương. Chiếc xe ngựa đã dừng lại ở nơi này được hơn một canh giờ, từ đầu đến cuối đều đứng yên tại chỗ đó. Phu xe cũng bất động, ngay cả người giữ dây cương ngựa ở đầu xe, dường như cũng hóa thành đá. Yên lặng không phát ra chút tiếng động nào.
Xa xa, một đạo hắc ảnh giống như lưu tinh chạy tới, tốc độc cực nhanh như một tia chớp.
Hắc ảnh lưng đeo Nguyệt Loan Đao, chạy vội tới chỗ cách xe ngựa chừng bốn năm bước rồi quỳ một gối xuống. Toàn thân hắn mặc hắc y, trên đầu che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phát những tia sắc bén. Hắn trầm giọng trả lời:
- Nhiệm vụ thất bại!
Phu xe nhíu mày.
Màn xe nhấc lên, một người bước nhanh ra ngoài, sau đó giống như chim én nhảy xuống đất.
Người này mặc cẩm y màu lam nhạt, thân hình không cao lắm, thoạt nhìn có vẻ hơi gầy, thế nhưng khuôn mặt của hắn rất thanh tú, làn da mịn màng, lông mi thon dài. Mới đầu nhìn người đó có vẻ như là một nữ nhân, nhưng trang phục của hắn lại tràn ngập nam tính .
Làm sao mà lại để thất bại vậy?
Thanh âm lam y nhân trong trẻo, có chút vị nũng nịu. Đôi mày liễu nhíu lại, tựa hồ không nghĩ ra được lý do nhiệm vụ thất bại.
Hắc ảnh trấn định nói:
- Hết thảy đều theo như kế hoạch làm việc, thế nhưng tình huống có chút phát sinh. Bọn họ bỗng nhiên nhiều hơn tám người thân thủ không tệ, cho nên thất bại!
Lam y nhân hừ một tiếng nói:
- Cho dù có nhiều hơn tám ngươi, năm mươi đánh hai mươi vẫn không đủ sức lấy tính mạng của hắn sao? Chúng ta không phải có nội ứng đó sao?
- Không thể!
Hắc ảnh bình tĩnh nói:
- Năm mươi người trong kế hoạch, chỉ đủ để đối phó với Tô Vũ Đình. Đằng này lại nhiều thêm tám người, hơn nữa những người này lại không đơn giản, không thể nào đối phó được. Về phần nội ứng, khi hắn động thủ đã bị phát hiện rồi.
Lam y nhân còn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng từ trong xe đột nhiên truyền ra thanh âm:
- Có biết lai lịch của tám người kia hay không?
Âm thanh này vừa nghe qua làm người khác cảm giác bất cận nhân tình, lạnh lẽo thấu xương như trong hầm băng, thậm chí còn màng theo tia ngạo khí. Nhưng mà không thể phủ nhận được rằng, thanh âm này trong veo như nước hồ mùa thu, rõ ràng và bình tĩnh, lại còn rất êm tai.
- Tạm thời không biết!
Hắc ảnh trả lời.
Một lần nữa màn xe được vén lên, một khuôn mặt thanh tú, trong trẻo nhưng lạnh lùng, dò xét trong chốc lát rồi đi ra ngoài. Mỹ nhân này mắt phượng mày ngài, môi đỏ răng trắng, nhan sắc mỹ miều, da trắng nõn nà, láng bóng nhẵn nhụi như da em bé. Quả là một tuyệt sắc dung nhan.
Chỉ có điều, gương mặt này lại quá lạnh lùng, vừa lãnh mạc lại vừa tao nhã, làm cho người đối diện không dám nhìn thẳng. Đối mắt trong suốt như nước kia lại không kém phần lạnh lẽo như băng tỏa ra hào quang bức người.
Nàng mặc cẩm y màu trắng, cách ăn mặc giống như công tử quý tộc. Lam y nhân vội vàng bước tới dìu cánh tay nàng đỡ xuống xe.
Dù cho mặc cẩm y, nhưng vẫn không cách nào che dấu được thân hình thon thả của nàng, bờ vai thon thả, đôi má vẫn còn vương lệ, mũi nhẵn bóng như ngọc. Toàn thân nàng lộ ra cỗ hơi thở cao quý thánh khiết, làm cho người đối diện không dám lại gần.
- Có phải người của Hàn gia hay không?
Bạch y nhân nhẹ giọng hỏi.
Hắc ảnh lập tức đứng thẳng người, nói: Nguồn: http://
- Có năm phần chắc chắn, nhưng không thể xác định rõ ràng.
- Người của chúng ta, có phải không một người nào còn sống. Đúng không?
Bạch y nhân lại hỏi.
- Dạ!
Hắc ảnh trả lời.
- Ngoại trừ ta do chịu trách nhiệm giám thị, bốn mươi chín người, tất cả đều bị tiêu diệt tại Hắc Sâm Lâm.
Lam y nhân ở một bên, ngạc nhiên nói:
- Tiểu thư, vì sao bọn họ không lưu người sống vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã biết là chúng ta phái người đến giết Tô Vũ Đình?
Lam y nhân lại gọi bạch y nhân là "Tiểu thư". Không còn chút nghi ngờ, bạch y nhân này chính là nữ giả nam trang, mà thực sự ra, chỉ với trang phục như vậy, thật sự khó có thể che dấu bộ dạng nữ nhân như ngọc của nàng.
Đời sau lưu truyền một câu nói:" Nữ nhân ôn nhu như nước". Nếu như lời thoại này được ghi nhận, thì nữ nhân này nhất định có thể dễ dàng lấy đi nguồn nước Thánh Thủy trong suốt trên bầu trời, mềm mại vô cùng, mỗi một tấc da thịt tựa hồ đều ngận nước.
- Nếu như tất cả đều bị giết, hiển nhiên đã đoán được.
Tiểu thư bạch y bình tĩnh nói:
- Tô Vũ Đình quả nhiên là người thông minh, một cơ hội tốt như vậy không thể giết chết hắn, sau này khó kiếm được một cơ hội thứ hai như thế này. Nếu thất bại, vậy thì không cần lưu lại người sống, hắn cũng biết được do ai làm. Hơn nữa, hắn cũng biết, cho dù có giữ lại người sống thì những người đó cũng chẳng đủ để tạo thành chứng cứ.
Mặc dù chuyện tình thất bại, nhưng mà trên khuôn mặt thanh tú thuần khiết như bạch ngọc của nàng cũng không có chút gì vẻ thất vọng. Thanh âm nàng vẫn bình tĩnh như nước hồ, không có nửa điểm hồi hợp, quả nhiên được hàm dưỡng tốt.
Lông mày lam y nhân chau lại:
- Tiểu thư, nếu hắn không có chứng cứ. Vậy hắn cũng không thể đổ tội này lên đầu chúng ta được.
- Tô Vũ Đình tâm cơ thâm trầm, là dạng người có thù tất báo.
Tiểu thư bạch y chậm rãi nói:
- Hắn không lưu lại bất kì người sống vô dụng nào, chỉ vì muốn tìm được người còn sống hữu dụng mà thôi!
- Người sống hữu dụng?
Lam y nhân cảm thấy có chút khó hiểu.
Tiểu thư bạch y nhìn xa xăm đáp:
- Chính là chúng ta đó!
Lời nàng vừa thốt ra, lam y nhân, hắc ảnh cùng phu xa tất cả đều biến sắc. Mấy người này đều biết rõ Tô Vũ Đình kia lợi hại, nếu quả thật bị hắn đuổi theo, cho dù bốn người liên thủ, cũng không phải là đối thủ của Tô Vũ Đình.
- Hắn...hắn biết chúng ta ở chỗ này?
Thanh âm lam y nhân có chút run run.
Tiểu thu bạch y thản nhiên nói:
- Các ngươi đừng quên, trước khi Tô Vũ Đình tiến vào Vũ Giáp Doanh, hắn đã trải qua huấn luyện Đông Hoa Thính, thủ đoạn theo dõi không thể khinh thường.
Nhắc tới Đông Hoa Thính, mấy người này ai ai cũng nhíu mày.
- Tiểu thư, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?
Lam y nhân cẩn thận hỏi.
Tiểu thư bạch y ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy bầu trời đang tràn đầy ánh nắng tươi sáng, lúc này bị một đám mây đen che phủ có chút lo lắng.
- Truy Phong, Tần Sơn!
Môi thắm của tiểu thư bạch y khẽ động.
- Các ngươi nhanh chóng đánh xe ngựa đi về phía bắc không được dừng lại. Sau ba mươi dặm thì bỏ xe lại, để cho ngựa tự chạy đi, các người vòng vèo quay trở lại, đến khách điếm ở Lạc Tông huyện hội họp cùng ta và Tiểu Quân.
Hắc y cùng phu xe liếc mắt nhìn nhau nói:
- Tiểu thư, nhưng bên cạnh người không có ai hộ vệ, ngộ nhỡ...!
Tiểu thư bạch y khẽ lắc đầu, bình tĩnh không chút sợ hãi nói:
- Không ở chung một chỗ, chúng ta sẽ an toàn hơn, mau đi thôi!
Truy Phong và Tần Sơn không nói nhiều, hắc ảnh nhanh chóng tiến vào trong xe. Tần Sơn vung roi quất vào tuấn mã, nó hí lên, kéo chiếc xe ngựa nhắm hướng bắc mà đi, để lại dấu vết bánh xe thật sâu.
Tiểu thư bạch y nhìn chiếc xe ngựa đã chạy xa, khẽ thở dài, buồn bã nói:
- Chỉ mong có thể nhìn thấy các ngươi còn sống.
Lam y nhân Tiểu Quân ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư, người nói, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm?
Gã Tô Vũ Đình kia có thể đuổi theo bọn họ sao?
- Mật thám thuật của Truy Phong có thể xem như thượng đẳng. Ở tại Yến Quốc, sợ rằng không có bao nhiêu người vượt qua hắn được. Nếu như là người bình thường, tuyệt đối không phát hiện được sự tồn tại của Truy Phong.
Tiểu thư bạch y nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà lần này Truy Phong đụng phải chính là Tô Vũ Đình, điểm chết người hơn, hắn và Tô Vũ Đình giống nhau, đều xuất thân từ Đông Hoa Thính.
- Cái này thì có quan hệ gì ạ?
Tiểu Quân mở trừng hai mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Tô Vũ Đình đối với theo dõi mật thám thuật của Đông Hoa Thính hiểu rõ như lòng bàn tay. Người khác có thể không phát hiện được Truy Phong tồn tại, nhưng Tô Vũ Đình thì nhất định có đủ lực để làm điều này.
Tiểu thư bạch y khẽ thở dài.
Tiểu Quân cảm thấy vô cùng kỳ quái hỏi:
- Tô Vũ Đình nếu đã phát hiện có Truy Phong ở một bên giám thị, vì sao không hạ thủ bắt Truy Phong?
Thân thể tiểu thư bạch y mềm mại như không xương vô cùng uyển chuyển. Nàng khẽ gõ yêu lên trán Tiểu Quân, lộ ra nụ cười thản nhiên, xinh đẹp tựa thiên tiên:
- Ngươi nha đầu ngốc này, đi theo ta bao nhiêu lâu rồi, chẳng lẽ còn không hiểu được ý tứ của câu, bỏ con săn sắt bắt con cá rô hả?
Tiểu Quân suy nghĩ một chút rốt cuộc cũng hiểu:
- A, nô tì biết rồi. Tô Vũ Đình nhất định biết có mặt Truy Phong, hắn cố ý không động thủ mà muốn nhìn phương hướng di chuyển của Truy Phong, sau đó đuổi tới đây.
Đột nhiên nàng cả kinh la lớn:
- Tiểu thư, vậy chúng ta cần phải nhanh chóng rời đi, nếu không Tô Vũ Đình sẽ nhanh chóng tìm tới đây.
Tiểu thư bạch y trấn định nói:
- Sẽ không nhanh như vậy đâu. Tô Vũ Đình không dám tiếp cận quá gần, sợ bị Truy Phong phát hiện. Phản Truy Tung của Truy Phong đâu phải chỉ dùng để ngắm đâu!
Khe khẽ thở dài, nàng nhìn bánh xe chạy dọc về hướng bắc, nhẹ giọng nói:
- Thế nhưng chúng ta bị vuột mất cơ hội, cần phải đánh giá lại năng lực đám cao thủ Đông Hoa Thính, chuẩn bị lại kế hoạch thật tốt.
- Tô Vũ Đình đuổi theo Truy Phong cùng Tần Sơn, sẽ giết bọn họ sao?
Tiểu Quân hỏi.
Tiểu thư bạch y hơi trầm ngâm, mới chậm rãi nói:
- Có lẽ thế. Người Tô Vũ Đình muốn bắt là ta, nếu như đuổi theo phát hiện là Truy Phong và Tần Sơn, hiển nhiên hắn biết mình trúng kế. Với tính cách của hắn, tám chín phần mười sẽ chặn giết hai người bọn họ. Truy Phong cùng Tần Sơn nằm trong tay hắn, vẫn không thể có chứng cứ gì được!
- Tiểu thư, chúng ta nên đi bên nào?
- Trước tiên đi về hướng đông đi!
Tiểu thư bạch y nhẹ nhàng nói.
.........
Hàn Mạc dẫn thủ hạ cỡi ngựa ra khỏi Hắc Sâm Lâm, liền nhìn thấy bầu trời u ám. Thậm chí còn có tiếng sấm vang lên, báo hiệu trời chuẩn bị đổ mưa.
Bên ngoài Hắc Sâm Lâm có một cái hồ nhỏ, đám người Hàn Mạc đều rất quen thuộc, bọn họ chạy tới bên bờ hồ. Mọi người xuống ngựa tắm rửa sạch sẽ, bỏ đi những quần áo chuyên dùng đi săn, đổi lại trang phục bình thường, mang toàn bộ đống quần áo đi săn thiêu đốt thành tro, sau đó vứt hết xuống hồ nước.
Cũng may nhờ bọn họ đi săn thú lúc nào cũng có thói quan, mang theo hai bộ xiêm y. Mặc dù có chút phiền toái, nhưng trải qua nhiều năm như vậy lại dần trở thành thói quen. Nếu không hôm nay một đám người toàn thân đầy vết máu, sẽ không cách nào xử lý ổn thỏa được.
Chỉnh trang lại toàn bộ, Hàn Mạc mới phân phó:
- Tiểu Chu, ngươi dẫn bọn họ men theo con sông nhỏ ở bên kia trở về thành, đi được năm dặm được, ba người một tổ tách ra. Ta cùng Hàn Thanh theo rừng bạch dương bên này tiến về thành.
Mọi người hiểu ý tứ của Hàn Mạc, tám người bọn họ tụ tập quá nổi bật. Không thể biết chắc được bên ngoài Hắc Sâm Lâm còn những người bịt mặt kia hay không. Chia ra mà đi, ít nhất cũng sẽ làm cho tầm mắt đối phương bị nhiễu loạn, không thể nào khẳng định chính xác nhân số bên này. Đây hiển nhiên là chuyện trăm lợi không hại.
Chu Tiểu Ngôn cũng không nhiều lời, leo lên lưng ngựa, dẫn năm tên hắc báo men theo dòng sông nhỏ, đi về hướng đông.
- Thiếu gia!
Hàn Thanh khẽ cau mày nói:
- Tên Chu Tiểu Ngôn này không phải người đơn giản.
Đừng tưởng ngày thường nhìn thấy Hàn Thanh cứ hi hi ha ha như vậy. Nhưng khi gặp phải sự tình quan trọng, hắn lại vô cùng cẩn thận, không dám có chút xíu qua loa.
Ai cũng biết thuật cưỡi ngựa kinh người của Chu Tiểu Ngôn, nhưng hôm nay mới được nhìn thấy tài bắn cung xuất thần nhập hóa của hắn. Điều này làm cho Hàn Thanh không tránh khỏi bắt đầu cẩn thận, đồng thời có trách nhiệm nhắc nhở thiếu gia của mình phải đề phòng.
- Ngươi cũng nhìn ra hắn không đơn giản?
Hàn Mạc leo lên ngựa, thản nhiên nói.
Hàn Thanh cũng leo lên ngựa, nhẹ giọng hỏi:
- Thiếu gia, có cần phải điều tra lai lịch của hắn?
- Đi Ngụy Quốc tra sao?
Hàn Mạc liếc mắt nhìn Hàn Thanh, nói:
- Chu Tiểu Ngôn chính xác là người Ngụy Quốc, ở Yến Quốc rất khó xác định lai lịch của hắn. Ở chỗ này, hắn gần như không tiếp xúc với bất kì kẻ nào, căn bản không cách nào ra tay được. Cho dù tới Ngụy Quốc, ngươi có biết phải làm thế nào để điều tra không? Chu Tiểu Ngôn trầm mặc, ít ham muốn, tính tình cẩn mật, không có điểm nào để chúng ta có thể lợi dụng điều tra lai lịch của hắn, rất khó bắt tay vào làm.
Hàn Thanh nhíu mày, hắn hiểu được lời nói của Hàn Mạc rất có lý.
Mật thám muốn tra ra manh mối thì ít nhiều cần phải có tin tức trực tiếp hoặc gián tiếp, nhưng mà tin tức về Chu Tiểu Ngôn lại quá ít.
Chu Tiểu Ngôn thiện cưỡi ngựa, bắn cung, hơn nữa nhìn qua rất có danh tiếng, tựa hồ cũng được xem là tin tức. Nhưng mà giá trị lợi dụng những tin tức này thực tế không quá cao, dù sao ở quốc gia như Ngụy Quốc, người giỏi bắn cung cưỡi ngựa nhiều lắm. Mặc dù năng lực Chu Tiểu Ngôn có chút nổi bật, nhưng cũng chẳng phải là tin tức đáng giá lợi dụng gì cả, hơn nữa cái tên Chu Tiểu Ngôn này, tám chín phần mười la tên giả mà thôi.
- Hàn Thanh, ta có một loại trực giác....
Hàn Mạc nhìn mây đen giăng đầy trời, nhẹ nhàng nói:
- Chu Tiểu Ngôn sẽ không gây chút ít nguy hại gì cho ta, có thể khẳng định hắn muốn mượn tay ta làm một chuyện gì đó.
- Mượn tay thiếu gia đi làm sao?
Hàn Thanh ngạc nhiên nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì cơ chứ?
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Ta không biết. Có lẽ không tới lúc cuối cùng, ta vĩnh viễn không thể biết được. Ít nhất bây giờ Chu Tiểu Ngôn rất trung thành, ta cần những người như vậy ở bên cạnh ta.
Dừng một chút, bỗng nhiên hắn cười nói:
- Chỉ là hắn có tài bắn cung cùng thuật cưỡi ngựa điêu luyện như vậy, quay trở về ta sẽ hảo hảo nói chuyện với hắn, để hắn đi làm giúp ta chút chuyện.
Một tiếng sấm sét "Ầm, ầm!!!" vang lên, hai con tuấn mã giật mình hoảng sợ.
- Có mang theo ô sao?
Hàn Mạc đột nhiên hỏi.
Hàn Thanh cười lớn ha hả nói:
- Thiếu gia, người cũng biết, ta làm việc luôn luôn chu toàn mà.
Từ trên cái túi trên lưng ngựa, hắn lấy ra cái ô bằng giấy dầu, đưa cho Hàn Mạc một cái, bản thần cầm một cái, cười ha hả nói:
- Cưỡi ngựa cầm ô quả là việc không đơn giản a!
Hàn Mạc nhận lấy ô nhưng không mở nó ra, mà một tay cầm dây cương, giục ngựa chạy nhay về phía trước. Hai con tuấn mã bị kích thích chạy như điên, phi nhanh về hướng đông.
.....
Tuấn mã chạy rất nhanh. Không lâu sau đó, lại một tiếng sấm sét vang lên, mưa to nhất thời trút xuống càng lúc càng nặng hạt.
Hai người đều bung ô ra, chống lại cơn mưa to, cưỡi ngựa bung dù, cảnh này cũng chỉ thấy trong cơn mưa.(A Bư :hợp lý)
Vừa đi được một đoạn, chợt nghe Hàn Thanh kêu to lên:
- Thiếu gia, phía trước có người.
Hàn Mạc cũng đã nhìn thấy ở con đường phía trước có hai thân ảnh mảnh khảnh đang chậm rãi đi về phía trước. Thoạt nhìn qua là hai vị công tử thế gia. Có thể nhìn thấy rõ toàn họ mặc thân cẩm y, eo buộc gấm, một màu trắng, một màu xanh.