Bạch Dị bước vào trong Càn Tâm điện, nghe được phía sau cửa điện “kẽo kẹt kẽo kẹt từ từ khép lại, một tướng quân kinh nghiệm lập tức cảnh giác, hai tay y nắm lại, trong lòng sinh ra một nỗi bất an.
Vào trong điện, Trần Hồng Đạo dừng bước, xoay người cười nói:
-Bạch tướng quân đợi chút, chúng ta vào bẩm một tiếng!
Cũng không đợi Bạch dị trả lời, bước nhanh chân hơn, đi đến bên sườn điện.
Bạch Dị nhìn xung quanh, ngọc trụ như tuyết, màn nhẹ nhàng đung đưa, trong Càn Tâm điện to như vậy, trống trải vô cùng, lúc này mới chợt phát hiện, không có một gã thái giám hay cung nữ nào, xung quanh trống trải.
Bạch Dị nhắm mắt lại, mơ hồ cảm nhận được luồng sát khí xung quanh, thân là một binh sĩ đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, đối với loại sát khí vô hình này, Bạch Dị luôn có thể tóm được rất nhanh nhạy.
“Đát đát đát!”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên theo sườn điện, một gã tiểu thái giám khom người, tay bưng đĩa ngọc, giẫm lên nền ngọc thạch, bước nhanh đến trước mặt Bạch Dị, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
-Bạch tướng quân, Thánh thượng đang thay quần áo, sau đó mới có thể triệu kiến, Thánh thượng ban trà, xin mời tướng quân dùng!
Bạch Dị hơi nhíu mày, cầm lấy chén ngọc, nhìn chằm chằm vào cốc nước trà trong suốt, trong đôi mắt hiện ra một vẻ nhìn hà khắc.
Vào đúng lúc này, tiểu thái giám kia lặng yên không một tiếng động, rút từ trong tay áo ra một con dao găm sắc bén, chỉ đợi lúc sét đánh không kịp bưng tai, đâm thẳng vào Bạch Dị.
Bạch Dị dường như sớm đã có phòng bị, lui người về phía sau, ly trà trong tay lúc lui về đều tạt vào mặt tên tiểu thái giám kia.
-A!
Một hồi kêu thảm thiết, tên tiểu thái giám ám sát Bạch dị, đánh rơi con dao trong tay, hai tay che mặt, người cuộn lại đau đớn trên mặt đất, một luồng khói tím thoát ra theo đầu ngón tay gã, da thịt trên mặt sau khi đi dính nước trà, trong chớp mắt liền có khói tím thoát ra, da thịt lúc đó đang bị thối rữa.
Bạch Dị lớn tiếng quát:
- Hoạn quan mà dám hại ta sao? Thánh thượng biết bản tướng chỉ uống rượu không phẩm trà, sao có thể ban trà cho ta!
Trong lòng y cũng kinh hãi, nước trà xanh thoạt nhìn trong suốt mang hương trà, nhìn thế nào cũng không giống như là có độc, nhưng mà thực ra lại chứa kịch độc, nếu mình sơ ý một chút, uống một ngụm trà, hậu quả thật khó lường.
Cũng vào đúng lúc đó, nghe thấy “hưu hưu hưu” tiếng động từ bốn phương tám hướng vang lên, vô số tên từ bốn phía của đại điện nhất tề phóng ra, nhắm vào một mục tiêu duy nhất.
Bạch Dị!
Không sai, ngay tại đại điện, trong nháy mắt đã có một hồi phát động ám sát Bạch Dị.
Sau màn của đại điện, không biết che đậy bao nhiêu thích khách, tên phóng ra từ bốn phương tám hướng, khiến Bạch Dị hầu như không thể tránh được.
Nhưng Bạch Dị là hổ tướng Đại Yến, trong tiếng thét, tấm áo choàng bị xé xuống, lấy áo choàng làm tấm chắn, vung lên, chạy về hướng một pho tượng đồng cách đó không xa.
Tên bắn liên tục, mà Bạch Dị cũng rất nhanh, áo choàng cuộn mở như mưa tên, Bạch Dị đã vọt tới bên cạnh đỉnh đồng, thò một tay bắt được một chân đỉnh đồng, cái đỉnh đồng mấy trăm cân bị Bạch Dị nhấc lên, lại thấy y tay cầm đỉnh đồng hướng về phía sau màn đập phá hung hăng, đỉnh đồng kia giống như thiên thạch phi, nện nặng nề xuống, nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, lại có máu phụt ra tung toé, hiển nhiên là đỉnh đồng kia đã đập chết thích khách.
Bạch Dị thừa thế tiến lên, nhìn thấy một khoái đao nhằm hướng mình mà chém đến, cũng không nghĩ nhiều, thân thể chợt hiện ra, xuất chiêu nhanh như điện, đã kề với cổ tay của tên kia, thuận tay đoạt được đao của gã, lúc đoạt đao cũng là lúc tay kia đánh tới tấp vào người hắn, tên thích khách kêu lên một tiếng, thân thể bay ra ngoài như đạn pháo.
Nghiêng người cảm thấy có một trận kình phong đánh úp lại, Bạch Dị một đao trở tay, nghe được”sang”một tiếng, ngăn một đao từ bên cạnh bổ tới, không đợi đối phương phản ứng lại, lưỡi đao trong tay địch rơi xuống, cổ tay vừa xoay, nhanh như cắt, dùng đao đánh gãy tay đối phương. Tên kia lại hét lên một tiếng thảm thiết, đao rời khỏi tay, Bạch Dị không chút do dự vung đao lên, cắt đứt cổ họng tên kia, lập tức ném mình ra phía sau cây thạch trụ, tên không thể nào bắn thương y.
Bạch Dị nhìn chỗ mà đỉnh đồng đập xuống, đúng là trên nền đại điện đập bể ra một chỗ sâu hõm, sàn nhà ngọc thạch của đại điện không chịu nổi đã vỡ vụn, tại nơi cái đỉnh đồng nằm, lộ ra một nửa người, nửa còn lại đương nhiên là bị đè dưới đỉnh đồng.
Trong nháy mắt y giết liền ba người, dứt khoát gọn gang, không chút dây dưa, bất kể tâm lý tố chất hay khả năng chiến đấu đều rất tốt.
Sau khi tránh sau ngọc trụ, tay cầm đao, vẻ mặt Bạch Dị cực kì khó coi.
Giờ khắc này, trong lòng y bất luận là cái gì, có chăng chỉ là sự khiếp sợ.
Không hề nghi ngờ, trận ám sát trong điện Càn Tâm, đối phương đã thiết kế kĩ càng, y thật không ngờ, tại bên trong thâm cung, Long Tường doanh canh phòng bảo vệ tầng tầng lớp lớp, lại có một âm mưu ám sát đã chờ y từ lâu.
Không hề nghi ngờ, đối phương so với mình nghĩ còn thâm độc, ra tay với tốc độ còn nhanh hơn cả mình.
Bạch Dị suy nghĩ nhanh như điện xẹt, rất nhanh liền hiểu ra, nếu trong cung đã sớm bày mưu ám sát mình thì ngoài cung lúc này nhất định cũng đang xảy ra chuyện.
Y chỉ cảm thấy một trận khí đục quay cuồng
Bày mưu ma chước quỷ, bản thân chung quy không phải là địch thủ của tên cáo già Hộ bộ Thượng thư.
Bên trong đại điện, từ các góc hiện ra từng bóng người, bọn họ trong tay cài nỏ, cầm đao, dàn thành bán hình cung nhích lại gần về phía Bạch Dị
Ở chỗ cửa bên đại điện, hai gã thái giám thân hình cao lớn cầm đao hộ vệ Trần Hồng Đạo, Trần Hồng Đạo nhìn chằm chằm vào ngọc trụ chỗ mà Bạch Dị trốn, trong mắt tràn đầy vẻ thù hận.
Lão trước đây chẳng qua cũng chỉ là một gã thái giám quản sự trong cung, tuy nói cũng có chút thế lực, nhưng trong kinh thành quyền quý như mây, thật sự không là cái gì.
Năm đó bởi vì việc của đứa cháu trai, nảy sinh xung đột với Bạch Dị, thế lực y không bằng người, nuốt giận, chỉ nghĩ cuộc đời này không có cơ hội báo cái thù năm đó.
Bản thân là thái giám quản sự trong cung, tuổi tác cũng cao, muốn leo đến Thái giám Tổng quản hậu cung nhưng hầu như không thể nhờ vả được bất kì ai, Bạch Dị lại là đại tướng tâm phúc nhất của Hoàng đế, là Long Tường doanh chỉ huy sứ, địa vị cách xa, nếu muốn báo được cừu thù năm đó, đúng là trứng chọi với đá.
Nhưng lão vạn lần không ngờ, bản thân lão đã như cá vượt long môn, dưới sự an bài của Hàn Huyền Đạo, vừa mới trở mình đã trở thành Thái giám Tổng quản hậu cung.
Lúc trước ở hậu cung nơm nớp lo sợ, nhưng hôm nay, lão lại có thể ở hậu cung hô mưa gọi gió, đám cung tần nương nương kia đối với lão cũng ngoan ngoãn vô cùng.
Làm người hầu ở hậu cung nhiều năm như vậy, nội giám bát ti, cho dù là Thái giám Quản sự, địa vị ở nội cung vẫn không cao, những thái giám ở trên lão vênh mặt hất hàm sai khiến rất nhiều, những cung nữ quản sự cũng không hề ít lần đụng độ với lão.
Sau khi trở thành Thái giám Tổng quản hậu cung, những kẻ thù trước đây, thậm chí những cung nữ thái giám đã từng khinh mạn lão, đều bị lão trừng trị, một tháng qua, tâm trạng lão ngày một khoan khoái.
Nhưng cái kim lớn nhất trong lòng vẫn chưa thể vứt bỏ đi được.
Mãi đến sau khi bàn bạc với Hàn Huyền Đạo, cuối cùng lão cũng hiểu được, cơ hội báo thù mà ngay bản thân lão cũng không dám nghĩ đến đang ở trước mặt, bản thân dựa vào cây đại thụ Hàn gia này, mới có thể báo được cừu thù năm đó.
Lần này thành công, không những cái kim lớn trong lòng mình sẽ được nhổ ra, mà hơn nữa có thể lập công lớn với Hàn Huyền Đạo, ngay sau khi được Hàn Huyền Đạo coi trọng, trong lòng Trần Hồng Đạo cũng rất kích động.
Hồng Đạo, chả trách năm đó cha mẹ đặt cho lão một đại danh như vậy, chính lão cũng không ngờ là có một ngày có thể đi trên một con đường lớn.
Bên trong đại diện, mai phục gần ba mươi cao thủ, sẵn sàng nỏ đao, hiện giờ đang bao vây Bạch Dị, muốn thoát khỏi Càn Tâm điện, gần như là không có khả năng.
Những cận vệ đi theo Bạch Dị ở ngoài điện hiển nhiên cảm thấy đã có biến, bọn họ đều là bộ hạ trung thành của Bạch Dị, đề cao cảnh giác, thấy động tĩnh gì, lập tức xông lên tiến thẳng vào trong điện.
Những cảnh vệ trước điện đã rút đao ngăn lại, có người trầm giọng quát:
- Nội cung trọng địa, ai dám xông vào giết không tha!
Bộ hạ Bạch Dị lòng như lửa đốt, chợt nghe tiếng đao kích trong điện truyền ra, một võ sĩ tính khí mạnh mẽ trầm giọng nói:
- Không hay rồi, đại nhân gặp nạn!
Rút đao ra, bất chấp tất cả, xông thẳng vào bên trong.
Một vệ sĩ thủ điện quát:
- Kẻ xông vào điện, giết không tha!
Lúc này có vài tên vệ sĩ chạy ra đón tiếp, vung đao chém về phía võ sĩ kia
Đúng vào lúc đó, từ hai bên Càn Tâm điện lao ra rất nhiều vệ sĩ thủ điện, không dưới trăm người, nháy mắt đã bao vây đám bộ hạ của Bạch Dị, không nói nhiều, đao thương xuất hiện, hướng về phía mấy người kia mà giết.
Trong đại điện, Bạch Dị đã bắt đầu với một thích khách giả thái giám, hắn đương nhiên là sức lực kinh người, nhưng những thích khách này hiển nhiên cũng là quân tinh nhuệ chọn ra, cùng nhau phối hợp ăn ý, gần hai mươi người cùng nhau bao vây Bạch Dị, những tay nỏ còn lại ở khắp bốn phía, cung nỏ đều ngắm vào Bạch Dị, chỉ cần thấy có cơ hội, lập tức sẽ bắn tên.
Đao pháp Bạch Dị xuất quỷ nhập thần, mặc dù bốn phía đều có thích khách, nhưng nhất thời không thể tiến sát Bạch Dị, thật ra trong lòng Bạch Dị lo cho Hoàng thượng, lớn tiếng kêu:
-Thánh thượng, Bạch Dị ở đây, người ở đâu? Thánh thượng Bạch Dị ở đây, người ở đâu?
Đột nhiên nhìn thấy Trần Hồng Đạo lấp loá sau cửa điện, lớn tiếng quát:
- Hoạn quan, Thánh thượng ở đâu?
Y biết thủ lĩnh nhóm người này là Trần Hồng Đạo, bắt kẻ trộm bắt vua nếu muốn sống rời khỏi đây, nhất định phải bắt Trần Hồng Đạo mới có đường sống, cho nên giương đao, nhắm thẳng Trần Hồng Đạo mà giết.
Vào trong điện, Trần Hồng Đạo dừng bước, xoay người cười nói:
-Bạch tướng quân đợi chút, chúng ta vào bẩm một tiếng!
Cũng không đợi Bạch dị trả lời, bước nhanh chân hơn, đi đến bên sườn điện.
Bạch Dị nhìn xung quanh, ngọc trụ như tuyết, màn nhẹ nhàng đung đưa, trong Càn Tâm điện to như vậy, trống trải vô cùng, lúc này mới chợt phát hiện, không có một gã thái giám hay cung nữ nào, xung quanh trống trải.
Bạch Dị nhắm mắt lại, mơ hồ cảm nhận được luồng sát khí xung quanh, thân là một binh sĩ đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, đối với loại sát khí vô hình này, Bạch Dị luôn có thể tóm được rất nhanh nhạy.
“Đát đát đát!”
Tiếng bước chân dồn dập vang lên theo sườn điện, một gã tiểu thái giám khom người, tay bưng đĩa ngọc, giẫm lên nền ngọc thạch, bước nhanh đến trước mặt Bạch Dị, quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
-Bạch tướng quân, Thánh thượng đang thay quần áo, sau đó mới có thể triệu kiến, Thánh thượng ban trà, xin mời tướng quân dùng!
Bạch Dị hơi nhíu mày, cầm lấy chén ngọc, nhìn chằm chằm vào cốc nước trà trong suốt, trong đôi mắt hiện ra một vẻ nhìn hà khắc.
Vào đúng lúc này, tiểu thái giám kia lặng yên không một tiếng động, rút từ trong tay áo ra một con dao găm sắc bén, chỉ đợi lúc sét đánh không kịp bưng tai, đâm thẳng vào Bạch Dị.
Bạch Dị dường như sớm đã có phòng bị, lui người về phía sau, ly trà trong tay lúc lui về đều tạt vào mặt tên tiểu thái giám kia.
-A!
Một hồi kêu thảm thiết, tên tiểu thái giám ám sát Bạch dị, đánh rơi con dao trong tay, hai tay che mặt, người cuộn lại đau đớn trên mặt đất, một luồng khói tím thoát ra theo đầu ngón tay gã, da thịt trên mặt sau khi đi dính nước trà, trong chớp mắt liền có khói tím thoát ra, da thịt lúc đó đang bị thối rữa.
Bạch Dị lớn tiếng quát:
- Hoạn quan mà dám hại ta sao? Thánh thượng biết bản tướng chỉ uống rượu không phẩm trà, sao có thể ban trà cho ta!
Trong lòng y cũng kinh hãi, nước trà xanh thoạt nhìn trong suốt mang hương trà, nhìn thế nào cũng không giống như là có độc, nhưng mà thực ra lại chứa kịch độc, nếu mình sơ ý một chút, uống một ngụm trà, hậu quả thật khó lường.
Cũng vào đúng lúc đó, nghe thấy “hưu hưu hưu” tiếng động từ bốn phương tám hướng vang lên, vô số tên từ bốn phía của đại điện nhất tề phóng ra, nhắm vào một mục tiêu duy nhất.
Bạch Dị!
Không sai, ngay tại đại điện, trong nháy mắt đã có một hồi phát động ám sát Bạch Dị.
Sau màn của đại điện, không biết che đậy bao nhiêu thích khách, tên phóng ra từ bốn phương tám hướng, khiến Bạch Dị hầu như không thể tránh được.
Nhưng Bạch Dị là hổ tướng Đại Yến, trong tiếng thét, tấm áo choàng bị xé xuống, lấy áo choàng làm tấm chắn, vung lên, chạy về hướng một pho tượng đồng cách đó không xa.
Tên bắn liên tục, mà Bạch Dị cũng rất nhanh, áo choàng cuộn mở như mưa tên, Bạch Dị đã vọt tới bên cạnh đỉnh đồng, thò một tay bắt được một chân đỉnh đồng, cái đỉnh đồng mấy trăm cân bị Bạch Dị nhấc lên, lại thấy y tay cầm đỉnh đồng hướng về phía sau màn đập phá hung hăng, đỉnh đồng kia giống như thiên thạch phi, nện nặng nề xuống, nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, lại có máu phụt ra tung toé, hiển nhiên là đỉnh đồng kia đã đập chết thích khách.
Bạch Dị thừa thế tiến lên, nhìn thấy một khoái đao nhằm hướng mình mà chém đến, cũng không nghĩ nhiều, thân thể chợt hiện ra, xuất chiêu nhanh như điện, đã kề với cổ tay của tên kia, thuận tay đoạt được đao của gã, lúc đoạt đao cũng là lúc tay kia đánh tới tấp vào người hắn, tên thích khách kêu lên một tiếng, thân thể bay ra ngoài như đạn pháo.
Nghiêng người cảm thấy có một trận kình phong đánh úp lại, Bạch Dị một đao trở tay, nghe được”sang”một tiếng, ngăn một đao từ bên cạnh bổ tới, không đợi đối phương phản ứng lại, lưỡi đao trong tay địch rơi xuống, cổ tay vừa xoay, nhanh như cắt, dùng đao đánh gãy tay đối phương. Tên kia lại hét lên một tiếng thảm thiết, đao rời khỏi tay, Bạch Dị không chút do dự vung đao lên, cắt đứt cổ họng tên kia, lập tức ném mình ra phía sau cây thạch trụ, tên không thể nào bắn thương y.
Bạch Dị nhìn chỗ mà đỉnh đồng đập xuống, đúng là trên nền đại điện đập bể ra một chỗ sâu hõm, sàn nhà ngọc thạch của đại điện không chịu nổi đã vỡ vụn, tại nơi cái đỉnh đồng nằm, lộ ra một nửa người, nửa còn lại đương nhiên là bị đè dưới đỉnh đồng.
Trong nháy mắt y giết liền ba người, dứt khoát gọn gang, không chút dây dưa, bất kể tâm lý tố chất hay khả năng chiến đấu đều rất tốt.
Sau khi tránh sau ngọc trụ, tay cầm đao, vẻ mặt Bạch Dị cực kì khó coi.
Giờ khắc này, trong lòng y bất luận là cái gì, có chăng chỉ là sự khiếp sợ.
Không hề nghi ngờ, trận ám sát trong điện Càn Tâm, đối phương đã thiết kế kĩ càng, y thật không ngờ, tại bên trong thâm cung, Long Tường doanh canh phòng bảo vệ tầng tầng lớp lớp, lại có một âm mưu ám sát đã chờ y từ lâu.
Không hề nghi ngờ, đối phương so với mình nghĩ còn thâm độc, ra tay với tốc độ còn nhanh hơn cả mình.
Bạch Dị suy nghĩ nhanh như điện xẹt, rất nhanh liền hiểu ra, nếu trong cung đã sớm bày mưu ám sát mình thì ngoài cung lúc này nhất định cũng đang xảy ra chuyện.
Y chỉ cảm thấy một trận khí đục quay cuồng
Bày mưu ma chước quỷ, bản thân chung quy không phải là địch thủ của tên cáo già Hộ bộ Thượng thư.
Bên trong đại điện, từ các góc hiện ra từng bóng người, bọn họ trong tay cài nỏ, cầm đao, dàn thành bán hình cung nhích lại gần về phía Bạch Dị
Ở chỗ cửa bên đại điện, hai gã thái giám thân hình cao lớn cầm đao hộ vệ Trần Hồng Đạo, Trần Hồng Đạo nhìn chằm chằm vào ngọc trụ chỗ mà Bạch Dị trốn, trong mắt tràn đầy vẻ thù hận.
Lão trước đây chẳng qua cũng chỉ là một gã thái giám quản sự trong cung, tuy nói cũng có chút thế lực, nhưng trong kinh thành quyền quý như mây, thật sự không là cái gì.
Năm đó bởi vì việc của đứa cháu trai, nảy sinh xung đột với Bạch Dị, thế lực y không bằng người, nuốt giận, chỉ nghĩ cuộc đời này không có cơ hội báo cái thù năm đó.
Bản thân là thái giám quản sự trong cung, tuổi tác cũng cao, muốn leo đến Thái giám Tổng quản hậu cung nhưng hầu như không thể nhờ vả được bất kì ai, Bạch Dị lại là đại tướng tâm phúc nhất của Hoàng đế, là Long Tường doanh chỉ huy sứ, địa vị cách xa, nếu muốn báo được cừu thù năm đó, đúng là trứng chọi với đá.
Nhưng lão vạn lần không ngờ, bản thân lão đã như cá vượt long môn, dưới sự an bài của Hàn Huyền Đạo, vừa mới trở mình đã trở thành Thái giám Tổng quản hậu cung.
Lúc trước ở hậu cung nơm nớp lo sợ, nhưng hôm nay, lão lại có thể ở hậu cung hô mưa gọi gió, đám cung tần nương nương kia đối với lão cũng ngoan ngoãn vô cùng.
Làm người hầu ở hậu cung nhiều năm như vậy, nội giám bát ti, cho dù là Thái giám Quản sự, địa vị ở nội cung vẫn không cao, những thái giám ở trên lão vênh mặt hất hàm sai khiến rất nhiều, những cung nữ quản sự cũng không hề ít lần đụng độ với lão.
Sau khi trở thành Thái giám Tổng quản hậu cung, những kẻ thù trước đây, thậm chí những cung nữ thái giám đã từng khinh mạn lão, đều bị lão trừng trị, một tháng qua, tâm trạng lão ngày một khoan khoái.
Nhưng cái kim lớn nhất trong lòng vẫn chưa thể vứt bỏ đi được.
Mãi đến sau khi bàn bạc với Hàn Huyền Đạo, cuối cùng lão cũng hiểu được, cơ hội báo thù mà ngay bản thân lão cũng không dám nghĩ đến đang ở trước mặt, bản thân dựa vào cây đại thụ Hàn gia này, mới có thể báo được cừu thù năm đó.
Lần này thành công, không những cái kim lớn trong lòng mình sẽ được nhổ ra, mà hơn nữa có thể lập công lớn với Hàn Huyền Đạo, ngay sau khi được Hàn Huyền Đạo coi trọng, trong lòng Trần Hồng Đạo cũng rất kích động.
Hồng Đạo, chả trách năm đó cha mẹ đặt cho lão một đại danh như vậy, chính lão cũng không ngờ là có một ngày có thể đi trên một con đường lớn.
Bên trong đại diện, mai phục gần ba mươi cao thủ, sẵn sàng nỏ đao, hiện giờ đang bao vây Bạch Dị, muốn thoát khỏi Càn Tâm điện, gần như là không có khả năng.
Những cận vệ đi theo Bạch Dị ở ngoài điện hiển nhiên cảm thấy đã có biến, bọn họ đều là bộ hạ trung thành của Bạch Dị, đề cao cảnh giác, thấy động tĩnh gì, lập tức xông lên tiến thẳng vào trong điện.
Những cảnh vệ trước điện đã rút đao ngăn lại, có người trầm giọng quát:
- Nội cung trọng địa, ai dám xông vào giết không tha!
Bộ hạ Bạch Dị lòng như lửa đốt, chợt nghe tiếng đao kích trong điện truyền ra, một võ sĩ tính khí mạnh mẽ trầm giọng nói:
- Không hay rồi, đại nhân gặp nạn!
Rút đao ra, bất chấp tất cả, xông thẳng vào bên trong.
Một vệ sĩ thủ điện quát:
- Kẻ xông vào điện, giết không tha!
Lúc này có vài tên vệ sĩ chạy ra đón tiếp, vung đao chém về phía võ sĩ kia
Đúng vào lúc đó, từ hai bên Càn Tâm điện lao ra rất nhiều vệ sĩ thủ điện, không dưới trăm người, nháy mắt đã bao vây đám bộ hạ của Bạch Dị, không nói nhiều, đao thương xuất hiện, hướng về phía mấy người kia mà giết.
Trong đại điện, Bạch Dị đã bắt đầu với một thích khách giả thái giám, hắn đương nhiên là sức lực kinh người, nhưng những thích khách này hiển nhiên cũng là quân tinh nhuệ chọn ra, cùng nhau phối hợp ăn ý, gần hai mươi người cùng nhau bao vây Bạch Dị, những tay nỏ còn lại ở khắp bốn phía, cung nỏ đều ngắm vào Bạch Dị, chỉ cần thấy có cơ hội, lập tức sẽ bắn tên.
Đao pháp Bạch Dị xuất quỷ nhập thần, mặc dù bốn phía đều có thích khách, nhưng nhất thời không thể tiến sát Bạch Dị, thật ra trong lòng Bạch Dị lo cho Hoàng thượng, lớn tiếng kêu:
-Thánh thượng, Bạch Dị ở đây, người ở đâu? Thánh thượng Bạch Dị ở đây, người ở đâu?
Đột nhiên nhìn thấy Trần Hồng Đạo lấp loá sau cửa điện, lớn tiếng quát:
- Hoạn quan, Thánh thượng ở đâu?
Y biết thủ lĩnh nhóm người này là Trần Hồng Đạo, bắt kẻ trộm bắt vua nếu muốn sống rời khỏi đây, nhất định phải bắt Trần Hồng Đạo mới có đường sống, cho nên giương đao, nhắm thẳng Trần Hồng Đạo mà giết.