Tin tức nhận được khiến tâm tình khi hồi hương hơi có chút kích động của Hàn Mạc nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn cũng ý thức được mậu dịch trên biển hiện giờ đang đứng trước loạn trong giặc ngoài .
Tuy rằng trong lòng hắn hiểu chính vị đại bá kia của mình hiện giờ đang thản nhiên chèn ép mình, nhưng hắn không thể tưởng được vì không chèn ép được mình về triều chính, thì ở sau lưng đâm mình một dao trên thương trường.
Loại cảm giác này khiến trong lòng Hàn Mạc không thoải mái.
So sánh với chiến sự và nỗi khó chịu Hàn Huyền Đạo mang đến, hoạ ngoại xâm mậu dịch trên biển hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, sự uy hiếp đã như lửa sém lông mày.
Đội tàu đảo Tân Nguyệt tập kích đội thương thuyền, này tự nhiên là một kế hoạch đánh lén, từ việc này có thể thấy được, vị kia ở đảo Tân Nguyệt cũng không buông tha miếng mồi ngon Nam Dương .
Người Uy tự nhiên cũng hiểu được thương thuyền đội có ích lợi rất lớn, bọn họ rõ ràng hơn ai hết Nam Dương chính là một khối thịt béo, hiện giờ Nam Dương chư quốc và Trung Nguyên liên hệ thương mại, bởi vậy càng khiến Nam Dương phồn vinh nhất thời, khối thịt béo này hiện giờ cũng là vàng bôi dầu, đối với một quốc đảo cằn cỗi như người Uy mà nói, bọn họ không có khả năng buông tha một khối thịt béo như vậy.
Tuy rằng thực lực của bọn họ không thể nuốt trôi khối thịt béo này, nhưng cắn một miếng là việc hoàn toàn có khả năng.
Trong lòng Hàn Mạc đối với nguy hại do Uy nhân mang đến, là vô cùng rõ ràng.
Ở trong lòng hắn, mậu dịch trên biển cũng không phải chỉ để kiếm lợi ích từ Nam Dương thì dừng tay, hắn hiểu Nam Dương là một trong những vùng đất đầy tiềm năng,
Mấy năm nay đúng là thương mại Nam Dương phát triển mạnh, thứ nhất là thực lực trước mắt và điều kiện chỉ cho phép đội tàu Hàn Mạc có thể tiến hành thông thương ở phiến địa kia, thứ hai là phải nắm chặt thị trường Nam Dương ở trong tay, chính là đặt một chân lên khối phiến địa này.
Người ở Đông Hải đối nhân xử thế tự nhiên sẽ không có tầm mắt và ý chí xa như Hàn Mạc, nếu ở Yến Kinh không có gì bất ngờ xảy ra, thì tầm mắt hắn sẽ dời về phía Nam Dương.
Đông Hải nhiều thế hệ ở trên biển làm ngư nghiệp, thỉnh thoảng cùng hải tặc trên biển phát sinh xung đột, nên cũng ít người dám đem ánh mắt hướng về phía xa khơi.
Có lẽ có những người nhìn Đông Hải vô biên vô hạn, ngẫu nhiên sẽ ở trong đầu hiện lên một tia nghi vấn, bọn họ có lẽ cũng muốn biết, ở một chỗ khác trên đại dương rộng lớn là cảnh tượng như thế nào, nhưng ngoại trừ ở trên biển kiếm cơm ăn, hải tặc chung quanh du đãng ở ngoài, trên đại địa Trung Nguyên, cũng không có người có ý thức đi ra biển rộng.
Nhưng Hàn Mạc cải biến hết thảy, hắn được kỳ ngộ, dứt khoát mở ra sự nghiệp đối ngoại hàng hải cho người Trung Nguyên.
Hắn lúc ở tuổi nhỏ, liền nghĩ tới câu chuyện lưu truyền thiên cổ về thái giám Tam Bảo thái giám triều Đại Minh, dưới sự ủng hộ của Vĩnh Lạc Đại đế, dẫn theo đội tàu khổng lồ, giương buồm hải ngoại, chẳng những khiến Trung Hoa uy danh lan xa hải ngoại, lại mang đến ích lợi khổng lồ .
Thời không đảo ngược, Tam Bảo thái giám chưa từng xuất hiện, hàng hải đệ nhất nhân hiện giờ cũng chính làHàn Mạc, mà Hàn Mạc trong lòng kỳ vọng một ngày kia, cũng có thể có một hạm đội khổng lồ Trung Nguyên giương buồm hải ngoại.
Không nói khoa trương chút nào, đây là chuyện lợi quốc lợi dân, Hàn Mạc lúc còn rất nhỏ đã âm thầm thề, khi mình còn sống, nhất định phải hoàn thành đại sự này.
Nội ưu xử lý, có thể từ từ, không thể vội vàng xao động, nhưng hoạ ngoại xâm lại phải mau chóng trừ tận gốc.
Một khi bị Uy nhân chặt đứt đường biển, sự nghiệp hàng hải chắc chắn sẽ bị đe dọa hủy diệt .
Hàng hải chẳng những sẽ mang đến ích lợi thật lớn cho Trung Nguyên, ở trước tình thế hiện tại, cũng là nguồn thu tài chính hùng hậu cho Hàn Mạc. Hơn nữa trên biển mấy ngàn hải tặc có thể vì mình bán mạng, nói cho cùng, chính là bởi vì mình cho bọn họ áo cơm không lo, một khi tuyến thương mại bị chặt đứt, không thể tiếp tục tiến hành, như vậy hải tặc có hay không kiên định theo mình, đó cũng là một dấu chấm hỏi.
Về công về tư, hắn đều phải cam đoan cho đường biển này thông suốt, đối với việc Uy nhân nhiễu loạn đường biển, phải hạ sát thủ.
...
Yến tiệc ở Tây phủ vô cùng náo nhiệt, thẳng đến đêm khuya mới tan cuộc, hai vị tông chủ tuổi tác đã cao, yến hội sau khi bắt đầu một lát, liền lui về nghỉ ngơi, còn lại Hàn Mạc tự mình tiếp đãi khách nhân, yến hội ăn uống linh đình, mỗi người đều muốn hướng Hàn đại nhân kính một ly, cũng may Dương Thanh có lòng giúp Hàn Mạc cho nên biểu hiện cực kỳ chủ động, vì Hàn Mạc đỡ rất nhiều rượu, hơn nữa quan khách cũng biết Hàn Mạc đi đường mệt nhọc, nên đều biết ý mà lui về nếu không chỉ sợ yến hội này còn không có tan cuộc, Hàn Mạc phải ngã mới thôi.
Thân phận Hàn Mạc hiện giờ cố nhiên như mặt trời ban trưa, nhưng đây là ở nhà mình, khách nhân đều là hương thân phụ lão cố hương, cho nên nên không gò bó, cũng không câu nệ đi đến những nơi có thân hào nông thôn nói cười vui vẻ.
Sau khi tan cuộc, Hàn Mạc bảo Hàn Bá phái người hộ tống vài vị trưởng lão Hàn tộc về nhà, hơn nữa trước khi đi, Hàn Mạc lại cho mỗi một vị trưởng lão một lễ vật rất dày, điều này làm cho mấy lão gia mặt mày hớn hở, liền nói Hàn Mạc đã trưởng thành, vui vẻ mà trở về.
Đợi cho đến nửa đêm, trong phủ rốt cục an tĩnh lại, những người Đông phủ đều theo Hàn Tào Thị hồi phủ, toàn bộ Tây phủ lập tức u tĩnh dị thường.
Hàn Mạc gọi hơn bốn mươi nha hoàn trong phủ do Hàn Bá mang đến, phát cho mỗi người một phần lễ vật, bọn hạ nhân vui mừng luôn mồm nói lời cảm tạ.
Đợi cho mọi việc xong đâu đấy, lúc này Hàn Mạc mới trở lại trong viện của mình. Bích di nương và Hàn Thấm đ đường vất vả, sớm đã ngủ. Tiểu Thiến cũng vì đường xá mệt nhọc, mang theo Hàn Định đi ngủ, chỉ có Tuệ nương là chờ Hàn Mạc trở về phòng.
Sau khi Hàn Mạc trở về phòng, cũng không quấy nhiễu thê nhi, chỉ để Tuệ nương hầu hạ, tắm rửa xong, thay một xiêm y nhẹ nhàng thoải mái hơn, lúc này mới c bảo Tuệ nương đi nghỉ, cũng không ở lại trong viện, lại đi ra sân, theo đường đá nhỏ hướng sân viện Hàn Chính Khôn đi tới.
Bóng đêm u tĩnh, nguyệt minh như nước, đi trên đường đá nhỏ, trong lòng Hàn Mạc điềm tĩnh rất nhiều, chỉ có điều lúc này, trong đầu hắn cũng là nhớ tới gian phòng nhỏ u tĩnh sau hoa viên kia.
Hai năm trước rời đi là lúc, gian phòng nhỏ kia có một vị nữ tử xinh đẹp cô tịch bên trong, mà sau khi từ Phong quốc trở về đến nay, Hàn Mạc cũng không biết sự tình đến tột cùng là như thế nào.
Hắn cũng nhiều lần muốn trở về tìm hiểu, nhưng có quá nhiều việc quấn thân, hắn căn bản không có cơ hội quay về, hắn thậm chí từng có ý niệm phái người trở về điều tra, nhưng nhớ tới Liễu Như Mộng kia không muốn ai biết thân phận của mình, hơn nữa lúc trước Hàn gia bí mật đem nàng an trí ở tây phủ sau hoa viên, việc này sự tình trọng đại, bản thân mình không thể tin người ngoài mà tiết lộ ra.
Cho đến hôm nay, hắn rốt cục về tới tòa phủ đệ này, hơn nữa trong nháy mắt có thể đi vào sau hoa viên, nhưng giờ này khắc này, không biết vì sao, hắn cũng không có ý niệm tiến vào hoa viên.
Hắn khẳng định, Liễu Như Mộng đã không còn ở trong hoa viên, nếu không hôm nay sẽ không xuất hiện yến tiệc ở Tây viện với đông quan khách như vậy.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng, Hàn Mạc than nhẹ một tiếng.
Như Mộng Như Mộng, thật giống như một giấc mộng?
Hắn dừng chân, chắp hai tay sau lưng, hơi trầm ngâm, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn về hướng phía sau hoa viên, bên trong Tây phủ lộ ra tầng tầng núi non trùng điệp, lúc này với quá khứ, tự nhiên là không bằng một góc. Nhưng Hàn Mạc cũng không kìm lòng nổi mà nhớ tới năm đó cùng Liễu Như Mộng sống cùng nhau nửa năm, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia tươi cười.bất đắc dĩ .
Chính vào lúc này, lại nghe được tiếng bước chân vang lên, Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hàn Bá đang đi tới, thấy Hàn Mạc lập tức hiện ra vẻ thân thiết tươi cười, tiến lên, hạ giọng nói:
- Hàn Mạc, còn chưa đi nghỉ sao?
Hàn Bá trước sau như một mỉm cười, thanh âm có chút cung kính:
- Thiếu gia, người muốn đi gặp Nhị Tông Chủ sao?
Hàn Mạc khẽ gật đầu,
- Cũng không biết gia gia đã ngủ chưa, chỉ có điều ta cảm thấy... gia gia hẳn là đang đợi ta!
- Quả nhiên là huyết mạch tương liên, Nhị Tông Chủ đã biết thiếu gia chắc chắn sẽ tới.
Hàn Bá lại cười nói:
- Nhị Tông Chủ bảo ta lại đây nói cho Thiếu gia biết, ngài hiện đang ở sau hoa viên vọng nguyệt, người nếu muốn gặp, thì đến sau hoa viên tìm ngài!
- Vọng nguyệt?
Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Ta biết, sẽ đi ngay.
Đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Hàn Bá, hòa nhã nói:
- Hàn Bá, Hàn Thanh hết thảy đều rất tốt, người không cần lo lắng, hắn quyết không chịu thua kém ai đâu!
Hàn Bá tuy rằng không hỏi, nhưng trong lòng tự nhiên là lo lắng cho con mình, nghe Hàn Mạc nói như vậy, lập tức an tâm, cười nói:
- Hắn đi theo Ngũ thiếu gia, tự nhiên ta không phải lo lắng .
Hàn Mạc gật đầu, cũng không nói nhiều, đi thẳng ra phía sau hoa viên.
Vừa vào hoa viên, liền có một cỗ hương vị tươi mát xông vào mũi, hai năm qua đi, trong hoa viên hết thảy đều không có thay đổi. Hàn Mạc đầu tiên mắt liền hướng tới căn phòng cũ, im ắng một mảnh, không có một ánh đèn dầu, tuy rằng biết rõ sẽ như thế, nhưng trong lòng hắn có chút mất mát, ổn định lại tâm thần, rất nhanh tìm được chiếc xích đu bằng ghế trúc cạnh giàn nho và thấy Hàn Chính Khôn đang ngồi đó chờ hắn.
Lão nhân gia trong tay cầm một cây quạt lớn, mặc xiêm y rộng thùng thình, rất nhàn nhã nằm trên trúc ghế dưới giàn nho, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của tán lá, điểm xuyết rơi xuống, trông rất đẹp mắt.
Hàn Mạc đi đến phía sau lão nhân gia, hai bàn tay đặt lên đầu lão nhân gia, nhẹ nhàng ấn lên.
Hàn Chính Khôn trên mặt hiện ra vẻ từ ái tươi cười, nhưng không mở mắt, vẫn như cũ nhẹ nhàng quạt quạt.
Sau một lát, Hàn Chính Khôn mới mở mắt, dịu dàng nói:
- Ngồi bên người gia gia!
Hàn Mạc thu tay, lấy một cái ghế bên cạnh Hàn Chính Khôn ngồi xuống.
Đây là cảnh tượng xuất hiện vô số lần, từ nhỏ đến lớn lão nhân gia nằm ở ghế trúc, một thiếu niên ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh, nghe lão nhân gia nói rất nhiều sự tình.
Giờ thiếu niên đã cưới vợ sinh con, nhưng tình cảm tổ tôn kia không những không nhạt mà càng ngày càng đậm.
Hàn Chính Khôn quay đầu, hai năm qua đi, lão nhân gia lại già thêm rất nhiều, trên trán nếp nhăn đã nhiều hơn trước, cũng sâu hơn nhiều, trên mặt vẻ tươi cười ít đi, mang theo một vẻ nghiêm nghị, đây là gương mặt mà Hàn Mạc từ nhỏ tới lớn luôn nhìn thấy.
- Cháu trong lòng không cam lòng?
Hàn Chính Khôn thanh âm rất nhẹ:
- Tước quyền lực của cháu, trong lòng cháu bất mãn?
Tuy rằng trong lòng hắn hiểu chính vị đại bá kia của mình hiện giờ đang thản nhiên chèn ép mình, nhưng hắn không thể tưởng được vì không chèn ép được mình về triều chính, thì ở sau lưng đâm mình một dao trên thương trường.
Loại cảm giác này khiến trong lòng Hàn Mạc không thoải mái.
So sánh với chiến sự và nỗi khó chịu Hàn Huyền Đạo mang đến, hoạ ngoại xâm mậu dịch trên biển hiện giờ vô cùng nghiêm trọng, sự uy hiếp đã như lửa sém lông mày.
Đội tàu đảo Tân Nguyệt tập kích đội thương thuyền, này tự nhiên là một kế hoạch đánh lén, từ việc này có thể thấy được, vị kia ở đảo Tân Nguyệt cũng không buông tha miếng mồi ngon Nam Dương .
Người Uy tự nhiên cũng hiểu được thương thuyền đội có ích lợi rất lớn, bọn họ rõ ràng hơn ai hết Nam Dương chính là một khối thịt béo, hiện giờ Nam Dương chư quốc và Trung Nguyên liên hệ thương mại, bởi vậy càng khiến Nam Dương phồn vinh nhất thời, khối thịt béo này hiện giờ cũng là vàng bôi dầu, đối với một quốc đảo cằn cỗi như người Uy mà nói, bọn họ không có khả năng buông tha một khối thịt béo như vậy.
Tuy rằng thực lực của bọn họ không thể nuốt trôi khối thịt béo này, nhưng cắn một miếng là việc hoàn toàn có khả năng.
Trong lòng Hàn Mạc đối với nguy hại do Uy nhân mang đến, là vô cùng rõ ràng.
Ở trong lòng hắn, mậu dịch trên biển cũng không phải chỉ để kiếm lợi ích từ Nam Dương thì dừng tay, hắn hiểu Nam Dương là một trong những vùng đất đầy tiềm năng,
Mấy năm nay đúng là thương mại Nam Dương phát triển mạnh, thứ nhất là thực lực trước mắt và điều kiện chỉ cho phép đội tàu Hàn Mạc có thể tiến hành thông thương ở phiến địa kia, thứ hai là phải nắm chặt thị trường Nam Dương ở trong tay, chính là đặt một chân lên khối phiến địa này.
Người ở Đông Hải đối nhân xử thế tự nhiên sẽ không có tầm mắt và ý chí xa như Hàn Mạc, nếu ở Yến Kinh không có gì bất ngờ xảy ra, thì tầm mắt hắn sẽ dời về phía Nam Dương.
Đông Hải nhiều thế hệ ở trên biển làm ngư nghiệp, thỉnh thoảng cùng hải tặc trên biển phát sinh xung đột, nên cũng ít người dám đem ánh mắt hướng về phía xa khơi.
Có lẽ có những người nhìn Đông Hải vô biên vô hạn, ngẫu nhiên sẽ ở trong đầu hiện lên một tia nghi vấn, bọn họ có lẽ cũng muốn biết, ở một chỗ khác trên đại dương rộng lớn là cảnh tượng như thế nào, nhưng ngoại trừ ở trên biển kiếm cơm ăn, hải tặc chung quanh du đãng ở ngoài, trên đại địa Trung Nguyên, cũng không có người có ý thức đi ra biển rộng.
Nhưng Hàn Mạc cải biến hết thảy, hắn được kỳ ngộ, dứt khoát mở ra sự nghiệp đối ngoại hàng hải cho người Trung Nguyên.
Hắn lúc ở tuổi nhỏ, liền nghĩ tới câu chuyện lưu truyền thiên cổ về thái giám Tam Bảo thái giám triều Đại Minh, dưới sự ủng hộ của Vĩnh Lạc Đại đế, dẫn theo đội tàu khổng lồ, giương buồm hải ngoại, chẳng những khiến Trung Hoa uy danh lan xa hải ngoại, lại mang đến ích lợi khổng lồ .
Thời không đảo ngược, Tam Bảo thái giám chưa từng xuất hiện, hàng hải đệ nhất nhân hiện giờ cũng chính làHàn Mạc, mà Hàn Mạc trong lòng kỳ vọng một ngày kia, cũng có thể có một hạm đội khổng lồ Trung Nguyên giương buồm hải ngoại.
Không nói khoa trương chút nào, đây là chuyện lợi quốc lợi dân, Hàn Mạc lúc còn rất nhỏ đã âm thầm thề, khi mình còn sống, nhất định phải hoàn thành đại sự này.
Nội ưu xử lý, có thể từ từ, không thể vội vàng xao động, nhưng hoạ ngoại xâm lại phải mau chóng trừ tận gốc.
Một khi bị Uy nhân chặt đứt đường biển, sự nghiệp hàng hải chắc chắn sẽ bị đe dọa hủy diệt .
Hàng hải chẳng những sẽ mang đến ích lợi thật lớn cho Trung Nguyên, ở trước tình thế hiện tại, cũng là nguồn thu tài chính hùng hậu cho Hàn Mạc. Hơn nữa trên biển mấy ngàn hải tặc có thể vì mình bán mạng, nói cho cùng, chính là bởi vì mình cho bọn họ áo cơm không lo, một khi tuyến thương mại bị chặt đứt, không thể tiếp tục tiến hành, như vậy hải tặc có hay không kiên định theo mình, đó cũng là một dấu chấm hỏi.
Về công về tư, hắn đều phải cam đoan cho đường biển này thông suốt, đối với việc Uy nhân nhiễu loạn đường biển, phải hạ sát thủ.
...
Yến tiệc ở Tây phủ vô cùng náo nhiệt, thẳng đến đêm khuya mới tan cuộc, hai vị tông chủ tuổi tác đã cao, yến hội sau khi bắt đầu một lát, liền lui về nghỉ ngơi, còn lại Hàn Mạc tự mình tiếp đãi khách nhân, yến hội ăn uống linh đình, mỗi người đều muốn hướng Hàn đại nhân kính một ly, cũng may Dương Thanh có lòng giúp Hàn Mạc cho nên biểu hiện cực kỳ chủ động, vì Hàn Mạc đỡ rất nhiều rượu, hơn nữa quan khách cũng biết Hàn Mạc đi đường mệt nhọc, nên đều biết ý mà lui về nếu không chỉ sợ yến hội này còn không có tan cuộc, Hàn Mạc phải ngã mới thôi.
Thân phận Hàn Mạc hiện giờ cố nhiên như mặt trời ban trưa, nhưng đây là ở nhà mình, khách nhân đều là hương thân phụ lão cố hương, cho nên nên không gò bó, cũng không câu nệ đi đến những nơi có thân hào nông thôn nói cười vui vẻ.
Sau khi tan cuộc, Hàn Mạc bảo Hàn Bá phái người hộ tống vài vị trưởng lão Hàn tộc về nhà, hơn nữa trước khi đi, Hàn Mạc lại cho mỗi một vị trưởng lão một lễ vật rất dày, điều này làm cho mấy lão gia mặt mày hớn hở, liền nói Hàn Mạc đã trưởng thành, vui vẻ mà trở về.
Đợi cho đến nửa đêm, trong phủ rốt cục an tĩnh lại, những người Đông phủ đều theo Hàn Tào Thị hồi phủ, toàn bộ Tây phủ lập tức u tĩnh dị thường.
Hàn Mạc gọi hơn bốn mươi nha hoàn trong phủ do Hàn Bá mang đến, phát cho mỗi người một phần lễ vật, bọn hạ nhân vui mừng luôn mồm nói lời cảm tạ.
Đợi cho mọi việc xong đâu đấy, lúc này Hàn Mạc mới trở lại trong viện của mình. Bích di nương và Hàn Thấm đ đường vất vả, sớm đã ngủ. Tiểu Thiến cũng vì đường xá mệt nhọc, mang theo Hàn Định đi ngủ, chỉ có Tuệ nương là chờ Hàn Mạc trở về phòng.
Sau khi Hàn Mạc trở về phòng, cũng không quấy nhiễu thê nhi, chỉ để Tuệ nương hầu hạ, tắm rửa xong, thay một xiêm y nhẹ nhàng thoải mái hơn, lúc này mới c bảo Tuệ nương đi nghỉ, cũng không ở lại trong viện, lại đi ra sân, theo đường đá nhỏ hướng sân viện Hàn Chính Khôn đi tới.
Bóng đêm u tĩnh, nguyệt minh như nước, đi trên đường đá nhỏ, trong lòng Hàn Mạc điềm tĩnh rất nhiều, chỉ có điều lúc này, trong đầu hắn cũng là nhớ tới gian phòng nhỏ u tĩnh sau hoa viên kia.
Hai năm trước rời đi là lúc, gian phòng nhỏ kia có một vị nữ tử xinh đẹp cô tịch bên trong, mà sau khi từ Phong quốc trở về đến nay, Hàn Mạc cũng không biết sự tình đến tột cùng là như thế nào.
Hắn cũng nhiều lần muốn trở về tìm hiểu, nhưng có quá nhiều việc quấn thân, hắn căn bản không có cơ hội quay về, hắn thậm chí từng có ý niệm phái người trở về điều tra, nhưng nhớ tới Liễu Như Mộng kia không muốn ai biết thân phận của mình, hơn nữa lúc trước Hàn gia bí mật đem nàng an trí ở tây phủ sau hoa viên, việc này sự tình trọng đại, bản thân mình không thể tin người ngoài mà tiết lộ ra.
Cho đến hôm nay, hắn rốt cục về tới tòa phủ đệ này, hơn nữa trong nháy mắt có thể đi vào sau hoa viên, nhưng giờ này khắc này, không biết vì sao, hắn cũng không có ý niệm tiến vào hoa viên.
Hắn khẳng định, Liễu Như Mộng đã không còn ở trong hoa viên, nếu không hôm nay sẽ không xuất hiện yến tiệc ở Tây viện với đông quan khách như vậy.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời trăng sáng, Hàn Mạc than nhẹ một tiếng.
Như Mộng Như Mộng, thật giống như một giấc mộng?
Hắn dừng chân, chắp hai tay sau lưng, hơi trầm ngâm, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn về hướng phía sau hoa viên, bên trong Tây phủ lộ ra tầng tầng núi non trùng điệp, lúc này với quá khứ, tự nhiên là không bằng một góc. Nhưng Hàn Mạc cũng không kìm lòng nổi mà nhớ tới năm đó cùng Liễu Như Mộng sống cùng nhau nửa năm, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia tươi cười.bất đắc dĩ .
Chính vào lúc này, lại nghe được tiếng bước chân vang lên, Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy Hàn Bá đang đi tới, thấy Hàn Mạc lập tức hiện ra vẻ thân thiết tươi cười, tiến lên, hạ giọng nói:
- Hàn Mạc, còn chưa đi nghỉ sao?
Hàn Bá trước sau như một mỉm cười, thanh âm có chút cung kính:
- Thiếu gia, người muốn đi gặp Nhị Tông Chủ sao?
Hàn Mạc khẽ gật đầu,
- Cũng không biết gia gia đã ngủ chưa, chỉ có điều ta cảm thấy... gia gia hẳn là đang đợi ta!
- Quả nhiên là huyết mạch tương liên, Nhị Tông Chủ đã biết thiếu gia chắc chắn sẽ tới.
Hàn Bá lại cười nói:
- Nhị Tông Chủ bảo ta lại đây nói cho Thiếu gia biết, ngài hiện đang ở sau hoa viên vọng nguyệt, người nếu muốn gặp, thì đến sau hoa viên tìm ngài!
- Vọng nguyệt?
Hàn Mạc ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Ta biết, sẽ đi ngay.
Đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Hàn Bá, hòa nhã nói:
- Hàn Bá, Hàn Thanh hết thảy đều rất tốt, người không cần lo lắng, hắn quyết không chịu thua kém ai đâu!
Hàn Bá tuy rằng không hỏi, nhưng trong lòng tự nhiên là lo lắng cho con mình, nghe Hàn Mạc nói như vậy, lập tức an tâm, cười nói:
- Hắn đi theo Ngũ thiếu gia, tự nhiên ta không phải lo lắng .
Hàn Mạc gật đầu, cũng không nói nhiều, đi thẳng ra phía sau hoa viên.
Vừa vào hoa viên, liền có một cỗ hương vị tươi mát xông vào mũi, hai năm qua đi, trong hoa viên hết thảy đều không có thay đổi. Hàn Mạc đầu tiên mắt liền hướng tới căn phòng cũ, im ắng một mảnh, không có một ánh đèn dầu, tuy rằng biết rõ sẽ như thế, nhưng trong lòng hắn có chút mất mát, ổn định lại tâm thần, rất nhanh tìm được chiếc xích đu bằng ghế trúc cạnh giàn nho và thấy Hàn Chính Khôn đang ngồi đó chờ hắn.
Lão nhân gia trong tay cầm một cây quạt lớn, mặc xiêm y rộng thùng thình, rất nhàn nhã nằm trên trúc ghế dưới giàn nho, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của tán lá, điểm xuyết rơi xuống, trông rất đẹp mắt.
Hàn Mạc đi đến phía sau lão nhân gia, hai bàn tay đặt lên đầu lão nhân gia, nhẹ nhàng ấn lên.
Hàn Chính Khôn trên mặt hiện ra vẻ từ ái tươi cười, nhưng không mở mắt, vẫn như cũ nhẹ nhàng quạt quạt.
Sau một lát, Hàn Chính Khôn mới mở mắt, dịu dàng nói:
- Ngồi bên người gia gia!
Hàn Mạc thu tay, lấy một cái ghế bên cạnh Hàn Chính Khôn ngồi xuống.
Đây là cảnh tượng xuất hiện vô số lần, từ nhỏ đến lớn lão nhân gia nằm ở ghế trúc, một thiếu niên ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh, nghe lão nhân gia nói rất nhiều sự tình.
Giờ thiếu niên đã cưới vợ sinh con, nhưng tình cảm tổ tôn kia không những không nhạt mà càng ngày càng đậm.
Hàn Chính Khôn quay đầu, hai năm qua đi, lão nhân gia lại già thêm rất nhiều, trên trán nếp nhăn đã nhiều hơn trước, cũng sâu hơn nhiều, trên mặt vẻ tươi cười ít đi, mang theo một vẻ nghiêm nghị, đây là gương mặt mà Hàn Mạc từ nhỏ tới lớn luôn nhìn thấy.
- Cháu trong lòng không cam lòng?
Hàn Chính Khôn thanh âm rất nhẹ:
- Tước quyền lực của cháu, trong lòng cháu bất mãn?