Liễu Như Mộng đợi đến sau khi Hàn Mạc ly khai, mới chầm chậm hồi tỉnh lại, khuôn mặt nàng lúc này đỏ ửng truyền tới cảm giác nóng ran, má hồng rực rỡ.
Cái nam nhân lỗ mãng kia, thế mà tại ngay khi chính mình không chút phòng bị như vậy lại vén rèm lên, nhìn mồn một tình huống đó, thật là đáng chết, nàng khẽ nghiến hàm răng ngà, hận không thể ngay lập tức kiếm ra một cây đại đao chém cho nam nhân nọ năm mười nhát. Rành rành là nhìn thấy rõ mồn một, hắn còn dám thì thào tự lẩm bẩm rằng chả thấy gì cả, còn muốn giả mù làm người tốt cấp cho Liễu Như Mộng ta cái bậc thềm để hạ đài, kỳ thực chẳng qua là tự cho chính hắn tìm bậc thềm mà thôi.
- Nam nhân đáng ghét!
Liễu Như Mộng mím môi, trên mặt tỏa ra sự phẫn nộ khôn tả.
Có điều rất kỳ quái là trong tâm lý nàng lại không có oán hận mấy, chỉ là cảm thấy khó xử mà thôi.
Nàng nghe thấy Hàn Mạc tự mình mồm nói tai nghe, lại biết chắc hắn đã rời khỏi phòng, lúc này mới trong hoảng loạn mà chỉnh trang xiêm y lại ngay ngắn, ngồi lên trên giường, trái tim đập thình thình như nhảy vọt ra từ cổ họng.
Hai bàn tay nhỏ của nàng gắt gao nắm chặt, mồ hôi toát ra, eo thon nhè nhẹ run rẩy.
- Xem xem ngươi lúc nào trở lại!
Liễu Như Mộng cắn răng nghĩ thầm, nhưng không hiểu sao tâm lý nàng lại không sinh ra một tia hận ý nào, ngay cả cảm giác chán ghét cũng đều không có, chỉ cảm thấy khó xử rồi lại khó xử thêm!
Nàng không hiểu nổi vì cái mình sẽ có loại cảm xúc này nữa.
Nếu là trước đây, kiểu mạo phạm như thế nhất định sẽ khiến nàng hận thấu xương, thậm chí sẽ giết phắt cái tên gia hỏa đáng chết đó, nhưng sau khi tình huống hôm nay phát sinh, hình ảnh Hàn Mạc trong tâm trí nàng lại dường như vẫn không thay đổi.
Thẳng thắn, rộng rãi, hóm hỉnh, giỏi nắm bắt tâm lý, không kiêu ngạo kiểu con ông cháu cha, không phải kiểu con cháu danh gia vọng tộc thường thấy!
- Ta làm sao vậy, ta đến cùng đang nghĩ cái gì? Ta vì cái gì không có một tia hận ý?
Liễu Như Mộng nhắm tròng mắt lại, mặt ngọc ửng hồng, ngực sữa trắng tinh khiết căng tròn bởi vì hô hấp gấp rút mà phập phồng phập phồng, tựa như ánh lên từng đợt sóng ngọc ngà thơm mát khiến người mê mẩn.
Nàng không hiểu nổi, vì sao nam nhân này mạo phạm nàng như vậy mà nàng lại không hận hắn nổi.
Chợt nàng nghĩ đến câu mà bậc trí giả như A Vít vẫn thường nói "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", không khỏi rùng mình một cái. Tuyệt không có khả năng, mình làm sao có thể náy sinh tình cảm với một thanh niên so với bản thân còn ít hơn tới ba bốn tuổi chứ?
Nhưng khi nàng tự vấn lại sâu thẳm trong nội tâm của mình thì lại phát hiện, thời gian này sinh hoạt cùng một mái nhà với Hàn Mạc, yên ả mà thanh bình, tuy nơi này rất ít người qua lại nhưng cực kỳ mỹ lệ, mỗi ngày đều có thể hô hấp vào không khí tươi mát trong lành, mỗi ngày đều sẽ có nam nhân nọ kể chuyện xưa cho nàng, mỗi ngày đều có thể dùng cái ống hút mà nam nhân kia chế ra từ ống cỏ xanh mọng để uống canh, mỗi ngày đều có thể nghe nam nhân này nói một vài sự tình hiếm lạ cổ quái… Ở nơi này tựa hồ đã có thể quên hết những muộn phiền của nhân thế, hết thảy chỉ còn lại sự ấm áp và yên bình, chính nàng cũng đã cảm giác được sâu sắc rằng bản thân đã vô cùng thích ứng với dạng sinh hoạt này, cũng vô cùng thoải mái mà hưởng thụ dạng sinh hoạt cùng nam nhân kia lấy lễ tương đãi lẫn nhau trong một mái nhà.
Nhưng nàng biết, đây hết thảy có lẽ chỉ là một giấc mộng tuyệt vời nhất, tươi đẹp nhất mà cả đời mình có được, mà bởi vì chỉ là giấc mộng nên sớm muộn sẽ có lúc mình phải tỉnh lại mà thôi.
Nàng gánh vác trách nhiệm nặng nề, khi ngày đó tới thì nàng cũng chỉ có thể vứt bỏ hết thảy mọi thứ nơi đây để đi hoàn thành phần trách nhiệm đó của bản thân, cũng giống như Hàn Mạc đã từng nói:
- Khi những người mà mình yêu thương cần phải được bảo hộ, thì chúng ta có thể ném bỏ hết thảy mọi thứ để đi bảo hộ họ, bao gồm cả chính sinh mạng của bản thân!
Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng vì phần trách nhiệm đó mà trả ra cái giá thậm chí là cả sinh mạng của mình.
Cho nên nàng rất rõ ràng, cho dù chính mình quả thật trong lúc bất tri bất giác cùng cái Ngũ thiếu gia này lâu ngày bén hơi thì đó cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo mà thôi, chính mình phải kiệt lực áp chế, cũng phải hết sức ngăn cản loại cảm tình này phát triển thêm.
Một đoạn ái tình không có kết quả, cuối cùng sẽ là bi kịch.
. . .
Khi Hàn Mạc trở lại thì hắn vẫn còn vô cùng thấp thỏm, rốt cuộc vẫn là dòm phải mông đít con nhà người ta, mà lại bởi chính mình không chút lịch sự mà xồng xộc vén rèm phòng người ta lên chứ, vô luận từ góc độ nào mà nói đi nữa thì mình đều sai rành rành ra rồi.
Hắn hy vọng Liễu Như Mộng sẽ hiểu, về sau hai người ai cũng đều không nhắc lại chuyện này nữa, cứ như vậy quên đi, hoặc là chôn sâu trong bụng.
Vào phòng, hắn liền thấy Liễu Như Mộng đang ngồi ở bên cửa sổ, trông ra bên ngoài ngắm mấy gốc ba tiêu vừa trải qua nước mưa tưới tắm.
Thấy Hàn Mạc tiến đến, Liễu Như Mộng đứng thẳng người lên, cung cung kính kính hành lễ, thanh âm lại cực kỳ lạnh lùng:
- Ngũ thiếu gia, ngài đã trở lại!
- Ngô!
Hàn Mạc lúng túng một chặp, nhưng về phần Liễu Như Mộng thì nàng thần sắc bình tĩnh, không có tí ti nửa điểm khác thường, xem ra vị đại mỹ nhân này có công phu khống chế biểu tình của bản thân vẫn là rất cao cường, tựa như đã hoàn toàn quên mất một màn phát sinh lúc trước kia.
- Như Mộng tỷ, chúng ta chơi một ván cờ vây chứ?
Hàn Mạc cười khì lên, nếu Liễu Như Mộng đã giả trang làm như không có việc gì thì chính mình cũng nên phối hợp ăn theo a.
Liễu Như Mộng nhè nhẹ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Ngũ thiếu gia, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, không có tư cách cùng ngài chơi cờ!
Hàn Mạc nhíu lông mày, tuy thanh âm Liễu Như Mộng rất cung kính, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng lại rất lãnh đạm, lẻ nào nàng vẫn còn để bụng chuyện khi nãy phát sinh. :
- Nô tỳ lúc trước không biết trời cao đất rộng, xin Ngũ thiếu gia đừng trách. Sau này nô tỳ nhất định tuân thủ nghiêm ngặt quy củ giữa chủ tử cùng nô tỳ mà hầu hạ Ngũ thiếu gia thật tốt.
Liễu Như Mộng nhẹ nhàng nói, nàng bỗng cảm thấy ngay khi chính mình nói lời này thì trong tâm cũng có chút nhói đau.
Những ngày cá nước hòa hợp, thanh bình yên ả lúc trước chẳng lẽ thật sự đã qua sao? Vì để chính mình không chìm đắm sâu hơn, quả thật phải dùng tới những thứ quy củ trái với nhân tính kia để đi ước thúc hai người không được mở rộng tấm lòng với nhau sao?
- Như Mộng tỷ, tỷ. . . tỷ sao vậy? Tỷ vẫn còn tức giận sao?
Hàn Mạc cười khổ:
- Ta sai rồi, ta hướng tỷ xin lỗi!
Liễu Như Mộng nhàn nhạt nói:
- Ngài là thiếu gia tôn quý, ta chỉ là một cái nha hoàn ti tiện, ta chịu không nổi lời xin lỗi của ngài!
- Ta lúc nào thì coi tỷ như hạ nhân?
Hàn Mạc thanh âm cũng băng lãnh lên:
- Chẳng lẽ tỷ không biết, ta từ đầu tới cuối, một mực vẫn coi tỷ như tỷ tỷ mà đối đãi sao.
Liễu Như Mộng khóe mắt nhè nhẹ run rẩy, trong đôi đồng tử mê người lướt qua một nét ưu thương, cúi đầu, lại không nói thêm gì.
Hàn Mạc đi tới bên ghế, nhè nhẹ ngồi xuống, trông ra ngoài cửa sổ nơi câ y ba tiêu vừa được trải qua nước mưa tưới tắm, từng phiến lá xanh tươi vẫn còn mang theo những hạt nước mưa óng ánh lung linh huyền ảo tựa lệ ngọc của mỹ nhân.
- Như Mộng tỷ, tỷ có biết vì sao ngày đầu tiên tỷ tới, ta liền gọi tỷ là Như Mộng tỷ chăng?
Hàn Mạc không nhìn Liễu Như Mộng, chỉ thờ ơ ngắm những phiến lá của cây ba tiêu ngoài cửa sổ, thanh âm rất bình tĩnh:
- Bởi vì ta biết tỷ đi tới Đông Hải quận, đi tới cái hoa viên nho nhỏ này chỉ là do bất đắc dĩ. Ta biết khi tỷ mới tới đây tâm lý nhất định sẽ rất sợ hãi, cũng rất mờ mịt, lại cũng rất e ngại, bởi vì dẫu sao nói cho cùng tỷ cũng chỉ là một nữ nhân, tuy ngoài mặt hết sức cố tỏ ra kiên cường nhưng ngay khi ta nhìn thấy tỷ lần đầu tiên, tròng mắt tỷ ảm đạm, trong con ngươi chỉ có sự cam chịu cùng sợ hãi. . . Cái lúc đó, tỷ nhất định đang rất thương tâm đi? Tỷ nhất định cảm thấy bản thân lúc đó vô cùng yếu nhược, không biết ai có thể bảo hộ tỷ nữa!
Liễu Như Mộng eo thon run nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên Hàn Mạc.
- Ta gọi tỷ là Như Mộng tỷ, chỉ là để tỷ cảm thấy thân thiết, để tỷ minh bạch rằng từ lúc đó về sau, tỷ sẽ luôn có một đệ đệ là ta để tận lực bảo hộ tỷ, tận lực để giúp tỷ xóa đi sợ hãi cùng thương tâm trong lòng.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Sợ hãi sẽ đi qua, bi thương cũng sẽ đi qua, tỷ với ta nếu như đã có thể sống chung cùng một mái nhà, ai cũng không thể phủ nhận rằng đây cũng là một loại duyên phận. Bằng vào phần duyên phận này, ta muốn giúp tỷ vượt qua lúc thống khổ nhất. Mấy tháng qua, ta thấy được trong mắt tỷ ít đi sự sợ hãi, ít đi sự mờ mịt, nhiều hơn nét cười vui, nhiều hơn nét chân thực, ta rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, ta cho là ta quả thật đã giúp được tỷ. Nhưng là. . . !
Hàn Mạc cười khổ lắc lắc đầu, cam chịu nói:
- Nhưng là đến giờ ta mới hiểu được, Hàn Mạc ta không phải là thánh nhân, cũng không phải cái nhân vật ghê gớm gì, ta mang đến cho tỷ sự trợ giúp quá giòn yếu, giòn yếu đến mức chỉ cần một câu nói của tỷ liền đã có thể dễ dàng đập nát!
Lúc này, trong mắt Liễu Như Mộng đã tràn đầy nước mắt, nước mắt từ đôi mắt mỹ lệ của nàng không kìm được trào ra, tràn qua mí mắt, tràn qua gò má, tràn qua chiếc cằm thon rồi tựa như một chuỗi trân châu lung linh lóe lên những tia sang rực rỡ cuối cùng rồi rơi xuống mặt đất, vỡ vụn thành từng hạt phấn.
- Cảm tình giữa hai người có được luôn là phải kinh qua vô số lần nỗ lực mới đạt tới.
Hàn Mạc đứng dậy nói:
- Ta hy vọng chúng ta không nên dễ dàng giẫm đạp nó!
Hắn nói tới đây, cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, liền muốn rời đi.
Hiện giờ, chí ít nên cấp cho Liễu Như Mộng cùng chính mình một chút không gian đơn độc để tự ngẫm lại một lần, hắn thật tình không hy vọng nỗ lực mấy tháng qua của mình cứ như mây bay nước chảy mà trôi đi mất như vậy.
Hắn rất đồng tình với Liễu Như Mộng, thân gái dặm trường từ nơi xa xăm chạy trốn đến một cái hoa viên tịch mịch như thế này, nếu như trong lòng còn mang theo sự cam chịu cùng sợ hãi thì đó là một chuyện đau khổ ra sao.
Hắn vốn cho là mình sẽ rất thành công để trợ giúp Liễu Như Mộng đánh tan đi sự cam chịu cùng sợ hãi quanh quẩn trong lòng, nhưng hiện tại xem ra hiệu quả tựa hồ còn rất chưa đâu vào đâu.
Ngay khi hắn sắp bước ra khỏi cửa trúc một thoáng thì thanh âm của Liễu Như Mộng đột nhiên truyền vào lỗ tai:
- Thiếu gia. . . cùng ta chơi cờ nhé!
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt mỹ lệ của Liễu Như Mộng đang nhìn chính mình, khuôn mặt mỹ lệ lúc này lệ hoa vẫn bừng sáng rạng ngời, vẻ đẹp này, nụ cười này, thế gian còn có nét diễm lệ bực này chăng ----- mị hoặc chúng sinh!
Hàn Mạc chậm rãi đi tới trước mặt Liễu Như Mộng, vươn tay nhè nhẹ lau đi lệ châu trên khóe mắt nàng. Làn da nàng bóng loáng, trơn bóng không có một tia tỳ vết, mà nước mắt nàng, trong vắt lung linh.
Cái nam nhân lỗ mãng kia, thế mà tại ngay khi chính mình không chút phòng bị như vậy lại vén rèm lên, nhìn mồn một tình huống đó, thật là đáng chết, nàng khẽ nghiến hàm răng ngà, hận không thể ngay lập tức kiếm ra một cây đại đao chém cho nam nhân nọ năm mười nhát. Rành rành là nhìn thấy rõ mồn một, hắn còn dám thì thào tự lẩm bẩm rằng chả thấy gì cả, còn muốn giả mù làm người tốt cấp cho Liễu Như Mộng ta cái bậc thềm để hạ đài, kỳ thực chẳng qua là tự cho chính hắn tìm bậc thềm mà thôi.
- Nam nhân đáng ghét!
Liễu Như Mộng mím môi, trên mặt tỏa ra sự phẫn nộ khôn tả.
Có điều rất kỳ quái là trong tâm lý nàng lại không có oán hận mấy, chỉ là cảm thấy khó xử mà thôi.
Nàng nghe thấy Hàn Mạc tự mình mồm nói tai nghe, lại biết chắc hắn đã rời khỏi phòng, lúc này mới trong hoảng loạn mà chỉnh trang xiêm y lại ngay ngắn, ngồi lên trên giường, trái tim đập thình thình như nhảy vọt ra từ cổ họng.
Hai bàn tay nhỏ của nàng gắt gao nắm chặt, mồ hôi toát ra, eo thon nhè nhẹ run rẩy.
- Xem xem ngươi lúc nào trở lại!
Liễu Như Mộng cắn răng nghĩ thầm, nhưng không hiểu sao tâm lý nàng lại không sinh ra một tia hận ý nào, ngay cả cảm giác chán ghét cũng đều không có, chỉ cảm thấy khó xử rồi lại khó xử thêm!
Nàng không hiểu nổi vì cái mình sẽ có loại cảm xúc này nữa.
Nếu là trước đây, kiểu mạo phạm như thế nhất định sẽ khiến nàng hận thấu xương, thậm chí sẽ giết phắt cái tên gia hỏa đáng chết đó, nhưng sau khi tình huống hôm nay phát sinh, hình ảnh Hàn Mạc trong tâm trí nàng lại dường như vẫn không thay đổi.
Thẳng thắn, rộng rãi, hóm hỉnh, giỏi nắm bắt tâm lý, không kiêu ngạo kiểu con ông cháu cha, không phải kiểu con cháu danh gia vọng tộc thường thấy!
- Ta làm sao vậy, ta đến cùng đang nghĩ cái gì? Ta vì cái gì không có một tia hận ý?
Liễu Như Mộng nhắm tròng mắt lại, mặt ngọc ửng hồng, ngực sữa trắng tinh khiết căng tròn bởi vì hô hấp gấp rút mà phập phồng phập phồng, tựa như ánh lên từng đợt sóng ngọc ngà thơm mát khiến người mê mẩn.
Nàng không hiểu nổi, vì sao nam nhân này mạo phạm nàng như vậy mà nàng lại không hận hắn nổi.
Chợt nàng nghĩ đến câu mà bậc trí giả như A Vít vẫn thường nói "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", không khỏi rùng mình một cái. Tuyệt không có khả năng, mình làm sao có thể náy sinh tình cảm với một thanh niên so với bản thân còn ít hơn tới ba bốn tuổi chứ?
Nhưng khi nàng tự vấn lại sâu thẳm trong nội tâm của mình thì lại phát hiện, thời gian này sinh hoạt cùng một mái nhà với Hàn Mạc, yên ả mà thanh bình, tuy nơi này rất ít người qua lại nhưng cực kỳ mỹ lệ, mỗi ngày đều có thể hô hấp vào không khí tươi mát trong lành, mỗi ngày đều sẽ có nam nhân nọ kể chuyện xưa cho nàng, mỗi ngày đều có thể dùng cái ống hút mà nam nhân kia chế ra từ ống cỏ xanh mọng để uống canh, mỗi ngày đều có thể nghe nam nhân này nói một vài sự tình hiếm lạ cổ quái… Ở nơi này tựa hồ đã có thể quên hết những muộn phiền của nhân thế, hết thảy chỉ còn lại sự ấm áp và yên bình, chính nàng cũng đã cảm giác được sâu sắc rằng bản thân đã vô cùng thích ứng với dạng sinh hoạt này, cũng vô cùng thoải mái mà hưởng thụ dạng sinh hoạt cùng nam nhân kia lấy lễ tương đãi lẫn nhau trong một mái nhà.
Nhưng nàng biết, đây hết thảy có lẽ chỉ là một giấc mộng tuyệt vời nhất, tươi đẹp nhất mà cả đời mình có được, mà bởi vì chỉ là giấc mộng nên sớm muộn sẽ có lúc mình phải tỉnh lại mà thôi.
Nàng gánh vác trách nhiệm nặng nề, khi ngày đó tới thì nàng cũng chỉ có thể vứt bỏ hết thảy mọi thứ nơi đây để đi hoàn thành phần trách nhiệm đó của bản thân, cũng giống như Hàn Mạc đã từng nói:
- Khi những người mà mình yêu thương cần phải được bảo hộ, thì chúng ta có thể ném bỏ hết thảy mọi thứ để đi bảo hộ họ, bao gồm cả chính sinh mạng của bản thân!
Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng vì phần trách nhiệm đó mà trả ra cái giá thậm chí là cả sinh mạng của mình.
Cho nên nàng rất rõ ràng, cho dù chính mình quả thật trong lúc bất tri bất giác cùng cái Ngũ thiếu gia này lâu ngày bén hơi thì đó cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo mà thôi, chính mình phải kiệt lực áp chế, cũng phải hết sức ngăn cản loại cảm tình này phát triển thêm.
Một đoạn ái tình không có kết quả, cuối cùng sẽ là bi kịch.
. . .
Khi Hàn Mạc trở lại thì hắn vẫn còn vô cùng thấp thỏm, rốt cuộc vẫn là dòm phải mông đít con nhà người ta, mà lại bởi chính mình không chút lịch sự mà xồng xộc vén rèm phòng người ta lên chứ, vô luận từ góc độ nào mà nói đi nữa thì mình đều sai rành rành ra rồi.
Hắn hy vọng Liễu Như Mộng sẽ hiểu, về sau hai người ai cũng đều không nhắc lại chuyện này nữa, cứ như vậy quên đi, hoặc là chôn sâu trong bụng.
Vào phòng, hắn liền thấy Liễu Như Mộng đang ngồi ở bên cửa sổ, trông ra bên ngoài ngắm mấy gốc ba tiêu vừa trải qua nước mưa tưới tắm.
Thấy Hàn Mạc tiến đến, Liễu Như Mộng đứng thẳng người lên, cung cung kính kính hành lễ, thanh âm lại cực kỳ lạnh lùng:
- Ngũ thiếu gia, ngài đã trở lại!
- Ngô!
Hàn Mạc lúng túng một chặp, nhưng về phần Liễu Như Mộng thì nàng thần sắc bình tĩnh, không có tí ti nửa điểm khác thường, xem ra vị đại mỹ nhân này có công phu khống chế biểu tình của bản thân vẫn là rất cao cường, tựa như đã hoàn toàn quên mất một màn phát sinh lúc trước kia.
- Như Mộng tỷ, chúng ta chơi một ván cờ vây chứ?
Hàn Mạc cười khì lên, nếu Liễu Như Mộng đã giả trang làm như không có việc gì thì chính mình cũng nên phối hợp ăn theo a.
Liễu Như Mộng nhè nhẹ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Ngũ thiếu gia, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, không có tư cách cùng ngài chơi cờ!
Hàn Mạc nhíu lông mày, tuy thanh âm Liễu Như Mộng rất cung kính, nhưng ý tứ trong lời nói của nàng lại rất lãnh đạm, lẻ nào nàng vẫn còn để bụng chuyện khi nãy phát sinh. :
- Nô tỳ lúc trước không biết trời cao đất rộng, xin Ngũ thiếu gia đừng trách. Sau này nô tỳ nhất định tuân thủ nghiêm ngặt quy củ giữa chủ tử cùng nô tỳ mà hầu hạ Ngũ thiếu gia thật tốt.
Liễu Như Mộng nhẹ nhàng nói, nàng bỗng cảm thấy ngay khi chính mình nói lời này thì trong tâm cũng có chút nhói đau.
Những ngày cá nước hòa hợp, thanh bình yên ả lúc trước chẳng lẽ thật sự đã qua sao? Vì để chính mình không chìm đắm sâu hơn, quả thật phải dùng tới những thứ quy củ trái với nhân tính kia để đi ước thúc hai người không được mở rộng tấm lòng với nhau sao?
- Như Mộng tỷ, tỷ. . . tỷ sao vậy? Tỷ vẫn còn tức giận sao?
Hàn Mạc cười khổ:
- Ta sai rồi, ta hướng tỷ xin lỗi!
Liễu Như Mộng nhàn nhạt nói:
- Ngài là thiếu gia tôn quý, ta chỉ là một cái nha hoàn ti tiện, ta chịu không nổi lời xin lỗi của ngài!
- Ta lúc nào thì coi tỷ như hạ nhân?
Hàn Mạc thanh âm cũng băng lãnh lên:
- Chẳng lẽ tỷ không biết, ta từ đầu tới cuối, một mực vẫn coi tỷ như tỷ tỷ mà đối đãi sao.
Liễu Như Mộng khóe mắt nhè nhẹ run rẩy, trong đôi đồng tử mê người lướt qua một nét ưu thương, cúi đầu, lại không nói thêm gì.
Hàn Mạc đi tới bên ghế, nhè nhẹ ngồi xuống, trông ra ngoài cửa sổ nơi câ y ba tiêu vừa được trải qua nước mưa tưới tắm, từng phiến lá xanh tươi vẫn còn mang theo những hạt nước mưa óng ánh lung linh huyền ảo tựa lệ ngọc của mỹ nhân.
- Như Mộng tỷ, tỷ có biết vì sao ngày đầu tiên tỷ tới, ta liền gọi tỷ là Như Mộng tỷ chăng?
Hàn Mạc không nhìn Liễu Như Mộng, chỉ thờ ơ ngắm những phiến lá của cây ba tiêu ngoài cửa sổ, thanh âm rất bình tĩnh:
- Bởi vì ta biết tỷ đi tới Đông Hải quận, đi tới cái hoa viên nho nhỏ này chỉ là do bất đắc dĩ. Ta biết khi tỷ mới tới đây tâm lý nhất định sẽ rất sợ hãi, cũng rất mờ mịt, lại cũng rất e ngại, bởi vì dẫu sao nói cho cùng tỷ cũng chỉ là một nữ nhân, tuy ngoài mặt hết sức cố tỏ ra kiên cường nhưng ngay khi ta nhìn thấy tỷ lần đầu tiên, tròng mắt tỷ ảm đạm, trong con ngươi chỉ có sự cam chịu cùng sợ hãi. . . Cái lúc đó, tỷ nhất định đang rất thương tâm đi? Tỷ nhất định cảm thấy bản thân lúc đó vô cùng yếu nhược, không biết ai có thể bảo hộ tỷ nữa!
Liễu Như Mộng eo thon run nhẹ, ngẩng đầu nhìn lên Hàn Mạc.
- Ta gọi tỷ là Như Mộng tỷ, chỉ là để tỷ cảm thấy thân thiết, để tỷ minh bạch rằng từ lúc đó về sau, tỷ sẽ luôn có một đệ đệ là ta để tận lực bảo hộ tỷ, tận lực để giúp tỷ xóa đi sợ hãi cùng thương tâm trong lòng.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
- Sợ hãi sẽ đi qua, bi thương cũng sẽ đi qua, tỷ với ta nếu như đã có thể sống chung cùng một mái nhà, ai cũng không thể phủ nhận rằng đây cũng là một loại duyên phận. Bằng vào phần duyên phận này, ta muốn giúp tỷ vượt qua lúc thống khổ nhất. Mấy tháng qua, ta thấy được trong mắt tỷ ít đi sự sợ hãi, ít đi sự mờ mịt, nhiều hơn nét cười vui, nhiều hơn nét chân thực, ta rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, ta cho là ta quả thật đã giúp được tỷ. Nhưng là. . . !
Hàn Mạc cười khổ lắc lắc đầu, cam chịu nói:
- Nhưng là đến giờ ta mới hiểu được, Hàn Mạc ta không phải là thánh nhân, cũng không phải cái nhân vật ghê gớm gì, ta mang đến cho tỷ sự trợ giúp quá giòn yếu, giòn yếu đến mức chỉ cần một câu nói của tỷ liền đã có thể dễ dàng đập nát!
Lúc này, trong mắt Liễu Như Mộng đã tràn đầy nước mắt, nước mắt từ đôi mắt mỹ lệ của nàng không kìm được trào ra, tràn qua mí mắt, tràn qua gò má, tràn qua chiếc cằm thon rồi tựa như một chuỗi trân châu lung linh lóe lên những tia sang rực rỡ cuối cùng rồi rơi xuống mặt đất, vỡ vụn thành từng hạt phấn.
- Cảm tình giữa hai người có được luôn là phải kinh qua vô số lần nỗ lực mới đạt tới.
Hàn Mạc đứng dậy nói:
- Ta hy vọng chúng ta không nên dễ dàng giẫm đạp nó!
Hắn nói tới đây, cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, liền muốn rời đi.
Hiện giờ, chí ít nên cấp cho Liễu Như Mộng cùng chính mình một chút không gian đơn độc để tự ngẫm lại một lần, hắn thật tình không hy vọng nỗ lực mấy tháng qua của mình cứ như mây bay nước chảy mà trôi đi mất như vậy.
Hắn rất đồng tình với Liễu Như Mộng, thân gái dặm trường từ nơi xa xăm chạy trốn đến một cái hoa viên tịch mịch như thế này, nếu như trong lòng còn mang theo sự cam chịu cùng sợ hãi thì đó là một chuyện đau khổ ra sao.
Hắn vốn cho là mình sẽ rất thành công để trợ giúp Liễu Như Mộng đánh tan đi sự cam chịu cùng sợ hãi quanh quẩn trong lòng, nhưng hiện tại xem ra hiệu quả tựa hồ còn rất chưa đâu vào đâu.
Ngay khi hắn sắp bước ra khỏi cửa trúc một thoáng thì thanh âm của Liễu Như Mộng đột nhiên truyền vào lỗ tai:
- Thiếu gia. . . cùng ta chơi cờ nhé!
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt mỹ lệ của Liễu Như Mộng đang nhìn chính mình, khuôn mặt mỹ lệ lúc này lệ hoa vẫn bừng sáng rạng ngời, vẻ đẹp này, nụ cười này, thế gian còn có nét diễm lệ bực này chăng ----- mị hoặc chúng sinh!
Hàn Mạc chậm rãi đi tới trước mặt Liễu Như Mộng, vươn tay nhè nhẹ lau đi lệ châu trên khóe mắt nàng. Làn da nàng bóng loáng, trơn bóng không có một tia tỳ vết, mà nước mắt nàng, trong vắt lung linh.