Hàn Huyền Đạo nhíu mày lại, vẻ mặt hơi trầm ngâm, nói:
- Ngươi có thể nghĩ ra việc phái người đi truy sát, thì Triệu Tịch Tiều không lẽ nào lại không thể nghĩ tới? Đến lúc này rồi, y ngay cả lúc ăn ngủ sợ rằng cũng sẽ có hộ vệ bên cạnh, muốn hành thích, thì thực là chuyện quá khó.
Dừng lại một chút, thản nhiên cười:
- Hơn nữa đây không phải là thời điểm để hành thích y. Chiến sự nơi tiền phương vẫn chưa có kết quả, quốc nội tạm thời không thể xảy ra náo động. Nếu lúc này có thể giết chết Triệu Tịch Tiều, thì bên trong Bột Châu sẽ xảy ra biến cố. Với tình thế như hiện nay, thà rằng giữ con sói đầu đàn này, còn hơn là để cho bầy sói hoang làm càn…!
Mắt của Hàn Tín Sách long lên, lập tức hiểu ra ý, cung kính nói:
- Tín Sách lỗ mãng, Huyền Đạo công quả là có suy xét rất sâu xa!
Hàn Huyền Đạo khoát tay nói:
- Tuy rằng Triệu Tịch Tiều lúc này không thể kinh động tới y, nhưng phía Bột Châu ngươi không được phép lơ là. Triệu Tịch Tiều tuy rất ngoan cố, nhưng quan viên dưới quyền không phải ai cũng cứng đầu như vậy. Ta thực cũng muốn biết đám người kia họ có nguyện ý đi theo Triệu Tịch Tiều vào nơi hiểm yếu, hay là muốn hưởng vinh hoa phú quý vàng bạc đầy nhà.
Hàn Tín Sách cười nói:
- Huyền Đạo công nói chí lý. Từ trước tới nay lòng người vốn khó đoán, thế nhưng cái bổng lộc cao ngất của quan viên thì ai ai cũng tình nguyện theo đuổi. Tín Sách đã bí mật phái người tới mua chuộc, có không ít người tình nguyện đi theo Huyền Đạo công, một khi Triệu Tịch Tiều khởi sự, đến thời điểm quan trọng, bọn họ sẽ quay đầu giáo, giáng cho y một kích, để lập công đầu.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười nói:
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đám người tuấn kiệt trong thiên hạ…cũng không phải là quá ít.
Dừng lại một chút, nghiêm nghị nói:
- Bọn chúng đã muốn nhập hội với chúng ta, thì nhất định phải nắm được nhược điểm của bọn chúng trong tay, làm cho bọn chúng không có cơ hội quay lại. Ngươi nói cũng không sai, lòng người khó lường, những kẻ xảo quyệt tráo trở trên trời này cũng không phải là hiếm thấy.
- Tín Sách hiểu rồi, Huyền Đạo công xin cứ yên tâm.
- Phía sau Triệu Tịch Tiều chắc chắn là có cao nhân.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Người này tài trí xuất chúng, chỉ cần để lộ ra một sơ hở nhỏ, chỉ e rằng sẽ để dẫn đến tình trạng kiếm củi ba năm thiêu rụi một giờ.
- Tín Sách hết sức cẩn trọng.
Hàn Tín Sách nghiêm nghị nói:
- Huyền Đạo công đã dặn, Tín Sách không bao giờ dám quên.
- Vậy là tốt rồi!
Hàn Huyền Đạo tươi cười:
- Tín Sách à, ta đã sớm nhận ra ngươi sẽ là phụ tá đắc lực, xưa nay ngươi làm việc gì ta cũng đều rất yên tâm. Có người như ngươi tương trợ bên cạnh, ta hết sức thoải mái.
Hàn Tín Sách cung kính:
- Tín Sách vì Huyền Đạo công vượt qua biển lửa cũng không dám từ.
Dưới ánh mắt tán thưởng của Hàn Huyền Đạo, Hàn Tín Sách rời khỏi hoa viên, y vừa rời khỏi, Đại quản gia của Hộ bộ Thượng thư Hàn Ẩn đã vội vàng đến, dừng bên cạnh Hàn Huyền Đạo, cung kính nói:
- Lão gia!
So với lúc trước, thái độ của Hàn Ẩn đối với Hàn Huyền Đạo càng thêm cung kính, bên trong sự cung kính còn ẩn giấu sự sợ hãi chưa từng có.
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, chắp tay sau lưng, trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi:
- Tình hình bên kia thế nào?
- Trấn Phủ quân cũng không có gì quá lớn.
Hàn Ẩn chậm rãi đáp:
- Ngũ thiếu gia hằng ngày đều đến Trấn Phủ quân, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong Trấn Phủ quân đều do Tứ thiếu gia xử lý, Ngũ thiếu gia không hề đụng tay vào.
Hàn Huyền Đạo mày đang nhíu lại, lập tức giãn ra, cười nói:
- Không thể tưởng được nó cũng biết hai chữ khiêm nhường.
- Tuy nhiên Ngũ thiếu gia đang sử dụng một số người trong quân doanh của Trấn Phủ quân tạo nên một thứ rất kỳ lạ.
Hàn Ẩn bẩm:
- Dường như là để phun ra nước, gọi là Trúc long phun.
- Trúc long phun?
Hàn Huyền Đạo trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc:
- Có tra ra là để dùng vào việc gì không?
Hàn Ẩn lắc đầu nói:
- Trúc long phun là do Ngũ thiếu gia tự chế, không nói cách sử dụng.
Hàn Huyền Đạo chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, một lúc sau mới thản nhiên cười:
- Tiểu Ngũ tuy còn trẻ nhưng tâm trí rất cao…
Nói đến đây, ông ta thần người một lúc, rồi mới thì thầm:
- Chỉ tiếc…không phải con ta…
Một câu này của ông ta tuy rất nhỏ, nhưng Hàn Ẩn đứng bên cạnh vẫn nghe được, khóe mắt hơi nhảy lên, trong con người hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Nghe nói hắn đã tạo ra ba chiến thuyền rất tốt?
- Bẩm đúng!
Hàn Ẩn đáp:
- Theo tin tức từ bên kia báo về, ba chiến thuyền này Ngũ thiếu gia lấy tên là Đông Hải Ưng, Cá Mập Lớn, và Hắc Trân Châu.
- Việc này chắc chắn tốn rất nhiều tiền.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Xét thực lực gia tộc, Hàn Tiểu Ngũ có thương giao trên biển, tiền tài bao nhiêu mà kể, hắn giờ là người giàu có nhất Hàn gia. Ở trên này, có hai dạng quyền lực: một là quyền thế, hai là tiền tài, so sánh mà nói, quyền thế thoạt nhìn có vẻ hấp dẫn, nhưng nếu muốn làm việc lớn, có đôi khi, quyền thế chưa chắc đã làm nên chuyện.
Hàn Ẩn cũng không trả lời, chỉ cảm thấy lời Hàn Huyền Đạo chắc chắn có thâm ý, mình tuyệt đối không thể dễ dàng hiểu được.
- Ngươi phái người tới nói với Dương Thanh, lệnh cho hắn âm thầm điều tra động tĩnh Quan Thiếu Hà, đặc biệt chú ý các khoản chi của Quan Thị mậu dịch hành.
Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:
- Phần lớn bạc của Tiểu Ngũ đều được chép trong sổ sách của Quan Thị mậu dịch hành, hắn vốn là người hoạt bát, nếu trong tay có một lượng lớn bạc như vậy, chỉ sợ sẽ không chịu nhàn rỗi.
Hàn Ẩn do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Lão gia, người cho rằng Ngũ thiếu gia có lòng khác?
Hàn Huyền Đạo thần sắc bình tĩnh:
- Tâm tư của hắn khó có thể đoán được. Nhưng hắn nhập kinh chỉ trong ba năm ngắn đã gây nên không ít sóng gió, thật sự không phải là người vô lo vô sự. Đại Yến ta hiện giờ cần hậu thuẫn phía sau… cho nên… ta chỉ lo hắn không chịu ngồi yên sẽ gây ra sai lầm
Ông ta quay đầu liếc Hàn Ẩn một cái:
- Chỉ chút tai họa phía dưới, phía trên có khi trở tay không kịp.
Hàn Ẩn ngập ngừng, nói:
- Lão gia, Ngũ thiếu gia tuy rằng cơ trí thông minh, nhưng cũng là người có hiếu, đối với lão gia đúng là vô cùng tôn trọng. Hắn khi còn bé là đứa ngang bướng, nhưng trải qua vài năm huấn luyện, đối nhân xử thế đã lão luyện, không còn là thiếu gia bất hảo trước đây nữa.
Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:
- Ẩn bá, ngươi nói không sai. Năm đó Tiểu Ngũ chỉ là một thiếu gia bất hảo, nhưng hiện giờ lòng dạ thâm sâu, một người giỏi dùng thủ đoạn.
Nói đến đây, đôi mắt lóe lên sắc bén:
- Một khi trưởng thành, sẽ không dễ cam lòng ở dưới trướng của người khác.
Rồi lắc đầu thở dài:
- Nếu hắn vẫn là thiếu niên bất hảo xưa kia, ta lại còn thấy yên tâm hơn.
Hàn Huyền Đạo giọng cực kỳ bình thản, nhưng đối với Hàn Ẩn, mấy lời này chẳng khác nào sấm sét.
Đang lúc Hàn Ẩn đang khiếp sợ, Hàn Huyền Đạo đã hỏi tiếp:
- Có tìm ra đêm đó kẻ nào đã ngáng chân không?
Hàn Ẩn lập tức nói:
- Bẩm lão gia, trước mắt không tìm ra chút manh mối, tuy nhiên…
- Tuy nhiên sao?
- Lão nô không dám khẳng định, nhưng đêm đó, đám người kia đột nhiên xuất hiện, ra tay cực kỳ ăn ý, hơn nữa, vừa khít thời gian, điều này chứng tỏ bọn họ cũng từ hoàng cung chạy tới. Hơn nữa, đối với hành tung của Dịch Không Đình rõ như trong lòng bàn tay.
Hàn Ẩn nghiêm nghị nói:
- Lão nô có cảm giác, đám người đó rất có khả năng là quân đội luyện ra.
Mấy tháng trước, Dịch Không Đình phụng mệnh Hoàng đế, nửa đêm xuất thành, bị Hàn Ẩn suất lĩnh Ảnh Tử Vệ của Hàn gia truy sát. Nhưng đúng vào thời điểm Dịch Không Đình ngàn cân treo sợi tóc, thì một đám người chạy tới như một gió quét qua, trong nháy mắt, đã khiến Dịch Không Địch phá vòng vây mà thoát thân.
- Quân đội?
Hàn Huyền Đạo đôi mắt lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Ở Tử Đằng cốc cũng có một đám người đột nhiên xuất hiện, Tào Tú mới có thể thoát thân. Ẩn bá, xem ra vẫn có người ngầm ngầm theo dõi chúng ta.
Hàn Ẩn khom người nói:
- Là lão nô bất tài…
- Việc này không trách ngươi được.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Phạm Vân Ngạo đa mưu túc trí, nếu hắn không làm như vậy, ta còn thấy không bình thường.
Hàn Ẩn hỏi:
- Ý tứ của lão gia… hết thảy… đều là Phạm Vân Ngạo dở trò sau lưng chúng ta.
Hàn Huyền Đạo vuốt râu nói:
- Ngoại trừ hắn, không ai có đủ khả năng từ một nơi bí mật ngáng chân chúng ta. Người khác không biết, nhưng ta biết, trong nhiều năm, Phạm Vân Ngạo âm thầm thuần dưỡng một đám tử sĩ, đều là một đám dũng mãnh nhất đám binh lính tuyển mộ được.
Nói đến Phạm gia, vẻ mặt của Hàn Ẩn khác hẳn khi nhắc đến Hàn Mạc, đôi mắt sắc bén như dao, sẵng giọng nói:
- Lão gia, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, chúng ta hoàn toàn có thể điều động nhân sự, đem lực lượng bí ẩn đó của Phạm gia giết sạch.
Lão tiến lên hai bước hạ giọng nói:
- Thậm chí không cần chúng ta tự mình rat ay, Mục Tín giờ đã thành tay chân của lão gia, khiến hắn sai Đông Hoa Thính xử lý việc này, thứ nhất là miễn cho chúng ta phiền toái, thứ hai cũng tạo cơ hội để Mục Tín được thể hiện sự trung thành.
Hàn Huyền Đạo cười:
- Cũng không phải là ý kiến tồi. Tuy nhiên dứt dây động rừng, nếu lúc này xuống tay với đám sát thủ bí mật của Phạm gia, Phạm Vân Ngạo tất sẽ cảnh giác, e rằng sẽ sinh ra biến cố.
Ông ta nắm chặt bàn tay:
- Không được coi thường Phạm gia, bọn họ ở trong quân đội có chút thế lực, thậm chí trong Tây Bắc quân cũng có không ít vây cánh của Phạm gia, trước khi chỉnh đốn quân Tây Bắc, không thể manh động đến Phạm gia. Hơn nữa, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng. Nội bộ nước Yến lúc này không được để tạo ra sóng gió. Phạm Vân Ngạo là người thông minh, chỉ cần chúng ta không vội, hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
- Vâng, thưa lão gia!
- Có tra ra được tung tích Tào Tú không?
- Bẩm lão gia, Tào Tú sau khi thoát khỏi sự vây hãm ở Tử Đằng cốc, hoàn toàn không có chút tung tích. Lão nô vốn tưởng rằng cô ta sẽ đến Triệu Tịch Tiều ở Bột Châu, nhưng sau khi bí mật điều tra cũng không tìm thấy tung tích Tào Tú. Cô ta hiện ở đâu, lão nô cũng không biết.
Hàn Ẩn trả lời:
- Chỉ có điều, sau trận tử chiến, Tào Tú chắc chắn bị trọng thương, cô ta có thể sống sót hay không, cũng chưa biết.
Hàn Huyền Đạo nghiêm giọng:
- Sống thấy người, chết thấy xác, nữ nhân này… không phải hạng người bình thường.
- Lão nô sẽ tiếp tục phái người điều tra.
Hàn Ẩn lập tức nói.
Hàn Huyền Đạo hơi vuốt cằm, trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
- Động tĩnh của hai nhà Phạm Hồ bất cứ lúc nào cũng phải chú ý theo dõi. Tung tích Tào Tú nhất định phải tìm ra, tìm không thấy người sống, cũng phải mang xác về. Còn Tiểu Ngũ…
Nói tới đây, ông ta ngập ngừng một chút, Hàn Ẩn mày cũng cau lại, chăm chú lắng nghe:
- Phái người theo dõi hắn, bất cứ có động tĩnh gì cũng phải báo cho ta biết.
- Ngươi có thể nghĩ ra việc phái người đi truy sát, thì Triệu Tịch Tiều không lẽ nào lại không thể nghĩ tới? Đến lúc này rồi, y ngay cả lúc ăn ngủ sợ rằng cũng sẽ có hộ vệ bên cạnh, muốn hành thích, thì thực là chuyện quá khó.
Dừng lại một chút, thản nhiên cười:
- Hơn nữa đây không phải là thời điểm để hành thích y. Chiến sự nơi tiền phương vẫn chưa có kết quả, quốc nội tạm thời không thể xảy ra náo động. Nếu lúc này có thể giết chết Triệu Tịch Tiều, thì bên trong Bột Châu sẽ xảy ra biến cố. Với tình thế như hiện nay, thà rằng giữ con sói đầu đàn này, còn hơn là để cho bầy sói hoang làm càn…!
Mắt của Hàn Tín Sách long lên, lập tức hiểu ra ý, cung kính nói:
- Tín Sách lỗ mãng, Huyền Đạo công quả là có suy xét rất sâu xa!
Hàn Huyền Đạo khoát tay nói:
- Tuy rằng Triệu Tịch Tiều lúc này không thể kinh động tới y, nhưng phía Bột Châu ngươi không được phép lơ là. Triệu Tịch Tiều tuy rất ngoan cố, nhưng quan viên dưới quyền không phải ai cũng cứng đầu như vậy. Ta thực cũng muốn biết đám người kia họ có nguyện ý đi theo Triệu Tịch Tiều vào nơi hiểm yếu, hay là muốn hưởng vinh hoa phú quý vàng bạc đầy nhà.
Hàn Tín Sách cười nói:
- Huyền Đạo công nói chí lý. Từ trước tới nay lòng người vốn khó đoán, thế nhưng cái bổng lộc cao ngất của quan viên thì ai ai cũng tình nguyện theo đuổi. Tín Sách đã bí mật phái người tới mua chuộc, có không ít người tình nguyện đi theo Huyền Đạo công, một khi Triệu Tịch Tiều khởi sự, đến thời điểm quan trọng, bọn họ sẽ quay đầu giáo, giáng cho y một kích, để lập công đầu.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên cười nói:
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đám người tuấn kiệt trong thiên hạ…cũng không phải là quá ít.
Dừng lại một chút, nghiêm nghị nói:
- Bọn chúng đã muốn nhập hội với chúng ta, thì nhất định phải nắm được nhược điểm của bọn chúng trong tay, làm cho bọn chúng không có cơ hội quay lại. Ngươi nói cũng không sai, lòng người khó lường, những kẻ xảo quyệt tráo trở trên trời này cũng không phải là hiếm thấy.
- Tín Sách hiểu rồi, Huyền Đạo công xin cứ yên tâm.
- Phía sau Triệu Tịch Tiều chắc chắn là có cao nhân.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Người này tài trí xuất chúng, chỉ cần để lộ ra một sơ hở nhỏ, chỉ e rằng sẽ để dẫn đến tình trạng kiếm củi ba năm thiêu rụi một giờ.
- Tín Sách hết sức cẩn trọng.
Hàn Tín Sách nghiêm nghị nói:
- Huyền Đạo công đã dặn, Tín Sách không bao giờ dám quên.
- Vậy là tốt rồi!
Hàn Huyền Đạo tươi cười:
- Tín Sách à, ta đã sớm nhận ra ngươi sẽ là phụ tá đắc lực, xưa nay ngươi làm việc gì ta cũng đều rất yên tâm. Có người như ngươi tương trợ bên cạnh, ta hết sức thoải mái.
Hàn Tín Sách cung kính:
- Tín Sách vì Huyền Đạo công vượt qua biển lửa cũng không dám từ.
Dưới ánh mắt tán thưởng của Hàn Huyền Đạo, Hàn Tín Sách rời khỏi hoa viên, y vừa rời khỏi, Đại quản gia của Hộ bộ Thượng thư Hàn Ẩn đã vội vàng đến, dừng bên cạnh Hàn Huyền Đạo, cung kính nói:
- Lão gia!
So với lúc trước, thái độ của Hàn Ẩn đối với Hàn Huyền Đạo càng thêm cung kính, bên trong sự cung kính còn ẩn giấu sự sợ hãi chưa từng có.
Hàn Huyền Đạo đứng dậy, chắp tay sau lưng, trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi:
- Tình hình bên kia thế nào?
- Trấn Phủ quân cũng không có gì quá lớn.
Hàn Ẩn chậm rãi đáp:
- Ngũ thiếu gia hằng ngày đều đến Trấn Phủ quân, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong Trấn Phủ quân đều do Tứ thiếu gia xử lý, Ngũ thiếu gia không hề đụng tay vào.
Hàn Huyền Đạo mày đang nhíu lại, lập tức giãn ra, cười nói:
- Không thể tưởng được nó cũng biết hai chữ khiêm nhường.
- Tuy nhiên Ngũ thiếu gia đang sử dụng một số người trong quân doanh của Trấn Phủ quân tạo nên một thứ rất kỳ lạ.
Hàn Ẩn bẩm:
- Dường như là để phun ra nước, gọi là Trúc long phun.
- Trúc long phun?
Hàn Huyền Đạo trên mặt hiện ra vẻ nghi hoặc:
- Có tra ra là để dùng vào việc gì không?
Hàn Ẩn lắc đầu nói:
- Trúc long phun là do Ngũ thiếu gia tự chế, không nói cách sử dụng.
Hàn Huyền Đạo chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, một lúc sau mới thản nhiên cười:
- Tiểu Ngũ tuy còn trẻ nhưng tâm trí rất cao…
Nói đến đây, ông ta thần người một lúc, rồi mới thì thầm:
- Chỉ tiếc…không phải con ta…
Một câu này của ông ta tuy rất nhỏ, nhưng Hàn Ẩn đứng bên cạnh vẫn nghe được, khóe mắt hơi nhảy lên, trong con người hiện lên vẻ khiếp sợ.
- Nghe nói hắn đã tạo ra ba chiến thuyền rất tốt?
- Bẩm đúng!
Hàn Ẩn đáp:
- Theo tin tức từ bên kia báo về, ba chiến thuyền này Ngũ thiếu gia lấy tên là Đông Hải Ưng, Cá Mập Lớn, và Hắc Trân Châu.
- Việc này chắc chắn tốn rất nhiều tiền.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Xét thực lực gia tộc, Hàn Tiểu Ngũ có thương giao trên biển, tiền tài bao nhiêu mà kể, hắn giờ là người giàu có nhất Hàn gia. Ở trên này, có hai dạng quyền lực: một là quyền thế, hai là tiền tài, so sánh mà nói, quyền thế thoạt nhìn có vẻ hấp dẫn, nhưng nếu muốn làm việc lớn, có đôi khi, quyền thế chưa chắc đã làm nên chuyện.
Hàn Ẩn cũng không trả lời, chỉ cảm thấy lời Hàn Huyền Đạo chắc chắn có thâm ý, mình tuyệt đối không thể dễ dàng hiểu được.
- Ngươi phái người tới nói với Dương Thanh, lệnh cho hắn âm thầm điều tra động tĩnh Quan Thiếu Hà, đặc biệt chú ý các khoản chi của Quan Thị mậu dịch hành.
Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:
- Phần lớn bạc của Tiểu Ngũ đều được chép trong sổ sách của Quan Thị mậu dịch hành, hắn vốn là người hoạt bát, nếu trong tay có một lượng lớn bạc như vậy, chỉ sợ sẽ không chịu nhàn rỗi.
Hàn Ẩn do dự một chút, rốt cuộc nói:
- Lão gia, người cho rằng Ngũ thiếu gia có lòng khác?
Hàn Huyền Đạo thần sắc bình tĩnh:
- Tâm tư của hắn khó có thể đoán được. Nhưng hắn nhập kinh chỉ trong ba năm ngắn đã gây nên không ít sóng gió, thật sự không phải là người vô lo vô sự. Đại Yến ta hiện giờ cần hậu thuẫn phía sau… cho nên… ta chỉ lo hắn không chịu ngồi yên sẽ gây ra sai lầm
Ông ta quay đầu liếc Hàn Ẩn một cái:
- Chỉ chút tai họa phía dưới, phía trên có khi trở tay không kịp.
Hàn Ẩn ngập ngừng, nói:
- Lão gia, Ngũ thiếu gia tuy rằng cơ trí thông minh, nhưng cũng là người có hiếu, đối với lão gia đúng là vô cùng tôn trọng. Hắn khi còn bé là đứa ngang bướng, nhưng trải qua vài năm huấn luyện, đối nhân xử thế đã lão luyện, không còn là thiếu gia bất hảo trước đây nữa.
Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:
- Ẩn bá, ngươi nói không sai. Năm đó Tiểu Ngũ chỉ là một thiếu gia bất hảo, nhưng hiện giờ lòng dạ thâm sâu, một người giỏi dùng thủ đoạn.
Nói đến đây, đôi mắt lóe lên sắc bén:
- Một khi trưởng thành, sẽ không dễ cam lòng ở dưới trướng của người khác.
Rồi lắc đầu thở dài:
- Nếu hắn vẫn là thiếu niên bất hảo xưa kia, ta lại còn thấy yên tâm hơn.
Hàn Huyền Đạo giọng cực kỳ bình thản, nhưng đối với Hàn Ẩn, mấy lời này chẳng khác nào sấm sét.
Đang lúc Hàn Ẩn đang khiếp sợ, Hàn Huyền Đạo đã hỏi tiếp:
- Có tìm ra đêm đó kẻ nào đã ngáng chân không?
Hàn Ẩn lập tức nói:
- Bẩm lão gia, trước mắt không tìm ra chút manh mối, tuy nhiên…
- Tuy nhiên sao?
- Lão nô không dám khẳng định, nhưng đêm đó, đám người kia đột nhiên xuất hiện, ra tay cực kỳ ăn ý, hơn nữa, vừa khít thời gian, điều này chứng tỏ bọn họ cũng từ hoàng cung chạy tới. Hơn nữa, đối với hành tung của Dịch Không Đình rõ như trong lòng bàn tay.
Hàn Ẩn nghiêm nghị nói:
- Lão nô có cảm giác, đám người đó rất có khả năng là quân đội luyện ra.
Mấy tháng trước, Dịch Không Đình phụng mệnh Hoàng đế, nửa đêm xuất thành, bị Hàn Ẩn suất lĩnh Ảnh Tử Vệ của Hàn gia truy sát. Nhưng đúng vào thời điểm Dịch Không Đình ngàn cân treo sợi tóc, thì một đám người chạy tới như một gió quét qua, trong nháy mắt, đã khiến Dịch Không Địch phá vòng vây mà thoát thân.
- Quân đội?
Hàn Huyền Đạo đôi mắt lạnh lùng, chậm rãi nói:
- Ở Tử Đằng cốc cũng có một đám người đột nhiên xuất hiện, Tào Tú mới có thể thoát thân. Ẩn bá, xem ra vẫn có người ngầm ngầm theo dõi chúng ta.
Hàn Ẩn khom người nói:
- Là lão nô bất tài…
- Việc này không trách ngươi được.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Phạm Vân Ngạo đa mưu túc trí, nếu hắn không làm như vậy, ta còn thấy không bình thường.
Hàn Ẩn hỏi:
- Ý tứ của lão gia… hết thảy… đều là Phạm Vân Ngạo dở trò sau lưng chúng ta.
Hàn Huyền Đạo vuốt râu nói:
- Ngoại trừ hắn, không ai có đủ khả năng từ một nơi bí mật ngáng chân chúng ta. Người khác không biết, nhưng ta biết, trong nhiều năm, Phạm Vân Ngạo âm thầm thuần dưỡng một đám tử sĩ, đều là một đám dũng mãnh nhất đám binh lính tuyển mộ được.
Nói đến Phạm gia, vẻ mặt của Hàn Ẩn khác hẳn khi nhắc đến Hàn Mạc, đôi mắt sắc bén như dao, sẵng giọng nói:
- Lão gia, chỉ cần người ra lệnh một tiếng, chúng ta hoàn toàn có thể điều động nhân sự, đem lực lượng bí ẩn đó của Phạm gia giết sạch.
Lão tiến lên hai bước hạ giọng nói:
- Thậm chí không cần chúng ta tự mình rat ay, Mục Tín giờ đã thành tay chân của lão gia, khiến hắn sai Đông Hoa Thính xử lý việc này, thứ nhất là miễn cho chúng ta phiền toái, thứ hai cũng tạo cơ hội để Mục Tín được thể hiện sự trung thành.
Hàn Huyền Đạo cười:
- Cũng không phải là ý kiến tồi. Tuy nhiên dứt dây động rừng, nếu lúc này xuống tay với đám sát thủ bí mật của Phạm gia, Phạm Vân Ngạo tất sẽ cảnh giác, e rằng sẽ sinh ra biến cố.
Ông ta nắm chặt bàn tay:
- Không được coi thường Phạm gia, bọn họ ở trong quân đội có chút thế lực, thậm chí trong Tây Bắc quân cũng có không ít vây cánh của Phạm gia, trước khi chỉnh đốn quân Tây Bắc, không thể manh động đến Phạm gia. Hơn nữa, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng. Nội bộ nước Yến lúc này không được để tạo ra sóng gió. Phạm Vân Ngạo là người thông minh, chỉ cần chúng ta không vội, hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
- Vâng, thưa lão gia!
- Có tra ra được tung tích Tào Tú không?
- Bẩm lão gia, Tào Tú sau khi thoát khỏi sự vây hãm ở Tử Đằng cốc, hoàn toàn không có chút tung tích. Lão nô vốn tưởng rằng cô ta sẽ đến Triệu Tịch Tiều ở Bột Châu, nhưng sau khi bí mật điều tra cũng không tìm thấy tung tích Tào Tú. Cô ta hiện ở đâu, lão nô cũng không biết.
Hàn Ẩn trả lời:
- Chỉ có điều, sau trận tử chiến, Tào Tú chắc chắn bị trọng thương, cô ta có thể sống sót hay không, cũng chưa biết.
Hàn Huyền Đạo nghiêm giọng:
- Sống thấy người, chết thấy xác, nữ nhân này… không phải hạng người bình thường.
- Lão nô sẽ tiếp tục phái người điều tra.
Hàn Ẩn lập tức nói.
Hàn Huyền Đạo hơi vuốt cằm, trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:
- Động tĩnh của hai nhà Phạm Hồ bất cứ lúc nào cũng phải chú ý theo dõi. Tung tích Tào Tú nhất định phải tìm ra, tìm không thấy người sống, cũng phải mang xác về. Còn Tiểu Ngũ…
Nói tới đây, ông ta ngập ngừng một chút, Hàn Ẩn mày cũng cau lại, chăm chú lắng nghe:
- Phái người theo dõi hắn, bất cứ có động tĩnh gì cũng phải báo cho ta biết.