Chuyện Hàn Mạc chửi thẳng vào mặt hai thúc cháu Diệp gia dưới sự tác động của Hàn gia, có thể nói mọi ngóc ngách của Đông Hải thành rất nhanh đều biết rõ, mọi người từ trên xuống dưới ai ai cũng bàn tán về chủ đề này.
Bất quá cũng không thể phủ nhận vẫn có một số ít người ngầm cho rằng Hàn Mạc quá mức cuồng vọng, cũng quá mức coi trời bằng vung, trắng trợn cùng Diệp gia trở mặt như vậy chắc chắn sẽ trực tiếp khiến Đông Hải Quận cùng Bột Hải (vùng biển giữa bán đảo Sơn Đông và bán đảo Liêu Đông-TQ) châu quận trở thành thù địch, lại còn là cường địch. Ngày sau nếu quả thật hai nhà Diệp Ngô hai nhà hưng sư vấn tội thì Đông Hải Quận cũng không hay ho gì, nói đi nói lại thì thực lực của Hàn gia vẫn kém hơn người ta.
Nhưng mà phần lớn lại lớn tiếng khen ngợi hắn.
Hàn Mạc mắng thúc cháu Diệp gia, hành động đó nhìn rất lỗ mãng, nhưng thật ra lại mang đến uy phong cho Hàn gia, đồng thời cũng đem đến uy phong cho Đông Hải Quận.
Cư dân Đông Hải Quận vẫn cho rằng hai nhà Diệp Ngô vẫn hơn Hàn gia, luôn chèn ép Hàn gia, điều này làm cho cư dân Đông Hải Quận cảm thấy không cam lòng. Do đó cách làm của Hàn Mạc, đã đem lại lòng tin trong dân chúng Đông Hải Quận, xem ra Đông Hải Quận của chúng ta cũng không cần phải e ngại Diệp gia và Ngô gia nữa. Hãy nhìn Ngũ thiếu gia của chúng ta đi, không phải là thiếu gia đã hung hăng chửi mắng Diệp gia sao?
Những lời đồn đãi này, ít nhất đã mang lại những hiệu quả vô cùng rõ ràng. Đồng thời cũng nằm trong dự trù của Hàn gia, đó chính là để cho mọi người hiểu được Hàn gia luôn luôn trung thành đối với triều đình. Chính vì thế khi Diệp gia cho người đến Đông Hải Quận để kết thân với Hàn gia, thì bị Ngũ thiếu gia mắng cho một trận và đuổi ra khỏi cửa.
Đối với chuyện này, có một người cảm kích hắn nhất, đó chính là Bích di nương, người vẫn lo luôn lắng về hôn sự của Hàn Thấm.
Trong lòng nàng vẫn thấp thỏm bất an, chỉ sợ Hàn gia vì một chút ích lợi chính trị hoặc là thỏa hiệp mà gả Hàn Thấm đi, như vậy nữ nhi duy nhất của mình sẽ bị rơi vào núi đao biển lửa, lòng của nàng vô cùng bi thương đồng thời cầu nguyện cho chuyện này đừng bao giờ xảy ra.
Sau khi biết được tin tức Hàn Mạc đã sỉ vả cả hai thúc cháu của Diệp gia, trong lòng Bích di nương liền lập tức run lên.
Nàng cảm thấy Hàn Mạc làm như vậy, toàn bộ là vì mình cùng Hàn Thấm. Hành động của Hàn Mạc khiến nàng giật mình, đồng thời trong lòng cũng cảm động không thôi.
...
Trong một cái đình nghỉ mát ở Thính Thủy viên.
Hàn Mạc ngồi ở trong sân, đang hướng dẫn Hàn Thấm viết một bộ tiểu thuyết tiên hiệp (Tru Tiên chăng? ), hắn đang phác thảo để viết một bộ kỳ thư để tặng cho tiểu muội của mình.
Hôm nay khí trời trong lành, Bích di nương mời Hàn Mạc đến hiển nhiên là để có thể cảm tạ hắn về việc vừa rồi.
Nàng đích thân bưng hai chén cháo "Tổ yến hạt sen"mà chính mình mới vừa tự tay nấu, dịu dàng nói:
- Nào, huynh muội các con hãy nghỉ ngơi một chút đi! Mau dùng chút cháo rồi hãy làm tiếp có được hay không?
Hàn Thấm cười hì hì nói:
- Ca ca, huynh chưa từng được thưởng thức món ăn do dích thân mẹ muội nấu cho phải không? Hôm nay huynh có lộc ăn rồi đó.
Nàng nhận lấy chén cháo hít một hơi rồi hì hì cười nói:
- Thơm quá! Mẹ, người lâu lắm rồi không xuống bếp, hôm nay sao lại gọi ca ca tới dùng cháo? Huynh ấy ngày ngày đều bôn ba ở bên ngoài, dùng những món ăn ngon đều đã nếm qua hết rồi. Đọc Truyện Online Tại
Hàn Mạc nhận lấy chén cháo, cười nói:
- Tiểu muội, muội không hiểu đâu, tuy trên đường có rất nhiều thức ăn ngon, nhưng chỉ cần huynh ngửi thấy mùi thơm của chén cháo này thì cũng biết tay nghề của di nương như thế nào rồi, những món ăn đó làm sao so sánh được.
Hắn cầm lấy muỗng nếm thử một miếng, vừa nuốt vào trong miệng liền mang theo mùi thơm, quả nhiên thật rất ngon miệng.
- Di nương, thì ra trù nghệ của người rất cao siêu a!
Hàn Mạc khen:
- Thật là ngon!
Bích di nương ngồi xuống bên cạnh Hàn Thấm, ôn nhu cười nói:
- Lúc ta còn nhỏ, trong nhà có một nữ đầu bếp, nàng nấu chè hạt sen vô cùng ngon miệng, cho nên ta liền quấn lấy nàng, kêu nàng phải dạy cho ta. Trải qua rất nhiều cố gắng ta mới làm ra được mùi vị như vậy đó.
Khuôn mặt trắng nõn vô cùng mỹ lệ của Bích di nương thoáng hồng:
- Thật ra thì ta cũng chỉ biết làm có một món này thôi.
Hàn Mạc cũng biết, các vị tiểu thư quyền quý ít khi xuống bếp, Bích di nương mặc dù là thiếp thất, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình giàu có. Nàng có thể làm ra món này đã coi như đã không tệ rồi.
Ánh nắng rực rỡ, Hàn Thấm ăn cháo rất vui vẻ, Hàn Mạc ngồi bên cũng thưởng thức mỹ vị chè hạt sen, khi đang hưởng thụ hương vị của cháo thì đột nhiên mùi thơm từ cơ thể của Bích di nương bay tới làm hắn không nhịn được mà nhìn qua. Bích di nương đang ôn nhu nhìn Hàn Thấm, trên khuôn mặt bình thản của nàng hiện lên nụ cười, một nụ cười trong sự yên lặng vậy mà vẫn toát lên vẻ ôn nhu. Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng, khiến cho nó có chút ửng hồng, nhìn như cảm thụ được da thịt nàng bất cứ lúc nào cũng có thể rỉ ra nước.
Vẻ thành thục của một phụ nhân phong tình hiện rõ trên người Bích di nương, tùy thời đều có thể tản ra bên ngoài.
Bích di nương tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt Hàn Mạc trên người nàng, khẽ quay đầu nhìn Hàn Mạc thì thấy Hàn Mạc đã cúi đầu xuống. Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường, loại cảm giác này thì không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả được.
Nàng cảm thấy khuôn mặt của mình khẽ nóng lên.
- Mạc Nhi, Thấm nhi, các con cứ từ từ thưởng thức cháo đi.
Bích di nương đứng lên, ôn nhu nói:
- Ta có việc đi trước.
Nói xong nàng xoay người lại, vòng eo thon thả lắc nhẹ, thân hình được xiêm y bao lấy thể hiện ra những đường cong mê người. Kiều đồn vểnh cao nhẹ nhàng đong đưa chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng lưng cực kì mê người của Bích di nương, Hàn Mạc vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm nhắc nhở:
- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Hàn Thấm mặc dù ăn không nhiều, nhưng một chén chè hạt sen rất nhanh đã chén xong. Nàng chép chép miệng, cười hì hì nói:
- Ca ca, muội ăn no rồi. Ah! Làm sao chén của huynh còn nhiều như vậy? Không ngon sao?
- Không phải… Rất ngon… Ăn rất ngon!
Hàn Mạc nhìn muội muội của mình, cười lắc đầu, nói:
- Tiểu muội, muội ngày thường nhớ trò chuyện với di nương nhiều hơn mới được.
- Muội biết rồi.
Hàn Thấm gật đầu, nói:
- Ca ca, cám ơn huynh!
- Cám ơn huynh?
Hàn Mạc sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Cám ơn huynh chuyện gì?
Hàn Thấm ánh mắt như nước long lanh khẽ chớp động, nhẹ giọng nói:
- Mẹ nói cho muội biết hết rồi. Mẹ nói huynh vì không muốn muội gả đi Bột Hải châu quận, không để ý đến sự trách phạt của phụ thân mà mắng chửi thúc cháu Diệp gia khiến bọn họ chật vật chạy như chó nhà có tang. Mẹ còn nói nếu như không có huynh, nói không chừng muội tựu phải gả tới Bột Hải châu quận rồi.
Nàng cảm kích nhìn ca ca của mình với vẻ mặt sùng kính.
Hàn Mạc thở dài, cười khổ lắc đầu.
Bích di nương hiểu như vậy, cũng không gì đáng trách, chẳng qua là sự thật lại không phải là như vậy.
Bất quá Hàn Mạc cũng không có giải thích, dù sao việc đó cũng liên quan đến con đường chánh trị của Hàn gia, không cần thiết để cho Bích di nương cùng Hàn Thấm biết.
- Tiểu muội.
Hàn Mạc suy nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Muội sau này rốt cuộc gả tới chỗ nào, ca ca cũng không thể nào biết được, ca ca thậm chí cũng không có quyền can thiệp. Nhưng ca ca mong có một ngày muội có thể gả cho một người mà muội thật lòng yêu thích!
Hàn Thấm nhìn Hàn Mạc, đột nhiên bĩu môi, nói:
- Huynh mới phải gả đi ấy, muội không thèm!
Hàn Mạc cười nhạt, nói đến vấn đề hôn nhân, hắn và Hàn Thấm giống nhau, cũng có một loại áp lực đè nặng trên đầu.
Con cái của các thế gia phần lớn đều là hôn nhân chánh trị, mình cùng người mình yêu thật sự có thể ở chung một chỗ hay sao?
- Ca ca, huynh không biết đâu, sau khi huynh mắng người của Diệp gia xong, mẹ lại bắt đầu trai giới. Mẹ nói từ nay về sau, không hề dùng thức ăn mặn nữa.
Hàn Thấm nhẹ giọng nói:
- Mẹ nói muốn cảm kích đại ân đại đức của Bồ tát, muội nghĩ bây giờ nói không chừng mẹ đang ở Phật đường đấy.
- Phật đường?
- Đúng vậy!
Hàn Thấm chỉ chỉ về bên phải có một căn phòng nhỏ cực kì yên tĩnh, nói:
- Là ở chỗ đó.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn lại, đó là một căn phòng yên tĩnh trong Thính Thủy Viên. Trước phòng có vài cây Ba Tiêu, mặc dù không rộng nhưng rất đẹp.
Hắn đứng dậy từ từ đi tới trước phòng, chỉ thấy cửa phòng khép hờ. Xuyên qua khe cửa hắn thấy trên bàn bên trong nhà đặt một bàn thờ Phật, bên trên có một pho tượng Quan Thế Âm Bồ Tát, trước bàn thờ Phật bày biện dưa và trái cây cùng với lư hương. Một mùi đàn hương từ bên trong phòng phiêu đãng bay ra ngoài.
Bích di nương quỳ gối dưới bàn, thân thể đẫy đà gợi cảm vô cùng cung kính và trang trọng.
- Xin Quan Âm đại sĩ phù hộ cho Hàn gia hết thảy thuận lợi, phù hộ Thấm nhi cùng Mạc Nhi vô bệnh vô tai, sống vui vẻ. Đệ tử nguyện ý gánh lấy hết thảy để đổi lấy sự bình an cho họ... !
Thanh âm cực kì ôn nhu của Bích di nương từ trong khe cửa truyền tới, lời nguyện cầu toát lên vẻ thành kính và chân thành.
Hàn Mạc cảm thấy trong lòng cảm động, không tự chủ được đi vào Phật đường, quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh Bích di nương, chắp tay trước ngực, cung kính nói:
- Đệ tử là Hàn Mạc, kính xin Bồ Tát phù hộ cha mẹ đệ tử thân thể an khang. Phù hộ Hàn gia ta mỗi người vô tai vô họa, hơn nữa kính xin Bồ tát phù hộ cho Bích di nương ngày ngày vui vẻ, không vì bất cứ chuyện gì mà phải lo lắng sợ hãi.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng dập đầu cúi lạy.
Bích di nương chắp tay trước ngực, quay đầu nhìn Hàn Mạc, vẻ yên lặng mà nhu hòa hiện lên trên mặt nàng.
- Mạc Nhi, chuyện lần này... Thật sự cám ơn con...!
Thanh âm Bích di nương trong như nước, ánh mắt long lanh hiện ra vẻ cảm kích vô hạn.
Hàn Mạc biết được hàm ý trong lời nói Bích di nương, hắn nhẹ nhàng cười và nói:
- Di nương, đây là quyết định của Đại tông chủ và phụ thân, nếu không thì con cũng không có cách nào làm ra quyết định như vậy.
- Nhưng... Nhưng chuyện con mắng chửi người của Diệp gia, ta biết... Ta biết con là vì Thấm nhi không nên không muốn con bé phải gả vào núi đao biển lửa, cũng biết là con không muốn cho ta phải khổ sở.
Bích di nương sâu xa nói:
- Thật sự thì trong lòng ta cũng hiểu được điều đó.
Hàn Mạc có chút lúng túng, chính mình suy nghĩ trên căn bản là vì tiền đồ Hàn gia, nhưng vô hình trung lại làm cho vị phụ nhân xinh đẹp này đối với mình có lòng cảm kích đến như vậy.
Nhưng vào lúc này, lại nghe cửa ngoài truyền tới thanh âm Hàn Thấm nói:
- Ca ca, Tứ ca ở bên ngoài chờ huynh lâu rồi, huynh mau ra gặp Tứ ca đi.
"Tứ ca?" Hàn Mạc sửng sốt, Hàn Nguyên không phải là ở lại Trấn phủ quân làm việc sao? Làm sao đột nhiên trở lại, không lẽ là chịu không được khổ sở ở quân doanh, cho nênlén chạy trở về?
Ý niệm này trong đầu vừa lóe lên, Hàn mạc liền lập tức biết không là không có khả năng.
Hàn Nguyên mặc dù là thế gia đệ tử, nhưng có thể chịu được cực khổ, có tính nhẫn nại hơn người. Hơn nữa dưới sự ước thúc của Hàn Huyền Linh, hắn làm sao dám trở lại.
- Di nương, con xin cáo lui!
Hàn Mạc đứng lên, hướng Bích di nương khẽ mỉm cười, liền bước nhanh ra cửa, đi tới trong viện, chỉ thấy Hàn Nguyên đang một thân nhung trang, đầu quấn cái khăn đen, ở trong viện đi tới đi lui, lộ ra vẻ hưng phấn.
- Tứ ca, huynh mới được lên chức hay mới xxx mỹ nữ nào hay sao mà vui mừng thế?
Hàn Mạc chọc ghẹo Hàn Nguyên:
- Nếu không thì sao huynh lại hưng phấn như thế kia chứ?
Hàn Nguyên ha ha cười, vươn tay ra, nói:
- Tiểu Ngũ, đưa bạc đây.
Hàn Mạc sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Bạc gì? Tứ ca, bộ huynh đang thiếu bạc lắm hay sao?
Trên người hắn quả thật còn có mấy trăm lượng, còn đang tưởng rằng Hàn Nguyên tìm hắn muốn mượn bạc chuẩn bị lấy ngân phiếu đưa cho hắn, thì Hàn Nguyên đã vỗ đầu vai Hàn Mạc, kích động nói:
- Tiểu tử thúi, từ giờ trở đi ngươi đã thành đại phú ông rồi đó!
- Là sao?
Hàn Mạc sửng sốt, trong giây lát hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì đó. Hai mắt trợn trừng, hai bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm, sự kích động trên mặt không thể che dấu, hỏi:
- Tứ ca, ý huynh muốn nói là...!
- Không sai!
Hàn Nguyên vẻ mặt khâm phục nhìn Hàn Mạc, gằn từng chữ:
- Đội thương thuyền của ngươi, đã trở lại rồi!
Bất quá cũng không thể phủ nhận vẫn có một số ít người ngầm cho rằng Hàn Mạc quá mức cuồng vọng, cũng quá mức coi trời bằng vung, trắng trợn cùng Diệp gia trở mặt như vậy chắc chắn sẽ trực tiếp khiến Đông Hải Quận cùng Bột Hải (vùng biển giữa bán đảo Sơn Đông và bán đảo Liêu Đông-TQ) châu quận trở thành thù địch, lại còn là cường địch. Ngày sau nếu quả thật hai nhà Diệp Ngô hai nhà hưng sư vấn tội thì Đông Hải Quận cũng không hay ho gì, nói đi nói lại thì thực lực của Hàn gia vẫn kém hơn người ta.
Nhưng mà phần lớn lại lớn tiếng khen ngợi hắn.
Hàn Mạc mắng thúc cháu Diệp gia, hành động đó nhìn rất lỗ mãng, nhưng thật ra lại mang đến uy phong cho Hàn gia, đồng thời cũng đem đến uy phong cho Đông Hải Quận.
Cư dân Đông Hải Quận vẫn cho rằng hai nhà Diệp Ngô vẫn hơn Hàn gia, luôn chèn ép Hàn gia, điều này làm cho cư dân Đông Hải Quận cảm thấy không cam lòng. Do đó cách làm của Hàn Mạc, đã đem lại lòng tin trong dân chúng Đông Hải Quận, xem ra Đông Hải Quận của chúng ta cũng không cần phải e ngại Diệp gia và Ngô gia nữa. Hãy nhìn Ngũ thiếu gia của chúng ta đi, không phải là thiếu gia đã hung hăng chửi mắng Diệp gia sao?
Những lời đồn đãi này, ít nhất đã mang lại những hiệu quả vô cùng rõ ràng. Đồng thời cũng nằm trong dự trù của Hàn gia, đó chính là để cho mọi người hiểu được Hàn gia luôn luôn trung thành đối với triều đình. Chính vì thế khi Diệp gia cho người đến Đông Hải Quận để kết thân với Hàn gia, thì bị Ngũ thiếu gia mắng cho một trận và đuổi ra khỏi cửa.
Đối với chuyện này, có một người cảm kích hắn nhất, đó chính là Bích di nương, người vẫn lo luôn lắng về hôn sự của Hàn Thấm.
Trong lòng nàng vẫn thấp thỏm bất an, chỉ sợ Hàn gia vì một chút ích lợi chính trị hoặc là thỏa hiệp mà gả Hàn Thấm đi, như vậy nữ nhi duy nhất của mình sẽ bị rơi vào núi đao biển lửa, lòng của nàng vô cùng bi thương đồng thời cầu nguyện cho chuyện này đừng bao giờ xảy ra.
Sau khi biết được tin tức Hàn Mạc đã sỉ vả cả hai thúc cháu của Diệp gia, trong lòng Bích di nương liền lập tức run lên.
Nàng cảm thấy Hàn Mạc làm như vậy, toàn bộ là vì mình cùng Hàn Thấm. Hành động của Hàn Mạc khiến nàng giật mình, đồng thời trong lòng cũng cảm động không thôi.
...
Trong một cái đình nghỉ mát ở Thính Thủy viên.
Hàn Mạc ngồi ở trong sân, đang hướng dẫn Hàn Thấm viết một bộ tiểu thuyết tiên hiệp (Tru Tiên chăng? ), hắn đang phác thảo để viết một bộ kỳ thư để tặng cho tiểu muội của mình.
Hôm nay khí trời trong lành, Bích di nương mời Hàn Mạc đến hiển nhiên là để có thể cảm tạ hắn về việc vừa rồi.
Nàng đích thân bưng hai chén cháo "Tổ yến hạt sen"mà chính mình mới vừa tự tay nấu, dịu dàng nói:
- Nào, huynh muội các con hãy nghỉ ngơi một chút đi! Mau dùng chút cháo rồi hãy làm tiếp có được hay không?
Hàn Thấm cười hì hì nói:
- Ca ca, huynh chưa từng được thưởng thức món ăn do dích thân mẹ muội nấu cho phải không? Hôm nay huynh có lộc ăn rồi đó.
Nàng nhận lấy chén cháo hít một hơi rồi hì hì cười nói:
- Thơm quá! Mẹ, người lâu lắm rồi không xuống bếp, hôm nay sao lại gọi ca ca tới dùng cháo? Huynh ấy ngày ngày đều bôn ba ở bên ngoài, dùng những món ăn ngon đều đã nếm qua hết rồi. Đọc Truyện Online Tại
Hàn Mạc nhận lấy chén cháo, cười nói:
- Tiểu muội, muội không hiểu đâu, tuy trên đường có rất nhiều thức ăn ngon, nhưng chỉ cần huynh ngửi thấy mùi thơm của chén cháo này thì cũng biết tay nghề của di nương như thế nào rồi, những món ăn đó làm sao so sánh được.
Hắn cầm lấy muỗng nếm thử một miếng, vừa nuốt vào trong miệng liền mang theo mùi thơm, quả nhiên thật rất ngon miệng.
- Di nương, thì ra trù nghệ của người rất cao siêu a!
Hàn Mạc khen:
- Thật là ngon!
Bích di nương ngồi xuống bên cạnh Hàn Thấm, ôn nhu cười nói:
- Lúc ta còn nhỏ, trong nhà có một nữ đầu bếp, nàng nấu chè hạt sen vô cùng ngon miệng, cho nên ta liền quấn lấy nàng, kêu nàng phải dạy cho ta. Trải qua rất nhiều cố gắng ta mới làm ra được mùi vị như vậy đó.
Khuôn mặt trắng nõn vô cùng mỹ lệ của Bích di nương thoáng hồng:
- Thật ra thì ta cũng chỉ biết làm có một món này thôi.
Hàn Mạc cũng biết, các vị tiểu thư quyền quý ít khi xuống bếp, Bích di nương mặc dù là thiếp thất, nhưng dù sao cũng xuất thân từ gia đình giàu có. Nàng có thể làm ra món này đã coi như đã không tệ rồi.
Ánh nắng rực rỡ, Hàn Thấm ăn cháo rất vui vẻ, Hàn Mạc ngồi bên cũng thưởng thức mỹ vị chè hạt sen, khi đang hưởng thụ hương vị của cháo thì đột nhiên mùi thơm từ cơ thể của Bích di nương bay tới làm hắn không nhịn được mà nhìn qua. Bích di nương đang ôn nhu nhìn Hàn Thấm, trên khuôn mặt bình thản của nàng hiện lên nụ cười, một nụ cười trong sự yên lặng vậy mà vẫn toát lên vẻ ôn nhu. Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn của nàng, khiến cho nó có chút ửng hồng, nhìn như cảm thụ được da thịt nàng bất cứ lúc nào cũng có thể rỉ ra nước.
Vẻ thành thục của một phụ nhân phong tình hiện rõ trên người Bích di nương, tùy thời đều có thể tản ra bên ngoài.
Bích di nương tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt Hàn Mạc trên người nàng, khẽ quay đầu nhìn Hàn Mạc thì thấy Hàn Mạc đã cúi đầu xuống. Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khác thường, loại cảm giác này thì không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả được.
Nàng cảm thấy khuôn mặt của mình khẽ nóng lên.
- Mạc Nhi, Thấm nhi, các con cứ từ từ thưởng thức cháo đi.
Bích di nương đứng lên, ôn nhu nói:
- Ta có việc đi trước.
Nói xong nàng xoay người lại, vòng eo thon thả lắc nhẹ, thân hình được xiêm y bao lấy thể hiện ra những đường cong mê người. Kiều đồn vểnh cao nhẹ nhàng đong đưa chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng lưng cực kì mê người của Bích di nương, Hàn Mạc vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng âm thầm nhắc nhở:
- Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!
Hàn Thấm mặc dù ăn không nhiều, nhưng một chén chè hạt sen rất nhanh đã chén xong. Nàng chép chép miệng, cười hì hì nói:
- Ca ca, muội ăn no rồi. Ah! Làm sao chén của huynh còn nhiều như vậy? Không ngon sao?
- Không phải… Rất ngon… Ăn rất ngon!
Hàn Mạc nhìn muội muội của mình, cười lắc đầu, nói:
- Tiểu muội, muội ngày thường nhớ trò chuyện với di nương nhiều hơn mới được.
- Muội biết rồi.
Hàn Thấm gật đầu, nói:
- Ca ca, cám ơn huynh!
- Cám ơn huynh?
Hàn Mạc sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Cám ơn huynh chuyện gì?
Hàn Thấm ánh mắt như nước long lanh khẽ chớp động, nhẹ giọng nói:
- Mẹ nói cho muội biết hết rồi. Mẹ nói huynh vì không muốn muội gả đi Bột Hải châu quận, không để ý đến sự trách phạt của phụ thân mà mắng chửi thúc cháu Diệp gia khiến bọn họ chật vật chạy như chó nhà có tang. Mẹ còn nói nếu như không có huynh, nói không chừng muội tựu phải gả tới Bột Hải châu quận rồi.
Nàng cảm kích nhìn ca ca của mình với vẻ mặt sùng kính.
Hàn Mạc thở dài, cười khổ lắc đầu.
Bích di nương hiểu như vậy, cũng không gì đáng trách, chẳng qua là sự thật lại không phải là như vậy.
Bất quá Hàn Mạc cũng không có giải thích, dù sao việc đó cũng liên quan đến con đường chánh trị của Hàn gia, không cần thiết để cho Bích di nương cùng Hàn Thấm biết.
- Tiểu muội.
Hàn Mạc suy nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Muội sau này rốt cuộc gả tới chỗ nào, ca ca cũng không thể nào biết được, ca ca thậm chí cũng không có quyền can thiệp. Nhưng ca ca mong có một ngày muội có thể gả cho một người mà muội thật lòng yêu thích!
Hàn Thấm nhìn Hàn Mạc, đột nhiên bĩu môi, nói:
- Huynh mới phải gả đi ấy, muội không thèm!
Hàn Mạc cười nhạt, nói đến vấn đề hôn nhân, hắn và Hàn Thấm giống nhau, cũng có một loại áp lực đè nặng trên đầu.
Con cái của các thế gia phần lớn đều là hôn nhân chánh trị, mình cùng người mình yêu thật sự có thể ở chung một chỗ hay sao?
- Ca ca, huynh không biết đâu, sau khi huynh mắng người của Diệp gia xong, mẹ lại bắt đầu trai giới. Mẹ nói từ nay về sau, không hề dùng thức ăn mặn nữa.
Hàn Thấm nhẹ giọng nói:
- Mẹ nói muốn cảm kích đại ân đại đức của Bồ tát, muội nghĩ bây giờ nói không chừng mẹ đang ở Phật đường đấy.
- Phật đường?
- Đúng vậy!
Hàn Thấm chỉ chỉ về bên phải có một căn phòng nhỏ cực kì yên tĩnh, nói:
- Là ở chỗ đó.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn lại, đó là một căn phòng yên tĩnh trong Thính Thủy Viên. Trước phòng có vài cây Ba Tiêu, mặc dù không rộng nhưng rất đẹp.
Hắn đứng dậy từ từ đi tới trước phòng, chỉ thấy cửa phòng khép hờ. Xuyên qua khe cửa hắn thấy trên bàn bên trong nhà đặt một bàn thờ Phật, bên trên có một pho tượng Quan Thế Âm Bồ Tát, trước bàn thờ Phật bày biện dưa và trái cây cùng với lư hương. Một mùi đàn hương từ bên trong phòng phiêu đãng bay ra ngoài.
Bích di nương quỳ gối dưới bàn, thân thể đẫy đà gợi cảm vô cùng cung kính và trang trọng.
- Xin Quan Âm đại sĩ phù hộ cho Hàn gia hết thảy thuận lợi, phù hộ Thấm nhi cùng Mạc Nhi vô bệnh vô tai, sống vui vẻ. Đệ tử nguyện ý gánh lấy hết thảy để đổi lấy sự bình an cho họ... !
Thanh âm cực kì ôn nhu của Bích di nương từ trong khe cửa truyền tới, lời nguyện cầu toát lên vẻ thành kính và chân thành.
Hàn Mạc cảm thấy trong lòng cảm động, không tự chủ được đi vào Phật đường, quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh Bích di nương, chắp tay trước ngực, cung kính nói:
- Đệ tử là Hàn Mạc, kính xin Bồ Tát phù hộ cha mẹ đệ tử thân thể an khang. Phù hộ Hàn gia ta mỗi người vô tai vô họa, hơn nữa kính xin Bồ tát phù hộ cho Bích di nương ngày ngày vui vẻ, không vì bất cứ chuyện gì mà phải lo lắng sợ hãi.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng dập đầu cúi lạy.
Bích di nương chắp tay trước ngực, quay đầu nhìn Hàn Mạc, vẻ yên lặng mà nhu hòa hiện lên trên mặt nàng.
- Mạc Nhi, chuyện lần này... Thật sự cám ơn con...!
Thanh âm Bích di nương trong như nước, ánh mắt long lanh hiện ra vẻ cảm kích vô hạn.
Hàn Mạc biết được hàm ý trong lời nói Bích di nương, hắn nhẹ nhàng cười và nói:
- Di nương, đây là quyết định của Đại tông chủ và phụ thân, nếu không thì con cũng không có cách nào làm ra quyết định như vậy.
- Nhưng... Nhưng chuyện con mắng chửi người của Diệp gia, ta biết... Ta biết con là vì Thấm nhi không nên không muốn con bé phải gả vào núi đao biển lửa, cũng biết là con không muốn cho ta phải khổ sở.
Bích di nương sâu xa nói:
- Thật sự thì trong lòng ta cũng hiểu được điều đó.
Hàn Mạc có chút lúng túng, chính mình suy nghĩ trên căn bản là vì tiền đồ Hàn gia, nhưng vô hình trung lại làm cho vị phụ nhân xinh đẹp này đối với mình có lòng cảm kích đến như vậy.
Nhưng vào lúc này, lại nghe cửa ngoài truyền tới thanh âm Hàn Thấm nói:
- Ca ca, Tứ ca ở bên ngoài chờ huynh lâu rồi, huynh mau ra gặp Tứ ca đi.
"Tứ ca?" Hàn Mạc sửng sốt, Hàn Nguyên không phải là ở lại Trấn phủ quân làm việc sao? Làm sao đột nhiên trở lại, không lẽ là chịu không được khổ sở ở quân doanh, cho nênlén chạy trở về?
Ý niệm này trong đầu vừa lóe lên, Hàn mạc liền lập tức biết không là không có khả năng.
Hàn Nguyên mặc dù là thế gia đệ tử, nhưng có thể chịu được cực khổ, có tính nhẫn nại hơn người. Hơn nữa dưới sự ước thúc của Hàn Huyền Linh, hắn làm sao dám trở lại.
- Di nương, con xin cáo lui!
Hàn Mạc đứng lên, hướng Bích di nương khẽ mỉm cười, liền bước nhanh ra cửa, đi tới trong viện, chỉ thấy Hàn Nguyên đang một thân nhung trang, đầu quấn cái khăn đen, ở trong viện đi tới đi lui, lộ ra vẻ hưng phấn.
- Tứ ca, huynh mới được lên chức hay mới xxx mỹ nữ nào hay sao mà vui mừng thế?
Hàn Mạc chọc ghẹo Hàn Nguyên:
- Nếu không thì sao huynh lại hưng phấn như thế kia chứ?
Hàn Nguyên ha ha cười, vươn tay ra, nói:
- Tiểu Ngũ, đưa bạc đây.
Hàn Mạc sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Bạc gì? Tứ ca, bộ huynh đang thiếu bạc lắm hay sao?
Trên người hắn quả thật còn có mấy trăm lượng, còn đang tưởng rằng Hàn Nguyên tìm hắn muốn mượn bạc chuẩn bị lấy ngân phiếu đưa cho hắn, thì Hàn Nguyên đã vỗ đầu vai Hàn Mạc, kích động nói:
- Tiểu tử thúi, từ giờ trở đi ngươi đã thành đại phú ông rồi đó!
- Là sao?
Hàn Mạc sửng sốt, trong giây lát hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì đó. Hai mắt trợn trừng, hai bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm, sự kích động trên mặt không thể che dấu, hỏi:
- Tứ ca, ý huynh muốn nói là...!
- Không sai!
Hàn Nguyên vẻ mặt khâm phục nhìn Hàn Mạc, gằn từng chữ:
- Đội thương thuyền của ngươi, đã trở lại rồi!