Hàn Mạc một tay vuốt ve đầu tuyết phong đã căng cứng, đầu lưỡi hắn điêu luyện liếm vành tai nàng, gương mặt trắng như tuyết của báu vật ửng hồng, đôi mắt mơ màng lim dim, nói khẽ như hơi thở:
- Tiểu tặc, ngươi hãy tha cho ta… chờ ta hồi sức đã, giờ muốn tiếp… ta chịu không nổi đâu.
Ngón tay Hàn Mạc kẹp cứng hạt anh đào trên đầu tuyết lê, răng khẽ cắn vành tai nàng, thấp giọng:
- Chính nàng có phản ứng trước… việc gì cũng phải viên mãn mới được. Lần trước nàng có nói, lần này nếu đại viên mãn, thì nàng sẽ không để ta dụ dỗ nàng nữa…
Diễm Tuyết Cơ thân mình vặn vẹo như rắn, kẽ hở giữa hai chân nàng dưới bàn tay khiêu khích của Hàn Mạc đã đầy xuân thủy, mắt long lanh mọng nước, nhìn hắn đắm đuối, giọng mềm nhũn:
- Người tốt… ta giúp ngươi giải nhiệt…nếu không… có phải ngươi sẽ rất khó chịu?
- Không phải … ở đó đã… sưng rồi sao?
Hàn Mạc cười nhạo:
- Không thể bị đau đâu…
Diễm Tuyết Cơ cắn môi, đôi mắt như tơ liễu, đưa lưỡi liếm nhẹ môi trên, yêu mị tận xương, quyến rũ vô cùng. Hàn Mạc lập tức hiểu được ý tứ của nàng, mà Diễm Tuyết Cơ lúc này cũng đã lật người đè Hàn Mạc xuống dưới, thân hình thấp dần xuống, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng tủm tỉm cười, đôi mắt quyến rũ hồn xiêu phách lạc nhìn Hàn Mạc, mềm mại ấm áp chạm vào “tiểu tướng quân”, thân thể nhẹ nhàng như lụa mỏng bắt đầu chuyển động, tay lên xuống, linh hoạt vô cùng, toàn thân Hàn Mạc căng cứng, máu chảy rần rật, từng thớ thịt, từng sợi dây thần kinh như muốn nổ tung.
Diễm Tuyết Cơ cười, cặp môi đầy đặn hồng nhuận đã bao lấy chỗ mẫn cảm kia của hắn, cái lưỡi thơm tho mơn trớn bề mặt, hơi ngẩng mặt lên, nhu tình nhìn hắn, tóc tung xõa, trên gương mặt trắng hồng rịn mồ hôi còn vương mấy sợi tóc đen nhánh, bờ mi dài cũng ướt đẫm, càng tôn lên vẻ mơ màng điên đảo chúng sinh.
Diễm Tuyết Cơ nhìn hắn đắm đuối, cái lưỡi thơm thơ mơn trớn hắn thêm một lúc, cặp môi đầy đặn bắt đầu trượt vào, Hàn Mạc chỉ cảm thấy hắn đang đi vào một cõi ấm áp, mềm mại, ẩm ướt, siết chặt lấy hắn, không kìm nổi, hai tay bấu vào khăn trải giường, cổ họng ứ hự một tiếng, cố kìm nén cơn khoái cảm khôn cùng.
Cặp môi bao vây, lưỡi như con rắn nhỏ, ở bên trong không ngừng di chuyển, vừa ép vừa hút khiến Hàn Mạc suýt không kiềm chế nổi, lúc này hắn đúng là không muốn thua Diễm Tuyết Cơ, liền vận Thanh bình chú, kiềm chế cảm xúc, giữ mình bình tĩnh trở lại, nếu không tối nay sẽ không thể có được cơ hội đại viên mãn.
Diễm Tuyết Cơ đùa nghịch hồi lâu, cảm thấy “tiểu tướng quân” càng lúc càng phấn khích, quai hàm đã mỏi, thả ra, dùng tay phát nhẹ lên, trách cứ nói:
- Đồ bại hoại… là ngươi cố ý như vậy.
Hàn Mạc vùng dậy, giữ chặt Diễm Tuyết Cơ ép nàng ghé vào giường, cặp mông cao cao vểnh lên, như hai cánh hoa hoàn mỹ, da thịt trơn bóng, tựa như ngọc trong suốt, co giãn mê người.
Mà ở giữa, đã ngập tràn xuân thủy.
Diễm Tuyết Cơ nằm trên chiếc áo ngủ bằng gấm, mông nhếch lên, tư thế cực kỳ khiêu khích, mặt như hoa anh đào, đôi mắt như tơ, điệu bộ quyến rũ không thể nào tả nổi, giọng nũng nịu:
- Tiểu tử… ngươi… nếu ngươi dám khinh nhờn ta, nếu làm ta bị đau… ta không để ngươi yên đâu.
Một đêm xuân mấy độ mây mưa.
Tất cả phiền não và áp lực của Hàn Mạc, đã bị thay thế bởi một đêm cực lạc say mê.
…
Một đêm trăng hoa triền miên, không cần nói cũng biết, giai nhân ngày sau khó mà gượng dậy nổi. Hàn Mạc cũng ở bên nàng suốt một ngày, an ủi động viên và ngọt ngào dỗ dành.
Năm ngày sau, Hàn Huyền Đạo phái sứ giả đến Kinh Đô thành, vị sứ giả này cũng là người Hàn tộc, tên là Hàn Tín Nguyên, có tài ăn nói, nhìn thấy Hàn Mạc liền niềm nở:
- Ngũ thiếu gia, chúc mừng ngài nắm trọng binh, Tây Bắc quân không thể không có ngài, có ngài nắm giữ, quả là may mắn cho Đại Yến.
Hàn Mạc sớm lường trước Hàn Huyền Đạo sau khi biết mình lấy lại binh quyền, tất nhiên sẽ có động thái, nhưng đúng là không thể tưởng lão lại phản ứng nhanh như thế, đã phái sứ giả lại đây, thậm chí còn sớm hơn dự đoán.
Có tật giật mình, Hàn Mạc tất nhiên hiểu đạo lý này, thản nhiên cười:
- Hàn Huyền Đạo không dặn ngươi hỏi thăm về con của lão sao?
Hàn Mạc gọi thẳng Hàn Huyền Đạo, Hàn Tín Nguyên cũng có chút giật mình, tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi này nhưng cũng lộ ra nhiều ý nghĩa.
Đầu tiên, cho thấy Hàn Mạc đã không coi Hàn Huyền Đạo là bá phụ nữa, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không gọi thẳng tên như vậy, điều này cho thấy hai bên đã chính thức đối kháng. Thứ hai, Hàn Thương đúng là đã nằm trong tay Hàn Mạc.
Hàn Tín Nguyên xấu hổ cười, ho khan một tiếng, cười nói:
- Ngũ thiếu gia… xem ra… ngài đã hiểu nhầm Đại lão gia rồi.
Thấy Hàn Mạc nhìn mình một cách cổ quái, Hàn Tín Nguyên cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi:
- Trước khi hạ quan đến đây, Đại lão gia đã dặn dò hạ quan rất nhiều điều, kỳ thật Đại lão gia trong lòng tán thưởng nhất là Ngũ thiếu gia ngài, ông ấy thật sự không hiểu Ngũ thiếu gia vì sao phải làm như vậy? Đây chính là việc khiến người thân đau lòng kẻ thù cao hứng a.
- Người thân đau lòng kẻ thù cao hứng?
Hàn Mạc dựa vào trên ghế, lạnh lùng cười, cũng không dài dòng, hỏi thẳng:
- Hàn Huyền Đạo phái ngươi tới đây, muốn đổi chác cái gì?
Hàn Tín Nguyên giật mình, lập tức khẽ thở dài:
- Ngũ thiếu gia , việc đã đến nước này, chắc chắn không phải là điều mà mọi người muốn nhìn thấy. Ngài và Đại lão gia đều là bậc tráng tâm hùng chí, là cây cột vững vàng của Hàn gia ta, nếu hai người tổn thương hòa khí, đối chọi nhau như nước với lửa, đối với Hàn gia ta mà nói, thật sự rất tổn hại.
Dừng một chút, sắc mặt đầy cảm thán:
- Kỳ thật hạ quan đến Ngụy đô, không phải là Đại lão gia cử đến, mà là hạ quan chủ động xin đi giết giặc. Chúng ta Hàn thị bộ tộc có thể có ngày hôm nay, thật không bôi nhọ tổ tiên Thiên Nhai công, hạ quan không đành lòng nhìn Đại lão gia và Ngũ thiếu gia hiểu lầm nhau, khiến Hàn tộc bất hòa. Hạ quan đến đây, là muốn hóa giải hiểu lầm giữa Đại lão gia và Ngũ thiếu gia. Chúng ta đều là con cháu Hàn thị, đoàn kết đồng lòng mới khiến Hàn tộc hưng thịnh.
Hàn Mạc mặt không chút thay đổi, rốt cuộc nói:
- Hàn Tín Nguyên, trước mắt ta không cần hoa ngôn xảo ngữ, càng không nên diễn trò, ngươi khiến ta mệt chết đi được.
Hàn Tín Nguyên cực kỳ xấu hổ, ngượng ngập ra mặt.
- Cha mẹ ta và ông nội hiện giờ thế nào?
Hàn Mạc lãnh đạm:
- Hàn Huyền Đạo có làm khó bọn họ không?
Hắn trong lòng hiểu, Hàn Huyền Đạo nếu biết binh quyền đã lọt vào tay mình, chắc chắc có dự phòng, lúc này ắt hẳn sẽ ra tay với người nhà của mình.
Chẳng qua hiện giờ cũng rất khó suy đoán hành vi của Hàn Huyền Đạo, tuy rằng mơ hồ cảm thấy Hàn Huyền Đạo sẽ không để ý hậu quả tùy ý làm bậy, nhưng Hàn Mạc đối với việc này cực kỳ lo lắng.
Hàn Tín Nguyên nghe hỏi, lập tức cười:
- Ngũ thiếu gia quá lo lắng, người nhà của Ngũ thiếu gia đều vô cùng tốt, Ngũ thiếu gia và Đại lão gia chỉ là hiểu nhầm nhau, Đại lão gia lòng dạ rộng rãi, chưa bao giờ trách tội Ngũ thiếu gia, chỉ mong xóa bỏ hiểu nhầm với Ngũ thiếu gia, làm sao có thể xử khó với người nhà của ngài?
- Soẹt!
Một thanh âm vang lên, trong tích tắc, Hàn Tín Nguyên hoa mắt, hàn khí từ cổ họng lan khắp toàn thân, chỉ trong chớp mắt, Hàn Mạc đã rút đao, kề vào cổ Hàn Tín Nguyên.
Hàn Tín Nguyên sắc mặt trắng bêch, vội la lên:
- Ngũ thiếu gia, ngài… ngài làm gì vậy?
- Ta không kiên nhẫn nghe ngươi dông dài.
Hàn Mạc thản nhiên:
- Ngươi từ trong kinh thành đến, ta cần biết trong kinh đang xảy ra chuyện gì? Ta muốn ngươi nói cho ta biết người nhà của ta hiện giờ ra sao?
Hắn sắc mặt không chút thay đổi, trong đôi mắt tràn đầy hàn ý:
- Hàn Tín Nguyên, ngươi có lẽ còn không biết, một người nói láo ánh mắt sẽ không được bình thường, cho nên… ta khuyên ngươi nên thành thật đem tất cả những gì ngươi biết nói cho ta, chỉ cần ánh mắt ngươi có gì gian dối, ta lập tức cắt đứt yết hầu ngươi.
Hàn Mạc thanh âm lạnh lùng, Hàn Tín Nguyên cảm nhận được, Hàn Mạc không nói đùa, Tiểu diêm vương này rất có khả năng cắt đứt yết hầu của mình.
Kỳ thật lần này không ain muốn đến đây, Hàn Tín Nguyên làm sao có thể lấy cớ giết giặc mà đến. Chẳng qua bởi ngày trước gã có chút biệt tài ăn nói nên mới bị Hàn Huyền Đạo phái đến Ngụy đô.
Hàn Mạc đoạt binh quyền từ trong tay Hàn Thương, đã thể hiện ý tứ đối đầu với Hàn Huyền Đạo, hai bên đều có thể thấy, chỉ cần không phải thằng ngốc cũng hiểu, ngàn dặm xa xôi đến Ngụy đô khuyên bảo Hàn Mạc đương nhiên là việc chẳng có gì tốt cả. Hàn Tín Nguyên trước khi đến thậm chí đã nghĩ, nếu làm Hàn Mạc nổi giận, tính mạng của mình sẽ bị uy hiếp.
Dù sao Hàn Mạc hiện giờ cũng một tay nắm giữ ngàn đại quân, rất nhiều sinh mạng phụ thuộc vào một câu nói của hắn.
Cho nên gã cũng tâm niệm sẽ hết sức cẩn thận, dựa vào ba tấc lưỡi thuyết phục Hàn Mạc, cho dù không thành công cũng không đến nỗi mất mạng.
Chỉ tiếc Hàn Mạc không cho gã cơ hội dông dài, chưa kịp nghĩ cách thoái thác, hàn khí từ cổ họng đã nhanh chóng lan tỏa khắp thân, run rẩy nói:
- Ngũ thiếu gia… ngài đừng nóng, kỳ thật… lệnh đường hiện giờ coi như vẫn khỏe.
Hàn Mạc mày lập tức nhíu lại, lạnh lùng nói:
- Cha ta đâu? Còn ông nội ta nữa?
Hàn Tín Nguyên lúc này nào dám nói dối:
- Nhị tông chỉ, Nhị tông chủ luôn ở trong phủ Đại lão gia, Tam lão gia… Tam lão gia đã mất tích nhiều ngày.
- Tiểu tặc, ngươi hãy tha cho ta… chờ ta hồi sức đã, giờ muốn tiếp… ta chịu không nổi đâu.
Ngón tay Hàn Mạc kẹp cứng hạt anh đào trên đầu tuyết lê, răng khẽ cắn vành tai nàng, thấp giọng:
- Chính nàng có phản ứng trước… việc gì cũng phải viên mãn mới được. Lần trước nàng có nói, lần này nếu đại viên mãn, thì nàng sẽ không để ta dụ dỗ nàng nữa…
Diễm Tuyết Cơ thân mình vặn vẹo như rắn, kẽ hở giữa hai chân nàng dưới bàn tay khiêu khích của Hàn Mạc đã đầy xuân thủy, mắt long lanh mọng nước, nhìn hắn đắm đuối, giọng mềm nhũn:
- Người tốt… ta giúp ngươi giải nhiệt…nếu không… có phải ngươi sẽ rất khó chịu?
- Không phải … ở đó đã… sưng rồi sao?
Hàn Mạc cười nhạo:
- Không thể bị đau đâu…
Diễm Tuyết Cơ cắn môi, đôi mắt như tơ liễu, đưa lưỡi liếm nhẹ môi trên, yêu mị tận xương, quyến rũ vô cùng. Hàn Mạc lập tức hiểu được ý tứ của nàng, mà Diễm Tuyết Cơ lúc này cũng đã lật người đè Hàn Mạc xuống dưới, thân hình thấp dần xuống, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng tủm tỉm cười, đôi mắt quyến rũ hồn xiêu phách lạc nhìn Hàn Mạc, mềm mại ấm áp chạm vào “tiểu tướng quân”, thân thể nhẹ nhàng như lụa mỏng bắt đầu chuyển động, tay lên xuống, linh hoạt vô cùng, toàn thân Hàn Mạc căng cứng, máu chảy rần rật, từng thớ thịt, từng sợi dây thần kinh như muốn nổ tung.
Diễm Tuyết Cơ cười, cặp môi đầy đặn hồng nhuận đã bao lấy chỗ mẫn cảm kia của hắn, cái lưỡi thơm tho mơn trớn bề mặt, hơi ngẩng mặt lên, nhu tình nhìn hắn, tóc tung xõa, trên gương mặt trắng hồng rịn mồ hôi còn vương mấy sợi tóc đen nhánh, bờ mi dài cũng ướt đẫm, càng tôn lên vẻ mơ màng điên đảo chúng sinh.
Diễm Tuyết Cơ nhìn hắn đắm đuối, cái lưỡi thơm thơ mơn trớn hắn thêm một lúc, cặp môi đầy đặn bắt đầu trượt vào, Hàn Mạc chỉ cảm thấy hắn đang đi vào một cõi ấm áp, mềm mại, ẩm ướt, siết chặt lấy hắn, không kìm nổi, hai tay bấu vào khăn trải giường, cổ họng ứ hự một tiếng, cố kìm nén cơn khoái cảm khôn cùng.
Cặp môi bao vây, lưỡi như con rắn nhỏ, ở bên trong không ngừng di chuyển, vừa ép vừa hút khiến Hàn Mạc suýt không kiềm chế nổi, lúc này hắn đúng là không muốn thua Diễm Tuyết Cơ, liền vận Thanh bình chú, kiềm chế cảm xúc, giữ mình bình tĩnh trở lại, nếu không tối nay sẽ không thể có được cơ hội đại viên mãn.
Diễm Tuyết Cơ đùa nghịch hồi lâu, cảm thấy “tiểu tướng quân” càng lúc càng phấn khích, quai hàm đã mỏi, thả ra, dùng tay phát nhẹ lên, trách cứ nói:
- Đồ bại hoại… là ngươi cố ý như vậy.
Hàn Mạc vùng dậy, giữ chặt Diễm Tuyết Cơ ép nàng ghé vào giường, cặp mông cao cao vểnh lên, như hai cánh hoa hoàn mỹ, da thịt trơn bóng, tựa như ngọc trong suốt, co giãn mê người.
Mà ở giữa, đã ngập tràn xuân thủy.
Diễm Tuyết Cơ nằm trên chiếc áo ngủ bằng gấm, mông nhếch lên, tư thế cực kỳ khiêu khích, mặt như hoa anh đào, đôi mắt như tơ, điệu bộ quyến rũ không thể nào tả nổi, giọng nũng nịu:
- Tiểu tử… ngươi… nếu ngươi dám khinh nhờn ta, nếu làm ta bị đau… ta không để ngươi yên đâu.
Một đêm xuân mấy độ mây mưa.
Tất cả phiền não và áp lực của Hàn Mạc, đã bị thay thế bởi một đêm cực lạc say mê.
…
Một đêm trăng hoa triền miên, không cần nói cũng biết, giai nhân ngày sau khó mà gượng dậy nổi. Hàn Mạc cũng ở bên nàng suốt một ngày, an ủi động viên và ngọt ngào dỗ dành.
Năm ngày sau, Hàn Huyền Đạo phái sứ giả đến Kinh Đô thành, vị sứ giả này cũng là người Hàn tộc, tên là Hàn Tín Nguyên, có tài ăn nói, nhìn thấy Hàn Mạc liền niềm nở:
- Ngũ thiếu gia, chúc mừng ngài nắm trọng binh, Tây Bắc quân không thể không có ngài, có ngài nắm giữ, quả là may mắn cho Đại Yến.
Hàn Mạc sớm lường trước Hàn Huyền Đạo sau khi biết mình lấy lại binh quyền, tất nhiên sẽ có động thái, nhưng đúng là không thể tưởng lão lại phản ứng nhanh như thế, đã phái sứ giả lại đây, thậm chí còn sớm hơn dự đoán.
Có tật giật mình, Hàn Mạc tất nhiên hiểu đạo lý này, thản nhiên cười:
- Hàn Huyền Đạo không dặn ngươi hỏi thăm về con của lão sao?
Hàn Mạc gọi thẳng Hàn Huyền Đạo, Hàn Tín Nguyên cũng có chút giật mình, tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi này nhưng cũng lộ ra nhiều ý nghĩa.
Đầu tiên, cho thấy Hàn Mạc đã không coi Hàn Huyền Đạo là bá phụ nữa, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không gọi thẳng tên như vậy, điều này cho thấy hai bên đã chính thức đối kháng. Thứ hai, Hàn Thương đúng là đã nằm trong tay Hàn Mạc.
Hàn Tín Nguyên xấu hổ cười, ho khan một tiếng, cười nói:
- Ngũ thiếu gia… xem ra… ngài đã hiểu nhầm Đại lão gia rồi.
Thấy Hàn Mạc nhìn mình một cách cổ quái, Hàn Tín Nguyên cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi:
- Trước khi hạ quan đến đây, Đại lão gia đã dặn dò hạ quan rất nhiều điều, kỳ thật Đại lão gia trong lòng tán thưởng nhất là Ngũ thiếu gia ngài, ông ấy thật sự không hiểu Ngũ thiếu gia vì sao phải làm như vậy? Đây chính là việc khiến người thân đau lòng kẻ thù cao hứng a.
- Người thân đau lòng kẻ thù cao hứng?
Hàn Mạc dựa vào trên ghế, lạnh lùng cười, cũng không dài dòng, hỏi thẳng:
- Hàn Huyền Đạo phái ngươi tới đây, muốn đổi chác cái gì?
Hàn Tín Nguyên giật mình, lập tức khẽ thở dài:
- Ngũ thiếu gia , việc đã đến nước này, chắc chắn không phải là điều mà mọi người muốn nhìn thấy. Ngài và Đại lão gia đều là bậc tráng tâm hùng chí, là cây cột vững vàng của Hàn gia ta, nếu hai người tổn thương hòa khí, đối chọi nhau như nước với lửa, đối với Hàn gia ta mà nói, thật sự rất tổn hại.
Dừng một chút, sắc mặt đầy cảm thán:
- Kỳ thật hạ quan đến Ngụy đô, không phải là Đại lão gia cử đến, mà là hạ quan chủ động xin đi giết giặc. Chúng ta Hàn thị bộ tộc có thể có ngày hôm nay, thật không bôi nhọ tổ tiên Thiên Nhai công, hạ quan không đành lòng nhìn Đại lão gia và Ngũ thiếu gia hiểu lầm nhau, khiến Hàn tộc bất hòa. Hạ quan đến đây, là muốn hóa giải hiểu lầm giữa Đại lão gia và Ngũ thiếu gia. Chúng ta đều là con cháu Hàn thị, đoàn kết đồng lòng mới khiến Hàn tộc hưng thịnh.
Hàn Mạc mặt không chút thay đổi, rốt cuộc nói:
- Hàn Tín Nguyên, trước mắt ta không cần hoa ngôn xảo ngữ, càng không nên diễn trò, ngươi khiến ta mệt chết đi được.
Hàn Tín Nguyên cực kỳ xấu hổ, ngượng ngập ra mặt.
- Cha mẹ ta và ông nội hiện giờ thế nào?
Hàn Mạc lãnh đạm:
- Hàn Huyền Đạo có làm khó bọn họ không?
Hắn trong lòng hiểu, Hàn Huyền Đạo nếu biết binh quyền đã lọt vào tay mình, chắc chắc có dự phòng, lúc này ắt hẳn sẽ ra tay với người nhà của mình.
Chẳng qua hiện giờ cũng rất khó suy đoán hành vi của Hàn Huyền Đạo, tuy rằng mơ hồ cảm thấy Hàn Huyền Đạo sẽ không để ý hậu quả tùy ý làm bậy, nhưng Hàn Mạc đối với việc này cực kỳ lo lắng.
Hàn Tín Nguyên nghe hỏi, lập tức cười:
- Ngũ thiếu gia quá lo lắng, người nhà của Ngũ thiếu gia đều vô cùng tốt, Ngũ thiếu gia và Đại lão gia chỉ là hiểu nhầm nhau, Đại lão gia lòng dạ rộng rãi, chưa bao giờ trách tội Ngũ thiếu gia, chỉ mong xóa bỏ hiểu nhầm với Ngũ thiếu gia, làm sao có thể xử khó với người nhà của ngài?
- Soẹt!
Một thanh âm vang lên, trong tích tắc, Hàn Tín Nguyên hoa mắt, hàn khí từ cổ họng lan khắp toàn thân, chỉ trong chớp mắt, Hàn Mạc đã rút đao, kề vào cổ Hàn Tín Nguyên.
Hàn Tín Nguyên sắc mặt trắng bêch, vội la lên:
- Ngũ thiếu gia, ngài… ngài làm gì vậy?
- Ta không kiên nhẫn nghe ngươi dông dài.
Hàn Mạc thản nhiên:
- Ngươi từ trong kinh thành đến, ta cần biết trong kinh đang xảy ra chuyện gì? Ta muốn ngươi nói cho ta biết người nhà của ta hiện giờ ra sao?
Hắn sắc mặt không chút thay đổi, trong đôi mắt tràn đầy hàn ý:
- Hàn Tín Nguyên, ngươi có lẽ còn không biết, một người nói láo ánh mắt sẽ không được bình thường, cho nên… ta khuyên ngươi nên thành thật đem tất cả những gì ngươi biết nói cho ta, chỉ cần ánh mắt ngươi có gì gian dối, ta lập tức cắt đứt yết hầu ngươi.
Hàn Mạc thanh âm lạnh lùng, Hàn Tín Nguyên cảm nhận được, Hàn Mạc không nói đùa, Tiểu diêm vương này rất có khả năng cắt đứt yết hầu của mình.
Kỳ thật lần này không ain muốn đến đây, Hàn Tín Nguyên làm sao có thể lấy cớ giết giặc mà đến. Chẳng qua bởi ngày trước gã có chút biệt tài ăn nói nên mới bị Hàn Huyền Đạo phái đến Ngụy đô.
Hàn Mạc đoạt binh quyền từ trong tay Hàn Thương, đã thể hiện ý tứ đối đầu với Hàn Huyền Đạo, hai bên đều có thể thấy, chỉ cần không phải thằng ngốc cũng hiểu, ngàn dặm xa xôi đến Ngụy đô khuyên bảo Hàn Mạc đương nhiên là việc chẳng có gì tốt cả. Hàn Tín Nguyên trước khi đến thậm chí đã nghĩ, nếu làm Hàn Mạc nổi giận, tính mạng của mình sẽ bị uy hiếp.
Dù sao Hàn Mạc hiện giờ cũng một tay nắm giữ ngàn đại quân, rất nhiều sinh mạng phụ thuộc vào một câu nói của hắn.
Cho nên gã cũng tâm niệm sẽ hết sức cẩn thận, dựa vào ba tấc lưỡi thuyết phục Hàn Mạc, cho dù không thành công cũng không đến nỗi mất mạng.
Chỉ tiếc Hàn Mạc không cho gã cơ hội dông dài, chưa kịp nghĩ cách thoái thác, hàn khí từ cổ họng đã nhanh chóng lan tỏa khắp thân, run rẩy nói:
- Ngũ thiếu gia… ngài đừng nóng, kỳ thật… lệnh đường hiện giờ coi như vẫn khỏe.
Hàn Mạc mày lập tức nhíu lại, lạnh lùng nói:
- Cha ta đâu? Còn ông nội ta nữa?
Hàn Tín Nguyên lúc này nào dám nói dối:
- Nhị tông chỉ, Nhị tông chủ luôn ở trong phủ Đại lão gia, Tam lão gia… Tam lão gia đã mất tích nhiều ngày.