Trước điện Càn Tâm, Đại vương mới 1 tuổi ngây thơ bé bỏng, trong vòng vây của đám võ sĩ bạch giáp, được một nhũ mẫu mang tới, quần thần nhìn đứa bé ngây ngô trong lòng ngực nhũ mẫu liền ngơ ngác nhìn nhau.
Nhũ mẫu cũng không đem Đại vương tới cho Hàn Thục, dừng lại ở một khoảng cách chừng 7, 8 bước, tên thái giám kia dừng chân, quỳ xuống, nhũ mẫu cũng dừng chân, đều quỳ rạp xuống đất.
Hàn Thục nhìn Đại vương non nớt ngủ trong lòng nhũ mẫu, dáng điệu ngây thơ, con ngươi chuyển động, lòng run lên, thân thể đang lặng im chợt lay động, nàng nâng bước chân, muốn đi đến chỗ Đại vương, Hàn Huyền Đạo đã lên tiếng:
- Hoàng hậu nương nương, Đại vương đã đến đây, thần cả gan mời Hoàng hậu tuyên cáo di chiếu của Thánh thượng.
Hàn Thục mới nâng chân lên liền dừng lại, lúc này đám thần tử cũng đồng thanh:
- Mời Hoàng hậu nương nương tuyên bố di chiếu.
Hàn Huyền Đạo nhìn chằm chằm vào Hàn Thục, nhìn như bình thường, nhưng Hàn Thục cảm thấy rõ ràng trong đôi mắt đó âm thầm có sự uy hiếp.
Lúc này, Phương Vi Thanh như âm hồn không tiêu tan từ trong đám quần thần bước ra, Hàn Huyền Đạo nhìn thấy liền nhíu mày. Phương Vi Thanh không hề bận tâm đến lão, quỳ rạp trước mặt ơ]Hàn Thục, cung kính:
- Nương nương, Thánh thượng băng hà, nhưng giang sơn Đại Yến là lâu dài, trong triều còn rất nhiều người tận trung với xã tắc với Thánh thượng. Thánh thượng có di chiếu gì, chỉ cần nương nương tuyên cáo, thần dẫu có liều tính mạng, cũng sẽ tuân chỉ.
Giọng y lạc hẳn đi, bên trong quần thần lại có hơn 20 đại thần đi ra, nhất tề quỳ xuống:
- Thần liều chết phụng chiếu!
So với lúc trước ở điện Thái Bình, tiếng hô của đám đại thần này đã mạnh mẽ hơn không ít, cũng là vì biết Hàn Mạc đã vào kinh, cho nên bọn họ ít nhiều an tâm hơn.
Hàn Thục thản nhiên:
- Bình thân!
Nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, lại nhìn Đại vương, giọng bình tĩnh:
- Hàn đại nhân, bản cung có việc này một hỏi ngươi!
Hàn Huyền Đạo cung kính:
- Nương nương cứ hỏi, thần không dám giấu diếm!
- Đại vương… là con ai?
Hàn Thục trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.
Hàn Thục vừa dứt lời, các đại thần biến sắc, một câu này đơn giản nhưng vô cùng quỷ vị, dường như ẩn chứa một bí mật kinh thiên động địa.
Hàn Huyền Đạo đôi mắt xẹt qua một tia sắc bén, mặt không đổi, bình tĩnh đáp:
- Đại vương đương nhiên là Long tử, cũng là con của Hoàng hậu nương nương.
Nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Thục, hỏi lại:
- Lại không biết vì sao có câu hỏi như vậy?
- Bản cung lại hỏi ngươi, nó đúng là con của bản cung?
Hàn Thục cười lạnh:
- Bản cung sinh hạ là Hoàng tử hay… Công chúa?
Không khí vốn đang cực kỳ áp lực, bởi vì hai câu này của Hàn Thuc, càng quỷ dị phi thường.
Hàn Huyền Đạo vẫn cực kỳ bình tĩnh:
- Nương nương sinh hạ Hoàng tử, việc này sớm đã chiêu cáo thiên hạ. Thánh thượng cũng đã sớm phong Long nhi làm Đại vương. Nương nương hay là đã quá mệt mỏi, cho nên…
Không đợi lão nói hết, Hàn Thục đã nâng ngón tay lên chỉ vào Hàn Huyền Đạo, lạnh lùng:
- Ngươi đang nói dối!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên:
- Thần sao dám lừa gạt Hoàng hậu nương nương!
- Tốt!
Hàn Thục cười lạnh, kêu lên:
- Lăng Lỗi, ngươi đi ra!
Từ phía sau Hàn Thục, một thái giám sắc mặt trắng bệch sợ hãi rụt rè đi ra, trán đầy mồ hôi, quỳ rạp dưới đất, toàn thân rung lên không ngừng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Hàn Huyền Đạo nhìn Lăng Lỗi quỳ rạp bên cạnh Hàn Thục, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc qua rất nhanh, nhường chỗ cho một tia nhìn đầy sát khí.
Lão rõ ràng không ngờ, vị thái giám này dám bán đứng lão.
Lão đã có thể đem người này bóp chết, nhưng vì người thái giám này trước đây biểu hiện rất khiêm cung. Hàn Huyền Đạo trước kia chỉ cảm thấy ở người thái giám này duy nhất một cảm giác, đó là sợ chết.
Thái giám sợ chết, lại đúng vào lúc này, dám bán đứng chính mình, khiến Hàn Huyền Đạo có chút bất ngờ. Lão trù tính đại sự, cực kỳ thận trọng, chỉ có điều quá mức tự tin, đã bỏ qua một chi tiết cực nhỏ.
- Lăng Lỗi, ngươi tới nói cho văn võ đại thần biết, Đại vương rốt cuộc là ai?
Hàn Thục giọng lạnh như băng, mặt không còn chút máu, đôi mắt đầy oán hận nhìn Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo mặt không biến đổi, nhưng ánh mắt lại hướng về phía khác cách đó không xa.
Hàn Thục nhíu mày lại, nhìn theo ánh mắt của lão, thần sắc đại biến, cả người nhất thời cứng đờ, thân thể mềm mại lắc mạnh, nhưng nàng chỉ thoáng nhìn, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Ở cách đó không xa, trên hành lang dài, có vài cung nữ thái giám đứng ở đó. Trong đó có một cung nữ đã qua 40 tuổi, nhìn trang phục cũng đoán được, dường như là cung nữ quản sự trong cung.
Có thể ở trong cung đến hơn 40 tuổi, chỉ có thể là một cung nữ quan.
Nhưng Hàn Thục liếc mắt một cái, liền nhận ra, người cung nữ kia không phải ai khác, chính là vợ góa của Hàn Huyền Linh Hàn Tần thị, cũng là thân mẫu của Hàn Thục.
Nàng thật không ngờ, Hàn Huyền Đạo lại đem Hàn Tần thị từ Đông Hải đến kinh thành, nàng tuy biết Hàn Huyền Đạo là một người âm độc, nhưng lòng dạ vô sỉ ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài đạo mạo đến mức đó khiến Hàn Thục cảm thấy kinh ngạc và tuyệt vọng.
Lăng Lỗi ngẩng đầu, nâng một bàn tay lên, xoa cái trán đầy mồ hôi, cắn chặt răng, định liều mạng một phen, nhưng lão chưa kịp lên tiếng, thì Hàn Huyền Đạo đã nói:
- Hoàng hậu nương nương, thần thấy người thần sắc không tốt! Bên ngoài mưa to gió lớn, hay là nương nương vào trong điện nghị sự?
Phương Vi Thanh rõ ràng thấy Hàn Thục và Lăng Lỗi chắc chắn có chuyện bí mật, lập tức cao giọng:
- Lăng công công, nương nương, có việc cần nói, xin hãy nói ngay, không cần giấu diếm!
Y liếc Hàn Huyền Đạo một cái, trầm giọng nói:
- Hiện giờ có đầy đủ bá quan, người chỉ cần nói ra sự thật, không kẻ nào dám trước mặt Hoàng hậu nương nương và quần thần ra mặt giết người.
Lăng Lỗi cũng biết Hàn Mạc đã đến, hơn nữa, Phương Vi Thanh lúc này đã cho lão thêm can đảm, nhất thời lấy lại bình tĩnh, đang định đem chuyện Đại vương bị tráo đổi ra nói, đã thấy Hàn Thục lên tiếng:
- Lăng Lỗi, bản cung… không khỏe… ngươi đỡ bản cung trở về!
Lăng Lỗi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, ngẩn ra như phỗng, Hàn Thục đã lớn tiếng quát:
- Ngươi không nghe thấy bản cung nói gì sao?
Lăng Lỗi hoảng hốt, không hiểu vì sao Hàn Thục lại đột nhiên thay đổi, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, nâng Hàn Thục hồi điện, cũng không ngờ Phương Vi Thanh vẫn không buông tha:
- Hoàng hậu, chậm đã, thần cả gan, xin hỏi Hoàng hậu muốn Lăng công công nói cái gì? Đại vương… có ẩn tình gì?
- Phương Vi Thanh, ngươi thật to gan!
Hàn Tín Sách quát to:
- Ngươi đúng là được đằng chân lân đằng đầu, ngươi thân là Ngự sử, tuy rằng có thể can gián nhưng cũng không phải cho ngươi có quyền nói gì thì nói. Hoàng hậu nương nương sức khỏe không tốt, ngươi lại lúc này ăn nói bừa bãi, ngươi lấy thân phận gì, tư cách gì để nói chuyện như vậy với Hoàng hậu nương nương? Ngươi tự xưng là tận trung với Thánh thượng, nhưng Thánh thượng vừa mới tấn thiên, ngươi lại bất kính với Hoàng hậu, đáng tội gì?
- Không sai, Phương Vi Thanh chỉ là một Ngự sử, lúc này lại vuốt mặt không nể mũi.
- Triều đình có kỷ cương, Phương Vi Thanh ngươi dám ở đây khinh nhờn Hoàng hậu, theo luật trảm!
- Giết hắn, giết hắn!
Trong lúc đó, quan viên Hàn tộc đều quát to.
Phương Vi Thanh cười lớn:
- Các ngươi đều là thần tử của Đại Yến, nương nương còn chưa nói gì, các ngươi lại ở đây hô giết, bốn phía kêu la, còn ra thể thống gì? Phương Vi Thanh ta vô lễ với nương nương, các ngươi chẳng lẽ là có lễ?
Y chi vào Lăng Lỗi:
- Hoàng hậu nương nương muốn vị này Lăng công công khai báo điều gì, Lăng công công nên nói ra!
- Không sai, Lăng công công có điều gì cần nói, xin hãy nói ra!
- Hoàng hậu nương nương, lúc này nước sôi lửa bỏng, Hoàng hậu nương nương có gì chỉ bảo, xin hãy cho biết, chúng thần dẫu có liều tính mạng cũng tuân theo ý chỉ của nương nương.
Du Lĩnh và những người liên quan cũng lớn tiếng.
Những người này đều là kẻ lõi đời trong quan trường, Hàn Thục và Hàn Huyền Đạo chỉ nói vài câu, bọn họ liền cảm thấy trong đó có chuyện, rõ ràng Hàn Thục và Hàn Huyền Đạo đã đối kháng nhau.
Những người này mặc dù cũng có vài tên giống Phương Vi Thanh, còn lại chút khí phách kẻ sĩ, nhưng cũng có nhiều người là do Hàn Thanh cưỡng ép dụ dỗ.
Bọn họ hôm nay công khai chống đối, tự biết nếu không đấu cho Hàn Huyền Đạo sụp xuống,, một khi cơ hội qua đi, Hàn Huyền Đạo chân chính nắm quyền thế, như vậy việc tính sổ phía sau chắc chắn không thể thoát.
Hoàng hậu thể hiện ra cảm xúc oán hận, điều này đem đến cho đám quan viên chống đối Hàn Huyền Đạp chiếm được ưu thế, tuy rằng khả năng không lớn, nhưng mà bọn họ kỳ vọng có thể lợi dụng đấu tiếp với Hàn Huyền Đạo.
Nếu thật sự khiến Hàn Huyền Đạo sụp đổ, chẳng những bọn họ thoát khỏi sự trả thù của lão, mà nói không chừng sau này có thể vì việc này mà được trọng dụng.
Cũng vì như thế, nên bọn họ tất nhiên không thể buông tha Lăng Lỗi.
Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, đôi môi từng hồng nhuận giờ tái xanh, thân hình chấn động mạnh, nhìn trước điện các đại thần tranh luận huyên náo, lại nhìn Hàn Huyền Đạo ung dung thản nhiên, rồi hướng về phía Hàn Tần thị cách đó không xa. Chỉ thấy Hàn Tần thị nhìn mình cực kỳ trìu mến, mà hai thái giám phía sau vẻ mặt hung ác nham hiểm, nhìn qua cũng biết đã hoàn toàn khống chế Hàn Tần thị trong tay.
Hàn Thục cười chua xót, chậm rãi xoay người, không hề để ý các đại thần phía sau, với sự giúp đỡ của Lăng Lỗi, chậm rãi đi, nàng chỉ mới đi được vài bước, giọng Hàn Huyền Đạo đã từ phía sau truyền tới:
- Hoàng hậu nương nương, thần phải nghị định hậu sự của Thánh thượng, không dám chậm trễ. Nương nương vừa nói Thánh thượng có di chiếu, mời nương nương đem di chiếu của Thánh thượng chiêu cáo cho quần thần. Thần nguyện tùy theo ý nguyện của Thánh thượng.
Hàn Thục thân thể lại chấn động, nhưng cũng không quay đầu lại.
Hàn Huyền Đạo quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:
- Thần khẩn cầu nương nương ngay lập tức tuyên đọc di chiếu của Thánh thượng!
- Thần mời nương nương tuyên đọc di chiếu của Thánh thượng!
Bên trong mưa thu, rất nhiều thần tử quỳ gối trên mặt điện ngọc thạch đã ướt sũng.
Hàn Thục chậm rãi xoay người, nhìn Hàn Huyền Đạo liếc mắt một cái, trong đôi mắt oán hận sâu sắc, một lúc sau, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Người đâu, tuyên đọc di chiếu!
Nhũ mẫu cũng không đem Đại vương tới cho Hàn Thục, dừng lại ở một khoảng cách chừng 7, 8 bước, tên thái giám kia dừng chân, quỳ xuống, nhũ mẫu cũng dừng chân, đều quỳ rạp xuống đất.
Hàn Thục nhìn Đại vương non nớt ngủ trong lòng nhũ mẫu, dáng điệu ngây thơ, con ngươi chuyển động, lòng run lên, thân thể đang lặng im chợt lay động, nàng nâng bước chân, muốn đi đến chỗ Đại vương, Hàn Huyền Đạo đã lên tiếng:
- Hoàng hậu nương nương, Đại vương đã đến đây, thần cả gan mời Hoàng hậu tuyên cáo di chiếu của Thánh thượng.
Hàn Thục mới nâng chân lên liền dừng lại, lúc này đám thần tử cũng đồng thanh:
- Mời Hoàng hậu nương nương tuyên bố di chiếu.
Hàn Huyền Đạo nhìn chằm chằm vào Hàn Thục, nhìn như bình thường, nhưng Hàn Thục cảm thấy rõ ràng trong đôi mắt đó âm thầm có sự uy hiếp.
Lúc này, Phương Vi Thanh như âm hồn không tiêu tan từ trong đám quần thần bước ra, Hàn Huyền Đạo nhìn thấy liền nhíu mày. Phương Vi Thanh không hề bận tâm đến lão, quỳ rạp trước mặt ơ]Hàn Thục, cung kính:
- Nương nương, Thánh thượng băng hà, nhưng giang sơn Đại Yến là lâu dài, trong triều còn rất nhiều người tận trung với xã tắc với Thánh thượng. Thánh thượng có di chiếu gì, chỉ cần nương nương tuyên cáo, thần dẫu có liều tính mạng, cũng sẽ tuân chỉ.
Giọng y lạc hẳn đi, bên trong quần thần lại có hơn 20 đại thần đi ra, nhất tề quỳ xuống:
- Thần liều chết phụng chiếu!
So với lúc trước ở điện Thái Bình, tiếng hô của đám đại thần này đã mạnh mẽ hơn không ít, cũng là vì biết Hàn Mạc đã vào kinh, cho nên bọn họ ít nhiều an tâm hơn.
Hàn Thục thản nhiên:
- Bình thân!
Nhìn về phía Hàn Huyền Đạo, lại nhìn Đại vương, giọng bình tĩnh:
- Hàn đại nhân, bản cung có việc này một hỏi ngươi!
Hàn Huyền Đạo cung kính:
- Nương nương cứ hỏi, thần không dám giấu diếm!
- Đại vương… là con ai?
Hàn Thục trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng.
Hàn Thục vừa dứt lời, các đại thần biến sắc, một câu này đơn giản nhưng vô cùng quỷ vị, dường như ẩn chứa một bí mật kinh thiên động địa.
Hàn Huyền Đạo đôi mắt xẹt qua một tia sắc bén, mặt không đổi, bình tĩnh đáp:
- Đại vương đương nhiên là Long tử, cũng là con của Hoàng hậu nương nương.
Nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Thục, hỏi lại:
- Lại không biết vì sao có câu hỏi như vậy?
- Bản cung lại hỏi ngươi, nó đúng là con của bản cung?
Hàn Thục cười lạnh:
- Bản cung sinh hạ là Hoàng tử hay… Công chúa?
Không khí vốn đang cực kỳ áp lực, bởi vì hai câu này của Hàn Thuc, càng quỷ dị phi thường.
Hàn Huyền Đạo vẫn cực kỳ bình tĩnh:
- Nương nương sinh hạ Hoàng tử, việc này sớm đã chiêu cáo thiên hạ. Thánh thượng cũng đã sớm phong Long nhi làm Đại vương. Nương nương hay là đã quá mệt mỏi, cho nên…
Không đợi lão nói hết, Hàn Thục đã nâng ngón tay lên chỉ vào Hàn Huyền Đạo, lạnh lùng:
- Ngươi đang nói dối!
Hàn Huyền Đạo thản nhiên:
- Thần sao dám lừa gạt Hoàng hậu nương nương!
- Tốt!
Hàn Thục cười lạnh, kêu lên:
- Lăng Lỗi, ngươi đi ra!
Từ phía sau Hàn Thục, một thái giám sắc mặt trắng bệch sợ hãi rụt rè đi ra, trán đầy mồ hôi, quỳ rạp dưới đất, toàn thân rung lên không ngừng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Hàn Huyền Đạo nhìn Lăng Lỗi quỳ rạp bên cạnh Hàn Thục, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sự kinh ngạc qua rất nhanh, nhường chỗ cho một tia nhìn đầy sát khí.
Lão rõ ràng không ngờ, vị thái giám này dám bán đứng lão.
Lão đã có thể đem người này bóp chết, nhưng vì người thái giám này trước đây biểu hiện rất khiêm cung. Hàn Huyền Đạo trước kia chỉ cảm thấy ở người thái giám này duy nhất một cảm giác, đó là sợ chết.
Thái giám sợ chết, lại đúng vào lúc này, dám bán đứng chính mình, khiến Hàn Huyền Đạo có chút bất ngờ. Lão trù tính đại sự, cực kỳ thận trọng, chỉ có điều quá mức tự tin, đã bỏ qua một chi tiết cực nhỏ.
- Lăng Lỗi, ngươi tới nói cho văn võ đại thần biết, Đại vương rốt cuộc là ai?
Hàn Thục giọng lạnh như băng, mặt không còn chút máu, đôi mắt đầy oán hận nhìn Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo mặt không biến đổi, nhưng ánh mắt lại hướng về phía khác cách đó không xa.
Hàn Thục nhíu mày lại, nhìn theo ánh mắt của lão, thần sắc đại biến, cả người nhất thời cứng đờ, thân thể mềm mại lắc mạnh, nhưng nàng chỉ thoáng nhìn, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Ở cách đó không xa, trên hành lang dài, có vài cung nữ thái giám đứng ở đó. Trong đó có một cung nữ đã qua 40 tuổi, nhìn trang phục cũng đoán được, dường như là cung nữ quản sự trong cung.
Có thể ở trong cung đến hơn 40 tuổi, chỉ có thể là một cung nữ quan.
Nhưng Hàn Thục liếc mắt một cái, liền nhận ra, người cung nữ kia không phải ai khác, chính là vợ góa của Hàn Huyền Linh Hàn Tần thị, cũng là thân mẫu của Hàn Thục.
Nàng thật không ngờ, Hàn Huyền Đạo lại đem Hàn Tần thị từ Đông Hải đến kinh thành, nàng tuy biết Hàn Huyền Đạo là một người âm độc, nhưng lòng dạ vô sỉ ẩn sâu dưới vẻ bề ngoài đạo mạo đến mức đó khiến Hàn Thục cảm thấy kinh ngạc và tuyệt vọng.
Lăng Lỗi ngẩng đầu, nâng một bàn tay lên, xoa cái trán đầy mồ hôi, cắn chặt răng, định liều mạng một phen, nhưng lão chưa kịp lên tiếng, thì Hàn Huyền Đạo đã nói:
- Hoàng hậu nương nương, thần thấy người thần sắc không tốt! Bên ngoài mưa to gió lớn, hay là nương nương vào trong điện nghị sự?
Phương Vi Thanh rõ ràng thấy Hàn Thục và Lăng Lỗi chắc chắn có chuyện bí mật, lập tức cao giọng:
- Lăng công công, nương nương, có việc cần nói, xin hãy nói ngay, không cần giấu diếm!
Y liếc Hàn Huyền Đạo một cái, trầm giọng nói:
- Hiện giờ có đầy đủ bá quan, người chỉ cần nói ra sự thật, không kẻ nào dám trước mặt Hoàng hậu nương nương và quần thần ra mặt giết người.
Lăng Lỗi cũng biết Hàn Mạc đã đến, hơn nữa, Phương Vi Thanh lúc này đã cho lão thêm can đảm, nhất thời lấy lại bình tĩnh, đang định đem chuyện Đại vương bị tráo đổi ra nói, đã thấy Hàn Thục lên tiếng:
- Lăng Lỗi, bản cung… không khỏe… ngươi đỡ bản cung trở về!
Lăng Lỗi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, ngẩn ra như phỗng, Hàn Thục đã lớn tiếng quát:
- Ngươi không nghe thấy bản cung nói gì sao?
Lăng Lỗi hoảng hốt, không hiểu vì sao Hàn Thục lại đột nhiên thay đổi, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy, nâng Hàn Thục hồi điện, cũng không ngờ Phương Vi Thanh vẫn không buông tha:
- Hoàng hậu, chậm đã, thần cả gan, xin hỏi Hoàng hậu muốn Lăng công công nói cái gì? Đại vương… có ẩn tình gì?
- Phương Vi Thanh, ngươi thật to gan!
Hàn Tín Sách quát to:
- Ngươi đúng là được đằng chân lân đằng đầu, ngươi thân là Ngự sử, tuy rằng có thể can gián nhưng cũng không phải cho ngươi có quyền nói gì thì nói. Hoàng hậu nương nương sức khỏe không tốt, ngươi lại lúc này ăn nói bừa bãi, ngươi lấy thân phận gì, tư cách gì để nói chuyện như vậy với Hoàng hậu nương nương? Ngươi tự xưng là tận trung với Thánh thượng, nhưng Thánh thượng vừa mới tấn thiên, ngươi lại bất kính với Hoàng hậu, đáng tội gì?
- Không sai, Phương Vi Thanh chỉ là một Ngự sử, lúc này lại vuốt mặt không nể mũi.
- Triều đình có kỷ cương, Phương Vi Thanh ngươi dám ở đây khinh nhờn Hoàng hậu, theo luật trảm!
- Giết hắn, giết hắn!
Trong lúc đó, quan viên Hàn tộc đều quát to.
Phương Vi Thanh cười lớn:
- Các ngươi đều là thần tử của Đại Yến, nương nương còn chưa nói gì, các ngươi lại ở đây hô giết, bốn phía kêu la, còn ra thể thống gì? Phương Vi Thanh ta vô lễ với nương nương, các ngươi chẳng lẽ là có lễ?
Y chi vào Lăng Lỗi:
- Hoàng hậu nương nương muốn vị này Lăng công công khai báo điều gì, Lăng công công nên nói ra!
- Không sai, Lăng công công có điều gì cần nói, xin hãy nói ra!
- Hoàng hậu nương nương, lúc này nước sôi lửa bỏng, Hoàng hậu nương nương có gì chỉ bảo, xin hãy cho biết, chúng thần dẫu có liều tính mạng cũng tuân theo ý chỉ của nương nương.
Du Lĩnh và những người liên quan cũng lớn tiếng.
Những người này đều là kẻ lõi đời trong quan trường, Hàn Thục và Hàn Huyền Đạo chỉ nói vài câu, bọn họ liền cảm thấy trong đó có chuyện, rõ ràng Hàn Thục và Hàn Huyền Đạo đã đối kháng nhau.
Những người này mặc dù cũng có vài tên giống Phương Vi Thanh, còn lại chút khí phách kẻ sĩ, nhưng cũng có nhiều người là do Hàn Thanh cưỡng ép dụ dỗ.
Bọn họ hôm nay công khai chống đối, tự biết nếu không đấu cho Hàn Huyền Đạo sụp xuống,, một khi cơ hội qua đi, Hàn Huyền Đạo chân chính nắm quyền thế, như vậy việc tính sổ phía sau chắc chắn không thể thoát.
Hoàng hậu thể hiện ra cảm xúc oán hận, điều này đem đến cho đám quan viên chống đối Hàn Huyền Đạp chiếm được ưu thế, tuy rằng khả năng không lớn, nhưng mà bọn họ kỳ vọng có thể lợi dụng đấu tiếp với Hàn Huyền Đạo.
Nếu thật sự khiến Hàn Huyền Đạo sụp đổ, chẳng những bọn họ thoát khỏi sự trả thù của lão, mà nói không chừng sau này có thể vì việc này mà được trọng dụng.
Cũng vì như thế, nên bọn họ tất nhiên không thể buông tha Lăng Lỗi.
Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, đôi môi từng hồng nhuận giờ tái xanh, thân hình chấn động mạnh, nhìn trước điện các đại thần tranh luận huyên náo, lại nhìn Hàn Huyền Đạo ung dung thản nhiên, rồi hướng về phía Hàn Tần thị cách đó không xa. Chỉ thấy Hàn Tần thị nhìn mình cực kỳ trìu mến, mà hai thái giám phía sau vẻ mặt hung ác nham hiểm, nhìn qua cũng biết đã hoàn toàn khống chế Hàn Tần thị trong tay.
Hàn Thục cười chua xót, chậm rãi xoay người, không hề để ý các đại thần phía sau, với sự giúp đỡ của Lăng Lỗi, chậm rãi đi, nàng chỉ mới đi được vài bước, giọng Hàn Huyền Đạo đã từ phía sau truyền tới:
- Hoàng hậu nương nương, thần phải nghị định hậu sự của Thánh thượng, không dám chậm trễ. Nương nương vừa nói Thánh thượng có di chiếu, mời nương nương đem di chiếu của Thánh thượng chiêu cáo cho quần thần. Thần nguyện tùy theo ý nguyện của Thánh thượng.
Hàn Thục thân thể lại chấn động, nhưng cũng không quay đầu lại.
Hàn Huyền Đạo quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:
- Thần khẩn cầu nương nương ngay lập tức tuyên đọc di chiếu của Thánh thượng!
- Thần mời nương nương tuyên đọc di chiếu của Thánh thượng!
Bên trong mưa thu, rất nhiều thần tử quỳ gối trên mặt điện ngọc thạch đã ướt sũng.
Hàn Thục chậm rãi xoay người, nhìn Hàn Huyền Đạo liếc mắt một cái, trong đôi mắt oán hận sâu sắc, một lúc sau, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
- Người đâu, tuyên đọc di chiếu!