Tất cả mọi người dưới tầng ngầm nhìn Hàn Mạc, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, trên thực tế tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, Hàn Mạc cũng không có nhìn kỹ Kim Phật chút nào, ngoài việc cẩn thận nhìn cái chén đựng nước một lát, chẳng lẽ nhìn chén nước có thể biết Kim Phật là thật hay giả?
Hai hàng mày liễu của tiểu thư áo trắng hơi cau lại, dường như cũng không tin kết luận của Hàn Mạc, càng không tin hai pho Kim Phật này đều là giả.
Hàn Thanh cũng mơ hồ, ghé sát lại gần tai hỏi:
- Thiếu gia, ngài xem cẩn thận rồi chứ? Bà chủ Diễm nói trong hai pho tượng này có một pho là thật đó.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Nếu bà chủ Diễm không nói như vậy, người khác sao có thể mắc mưu, nàng sao có thể thắng? Nàng nói trong hai pho Kim Phật này có một pho tượng là thật, chẳng qua là muốn làm cho đối thủ của nàng nghĩ rằng thật sự có một pho tượng là vàng thật, chỉ là rất đáng tiếc, sự thật xảy ra trước mắt, ta không nhìn ra hai pho Kim Phật này thật ở chỗ nào.
Không ngờ trong đôi mắt Diễm Tuyết Cơ lúc này lộ ra một chút kinh ngạc, chợt cười ha ha nói:
- Ngài nói hai pho Kim Phật này đều là giả? Ngài dám xác định? Ta có thể cho ngài thêm một cơ hội.
- Không cần nữa.
Hàn Mạc nhún vai:
- Nếu ta và bả chủ đánh cuộc, ta nói chính là đáp án. Cho dù đúng sai, mấy người chúng ta chủ có thể chấp nhận.
Hắn liếc tiểu thư áo trắng một cái, cười hỏi:
- Bà chủ Diễm, lại không biết ta nói có đúng hay không?
Diễm Tuyết Cơ thở dài, nói:
- Ngài làm sao thấy được?
Nàng thốt ra lời này, sau khi mấy người kinh ngạc, lại cao hứng, những lời này không thể nghi ngờ thưuaf nhận Hàn Mạc đoán là chính xác.
Tiểu thư áo trắng nghi hoặc liếc Hàn Mạc một cái, thật sự không biết tên quỷ ích kỷ này đoán ra sự huyền diệu trong đó như thế nào. Hai pho Kim Phật như vậy, cho dù cẩn thận xem một ngày một đêm, cũng chưa chắc có thể phân biệt ra thật giả, nhưng hắn lại dễ dàng đoán ra hai pho Kim Phật này đều là giả chỉ trong khoảng khắc, bậc trí tuệ này, cho dù là tiểu thư áo trắng, ở sâu trong lòng cũng không khỏi có chút khâm phục.
- Ý tứ của bà chủ Diễm, là nói ta đoán đúng rồi?
Hàn Mạc cười ha ha hỏi lại:
- Nói cách khác, chúng ta đánh cuộc thắng rồi?
- Phải.
Diễm Tuyết Cơ vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Nhưng tại sao ngài thấy được? Ngài có thể nói cho ta biết không?
Hàn Mạc đứng dậy, thở dài, chỉ vào ba cái chén nói:
- Bà chủ Diễm, trước tiên bà nhìn nước trong ba chén này có gì khác nhau.
Hiển nhiên Diễm Tuyết Cơ cảm thấy rất hứng thú đối với việc Hàn Mạc có thể đoán ra đáp án, nàng đi đến bên cạnh cái chén, xem kỹ, ngạc nhiên nói:
- Cũng không có gì khác nhau, chỉ là… !
Thần sắc nàng biến đổi, dường như rõ ràng cái gì, nhưng lại càng thêm thêm nghi hoặc, chỉ vào chén nước vừa bỏ khối vàng vào nói:
- Chỉ là dường như nước trong chén này ít hơn một chút so với hai chén kia.
- Vậy là đúng rồi.
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, liếc nhìn mọi người nghi hoặc khó hiểu, chậm rãi nói:
- Trong kim loại, có vàng bạc đồng sắc thiếc. Những kim loại này nếu trọng lượng giống nhau, kích thước lại không giống, nếu kích thước giống nhau, trọng lượng lại không giống, Điểm này, chắc mọi người đều rõ ràng.
Đây là kiến thức phổ thông, tất cả mọi người ở đây không kìm nổi gật đầu, ngay cả tiểu thư áo trắng và Diễm Tuyết Cơ cũng khẽ gật đầu. :
- Một khi đã như vậy, trọng lượng của khối vàng và Kim Phật giống nhau, kích thước tất nhiên là giống nhau.
Hàn Mạc chậm rãi giải thích:
- Nói cách khác, nếu Kim Phật là thật, kích thước giống khối vàng, cùng đặt vào trong nước, khối vàng và Kim Phật lớn bằng nhau, nước trong chén tràn ra hẳn là giống nhau. Nhưng mọi người cũng thấy được, nước tràn ra trong chén đặt hai Kim Phật, không nhiều bằng khối vàng, nói cách khác, trọng lượng của chúng giống nhau, nhưng kích thước lại không lớn, nước tràn ra sẽ không giống nhau. Ta nghĩ, như vậy, hai pho Kim Phật này có phải thật hay không, thì không cần nói cũng biết đi?
Thật ra điều này ở thời đại trước khi Hàn Mạc xuyên qua, cũng không phải vấn đề quá khó, chủ yếu là liên quan đến mật độ, thể tích và chất lượng của vật thể. Đương nhiên, nếu dùng danh từ này giải thích, những người này không những nghe không hiểu, còn coi mình trở thành ngoại tộc. Dù sao, phần lớn mọi người ở đây là hạng người kiến thức rộng rãi, sử dụng danh từ hi hữu này, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, cho nên hắn đành dùng ngôn từ rất thực dụng và dễ hiểu để giải thích vấn đề này.
Tiểu thư áo trắng bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong đôi mắt loé ra ánh sáng hiếm thấy.
- Có phải học được một chiêu hay không?
Hàn Mạc nhìn tiểu thư áo trắng, cười ha ha nói.
Tiểu thư áo trắng bĩu môi, quay đầu đi, bộ dáng nàng vẫn lạnh lùng, bĩu môi như vậy, lộ ra thần thái phụ nữ, lại có một loại phong tình khác.
Diễm Tuyết Cơ vỗ tay, cười nói:
- Tuyệt vời. Tiểu công tử, ngài quả nhiên rất thông minh.
Hàn Mạc dõng dạc nói:
- Thật ra chuyện này lúc ta còn rất nhỏ đã biết rồi, người từng gặp ta đều nói ta thông minh.
Đã thắng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất không cần bị nhốt vào trong lồng sắt.
- Ngài thắng.
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng nói:
- Mọi người có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Ngón tay ngọc của nàng khẽ chỉ Hàn Mạc, cười quyến rũ nói:
- Tiểu công tử, ngài cũng có thể đưa ra một yêu cầu, chỉ cần chúng ta làm được, nhất định sẽ hoàn thành cho ngài. Ngài cần vàng bạc châu báu? Hay là muốn giai nhân xinh đẹp?
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Nếu ta thắng, yêu cầu này được nhiên là do ta đưa ra. Chẳng qua ta không muốn để bọn họ biết yêu cầu của ta, bà chủ Diễm, có thể nói riêng với bà không?
Diễm Tuyết Cơ lẳng lơ:
- Chuyện gì không thể để bọn họ biết? Chẳng lẽ ngài muốn… !
Nàng lại làm ra một bộ dáng câu người, giống như lúc trước, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi hồng nhuận.
Vì vậy, dưới ánh mắt khinh miệt của tiểu thư áo trắng và cái nhìn kỳ quái của mọi người, Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ lẳng lơ xinh đẹp đi đến góc phòng, Hàn Mạc ghé tai nói thầm, lời nói rất đơn giản, nưng không ai nghe được là đang nói gì.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ lộ ra một chút kinh ngạc, thấp giọng nói:
- Đây là yêu cầu của ngài?
- Dùng bản lĩnh của mấy người, yêu cầu này cũng không tính khó.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Chẳng qua ta biết bà chủ Diễm là người rất coi trọng chữ tín, tiểu nhị của bà cũng đều là người rất có bản lĩnh, yêu cầu này cũng không tính quá khó khăn.
Diễm Tuyết Cơ trầm ngâm, thật lâu sau, mới thở dài yếu ớt, nói:
- Đây là ngài trói chúng ta lại. Chẳng qua ngài đã thắng, chúng ta tất nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngài.
Nàng dừng một chút, đôi mắt xinh đẹp bỗng lạnh lẽo, liếc nhìn người trong phòng, thản nhiên nói:
- Ta có thể tha mọi người rời đi, nhưng mà mọi người nên biết phải làm sao. Ta tin tưởng mọi người sẽ không nói ra những điều nghe được và nhìn được ở nơi này, Diễm Tuyết Cơ ta dám cam đoan, nếu mọi người tiết lộ một chút, chắc chắn mọi người sẽ rất hối hận.
Tuy rằng mọi người không có trả lời, nhưng cũng biết được, tuyệt đối không thể đắc tội đám người Diễm Tuyết Cơ này, cho dù thế lực bản thân mình rất mạnh mẽ, vẫn không nên chọc tới bọn họ thì tốt.
Hàn Mạc duỗi lưng, hoạt động gân cốt, lúc này mới nện bước về phía lối ra, thản nhiên nói:
- Hàn Thanh, chúng ta đi!
- Đi đâu?
Hàn Thanh vội vàng đuổi kịp.
- Ngủ.
Hàn Mạc chớp mắt buồn ngủ:
- Ta mệt mỏi, chúc mọi người ngủ ngon.
Không ngờ hắn thật sự mang theo Hàn Thanh rời khỏi, rất thản nhiên trở lại gian phòng của mình đi ngủ. Nhưng mọi người rất hiếu kỳ, cuối cùng Hàn Mạc đưa ra yêu cầu gì với Diễm Tuyết Cơ.
Một đêm này, không ngờ Hàn Mạc ngủ ngon lành khác thường, cho dù Hàn Thanh còn đang lo lắng người của Diễm Tuyết Cơ nói không giữu lời, thường xuyên dán vào cửa phòng thám thính động tĩnh bên ngoài, nhưng điều này không có ánh hưởng tới giấc ngủ của Hàn Mạc chút nào.
Một giấc ngủ này của hắn, mãi tới hừng đông.
Ngày tiếp theo gió tuyêt ngừng thổi, tuyết lại đọng một tầng dầy trên mặt đất, dõi mắt trông về phía xa, chỉ một màu trắng, dường như toàn bộ thể giới phủ thêm một lớp lụa mỏng trắng nõn, đó là một loại xinh đẹp khéo léo.
Khi xuống lầu dùng cơm, Hàn Mạc mới biết được, đoàn người tiểu thư áo trắng, lúc vừa mới sáng đã rời khỏi quán trọ, đi về phía tây bắc.
Phía tây bắc là phía Lê Cốc Xuyên, Hàn Mạc kỳ quái, chỗ đó chuẩn bị chiến tranh, không ít dân chúng đang từ đó tới đông nam tị nạn, sao bọn họ lại đi về phía đó làm gì?
- Tiểu công tử!
Nhị Hổ cười tủm tỉm:
- Bà chủ Diễm đã nói yêu cầu của ngài với chúng ta, ông chủ Nghiêm sai ta nói cho ngài, nếu chúng ta nhận chuyện này, sẽ toàn lực ứng phó, ngài không cần lo lắng chúng ta sẽ lật lọng.
Hàn Mạc cười nói:
- Ta biết mọi người rất coi trọng chữ tín, cho nên mang kính ý cao nhất đối với mọi người.
Hàn Thanh sờ trán, đến giờ cũng không rõ cuối cùng Hàn Mạc đưa ra yêu cầu gì, tối hôm qua cũng đã hỏi, nhưng thiếu gia cười hì hì không trả lời, có vẻ rất là thần bí.
…
…
Lê Cốc Xuyên là một chỗ giao giới giữa quận Hội Kê và quận Bột Châu, cũng là một mảnh đồng bằng rộng lớn. Giữa quận Hội Kê và quận Bột Châu, có một tấm chắn thiên nhiên, đồi núi liên miên, ở giữa có một hẻm núi rất lớn, được gọi là "Lê Cốc", cho nên đồng bằng bên cạnh Lê Cốc được gọi là Lê Cốc Xuyên.
Hai bên Lê Cốc, đều là gò núi dốc đứng, giữa Lê Cốc có một trạm kiểm soát nhỏ, trước kia đều do người của triều đình đóng ở nơi này. Nhưng sau kho kế hoạch hành thích vua bắt đầu thực thi, hai nhà Diệp Ngô cũng thừa cơ giết binh đoạt quan, hơn một trăm tên tướng sĩ đóng tại Lê Cốc quan đều bị giết sạch sẽ, đã khống chế trạm kiểm soát, trên thực tế cũng là bóp chặt họng giao thông giữa hai quận.
Lê Cốc quan hiện giờ, đã là trọng binh canh gác, rất nhiều quân đội Diệp gia đóng quân trong quan, nếu liên quân thế gia ở Lê Cốc Xuyên muốn đánh vào quận Bột Châu, trước tiên phải hạ được Lê Cốc quan.
Lê Cốc Xuyên đã tràn đầy liên quân, Hàn gia quận Đông Hải nằm ở phía đông quận Bột Châu, Tiêu gia và Tô gia quận Hội Kê, cùng với Tây Môn gia Ngô quận, liên quân bốn thế gia tám vạn nhân mã đóng ở Lê Cốc Xuyên rộng lớn.
Mà Phạm gia và hạ gia ở quận Nghi Xuân phía tây bắc quận Bột Châu cùng với Hồ gia quận Lâm Dương liên quân ba nhà chừng sáu vạn người đóng tại tuyến sông Dịch Bắc. Bảy thế gia lớn chia làm hai đường, một đường tiến công từ Lê Cốc Xuyên, mục tiêu là thành Hàn Diệp quan trọng thuộc quyền sở hữu của Diệp gia, một đường khác tiến công từ sông Dịch Bắc, mũi tiến công chính là thành Lam Điền của Ngô gia, hai đường cùng tiến, nếu nói tới binh lực, liên quân thế gia vượt xa xa liên quân Diệp Ngô.
Tuy rằng binh mã Lê Cốc Xuyên đều tới đúng hạn, nhưng tạm thời án binh bất động, cũng không có lập tức tiến công Lê Cốc quan, quân đội các nhà xây dựng cơ sở tạm thời, tạm nghỉ ngơi và hồi phục.
Quân đội Hàn gia đóng quân tại phía nam Lê Cốc Xuyên, cờ bay phấp phới, khí thế trang nghiêm, đao thương sáng loáng chiếu rọi dưới mưa tuyết, càng thêm lạnh lẽo.
Khi Hàn Mạc đến doanh soái quân thế gia Hàn Tộc, đã là lúc chính ngọ, các tướng sĩ đang dùng cơm.
Hàn Huyền Xương một thân quân trang, đang cùng đám thuộc hạ nghiên cứu tình thế địch ta trên địa đồ trong doanh soái, nghe nói Hàn Mạc tới, lập tức truyền lệnh để hắn tiến vào.
Hàn Mạc tiến vào doanh soái, Hàn Huyền Xương liền trầm mặt hỏi:
- Thủ hạ của con đâu? Vì sao bây giờ chưa tới điểm danh?
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
- Cha, Phong Kỵ Chu Tiểu Ngôn dẫn đầu còn chưa tới?
- Đâu có thấy bóng dáng của bọn họ?
Hàn Huyền Xương có vẻ rất không hài lòng:
- Tuy rằng Phong Kỵ của con là tư quân, nhưng chiến trường cũng không phải trò chơi, nếu tham dự lần thảo phạt này, thì không thể hành động tự tiện. Hàn Mạc, ta cảnh cáo con, trong quân đội không giống bình thường, nếu gây ra rủi ro, cho dù là phụ thân con, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hàn Mạc cực kỳ nghi hoặc, dựa theo tình huống bình thường, Chu Tiểu Ngôn đã sớm phải mang theo tám trăm Phong Kỵ tiến vào quân doanh rồi, nhưng vì sao không có động tĩnh của bọn họ.
Nghe phụ thân răn dạy, Hàn Mạc vội vàng cung kính nói:
- Hàn Mạc hiểu được, phụ soái yên tâm, giờ con đi tìm tung tích của bọn họ.
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu, đám tướng bên kia còn chờ bàn bạc việc quân, hắn cũng không nói nhiều, chỉ nói:
- Có động tĩnh của bọn họ, lập tức báo lại cho ta.
Hàn Mạc rời khỏi doanh soái, chỉ thấy một gã thanh niên cao lớn mặc giáp da bước nhanh tới, cung kính thi lễ:
- Ngũ thiếu gia, ngài đã tới rồi, Chu thống lĩnh đang chờ ngài.
- Hắn ở nơi nào?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Tại sao không thấy bóng dáng người khác? Tám trăm Phong Kỵ hiện giờ ở nơi nào?
Thanh niên cao to nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
- Chu thống lĩnh và Phong Kỵ hiện đang nấp ở rừng Hồ Lô cách đây hai mươi dặm, Chu thống lĩnh phái thuộc hạ tới đây chờ Ngũ thiếu gia, vừa thấy Ngũ thiếu gia, liền mời Ngũ thiếu gia qua gặp.
- Rừng Hồ Lô?
Hàn Mạc nghi hoặc nói:
- Ẩn nấp ở đó làm cái gì?
Hắn rừng một chút, hỏi:
- Ngươi là?
- Thuộc hạ Hàn Tất Đồ, là đội trưởng Phong Kỵ!
Thanh niên cao to cung kính nói.
- Ồ!
Mặt Hàn Mạc giãn ra cười:
- Ngươi chính là Hàn Tất Đồ? Tiểu Chu nhắc qua ngươi, tán thưởng ngươi với mọi người. Uh, quả nhiên là một người đàn ông, tốt, mang ta đi gặp hắn.
Trong lòng hắn cũng rất nghi hoặc, Chu Tiểu Ngôn không dẫn Phong Kỵ vào doanh, lại phải ẩn trong rừng Hồ Lô làm cái gì?
Hai hàng mày liễu của tiểu thư áo trắng hơi cau lại, dường như cũng không tin kết luận của Hàn Mạc, càng không tin hai pho Kim Phật này đều là giả.
Hàn Thanh cũng mơ hồ, ghé sát lại gần tai hỏi:
- Thiếu gia, ngài xem cẩn thận rồi chứ? Bà chủ Diễm nói trong hai pho tượng này có một pho là thật đó.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Nếu bà chủ Diễm không nói như vậy, người khác sao có thể mắc mưu, nàng sao có thể thắng? Nàng nói trong hai pho Kim Phật này có một pho tượng là thật, chẳng qua là muốn làm cho đối thủ của nàng nghĩ rằng thật sự có một pho tượng là vàng thật, chỉ là rất đáng tiếc, sự thật xảy ra trước mắt, ta không nhìn ra hai pho Kim Phật này thật ở chỗ nào.
Không ngờ trong đôi mắt Diễm Tuyết Cơ lúc này lộ ra một chút kinh ngạc, chợt cười ha ha nói:
- Ngài nói hai pho Kim Phật này đều là giả? Ngài dám xác định? Ta có thể cho ngài thêm một cơ hội.
- Không cần nữa.
Hàn Mạc nhún vai:
- Nếu ta và bả chủ đánh cuộc, ta nói chính là đáp án. Cho dù đúng sai, mấy người chúng ta chủ có thể chấp nhận.
Hắn liếc tiểu thư áo trắng một cái, cười hỏi:
- Bà chủ Diễm, lại không biết ta nói có đúng hay không?
Diễm Tuyết Cơ thở dài, nói:
- Ngài làm sao thấy được?
Nàng thốt ra lời này, sau khi mấy người kinh ngạc, lại cao hứng, những lời này không thể nghi ngờ thưuaf nhận Hàn Mạc đoán là chính xác.
Tiểu thư áo trắng nghi hoặc liếc Hàn Mạc một cái, thật sự không biết tên quỷ ích kỷ này đoán ra sự huyền diệu trong đó như thế nào. Hai pho Kim Phật như vậy, cho dù cẩn thận xem một ngày một đêm, cũng chưa chắc có thể phân biệt ra thật giả, nhưng hắn lại dễ dàng đoán ra hai pho Kim Phật này đều là giả chỉ trong khoảng khắc, bậc trí tuệ này, cho dù là tiểu thư áo trắng, ở sâu trong lòng cũng không khỏi có chút khâm phục.
- Ý tứ của bà chủ Diễm, là nói ta đoán đúng rồi?
Hàn Mạc cười ha ha hỏi lại:
- Nói cách khác, chúng ta đánh cuộc thắng rồi?
- Phải.
Diễm Tuyết Cơ vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Nhưng tại sao ngài thấy được? Ngài có thể nói cho ta biết không?
Hàn Mạc đứng dậy, thở dài, chỉ vào ba cái chén nói:
- Bà chủ Diễm, trước tiên bà nhìn nước trong ba chén này có gì khác nhau.
Hiển nhiên Diễm Tuyết Cơ cảm thấy rất hứng thú đối với việc Hàn Mạc có thể đoán ra đáp án, nàng đi đến bên cạnh cái chén, xem kỹ, ngạc nhiên nói:
- Cũng không có gì khác nhau, chỉ là… !
Thần sắc nàng biến đổi, dường như rõ ràng cái gì, nhưng lại càng thêm thêm nghi hoặc, chỉ vào chén nước vừa bỏ khối vàng vào nói:
- Chỉ là dường như nước trong chén này ít hơn một chút so với hai chén kia.
- Vậy là đúng rồi.
Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, liếc nhìn mọi người nghi hoặc khó hiểu, chậm rãi nói:
- Trong kim loại, có vàng bạc đồng sắc thiếc. Những kim loại này nếu trọng lượng giống nhau, kích thước lại không giống, nếu kích thước giống nhau, trọng lượng lại không giống, Điểm này, chắc mọi người đều rõ ràng.
Đây là kiến thức phổ thông, tất cả mọi người ở đây không kìm nổi gật đầu, ngay cả tiểu thư áo trắng và Diễm Tuyết Cơ cũng khẽ gật đầu. :
- Một khi đã như vậy, trọng lượng của khối vàng và Kim Phật giống nhau, kích thước tất nhiên là giống nhau.
Hàn Mạc chậm rãi giải thích:
- Nói cách khác, nếu Kim Phật là thật, kích thước giống khối vàng, cùng đặt vào trong nước, khối vàng và Kim Phật lớn bằng nhau, nước trong chén tràn ra hẳn là giống nhau. Nhưng mọi người cũng thấy được, nước tràn ra trong chén đặt hai Kim Phật, không nhiều bằng khối vàng, nói cách khác, trọng lượng của chúng giống nhau, nhưng kích thước lại không lớn, nước tràn ra sẽ không giống nhau. Ta nghĩ, như vậy, hai pho Kim Phật này có phải thật hay không, thì không cần nói cũng biết đi?
Thật ra điều này ở thời đại trước khi Hàn Mạc xuyên qua, cũng không phải vấn đề quá khó, chủ yếu là liên quan đến mật độ, thể tích và chất lượng của vật thể. Đương nhiên, nếu dùng danh từ này giải thích, những người này không những nghe không hiểu, còn coi mình trở thành ngoại tộc. Dù sao, phần lớn mọi người ở đây là hạng người kiến thức rộng rãi, sử dụng danh từ hi hữu này, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, cho nên hắn đành dùng ngôn từ rất thực dụng và dễ hiểu để giải thích vấn đề này.
Tiểu thư áo trắng bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong đôi mắt loé ra ánh sáng hiếm thấy.
- Có phải học được một chiêu hay không?
Hàn Mạc nhìn tiểu thư áo trắng, cười ha ha nói.
Tiểu thư áo trắng bĩu môi, quay đầu đi, bộ dáng nàng vẫn lạnh lùng, bĩu môi như vậy, lộ ra thần thái phụ nữ, lại có một loại phong tình khác.
Diễm Tuyết Cơ vỗ tay, cười nói:
- Tuyệt vời. Tiểu công tử, ngài quả nhiên rất thông minh.
Hàn Mạc dõng dạc nói:
- Thật ra chuyện này lúc ta còn rất nhỏ đã biết rồi, người từng gặp ta đều nói ta thông minh.
Đã thắng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất không cần bị nhốt vào trong lồng sắt.
- Ngài thắng.
Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng nói:
- Mọi người có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Ngón tay ngọc của nàng khẽ chỉ Hàn Mạc, cười quyến rũ nói:
- Tiểu công tử, ngài cũng có thể đưa ra một yêu cầu, chỉ cần chúng ta làm được, nhất định sẽ hoàn thành cho ngài. Ngài cần vàng bạc châu báu? Hay là muốn giai nhân xinh đẹp?
Hàn Mạc cười tủm tỉm nói:
- Nếu ta thắng, yêu cầu này được nhiên là do ta đưa ra. Chẳng qua ta không muốn để bọn họ biết yêu cầu của ta, bà chủ Diễm, có thể nói riêng với bà không?
Diễm Tuyết Cơ lẳng lơ:
- Chuyện gì không thể để bọn họ biết? Chẳng lẽ ngài muốn… !
Nàng lại làm ra một bộ dáng câu người, giống như lúc trước, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi hồng nhuận.
Vì vậy, dưới ánh mắt khinh miệt của tiểu thư áo trắng và cái nhìn kỳ quái của mọi người, Hàn Mạc và Diễm Tuyết Cơ lẳng lơ xinh đẹp đi đến góc phòng, Hàn Mạc ghé tai nói thầm, lời nói rất đơn giản, nưng không ai nghe được là đang nói gì.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Tuyết Cơ lộ ra một chút kinh ngạc, thấp giọng nói:
- Đây là yêu cầu của ngài?
- Dùng bản lĩnh của mấy người, yêu cầu này cũng không tính khó.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Chẳng qua ta biết bà chủ Diễm là người rất coi trọng chữ tín, tiểu nhị của bà cũng đều là người rất có bản lĩnh, yêu cầu này cũng không tính quá khó khăn.
Diễm Tuyết Cơ trầm ngâm, thật lâu sau, mới thở dài yếu ớt, nói:
- Đây là ngài trói chúng ta lại. Chẳng qua ngài đã thắng, chúng ta tất nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngài.
Nàng dừng một chút, đôi mắt xinh đẹp bỗng lạnh lẽo, liếc nhìn người trong phòng, thản nhiên nói:
- Ta có thể tha mọi người rời đi, nhưng mà mọi người nên biết phải làm sao. Ta tin tưởng mọi người sẽ không nói ra những điều nghe được và nhìn được ở nơi này, Diễm Tuyết Cơ ta dám cam đoan, nếu mọi người tiết lộ một chút, chắc chắn mọi người sẽ rất hối hận.
Tuy rằng mọi người không có trả lời, nhưng cũng biết được, tuyệt đối không thể đắc tội đám người Diễm Tuyết Cơ này, cho dù thế lực bản thân mình rất mạnh mẽ, vẫn không nên chọc tới bọn họ thì tốt.
Hàn Mạc duỗi lưng, hoạt động gân cốt, lúc này mới nện bước về phía lối ra, thản nhiên nói:
- Hàn Thanh, chúng ta đi!
- Đi đâu?
Hàn Thanh vội vàng đuổi kịp.
- Ngủ.
Hàn Mạc chớp mắt buồn ngủ:
- Ta mệt mỏi, chúc mọi người ngủ ngon.
Không ngờ hắn thật sự mang theo Hàn Thanh rời khỏi, rất thản nhiên trở lại gian phòng của mình đi ngủ. Nhưng mọi người rất hiếu kỳ, cuối cùng Hàn Mạc đưa ra yêu cầu gì với Diễm Tuyết Cơ.
Một đêm này, không ngờ Hàn Mạc ngủ ngon lành khác thường, cho dù Hàn Thanh còn đang lo lắng người của Diễm Tuyết Cơ nói không giữu lời, thường xuyên dán vào cửa phòng thám thính động tĩnh bên ngoài, nhưng điều này không có ánh hưởng tới giấc ngủ của Hàn Mạc chút nào.
Một giấc ngủ này của hắn, mãi tới hừng đông.
Ngày tiếp theo gió tuyêt ngừng thổi, tuyết lại đọng một tầng dầy trên mặt đất, dõi mắt trông về phía xa, chỉ một màu trắng, dường như toàn bộ thể giới phủ thêm một lớp lụa mỏng trắng nõn, đó là một loại xinh đẹp khéo léo.
Khi xuống lầu dùng cơm, Hàn Mạc mới biết được, đoàn người tiểu thư áo trắng, lúc vừa mới sáng đã rời khỏi quán trọ, đi về phía tây bắc.
Phía tây bắc là phía Lê Cốc Xuyên, Hàn Mạc kỳ quái, chỗ đó chuẩn bị chiến tranh, không ít dân chúng đang từ đó tới đông nam tị nạn, sao bọn họ lại đi về phía đó làm gì?
- Tiểu công tử!
Nhị Hổ cười tủm tỉm:
- Bà chủ Diễm đã nói yêu cầu của ngài với chúng ta, ông chủ Nghiêm sai ta nói cho ngài, nếu chúng ta nhận chuyện này, sẽ toàn lực ứng phó, ngài không cần lo lắng chúng ta sẽ lật lọng.
Hàn Mạc cười nói:
- Ta biết mọi người rất coi trọng chữ tín, cho nên mang kính ý cao nhất đối với mọi người.
Hàn Thanh sờ trán, đến giờ cũng không rõ cuối cùng Hàn Mạc đưa ra yêu cầu gì, tối hôm qua cũng đã hỏi, nhưng thiếu gia cười hì hì không trả lời, có vẻ rất là thần bí.
…
…
Lê Cốc Xuyên là một chỗ giao giới giữa quận Hội Kê và quận Bột Châu, cũng là một mảnh đồng bằng rộng lớn. Giữa quận Hội Kê và quận Bột Châu, có một tấm chắn thiên nhiên, đồi núi liên miên, ở giữa có một hẻm núi rất lớn, được gọi là "Lê Cốc", cho nên đồng bằng bên cạnh Lê Cốc được gọi là Lê Cốc Xuyên.
Hai bên Lê Cốc, đều là gò núi dốc đứng, giữa Lê Cốc có một trạm kiểm soát nhỏ, trước kia đều do người của triều đình đóng ở nơi này. Nhưng sau kho kế hoạch hành thích vua bắt đầu thực thi, hai nhà Diệp Ngô cũng thừa cơ giết binh đoạt quan, hơn một trăm tên tướng sĩ đóng tại Lê Cốc quan đều bị giết sạch sẽ, đã khống chế trạm kiểm soát, trên thực tế cũng là bóp chặt họng giao thông giữa hai quận.
Lê Cốc quan hiện giờ, đã là trọng binh canh gác, rất nhiều quân đội Diệp gia đóng quân trong quan, nếu liên quân thế gia ở Lê Cốc Xuyên muốn đánh vào quận Bột Châu, trước tiên phải hạ được Lê Cốc quan.
Lê Cốc Xuyên đã tràn đầy liên quân, Hàn gia quận Đông Hải nằm ở phía đông quận Bột Châu, Tiêu gia và Tô gia quận Hội Kê, cùng với Tây Môn gia Ngô quận, liên quân bốn thế gia tám vạn nhân mã đóng ở Lê Cốc Xuyên rộng lớn.
Mà Phạm gia và hạ gia ở quận Nghi Xuân phía tây bắc quận Bột Châu cùng với Hồ gia quận Lâm Dương liên quân ba nhà chừng sáu vạn người đóng tại tuyến sông Dịch Bắc. Bảy thế gia lớn chia làm hai đường, một đường tiến công từ Lê Cốc Xuyên, mục tiêu là thành Hàn Diệp quan trọng thuộc quyền sở hữu của Diệp gia, một đường khác tiến công từ sông Dịch Bắc, mũi tiến công chính là thành Lam Điền của Ngô gia, hai đường cùng tiến, nếu nói tới binh lực, liên quân thế gia vượt xa xa liên quân Diệp Ngô.
Tuy rằng binh mã Lê Cốc Xuyên đều tới đúng hạn, nhưng tạm thời án binh bất động, cũng không có lập tức tiến công Lê Cốc quan, quân đội các nhà xây dựng cơ sở tạm thời, tạm nghỉ ngơi và hồi phục.
Quân đội Hàn gia đóng quân tại phía nam Lê Cốc Xuyên, cờ bay phấp phới, khí thế trang nghiêm, đao thương sáng loáng chiếu rọi dưới mưa tuyết, càng thêm lạnh lẽo.
Khi Hàn Mạc đến doanh soái quân thế gia Hàn Tộc, đã là lúc chính ngọ, các tướng sĩ đang dùng cơm.
Hàn Huyền Xương một thân quân trang, đang cùng đám thuộc hạ nghiên cứu tình thế địch ta trên địa đồ trong doanh soái, nghe nói Hàn Mạc tới, lập tức truyền lệnh để hắn tiến vào.
Hàn Mạc tiến vào doanh soái, Hàn Huyền Xương liền trầm mặt hỏi:
- Thủ hạ của con đâu? Vì sao bây giờ chưa tới điểm danh?
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
- Cha, Phong Kỵ Chu Tiểu Ngôn dẫn đầu còn chưa tới?
- Đâu có thấy bóng dáng của bọn họ?
Hàn Huyền Xương có vẻ rất không hài lòng:
- Tuy rằng Phong Kỵ của con là tư quân, nhưng chiến trường cũng không phải trò chơi, nếu tham dự lần thảo phạt này, thì không thể hành động tự tiện. Hàn Mạc, ta cảnh cáo con, trong quân đội không giống bình thường, nếu gây ra rủi ro, cho dù là phụ thân con, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Hàn Mạc cực kỳ nghi hoặc, dựa theo tình huống bình thường, Chu Tiểu Ngôn đã sớm phải mang theo tám trăm Phong Kỵ tiến vào quân doanh rồi, nhưng vì sao không có động tĩnh của bọn họ.
Nghe phụ thân răn dạy, Hàn Mạc vội vàng cung kính nói:
- Hàn Mạc hiểu được, phụ soái yên tâm, giờ con đi tìm tung tích của bọn họ.
Hàn Huyền Xương khẽ gật đầu, đám tướng bên kia còn chờ bàn bạc việc quân, hắn cũng không nói nhiều, chỉ nói:
- Có động tĩnh của bọn họ, lập tức báo lại cho ta.
Hàn Mạc rời khỏi doanh soái, chỉ thấy một gã thanh niên cao lớn mặc giáp da bước nhanh tới, cung kính thi lễ:
- Ngũ thiếu gia, ngài đã tới rồi, Chu thống lĩnh đang chờ ngài.
- Hắn ở nơi nào?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Tại sao không thấy bóng dáng người khác? Tám trăm Phong Kỵ hiện giờ ở nơi nào?
Thanh niên cao to nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
- Chu thống lĩnh và Phong Kỵ hiện đang nấp ở rừng Hồ Lô cách đây hai mươi dặm, Chu thống lĩnh phái thuộc hạ tới đây chờ Ngũ thiếu gia, vừa thấy Ngũ thiếu gia, liền mời Ngũ thiếu gia qua gặp.
- Rừng Hồ Lô?
Hàn Mạc nghi hoặc nói:
- Ẩn nấp ở đó làm cái gì?
Hắn rừng một chút, hỏi:
- Ngươi là?
- Thuộc hạ Hàn Tất Đồ, là đội trưởng Phong Kỵ!
Thanh niên cao to cung kính nói.
- Ồ!
Mặt Hàn Mạc giãn ra cười:
- Ngươi chính là Hàn Tất Đồ? Tiểu Chu nhắc qua ngươi, tán thưởng ngươi với mọi người. Uh, quả nhiên là một người đàn ông, tốt, mang ta đi gặp hắn.
Trong lòng hắn cũng rất nghi hoặc, Chu Tiểu Ngôn không dẫn Phong Kỵ vào doanh, lại phải ẩn trong rừng Hồ Lô làm cái gì?