Quyền Thần

Chương 133: Quân lệnh trạng

Hàn Mạc mỉm cười nói:
Tiêu Linh Chỉ đột nhiên hỏi Hàn Mạc, mấy người Tiêu Hoài Kim cũng đều có chút kỳ quái, trong mắt họ, dường như hai người Tiêu Linh Chỉ Hàn Mạc có chút khác lối, cái gọi là mắt không thấy lòng không phiền, Hàn Mạc không tới chẳng phải rất tốt, vì sao Tiêu Linh Chỉ còn hỏi tới?
Tiêu Hoài Kim không khỏi hỏi thăm:
- Đúng vậy, Linh Chỉ, con tìm Hàn thế chất có chuyện gì?
Tiêu Linh Chỉ không lập tức trả lời, chỉ trầm ngâm một lát, mới hỏi:
- Hàn đại nhân, tập hợp binh lực tấn công quan Lê Cốc một lần nữa, cần bao lâu? Đọc Truyện Online Tại
Hàn Huyền Xương nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Quân sư còn chuẩn bị để chúng mạnh mẽ đánh quan Lê Cốc?
Tiêu Hoài Kim cũng không kìm nổi nói:
- Linh Chỉ, một trận này, chúng ta hao binh tổn tướng, sĩ khí xuống, cần phải chỉnh đốn mấy ngày mới được, việc này… việc này vẫn nên chờ một chút đi!
- Đại tướng quân nói rất đúng.
Hàn Huyền Xương lập tức gật đầu.
Một trận chiến hôm nay, hai nhà Tiêu Hàn tổn thất không nhỏ, bỏ lại hơn một ngàn thi thể, ngay cả cửa thành cũng chưa tới gần, sĩ khí đang hạ, nếu tiếp tục tấn công, chẳng qua là tăng thêm thương vong mà thôi.
Hàn Huyền Xương và Tiêu Hoài Kim đã đau đớn vì tổn thất nhân mã, đây đều là chính quy của gia tộc, cứ tổn thẩn dưới quan Lê Cốc như vậy, ai cũng không muốn tiếp tục hao tổn thực lực đi tấn công.
- Không được!
Tiêu Linh Chỉ thần sắc kiên định, giọng nói lạnh lùng khác thường, dùng một loại giọng điệu không thể thương lượng nói:
- Đại tướng quân, các vị thế bá, chúng ta phải lập tức tập kết binh lực, chuẩn bị công kích lần thứ hai, có lẽ cũng là lần công kích quan Lê Cốc cuối cùng!
Hàn Huyền Xương nhíu mày, thản nhiên nói:
- Quân sư, quan Lê Cốc dễ thủ khó công, chiến sự hôm nay ngài cũng thấy đó, tướng sĩ hai nhà chúng ta dốc hết sức, ngay cả cửa quan cũng không thể tới gần. Hiện giờ bọn họ đang kiệt sức, cho dù muốn chiến, cũng cần chỉnh đốn một phen mới được?
- Tuy rằng trận chiến mở màn của quân ta thất bại, nhưng hơn vạn người tham dự tấn công, tám vạn tinh binh của ta, muốn điều động ra dũng sĩ tinh thần phấn chấn là hết sức dễ dàng.
Giọng nói của Tiêu Linh Chỉ cũng rất lạnh nhạt:
- Nếu không tiếp tục tấn công, chỉ sợ kéo dài nữa, bởi vì ngay cả quan Lê Cốc nho nhỏ cũng không phá được, sĩ khí của các tướng sĩ sẽ càng thấp.
Mấy người đều trầm mặc không nói.
Thật ra trong lòng mà nói, mọi người cũng không thật sự để Tiêu Linh Chỉ vào mặt, một nha đầu tuổi còn trẻ, vậy mà chạy tới chỉ trỏ trận chiến có quan hệ sống chết này, ngoại trừ nàng lạnh lùng, cũng không có ai nhìn ra nàng có gì đặc biệt hơn người, nếu không phải Tiêu gia thế lớn, hơn nữa Tiêu Linh Chỉ lại là quân sư Hoàng đế khâm phong, ai cũng không để ý tới lời nàng.
Chỉ có điều nha đầu kia giọng điệu kiên quyết phải tiếp tục tấn công, tất cả mọi người hơi nghi hoặc, không biết cuối cùng nàng có ý tưởng gì, nhưng từ sâu trong lòng lại cảm thấy, chỉ sợ nha đầu kia sốt ruột cầu công, làm quân sư, nếu không thể phá được quan Lê Cốc dưới sự chỉ huy của nàng, đến lúc đó sẽ không dễ giải thích với triều đình.
Hàn Huyền Xương nghĩ như vậy, không kìm nổi liếc Tiêu Linh Chỉ một cái, thầm suy nghĩ trong lòng:
- Nha đầu kia quả không hổ là người Tiêu gia, tâm tư độc ác, vì lập công cho bản thân, mạnh mẽ muốn các tướng sĩ chịu chết vô ích, ta cũng không thể cái gì đều do nàng.
Tuy rằng nội tâm hắn cứng cỏi khác thường, nhưng tính tình từ trước đến nay thiên hướng ôn hoà, cũng không đối chọi gay gắt, nếu đổi qua tình tình nóng như lửa của Tây Môn Lôi Tàng, chết nhiều binh sĩ chính quy của gia tộc như vậy, còn muốn hắn đi tấn công, hắn không trở mặt mới lạ.
Tiêu Hoài Kim trầm ngâm một lát, cuối cùng nhẹ giọng hỏi:
- Linh Chỉ, vì sao con vội vã tiếp tục tấn công?
Tiêu Linh Chỉ thở dài, chậm rãi nói:
- Chuyện tới nước này, có một việc xem ra vẫn phải nói với các vị thế bá!
- Chuyện gì?
Tây Môn Lôi Tàng mở to mắt, hỏi một câu.
Mọi người cũng đều tập trung ánh mắt lên người Tiêu Linh Chỉ.
Tiêu Linh Chỉ ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Các vị thế bá, ta đã xếp một đội quân và quan Lê Cốc làm nội ứng, tối nay ra ám hiệu, có ám hiệu, bọn họ sẽ mở cửa quan ra, lúc đó, quân ta có thể phá quan mà vào.
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Tiêu Linh Chỉ cũng không nói Hàn Mạc ra, dù sao nói theo thân phận, tuy rằng đều là con cháu quý tộc, nhưng Hàn Mạc không có chức quan gì, bản thân tốt xấu cũng là quân sư Hoàng đế khâm phong, nếu nói nội ứng do mình an bài, tuy mấy người này không quá mức hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng tốt hơn nói Hàn Mạc an bài.
Đợi sau khi chuyện tình thuận lợi, đến lúc đó lại luận công phân thưởng cũng không muộn.
Nhưng một câu này của nàng, cũng khiến mấy vị đại bá chấn động, mấy người ngơ ngác nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt không dám tin tưởng.
Tuy rằng hình thái chính trị của nước yến rất bất thường, nhưng không thể nghi ngờ, đối với thế gia đại tộc mà nói, đặc biệt là chín thế gia lớn, không thể nghi ngờ đều là một loại chế độ như nhau.
Đất đai các gia tộc quản lý, trên thực tế chính là một vương quốc nho nhỏ, tuy rằng triều đình đưa quan viên vào, nhưng xét đến cùng, các thế gia đều khống chế được đất đai thuộc quyền sở hữu của mình.
Giống như quận Bột Châu, quyền lợi từ trên xuống dưới, hoàn toàn do hai nhà Diệp Ngô nắm giữ, cho dù là quân đội mấy trăm người, cũng bị hai gia tộc lớn Diệp Ngô khống chế chặt chẽ.
Cứ như vậy, liền hình thành lực lượng gia tộc mạnh mẽ, trong quân thế gia do thế gia khống chế, ít khả năng tồn tại phản loạn.
Chế độ này không giống với các quốc gia khác, quận phủ huyện ngoài gia tộc đều do quyền đình bổ nhiệm quan viên lớn nhỏ, đám quan viên đều nhận bổng lộc của triều đình, từ đó, ở giữa thu mua một số người cũng không phải chuyện tình khó khăn.
Nhưng nước Yến thì khác, giống như quận Bột Châu, ngươi không thể thu mua tướng lãnh của bọn họ, bởi vì tướng lãnh chính là thành viên gia tộc, nếu bọn họ phản loạn, làm nội ứng của triều đình, vậy chẳng khác nào mình đối phó mình, trên tình lý không thuyết phục.
Cho nên vài vị đại bá nghe Tiêu Linh Chỉ công bố trong quan có một đội quân nội ứng, đầu tiên là ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền cực kỳ hoài nghi. Nhưng vẻ mặt Tiêu Linh Chỉ cực kỳ nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy thật sự có một đội quân như vậy tồn tại.
Tiêu Hoài Kim hiển nhiên cũng mờ mịt, thấp giọng nói:
- Linh Chỉ, việc này… việc này quan trọng, không thể…!
Hắn do dự, bốn chữ "ăn nói lung tung" nghẹn trong bụng không nói ra được.
Tô Quan Nhai vẻ mặt cũng nghiêm nghị, trầm giọng hỏi:
- Có bao nhiêu ngươi?
- Không biết!
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu.
Mọi người lại ngạc nhiên.
Hàn Huyền Xương cũng hỏi:
- Quân sư, ngay cả có bao nhiêu người ngài cũng không biết, sao có thể xác định bọn họ chính là nội ứng? Quan phòng thủ quan lê Cốc, chỉ tính trên trạm gác, đã có mấy ngàn người, chắc hẳn trong quan cũng có đại quân, nếu muốn đột phá lớn lớp quân trận, tới dưới quan mở cửa thành đóng ra, cũng không phải nói ngoài miệng có thể làm được.
Tây Môn Lôi Tàng cũng nói tiếp:
- Quân sư, Tây Môn Lôi Tàng ta là người thô kệch, nói chuyện thẳng thắn, nói sai thì thôi, ngài và Đại tướng quân cũng đừng để trong lòng. Có phải ngài muốn dùng việc này, khích lệ các tướng sĩ tấn công quan Lê Cốc hay không? Ta thô tục nói trước, đến lúc đó các tướng sĩ mạnh mẽ tấn công quan Lê Cốc, nếu không có nội ứng, sẽ thất vọng nhanh, sĩ khí càng thêm giảm, lúc đó, chỉ sợ quân sư cũng khó từ được tội trạng.
Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm.
Khi Hàn Mạc tìm nàng lúc hoàng hôn hôm qua, nói rõ ràng cho nàng, trong quan có một đội quân làm nội ứng, một khi ra ám hiệu, rất nhanh sẽ đánh mở cửa thành, sau khi quân thế gia nhìn thấy ám hiệu, phải cảm đoan toàn lực tấn công quan Lê Cốc, trong ngoài phối hợp.
- Cô nhất định phải cam đoan sau khi có ám hiệu, quân thế gia sẽ toàn lực tấn công!
Lúc ấy Hàn Mạc nói cực kỳ nghiêm túc:
- Nếu không, lúc đó quân đội làm nội ứng, rất có thể sẽ bị diệt toàn quân!
Nhìn thấy đám người Hàn Huyền Xương một bộ hoài nghi, ngay cả Tiêu Hoài Kim dường như cũng không tin trong quan sẽ có nội ứng, Tiêu Linh Chỉ cắn môi trầm ngâm.
Túng tích Hàn Mạc không có, hắn đi nơi nào?
Nội ứng ít có khả năng tồn tại, thật sự sẽ xuất hiện sao?
Nghĩ đến khuôn mặt nghiêm túc và kiên định của Hàn Mạc lúc ấy, tâm tình hơi do dự của Tiêu Linh Chỉ bỗng nhiên kiên quyết lên. Tuy rằng nàng chỉ gặp qua Hàn Mạc vài lần, nhưng mỗi lần gặp đều để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, có lẽ tên kia thật sự có một số chỗ khiến mình rất phản cảm, nhưng kỳ quái là, tên kia để lại cho mình một ấn tượng rất đặc biệt, dường như chỉ cần việc hắn muốn làm, thật sự có th ểlàm được, cho dù làm xuất hiện kỳ tích, cũng có thể làm được.
Giống như ván đánh cuộc với Diễm Tuyết Cơ, loại phương pháp xưa nay chưa từng có này, quả thật đánh cuộc thắng Diễm Tuyết Cơ thần bí.
Điều này ở trước đó, ai cũng không nghĩ ra được.
- Ta có thể lập quân lệnh trạng!
Cuối cùng Tiêu Linh Chỉ nói, vẻ mặt kiên định:
- Nếu nội ứng không xuất hiện, ta cam chịu quân pháp!
- Quân sư, quân lệnh trạng không phải trò đùa, một khi lập xuống, ngay cả Thánh Thượng cũng không thay đổi được.
Tô Quan Nhai chậm rãi nói:
- Quân lệnh như núi, nếu thật sự sai lầm, liên luỵ các tướng sĩ hy sinh vô ích, tội của quân sư cũng không nhỏ.
Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:
- Ta hiểu được, ta nguyện ý lập quân lệnh trạng.
Tiêu Hoài Kim vội vàng nói:
- Linh Chỉ, con nghĩ cẩn thận đã, quân lệnh trạng không phải trò đùa, con thật sự nắm chắc nội ứng sẽ xuất hiện?
- Đại tướng quân không cần lo lắng, Linh Chỉ tự có chừng mực.
Tiêu Linh Chỉ thần sắc bình tĩnh:
- Sau khi ta lập quân lệnh trạng, còn xin các vị thế bá triệu tập tất cả bộ hạ tinh nhuệ, một khi nhìn thấy tín hiệu nổi lên, lần này do Tây Môn thế bá và Tô thế bá dẫn bộ hạ làm quân tiên phong tấn công quan ải, toàn quân tấn công, một lần vào quan!
Tây Môn Lôi Tàng và Tô Quan Nhai liếc nhau, tất nhiên bọn họ hiểu được, trận thứ nhất Tiêu Hàn hai nhà đánh đầu, lúc này đến lượt bọn họ cũng không có gì sai, cùng đứng dậy ôm tay nói:
- Tuân lệnh!
Tây Môn Lôi Tàng lại hỏi:
- Quân sư, không biết tín hiệu là gì?
- Trăm mũi tên lục lạc!
Tiêu Linh Chỉ nói:
- Nội ứng sẽ bắn ra trăm mũi tên lục lạc lên trời cùng một lúc, tiếng động chắc chắn vang tận mây xanh, đó là lúc quân ta toàn lực tấn công!
Tiêu Linh Chỉ lập xuống quân lệnh trạng, nhìn mọi người rời trướng chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, cũng chậm rãi ra khỏi lều lớn, nhìn từng ánh lửa ở quan Lê Cốc, mưa tuyết nhỏ bắt đầu nhẹ nhàng rơi xuống từ trên không trung.
- Hàn Mạc, ngươi chết ở nơi nào?
Tiêu Linh Chỉ cắn môi, lẩm bẩm.

back top