Người áo đen thấy huynh đệ họ Hàn tỏ ý tán thưởng khâm phục, càng cố gắng giải thích:
- Hai vị đại gia, đây chỉ là một món, chúng tôi còn có thể chế tạo lực sĩ bằng gỗ dùng để luyện võ, chế tạo mỹ nhân biết đàn ca, chỉ cần hai vị thích, chúng ta đều có thể khắc.
Mặt hắn mang đậm vẻ tự mãn đắc ý, hiển nhiên chế tạo vật này, trong mắt hắn cũng không khó.
Hàn Mạc trầm ngâm, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Nói như vậy, các ngươi biết cơ quan ám khí, càng có thể chế tạo công cụ giết người?
Người áo đen lập tức biến sắc, cả tên đang ngồi khắc tượng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao, nhưng chỉ liếc mắt Hàn Mạc một cái, lại cúi xuống, tiếp tục làm công việc của hắn.
- Đại gia nói đùa!
Người áo đen lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cả cười nói:
- Huynh đệ chúng ta chế tạo đồ chơi, cái khác sẽ không làm, hai vị nếu thấy tác phẩm không tồi, mua về chơi một chút, giá… cũng không đắt.
Hàn Mạc móc ngân phiếu ra từ trong ngực, đặt trên tay người áo đen, nói:
- Bạc là của ngươi, giúp ta lấy đồ vật, lấy đủ số lượng 100 lạng!
Người áo đen sửng sốt, hỏi:
- Ngài muốn mua 100 lạng bạc vật gì ?
Hàn Tân bên cạnh cũng nói:
- Tiểu ngũ, đồ vật này tuy là mới lạ, mang hai ba cái là được, không cần nhiều như vậy chứ?
- Nếu là đồ vật mới lạ, vậy thì càng nhiều càng tốt.
Hàn Mạc cười cười, hướng người áo đen nói:
-Chúng ta ra ngoài chờ ngươi, làm xong, cất lên ngựa cho ta, để ta mang về.
Rồi lẳng lặng kéo Hàn Tân ra cửa.
Trong phòng ngập mùi gỗ, lúc này ra ngoài, hít một hơi, thoải mái cực kì.
Hàn Tân quay đầu nhìn lại căn phòng nhỏ đơn sơ, ngạc nhiên nói:
- Trong Yến Kinh, nơi ta chưa đi qua đúng là không nhiều lắm, nhưng nơi này đúng là chưa qua bao giờ, không thể tượng nơi này có đồ vật như vậy, trong kinh cũng không nghe nói qua.
- Đây là chỗ người nghèo ở, ngươi đường đường là Tam thiếu gia, như thế nào đến đây.
Hàn Mạc a a cười, sát vào Hàn Tân, thấp giọng nói:
- Tam ca, ngươi để ý tên cầm đao không?
- Cái tên giống như đầu gỗ?
Hàn Tân thấp giọng nói:
- Ta thấy hắn ngoại trừ khắc gỗ, cũng không biết làm gì khác, trông như kẻ ngốc vậy.
Hàn Mạc nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Có kỹ thuật điêu khắc như vậy, chính là cao thủ cầm đao!
- Đao thủ ?
- Phải.
Hàn Mạc hạ giọng nói tiếp:
- Bào đinh giải ngưu ngươi chắc huynh đã nghe qua. Kỹ thuật dùng đao của tên tiểu tử ngốc chính là kỹ thuật "bào đinh"!
- Chỉ có chút ít kỹ nghệ mà thôi, không đáng nhắc tới
Hàn Tân không đồng ý, lắc đầu nói.
Hàn Mạc nghiêm mặt:
- Tam ca, ngươi không thấy hắn khắc người gỗ sao? Không nói đến ngũ quan tay chân, các đốt ngón tay cũng giống thật vô cùng, hắn biết rõ cơ thể con người chi tiết đến trình độ như vậy, hắn đối với thân thể người hiểu rõ như lòng bàn tay, hiển nhiên biết rõ nhược điểm, hơn nữa kỹ thuật điêu khắc đến từng ly, ngươi cảm thấy hắn không đủ điều kiện làm đao thủ?
Hàn Tân nghe Hàn Mạc phân tích, gật đầu hiểu ra:
- Đúng, nghe thật có lý.
Đột nhiên hiểu được cái gì, thấp giọng nói:
- Tiểu ngũ, không phải là ngươi muốn mang hai người đó về phủ chứ?
Hàn Mạc lắc lắc đầu, nói:
- Bọn họ có tay nghề như vậy, không thể lưu lạc đến hoàn cảnh này, nếu tới, bọn họ vẫn tự mình làm việc kiếm thù lao, mà không cần đi lừa đảo hay cướp đoạt. Người như vậy, trong lòng luôn có thứ muốn theo đuổi. Tam ca, với tay nghề như vậy, bọn họ chỉ cần đi đến một nhà giàu có, thể hiện một chút, tất nhiên được thu nhận, cho dù không có tiền đồ, nhưng no bụng hẳn là có thể, nhưng họ không làm như vậy, nói rõ ra là bọn họ không muốn dễ dàng theo một người nào, bao gồm cả huynh và đệ.
Hàn Tân tiếc nuối nói:
- Nếu thế thì thật là đáng tiếc, nếu thu vào trong phủ, lúc rỗi đem vài món đồ chơi ra đùa một chút cũng rất vui, đáng tiếc a.
Hàn Mạc nghe nói như thế, thất vọng tràn trề. Hai nhân vật như vậy mà Hàn Tân muốn mang về trong phủ để làm người hầu, thật đúng là phí của trời.
Sau một lát, người áo đen mang theo bọc lớn đi ra:
- Hai vị đại nhân, đồ chơi này, nếu có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại tìm chúng ta.
Hắn đem cái bọc lớn đặt ở trên ngựa, nhìn Hàn Mạc ôm quyền nói:
- Vị đại gia này, ngài có lòng giúp huynh đệ chúng ta, chúng ta cũng không phải không biết phân biệt, ân tình này chúng ta nhớ kỹ.
Hàn Mạc thản nhiên cười, lại hỏi:
- Nếu các hạ không ngại, có thể cho ta biết tên?
Người áo đen cười nói:
- Chỉ là tên nhà quê, nói ra làm ngài bẩn tai.
Hàn Mạc " a" một tiếng, cũng không hỏi, hướng Hàn Tân ra hiệu, hai người giục ngựa đi khỏi nơi này.
…
Người áo đen nhìn hai người Hàn Mạc đi xa, sau đó mới trở lại phòng, đóng cửa lại.
Tiểu tử ngốc ngẩng đầu nhìn người áo đen hỏi:
- Còn muốn làm bao lâu? chúng ta có cần phải đi khỏi đây?
Hắn thanh âm không gợn sóng, yên lặng như nước.
Người áo đen thở dài, chậm rãi nói:
- Chắc sắp có ý chỉ tới, cũng sẽ có quan mới đến, chúng ta cố chờ vậy.
- Chờ cái gì?
Tiểu tử ngốc thản nhiên nói:
- Hay là người còn tưởng sẽ có quan trên giống như Công Nhan lão tới? đến hôm nay, ngươi suy nghĩ vẫn không thay đổi ư?
Người áo đen thở dài:
- Cái này dù sao cũng là tâm huyết của Công Nhan lão, chẳng nhẽ chúng ta cứ như vậy buông xuôi?
Tiểu tử ngốc trầm mặc, một lúc lâu sau, mới nói:
- Lần này nếu còn phái cái loại người không rõ đến quản lý chúng ta, ta thật sự phải rời đi.
- Đúng vậy…!
Người áo đen khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Mọi người chờ bốn năm năm, cũng rất lâu rồi, lần này còn không được, mọi người tự rời đi vậy.
Cười khổ lắc đầu, nói:
- Kỳ thật bây giờ cũng không ai chú ý chúng ta, nếu không vì tâm huyết của Công Nhan lão, nếu không phải vì ân huệ của Công Nhan lão, chúng ta không kiên trì đến hôm nay.
Trong phòng im ắng hồi lâu, chỉ có mùi gỗ bên trong tràn ngập.
- Kỳ thật…!
Tiểu từ ngốc ngập ngừng:
- Kỳ thật… cho dù xuất hiện một Công Nhan lão, chúng ta năng lực thế nào? Lại không thể nắm vận mệnh của mình trong tay mình như trước, lại đi làm chuyện chúng ta không muốn làm như trước sao?
Hắn nhìn cây đao sắc bén trong tay, nhẹ nhàng nói:
- Nó có thể để khiến cho một người đang sống mất mạng trong chớp mắt, cũng có thể khiến cho khúc gỗ trở lên có sinh mạng… Ta cảm thấy chuyện sau cho ta an ủi nhiều hơn so với chuyện trước.
Người áo đen nhíu mày, nhìn tiểu tử ngốc, nghiêm túc nói:
- Tiểu Lý, ngươi đừng nói như vậy.
Hắn thở dài, chậm rãi:
- Ít nhất bây giờ không nên nói như vậy, có lẽ sẽ có một ngày, ngươi rời khỏi nơi này, có thể đem trong lòng những gì muốn nói nói ra hết, nhưng… ngươi bây giờ là người của Hoa Thính, Công Nhan lão ngày trước lập ra quy củ "Thân tại kỳ vị tất mưu kỳ chức" ngươi phải tôn trọng.
*: Thân tại vị trí nào phải hết lòng lo lắng cho vị trí đó
Tiểu tử ngốc không nói gì, nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, bắt đầu khắc gỗ trong tay.
- Biết hai người vừa rồi là ai không?
Người áo đen đột nhiên hỏi.
- Ngươi biết?
Người áo đen nghĩ một chút, mới nói:
- Có một người là con trai thứ ba của Hàn gia tên là Hàn Tân.
" à" Tiểu tử ngốc nói:
- Chính là Yến Kinh tam đại tài tử?
Người áo đen lộ ra nụ cười, gật đầu nói:
- Là hắn, ta gặp qua vài lần. Tuy nhiên người hầu bên cạnh, ta mới gặp lần đầu.
Tiểu từ ngốc lập tức nói:
- Hắn đương nhiên không phải người hầu.
-Ừm!
Người áo đen nói:
- Hàn Huyền Xương vào kinh, hắn là con cháu Hàn gia đứng thứ năm, lại nghe Hàn Tân gọi hắn là Tiểu ngũ, nếu ta đoán không sai, người hầu kia chính là con của Hàn Huyền Xương, tên Hàn Mạc, ở quận Bột Châu lập công lớn, theo ta biết, Bột Châu đệ nhất mãnh tướng mất mạng trong tay hắn.!
Tiểu tử khờ nhíu mày nói:
- Ta xem bên ngoài, hắn dường như không phải đối thủ của Diệp Thiên Mãnh.
- Diệp Thiên Mãnh ta cũng gặp qua, thần lực kinh người, cũng không dễ đối phó.
Người áo đen chậm rãi nói:
- Nếu chuyện tiểu tử kia giết chết hắn là thật, bản lĩnh hắn đúng là kinh người.
Dừng lại một chút, thở dài:
- Tuy nhiên người này rất biết cách đối nhân xử thế, hiển nhiên xem chúng ta là người trong nghề, muốn giúp chúng ta, không giống như con cháu thế gia vung tiền như rác, xem chúng ta là ăn xin, mua trăm lượng gì đó, giúp người mà không kiêu ngạo, giữ cho chúng ta thể diện, đối nhân xử thế rất có bản lĩnh. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Tiểu tử ngốc khóe miệng nhếch lên cười lạnh:
- Hạng quý tộc luôn dối trá như vậy, thủ đoạn thu phục lòng người cũng chính là bằng bạc trên tay mà thôi.
- Hai vị đại gia, đây chỉ là một món, chúng tôi còn có thể chế tạo lực sĩ bằng gỗ dùng để luyện võ, chế tạo mỹ nhân biết đàn ca, chỉ cần hai vị thích, chúng ta đều có thể khắc.
Mặt hắn mang đậm vẻ tự mãn đắc ý, hiển nhiên chế tạo vật này, trong mắt hắn cũng không khó.
Hàn Mạc trầm ngâm, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Nói như vậy, các ngươi biết cơ quan ám khí, càng có thể chế tạo công cụ giết người?
Người áo đen lập tức biến sắc, cả tên đang ngồi khắc tượng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như dao, nhưng chỉ liếc mắt Hàn Mạc một cái, lại cúi xuống, tiếp tục làm công việc của hắn.
- Đại gia nói đùa!
Người áo đen lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cả cười nói:
- Huynh đệ chúng ta chế tạo đồ chơi, cái khác sẽ không làm, hai vị nếu thấy tác phẩm không tồi, mua về chơi một chút, giá… cũng không đắt.
Hàn Mạc móc ngân phiếu ra từ trong ngực, đặt trên tay người áo đen, nói:
- Bạc là của ngươi, giúp ta lấy đồ vật, lấy đủ số lượng 100 lạng!
Người áo đen sửng sốt, hỏi:
- Ngài muốn mua 100 lạng bạc vật gì ?
Hàn Tân bên cạnh cũng nói:
- Tiểu ngũ, đồ vật này tuy là mới lạ, mang hai ba cái là được, không cần nhiều như vậy chứ?
- Nếu là đồ vật mới lạ, vậy thì càng nhiều càng tốt.
Hàn Mạc cười cười, hướng người áo đen nói:
-Chúng ta ra ngoài chờ ngươi, làm xong, cất lên ngựa cho ta, để ta mang về.
Rồi lẳng lặng kéo Hàn Tân ra cửa.
Trong phòng ngập mùi gỗ, lúc này ra ngoài, hít một hơi, thoải mái cực kì.
Hàn Tân quay đầu nhìn lại căn phòng nhỏ đơn sơ, ngạc nhiên nói:
- Trong Yến Kinh, nơi ta chưa đi qua đúng là không nhiều lắm, nhưng nơi này đúng là chưa qua bao giờ, không thể tượng nơi này có đồ vật như vậy, trong kinh cũng không nghe nói qua.
- Đây là chỗ người nghèo ở, ngươi đường đường là Tam thiếu gia, như thế nào đến đây.
Hàn Mạc a a cười, sát vào Hàn Tân, thấp giọng nói:
- Tam ca, ngươi để ý tên cầm đao không?
- Cái tên giống như đầu gỗ?
Hàn Tân thấp giọng nói:
- Ta thấy hắn ngoại trừ khắc gỗ, cũng không biết làm gì khác, trông như kẻ ngốc vậy.
Hàn Mạc nhẹ lắc đầu, thấp giọng nói:
- Có kỹ thuật điêu khắc như vậy, chính là cao thủ cầm đao!
- Đao thủ ?
- Phải.
Hàn Mạc hạ giọng nói tiếp:
- Bào đinh giải ngưu ngươi chắc huynh đã nghe qua. Kỹ thuật dùng đao của tên tiểu tử ngốc chính là kỹ thuật "bào đinh"!
- Chỉ có chút ít kỹ nghệ mà thôi, không đáng nhắc tới
Hàn Tân không đồng ý, lắc đầu nói.
Hàn Mạc nghiêm mặt:
- Tam ca, ngươi không thấy hắn khắc người gỗ sao? Không nói đến ngũ quan tay chân, các đốt ngón tay cũng giống thật vô cùng, hắn biết rõ cơ thể con người chi tiết đến trình độ như vậy, hắn đối với thân thể người hiểu rõ như lòng bàn tay, hiển nhiên biết rõ nhược điểm, hơn nữa kỹ thuật điêu khắc đến từng ly, ngươi cảm thấy hắn không đủ điều kiện làm đao thủ?
Hàn Tân nghe Hàn Mạc phân tích, gật đầu hiểu ra:
- Đúng, nghe thật có lý.
Đột nhiên hiểu được cái gì, thấp giọng nói:
- Tiểu ngũ, không phải là ngươi muốn mang hai người đó về phủ chứ?
Hàn Mạc lắc lắc đầu, nói:
- Bọn họ có tay nghề như vậy, không thể lưu lạc đến hoàn cảnh này, nếu tới, bọn họ vẫn tự mình làm việc kiếm thù lao, mà không cần đi lừa đảo hay cướp đoạt. Người như vậy, trong lòng luôn có thứ muốn theo đuổi. Tam ca, với tay nghề như vậy, bọn họ chỉ cần đi đến một nhà giàu có, thể hiện một chút, tất nhiên được thu nhận, cho dù không có tiền đồ, nhưng no bụng hẳn là có thể, nhưng họ không làm như vậy, nói rõ ra là bọn họ không muốn dễ dàng theo một người nào, bao gồm cả huynh và đệ.
Hàn Tân tiếc nuối nói:
- Nếu thế thì thật là đáng tiếc, nếu thu vào trong phủ, lúc rỗi đem vài món đồ chơi ra đùa một chút cũng rất vui, đáng tiếc a.
Hàn Mạc nghe nói như thế, thất vọng tràn trề. Hai nhân vật như vậy mà Hàn Tân muốn mang về trong phủ để làm người hầu, thật đúng là phí của trời.
Sau một lát, người áo đen mang theo bọc lớn đi ra:
- Hai vị đại nhân, đồ chơi này, nếu có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại tìm chúng ta.
Hắn đem cái bọc lớn đặt ở trên ngựa, nhìn Hàn Mạc ôm quyền nói:
- Vị đại gia này, ngài có lòng giúp huynh đệ chúng ta, chúng ta cũng không phải không biết phân biệt, ân tình này chúng ta nhớ kỹ.
Hàn Mạc thản nhiên cười, lại hỏi:
- Nếu các hạ không ngại, có thể cho ta biết tên?
Người áo đen cười nói:
- Chỉ là tên nhà quê, nói ra làm ngài bẩn tai.
Hàn Mạc " a" một tiếng, cũng không hỏi, hướng Hàn Tân ra hiệu, hai người giục ngựa đi khỏi nơi này.
…
Người áo đen nhìn hai người Hàn Mạc đi xa, sau đó mới trở lại phòng, đóng cửa lại.
Tiểu tử ngốc ngẩng đầu nhìn người áo đen hỏi:
- Còn muốn làm bao lâu? chúng ta có cần phải đi khỏi đây?
Hắn thanh âm không gợn sóng, yên lặng như nước.
Người áo đen thở dài, chậm rãi nói:
- Chắc sắp có ý chỉ tới, cũng sẽ có quan mới đến, chúng ta cố chờ vậy.
- Chờ cái gì?
Tiểu tử ngốc thản nhiên nói:
- Hay là người còn tưởng sẽ có quan trên giống như Công Nhan lão tới? đến hôm nay, ngươi suy nghĩ vẫn không thay đổi ư?
Người áo đen thở dài:
- Cái này dù sao cũng là tâm huyết của Công Nhan lão, chẳng nhẽ chúng ta cứ như vậy buông xuôi?
Tiểu tử ngốc trầm mặc, một lúc lâu sau, mới nói:
- Lần này nếu còn phái cái loại người không rõ đến quản lý chúng ta, ta thật sự phải rời đi.
- Đúng vậy…!
Người áo đen khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Mọi người chờ bốn năm năm, cũng rất lâu rồi, lần này còn không được, mọi người tự rời đi vậy.
Cười khổ lắc đầu, nói:
- Kỳ thật bây giờ cũng không ai chú ý chúng ta, nếu không vì tâm huyết của Công Nhan lão, nếu không phải vì ân huệ của Công Nhan lão, chúng ta không kiên trì đến hôm nay.
Trong phòng im ắng hồi lâu, chỉ có mùi gỗ bên trong tràn ngập.
- Kỳ thật…!
Tiểu từ ngốc ngập ngừng:
- Kỳ thật… cho dù xuất hiện một Công Nhan lão, chúng ta năng lực thế nào? Lại không thể nắm vận mệnh của mình trong tay mình như trước, lại đi làm chuyện chúng ta không muốn làm như trước sao?
Hắn nhìn cây đao sắc bén trong tay, nhẹ nhàng nói:
- Nó có thể để khiến cho một người đang sống mất mạng trong chớp mắt, cũng có thể khiến cho khúc gỗ trở lên có sinh mạng… Ta cảm thấy chuyện sau cho ta an ủi nhiều hơn so với chuyện trước.
Người áo đen nhíu mày, nhìn tiểu tử ngốc, nghiêm túc nói:
- Tiểu Lý, ngươi đừng nói như vậy.
Hắn thở dài, chậm rãi:
- Ít nhất bây giờ không nên nói như vậy, có lẽ sẽ có một ngày, ngươi rời khỏi nơi này, có thể đem trong lòng những gì muốn nói nói ra hết, nhưng… ngươi bây giờ là người của Hoa Thính, Công Nhan lão ngày trước lập ra quy củ "Thân tại kỳ vị tất mưu kỳ chức" ngươi phải tôn trọng.
*: Thân tại vị trí nào phải hết lòng lo lắng cho vị trí đó
Tiểu tử ngốc không nói gì, nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, bắt đầu khắc gỗ trong tay.
- Biết hai người vừa rồi là ai không?
Người áo đen đột nhiên hỏi.
- Ngươi biết?
Người áo đen nghĩ một chút, mới nói:
- Có một người là con trai thứ ba của Hàn gia tên là Hàn Tân.
" à" Tiểu tử ngốc nói:
- Chính là Yến Kinh tam đại tài tử?
Người áo đen lộ ra nụ cười, gật đầu nói:
- Là hắn, ta gặp qua vài lần. Tuy nhiên người hầu bên cạnh, ta mới gặp lần đầu.
Tiểu từ ngốc lập tức nói:
- Hắn đương nhiên không phải người hầu.
-Ừm!
Người áo đen nói:
- Hàn Huyền Xương vào kinh, hắn là con cháu Hàn gia đứng thứ năm, lại nghe Hàn Tân gọi hắn là Tiểu ngũ, nếu ta đoán không sai, người hầu kia chính là con của Hàn Huyền Xương, tên Hàn Mạc, ở quận Bột Châu lập công lớn, theo ta biết, Bột Châu đệ nhất mãnh tướng mất mạng trong tay hắn.!
Tiểu tử khờ nhíu mày nói:
- Ta xem bên ngoài, hắn dường như không phải đối thủ của Diệp Thiên Mãnh.
- Diệp Thiên Mãnh ta cũng gặp qua, thần lực kinh người, cũng không dễ đối phó.
Người áo đen chậm rãi nói:
- Nếu chuyện tiểu tử kia giết chết hắn là thật, bản lĩnh hắn đúng là kinh người.
Dừng lại một chút, thở dài:
- Tuy nhiên người này rất biết cách đối nhân xử thế, hiển nhiên xem chúng ta là người trong nghề, muốn giúp chúng ta, không giống như con cháu thế gia vung tiền như rác, xem chúng ta là ăn xin, mua trăm lượng gì đó, giúp người mà không kiêu ngạo, giữ cho chúng ta thể diện, đối nhân xử thế rất có bản lĩnh. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Tiểu tử ngốc khóe miệng nhếch lên cười lạnh:
- Hạng quý tộc luôn dối trá như vậy, thủ đoạn thu phục lòng người cũng chính là bằng bạc trên tay mà thôi.