Hàn Mạc muốn ngăn cản tiếng sáo mê hoặc nên quát to một tiếng, mục đích cho mọi người từ trạng thái thôi miên tỉnh lại.
Tiếng quát này có tác dụng với Bạch Dạ Lang, hắn ngưng thổi sáo, nhưng mà trên mặt mọi người vẫn còn vẻ đờ đẫn, dù tiếng sáo không còn nhưng mọi người không tỉnh lại ngay được.
Bạch Dạ Lang đứng dậy, đi đến cửa phòng giam, nhìn vào Hàn Mạc, trong đôi mắt hiện lên tia kinh ngạc:
- Ngươi dùng võ công gì, vì sao ngươi không có chuyện gì?
Trong mắt hắn ngoại trừ kinh ngạc, còn một tia cuồng nhiệt, dường như hắn rất có hứng thú với võ công của Hàn Mạc.
Hàn Mạc sử dụng "cách đấu thuật", ở thế giới này có hệ thống riêng, người không biết võ công sẽ không thể nhìn ra, nhưng khó có thể qua mặt các cao thủ.
"Cách đấu thuật", nói nghe rất đơn giản, nhưng thực tế ưu điểm hơn võ công cổ đại, nói cách khác, "Cách đấu thuật" chính là võ thuật cổ đại tinh tuý, mà "Cách đấu thuật" được thêm vào kỹ thuật hiện đại, nó không quan trọng về hoa mỹ, mà là mục đích tiêu diệt đối thủ một cách nhanh nhất.
Cho nên "cách đấu thuật" chính là đơn giản nhưng nơi nào cũng mang theo sát chiêu, huấn luyện "cách đấu thuật" yêu cầu chính xác, toàn lực, mấy điểm này hợp lại, làm cho "cách đấu thuật" thành võ công tiêu diệt địch thủ sắc bén nhất, "cách đấu thuật" thu gọn chiêu thức thành một chiêu chế địch.
Trong khắp thiên hạ, trừ Hàn Mạc, cũng chỉ có Hàn Thanh và Hắc báo được luyện "cách đấu thuật", cho nên môn võ công này trong mắt người thường rất nổi bật.
Bạch Dạ Lang võ công vô cùng cao minh, nhưng nhìn thấy võ công Hàn Mạc sắc bén nhanh gọn, ngay lập tức cảm thấy tò mò, hơn nữa càng làm hắn khó tin Hàn Mạc tuổi trẻ như thế võ công lại đặc biệt như vậy, không chỉ vậy mà Hàn Mạc còn ngăn được thuật thôi miên của hắn.
Hắn đương nhiên không biết từ nhỏ Hàn Mạc đã luyện "Trường sinh kinh"
"Trường sinh kinh" là công pháp bí truyền của Hàn gia, được truyền từ thời tổ tông Hàn gia, bây giờ con cháu trực hệ của Hàn gia đều âm thầm luyện tập "Trường sinh kinh", mà người ngoài không biết.
"Trường sinh kinh" tu thân dưỡng tính, khí huyết thông huyết, luyện đến công phu tối thượng, chẳng những làm cho người tập tâm tình bình tĩnh, lại thân thể cường tráng khoẻ mạnh, tăng cường sinh lực, hơn nữa khi luyện thành thì nội công có thể nói rất kinh khủng.
Cũng vì như vậy, qua nhiều thế hệ Hàn gia nhiều người được xưng là " trời sinh thần lực", qua nhiều đời nên mọi người đều cho rằng đó là "gien di truyền".
Hàn Mạc vận "Trường sinh kinh" chặn tiếng sáo thôi miên của Bạch Dạ Lang, Hàn Mạc biết vấn đề là gì nhưng Bạch Dạ Lang thì không biết.
Nhìn ánh mắt nóng rực của Bạch Dạ Lang, Hàn Mạc thành nhiên cười nói:
- Bản lĩnh của ta, ở trong mắt các hạ cũng không tính là gì!
Bạch Dạ Lang lắc đầu, nhìn chằm chằm Hàn Mạc, hỏi lại một câu ngoài sự dự đoán của Hàn Mạc:
- Ngươi dạy cho ta võ công của ngươi? Ngươi có thể dạy cho ta võ công của ngươi?
Lập tức Hàn Mạc sửng sốt:
- Các hạ nói đùa!
Bạch Dạ Lang cất đi cây sáo, nâng hai tay đặt vào cửa phòng giam, chỉ nghe hai tiếng "rắc rắc", hắn đánh ra hai quyền, đúng là hai quyền nhắm trúng gỗ, ngay lập tức cửa gỗ của phòng giam bị vỡ ra mở thành một lối đi, rất nhanh cây sáo lại hiện ra hướng thẳng vào cổ họng Hàn Mạc.
Hàn Mạc sớm có đề phòng, trước khi Bạch Dạ Lang động thủ, hắn đã lùi lại một bước, chân giẫm vào một cây đao, cây đao bay lên, Hàn Mạc cầm lấy, đưa ra trước người, đó là ngăn Bạch Dạ Lang tới gần.
Tuy biết mình không phải đối thủ của "kẻ điên" này, nhưng Hàn Mạc vẫn không buông tay chịu trói, bởi vì tính cách của Hàn Mạc, hắn không muốn tính mạng của mình do người khác nắm giữ, vì vậy hắn liều mạng.
Cây sáo của Bạch Dạ Lang bay tới, chỉ nghe "cong" một tiếng, cây sáo và đại đao chạm nhau, bắn ra tia lửa.
Đao này của Hàn Mạc đánh ra dùng ít nhất tám phần lực, nhiều thì mười phần, theo tính toán của hắn ít nhất cũng ngăn được cây sáo, không ngờ không được mà tay cầm đao còn tê rần, đau nhức không còn cảm giác, trong lòng không khỏi hoảng sợ, chuyện này cho thấy lực đạo của kẻ điên này ít nhất không kém "Trường sinh kinh" của hắn.
Nhìn thân thể gầy yếu của Bạch Dạ Lang, thật khó có thể tưởng tượng lực đạo lại mạnh mẽ như vậy.
Hàn Mạc đành phải lui lại, cây sáo của Bạch Dạ Lang theo thân đao chạy tới, đến cổ tay Hàn Mạc chuyển hướng điểm xuống.
- Rất hay!
Thân thủ của Bạch Dạ Lang tự nhiên như nước chảy mây trôi, Hàn Mạc không khỏi tán thưởng, mắt thấy cây sáo sắp điểm trúng tay của mình, Hàn Mạc nắm chặt tay phải xuất một chưởng đánh thẳng vào ngực Bạch Dạ Lang.
Nhưng chưởng đao chưa đến ngực Bạch Dạ Lang, cây sáo đã chỉ trước cổ họng Hàn Mạc, một cảm giác lạnh lẽo vô cùng truyền tới, lúc này Hàn Mạc mới rõ cây sáo làm bằng kim loại, đây không phải cây sáo trúc bình thường.
Một loại binh khí mà cũng có thể thổi ra một khúc nhạc êm dịu như vậy, Bạch Dạ Lang thật đúng là cao thủ.
- Các hạ sao phải làm khó xử ta?
Hàn Mạc bỏ đao ra, thản nhiên cười nói:
- Có chuyện nói ra chẳng phải tốt hơn.
Hắn nghĩ bụng, tránh voi chẳng xấu mặt nào, kẻ điên này làm việc trái với luân thường, không cần làm việc cứng nhắc là tốt nhất.
Đôi mắt Bạch Dạ Lang ánh lên hào quang quái dị, nhìn sát Hàn Mạc, hỏi:
- Ngươi làm như thế nào ngăn lại "Thương trong mộng" của ta? võ công cổ quái của ngươi là gì? ngươi dạy ta được không?
Hàn Mạc cố gắng duy trì bình tĩnh, nở nụ cười:
- Các hạ muốn học, lại dùng cây sáo chỉ vào cổ họng người ta sao?
Kỳ thật trong lòng Hàn Mạc rất hoảng, vừa rồi rõ ràng Bạch Dạ Lang điểm cổ tay của mình, nhưng trong nháy mắt đã biến đến cổ họng, tốc độ cực nhanh, thủ pháp khéo léo, thật sự làm người khác khâm phục không thôi.
Không thể nghi ngờ, võ công của Hàn Mạc còn kém Bạch Dạ Lang một khoảng cách dài.
Quả là Hàn Mạc rất tò mò về Bạch Dạ Lang. Người này tính tình quái đản, võ công cao cường, nói là vô địch thiên hạ cũng không ngoa, nhưng lại muốn học mình "Cách đấu thuật", chỗ nào cũng không bình thường, nói hắn điên, quả không sai, mà ít nhất đầu óc hắn có chút không bình thường, nhưng tu vi như vậy chắc chắn có lai lịch hiển hách, không biết hắn là ai, đến từ đâu?
Bạch Dạ Lang nghe Hàn Mạc nói, không ngờ khoan khoái thu cây sáo lại, nói:
- Ngươi đồng ý dạy ta?
Hàn Mạc thản nhiên:
- Người học võ, nên tôn kính với võ học. Nhưng các hạ thấy đấy, chỗ này là lao ngục, là nhà giam, các hạ thấy ở chỗ này đàm luận võ học không phải khinh khi võ học sao?
Bạch Dạ Lang trừng con mắt, giơ tay gãi đầu, nghĩ một chút, sau một lát nói:
- Được, lúc khác ta trở lại tìm ngươi, ngươi phải dạy ta!
Nhìn chung quanh, nói:
- Chỗ này chơi không vui, đổi chỗ khác vậy!
Hắn không nói nhiều, cất cây sáo, thong thả đi ra, cao giọng ngâm một đoạn thơ:
- Chuyện phàm có bao nhiêu sầu? Trong mộng đều tiêu tan. Thành đạt không thành đạt, nghèo hèn quên nghèo hèn. Đừng hỏi lúc tỉnh mộng, vì vui còn trong mộng! nhân sinh là cái gì? trống không một giấc mộng… tất cả là mộng, đều là mộng…!
Hàn Mạc thấy hắn nói đi là đi, thật sự kinh ngạc, lại nghe hắn ngâm bài thi từ trong lòng nghi hoặc.
Thoạt nhìn hắn khùng khùng, khi thì dịu dàng, khi thì lạnh lùng, trong người dường như có hai tính cách trái ngược nhau. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
- Chẳng lẽ hắn bị "tâm thần phân liệt"? đây là triệu chứng của người bị bệnh thần kinh.
…
Hắn cũng không quan tâm Bạch Dạ Lang tìm mình như thế nào, Hàn Mạc chạy đến bên cạnh Sương nhi, thấy mắt Sương nhi một mảnh mờ mịt, hai hàng lệ rơi trên má, vẻ mặt bi thương, thân thể mềm mại nhè nhẹ run rẩy, không kìm được hắn nắm tay nàng, dịu dàng hỏi:
- Sương nhi, Sương nhi, muội làm sao vậy?
Sương nhi nghe tiếng Hàn Mạc gọi bừng tỉnh, nhưng trên mặt vẫn còn bi thương, thậm chí mang theo một tia phẫn nộ:
- Là nàng, cái đồ nữ nhân xấu xa, nàng hại chết…hại chết…!
- Hại chết cái gì?
Hàn Mạc nắm tay Sương nhi, nhẹ giọng hỏi:
- Người nữ nhân nào?
Sương nhi ngẩng lên nhìn Hàn Mạc, đôi mắt ảm đạm kia rốt cục có tinh thần, cúi đầu dựa vào ngực Hàn Mạc, nức nở khóc:
- Muội mơ thấy ác mộng, rất đáng sợ…!
Thân thể mềm mại run rẩy, Hàn Mạc xúc động ôm lấy Sương nhi, dịu dàng an ủi:
- Không có việc gì, Sương nhi không phải sợ, Hàn Mạc ca ca ở đây không cần phải sợ gì!
Hàn Mạc cảm thấy tiểu cô nương như linh tinh này trong lòng có rất nhiều chuyện thương tâm, làm hắn bỗng dâng trào cảm giác muốn được chở che cho cô bé.
Sương nhi ở trong lòng Hàn Mạc cảm giác ấm áp làm nàng yên tâm rất nhiều, dần dần bình tĩnh, không còn run rẩy, lộ ra nụ cười yếu ớt:
- Muội …muội không sao, cảm ơn… Mạc ca ca, về sau muội gọi ca là Mạc ca ca được không?
Hàn Mạc gật đầu mỉm cười:
- Đương nhiên được rồi!
Rồi thoáng nhìn Lưu Thanh Nguyên bộ dạng ngây ngốc, buông ra Sương nhi, đến gần Lưu Thanh Nguyên gọi lớn:
- Đại nhân, đại nhân, tỉnh lại tỉnh lại!
Lập tức Lưu Thanh Nguyên giật mình tỉnh lại, vỗ ngực, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi:
- Làm ta sợ muốn chết, ta mơ có người muốn giết ta…a, như thế nào ta lại nằm mơ ở đây? Trời…a, Hàn thính trưởng, chuyện này …là chuyện gì?
Nhìn bốn phía tù phạm và ngục tốt nằm trên mặt đất, Lưu Thanh Nguyên vô cùng khiếp sợ hỏi.
Hàn Mạc nhìn Sương nhi nói:
- Sương nhi, gọi lớn bên tai họ là đánh thức họ dậy.
Sau đó hướng Lưu Thanh Nguyên nói:
- Lưu đại nhân, chúng ta nói chuyện một chút!
Lưu Thanh Nguyên rất là nghi hoặc, nhưng Hàn Mạc nói thế, tự nhiên có đạo lý, hắn đi đến một chỗ yên tĩnh, Hàn Mạc vào thẳng vấn đề hỏi hắn:
- Đại nhân, ngài biết phạm nhân điên kia là ai không?
Lập tức Lưu Thanh Nguyên nhớ ra, thấp giọng trả lời:
- Đúng vậy, kẻ điên đâu rồi, cửa phòng giam sao bị đập nát, Hàn thính trưởng, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?
- Đại nhân, ngài đoán lúc trước là rất đúng!
Hàn Mạc lắc đầu thở dài:
- Kẻ điên kia đúng là gian tế địch quốc!
- Cái gì?
Lưu Thanh Nguyên há hốc miệng, không dám tin.
- Hơn nữa bản lĩnh gian tế không nhỏ, hắn thổi cây sáo, thực tế là tà thuật, đem mọi người mê hoặc mà lâm vào ác mộng.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- May mắn là ta luyện qua võ công khắc chế được tà thuật của hắn, hắn muốn giết đại nhân, tất nhiên ta không để hắn thực hiện việc đó, bây giờ hắn chạy thoát ra ngoài, chẳng biết đi đâu.
Lưu Thanh Nguyên cứng lưỡi, sau nửa ngày mới lấy lại tinh thần:
- Vậy… vậy … khẩn trương thông báo cho Đông hoa thính…!
Hàn Mạc xua tay:
- Đại nhân thử nghĩ xem, gian tế địch quốc trốn thoát từ phủ nha Yến Kinh, triều đình biết đại nhân không làm tròn trách nhiệm. Nên ta mới mời đại nhân ra đây nói chuyện, việc này trời biết đất biết ta biết đại nhân biết, người ngoài không biết, trừ ta và đại nhân, không ai biết có gian tế từ trong đại lao chạy ra… Đương nhiên nếu đại nhân muốn đi bẩm báo cho Đông hoa thính, Hàn Mạc không có lời gì để nói!
Lập tức Lưu Thanh Nguyên hiểu được chuyện này, trong lòng tràn ngập cảm kích, ôm quyền hướng Hàn Mạc:
- Hàn huynh, ngài thật sự là ân nhân của lão Lưu, ân đức này, lão Lưu cả đời không quên, nếu sau này có chỗ cần đến, chỉ cần nói một tiếng… chuyện hôm nay…!
- Đại nhân yên tâm, hôm nay không có chuyện gì!
Hàn Mạc mỉm cười nói.
- Rất cảm ơn, rất cảm ơn!
Lưu Thanh Nguyên cảm kích đáp.
Tiếng quát này có tác dụng với Bạch Dạ Lang, hắn ngưng thổi sáo, nhưng mà trên mặt mọi người vẫn còn vẻ đờ đẫn, dù tiếng sáo không còn nhưng mọi người không tỉnh lại ngay được.
Bạch Dạ Lang đứng dậy, đi đến cửa phòng giam, nhìn vào Hàn Mạc, trong đôi mắt hiện lên tia kinh ngạc:
- Ngươi dùng võ công gì, vì sao ngươi không có chuyện gì?
Trong mắt hắn ngoại trừ kinh ngạc, còn một tia cuồng nhiệt, dường như hắn rất có hứng thú với võ công của Hàn Mạc.
Hàn Mạc sử dụng "cách đấu thuật", ở thế giới này có hệ thống riêng, người không biết võ công sẽ không thể nhìn ra, nhưng khó có thể qua mặt các cao thủ.
"Cách đấu thuật", nói nghe rất đơn giản, nhưng thực tế ưu điểm hơn võ công cổ đại, nói cách khác, "Cách đấu thuật" chính là võ thuật cổ đại tinh tuý, mà "Cách đấu thuật" được thêm vào kỹ thuật hiện đại, nó không quan trọng về hoa mỹ, mà là mục đích tiêu diệt đối thủ một cách nhanh nhất.
Cho nên "cách đấu thuật" chính là đơn giản nhưng nơi nào cũng mang theo sát chiêu, huấn luyện "cách đấu thuật" yêu cầu chính xác, toàn lực, mấy điểm này hợp lại, làm cho "cách đấu thuật" thành võ công tiêu diệt địch thủ sắc bén nhất, "cách đấu thuật" thu gọn chiêu thức thành một chiêu chế địch.
Trong khắp thiên hạ, trừ Hàn Mạc, cũng chỉ có Hàn Thanh và Hắc báo được luyện "cách đấu thuật", cho nên môn võ công này trong mắt người thường rất nổi bật.
Bạch Dạ Lang võ công vô cùng cao minh, nhưng nhìn thấy võ công Hàn Mạc sắc bén nhanh gọn, ngay lập tức cảm thấy tò mò, hơn nữa càng làm hắn khó tin Hàn Mạc tuổi trẻ như thế võ công lại đặc biệt như vậy, không chỉ vậy mà Hàn Mạc còn ngăn được thuật thôi miên của hắn.
Hắn đương nhiên không biết từ nhỏ Hàn Mạc đã luyện "Trường sinh kinh"
"Trường sinh kinh" là công pháp bí truyền của Hàn gia, được truyền từ thời tổ tông Hàn gia, bây giờ con cháu trực hệ của Hàn gia đều âm thầm luyện tập "Trường sinh kinh", mà người ngoài không biết.
"Trường sinh kinh" tu thân dưỡng tính, khí huyết thông huyết, luyện đến công phu tối thượng, chẳng những làm cho người tập tâm tình bình tĩnh, lại thân thể cường tráng khoẻ mạnh, tăng cường sinh lực, hơn nữa khi luyện thành thì nội công có thể nói rất kinh khủng.
Cũng vì như vậy, qua nhiều thế hệ Hàn gia nhiều người được xưng là " trời sinh thần lực", qua nhiều đời nên mọi người đều cho rằng đó là "gien di truyền".
Hàn Mạc vận "Trường sinh kinh" chặn tiếng sáo thôi miên của Bạch Dạ Lang, Hàn Mạc biết vấn đề là gì nhưng Bạch Dạ Lang thì không biết.
Nhìn ánh mắt nóng rực của Bạch Dạ Lang, Hàn Mạc thành nhiên cười nói:
- Bản lĩnh của ta, ở trong mắt các hạ cũng không tính là gì!
Bạch Dạ Lang lắc đầu, nhìn chằm chằm Hàn Mạc, hỏi lại một câu ngoài sự dự đoán của Hàn Mạc:
- Ngươi dạy cho ta võ công của ngươi? Ngươi có thể dạy cho ta võ công của ngươi?
Lập tức Hàn Mạc sửng sốt:
- Các hạ nói đùa!
Bạch Dạ Lang cất đi cây sáo, nâng hai tay đặt vào cửa phòng giam, chỉ nghe hai tiếng "rắc rắc", hắn đánh ra hai quyền, đúng là hai quyền nhắm trúng gỗ, ngay lập tức cửa gỗ của phòng giam bị vỡ ra mở thành một lối đi, rất nhanh cây sáo lại hiện ra hướng thẳng vào cổ họng Hàn Mạc.
Hàn Mạc sớm có đề phòng, trước khi Bạch Dạ Lang động thủ, hắn đã lùi lại một bước, chân giẫm vào một cây đao, cây đao bay lên, Hàn Mạc cầm lấy, đưa ra trước người, đó là ngăn Bạch Dạ Lang tới gần.
Tuy biết mình không phải đối thủ của "kẻ điên" này, nhưng Hàn Mạc vẫn không buông tay chịu trói, bởi vì tính cách của Hàn Mạc, hắn không muốn tính mạng của mình do người khác nắm giữ, vì vậy hắn liều mạng.
Cây sáo của Bạch Dạ Lang bay tới, chỉ nghe "cong" một tiếng, cây sáo và đại đao chạm nhau, bắn ra tia lửa.
Đao này của Hàn Mạc đánh ra dùng ít nhất tám phần lực, nhiều thì mười phần, theo tính toán của hắn ít nhất cũng ngăn được cây sáo, không ngờ không được mà tay cầm đao còn tê rần, đau nhức không còn cảm giác, trong lòng không khỏi hoảng sợ, chuyện này cho thấy lực đạo của kẻ điên này ít nhất không kém "Trường sinh kinh" của hắn.
Nhìn thân thể gầy yếu của Bạch Dạ Lang, thật khó có thể tưởng tượng lực đạo lại mạnh mẽ như vậy.
Hàn Mạc đành phải lui lại, cây sáo của Bạch Dạ Lang theo thân đao chạy tới, đến cổ tay Hàn Mạc chuyển hướng điểm xuống.
- Rất hay!
Thân thủ của Bạch Dạ Lang tự nhiên như nước chảy mây trôi, Hàn Mạc không khỏi tán thưởng, mắt thấy cây sáo sắp điểm trúng tay của mình, Hàn Mạc nắm chặt tay phải xuất một chưởng đánh thẳng vào ngực Bạch Dạ Lang.
Nhưng chưởng đao chưa đến ngực Bạch Dạ Lang, cây sáo đã chỉ trước cổ họng Hàn Mạc, một cảm giác lạnh lẽo vô cùng truyền tới, lúc này Hàn Mạc mới rõ cây sáo làm bằng kim loại, đây không phải cây sáo trúc bình thường.
Một loại binh khí mà cũng có thể thổi ra một khúc nhạc êm dịu như vậy, Bạch Dạ Lang thật đúng là cao thủ.
- Các hạ sao phải làm khó xử ta?
Hàn Mạc bỏ đao ra, thản nhiên cười nói:
- Có chuyện nói ra chẳng phải tốt hơn.
Hắn nghĩ bụng, tránh voi chẳng xấu mặt nào, kẻ điên này làm việc trái với luân thường, không cần làm việc cứng nhắc là tốt nhất.
Đôi mắt Bạch Dạ Lang ánh lên hào quang quái dị, nhìn sát Hàn Mạc, hỏi:
- Ngươi làm như thế nào ngăn lại "Thương trong mộng" của ta? võ công cổ quái của ngươi là gì? ngươi dạy ta được không?
Hàn Mạc cố gắng duy trì bình tĩnh, nở nụ cười:
- Các hạ muốn học, lại dùng cây sáo chỉ vào cổ họng người ta sao?
Kỳ thật trong lòng Hàn Mạc rất hoảng, vừa rồi rõ ràng Bạch Dạ Lang điểm cổ tay của mình, nhưng trong nháy mắt đã biến đến cổ họng, tốc độ cực nhanh, thủ pháp khéo léo, thật sự làm người khác khâm phục không thôi.
Không thể nghi ngờ, võ công của Hàn Mạc còn kém Bạch Dạ Lang một khoảng cách dài.
Quả là Hàn Mạc rất tò mò về Bạch Dạ Lang. Người này tính tình quái đản, võ công cao cường, nói là vô địch thiên hạ cũng không ngoa, nhưng lại muốn học mình "Cách đấu thuật", chỗ nào cũng không bình thường, nói hắn điên, quả không sai, mà ít nhất đầu óc hắn có chút không bình thường, nhưng tu vi như vậy chắc chắn có lai lịch hiển hách, không biết hắn là ai, đến từ đâu?
Bạch Dạ Lang nghe Hàn Mạc nói, không ngờ khoan khoái thu cây sáo lại, nói:
- Ngươi đồng ý dạy ta?
Hàn Mạc thản nhiên:
- Người học võ, nên tôn kính với võ học. Nhưng các hạ thấy đấy, chỗ này là lao ngục, là nhà giam, các hạ thấy ở chỗ này đàm luận võ học không phải khinh khi võ học sao?
Bạch Dạ Lang trừng con mắt, giơ tay gãi đầu, nghĩ một chút, sau một lát nói:
- Được, lúc khác ta trở lại tìm ngươi, ngươi phải dạy ta!
Nhìn chung quanh, nói:
- Chỗ này chơi không vui, đổi chỗ khác vậy!
Hắn không nói nhiều, cất cây sáo, thong thả đi ra, cao giọng ngâm một đoạn thơ:
- Chuyện phàm có bao nhiêu sầu? Trong mộng đều tiêu tan. Thành đạt không thành đạt, nghèo hèn quên nghèo hèn. Đừng hỏi lúc tỉnh mộng, vì vui còn trong mộng! nhân sinh là cái gì? trống không một giấc mộng… tất cả là mộng, đều là mộng…!
Hàn Mạc thấy hắn nói đi là đi, thật sự kinh ngạc, lại nghe hắn ngâm bài thi từ trong lòng nghi hoặc.
Thoạt nhìn hắn khùng khùng, khi thì dịu dàng, khi thì lạnh lùng, trong người dường như có hai tính cách trái ngược nhau. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://
- Chẳng lẽ hắn bị "tâm thần phân liệt"? đây là triệu chứng của người bị bệnh thần kinh.
…
Hắn cũng không quan tâm Bạch Dạ Lang tìm mình như thế nào, Hàn Mạc chạy đến bên cạnh Sương nhi, thấy mắt Sương nhi một mảnh mờ mịt, hai hàng lệ rơi trên má, vẻ mặt bi thương, thân thể mềm mại nhè nhẹ run rẩy, không kìm được hắn nắm tay nàng, dịu dàng hỏi:
- Sương nhi, Sương nhi, muội làm sao vậy?
Sương nhi nghe tiếng Hàn Mạc gọi bừng tỉnh, nhưng trên mặt vẫn còn bi thương, thậm chí mang theo một tia phẫn nộ:
- Là nàng, cái đồ nữ nhân xấu xa, nàng hại chết…hại chết…!
- Hại chết cái gì?
Hàn Mạc nắm tay Sương nhi, nhẹ giọng hỏi:
- Người nữ nhân nào?
Sương nhi ngẩng lên nhìn Hàn Mạc, đôi mắt ảm đạm kia rốt cục có tinh thần, cúi đầu dựa vào ngực Hàn Mạc, nức nở khóc:
- Muội mơ thấy ác mộng, rất đáng sợ…!
Thân thể mềm mại run rẩy, Hàn Mạc xúc động ôm lấy Sương nhi, dịu dàng an ủi:
- Không có việc gì, Sương nhi không phải sợ, Hàn Mạc ca ca ở đây không cần phải sợ gì!
Hàn Mạc cảm thấy tiểu cô nương như linh tinh này trong lòng có rất nhiều chuyện thương tâm, làm hắn bỗng dâng trào cảm giác muốn được chở che cho cô bé.
Sương nhi ở trong lòng Hàn Mạc cảm giác ấm áp làm nàng yên tâm rất nhiều, dần dần bình tĩnh, không còn run rẩy, lộ ra nụ cười yếu ớt:
- Muội …muội không sao, cảm ơn… Mạc ca ca, về sau muội gọi ca là Mạc ca ca được không?
Hàn Mạc gật đầu mỉm cười:
- Đương nhiên được rồi!
Rồi thoáng nhìn Lưu Thanh Nguyên bộ dạng ngây ngốc, buông ra Sương nhi, đến gần Lưu Thanh Nguyên gọi lớn:
- Đại nhân, đại nhân, tỉnh lại tỉnh lại!
Lập tức Lưu Thanh Nguyên giật mình tỉnh lại, vỗ ngực, sau đó lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn sợ hãi:
- Làm ta sợ muốn chết, ta mơ có người muốn giết ta…a, như thế nào ta lại nằm mơ ở đây? Trời…a, Hàn thính trưởng, chuyện này …là chuyện gì?
Nhìn bốn phía tù phạm và ngục tốt nằm trên mặt đất, Lưu Thanh Nguyên vô cùng khiếp sợ hỏi.
Hàn Mạc nhìn Sương nhi nói:
- Sương nhi, gọi lớn bên tai họ là đánh thức họ dậy.
Sau đó hướng Lưu Thanh Nguyên nói:
- Lưu đại nhân, chúng ta nói chuyện một chút!
Lưu Thanh Nguyên rất là nghi hoặc, nhưng Hàn Mạc nói thế, tự nhiên có đạo lý, hắn đi đến một chỗ yên tĩnh, Hàn Mạc vào thẳng vấn đề hỏi hắn:
- Đại nhân, ngài biết phạm nhân điên kia là ai không?
Lập tức Lưu Thanh Nguyên nhớ ra, thấp giọng trả lời:
- Đúng vậy, kẻ điên đâu rồi, cửa phòng giam sao bị đập nát, Hàn thính trưởng, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?
- Đại nhân, ngài đoán lúc trước là rất đúng!
Hàn Mạc lắc đầu thở dài:
- Kẻ điên kia đúng là gian tế địch quốc!
- Cái gì?
Lưu Thanh Nguyên há hốc miệng, không dám tin.
- Hơn nữa bản lĩnh gian tế không nhỏ, hắn thổi cây sáo, thực tế là tà thuật, đem mọi người mê hoặc mà lâm vào ác mộng.
Hàn Mạc hạ giọng nói:
- May mắn là ta luyện qua võ công khắc chế được tà thuật của hắn, hắn muốn giết đại nhân, tất nhiên ta không để hắn thực hiện việc đó, bây giờ hắn chạy thoát ra ngoài, chẳng biết đi đâu.
Lưu Thanh Nguyên cứng lưỡi, sau nửa ngày mới lấy lại tinh thần:
- Vậy… vậy … khẩn trương thông báo cho Đông hoa thính…!
Hàn Mạc xua tay:
- Đại nhân thử nghĩ xem, gian tế địch quốc trốn thoát từ phủ nha Yến Kinh, triều đình biết đại nhân không làm tròn trách nhiệm. Nên ta mới mời đại nhân ra đây nói chuyện, việc này trời biết đất biết ta biết đại nhân biết, người ngoài không biết, trừ ta và đại nhân, không ai biết có gian tế từ trong đại lao chạy ra… Đương nhiên nếu đại nhân muốn đi bẩm báo cho Đông hoa thính, Hàn Mạc không có lời gì để nói!
Lập tức Lưu Thanh Nguyên hiểu được chuyện này, trong lòng tràn ngập cảm kích, ôm quyền hướng Hàn Mạc:
- Hàn huynh, ngài thật sự là ân nhân của lão Lưu, ân đức này, lão Lưu cả đời không quên, nếu sau này có chỗ cần đến, chỉ cần nói một tiếng… chuyện hôm nay…!
- Đại nhân yên tâm, hôm nay không có chuyện gì!
Hàn Mạc mỉm cười nói.
- Rất cảm ơn, rất cảm ơn!
Lưu Thanh Nguyên cảm kích đáp.