Quyền Thần

Chương 246 : Loại trừ Mộ Dung Hạc

Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương liếc nhau, trong mắt đều hiện ra vẻ cổ quái, trầm ngâm một lát, Hàn Huyền Đạo mới hỏi ngược lại:
- Tiểu ngũ, vì sao phải hỏi chuyện này?

- Tiểu ngũ và Mộ Dung Hạc dường như có mối thù truyền kiếp.
Hàn Mạc rất thẳng thắn:
- Hạng người này xem ra lòng dạ hẹp hòi. Tiểu ngũ chưa thể xác định hắn vào phủ ta có mưu đồ gì bất lợi, cho nên rất muốn biết hắn là người thế nào, biết người biết ta, chúng ta mới có thể đối đáp với hắn phải phép được.

- Mộ Dung Hạc là người không đáng sợ nhưng hắn lại có một chút quan hệ, nếu không thực sự cần thiết… trước mắt, người như vậy, tránh va chạm vẫn hơn.

- Rốt cuộc hắn là ai ?
Hàn Mạc tràn đầy vẻ nghi hoặc:
- Hắn không phải con cháu quý tộc, coi bản lĩnh và cách đối nhân xử thế của hắn không có gì là thông minh, vì sao phải kiêng nể người như vây ?

- Bởi vì Tú công chúa và Tiêu thái sư !
Hàn Huyền Đạo rất nghiêm túc nói :
- Đánh chó phải nhìn mặt chủ nhân, nếu chủ nhân khó đối phó như vậy, tên chó má này không thể dễ dàng động chạm đến được.

Hàn Huyền Xương chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Con vào kinh cũng đã nhiều ngày, đối với Tú công chúa hẳn là cũng nghe phong phanh một chút…Cuộc sống bên ngoài Tú công chúa xem ra cũng không… thận trọng!

Hàn Mạc khẽ gật đầu:
- Con biết!

- Nghe nói Mộ Dung Hạc là người duy nhất có thể tự do đi vào cung Tú đông, cho nên…!
Hàn Huyền Xương dừng một chút, cũng không nói thẳng ra:
- Hắn cùng với Tú công chúa có mối quan hệ rất chặt chẽ. Nhiều người cũng lấy làm khó hiểu, Mộ Dung Hạc tuy rằng bề ngoài cũng coi như là người oai hùng, nhưng không phải là mỹ nam tử, nói về khí chất, những người đàn ông khác hơn hắn rất nhiều, nhưng Tú công chúa lại cố tình chọn hắn. Hắn vốn là một gã giáo úy bình thường trong Báo đột doanh, hai năm trước ở trong cung phụ trách tuần vệ đã tình cờ gặp Tú công chúa.Tuy nhiên nửa năm sau đó hắn được vào vị trí Báo đột doanh hộ quân tham lĩnh, ai cũng biết là do Tú công chúa sắp xếp.

Hàn Mạc nhíu mày suy nghĩ, không ngờ một người như Tú công chúa và loại người như Mộ Dung Hạc lại cùng một giuộc, trong lòng cảm thấy cực kỳ ác cảm với Tú công chúa.

- Nếu hắn và Tú công chúa ở cùng một chỗ, tại sao lại chịu đến Tiêu gia làm môn hạ?
Hàn Mạc cảm thấy rất khó hiểu.

Hàn Huyền Xương giải thích:
- Kỳ thực mấu chốt của vấn đề là thế này. Mộ Dung Hạc từng ở Tây Bắc đại doanh làm quá binh ở biên cương nhưng thật ra cũng lập được chút công lao, được bổ sung vào Báo đột doanh. Tiêu Hoài Ngọc đã tiến cử Mộ Dung Hạc, sau đó hắn trở lại kinh thành vào Báo đột doanh, lại được một giáo úy phong chức. Tiêu Hoài Ngọc là người nắm rõ sự tình trong triều, từ trước đến nay hắn muốn tiến cử một người là rất vất vả, tự nhiên lúc này Thánh thượng lại chiếu chuẩn. Mộ Dung Hạc là do Tiêu Hoài Ngọc tiến cử đều là Tiêu gia chỉ định, đến kinh thành chưa được hai tháng liền đến bái Tiêu Thái sư môn hạ và ở đó luôn, cho nên hắn và Tiêu gia có mối quan hệ rất thân thiết.

Hàn Mạc lúc này mới hiểu được, vì sao thái độ của Mộ Dung Hạc lúc nào cũng vênh váo hung hăng ngạo mạn, hóa ra phía sau hắn có hai chỗ dựa vững chắc, cũng không trách được trong mắt hắn coi mình không ra gì.

-Ta nhớ rõ thời điểm Mộ Dung Hạc vừa mới tiến kinh, cũng là người khí phách!
Hàn Huyền Đạo khinh thường cười nói:
- Tuy nhiên cuối cùng hắn không thể qua ải mỹ nhân, hiện giờ là chỗ dựa vững chắc của hắn, càng ngày càng không ra gì.

Bàn tay Hàn Mạc di di trên mặt bàn, nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Hiện giờ tên Mộ Dung Hạc cũng là một cái đinh trong mắt, Báo đột doanh chỉ huy sứ tuổi già sức yếu, nếu như chết đi thì Báo đốt doanh chỉ huy sứ sẽ thuộc về tay Mộ Dung Hạc, khi đó Tiêu gia lại như hổ thêm cánh, đối với chúng ta lại càng thêm bất lợi.

Hàn Huyền Xương cũng nghiêm mặt nói:
- Đại ca, đêm qua Hắn kỳ vào Tây môn phủ ám sát, canh giữ ở ngoài là do Mộ Dung Hạc thống lĩnh Ngự lâm quân. Chúng ta có thể mượn cớ hắn lơ là nhiệm vụ...

Hàn Huyền Đạo lập tức xua tay nói:
- Tuyệt đối không thể. Mộ Dung Hạc mặt sau là có hai tòa núi lớn, hạ hắn xuống khó bằng với tới trời xanh, hơn nữa lúc này chúng ta lại càng không nêu đối mặt với Tiêu gia. Mộ Dung Hạc là một quân cờ trong tay Tiêu gia, bọn họ sẽ không cam lòng để chúng ta gạt đi quân cờ đó.

- Chúng ta không thể nhìn quân cờ này trên bàn cờ càng ngày càng chướng mắt !
Hàn Huyền Xương nhíu mày nói:
- Có khi thế cục thay đổi, một quân cờ bình thường có thể là mấu chốt để thắng bại.

Hàn Huyền Đạo vẻ mặt hung ác, nham hiểm lạnh lùng nói:
- Mộ Dung Hạc, người này phải loại trừ.... phải làm lặng yên không một tiếng động, không thể giáp mặt đánh nhau!
Rồi vung tay áo nói:
- Lại đây bàn bạc. Tiểu ngũ, nếu không có việc gì khác buổi tối ngày mai ta dẫn cháu đến Phạm phủ, trước có một số việc phải bàn bạc, việc hôn nhân của cháu càng sớm càng tốt, để hai nhà Hàn Phạm có thêm điểm tựa!

Hàn Mạc vội nói:
- Đại bá, tối mai chỉ sợ không được!

- Vì sao?

- Tú công chúa lệnh tối mai cháu phải đến cung Tú đông.
Hàn Mạc miễn cưỡng: nói:
- Ý chỉ của công chúa cháu không thể nghe.

- Trong mắt Hàn Huyền Đạo hiện ra vẻ kỳ dị:
- Tú công chúa lệnh cho cháu phải đến Tú đông cung?

Hàn Mạc cảm thấy trong ánh mắt Hàn Huyền Đạo có gì đó không bình thường, trong lòng thoáng chút do dự, không biết đại bá đang có ý tưởng kỳ dị gì, chỉ có thể kiên trì nói:
- Thực đúng vậy!

Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương liếc nhau lộ ra vẻ mặt quái dị, lập tức khóe miệng Hàn Huyền Đạo nổi lên ý cười:
- Tiểu ngũ, cháu cho chúng ta tìm được cách tiêu diệt Mộ Dung Hạc.

Hàn Mạc vẻ mặt nghi hoặc không hiểu lời nói của Hàn Huyền Đạo.

Hàn Huyền Xương có chút lo lắng, chậm rãi nói:
- Đại ca, huynh muốn…? chỉ sợ có chút không ổn? Nếu cùng Phạm gia kết thân, con đường này chẳng phải rất tốt!

Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Việc hôn nhân là phải trù tính, nhưng Tú công chúa là người ý tứ, nếu chúng ta không bắt lấy cơ hội, sau này chỉ sợ không có cách nào tốt hơn.

Hàn Mạc rất thông minh, vẻ mặt Hàn Huyền Đạo có chút quái dị khiến Hàn Mạc có chút dự cảm không lành, trong lòng trầm xuống, chỉ mong Hàn Huyền Đạo nói ra chủ ý của mình không để mình suy nghĩ.

Hàn Huyền Xương vẻ mặt thoạt nhìn có chút khó xử, liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, trong ánh mắt pha chút bất đắc dĩ.

- Tiểu ngũ, Mộ Dung Hạc có thể ở kinh thành vui vẻ dựa vào hai tòa núi phía sau. Tiêu gia rất coi trọng Mộ Dung Hạc, gần đây trong tay hắn có chút binh quyền, nhưng trọng yếu nhất là bọn chúng muốn lợi dụng Mộ Dung Hạc gây sự chú ý đến Tú công chúa.
Hàn Huyền Đạo chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Tú công chúa có lẽ thật sự yêu mến Mộ Dung Hạc, cho nên Mộ Dung Hạc giữ lấy Tú công chúa làm chỗ dựa. Hắn ở Yến kinh kiêu ngạo, ương ngạnh, làm không ít chuyện ác, hiện giờ có một cơ hội có thể xóa sạch cây cột sau lưng Mộ Dung Hạc. Tiểu ngũ, cháu có bằng lòng đi làm hay không?

Hàn Mạc miễn cưỡng cười nói:
- Đại bá, không biết Tiểu ngũ phải làm những cái gì? Trong lòng cảm giác trĩu nặng.

- Khiến Tú công chúa rời bỏ Mộ Dung Hạc!
Hàn Huyền Đạo nghiêm nghị nói:
- Chỉ cần Tú công chúa trong lòng không có Mộ Dung Hạc, cây cột này của Mộ Dung Hạc đã ngã, ta rất dễ đối phó với hắn.

Hàn Mạc nhẫn nại nói:
- Tú công chúa nếu thích Mộ Dung Hạc, muốn cho nàng rời khỏi Mộ Dung Hạc....Chuyện này thật sự rất khó khăn!

- Vốn là rất khó khăn, tuy nhiên....Tú công chúa cho cháu đến Tú đông cung của nàng, việc này rất có thể xoay chuyển được.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Theo ta được biết, được Tú công chúa mời vào Tú đông cung cũng chỉ có vài người, cháu có được lời mời của nàng… Hẳn nàng đối với cháu có chút thiện cảm!

Hàn Mạc mí mắt nhảy dựng.

Xét về bản năng mà nói, đối với ý kiến phụ thân không thể gạt bỏ hoàn toàn được. Ngược lại, ở sâu trong nội tâm của Hàn Mạc, vốn rất có thiện cảm đối với phong thái dịu dàng hiền thục của Bích di nương, còn Tú công chúa tuổi tác khá cao, nhưng phong tư trác nguyệt, gợi cảm, mị nhân mà Hàn Mạc mới gặp một lần trong đời, theo góc độ nam giới, cũng có một chút yêu thích.

Nhưng Hàn Mạc nghĩ đến Tú công chúa tự nhiên có cái gì không an phận. Tú công chúa lại không yêu mình, đường đường là công chúa, lập trường và thân phận khác nhau, Hàn Mạc biết rõ tình cảm nam nữ với Tú công chúa là không có khả năng.

Đối với Tú công chúa sống xa hoa lãng phí, trong lòng Hàn Mạc có chút phản cảm, hôm nay biết được mối quan hệ giữa Tú công chúa và Mộ Dung Hạc có chút mờ ám lại càng chán ghét.

Lúc này cũng mơ hồ hiểu được ý tứ lời nói của Hàn Huyền Đạo, cảm giác có chút không thể tin nổi, vội hỏi:
- Đại bá.....Tú công chúa mời cháu đến cung Tú đông cung, có lẽ có chuyện cần bàn....

Hàn Huyền Đạo lắc đầu nói:
- Việc này chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy, Tú đông cung là tẩm cung của Tú công chúa. Có đại sự gì mà phải mời cháu đến hẳn tẩm cung để trò chuyện?

Hàn Mạc xem xét thái độ của Hàn Huyền Xương, nhìn thẳng phụ phân như muốn nhờ người giàn xếp chuyện này. Hàn Huyền Đạo rõ ràng muốn mình quyến rũ Tú công chúa, đoạt lấy Tú công chúa trong tay Mộ Dung Hạc, khiến Tú công chúa mất đi sự thích thú với Mộ Dung Hạc.

Hàn Huyền Xương cau mày, dường như không muốn nhìn đứa con của mình trở thành là đồ chơi của Tú công chúa
- Đại ca, Mạc nhi còn nhỏ tuổi, việc này ...việc này hay là tìm cách khác đi!

Hàn Huyền Đạo khẽ nhíu mày, tựa vào ghế, thần sắc hung ác nham hiểm, thất thời không nói chuyện.

Không khí trong thư phòng có chút căng thẳng.

- Tam đệ, Tiểu ngũ, không phải trong lòng ta toan tính độc ác.
Một lúc lâu sau Hàn Huyền Đạo mới thở dài một tiếng:
- Tiểu ngũ, nếu thực sự được Tú công chúa yêu mến, có thể nhổ được cái đinh Mộ Dung Hạc, điều quan trọng là sau này Tú công chúa sẽ gây đại sự cho Hàn gia chúng ta. Tú công chúa là người có năng lực, ta không nói các ngươi cũng biết đến, tự tay nàng gây dựng Đông hoa thích, lại khống chế nội khố, Thánh thượng đối với nàng còn có chút tín nhiệm, người như vậy nếu giúp đỡ Hàn gia ta, Tiêu Tô hai nhà lại càng không dễ dàng xuống tay đối với với Hàn gia ta.

Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Nếu Tú công chúa là người hoàng tộc, lại là người phụ nữ tâm cơ thâm trầm, sao có thể vì lợi ích của thế gia mà lo lắng.

- Cháu nói không sai, Tú công chúa chung quy là người hoàng gia, suy xét cuối cùng nàng cũng sẽ vì lợi ích hoàng gia.
Hàn Huyền Đạo khóe miệng nổi nên cười lạnh nói:
- Nhưng hoàng gia hiện giờ đúng là thờ ơ lạnh nhạt, nói trắng ra là bọn họ là nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chính là muốn xem thế gia chúng ta đấu đá nhau ngươi chết ta sống, cuối cùng thu dọn tàn cuộc. Hoàng gia rất vui lòng khi thế gia chúng ta đánh nhau , đấu càng độc, bọn họ sẽ càng cao hứng. Kỳ thật các đại thế gia chúng ta cũng hiểu được đạo lý này, chúng ta vừa phải đấu với người khác vừa phải tồn tại sống sót, rồi lại phải kiêng dè hoàng thất. Hoàng gia sẽ nhúng tay vào bàn cờ này khiến các thế gia đấu càng hăng, để rồi Tú công chúa ra tay từ giữa đắc lợi.

Cuộc chiến giữa các thế gia ở Yến quốc kỳ thật sự tình rất huyền diệu, một mặt muốn diệt trừ gia tộc khác, một mặt gây dựng cho mình phát triển an toàn, rồi lại không dám dùng quá sức, tiêu hao thế lực, cuối cùng tổn thương nguyên khí của chính mình.

- Tiểu ngũ, đại bá không nói nhiều, nên làm như thế nào tự trong lòng cháu biết rõ.
Hàn Huyền Đạo đứng dậy tiến về Hàn Mạc, vỗ nhẹ lên bả vai:
- Tất cả vì gia tộc!

back top