Quyền Thần

Chương 250 : Nỗi khổ mĩ nam kế

Tiếng ca của Bích di nương dường như đi sâu vào tâm hồn Hàn Mạc, lời ca không hề đặc sắc nhưng lời ca đó giống hệt tâm trạng lúc này của Hàn Mạc, tâm sự đó đã được Bích di nương biểu đạt hết bằng lời ca.

-Có phải ta rất trẻ con không?
Bích di nương thấy tâm trạng Hàn Mạc có vẻ si ngốc, khẽ cười, dịu dàng nói:
- Bao nhiêu năm nay mẫu thân đã dạy rất nhiều bài hát, nhưng ta nhớ nhất là bài này!

Hàn Mạc thật thà nói:
- Nghe bài hát hay như thế này Mạc nhi thấy có chút hối hận, vì sao lúc nhỏ lại không đợi cây mọc chồi non?

Bích di nương dịu dàng nói:
- Từ trước tới giờ ta vẫn chưa từng nghe Mạc nhi hát.

- Giọng con không hay
Hàn Mạc gãi đầu có chút xấu hổ.

Bích di nương nhẹ nhàng cười nói:
- Ai nói giọng Mạc nhi không hay? Di nương lại thấy giọng hát của Hàn Mạc hay hơn bất kỳ ai. Con có đồng ý hát cho di nương nghe không?


Hàn Mạc nghĩ một lúc nói:
- Di nương thích nghe con hát, cho dù giọng của con có dở như thế nào đi chăng nữa cũng phải hát.
Hắng giọng một cái, tư thế sẵn sàng, thấy khuôn mặt Bạch di nương nở nụ cười, biết là ra khỏi phòng hít thở chút không khí trong lành, lại được thả lòng về ký ức tuổi thơ nên tâm trạng rất tốt, trong lòng cũng muốn làm cho Bạch di nương vui, nhớ tới một bài hát rất nho nhãn, nhẹ nhàng hát.


Xuân hoa thu nguyệt khi nào

Chuyện cũ biết được bao nhiêu?

Tiểu lầu đêm qua lại có gió đông.

Cố nhân không chịu nổi quay về Nguyệt Minh trung!

Điêu Lan Ngọc thế ứng còn đó.

Chỉ có điều đổi màu!

Hỏi chàng có bao nhiêu sầu

Như một dòng giang xuân thuỷ chảy về đông.

Hàn Mạc nhớ bài hát “Ngu mỹ nhân” này là của Lý Dục Nam Đường, ở thời của mình, Phí Ngọc Thanh đã thể hiện bài hát rất hoàn hảo mà bản thân mình cũng rất thích nhịp điệu của bài hát này.

Giọng của hắn ta dịu dàng hơn nữa nhịp điệu hài hoà, vì vậy hát nhẹ nhàng mà ý rất tao nhã, Bích di nương chăm chú lắng nghe, đôi mắt long lanh ngập nước, chăm chú nhìn Hàn Mạc, dường như đang hoà mình vào ca khúc.

Từ “cố nhân” trong câu “Cố nhân không chịu nổi quay về Nguyệt Minh Trung” trong bài (ngu Mỹ Nhân) vốn dĩ là cố quốc nhưng nếu lúc này hát là cố quốc thì không hợp tâm trang nên tự mình đổi thành “cố nhân”.

“Chỉ là bạc màu…!” Bích di nương thở dài nói:
- Hồng nhan dịch lão…!

Hàn Mạc sửng sốt, không ngờ bài hát này lại khiến Bích di nương nghĩ đến chữ “lão” thật là oan uổng.

Ít nhất trong mắt Hàn Mạc, Bích di nương là quý phu nhân chính trực nhất, có sức hấp dẫn của một thiếu phụ đã trải qua sương gió cuộc đời, cho dù từ góc độ nào trên dung nhan Bích di nương đều không liên quan gì tới chữ “lão”

Hắn không nhịn được nói:
- Di nương, ai nói hồng nhan di lão? Người… Người vẫn rất đẹp…!
Đột nhiên cảm thấy câu này không nên nói ra, vội dừng lại.

Bích di nương chỉ cười dịu dàng, bộ dạng thướt tha động lòng người
-Tiểu tử ngốc, ai rồi cũng sẽ già …và cũng sẽ chết…!
Đường cong của khoé miệng thoạt nhìn rất đẹp, không hề có chút biểu hiện của sự già nua và chết chóc.


Hàn Mạc biết tính cách của Bích di nương, vẻ bề ngoài thuỳ mị điềm đạm, bên trong cực kỳ kiên cường.

- Mạc nhi, di nương có việc muốn phó thác con…!
Di nương dừng lại nhìn Hàn Mạc, hạ giọng nói:
- Con có thể hứa với di nương không?

- Di nương nói di?
Hàn Mạc vội nói, nhưng đột nhiên ý thức được “phó thác” hai chữ này có điềm xấu, không kìm nổi chau mày lại.

Bích di nương hạ giọng nói:
- Nếu… Nếu một ngày nào đó ta đi rồi, con giúp ta chăm sóc Thẩm nhi nhé…!


Toàn thân Hàn Mạc run lên, nhìn Bích di nương chỉ thấy vẻ mặt người bình tĩnh đến không thể diễn tả bằng lời, khuôn mặt xinh đẹp không chút bận tâm, tỏ ra rất bình thản.

- Di nương, người đi đâu?
Hàn Mạc thấy trong lòng hơi lạnh.

Bích di nương thở dài nói:
- Mạc nhi, vị đại phu lần trước chữa trị cho ta, là do con dạy ông ta nói như vậy đúng không?

Hàn Mạc thở dài nói:
- Di nương, người đã biết hết rồi sao?

Bích di nương khẽ mỉm cười nói:
- Ngốc ạ, ta biết con sợ ta lo lắng nên mới dặn đại phu không nói rõ bệnh tình của ta cho mọi người biết. Chỉ là ánh mắt úp mở của ông ta, nghĩ một đằng nói môt nẻo, lúc ông ta bắt mạch cho ta vẻ mặt rất nghiêm trọng, lúc đó ta đã biết bệnh của mình không dễ chữa như vậy.

Thì ra là di nương sớm biết đước bệnh tình của mình, chỉ là dấu kín trong lòng mà thôi.

Kỳ thực, Hàn Mạc cũng hiểu rõ, người thông minh như Bích di nương thì không thể nào không phát hiện ra căn bệnh mà mình đang mắc phải.

- Di nương, người… sẽ không có chuyện gì đâu, tuyệt đối không có chuyện gì đâu.
Hàn Mạc kiên định nói:
- Bệnh của người sẽ nhanh khỏi thôi, người đừng lo lắng.

- Mấy ngày hôm nay sức khoẻ của ta càng ngày càng yếu, người ngoài không thể nào biết được.
Bích di nương dịu dàng nói:
- Ban đêm có lúc có cảm giác giống như tảng đá vậy, ta biết, ta… chỉ e là không sống được lâu nữa…!

Hàn Mạc không kìm được lòng nắm lấy bàn tay gầy gò của Bích di nương, lúc đó hắn không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác chỉ nắm chặt tay kiên định nói:
- Người đừng lo con đã phái người đi Nam Phong quốc, bệnh của người chỉ thiếu hai vị thuốc, nhất định họ sẽ mang về… Con sẽ không cho phép bất cứ chuyện gì xảy ra với người… tuyệt đối không cho phép…!

Nhìn Hàn Mạc có vẻ xúc động.

Bích di nương đột nhiên bị Hàn Mạc nắm tay, cảm thấy bàn tay lạnh cứng của mình bỗng trở nên ấm áp vô cùng, cũng có chút kinh ngạc, bộ ngực đầy đặn phập phồng, nhưng nhìn vẻ mặt chân thành, thậm chí đôi mắt hơi hoe đỏ, biết là Hàn Mạc lo lắng cho mình, đột nhiên cảm thấy xúc động cũng không vội rút tay lại, nở nụ cười yếu ớt dịu dàng nói:
- Mạc nhi nói di nương không sao thì di nương sẽ không sao… di nương tin Mạc nhi…!

Nàng là một phụ nữ cẩn thận, biết thủ tiết, bị Hàn Mạc nắm tay, mặc dù cảm thấy có chút khác thường nhưng lại cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của mình được sưởi ấm, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng.

Bầu trời dường như trở nên u ám, tiếng sấm ầm ầm truyền từ phía tây lại.

Bích di nương nhẹ nhàng rút tay lại trên môi nở nụ cười dịu dàng:
- Mạc nhi sắp mưa rồi, con… giúp ta về phòng đi!

Hàn Mạc nâng cánh tay Bích di nương đỡ dậy, nhưng ngồi lâu cơ thể mệt mỏi, nên ngã khuỵ xuống.

Hàn Mạc vội đưa tay ra, ôm lấy eo Bích di nương, hắn hơi cúi người xuống, cảm thấy cơ thể Bích di nương mềm mại khác thường, tuy rằng vóc dáng có vẻ đẫy đà nhưng phần eo không thô như những phụ nữ bình thường khác, ngược lại rất mảnh mai.

Eo nhỏ thì mông to, câu này thật đúng.

Cũng chính vì eo nhỏ nên mới lộ rõ cặp mông đầy đặn.

Điều khiến Hàn Mạc xấu hổ hơn là cái trán của hắn chạm vào một chỗ mềm nhũn, rất có đàn hồi, tuy rằng kiếp này hắn vẫn còn là trai tân nhưng trí nhớ từ kiếp trước vẫn còn hồi ức, biết rõ trán hắn đang chạm vào cái gì.





Đầy đặn, mền mại, thậm chí có thể cảm nhận được sự cháy bỏng.

Nhưng ở trong hoàn cảnh này, Hàn Mạc không hề quên thân phận của mình, mặc dù sâu thẳm trong lòng hắn không nỡ bỏ qua nhưng Hàn Mạc vẫn đứng thẳng người, đỡ Bích di nương suýt ngã đứng dậy, không hề xây xát, dịu dàng nói:
- Di nương không sao chứ?

Bích di nương mặt tái nhợt, lúc đó hơi ửng hồng.

Nàng và Hàn Mạc tuy danh nghĩa là mẹ con nhưng không phải mẹ đẻ, bị trán của Hàn Mạc chạm vào ngực, đó là một cảm giác khác thường, tất nhiên là có cảm giác ngượng ngùng của một người phụ nữ.
Dù sao đây cũng là chỗ nhạy cảm không phải ai cũng có thể chạm vào.

Không biết tại sao trái tim bà đập rất nhanh, bộ ngực phập phồng càng thêm dữ dội.

Nhưng thoáng thấy Hàn Mạc không có ý gì, hơn nữa vẻ mặt rất bình tĩnh, lúc đó mới thả lỏng, cũng hiểu rằng lúc này không nên nhiều lời, “ừ” một tiếng.

Dìu Bích di nương về phòng, đợi Bích di nương nằm xuống giường Hàn mạc mới vén rèm đi ra, nhưng lại dừng bước, quay đầu lại nhìn, giọng kiên định khác thường:
- Di nương, bất luận thế nào, chỉ cần con ở đây, con… sẽ không để người phải chịu bất kỳ tổn thương nào!
Nói ra được câu này Hàn Mạc thấy lòng mình nhẹ nhõm đi nhiều, hắn nghĩ thầm trong bụng:
- Di nương, con sẽ là thần hộ vệ của người!

Hàn Mạc đã đi khuất, Bích di nương khẽ thở dài, đôi mắt đẹp chuyển động, nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có một cái cây to, không biết từ lúc nào đã có hai chú chim tước nhỏ rít rít chuyền cành.





Trời nói mưa là mưa, mấy tiếng sấm đùng đoàng rồi mưa nặng hạt, rơi xuống tảng đá ở nền nhà tạo nên tiếng lộp độp tanh tách, giống hệt những hạt đậu, giống như ông trời tự tạo niềm vui. Sự kết hợp giữa giọt mưa và đất tạo nên âm thanh rất vui tai.

Trời mưa mà đi ngủ là điều Hàn Mạc vẫn thích thú từ trước tới giờ.

Tiếng mưa bên ngoài càng lớn hắn càng ngủ ngon.

Vừa ngủ là ngủ một mạch tới khi trời tối, bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc, Hàn Mạc mới bò dậy.

Vừa tỉnh lại đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân tràn đầy sức sống, dụi dụi mắt, chỉnh lại quần áo rồi mới mở cửa ra, mưa đã tạnh, sau cơn mưa bầu trời trở nên quang đãng, khiến Hàn Mạc cảm thấy thích thú hít một hơi thật dài.

Bên ngoài của Hàn Ẩn đang mỉm cười với Hàn Mạc, cung kính nói:
- Thì ra Ngũ thiếu gia vẫn ở trong phủ, lão nô cứ tưởng Ngũ thiếu gia đã rời phủ từ lâu rồi.

Hàn Mạc vươn người, cười nói:
- Mấy ngay hôm nay mệt quá, nên ở trong phòng ngủ. đúng rồi, đã xảy ra chuyện gì sao? mẹ ta về rồi chứ?

- Phu nhân và tiểu thư đã về lâu rồi, nhung không biết là người ở trong phủ.
Hàn Ẩn trả lời:
- Trong cung có người đến, lão nô tới xem Ngũ thiếu gia có trong phủ không ngờ Ngũ thiếu gia quả nhiên ở trong phủ.

- Trong cung truyền gọi ta?
Hàn Mạc sửng sốt, chợt nhớ ra, tối hôm nay Tú công chúa hẹn mình ở cung Tú Xuân, rồi lại nhớ đến Hàn Huyền bảo mình dùng mĩ nam kế mê hoặc Tú công chúa, đột nhiên đầu Hàn Mạc như muốn nổ tung, chỉ cười một cách đau khổ.

back top