Mộ Dung Hạc cầm trong tay “hắc trúc”, cười vô cùng đắc ý:
- Hàn thính trưởng, ngài là Thính trưởng của Tây hoa thính, đương nhiên biết đây chính là Hắc trúc của Hắc kỳ giáo nước Ngụy, có nó không những ta có thể chứng minh chúng ta đã gặp phải Hắc kỳ mà còn tiêu diệt chúng. Ngươi cũng biết đấy, giết được bọn Hắc kỳ công lao không phải nhỏ. Tuy Hàn thính trưởng hy sinh vì nhiệm vụ, nhưng các huynh đệ đây đã giết giặc để báo thù cho ngươi, Thánh thượng tất sẽ trọng thưởng!
Hàn Mạc vẻ mặt đau khổ:
- Xem ra đại nhân đã chuẩn bị đầy đủ thi thể của bọn Hắc kỳ?
Mộ Dung Hạc chỉ về hướng chính điện, nói thản nhiên:
- Ngươi yên tâm, trong đó còn có mười mấy hòa thượng…trong số này có vài tên Hắc kỳ thì cũng không phải chuyện lạ.
- Mộ Dung đại nhân, ngài làm vậy há chẳng phải là lạm sát người vô tội?
- Người vô tội?
Mộ Dung Hạc cười ha hả:
- Hàn đại nhân không phải là người tầm thường, chết đi ít nhất cũng phải có vài người chết cùng chứ!
Hàn Mạc gật gật đầu:
- Mộ Dung đại nhân lo liệu thật chu đáo, phải rồi, mấy mảnh hắc trúc trên tay ngài là của những tên Hắc kỳ lần trước ở Tây môn phủ để lại? Hôm đó thi thể của bọn Hắc kỳ do đại nhân đưa về Đông hoa thính, lén giữ lại mấy mảnh hắc trúc để sau dùng đến, thuận tay dắt bò!
Mộ Dung Hạc lạnh lùng đáp:
- Hàn Mạc, cái bệnh lớn nhất của ngươi, chính là ngươi quá thông minh. Ngươi thông minh đã đành, nhưng người không nên động vào công chúa…đó là người phụ nữ của ta, người động vào nàng, chỉ còn con đường chết.
- Người phụ nữ của ngài?
Sắc mặt Hàn trầm ngâm, nói:
- Công chúa là cành vàng lá ngọc, là hoàng thân quốc thích, còn ngài là gì, dám nói nàng là người phụ nữ của ngài?
Mộ Dung Hạc tức giận vung đao lên:
- Nàng ấy đương nhiên là người phụ nữ của ta, hai năm trước… lúc ta nhìn thấy nàng ấy, ta đã thề rằng cả đời này chỉ có ta mới bảo vệ được nàng ấy, chỉ có ta yêu nàng ấy nhất!
Hắn nhìn Hàn Mạc, nói với giọng đanh thép:
- Trước khi ngươi vào kinh, tất cả đều tốt đẹp, trong mắt công chúa chỉ có ta, bất kể ta nói gì, nàng cũng lắng nghe!
Hắn lim dim hai mắt, vẻ mặt mơ màng, chắc hẳn là đang tưởng về những giờ phút đẹp đẽ cùng với công chúa.
Thiền viện tĩnh mịch không một tiếng động, tĩnh mịch đến rợn người.
- Mọi thứ vốn rất thuận lợi, công chúa vốn còn định đề bạt ta làm Chỉ huy sứ của Báo Đột doanh…
Trong mắt Mộ Dung Hạc lóe lên tia lửa căm phẫn:
- Nhưng vì sự xuất hiện của ngươi, tất cả đã đổ vỡ.
Hàn Mạc cười nhạt, nhìn Mộ Dung Hạc với ánh mắt thương hại.
- Công chúa ngày càng ít gặp ta, hôm trước ta đến Tú đông cung … Ngạc Thanh Lôn đã già, Báo đột doanh vị trí chỉ huy sứ này lẽ ra là của ta, thế nhưng… công chúa lại từ chối. Ta biết nguyên nhân là vì ngươi. Nếu không có ngươi, công chúa nhất định sẽ giúp ta. Hàn Mạc, chính ngươi đã hủy hoại tiền đồ của ta, ngươi chỉ có thể dùng tính mạng đền tội!
Mộ Dung Hạc nhìn Hàn Mạc với ánh mắt căm hận, bước lên vài bước, chỉ lưỡi đao lạnh ngắt vào Hàn Mạc:
- Chỉ cần giết phắt ngươi, công chúa sẽ quay lại với ta, ngươi nhất định phải chết!
- Xem chừng ngài cũng đã hiểu ra rồi!
Hàn Mạc nói thản nhiên:
- Ngài đặt ra cái bẫy này muốn giết ta, chỉ vì ngài không làm được Chỉ huy sứ. Công chúa quả thật minh, nếu một người như ngài làm Chỉ huy sứ của Báo Đột doanh, đó không chỉ là bất lợi cho hoàng thất, mà còn là cái hại của cả nước Yến!
Bây giờ hắn đã hiểu ra, Mộ Dung Hạc giận quá hóa điên, bày mưu muốn giết chết mình mà không nghĩ hậu họa, chính vì Tú công chúa không giúp Mộ Dung Hạc làm Chỉ huy sứ của Báo đột doanh.
Tham vọng không thực hiện được, nhục sinh hận, vì thế mới điên cuồng bày ra cái bẫy này.
- Nếu trong lòng công chúa chỉ có ngươi, thế thì tốt, chỉ cần giết quách ngươi, không còn ai giành công chúa với ta.
Mộ Dung Hạc gầm gừ:
- Vì công chúa, chuyện gì ta cũng có thể làm.
- Ngài cho rằng ngài làm thế là vì yêu?
Hàn Mạc cười khẩy nói:
- Mộ Dung Hạc, ngài ngộ nhận rồi. Ngài làm thế là vì đố kị. Nếu thật sự yêu một ai đó, chỉ biết làm cho người mình yêu được hạnh phúc, vui vẻ… Yêu, là cho, chứ không phải là chiếm hữu. Loại người hám lợi mê danh như ngài, mãi mãi không thể nào hiểu được ý nghĩa của yêu thương. Nếu trong lòng thật sự yêu ai, bất kể sống chết, không hề thay đổi!
Mộ Dung Hạc nắm chặt đại đao, từ từ áp sát Hàn Mạc:
- Có nói nhiều nữa cũng không ích chi đâu!
Vẻ thương hại trong ánh mắt của Hàn Mạc càng tăng thêm, thở dài một tiếng:
- Mộ Dung Hạc, ngài có biết sai lầm lớn nhất của ngài hôm nay là gì không?
Mộ Dung Hạc dừng bước, nhìn như đóng đinh vào Hàn Mạc.
- Ngài quá tự tin đấy!
Hàn Mạc lắc đầu, bình thản nói:
- Ngài tự tin âm mưu này của ngài là “qua mặt” được Tiêu thái sư. Ta nghĩ nếu như Tiêu thái sư biết được kế hoạch lần này của ngài, nhất định sẽ mắng ngài là một kẻ ngu xuẩn.
Mộ Dung Hạc nhăn mặt quát:
- Ngươi nói gì?
- Thực ra, ta chưa bao giờ xem ngài như một đối thủ xứng tầm, bởi vì, trí tuệ của ngài không đủ.
Hàn Mạc nói tiếp:
- Ngài tưởng rằng mưu chước tầm thường này có thể đối phó được với ta?
Trên mặt hắn nở một nụ cười vô tình:
- Ngài cho rằng lúc ở Báo đột doanh không cho ta chút thời gian nào thì ta không thể có chuẩn bị gì để đối phó với kế hoạch này của ngài? Mộ Dung đại nhân, ta không biết nói sao về trí tuệ của ngài nữa, phải chăng ngài đã quên rằng, ta là Hàn Mạc, Thính trưởng Tây hoa thính!
Mộ Dung Hạc hốt hoảng nhìn xung quanh, trong khu thiền viện tĩnh mịch, ngoài những thuộc hạ của mình ra, y không thấy ai khác. Y yên tâm quát nạt:
- Hàn Mạc, ngươi đừng mơ dọa được ta, đến nước này rồi, ta có thể giết như như giết chết một con kiến. ngươi dù mọc cánh cũng không bay thoát được!
Y nói quả không sai, lúc này trong thiền viện ngoài y cùng với Tằng Khánh, Vĩ Ly, còn có sáu đao thủ đã mai phục sẵn. Y lăn lộn chinh chiến nhiều năm, ít nhiều cũng có tâm phúc tay chân, tuy sáu đao thủ này không phải võ công cái thế, nhưng tuyệt đối trung thành. Hàn Mạc thì chỉ có một thân một mình, không thể nào đối đầu được với sức của chín người.
Đến lúc này rồi, Mộ Dung Hạc cũng không quang minh lỗi lạc đánh tay đôi, mà bất chấp thủ đoạn, giết chết Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhún nhún vai nói:
- Thế sao ngài không cho họ ra tay đi? Mộ Dung đại nhân, ta dạy cho ngài một điều. Lúc đối phó với kẻ địch, không nên phí lời. Nắm chắc cơ hội, giống như con sói bắt mồi, giết ngay khi có thể mới là khôn ngoan. Cái trò mèo vờn chuột, không hợp với ngài đâu!
Mộ Dung Hạc thấy Hàn Mạc tâm định khí nhàn, không hề có vẻ gì là sợ hãi, điều này làm cho y có chút ngờ ngợ…
Dù y đã ở kinh thành nhiều năm, đã rời xa cảnh giết chóc nơi chiến trường, sức cảnh giác đã giảm đi nhiều. Nhưng bỗng nhiên lúc này, bản năng ngủ yên trong y từ lâu đã bị đánh thức, y trở nên mẫn cảm và tỉnh táo cực kì.
Tuy nhìn bề ngoài, một bên người đông thế mạnh, Hàn Mạc hoàn toàn đang nằm trong tình thế nguy nan, nhưng sự trấn tĩnh của Hàn Mạc làm cho Mộ Dung Mạc đánh hơi thấy mối nguy hiểm lạ thường, tâm trạng bất an làm cho xương sống y cảm thấy lành lạnh.
Y lại xiết chặt thanh đao, nói lớn:
- Ngươi nói không sai, giết chết hắn… kẻ đầu tiên chặt được đầu hắn ta sẽ trọng thưởng!
Lời vừa dứt, Tằng Khánh đã lao về trước vung đao nhằm vào Hàn Mạc chém xuống.
Hàn Mạc đưa thiết côn lên đỡ lấy, nghe một tiếng “keng”, đao và côn chạm nhau, Tằng Khánh bàn tay tê dại, thanh trường đao dường như muốn văng khỏi tay.
May mà gã chộp lại kịp, giật thanh đao về sau rồi thuận thế nhằm Hàn Mạc chém chéo xuống.
Tằng Khánh là tâm phúc của Mộ Dung Hạc, rất được Mộ Dung Hạc tin tưởng, lần mai phục này gã có ý lập công để sau này càng được Mộ Dung Hạc trọng dụng.
Đao pháp của gã đương nhiên là không thể bì với Thi Liên Vân, nhưng chiêu thức rất lão luyện, giàu kinh nghiệm.
Mộ Dung Hạc cau mày lại, nhìn thấy sáu tên dao thủ và Vi Ly đều không động tĩnh, nổi nóng quát:
- Còn không mau tiến lên kết liễu hắn!
Vi Ly lại cười ha hả nhìn Mộ Dung Hạc, nói với giọng cung kính:
- Đại nhân, Tăng thiếu úy đủ sức đối phó với Hàn Mạc, không cần chúng tôi ra tay đâu.
- Ngươi!
Mộ Dung Hạc cảm thấy việc không như ý, trầm giọng nói:
- Vi Ly, ngươi nói thế là ý gì.. ngươi muốn chống lại quân lệnh phải không?
Vi Ly thở dài nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh là được chứ gì!
Nhấc đại dao lên, xông lên trước. Đại đao chém xuống, mục tiêu không phải Hàn Mạc, mà lại là Tằng Khánh. Chiêu này xuất kì bất ý, Tằng Khánh không có chút phòng ngự gì, đại đao chém một nhát vô tình vào bên phải Tằng Khánh, máu bắn vọt ra. Tằng khánh hét lên thảm thiết, phần cánh tay từ vai xuống đã bị chặt đứt hẳn, bay ra ngoài, nơi vết thương máu tiếp tục phun ra ào ào.
Tằng Khánh thấy đau đớn tận tim gan, tay trái ôm lấy vai phải, kêu gào thảm thiết không ngớt.
Mộ Dung thất kinh, lui về mấy bước:
- Các ngươi…Vi Ly, ngươi dám phản bội ta, ta giết luôn cả ngươi. ..
Rồi vung đao hét lớn:
- Lên hết cho ta!
Vừa dứt lời, y liền cảm thấy lạnh buốt trên cổ, một lưỡi đao đặt lên cổ từ phía sau, đó là của một trong số sáu đao thủ.
Trong phút chốc, tim Mộ Dung Hạc như ngừng đập, như rơi vào trong hố băng sâu.
Y không thể nào tin được, cục diện lại biến đổi nhanh và bất ngờ như thế, những đao thủ dày công tuyển chọn bố trí, sao có thể quay ngọn đao về phía mình?
Hàn Mạc vứt thanh thiết côn cho Vi Ly, phủi tay cười nói:
- Tốt lắm, Mộ Dung đại nhân, có phải đã hiểu ra điều gì không?
- Hàn Mạc !
Mộ Dung Hạc thịnh nộ gào lên:
- Ngươi… ngươi đê tiện!
- Đê tiện?
Hàn Mạc lắc dầu:
- Lời này của Mộ Dung đại nhân ta không hiểu được, cái bẫy này là do ngài làm ra, ngài gạt ta như thế, còn nói ta đê tiện?
Mắt Mộ Dung Hạc như tóe lửa, quay sang chửi rủa Vi Ly:
- Đồ khốn nạn… ngươi phản bội ta, ngươi… Hàn Mạc cho các ngươi thứ gì hả, ngươi dám phản bội ta?
Vi Ly cười ha hả đáp:
- Ta vốn ta thuộc hạ của Hàn đại nhân, giúp Hàn đại nhân chính là làm đúng chức trách vậy! nào có phải là phản bội? Ta chỉ cảm thấy tầm nhìn của Mộ Dung đại nhân không tốt lắm. Lúc đầu chỉ nhét cho ngài năm trăm lạng bạc, ngài đã giúp ta vào Báo đột doanh rồi, mà còn cho ta chức đô thống. Ở bên ngài nói vài câu dễ nghe, ngài liền xem ta là kẻ tâm phúc, người ngu xuẩn như thế, ta không biết Tiêu thái sư vì sao lại nhắm trúng ngài nữa!
Mộ Dung Hạc có chút hốt hoảng, dường như không hiểu những lời của Vi Ly cho lắm.
Hàn Mạc cười nói:
- Mộ Dung đại nhân, ta nói cho ngài biết, Vi Ly vốn tên là Hàn Lợi, từ lúc năm tuổi đã theo ta. Trước khi ta vào kinh, hắn đã được cho vào cung trước. May mà Mộ Dung đại nhân có con mắt nhìn người, giúp cho người huynh đệ này của ta vào được Báo đột doanh, ta cũng nên cảm ơn ngài! Bạc vàng thật là thứ có ích, nó có thể làm được nhiều việc
- Hàn thính trưởng, ngài là Thính trưởng của Tây hoa thính, đương nhiên biết đây chính là Hắc trúc của Hắc kỳ giáo nước Ngụy, có nó không những ta có thể chứng minh chúng ta đã gặp phải Hắc kỳ mà còn tiêu diệt chúng. Ngươi cũng biết đấy, giết được bọn Hắc kỳ công lao không phải nhỏ. Tuy Hàn thính trưởng hy sinh vì nhiệm vụ, nhưng các huynh đệ đây đã giết giặc để báo thù cho ngươi, Thánh thượng tất sẽ trọng thưởng!
Hàn Mạc vẻ mặt đau khổ:
- Xem ra đại nhân đã chuẩn bị đầy đủ thi thể của bọn Hắc kỳ?
Mộ Dung Hạc chỉ về hướng chính điện, nói thản nhiên:
- Ngươi yên tâm, trong đó còn có mười mấy hòa thượng…trong số này có vài tên Hắc kỳ thì cũng không phải chuyện lạ.
- Mộ Dung đại nhân, ngài làm vậy há chẳng phải là lạm sát người vô tội?
- Người vô tội?
Mộ Dung Hạc cười ha hả:
- Hàn đại nhân không phải là người tầm thường, chết đi ít nhất cũng phải có vài người chết cùng chứ!
Hàn Mạc gật gật đầu:
- Mộ Dung đại nhân lo liệu thật chu đáo, phải rồi, mấy mảnh hắc trúc trên tay ngài là của những tên Hắc kỳ lần trước ở Tây môn phủ để lại? Hôm đó thi thể của bọn Hắc kỳ do đại nhân đưa về Đông hoa thính, lén giữ lại mấy mảnh hắc trúc để sau dùng đến, thuận tay dắt bò!
Mộ Dung Hạc lạnh lùng đáp:
- Hàn Mạc, cái bệnh lớn nhất của ngươi, chính là ngươi quá thông minh. Ngươi thông minh đã đành, nhưng người không nên động vào công chúa…đó là người phụ nữ của ta, người động vào nàng, chỉ còn con đường chết.
- Người phụ nữ của ngài?
Sắc mặt Hàn trầm ngâm, nói:
- Công chúa là cành vàng lá ngọc, là hoàng thân quốc thích, còn ngài là gì, dám nói nàng là người phụ nữ của ngài?
Mộ Dung Hạc tức giận vung đao lên:
- Nàng ấy đương nhiên là người phụ nữ của ta, hai năm trước… lúc ta nhìn thấy nàng ấy, ta đã thề rằng cả đời này chỉ có ta mới bảo vệ được nàng ấy, chỉ có ta yêu nàng ấy nhất!
Hắn nhìn Hàn Mạc, nói với giọng đanh thép:
- Trước khi ngươi vào kinh, tất cả đều tốt đẹp, trong mắt công chúa chỉ có ta, bất kể ta nói gì, nàng cũng lắng nghe!
Hắn lim dim hai mắt, vẻ mặt mơ màng, chắc hẳn là đang tưởng về những giờ phút đẹp đẽ cùng với công chúa.
Thiền viện tĩnh mịch không một tiếng động, tĩnh mịch đến rợn người.
- Mọi thứ vốn rất thuận lợi, công chúa vốn còn định đề bạt ta làm Chỉ huy sứ của Báo Đột doanh…
Trong mắt Mộ Dung Hạc lóe lên tia lửa căm phẫn:
- Nhưng vì sự xuất hiện của ngươi, tất cả đã đổ vỡ.
Hàn Mạc cười nhạt, nhìn Mộ Dung Hạc với ánh mắt thương hại.
- Công chúa ngày càng ít gặp ta, hôm trước ta đến Tú đông cung … Ngạc Thanh Lôn đã già, Báo đột doanh vị trí chỉ huy sứ này lẽ ra là của ta, thế nhưng… công chúa lại từ chối. Ta biết nguyên nhân là vì ngươi. Nếu không có ngươi, công chúa nhất định sẽ giúp ta. Hàn Mạc, chính ngươi đã hủy hoại tiền đồ của ta, ngươi chỉ có thể dùng tính mạng đền tội!
Mộ Dung Hạc nhìn Hàn Mạc với ánh mắt căm hận, bước lên vài bước, chỉ lưỡi đao lạnh ngắt vào Hàn Mạc:
- Chỉ cần giết phắt ngươi, công chúa sẽ quay lại với ta, ngươi nhất định phải chết!
- Xem chừng ngài cũng đã hiểu ra rồi!
Hàn Mạc nói thản nhiên:
- Ngài đặt ra cái bẫy này muốn giết ta, chỉ vì ngài không làm được Chỉ huy sứ. Công chúa quả thật minh, nếu một người như ngài làm Chỉ huy sứ của Báo Đột doanh, đó không chỉ là bất lợi cho hoàng thất, mà còn là cái hại của cả nước Yến!
Bây giờ hắn đã hiểu ra, Mộ Dung Hạc giận quá hóa điên, bày mưu muốn giết chết mình mà không nghĩ hậu họa, chính vì Tú công chúa không giúp Mộ Dung Hạc làm Chỉ huy sứ của Báo đột doanh.
Tham vọng không thực hiện được, nhục sinh hận, vì thế mới điên cuồng bày ra cái bẫy này.
- Nếu trong lòng công chúa chỉ có ngươi, thế thì tốt, chỉ cần giết quách ngươi, không còn ai giành công chúa với ta.
Mộ Dung Hạc gầm gừ:
- Vì công chúa, chuyện gì ta cũng có thể làm.
- Ngài cho rằng ngài làm thế là vì yêu?
Hàn Mạc cười khẩy nói:
- Mộ Dung Hạc, ngài ngộ nhận rồi. Ngài làm thế là vì đố kị. Nếu thật sự yêu một ai đó, chỉ biết làm cho người mình yêu được hạnh phúc, vui vẻ… Yêu, là cho, chứ không phải là chiếm hữu. Loại người hám lợi mê danh như ngài, mãi mãi không thể nào hiểu được ý nghĩa của yêu thương. Nếu trong lòng thật sự yêu ai, bất kể sống chết, không hề thay đổi!
Mộ Dung Hạc nắm chặt đại đao, từ từ áp sát Hàn Mạc:
- Có nói nhiều nữa cũng không ích chi đâu!
Vẻ thương hại trong ánh mắt của Hàn Mạc càng tăng thêm, thở dài một tiếng:
- Mộ Dung Hạc, ngài có biết sai lầm lớn nhất của ngài hôm nay là gì không?
Mộ Dung Hạc dừng bước, nhìn như đóng đinh vào Hàn Mạc.
- Ngài quá tự tin đấy!
Hàn Mạc lắc đầu, bình thản nói:
- Ngài tự tin âm mưu này của ngài là “qua mặt” được Tiêu thái sư. Ta nghĩ nếu như Tiêu thái sư biết được kế hoạch lần này của ngài, nhất định sẽ mắng ngài là một kẻ ngu xuẩn.
Mộ Dung Hạc nhăn mặt quát:
- Ngươi nói gì?
- Thực ra, ta chưa bao giờ xem ngài như một đối thủ xứng tầm, bởi vì, trí tuệ của ngài không đủ.
Hàn Mạc nói tiếp:
- Ngài tưởng rằng mưu chước tầm thường này có thể đối phó được với ta?
Trên mặt hắn nở một nụ cười vô tình:
- Ngài cho rằng lúc ở Báo đột doanh không cho ta chút thời gian nào thì ta không thể có chuẩn bị gì để đối phó với kế hoạch này của ngài? Mộ Dung đại nhân, ta không biết nói sao về trí tuệ của ngài nữa, phải chăng ngài đã quên rằng, ta là Hàn Mạc, Thính trưởng Tây hoa thính!
Mộ Dung Hạc hốt hoảng nhìn xung quanh, trong khu thiền viện tĩnh mịch, ngoài những thuộc hạ của mình ra, y không thấy ai khác. Y yên tâm quát nạt:
- Hàn Mạc, ngươi đừng mơ dọa được ta, đến nước này rồi, ta có thể giết như như giết chết một con kiến. ngươi dù mọc cánh cũng không bay thoát được!
Y nói quả không sai, lúc này trong thiền viện ngoài y cùng với Tằng Khánh, Vĩ Ly, còn có sáu đao thủ đã mai phục sẵn. Y lăn lộn chinh chiến nhiều năm, ít nhiều cũng có tâm phúc tay chân, tuy sáu đao thủ này không phải võ công cái thế, nhưng tuyệt đối trung thành. Hàn Mạc thì chỉ có một thân một mình, không thể nào đối đầu được với sức của chín người.
Đến lúc này rồi, Mộ Dung Hạc cũng không quang minh lỗi lạc đánh tay đôi, mà bất chấp thủ đoạn, giết chết Hàn Mạc.
Hàn Mạc nhún nhún vai nói:
- Thế sao ngài không cho họ ra tay đi? Mộ Dung đại nhân, ta dạy cho ngài một điều. Lúc đối phó với kẻ địch, không nên phí lời. Nắm chắc cơ hội, giống như con sói bắt mồi, giết ngay khi có thể mới là khôn ngoan. Cái trò mèo vờn chuột, không hợp với ngài đâu!
Mộ Dung Hạc thấy Hàn Mạc tâm định khí nhàn, không hề có vẻ gì là sợ hãi, điều này làm cho y có chút ngờ ngợ…
Dù y đã ở kinh thành nhiều năm, đã rời xa cảnh giết chóc nơi chiến trường, sức cảnh giác đã giảm đi nhiều. Nhưng bỗng nhiên lúc này, bản năng ngủ yên trong y từ lâu đã bị đánh thức, y trở nên mẫn cảm và tỉnh táo cực kì.
Tuy nhìn bề ngoài, một bên người đông thế mạnh, Hàn Mạc hoàn toàn đang nằm trong tình thế nguy nan, nhưng sự trấn tĩnh của Hàn Mạc làm cho Mộ Dung Mạc đánh hơi thấy mối nguy hiểm lạ thường, tâm trạng bất an làm cho xương sống y cảm thấy lành lạnh.
Y lại xiết chặt thanh đao, nói lớn:
- Ngươi nói không sai, giết chết hắn… kẻ đầu tiên chặt được đầu hắn ta sẽ trọng thưởng!
Lời vừa dứt, Tằng Khánh đã lao về trước vung đao nhằm vào Hàn Mạc chém xuống.
Hàn Mạc đưa thiết côn lên đỡ lấy, nghe một tiếng “keng”, đao và côn chạm nhau, Tằng Khánh bàn tay tê dại, thanh trường đao dường như muốn văng khỏi tay.
May mà gã chộp lại kịp, giật thanh đao về sau rồi thuận thế nhằm Hàn Mạc chém chéo xuống.
Tằng Khánh là tâm phúc của Mộ Dung Hạc, rất được Mộ Dung Hạc tin tưởng, lần mai phục này gã có ý lập công để sau này càng được Mộ Dung Hạc trọng dụng.
Đao pháp của gã đương nhiên là không thể bì với Thi Liên Vân, nhưng chiêu thức rất lão luyện, giàu kinh nghiệm.
Mộ Dung Hạc cau mày lại, nhìn thấy sáu tên dao thủ và Vi Ly đều không động tĩnh, nổi nóng quát:
- Còn không mau tiến lên kết liễu hắn!
Vi Ly lại cười ha hả nhìn Mộ Dung Hạc, nói với giọng cung kính:
- Đại nhân, Tăng thiếu úy đủ sức đối phó với Hàn Mạc, không cần chúng tôi ra tay đâu.
- Ngươi!
Mộ Dung Hạc cảm thấy việc không như ý, trầm giọng nói:
- Vi Ly, ngươi nói thế là ý gì.. ngươi muốn chống lại quân lệnh phải không?
Vi Ly thở dài nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh là được chứ gì!
Nhấc đại dao lên, xông lên trước. Đại đao chém xuống, mục tiêu không phải Hàn Mạc, mà lại là Tằng Khánh. Chiêu này xuất kì bất ý, Tằng Khánh không có chút phòng ngự gì, đại đao chém một nhát vô tình vào bên phải Tằng Khánh, máu bắn vọt ra. Tằng khánh hét lên thảm thiết, phần cánh tay từ vai xuống đã bị chặt đứt hẳn, bay ra ngoài, nơi vết thương máu tiếp tục phun ra ào ào.
Tằng Khánh thấy đau đớn tận tim gan, tay trái ôm lấy vai phải, kêu gào thảm thiết không ngớt.
Mộ Dung thất kinh, lui về mấy bước:
- Các ngươi…Vi Ly, ngươi dám phản bội ta, ta giết luôn cả ngươi. ..
Rồi vung đao hét lớn:
- Lên hết cho ta!
Vừa dứt lời, y liền cảm thấy lạnh buốt trên cổ, một lưỡi đao đặt lên cổ từ phía sau, đó là của một trong số sáu đao thủ.
Trong phút chốc, tim Mộ Dung Hạc như ngừng đập, như rơi vào trong hố băng sâu.
Y không thể nào tin được, cục diện lại biến đổi nhanh và bất ngờ như thế, những đao thủ dày công tuyển chọn bố trí, sao có thể quay ngọn đao về phía mình?
Hàn Mạc vứt thanh thiết côn cho Vi Ly, phủi tay cười nói:
- Tốt lắm, Mộ Dung đại nhân, có phải đã hiểu ra điều gì không?
- Hàn Mạc !
Mộ Dung Hạc thịnh nộ gào lên:
- Ngươi… ngươi đê tiện!
- Đê tiện?
Hàn Mạc lắc dầu:
- Lời này của Mộ Dung đại nhân ta không hiểu được, cái bẫy này là do ngài làm ra, ngài gạt ta như thế, còn nói ta đê tiện?
Mắt Mộ Dung Hạc như tóe lửa, quay sang chửi rủa Vi Ly:
- Đồ khốn nạn… ngươi phản bội ta, ngươi… Hàn Mạc cho các ngươi thứ gì hả, ngươi dám phản bội ta?
Vi Ly cười ha hả đáp:
- Ta vốn ta thuộc hạ của Hàn đại nhân, giúp Hàn đại nhân chính là làm đúng chức trách vậy! nào có phải là phản bội? Ta chỉ cảm thấy tầm nhìn của Mộ Dung đại nhân không tốt lắm. Lúc đầu chỉ nhét cho ngài năm trăm lạng bạc, ngài đã giúp ta vào Báo đột doanh rồi, mà còn cho ta chức đô thống. Ở bên ngài nói vài câu dễ nghe, ngài liền xem ta là kẻ tâm phúc, người ngu xuẩn như thế, ta không biết Tiêu thái sư vì sao lại nhắm trúng ngài nữa!
Mộ Dung Hạc có chút hốt hoảng, dường như không hiểu những lời của Vi Ly cho lắm.
Hàn Mạc cười nói:
- Mộ Dung đại nhân, ta nói cho ngài biết, Vi Ly vốn tên là Hàn Lợi, từ lúc năm tuổi đã theo ta. Trước khi ta vào kinh, hắn đã được cho vào cung trước. May mà Mộ Dung đại nhân có con mắt nhìn người, giúp cho người huynh đệ này của ta vào được Báo đột doanh, ta cũng nên cảm ơn ngài! Bạc vàng thật là thứ có ích, nó có thể làm được nhiều việc