Hàn Mạc tiếp được thánh chỉ lúc đang ở trong doanh, biết mình được thăng làm Hộ quân tham lĩnh của Báo đột doanh thì cũng hơi bất ngờ. Hắn không ngờ trong thời gian ngắn như thế, hoàng đế đã giao cho mình một chức vụ quan trọng như vậy.
Đến khi biết mình còn phải đảm nhận chức quan hộ lương, hắn mới biết việc phong chức vì sao lại nhanh đến thế.
Ngạc Thanh Lôn thì dường như đã sớm biết sẽ có kết quả này. Thánh chỉ đưa xuống, lập tức đem tin Hàn Mạc nhậm chức Hộ quân tham lĩnh báo cho toàn doanh, còn đích thân đưa Hàn Mạc đến trường ngựa của kỵ binh, tập hợp gần một ngàn kỵ binh lại. Ngựa hí vang, cờ bay phấp phới, một không khí vô cùng phấn chấn hùng hồn.
Trong lòng Hàn Mạc cảm thấy vô cùng cảm kích, nhìn từng kỵ binh dũng mãnh thiện chiến trước mặt đã là lính trong tay mình, sao có thể không xúc động cho được.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, mình có thể được thăng lên chức vị này không phải nhờ có công trong quân. Dù là đã đánh bại Thi Liên Vân, cái uy danh của mình trong lòng binh sĩ vẫn chưa đến mức có đủ tư cách làm Hộ quân tham lĩnh.
Nói dễ nghe thì đây là ân huệ của Hoàng đế ban trao.
Muốn những kỵ binh hùng hổ này kính phục mình từ trong tim, còn có rất nhiều việc phải làm.
Cưỡi trên lưng ngựa, theo sau Ngạc Thanh Lôn, kỵ binh hữu hộ quân úy Tiếu Mộc cùng năm hiệu úy đi phía sau mình. Cả đoàn người đang kiểm duyệt kỵ binh.
- Đây đều là những kỹ binh tinh nhuệ nhất của Yến quốc ta.
Ngạc Thanh Lôn quay mặt lại nhìn Hàn Mạc, mặt lộ rõ mệt mỏi, nhưng vẫn cố phấn chấn nói:
- Nếu ngươi là hổ, bọn họ cũng sẽ trở thành hổ. Nếu ngươi là một con dê, thì bọn họ trước sau cũng trở thành một bầy dê không có chút dũng khí.
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Hàn Mạc nghiêm trang đáp:
- Thuộc hạ sẽ dốc hết sức mình, biến các đội kỵ binh của Báo đột doanh trở thành một bầy báo săn đáng sợ nhất!
Ngạc Thanh Lôn gật đầu:
- Có ý chí, nhất định sẽ biết nên làm thế nào.
Lão dừng ngựa lại, nâng cương ngựa chỉ lá cờ đầu báo đang lồng lộn bay trong gió, chậm rãi nói:
- Thánh thượng hạ chỉ cho Báo đột doanh chúng ta đảm nhận việc hộ lương lần này, đó là ân điển, là vì tín nhiệm chúng ta có thể làm tốt, cho nên…Hàn Mạc, bản tướng giao Báo đột doanh lại cho ngươi đi hoàn thành ý chỉ của Thánh thượng!
- Bỉ chức xin dốc hết sức mình, vì bảo vệ lương thực, có thể bất chấp tính mạng!
Hàn Mạc đáp vẻ rất quyết tâm.
Lần này đi hộ lương cần đem theo hai ngàn người, Hàn Mạc chọn ra sáu trăm kỵ binh, ba trăm cung tiễn binh và một ngàn một trăm bộ binh, hợp thành đội quân hộ tống lương thực đến Nghi Xuân.
Ngoài Hàn Mạc đảm nhiệm chức quan hộ lương, Hàn Mạc còn đích thân ra lệnh cho Tiếu Mộc của kỵ binh, Tiết Thiệu của cung binh cùng với Miêu Võ của bộ binh đảm nhiệm phó quan hộ lương, cùng thẳng tiến quận Nghi Xuân.
Những người này Hàn Mạc cũng đã điều tra kĩ lưỡng rồi mới chọn, đều là những tướng giỏi trong Ngự lâm quân. Hơn nữa, không có liên quan gì với thế gia. Vì thế có những người này sát cánh, không lo đường đi trở ngại gì.
Hộ bộ đã trưng tập một người đánh xe, đầu tiên lấy ra bốn phần quân lương trong kho của Hộ bộ ra tiếp tế, đây không phải là con số nhỏ. Cần phải điều động gần bốn trăm xe vận chuyển. Còn phải điều ngựa từ trường ngựa của thái phó để kéo xe.
Riêng số phu xe cũng hơn một ngàn người, cả đội ngũ vô cùng hùng hậu. Lúc Hộ bộ ban bố lệnh góp lương ở các quận, quân lương cũng từng xe từng xe chuyển đi.
Trưng tập xe ngựa, điều phái ngựa, chất lương thực lên, không phải là việc một hai ngày có thể hoàn thành, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới xong. Về phần Tiêu Hoài Kim cũng đang gấp rút đêm một nhóm quan lại Công bộ đến quận Nghi Xuân, cứu tai như là cứu hỏa, không thể chậm trễ giây phút nào.
Tuy là thiên tai, nhưng đối với thế gia mà nói, có thể lập công trong lần này, sau này xét lại cũng là cơ hội thăng quan tiến chức trong triều.
Tiêu Hoài Kim tuy không hiểu gì về việc trị thủy, nhưng may là Công bộ có không ít người có năng lực, lúc này cũng là lúc đem ra dùng.
****
Trong phủ Lễ bộ thượng thư, Hàn Huyền Xương và Hàn phu nhân đang đều ngồi ở sảnh chính. Hàn Thẩm cũng đứng bên cạnh, nha hoàn, gia đình đứng lặng yên ở hai bên, trong sảnh một bầu không khí yên lặng và căng thẳng.
Mọi người đều nhận thấy Hàn Huyền Xương và Hàn phu nhân sắc mặc không được tốt, nên không ai dám lên tiếng.
- Lão gia, phu nhân, Ngũ thiếu gia về rồi?
Ngoài sảnh có tiếng gia đinh gọi.
Hàn Huyền Xương nhướng mày, định đứng lên, đã thấy Hàn phu nhân đứng dậy chạy ra ngoài, chỉ biết lắc lắc đầu thở dài.
Hàn Mạc mặc giáp phục, tư thế hùng dũng, bước nhanh vào trong sảnh. Nhìn thấy Hàn phu nhân, liền mở miệng cười nói:
- Mẹ!
Hàn phu nhân đã được tin Hàn Mạc lần này làm chức quan hộ lương vận chuyển lương thực đến Nghi Xuân, vùng thiên tai loạn lạc. Bà không phải là người phụ nữ tầm thường, từ nhỏ đến lớn sống trong nhà thế gia, đương nhiên hiểu được mức độ nguy hiểm trong việc này. Nhìn nụ cười rạng rỡ của Hàn Mạc, không hiểu vì sao, trong lòng càng thêm lo âu. Bà đưa tay giúp Hàn Mạc chỉnh lại giáp phục, khóe mắt chợt đỏ, quay đầu lại nói với Hàn Huyền Xương:
- Lão gia, liệu…liệu có thể thay đổi không?
- Nói bừa!
Hàn Huyền Xương nói khẽ:
- Ý chỉ đã ra, làm sao có thể thay đổi chứ?
Hàn phu nhân thở dài, âu yếm khuôn mặt của Hàn Mạc, ân cần nói:
- Mạc nhi, lần này con đi Nghi Xuân, phải tự chăm sóc cho mình, mẹ…mẹ ở nhà chờ con trở về.
Hàn Mạc đáp:
- Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo! Chỉ là hộ tống lương thực thôi mà, vài hôm là quay về thôi!
Lấy từ trong áo ra một vật, đặt lên tay của Hàn phu nhân, nói:
- Mẹ, đây kính mắt cong đã hứa tặng mẹ.
Hàn phu nhân ngẩn người, nhìn cái vật kỳ lạ trong tay mình, mới nghĩ ra, đây chính là vật mà lúc ở quận Đông Hải con trai đã hứa làm tặng mình.
Tìm gỗ ở Nam Dương, Hàn Mạc đã dùng bao nhiêu tâm sức làm ra.
Hàn phu nhân nhìn kính mắt trong tay, càng thêm mủi lòng.
Hàn Mạc cười ha ha đi đến bên Hàn Thấm, hỏi:
- Tiểu muội, viết chưa?
Hàn Thấm biết Hàn Mạc muốn hỏi mình còn viết truyện ma quỷ không, gật gật đầu, nói :
- Ca ca lúc nào thì về?
- Làm xong việc thì liền về ngay.
Hàn Mạc cười tươi nói:
- Đợi lúc ta quay lại, đem quà về cho muội.
Hàn Huyền Xương thần sắc rất ảm đạm, đứng lên nói:
- Mạc nhi, con đi theo ta!
Không nói thêm gì, chắp tay sau lưng đi ra khỏi sảnh chính, đứng trước gốc cây đại thụ trong viện.
Hàn Mạc vỗ vỗ lên vai Hàn Thẩm, rồi mới đi ra khỏi cửa. Đứng sau Hàn Huyền Xương, cung kính nói:
- Cha, cha có gì dặn dò con?
Hàn Huyền Thương quay người lại, nhìn khắp Hàn Mạc một lượt, mới nói:
- Lần này đến quận Nghi Xuân nên bố trí nhiều tai mắt, trên đời không thiếu kẻ muốn hại người, vì thế không thể lơ là cảnh giác. Đừng cả tin vào bất kỳ ai, gắng làm tốt chức trách của mình.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Hài nhi biết rồi ạ, cha không cần quá lo lắng.
- Chức quan hộ lương là một vị trí khá nhạy cảm, vừa phải nghĩ cho bách tính, cũng không nên đắc tội quan viên các nơi. Quận Nghị Xuân ấy là nơi rất loạn lạc, nói không chừng thám tử Khánh quốc và Ngụy quốc đang nhân cơ hội gây thị phi ở đó. Cho nên…mọi việc đều phải cẩn thận, như ông đã nói với con, làm nhiều nói ít, càng không nên quản những chuyện không đâu.
Hàn Mạc nhìn sắc mặt lo lắng của Hàn Huyền Xương, biết rằng những lời dặn dò này nghe thì có vẻ lôi thôi, đây là biểu hiện lo lắng của cha dành cho mình, trong lòng rất xúc động, mỉm cười nói:
- Hài nhi xin ghi nhớ lời cha dạy!
Hàn Huyền Xương trầm ngầm đôi chút, không nói gì thêm, bỗng làm một động tác mà Hàn Mạc rất bất ngờ, ông chầm chậm bước lên ôm lấy Hàn Mạc, vỗ vỗ vào lưng Hàn Mạc, nói khẽ:
- Lúc con ra đời, gia gia nhìn thấy ngón tay vàng của con, nói rằng con là một vì sao trên trời giáng phàm,…nên con sẽ luôn gặp may mắn. Đừng sợ gì hết!
Hàn Mạc chỉ cảm thấy lúc được cha ôm vào lòng, khắp người từ đầu đến chân đều cảm thấy ấm áp.
*****
Hàn Mạc đương nhiên không quên sang thăm Bích di nương, Bích di nương thần sắc càng thêm tiều tụy. Làn da trắng trẻo mượt mà lúc trước đã trở nên tái xanh, nhợt nhạt.
Tuy đã uống rất nhiều thuốc bổ, nhưng bệnh tình của Bích di nương không có chút biến chuyển. Gan con rắn hổ mang đen đầu đàn, mè tám cạnh, Hàn Thanh đến nay vẫn chưa đem về được, thậm chí một chút tin tức cũng không thấy báo về, không biết nay ra sao rồi.
Hàn Mạc thì cũng đã bàn bạc về chứng bệnh này với Từ Trúc Công ở trong hoa thính, theo Từ Trúc Công nói, căn bệnh này ngoài hai vị thuốc đó ra, không còn cách cứu chữa nào khác. Từ Trúc Công cũng tặng Hàn Mạc hai viên thuốc quý có thể thuyên giảm bệnh tình của Bích di nương, nhưng không thể trị tận gốc.
Với bệnh tình hiện tại của Bích di nương, nhiều nhất là một tháng, nếu Hàn Thanh vẫn không thể đem hai vị thuốc hiếm đó về kịp thời thì bệnh tình của Bích di nương vô phương cứu chữa.
Bích di nương hình như đang ngủ, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng trong giấc ngủ say, vẫn còn đẹp hiền dịu như một đóa bách hợp.
Hàn Mạc nhìn đăm đăm vào di nương đang say ngủ, trong lòng rộn lên thương cảm. Hắn cũng không dám khẳng định rằng Hàn Thanh có thể đem được hai vị thuốc mà người Nam Phong xem là báu vật này về được không. Nếu thật không có cách nào đem về được, người phụ nữ đẹp này sẽ phải rời khỏi thế giới này không lâu nữa.
Trong lòng Hàn Mạc nghe chua xót vô cùng.
Bích di nương hình như cảm nhận được hơi thở của Hàn Mạc bên song cửa, nhẹ nhàng mở mắt ra. Nhìn thấy Hàn Mạc lặng lẽ đứng bên giường thì bất ngờ sửng sốt, rồi trong phút chốc bình tĩnh lại, nở một nụ cười yếu ớt.
- Mạc nhi, con...con đến lúc nào vậy?
- Con phải rời kinh.
Hàn Mạc đáp nhỏ nhẹ:
- Phải rời khỏi đây một thời gian, cho nên đến thăm di nương, từ biệt người!
Bích di nương cảm thấy hơi bất ngờ, gắng gượng ngồi dậy, cơ thể quá mỏng manh yếu ớt. Hàn Mạc vội đến đỡ bà ngồi dậy.
- Lúc nào đi?
Bích di nương nhìn chăm chăm Hàn Mạc, cất tiếng hỏi.
- Chậm nhất là mờ sáng ngày mốt.
Hàn Mạc đáp.
Bích di nương khẽ gật đầu, có vẻ nghỉ ngợi, trong con ngươi có thứ ánh sáng lạ thường. Rồi gượng cười nói:
- Thế con phải cẩn trọng nhé, ở bên ngoài...phải biết tự chăm sóc mình!
Hàn Mạc gật đầu:
- Con biết rồi.
Bích di nương trầm ngâm, trong phòng trỡ nên yên ắng.
Bà nhỏ nhắn yếu ớt như thủy tinh dễ vỡ, bà hiểu rõ bệnh tình của mình, nghĩ rằng lần từ biệt này không biết còn sống được đến lúc Hàn Mạc trở về không.
Li biệt làm cho người ta rất thương tâm, mà cái tử biết là làm người ta đau lòng nhất.
Trâm ngâm hồi lâu, Hàn Mạc lên tiếng:
- Hàn Thanh đã có tin tức, đệ ấy tìm ra thuốc rồi, không lâu nữa sẽ đem về đến... Di nương à, bệnh của di nương không cần phải lo lắng nữa, thuốc về tới thì ắt trị lành.
Hắn buộc phải nói một lời nói dối lương thiện.
Hắn phải làm cho người phụ nữ này có một tia hi vọng, hi vọng kì tích sẽ xuất hiện. Lời nói dối thiện ý, cũng là việc duy nhất Hàn Mạc có thể làm lúc này.
Bích di nương mỉm cười, bà cười rất đẹp, cất tiếng nhỏ nhẹ nói:
- Tốt lắm, ta sẽ không sao cả, con... không cần phải lo!
- Người chú ý nghỉ ngơi.
Hàn Mạc cười rất tươi:
- Con phải đi rồi!
Bích di nương gật đầu rất nhẹ, Hàn Mạc quay lưng bước đi, trong lòng nhói đau vì không nỡ.
- Mạc nhi!
Tiếng Bích di nương gọi sau lưng.
Hàn Mạc dừng bước, cố nén nỗi buồn trong lòng, quay lại với một nụ cười:
- Di nương, còn có việc gì à?
- Con...
Bích di nương nhìn Hàn Mạc với đôi mắt đầy lệ, một lốt lâu mới nói:
- Con nhớ chăm sóc cho Thẩm nhi!
- Ngoài Thẩm nhi, con cũng chăm sóc cho người nữa.
Hàn Mạc đáp:
- Con sẽ quay về thật sớm, đợi con về nhé.
Cơ thể yếu ớt của Bích di nương khẽ rung lên xúc động, rồi khẽ gật đầu:
- Ừm!
- Lúc con về, di nương nhớ nấu cháo cho con ăn...!
Hàn Mạc vừa nói vừa cười ha ha:
- Cháo di nương nấu, thiên hạ vô song!
- Ừm!
Bích di nương gật đầu, nói:
- Ta sẽ đợi con về
Đến khi biết mình còn phải đảm nhận chức quan hộ lương, hắn mới biết việc phong chức vì sao lại nhanh đến thế.
Ngạc Thanh Lôn thì dường như đã sớm biết sẽ có kết quả này. Thánh chỉ đưa xuống, lập tức đem tin Hàn Mạc nhậm chức Hộ quân tham lĩnh báo cho toàn doanh, còn đích thân đưa Hàn Mạc đến trường ngựa của kỵ binh, tập hợp gần một ngàn kỵ binh lại. Ngựa hí vang, cờ bay phấp phới, một không khí vô cùng phấn chấn hùng hồn.
Trong lòng Hàn Mạc cảm thấy vô cùng cảm kích, nhìn từng kỵ binh dũng mãnh thiện chiến trước mặt đã là lính trong tay mình, sao có thể không xúc động cho được.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, mình có thể được thăng lên chức vị này không phải nhờ có công trong quân. Dù là đã đánh bại Thi Liên Vân, cái uy danh của mình trong lòng binh sĩ vẫn chưa đến mức có đủ tư cách làm Hộ quân tham lĩnh.
Nói dễ nghe thì đây là ân huệ của Hoàng đế ban trao.
Muốn những kỵ binh hùng hổ này kính phục mình từ trong tim, còn có rất nhiều việc phải làm.
Cưỡi trên lưng ngựa, theo sau Ngạc Thanh Lôn, kỵ binh hữu hộ quân úy Tiếu Mộc cùng năm hiệu úy đi phía sau mình. Cả đoàn người đang kiểm duyệt kỵ binh.
- Đây đều là những kỹ binh tinh nhuệ nhất của Yến quốc ta.
Ngạc Thanh Lôn quay mặt lại nhìn Hàn Mạc, mặt lộ rõ mệt mỏi, nhưng vẫn cố phấn chấn nói:
- Nếu ngươi là hổ, bọn họ cũng sẽ trở thành hổ. Nếu ngươi là một con dê, thì bọn họ trước sau cũng trở thành một bầy dê không có chút dũng khí.
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Hàn Mạc nghiêm trang đáp:
- Thuộc hạ sẽ dốc hết sức mình, biến các đội kỵ binh của Báo đột doanh trở thành một bầy báo săn đáng sợ nhất!
Ngạc Thanh Lôn gật đầu:
- Có ý chí, nhất định sẽ biết nên làm thế nào.
Lão dừng ngựa lại, nâng cương ngựa chỉ lá cờ đầu báo đang lồng lộn bay trong gió, chậm rãi nói:
- Thánh thượng hạ chỉ cho Báo đột doanh chúng ta đảm nhận việc hộ lương lần này, đó là ân điển, là vì tín nhiệm chúng ta có thể làm tốt, cho nên…Hàn Mạc, bản tướng giao Báo đột doanh lại cho ngươi đi hoàn thành ý chỉ của Thánh thượng!
- Bỉ chức xin dốc hết sức mình, vì bảo vệ lương thực, có thể bất chấp tính mạng!
Hàn Mạc đáp vẻ rất quyết tâm.
Lần này đi hộ lương cần đem theo hai ngàn người, Hàn Mạc chọn ra sáu trăm kỵ binh, ba trăm cung tiễn binh và một ngàn một trăm bộ binh, hợp thành đội quân hộ tống lương thực đến Nghi Xuân.
Ngoài Hàn Mạc đảm nhiệm chức quan hộ lương, Hàn Mạc còn đích thân ra lệnh cho Tiếu Mộc của kỵ binh, Tiết Thiệu của cung binh cùng với Miêu Võ của bộ binh đảm nhiệm phó quan hộ lương, cùng thẳng tiến quận Nghi Xuân.
Những người này Hàn Mạc cũng đã điều tra kĩ lưỡng rồi mới chọn, đều là những tướng giỏi trong Ngự lâm quân. Hơn nữa, không có liên quan gì với thế gia. Vì thế có những người này sát cánh, không lo đường đi trở ngại gì.
Hộ bộ đã trưng tập một người đánh xe, đầu tiên lấy ra bốn phần quân lương trong kho của Hộ bộ ra tiếp tế, đây không phải là con số nhỏ. Cần phải điều động gần bốn trăm xe vận chuyển. Còn phải điều ngựa từ trường ngựa của thái phó để kéo xe.
Riêng số phu xe cũng hơn một ngàn người, cả đội ngũ vô cùng hùng hậu. Lúc Hộ bộ ban bố lệnh góp lương ở các quận, quân lương cũng từng xe từng xe chuyển đi.
Trưng tập xe ngựa, điều phái ngựa, chất lương thực lên, không phải là việc một hai ngày có thể hoàn thành, nhanh nhất cũng phải hai ngày mới xong. Về phần Tiêu Hoài Kim cũng đang gấp rút đêm một nhóm quan lại Công bộ đến quận Nghi Xuân, cứu tai như là cứu hỏa, không thể chậm trễ giây phút nào.
Tuy là thiên tai, nhưng đối với thế gia mà nói, có thể lập công trong lần này, sau này xét lại cũng là cơ hội thăng quan tiến chức trong triều.
Tiêu Hoài Kim tuy không hiểu gì về việc trị thủy, nhưng may là Công bộ có không ít người có năng lực, lúc này cũng là lúc đem ra dùng.
****
Trong phủ Lễ bộ thượng thư, Hàn Huyền Xương và Hàn phu nhân đang đều ngồi ở sảnh chính. Hàn Thẩm cũng đứng bên cạnh, nha hoàn, gia đình đứng lặng yên ở hai bên, trong sảnh một bầu không khí yên lặng và căng thẳng.
Mọi người đều nhận thấy Hàn Huyền Xương và Hàn phu nhân sắc mặc không được tốt, nên không ai dám lên tiếng.
- Lão gia, phu nhân, Ngũ thiếu gia về rồi?
Ngoài sảnh có tiếng gia đinh gọi.
Hàn Huyền Xương nhướng mày, định đứng lên, đã thấy Hàn phu nhân đứng dậy chạy ra ngoài, chỉ biết lắc lắc đầu thở dài.
Hàn Mạc mặc giáp phục, tư thế hùng dũng, bước nhanh vào trong sảnh. Nhìn thấy Hàn phu nhân, liền mở miệng cười nói:
- Mẹ!
Hàn phu nhân đã được tin Hàn Mạc lần này làm chức quan hộ lương vận chuyển lương thực đến Nghi Xuân, vùng thiên tai loạn lạc. Bà không phải là người phụ nữ tầm thường, từ nhỏ đến lớn sống trong nhà thế gia, đương nhiên hiểu được mức độ nguy hiểm trong việc này. Nhìn nụ cười rạng rỡ của Hàn Mạc, không hiểu vì sao, trong lòng càng thêm lo âu. Bà đưa tay giúp Hàn Mạc chỉnh lại giáp phục, khóe mắt chợt đỏ, quay đầu lại nói với Hàn Huyền Xương:
- Lão gia, liệu…liệu có thể thay đổi không?
- Nói bừa!
Hàn Huyền Xương nói khẽ:
- Ý chỉ đã ra, làm sao có thể thay đổi chứ?
Hàn phu nhân thở dài, âu yếm khuôn mặt của Hàn Mạc, ân cần nói:
- Mạc nhi, lần này con đi Nghi Xuân, phải tự chăm sóc cho mình, mẹ…mẹ ở nhà chờ con trở về.
Hàn Mạc đáp:
- Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng lo! Chỉ là hộ tống lương thực thôi mà, vài hôm là quay về thôi!
Lấy từ trong áo ra một vật, đặt lên tay của Hàn phu nhân, nói:
- Mẹ, đây kính mắt cong đã hứa tặng mẹ.
Hàn phu nhân ngẩn người, nhìn cái vật kỳ lạ trong tay mình, mới nghĩ ra, đây chính là vật mà lúc ở quận Đông Hải con trai đã hứa làm tặng mình.
Tìm gỗ ở Nam Dương, Hàn Mạc đã dùng bao nhiêu tâm sức làm ra.
Hàn phu nhân nhìn kính mắt trong tay, càng thêm mủi lòng.
Hàn Mạc cười ha ha đi đến bên Hàn Thấm, hỏi:
- Tiểu muội, viết chưa?
Hàn Thấm biết Hàn Mạc muốn hỏi mình còn viết truyện ma quỷ không, gật gật đầu, nói :
- Ca ca lúc nào thì về?
- Làm xong việc thì liền về ngay.
Hàn Mạc cười tươi nói:
- Đợi lúc ta quay lại, đem quà về cho muội.
Hàn Huyền Xương thần sắc rất ảm đạm, đứng lên nói:
- Mạc nhi, con đi theo ta!
Không nói thêm gì, chắp tay sau lưng đi ra khỏi sảnh chính, đứng trước gốc cây đại thụ trong viện.
Hàn Mạc vỗ vỗ lên vai Hàn Thẩm, rồi mới đi ra khỏi cửa. Đứng sau Hàn Huyền Xương, cung kính nói:
- Cha, cha có gì dặn dò con?
Hàn Huyền Thương quay người lại, nhìn khắp Hàn Mạc một lượt, mới nói:
- Lần này đến quận Nghi Xuân nên bố trí nhiều tai mắt, trên đời không thiếu kẻ muốn hại người, vì thế không thể lơ là cảnh giác. Đừng cả tin vào bất kỳ ai, gắng làm tốt chức trách của mình.
Hàn Mạc gật đầu nói:
- Hài nhi biết rồi ạ, cha không cần quá lo lắng.
- Chức quan hộ lương là một vị trí khá nhạy cảm, vừa phải nghĩ cho bách tính, cũng không nên đắc tội quan viên các nơi. Quận Nghị Xuân ấy là nơi rất loạn lạc, nói không chừng thám tử Khánh quốc và Ngụy quốc đang nhân cơ hội gây thị phi ở đó. Cho nên…mọi việc đều phải cẩn thận, như ông đã nói với con, làm nhiều nói ít, càng không nên quản những chuyện không đâu.
Hàn Mạc nhìn sắc mặt lo lắng của Hàn Huyền Xương, biết rằng những lời dặn dò này nghe thì có vẻ lôi thôi, đây là biểu hiện lo lắng của cha dành cho mình, trong lòng rất xúc động, mỉm cười nói:
- Hài nhi xin ghi nhớ lời cha dạy!
Hàn Huyền Xương trầm ngầm đôi chút, không nói gì thêm, bỗng làm một động tác mà Hàn Mạc rất bất ngờ, ông chầm chậm bước lên ôm lấy Hàn Mạc, vỗ vỗ vào lưng Hàn Mạc, nói khẽ:
- Lúc con ra đời, gia gia nhìn thấy ngón tay vàng của con, nói rằng con là một vì sao trên trời giáng phàm,…nên con sẽ luôn gặp may mắn. Đừng sợ gì hết!
Hàn Mạc chỉ cảm thấy lúc được cha ôm vào lòng, khắp người từ đầu đến chân đều cảm thấy ấm áp.
*****
Hàn Mạc đương nhiên không quên sang thăm Bích di nương, Bích di nương thần sắc càng thêm tiều tụy. Làn da trắng trẻo mượt mà lúc trước đã trở nên tái xanh, nhợt nhạt.
Tuy đã uống rất nhiều thuốc bổ, nhưng bệnh tình của Bích di nương không có chút biến chuyển. Gan con rắn hổ mang đen đầu đàn, mè tám cạnh, Hàn Thanh đến nay vẫn chưa đem về được, thậm chí một chút tin tức cũng không thấy báo về, không biết nay ra sao rồi.
Hàn Mạc thì cũng đã bàn bạc về chứng bệnh này với Từ Trúc Công ở trong hoa thính, theo Từ Trúc Công nói, căn bệnh này ngoài hai vị thuốc đó ra, không còn cách cứu chữa nào khác. Từ Trúc Công cũng tặng Hàn Mạc hai viên thuốc quý có thể thuyên giảm bệnh tình của Bích di nương, nhưng không thể trị tận gốc.
Với bệnh tình hiện tại của Bích di nương, nhiều nhất là một tháng, nếu Hàn Thanh vẫn không thể đem hai vị thuốc hiếm đó về kịp thời thì bệnh tình của Bích di nương vô phương cứu chữa.
Bích di nương hình như đang ngủ, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng trong giấc ngủ say, vẫn còn đẹp hiền dịu như một đóa bách hợp.
Hàn Mạc nhìn đăm đăm vào di nương đang say ngủ, trong lòng rộn lên thương cảm. Hắn cũng không dám khẳng định rằng Hàn Thanh có thể đem được hai vị thuốc mà người Nam Phong xem là báu vật này về được không. Nếu thật không có cách nào đem về được, người phụ nữ đẹp này sẽ phải rời khỏi thế giới này không lâu nữa.
Trong lòng Hàn Mạc nghe chua xót vô cùng.
Bích di nương hình như cảm nhận được hơi thở của Hàn Mạc bên song cửa, nhẹ nhàng mở mắt ra. Nhìn thấy Hàn Mạc lặng lẽ đứng bên giường thì bất ngờ sửng sốt, rồi trong phút chốc bình tĩnh lại, nở một nụ cười yếu ớt.
- Mạc nhi, con...con đến lúc nào vậy?
- Con phải rời kinh.
Hàn Mạc đáp nhỏ nhẹ:
- Phải rời khỏi đây một thời gian, cho nên đến thăm di nương, từ biệt người!
Bích di nương cảm thấy hơi bất ngờ, gắng gượng ngồi dậy, cơ thể quá mỏng manh yếu ớt. Hàn Mạc vội đến đỡ bà ngồi dậy.
- Lúc nào đi?
Bích di nương nhìn chăm chăm Hàn Mạc, cất tiếng hỏi.
- Chậm nhất là mờ sáng ngày mốt.
Hàn Mạc đáp.
Bích di nương khẽ gật đầu, có vẻ nghỉ ngợi, trong con ngươi có thứ ánh sáng lạ thường. Rồi gượng cười nói:
- Thế con phải cẩn trọng nhé, ở bên ngoài...phải biết tự chăm sóc mình!
Hàn Mạc gật đầu:
- Con biết rồi.
Bích di nương trầm ngâm, trong phòng trỡ nên yên ắng.
Bà nhỏ nhắn yếu ớt như thủy tinh dễ vỡ, bà hiểu rõ bệnh tình của mình, nghĩ rằng lần từ biệt này không biết còn sống được đến lúc Hàn Mạc trở về không.
Li biệt làm cho người ta rất thương tâm, mà cái tử biết là làm người ta đau lòng nhất.
Trâm ngâm hồi lâu, Hàn Mạc lên tiếng:
- Hàn Thanh đã có tin tức, đệ ấy tìm ra thuốc rồi, không lâu nữa sẽ đem về đến... Di nương à, bệnh của di nương không cần phải lo lắng nữa, thuốc về tới thì ắt trị lành.
Hắn buộc phải nói một lời nói dối lương thiện.
Hắn phải làm cho người phụ nữ này có một tia hi vọng, hi vọng kì tích sẽ xuất hiện. Lời nói dối thiện ý, cũng là việc duy nhất Hàn Mạc có thể làm lúc này.
Bích di nương mỉm cười, bà cười rất đẹp, cất tiếng nhỏ nhẹ nói:
- Tốt lắm, ta sẽ không sao cả, con... không cần phải lo!
- Người chú ý nghỉ ngơi.
Hàn Mạc cười rất tươi:
- Con phải đi rồi!
Bích di nương gật đầu rất nhẹ, Hàn Mạc quay lưng bước đi, trong lòng nhói đau vì không nỡ.
- Mạc nhi!
Tiếng Bích di nương gọi sau lưng.
Hàn Mạc dừng bước, cố nén nỗi buồn trong lòng, quay lại với một nụ cười:
- Di nương, còn có việc gì à?
- Con...
Bích di nương nhìn Hàn Mạc với đôi mắt đầy lệ, một lốt lâu mới nói:
- Con nhớ chăm sóc cho Thẩm nhi!
- Ngoài Thẩm nhi, con cũng chăm sóc cho người nữa.
Hàn Mạc đáp:
- Con sẽ quay về thật sớm, đợi con về nhé.
Cơ thể yếu ớt của Bích di nương khẽ rung lên xúc động, rồi khẽ gật đầu:
- Ừm!
- Lúc con về, di nương nhớ nấu cháo cho con ăn...!
Hàn Mạc vừa nói vừa cười ha ha:
- Cháo di nương nấu, thiên hạ vô song!
- Ừm!
Bích di nương gật đầu, nói:
- Ta sẽ đợi con về