Quyền Thần

Chương 291 : Đi Nghi Xuân

Một buổi sáng mù sương, trời se sắt lạnh, xe lương của Hộ bộ đã chuẩn bị sẵn sàng, gồm 420 xe ngựa to, do 1000 người cưỡi, được 2000 quân Báo đột doanh Ngự lâm quân hộ tống. Ngự lâm quân lần này đi quận Nghi Xuân, ngoại trừ việc phụ trách hộ lương, còn có thêm nhiệm vụ là hỗ trợ quân địa phương khống chế sự hỗn loạn, bình ổn trật tự từ trên xuống dưới.

Đoàn xe giống như một con rồng dài, bắt đầu vặn mình bước đi.

Bình thường, nếu không phải là quá xa, thì phải dùng đến xe trâu để vận chuyển lương thực, bởi vì xe trâu thì trọng tải lớn hơn xe ngựa rất nhiều, tuy nhiên, xe trâu đi chậm, một khi cần vận chuyển đường quá xa, hoặc là cần kíp lương thực, chỉ có thể lấy xe ngựa vận chuyển. Yến quốc thiếu ngựa, lấy ngựa vận lương cũng không phải là điều dễ. Thái bộc tự thấy các thớt ngựa tốt không dùng vào chiến tranh mà lại làm việc tốn sức kia, cũng không hề thoải mái tý nào. Tuy nhiên lúc này cứu trợ thiên tai là việc lớn trước mắt, có khó chịu cũng không thể nói.

Ngoài ra số lương dự trù dùng để cứu tế cho lê dân thì một phần dùng cho đoàn xe, hơn 3000 người chẳng nhẽ dọc đường không ăn uống?

Trời vừa hừng sáng, đoàn xe có Ngự lâm quân hộ tống rời khỏi cổng thành phía Tây, nhằm thẳng hướng Tây Bắc khởi hành.

500 bộ binh đi trước mở đường, 600 bộ binh bảo vệ phía sau, 600 kỵ binh bảo vệ hai bên, cung binh đi lẫn ở phía trong đoàn xe, đi trước có do thám liên tục báo tình hình. Hàn Mạc làm đại tướng, ba phó tướng là Tiết Thiệu, Miêu Võ, Tiếu Mộc. Trong số các phó tướng, Miêu Võ chức quan cao hơn, cho nên thực tế Miêu Võ chính là phó tướng của Hàn Mạc.

Vừa qua cửa thành đã sớm có Giám sát sứ Lăng Luỹ chờ đón. Hàn Mạc biết người này hôm nay là mang đầy quyền lực, cho nên rất cung kính xoay người xuống ngựa ôm quyền nói:
-Đã làm phiền Lăng đại nhân chờ đợi!

Lăng Luỹ nghe Hàn Mạc gọi mình là Lăng đại nhân trong lòng rất thoải mái, cười đáp:
- Hàn đại nhân, chúng ta…à, dọc đường cùng đi đến quận Nghi Xuân, trên đường giúp đỡ nhau nhiều hơn!

Lăng Lũy cũng không phải hồ đồ, tuy bây giờ thân phận mình là Giám sát sứ, nhưng vị trí này ngồi bao lâu còn chưa rõ, mà các thế gia tranh đấu chưa có kết quả cuối cùng, mình nếu không cẩn thận sẽ bị chìm thuyền lúc nào không hay. Hàn Mạc tuy là trẻ tuổi nhưng là nhân vật có thực quyền, 2000 binh lính Ngự lâm quân không phải trò đùa. Hơn nữa y không có người thân ở quận Nghi Xuân, nếu không cẩn thận để chuyện lương thực này liên lụy tiền đồ của mình thì quả là chấm hết. Cho nên cứ bám sát Hàn Mạc là có thể yên tâm qua trận sóng gió này.

Lăng Lũy vốn có ấn tượng rất tốt với Hàn Mạc, cả đời y nhận nhiều tiền đen nhất chính là số 100 lượng bạc Hàn Mạc đưa cho. Chuyện này y luôn ghi nhớ trong lòng, người này sống rất được, đúng là không tồi.

Hàn Mạc cảm nhận được Lăng Luỹ muốn thân cận mình, cũng nở nụ cười:
- Lăng đại nhân khách khí, ngài là người của Hoàng thượng, ta nhất định bảo vệ ngài an toàn, dù khó khăn cũng không chối từ.

Lăng Luỹ cười tít, giọng lanh lảnht:
- Làm phiền làm phiền!

Lăng Luỹ lên chiếc xe ngựa riêng của mình. Hàn Mạc ra hiệu cho đoàn xe khởi hành, chợt nghe một trận tiếng xe ngựa chạy tới, nhìn lại, thấy chiếc xe ngựa đang chạy tới được trang trí tinh xảo bằng gỗ chắc chắn, thùng xe rất rộng.

Người đánh xe rất vạm vỡ, tuy rằng bây giờ là tháng tư trời có chút lạnh nhưng người này chỉ mặc một áo choàng mỏng, hai cánh tay ngăm đen khoẻ mạnh, đây không phải Tần Sơn thì là ai?

Hàn Mạc thấy Tần Sơn nên biết người trong xe là ai, giục ngựa tiến lên, tới bên cạnh xẻe gõ vào xe, rèm xe được vén lên, Tiểu Quân lộ ra, mang theo nụ cười :
- Hàn thiếu gia.

Hàn Mạc hơi nhíu mày, nhìn qua bên trong quả nhiên có Tiêu Linh Chỉ. Nàng đang dựa vào ghế, đôi mắt khép lại nghỉ ngơi, toát ra vẻ đẹp lạnh lùng. Hàn Mạc hỏi Tiểu Quân:
- Thế nào, các người cũng muốn ra khỏi thành?

Tiểu Quân hé miệng cười:
- Đúng vậy!

- Các người đi đâu?
Hàn Mạc có dự cảm không ổn.

Tiểu Quân cười hì hì:
- Hàn thiếu gia đi đâu chúng ta đi nơi đó…!

Hàn Mạc thản nhiên:
- Chuyện này không đùa được, ta mang trong người quân vụ quan trọng không thể cùng các người nói chuyện.
Sau đó quay ngựa rời khỏi, lập tức Tiểu Quân đưa ra một vật, nói:
- Đây là Thánh chỉ, thượng dụ ngài hộ tống tiểu thư đến quận Nghi Xuân, ngài muốn kháng chỉ?

Hàn Mạc nhìn qua, quả nhiên là thủ dụ của Hoàng thượng, trong lòng rất nghi hoặc, không hiểu tại sao Hoàng thượng lại coi trọng nàng như vậy.

Lần trước bình loạn ở quận Bột Châu, Hoàng Thượng cũng cử nàng làm quân sư, bây giờ lại cử nàng đi đến quận Nghi Xuân, đây là như thế nào ?

Hàn Mạc đang do dự, lại nghe Tiêu Linh Chỉ lạnh lùng nói:
- Hàn đại nhân, chúng ta cần lên đường ngay, có rất nhiều người đang cần chúng ta!

Hàn Mạc nhẹ thở dài nói:
- Quân sư, nơi đó không phải chỗ du sơn ngoạn thuỷ, nàng thật muốn đi?

Tiêu Linh Chỉ mở mắt nhìn Hàn Mạc, sau quay đi không nói gì, giống như tức giận Hàn Mạc vậy, rất giống con gái hờn dỗi con trai.

Hàn Mạc bất đắc dĩ lắc đầu, giục ngựa rời khỏi, quát lớn:
- Lên đường!

Đoàn xe dài bắt đầu từ Yến Kinh di chuyển, hướng phương bắc tiến đến.



Quận Nghi Xuân có vị trí rất đặc thù, diện tích rộng lớn, gần Yến Kinh, giáp 4 quận khác là quận Bột Châu, quận Ngô và quận Lâm Dương, ngoài ra cũng rất gần quận Đông Hải, hơn nữa phía tây nam còn có một giải đất giáp nước Nam Phong.

Quận Nghi Xuân có 7 huyện, 4 huyện phía tây thuộc Phạm gia quản lý, 3 huyện phía đông thuộc Hạ gia, lần này quận Nghi Xuân gặp thiên tai nặng nề trăm năm khó gặp, ảnh hưởng mấy chục vạn dân cư.

Trong quận có hai thành lớn, Dịch thành của Phạm gia không bị hồng thuỷ, nhưng Tân Nghĩa thành của Hạ gia thì cùng một cảnh với Lan Hòa. Tuy Tân Nghĩa thành bốn cửa đóng chặt, lại khẩn trương kháng thủy, nên bên trong không đến mức bị phá hủy, nhưng toàn bộ ngoài thành nước cũng ngập vài thước. bây giờ đang khẩn cấp sửa chữa, nhưng trong thời gian ngắn khó có thể giải quyết, trong thành ngập lụt vài thước, muốn di dời đều phải dùng thuyền. Chỉ tiếc Nghi Xuân thuộc loại hiếm tàu thuyền lớn, không thể di dời dân chúng với số lượng lớn, cho nên Hạ thị gia tộc cũng chỉ có một vài nhân vật trọng yếu sử dụng những chiếc thuyền nhỏ chuyển đến những nơi không bị lụt như huyện Tịch Xuân, tạm thời an cư tại thị trấn Tịch Xuân.

Thành Tân Nghĩa là gốc rễ của Hạ gia. Ở đây họ có rất nhiều sản nghiệp cho nên không dễ buông tha, cho nên họ toàn lực cố gắng bảo vệ thành, chờ cho hồng thuỷ rút đi mới có quyết định tiếp theo.

3 trên tổng số 6 huyện của Nghi Xuân toàn bộ mặt đất đều bị lũ lụt, dân chúng đều phải chuyển đi các nơi cao hơn để tránh lũ.

Trận hồng thuỷ này Hạ gia chịu rất nhiều thiệt hại.

Sau khi đê Thường Giang bị vỡ ngập lụt tuy có giảm nhưng không hoàn toàn có thể giải quyết, nhiều người trong lòng đều oán trách ông trời, và rất nhiều quan viên trị thủy của Công bộ cũng bị vạ lây, bởi họ không hoàn thành trách nhiệm để cho rất nhiều dân chúng cùng tài sản đều rơi vào trong cơn lũ.



Hàn Mạc để cho đoàn xe đi với tốc độ nhanh nhất, đến đêm còn cách quận Nghi Xuân không đến 100 dặm.

Trước mặt là trấn Cổ Thuỷ, trên đường trong trấn có không ít người, đoàn xe đều đã mệt mỏi, dù là Ngự lâm quân cũng có chút mệt đừng nói người vận lương dùng khí lực đẩy xe. Cho nên Hàn Mạc ra lệnh mọi người ở trong trấn nghỉ tạm.

Trong trấn nhà trọ không nhiều, đoàn người rất đông nên không thể đủ, nhưng quan chức trong trấn biết là đoàn vận lương cứu tế nên hết sức phối hợp và tạo điều kiện cho toàn đoàn được nghỉ ngơi.

Mấy trăm lượng xe quy mô rất lớn, Hàn Mạc không dám bất cẩn, phái gần 1000 Ngự lâm quân canh phòng nghiêm ngặt.

Chuẩn bị xong đâu đấy, thấy Tiểu Quân đi đến chỗ Hàn Mạc nói khẽ:
- Hàn thiếu gia, đêm nay cẩn thận có người xấu làm chuyện mờ ám, cẩn thận có người phóng hoả đốt lương, càng cẩn thận có người giết ngựa

back top