Quyền Thần

Chương 294 : Tiếng vó ngựa trong đêm vắng

Trấn Cổ Thủy này cư dân cũng không đông. Đội hộ lương xác định sẽ ở đây suốt đêm, tuy rằng thật sự ngủ rất ít nhưng đã qua nửa đêm, toàn bộ trấn vẫn lặng phắc như tờ.

Bởi vì đoàn xe ở khu vực đầu trấn nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe. Cho nên tại đây đích thân Hàn Mạc chỉ đạo thông báo cho người dân ở khu vực này cấm đi lại ban đêm, nếu không có tình huống gì đặc biệt, thì tốt nhất đóng cửa ở trong nhà, kể cả những người bán hàng ăn khuya cũng tạm nghỉ một đêm.

Mấy trăm lượng xe lương đều tụ tập ở cổng vào trấn, trên một mảnh đất trống trải. Nhóm người chăn ngựa đã sớm cho ngựa nghỉ ngơi, chỉ để lại hơn bốn trăm người và phu đẩy xe, còn lại đều đến khu vực đầu trấn ngủ, phục hồi sinh lực và tinh thần. Ngự lâm quân còn lại phân hai nửa, một ngàn người canh gác đầu hôm, một ngàn còn lại lên trấn trên nghỉ tạm, sau nửa đêm đến đổi phiên.

Phụ trách thủ hộ Ngự lâm quân là Tiết Thiệu và vài tên tướng phụ tá, tuy rằng cũng không thấy bóng dáng của địch quân nhưng tất cả đều hết sức cảnh giác đề phòng. Ngự lâm quân đương nhiên binh lính địa phương không thể so bì được, tuy rằng là đang nghỉ ngơi và hồi phục tinh thần nhưng trận hình không có chút hỗn loạn, mặc dù một nửa lên trấn trên nghỉ tạm, toán Ngự lâm quân còn lại vẫn dựa vào trận pháp bày binh. Bộ binh thủ hộ trước-sau, đao không rời tay, kỵ binh hai bên sườn đều là canh giữ ngựa của mình ở ngay bên cạnh.

Tiết Thiệu còn dẫn theo một trăm cung thủ, có mặt rải rác khắp mấy trăm xe lương, cứ cách vài xe là lại thấy một gã tiễn thủ nấp ở khoảng giữa hai xe, trong tay cầm cung, lưng đeo hộp tên, chỉ cần có một động tĩnh nhỏ, ngay lập tức tên rời khỏi cung.

Trên đời này ai cũng như ai, nếu tình huống không quá áp lực, ắt tinh thần sẽ lơi lỏng một chút. Tuy rằng vẫn tự nhắc nhở mình phải cẩn trọng đề phòng, nhưng khi đã quá nửa đêm, bốn phía vắng lặng, chỉ có gió hiu hiu thổi, không ít binh sĩ đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Từ khi rời Yến Kinh khởi hành đi Nghi Xuân, với tinh thần cứu tế như cứu hỏa, không thể trì hoãn, nên đến lúc này, người kiệt sức, mà ngựa cũng đã hết hơi.

Trước nửa đêm, các tướng sĩ tuy rằng đã có dùng qua cơm chiều, thể lực ít nhiều được khôi phục, nhưng cảm giác mệt mỏi không dễ gì gột rửa, lại ở nơi tĩnh mịch đương nhiên cơn buồn ngủ sẽ nhẹ nhàng kéo đến.

Hàn Mạc đi vào trấn khẩu, đến gần đoàn xe, nghe một giọng nói trầm thấp:
-Chu Thuận

-Trương Mạn Ngọc!
Hàn Mạc trả lời.

Đây là một trong bốn khẩu lệnh do hắn nghĩ ra. Vài tên cung thủ nghe thấy thế buông cung xuống. Miêu Võ từ trong chỗ nấp đi ra, nhìn thấy Hàn Mạc, thi lễ:
-Đại nhân!

Y và Hàn Mạc đều là Hộ quân tham lĩnh, chức quan ngang nhau, tuy nhiên, trong nhiệm vụ lần này, Hàn Mạc là Hộ lương tổng quản, cho nên y vẫn là thân phận thuộc hạ.

Hàn Mạc cười ha hả, tiến lên, ôm quyền:
-Miêu đại ca vất vả rồi!

Miêu Võ đã gần tứ thập, theo lý thì Hàn Mạc phải xưng thúc thúc, nhưng hắn cảm thấy gọi là đại ca nghe gần gũi hơn nhiều.

Đối với những người này, Hàn Mạc thực không muốn gọi theo chức quan, sẽ cảm thấy xa lạ, cứ huynh – đệ, sẽ thấy thân tình cởi mở.

Miêu Võ cười nói:
-Đại nhân cũng vất vả, còn chưa nghỉ sao? Không cần quá lo lắng, nơi này đã có thuộc hạ, cho dù có liều tính mạng cũng bảo vệ xe lương bằng được.

Hàn Mạc mỉm cười:
-Miêu đại ca, đại ca có thể gọi là Hàn huynh đệ không? Hàn Mạc thấy mấy chữ đại nhân nghe không quen tai.

Miêu Võ hơi do dự:
-Hàn… đại… Hàn huynh đệ là người hào sảng, ta sau này nếu gọi là Hàn huynh đệ, xin chớ trách.

-Không đâu.
Hàn Mạc xua tay
-Cầu còn không được.
Dừng một chút, nhìn sang đoàn xe, thấy tinh thần cảnh giác đề phòng cực kỳ cẩn mật, hỏi:
-Miêu đại ca, đại ca không trách đệ chứ?


Miêu Võ thắc mắc:
-Hàn… đại… Hàn huynh đệ, lời này, ý là sao…?

Hàn Mạc thở dài:
-Lần này kỳ thực là một chuyến đi vạn phần cực khổ. Nói trắng ra là làm tốt, cũng chưa biết có được công không, nhưng chỉ cần chút sơ suất, tội danh không nhỏ. Đến lúc đó chỉ sợ liên lụy Miêu đại nhân.

Miêu Võ cười ha hả:
-Hàn huynh đệ, không dám gạt đệ, lần này đệ điều ta, ta không những không trách mà còn phải cám ơn. Đệ có chú ý đến Miêu Võ ta, là cũng có đánh giá Miêu Võ ta không tồi. Ta làm sao không tận tâm tận lực? Hơn nữa, đã là Ngự lâm quân, bảo vệ đất nước là tâm nguyện lớn nhất. Hiện giờ đồng bào Nghi Xuân đang chịu khổ, chúng ta hộ tống cứu tế nạn nhân của thiên tai, cũng là một nhiệm vụ, dốc hết tài cán vì các phụ lão hương thân và xung trận giết địch lập công lao cũng như nhau vậy. Ta dẫu tính sẽ để thân trên chiến trường, nhưng nếu có chết ở đây cũng là một cái chết có ý nghĩa.

Hàn Mạc không thể tưởng nổi Miêu Võ cũng là một người sâu sắc trượng nghĩa, lập tức lòng cảm thấy rất kính phục, thầm nghĩ: “Trước đây nghe nói nước Yến có nhiều tráng sĩ, giờ thì đã biết không phải là giả”.

Miêu Võ lại hạ thấp giọng:
-Hàn huynh đệ, đệ có biết bản quán của ta ở đâu không?

Hạc Mạc lắc đầu:
-Miêu đại ca là người nơi nào?

-Huyện Hoàng Mai, quận Nghi Xuân.
Miêu Võ từ tốn,
-Nhà ta ở thôn Tử Lý, phía cuối huyện Hoàng Mai. Ta rời quê năm 21 tuổi, hằng năm cũng cố gắng về thăm quê một lần.

Hàn Mạc cả kinh:
-Vậy thân nhân của đại ca ở đâu?

- Vợ ta và ba con hai trai một gái đều sống ở đó.
Miêu Võ ánh mắt hơi mờ đi, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh, tiếp tục nói:
-Họ quen sống ở quê rồi. Nên ta không đưa vợ con lên kinh thành.

Hàn Mạc trong lòng buồn bã. Huyện Hoàng Mai trong trận lụt này thiệt hại nhiều nhất, vô số nhà dân bị nước bao phủ, chỉ sợ gia đình Miêu Võ cũng đã gặp nạn.

Nếu không phải chính mồm Miêu Võ nói ra, Hàn Mạc thật sự khó có thể tưởng Miêu Võ trong lòng cất giấu nỗi đau xót lớn quá vậy.

Y quả nhiên là một người đàn ông cứng rắn. Tuy biết rằng thân nhân khó có thể thoát khỏi vận rùi, vẫn giữ được tinh thần cứng như thép, mặt ngoài không hề để lộ nỗi đau xót, nhưng Hàn Mạc biết, Miêu Võ nhìn bề ngoài có vẻ kiên gan, e rằng lòng đã đau như xát muối.

Hàn Mạc nhất thời không biết an ủi thế nào, chỉ đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ vào vai Miêu Võ.

Miêu Võ cười, nói chắc như đinh đóng cột:
-Hàn huynh đệ yên tâm. Tuy rằng ta cũng biết, dọc đường đi nguy hiểm rập rình, thậm chí đến được huyện Tịch Xuân cũng chưa chắc đã yên ổn. Nhưng Miêu Võ ta sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ lương thực. Bất kể là kẻ nào, muốn động đến xe lương, thì chắc chắn chết cùng Miêu Võ.

Hàn Mạc nghiêm nghị:
-Miêu đại ca, tiểu đệ những lời khác không dám nói, chỉ có thể nói một câu. Chúng ta cùng tiến cùng thoái, cùng vinh cùng nhục.

Miêu Võ gật đầu rất mạnh.

Chính vào lúc này, mơ hồ nghe như có tiếng vó ngựa vọng đến từ phía đông, hiển nhiên những người đó còn cách khá xa, nếu không là vì ban đêm thanh tịnh, nhất định rất khó có thể phát hiện.

Miêu Võ hiển nhiên thính giác không tồi, mà Hàn Mạc từ nhỏ luyện “trường sinh kinh”, ngũ quan vô cùng nhạy bén, người thường khó có thể bì kịp. Trong cơ thể kình khí dẫn xuất, các cơ năng về cơ bản đều nhạy hơn bình thường, bất kể là thể năng, sức chịu đựng, độ nhạy, lực phản ứng, cùng với tính cảnh giác, tất cả đều hơn hẳn người thường. Hàn Mạc cũng là người lĩnh hội đầy đủ sự huyền diệu của khí kinh. Cho nên hai người đều nghe thấy tiếng vó ngựa, liếc nhìn nhau một cái, nét mặt trở nên căng thẳng.

Miêu Võ không nói hai lời. Hắn là tổng quản Bộ binh, nên rút đại đao ở thắt lưng ra, trầm giọng nói:
-Tất cả cẩn thận, có chuyện.

Ngự lâm quân đều là tinh binh, Miêu Võ lệnh một tiếng, toán lính Bộ binh lập tức rút đao ra, đồng loạt đứng lên, đưa mắt ra hiệu. Cung binh và Kỵ binh cũng lập tức siết chặt thế trận. Cung binh đặt tay vào dây kéo. Kỵ binh lên ngựa, rút dao bầu ra, giữ chặt giây cương. Chỉ xem cách toàn đội Ngự lâm quân nhất nhất hành động, tinh thần bình tĩnh, Hàn Mạc trong lòng ngầm tán thưởng, quả nhiên không hổ là quân đội mạnh nhất nước Yến.

Những người chăn ngựa cũng như ngừng thở, đứng sát vào thành xe.

Đoàn người chăn ngựa, ngoại trừ những người dùng số tiền lớn để triệu tập bổ sung, phần đông đều là từ Thái phó tự điều đi.

Thái phó tự Yến quốc là nha môn có chuyên môn quản lý tuấn mã. Ở nước Yến có hơn mười trường ngựa. Chỉ có điều, nền tảng từ hồi khai quốc của nước Yến vốn khan hiếm ngựa, cho nên sau này chủ yếu là mua ngựa từ bên ngoài bổ sung vào. Hơn nữa, tuấn mã nước Yến độ dẻo dai và sức chịu đựng đều kém, khó có thể so sánh với ngựa của nước Ngụy. Cho nên ngoài trừ ngựa có được thông qua con đường buôn lậu ngoại lai, Thái phó tự cũng tích cực tiến hành lai giống ngựa nước Yến và nước Ngụy, hy vọng có thể có những con ngựa đời sau tốt hơn.

Ở trường ngựa của Thái phó tự, gần như đều là giống ngựa tốt nhất, phần lớn là dành cho các quan cưỡi, còn lại, chủ yếu cho kỵ binh sử dụng. Nên kỵ binh Ngự lâm quân, tất cả đều là ngựa tốt nhất nước Yến hiện nay.

Trường ngựa của Thái phó tự có hơn mười chỗ, chủ yếu đều lựa chọn nơi cây cỏ tươi tốt, những người chăn ngựa này đều là điều ở trong trường ngựa Hồng Điền của Thái phó tự, là nơi gần với kinh thành nhất.

Toàn bộ đoàn xe nín thở. Đến lúc này mọi người đều đã có thể nghe tiếng vó ngựa, đồng loạt nhìn về hướng tiếng vó ngựa truyền lại. Tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ dần, lờ mờ thấy vài bóng dáng một đám người đang chớp động. Chỉ có điều đêm đen mờ mịt, tầm nhìn bị cản trở, nếu không có nhãn lực thật sự tốt thì gần như không thể phát hiện ra được.

Những chiếc bóng lúc ẩn lúc hiện nhằm thẳng hướng đoàn xe tiến đến, đột nhiên dừng lại, tiếng vó ngựa cũng im bặt.

-Có hơn 10 con tuấn mã.
Tiếu Mộc tới gần Hàn Mạc thấp giọng nói:
-Đại nhân, bọn họ đã dừng lại.

Tiếu Mộc xuất thân là kỵ binh, hiển nhiên hiểu rất rõ mã tính. Chỉ nghe tiếng vó ngựa, cũng đoán được số lượng. Đây cũng là sở trường của y.

-Không thể tưởng tượng được là có người dám tới vuốt râu hổ.
Hàn Mạc cười lạnh, trong lòng thầm cảm ơn Tiêu Linh Chỉ, nếu không có nàng ấy nhắc nhở, mình nhìn thấy đối thủ bất quá cũng chỉ có 10 con ngựa sẽ sinh ra tâm lý coi thường.

Lúc này hắn cũng hiểu, nếu là 10 nhân mã đó mang theo vật có thể gây cháy, một khi đốt lên nơi khô ráo này, hậu quả đúng là không thể tưởng nổi.

Tuy nhiên hắn cũng có chút nghi hoặc, đối phương nếu là ngầm đánh lén thì còn sợ, đã xuất hiện lộ liễu, khiến cả đoàn xe sẵn sàng ứng biến thì cơ hội lại gần hoàn toàn không có.

Nhóm người này là ai? Muốn làm gì? Hay là không chỉ đơn giản đánh lén xe lương?

back top