Hai bên đều giữ im lặng, Tiếu Mộc cẩn thận để ý chung quanh, quan sát xem trong phủ còn có mai phục khác hay không, đám kỵ binh lai lịch không rõ kia dẫn Hàn Mạc tới nơi này, rốt cục có mục địch gì?
Sau khi yên lặng một lát, chỉ thấy một kỵ binh từ bên kia phi ra, chậm rãi đi tới bên này.
- Các ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Hàn Mạc thấp giọng dặn, cũng giục ngựa tiến về phía người nọ.
- Vừa rồi lúc đám người này xông trận, tuy rằng cướp lương thực, nhưng không có giết quan bình, Hàn Mạc cảm thấy dường như địch ý của đám người này cũng không quá lớn, lúc này một kỵ binh rời trận, bản thân mình cũng không thể mất uy phong.
Hai người tiến đến còn cách 3, 4 thước cùng dừng ngựa lại, kỵ binh kia tay trái buộc khăn lụa màu đỏ, đúng là thủ lính của đám thiết giáp kỵ binh này.
Hắn mặc áo tơi, đội nón tre, nón tre buông xuống, thấy không rõ mặt mũi hắn, chỉ thấy tay trái hắn nắm một bó đuốc, sau khi ghìm ngựa, hung hăng cắm cây duốc vào thân cây đại thụ bên cạnh, chợt nghe “phốc” một tiếng, cây đuốc kia dĩ nhiên cắm vào trong thân cây, lực tay này quả thật rất kinh người.
Hàn Mạc nheo mắt, chính hắn luyện qua “Trường sinh kinh”, lực lớn như trâu, được nhờ sự trợ giúp của bí quyết vận khí gia truyền, nhưng khí lực người này nhìn qua không yếu hơn mình, khó không phải là trời sinh thần lực chứ?
- Sợ rồi sao? Có phải cảm thấy ta rất có bản lĩnh hay không?
Người nọ cười khặc khặc, tay trái hơi nâng nón tre của mình lên, lộ ra khuôn mặt mang mặt nạ màu bạc.
Đó là khuôn mặt nạ trắng giống như ác quỷ, răng nanh nhô ra, bộ mặt dữ tợn, chỉ có hai hốc mắt lộ ra ánh mắt người nọ, dưới ánh lửa, ánh mắt kia cực có thần.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- Bản lĩnh tốt… chẳng qua chỉ là xiếc nhỏ mà thôi!
-
- Là nói ta cướp lương… !
Người mặt bạc cười khặc khặc, chỉ cây đuốc:
- Hay là nói ta cắm cây đuốc?
-
-
- Đều chỉ là xiếc nhỏ.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Nói cho ta biết, các ngươi muốn làm gì? Cướp đoạt lượng thực triều đình giúp nạn thiên tai, ngươi nên hiểu được hậu quả… Đó là cùng tội tạo phản, tạo phản… sẽ phải mất đầu!
Người mặt bạc cười to nói:
- Hàn Mạc, lúc này nói với ta những điều này có tác dụng sao? Các ngươi có thể bắt được ta… Hay là ngươi có thể giết ta?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Dường như các hạ rất tự tin!
Người mặt bạc nhẹ nhàng giơ tay vỗ vào lưỡi đao của mình, thàn nhiên nói:
- Hàn Mạc, ngươi có biết, ngươi không giết được ta, ta lại có thể giết được ngươi. Ngươi theo ta vào rừng cây, ta khâm phục dũng khí của ngươi… Chỉ có điều ngươi không tránh khỏi quá mức lỗ mãng, nếu ta thật sự bố trí mai phục trong rừng này, ngươi không có khả năng còn sống đi ra.
Hắn nói hời hợt, nhưng bên trong lại rất tự tin.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Các hạ nhìn như chiếm thượng phong, thật ra trong lòng ngươi vẫn sợ hãi… Nếu không vì sao lại chọn nơi hiểm yếu này để động thủ, nếu ngươi thật sự rất tự tin, vì sao không lựa chọn nơi bằng phẳng? Từ điều này thì các hạ cũng không dám tung hoành ngang dọc, chắc là đã sớm tính toán tốt đường lui… Người cần đường lui, luôn có trái tim sợ hãi!
Người mặt bạc trầm ngâm, chỉ nháy mắt liền cười to nói:
- Ta chỉ nghe nói Hàn Mạc chiến công hiển hách tại quận Bột Châu, không thể tưởng được mồm mép của ngươi cũng lưu loát như vậy.
- Hãy bớt lời thừa đi, giao lương thực ra.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, cướp lương là tội lớn, ta cần phải bắt ngươi quy án!
Người áo bạc thản nhiên nói:
- Có lẽ Hàn đại nhân còn không biết, dọc đường đi, huynh đệ chúng ta thay ngươi giải quyết không ít lâu la… Ngươi tiến vào cảnh nội quận Nghi Xuân, dọc đường đi bình an vô sự, ngươi thật sự nghĩ rằng không ai đánh chú ý tới các ngươi?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Lời này của ngươi có ý gì?
Ánh mắt sau mặt nạ bạc chăm chú nhìn lên mặt Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Tiến vào quận Nghi Xuân, ít nhất có ba đám binh mã đánh chủ ý tới các ngươi… Ngươi đừng coi thường ba đám người này, nếu bọn họ thật sự ra tay, cho dù không chiếm được tiện nghi, chắc chắn các ngươi cũng hao tổn không ít, những phiền toái này, huynh đệ chúng ta đều yên lặng giải quyết cho các ngươi.
- Ngươi nói, bắt đầu từ khi tiến vào quận Nghi Xuân ba ngày trước, các ngươi vẫn đi theo chúng ta?
Hàn Mạc nhíu mày, trong lòng hơi giật mình, đám người này yên lặng đi theo đoàn xe, không ngờ bản thân mình không phát giác mảy may.
- Không sai.
Người mặt bạc gật đầu nói:
- Không phải ta khoe thành tích với ngươi, chỉ có điều để ngươi biết… quận Nghi Xuân cũng không thái bình như ngươi nghĩ, người quận Nghi Xuân… cũng không nhát gan như ngươi tưởng tượng vậy.
Hàn Mạc chăm chú nhìn người mặt bạc hỏi:
- Mục đích của ngươi là gì… Chắc sẽ giúp ta mà không có mục đích gì chứ?
- Đương nhiên.
Người mặt bạc bình tĩnh nói:
- Ta giúp không phải vì ngươi, chẳng qua giống ngươi, ta cảm thấy đám lương thực này rất quan trọng… Nhưng có lẽ nhận thức quan trọng của chúng ta là không giống nhau.
- Ngươi nói ta nghe không hiểu.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Ngươi cho rằng nó quan trọng, quan trọng ở chỗ nào?
- Rất đơn giản, đám lương thực này có thể cứu mạng.
Người mặt bạc nói:
- Ta chỉ muốn nhìn thấy đám lương thực này thật sự có thể đưa tới tay dân chúng… !
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Nói như vậy, thật ra ngươi là một người hiệp nghĩa rồi?
Thần sắc hắn lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Nếu muốn những lương thực này có thể tới tay dân chúng, vì sao ngươi lại nửa đường cướp lương? Nếu ngươi thật sự hiệp nghĩa, ta có thể khâm phục trái tim đạo nghĩa của ngươi, nhưng không thưởng thức cách làm việc của ngươi… !
Người mặt bạc thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, ta… không tin được ngươi!
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
- Không tin được ta? Vì sao?
- Ta không tin ngươi đều sẽ đưa từng hạt lương thực tới tay nạn dân.
Người mặt bạc gằn từng tiếng nói:
- Ta lo lắng ngươi chẳng những không lấy đám lương thực này đi cứu trợ dân chúng, trái lại sẽ trợ Trụ làm ngược đi hại dân chúng!
Hàn Mạc lạnh nhạt nói:
- Triều đình tự có pháp luật của triều đình, nếu là giúp nạn thiên tai, đều có Lương thự ti của địa phương tới an bài giúp nạn thiên tai như thế nào, những chuyện này không phiền những người hiệp nghĩa các ngươi nhúng tay vào.
- Triều đình?
Người mặt bạc cười lạnh nói:
- Thế gia các ngươi lừa gạt lẫn nhau, đều vì lợi ích của mình đấu đá nhau, khi nào thật sự để dân chúng ở trong lòng? Chung quy là cá mè một lứa mà thôi… Hàn Mạc, lần này ta ra tay, chỉ muốn cảnh cáo ngươi, nếu ngươi đảm nhiệm quan hộ lương, nên suy nghĩ một chút cho nạn dân, đám lương thực này cũng có thể dùng đúng mục đích… Nhưng nếu người giống như bọn chúng, cấu kết với nhau làm việc xấu, đừng trách ta lòng lang dạ sói… Ta biết bên cạnh ngươi không ít thế lực, nhưng ta nói cho ngươi một câu, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, ai cũng không thể cứu được ngươi!
Hàn Mạc bình tĩnh cười nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao? Rất nhiều người muốn giết ta, nhưng ta vẫn còn sống… Ta rất ghét tác phong tự cho là đúng của các ngươi, luôn tự cho mình trở thành cứu thế chủ, chuyện ta làm, chỉ làm dựa theo suy nghĩ của mình, nếu là những đề nghị hoặc uy hiếp nhàm chán này, ta thật sự không có tâm tình để ý tới… Bọn họ trong miệng ngươi, là chỉ ai?
Người mặt bạc cười ha ha nói:
- Bọn họ là ai, rất nhanh ngươi sẽ rõ ràng… !
Hắn giơ đao trong tay lên nói:
- Là ngươi ra tay trước… hay là ta?
Hàn Mạc híp mắt nói:
- Lời này của ngươi có ý gì?
- Nếu đã gặp, ta muốn thử một chút xem bản lĩnh của ngươi như thế nào.
Người mặt bạc bình tĩnh nói:
- Chỉ cần ngươi không thua, ngươi có thể mang đám lương thực này trở về… Nếu không, đám lương thực này do chúng ta phân cho nạn dân thay ngươi… Có phải rất công bằng hay không?
Hàn Mạc hỏi:
- Có phải ta không có lựa chọn khác hay không?
- Đương nhiên ngươi cũng có thể không động thủ.
Người mặt bạc cười nói:
- Hiện giờ ngươi mang theo bộ hạ của ngươi trở về, ta tuyệt đối không cản lại, nhưng đám lương thực này thuộc về chúng ta!
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười, nói:
- Một khi đã như vậy, xem ra ta phải đánh với ngươi một trận!
Người áo bạc không nói hai lời, xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ đùi ngựa. Con tuấn mã kia cực kỳ nhu thuận đi tới một bên, hắn lùi về phía sau hai bước, thản nhiên nói với Hàn Mạc:
- Mời!
Hàn Mạc cũng xoay người xuống ngựa, vận động cổ tay, hỏi han như rất tùy ý:
- Vì sao phải đối chiến với ta? Là muốn chứng minh võ công của ngươi cao hơn ta?
Người mặt bạc cười ha ha nói:
- Bởi vì Diệp Thiên Mãnh từng đánh với ta một trận, dưới tay ta hắn chống đỡ được hai mươi chiếu, ta muốn nhìn một chút xem ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu chiêu!
Hàn Mạc hơi sửng sốt.
Đánh bại Diệp Thiên Mãnh, đó là một việc đắc ý trong đời Hàn Mạc, chẳng qua dường như cũng không phải rất nhiều người tin tưởng chuyện này. Bản thân Hàn Mạc không thừa nhận cũng không được, Diệp Thiên Mãnh chết dưới tay mình, cũng không phải Diệp Thiên Mãnh không đủ mạnh.
Diệp Thiên Mãnh được xưng là mãnh tướng đứng đầu quận Bột Châu, công phu tuyệt đối dũng mãnh, chẳng qua ngày đó Diệp Thiên Mãnh xui xẻo đụng phải “Bát bộ côn thuật” tuyệt thế côn thuật chưa xuất thế, còn bởi vì lúc ấy Phong Kỵ đột nhiên tập kích, Diệp Thiên Mãnh không tưởng được, trong lòng hỗn loạn, lúc ấy mới bị Hàn Mạc dùng “Bát bộ côn thuật” đánh trúng xương bả vai, lập tức bị Hàn Mạc dùng cách đấu thuật đánh bại.
Hàn Mạc có thể chiến thắng, chính là một chữ “Kỳ”. (bất ngờ)
Bất ngờ đánh tới dưới quan Lê Cốc, bất ngờ sử dụng “Bát bộ côn thuật”, còn có sát chiêu chiến đấu bất ngờ, chiêu chiêu bất ngờ, Diệp Thiên Mãnh đang lúc bối rối không chết mới gặp quỷ.
Nhưng Hàn Mạc phải thừa nhận, thật sự quyết đấu đối mặt, mọi người không thể không chú tâm, cho dù có “Bát bộ côn thuật”, cũng chưa chắc có thể đánh bại Diệp Thiên Mãnh như vậy.
Mà người mặt bạc này lại luôn miệng nói Diệp Thiên Mãnh chẳng qua đỡ được hai mươi chiêu dưới tay hắn, điều này khiến Hàn Mạc hơi khiếp sợ.
Nếu người này không thật sự có bản lĩnh như vậy, vậy thì chỉ có một khả năng, hắn đang chém gió.
…
- Nếu ngươi thất bại, có phải ta nên biết bại tướng dưới tay ta tên là gì hay không?
Hàn Mạc nhẹ nhàng thúc ngựa, con ngựa chậm rãi qua một bên, hắn nắm chuôi đao, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn người mặt bạc.
Người mặt bạc nhẹ nhàng cười:
- Mặc Thập Nhị Lang!
Hàn Mạc nhíu mày, ở Đông Hải hắn cũng từng nghe qua Hàn Chính Khôn nói qua giai thoại của rất nhiều danh nhân nước Yến, chỉ có điều tên Mặc Thập Nhị Lang này chưa từng nghe qua. Chẳng qua dùng bản lĩnh của đám thiết giáp kỵ binh này, tên tuổi sớm đã vang dội, bản thân mình không có khả năng một chút tin tức cũng không có.
Hắn xác định đây là tên giả.
Hắn không nghĩ nhiều, đại đao của Mặc Thập Nhị Lang bên kia đã bổ về phía cổ Hàn Mạc.
Hàn Mạc biết khí lực đối phương tuyệt đối không kém gì mình, một đao này kình khí mười phần, vô cùng sắc bén, khí thế không thể đỡ nổi. Hắn xoay người rút lui, không nhìn đao, trái lại quát một tiếng, đại đao trong tay liên tục chém tới bóng dáng Mặc Thập Nhị Lang giống như sấm điện.
Đao đầu tiên của Mặc Thập Nhị Lang bị Hàn Mạc thoải mái tránh qua, Hàn Mạc lại nhanh chóng phản kích, Mặc Thập Nhị Lang nhãn nhã như dạo chơi, liên tục giơ đao ngăn cản, nhất thời cũng không công kích, dường như muốn xem thế công của Hàn Mạc rốt cục mạnh bao nhiêu.
Sau khi yên lặng một lát, chỉ thấy một kỵ binh từ bên kia phi ra, chậm rãi đi tới bên này.
- Các ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Hàn Mạc thấp giọng dặn, cũng giục ngựa tiến về phía người nọ.
- Vừa rồi lúc đám người này xông trận, tuy rằng cướp lương thực, nhưng không có giết quan bình, Hàn Mạc cảm thấy dường như địch ý của đám người này cũng không quá lớn, lúc này một kỵ binh rời trận, bản thân mình cũng không thể mất uy phong.
Hai người tiến đến còn cách 3, 4 thước cùng dừng ngựa lại, kỵ binh kia tay trái buộc khăn lụa màu đỏ, đúng là thủ lính của đám thiết giáp kỵ binh này.
Hắn mặc áo tơi, đội nón tre, nón tre buông xuống, thấy không rõ mặt mũi hắn, chỉ thấy tay trái hắn nắm một bó đuốc, sau khi ghìm ngựa, hung hăng cắm cây duốc vào thân cây đại thụ bên cạnh, chợt nghe “phốc” một tiếng, cây đuốc kia dĩ nhiên cắm vào trong thân cây, lực tay này quả thật rất kinh người.
Hàn Mạc nheo mắt, chính hắn luyện qua “Trường sinh kinh”, lực lớn như trâu, được nhờ sự trợ giúp của bí quyết vận khí gia truyền, nhưng khí lực người này nhìn qua không yếu hơn mình, khó không phải là trời sinh thần lực chứ?
- Sợ rồi sao? Có phải cảm thấy ta rất có bản lĩnh hay không?
Người nọ cười khặc khặc, tay trái hơi nâng nón tre của mình lên, lộ ra khuôn mặt mang mặt nạ màu bạc.
Đó là khuôn mặt nạ trắng giống như ác quỷ, răng nanh nhô ra, bộ mặt dữ tợn, chỉ có hai hốc mắt lộ ra ánh mắt người nọ, dưới ánh lửa, ánh mắt kia cực có thần.
Hàn Mạc thản nhiên cười:
- Bản lĩnh tốt… chẳng qua chỉ là xiếc nhỏ mà thôi!
-
- Là nói ta cướp lương… !
Người mặt bạc cười khặc khặc, chỉ cây đuốc:
- Hay là nói ta cắm cây đuốc?
-
-
- Đều chỉ là xiếc nhỏ.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Nói cho ta biết, các ngươi muốn làm gì? Cướp đoạt lượng thực triều đình giúp nạn thiên tai, ngươi nên hiểu được hậu quả… Đó là cùng tội tạo phản, tạo phản… sẽ phải mất đầu!
Người mặt bạc cười to nói:
- Hàn Mạc, lúc này nói với ta những điều này có tác dụng sao? Các ngươi có thể bắt được ta… Hay là ngươi có thể giết ta?
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Dường như các hạ rất tự tin!
Người mặt bạc nhẹ nhàng giơ tay vỗ vào lưỡi đao của mình, thàn nhiên nói:
- Hàn Mạc, ngươi có biết, ngươi không giết được ta, ta lại có thể giết được ngươi. Ngươi theo ta vào rừng cây, ta khâm phục dũng khí của ngươi… Chỉ có điều ngươi không tránh khỏi quá mức lỗ mãng, nếu ta thật sự bố trí mai phục trong rừng này, ngươi không có khả năng còn sống đi ra.
Hắn nói hời hợt, nhưng bên trong lại rất tự tin.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Các hạ nhìn như chiếm thượng phong, thật ra trong lòng ngươi vẫn sợ hãi… Nếu không vì sao lại chọn nơi hiểm yếu này để động thủ, nếu ngươi thật sự rất tự tin, vì sao không lựa chọn nơi bằng phẳng? Từ điều này thì các hạ cũng không dám tung hoành ngang dọc, chắc là đã sớm tính toán tốt đường lui… Người cần đường lui, luôn có trái tim sợ hãi!
Người mặt bạc trầm ngâm, chỉ nháy mắt liền cười to nói:
- Ta chỉ nghe nói Hàn Mạc chiến công hiển hách tại quận Bột Châu, không thể tưởng được mồm mép của ngươi cũng lưu loát như vậy.
- Hãy bớt lời thừa đi, giao lương thực ra.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Ta mặc kệ ngươi có bối cảnh gì, cướp lương là tội lớn, ta cần phải bắt ngươi quy án!
Người áo bạc thản nhiên nói:
- Có lẽ Hàn đại nhân còn không biết, dọc đường đi, huynh đệ chúng ta thay ngươi giải quyết không ít lâu la… Ngươi tiến vào cảnh nội quận Nghi Xuân, dọc đường đi bình an vô sự, ngươi thật sự nghĩ rằng không ai đánh chú ý tới các ngươi?
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Lời này của ngươi có ý gì?
Ánh mắt sau mặt nạ bạc chăm chú nhìn lên mặt Hàn Mạc, chậm rãi nói:
- Tiến vào quận Nghi Xuân, ít nhất có ba đám binh mã đánh chủ ý tới các ngươi… Ngươi đừng coi thường ba đám người này, nếu bọn họ thật sự ra tay, cho dù không chiếm được tiện nghi, chắc chắn các ngươi cũng hao tổn không ít, những phiền toái này, huynh đệ chúng ta đều yên lặng giải quyết cho các ngươi.
- Ngươi nói, bắt đầu từ khi tiến vào quận Nghi Xuân ba ngày trước, các ngươi vẫn đi theo chúng ta?
Hàn Mạc nhíu mày, trong lòng hơi giật mình, đám người này yên lặng đi theo đoàn xe, không ngờ bản thân mình không phát giác mảy may.
- Không sai.
Người mặt bạc gật đầu nói:
- Không phải ta khoe thành tích với ngươi, chỉ có điều để ngươi biết… quận Nghi Xuân cũng không thái bình như ngươi nghĩ, người quận Nghi Xuân… cũng không nhát gan như ngươi tưởng tượng vậy.
Hàn Mạc chăm chú nhìn người mặt bạc hỏi:
- Mục đích của ngươi là gì… Chắc sẽ giúp ta mà không có mục đích gì chứ?
- Đương nhiên.
Người mặt bạc bình tĩnh nói:
- Ta giúp không phải vì ngươi, chẳng qua giống ngươi, ta cảm thấy đám lương thực này rất quan trọng… Nhưng có lẽ nhận thức quan trọng của chúng ta là không giống nhau.
- Ngươi nói ta nghe không hiểu.
Hàn Mạc lắc đầu:
- Ngươi cho rằng nó quan trọng, quan trọng ở chỗ nào?
- Rất đơn giản, đám lương thực này có thể cứu mạng.
Người mặt bạc nói:
- Ta chỉ muốn nhìn thấy đám lương thực này thật sự có thể đưa tới tay dân chúng… !
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Nói như vậy, thật ra ngươi là một người hiệp nghĩa rồi?
Thần sắc hắn lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Nếu muốn những lương thực này có thể tới tay dân chúng, vì sao ngươi lại nửa đường cướp lương? Nếu ngươi thật sự hiệp nghĩa, ta có thể khâm phục trái tim đạo nghĩa của ngươi, nhưng không thưởng thức cách làm việc của ngươi… !
Người mặt bạc thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, ta… không tin được ngươi!
Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:
- Không tin được ta? Vì sao?
- Ta không tin ngươi đều sẽ đưa từng hạt lương thực tới tay nạn dân.
Người mặt bạc gằn từng tiếng nói:
- Ta lo lắng ngươi chẳng những không lấy đám lương thực này đi cứu trợ dân chúng, trái lại sẽ trợ Trụ làm ngược đi hại dân chúng!
Hàn Mạc lạnh nhạt nói:
- Triều đình tự có pháp luật của triều đình, nếu là giúp nạn thiên tai, đều có Lương thự ti của địa phương tới an bài giúp nạn thiên tai như thế nào, những chuyện này không phiền những người hiệp nghĩa các ngươi nhúng tay vào.
- Triều đình?
Người mặt bạc cười lạnh nói:
- Thế gia các ngươi lừa gạt lẫn nhau, đều vì lợi ích của mình đấu đá nhau, khi nào thật sự để dân chúng ở trong lòng? Chung quy là cá mè một lứa mà thôi… Hàn Mạc, lần này ta ra tay, chỉ muốn cảnh cáo ngươi, nếu ngươi đảm nhiệm quan hộ lương, nên suy nghĩ một chút cho nạn dân, đám lương thực này cũng có thể dùng đúng mục đích… Nhưng nếu người giống như bọn chúng, cấu kết với nhau làm việc xấu, đừng trách ta lòng lang dạ sói… Ta biết bên cạnh ngươi không ít thế lực, nhưng ta nói cho ngươi một câu, nếu ta thật sự muốn giết ngươi, ai cũng không thể cứu được ngươi!
Hàn Mạc bình tĩnh cười nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao? Rất nhiều người muốn giết ta, nhưng ta vẫn còn sống… Ta rất ghét tác phong tự cho là đúng của các ngươi, luôn tự cho mình trở thành cứu thế chủ, chuyện ta làm, chỉ làm dựa theo suy nghĩ của mình, nếu là những đề nghị hoặc uy hiếp nhàm chán này, ta thật sự không có tâm tình để ý tới… Bọn họ trong miệng ngươi, là chỉ ai?
Người mặt bạc cười ha ha nói:
- Bọn họ là ai, rất nhanh ngươi sẽ rõ ràng… !
Hắn giơ đao trong tay lên nói:
- Là ngươi ra tay trước… hay là ta?
Hàn Mạc híp mắt nói:
- Lời này của ngươi có ý gì?
- Nếu đã gặp, ta muốn thử một chút xem bản lĩnh của ngươi như thế nào.
Người mặt bạc bình tĩnh nói:
- Chỉ cần ngươi không thua, ngươi có thể mang đám lương thực này trở về… Nếu không, đám lương thực này do chúng ta phân cho nạn dân thay ngươi… Có phải rất công bằng hay không?
Hàn Mạc hỏi:
- Có phải ta không có lựa chọn khác hay không?
- Đương nhiên ngươi cũng có thể không động thủ.
Người mặt bạc cười nói:
- Hiện giờ ngươi mang theo bộ hạ của ngươi trở về, ta tuyệt đối không cản lại, nhưng đám lương thực này thuộc về chúng ta!
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười, nói:
- Một khi đã như vậy, xem ra ta phải đánh với ngươi một trận!
Người áo bạc không nói hai lời, xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ đùi ngựa. Con tuấn mã kia cực kỳ nhu thuận đi tới một bên, hắn lùi về phía sau hai bước, thản nhiên nói với Hàn Mạc:
- Mời!
Hàn Mạc cũng xoay người xuống ngựa, vận động cổ tay, hỏi han như rất tùy ý:
- Vì sao phải đối chiến với ta? Là muốn chứng minh võ công của ngươi cao hơn ta?
Người mặt bạc cười ha ha nói:
- Bởi vì Diệp Thiên Mãnh từng đánh với ta một trận, dưới tay ta hắn chống đỡ được hai mươi chiếu, ta muốn nhìn một chút xem ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu chiêu!
Hàn Mạc hơi sửng sốt.
Đánh bại Diệp Thiên Mãnh, đó là một việc đắc ý trong đời Hàn Mạc, chẳng qua dường như cũng không phải rất nhiều người tin tưởng chuyện này. Bản thân Hàn Mạc không thừa nhận cũng không được, Diệp Thiên Mãnh chết dưới tay mình, cũng không phải Diệp Thiên Mãnh không đủ mạnh.
Diệp Thiên Mãnh được xưng là mãnh tướng đứng đầu quận Bột Châu, công phu tuyệt đối dũng mãnh, chẳng qua ngày đó Diệp Thiên Mãnh xui xẻo đụng phải “Bát bộ côn thuật” tuyệt thế côn thuật chưa xuất thế, còn bởi vì lúc ấy Phong Kỵ đột nhiên tập kích, Diệp Thiên Mãnh không tưởng được, trong lòng hỗn loạn, lúc ấy mới bị Hàn Mạc dùng “Bát bộ côn thuật” đánh trúng xương bả vai, lập tức bị Hàn Mạc dùng cách đấu thuật đánh bại.
Hàn Mạc có thể chiến thắng, chính là một chữ “Kỳ”. (bất ngờ)
Bất ngờ đánh tới dưới quan Lê Cốc, bất ngờ sử dụng “Bát bộ côn thuật”, còn có sát chiêu chiến đấu bất ngờ, chiêu chiêu bất ngờ, Diệp Thiên Mãnh đang lúc bối rối không chết mới gặp quỷ.
Nhưng Hàn Mạc phải thừa nhận, thật sự quyết đấu đối mặt, mọi người không thể không chú tâm, cho dù có “Bát bộ côn thuật”, cũng chưa chắc có thể đánh bại Diệp Thiên Mãnh như vậy.
Mà người mặt bạc này lại luôn miệng nói Diệp Thiên Mãnh chẳng qua đỡ được hai mươi chiêu dưới tay hắn, điều này khiến Hàn Mạc hơi khiếp sợ.
Nếu người này không thật sự có bản lĩnh như vậy, vậy thì chỉ có một khả năng, hắn đang chém gió.
…
- Nếu ngươi thất bại, có phải ta nên biết bại tướng dưới tay ta tên là gì hay không?
Hàn Mạc nhẹ nhàng thúc ngựa, con ngựa chậm rãi qua một bên, hắn nắm chuôi đao, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn người mặt bạc.
Người mặt bạc nhẹ nhàng cười:
- Mặc Thập Nhị Lang!
Hàn Mạc nhíu mày, ở Đông Hải hắn cũng từng nghe qua Hàn Chính Khôn nói qua giai thoại của rất nhiều danh nhân nước Yến, chỉ có điều tên Mặc Thập Nhị Lang này chưa từng nghe qua. Chẳng qua dùng bản lĩnh của đám thiết giáp kỵ binh này, tên tuổi sớm đã vang dội, bản thân mình không có khả năng một chút tin tức cũng không có.
Hắn xác định đây là tên giả.
Hắn không nghĩ nhiều, đại đao của Mặc Thập Nhị Lang bên kia đã bổ về phía cổ Hàn Mạc.
Hàn Mạc biết khí lực đối phương tuyệt đối không kém gì mình, một đao này kình khí mười phần, vô cùng sắc bén, khí thế không thể đỡ nổi. Hắn xoay người rút lui, không nhìn đao, trái lại quát một tiếng, đại đao trong tay liên tục chém tới bóng dáng Mặc Thập Nhị Lang giống như sấm điện.
Đao đầu tiên của Mặc Thập Nhị Lang bị Hàn Mạc thoải mái tránh qua, Hàn Mạc lại nhanh chóng phản kích, Mặc Thập Nhị Lang nhãn nhã như dạo chơi, liên tục giơ đao ngăn cản, nhất thời cũng không công kích, dường như muốn xem thế công của Hàn Mạc rốt cục mạnh bao nhiêu.